Welcome Guest ( Log In | Register )

3 Pages V   1 2 3 >  
Reply to this topicStart new topic
> Hỏi lại chính mình - Mang Viên Long, Truyện ngắn Mini
Nguyên Thoại
post Jul 5 2008, 03:27 AM
Post #1


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.


Sâu kín

Ông giáo Kiên đã mất cách đây gần mười năm. Ông là một người thầy mẫu mực, là một người cha luôn chăm lo cho tương lai của các con.

Một hôm, Vĩnh - con trai ông - tình cờ mở tủ sách cũ của ông. Anh thò tay rút một cuốn sách. Đó là cuốn “Sáu Cửa Vào Động Thiếu Thất” của Bồ Đề Đạt Ma.

Giữa sách, Vĩnh thấy một phong thư của cô Diệu Thuần ở Gò Vấp. Mở thư ra xem, anh thấy có gạch dưới mấy chữ “...Chúc anh chị hạnh phúc”. Bên cạnh, nét chữ của cha anh viết vẫn còn đậm nét : “Xin cám ơn ! Điều ấy, dường như khó có được trong kiếp này...”.

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)

.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 5 2008, 03:29 PM
Post #2


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.

Khúc thịt mỡ

Căn phòng trọ của tôi gần nhà một cặp vợ chồng trẻ, họ vừa có một đứa con đầu lòng bốn tuổi.

Họ sống với nhau vui vẻ, đầm ấm, tuy là người lao động nghèo : Người chồng trước là võ sĩ, nay đạp xích lô. Cô vợ trước là thợ may, nay buôn bán rau quả ở chợ.

Một buổi chiều cuối tháng ba, nghe tiếng la ó ồn ào của cặp vợ chồng trẻ, tôi đẩy cửa bước ra sân. Cô vợ đã chạy sang sân nhà tôi nhờ can thiệp.

Người chồng vẻ mặt hầm hầm, tay cầm khúc cây chạy theo.

Tôi nghiêm giọng :
- Có chuyện gì vậy ?

Cả hai im lặng.
- Việc gì ? Chú góp ý được không ?

Họ vẫn đứng yên. Đưa mắt nhìn nhau

Tôi đến bên người chồng, lấy lại khúc cây trên tay cậu ta.

Người chồng lẩm bẩm, giọng vẫn còn tức giận :
- Đã hai ngày rồi, dặn mua một khúc thịt mỡ mà không chịu mua...

1979
Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)

.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 5 2008, 09:35 PM
Post #3


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.


Điều còn đọng lại

Năm 1977, sau ngày giải phóng hai năm. Hạo có việc cần phải đi Tây Sơn, về muộn. Xe chỉ đến cầu Bà Gi.

Đứng trên đường đón xe, có một cô gái dáng dấp rất tiểu thơ.

Đường vắng.
Trời tối.
Mưa to.
Xe hiếm, tuy lúc ấy chỉ mới bảy giờ

Hạo quay lại đề nghị
- Hay là ta cùng đi bộ ?

Nhìn quãng đường dài tối thui, tràn ngập nước - cô gái có vẻ do dự.

Hạo im lặng, một mình bước đi.
Cô gái lẽo đẽo theo sau.

Cả hai đội mưa đi giữa đường lộ vắng, tối om. Vì mang guốc cao gót, cô gái vấp ngã nhiều lần. Hạo lại lên tiếng đề nghị cầm hộ đôi guốc, để cô gái có thể giữ hai ống quần ướt sũng.

Họ cùng nhau đi trong mưa và gió, mà có lẽ, cả hai đều không cảm thấy lạnh.

Về đến gần thị trấn, đến một ngả rẽ, cô gái hỏi xin lại đôi guốc : “Anh cho em xin...”.

Từ đêm hôm ấy, Hạo không thể nào gặp lại cô gái, vì anh không nhìn rõ mặt và không hề biết tên của cô ta là gì.

Nhưng bù lại, anh có một niềm hạnh phúc lớn lao : Hạo luôn cảm thấy ấm áp và một nỗi vỗ về dịu dàng, mỗi khi nhớ lại cho dầu đã gần ba mươi năm...

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)

.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 5 2008, 09:37 PM
Post #4


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.


Má gọi


Tôi chỉ được sống bên mẹ vỏn vẹn có tám năm. Ở tuổi này, tôi chỉ biết Mẹ qua tiếng gọi mà thôi. Bên trong tiếng Mẹ ấy, tôi không có chút suy cảm gì nữa.

Năm tôi lên bảy tuổi, bà đau nặng, nằm liệt giường. Bà bị bệnh lao phổi. Thời ấy - 1950, trong vùng kháng chiến, làm gì có được một viên thuốc kháng sinh. Bà nằm yên trong một gian nhà cách biệt ba anh em tôi.

Nằm một chỗ trong căn buồng tối, bệnh tình ngày càng nặng, không có chút hy vọng kéo dài them cuộc sống, nên bà thường nhờ người giúp việc gọi tôi đến bên bà. Bà chỉ nhìn tôi. Hỏi tôi đôi câu bang quơ. Rồi bà nói : “Thôi, con đi chơi đi...”. Sau lời nói ấy, tôi hình như thấy được nét mặt vui tươi, rạng rỡ của bà !

Một hôm, đang mải mê chơi vụ, bà giúp việc đến kéo tay tôi :
- Má gọi kìa...

Dĩ nhiên là tôi thích chơi, hơn là trở về. Tôi chần chừ mãi, không chịu bỏ cuộc chơi.

Bà giúp việc phải quay lại gọi lần nữa, tôi mới chịu chia tay lũ bạn.

Tôi chạy một mạch về nhà, nhưng đứng ló thụt ở cửa buồng.

Bà nhận ra tôi, lên tiếng :
- Lại đây với má...

Tôi vẫn đứng yên. Bóng tối và hơi lạnh của căn buồng luôn đóng kín các cửa sổ, làm tôi sờ sợ. Nghĩ đến dáng bà gầy khô, tóc rụng chỉ còn lưa thưa ngã bạc, tôi lại cảm thấy lo lo...

- Lại đây con ! - Tiếng bà lại vang lên.

Tôi bước nhè nhẹ, rụt rè.
- Con cũng sợ má sao ?

Tôi giật mình :
- Không, con đâu có sợ !...

Hơn năm chục năm qua, tôi chỉ mong đợi một lần “Má gọi” mà không bao giờ có được ! Mọi việc đều đi qua đời ta chỉ một lần...

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)



.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 7 2008, 04:40 AM
Post #5


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.


Đi xem bói

Ở núi Vạc có một ông thầy xem bói quẻ được tiếng đồn là rất giỏi. Khách của ông gồm nhiều thành phần, mọi lứa tuổi.

Hải chiều ý Thiên Kim cùng nàng đến xem thử, vì có nhiều thầy đã bảo với nàng “tuổi hai đứa rất xung khắc !”.

Sau khi đưa mấy đồng xu cho Thiên Kim thảy vào đĩa, hỏi thêm ngày tháng năm sinh, ông cúi đầu vào trang sách cũ đã nhàu nát, bỗng cười lớn :
- Đại cát, đại cát ! Hãy làm đám cưới ngay đi...

Hải lễ phép :
- Thưa thầy, từ sáng đến giờ cháu lắng nghe, gặp ai thầy cũng reo “Đại cát, đại cát...” là thế nào ?

Hạ cặp kính lão xuống, ông nhìn vào mắt Hải :
- Điều quan trọng là phải nói câu ấy với niềm tin mãnh liệt, cháu à !

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)

.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 7 2008, 04:41 AM
Post #6


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.


Không có gì khác


Thuở trước, Ngạn là giáo sư dạy Văn. Bây giờ , ông là thợ sửa kính đeo mắt. Ông cho là người ta chỉ có quyền năng ở hiện tại, còn tương lai thì không.

Có khách hàng biết rõ quá khứ của ông, hỏi :
- Tôi biết bác trước đây làm thầy nay làm thợ, bác có thấy gì khác không ?

- Tôi chưa hề nghĩ tới điều ấy !

- Sao lại không ? “Thầy” và “Thợ” khác nhau kia mà ?

- Đó là khác cái tên gọi, chứ con người đâu có gì khác ! Người đời khổ đau nhiều, vì “thấy” nhiều cái khác nhau quá ! Tất cả chỉ là phương tiện để kiếm cơm áo thôi mà !

Người khách im lặng
Mỉm cười

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)

.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 7 2008, 04:42 AM
Post #7


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.


Thăm bạn

Mân từ quê vào thành phố thăm con, sẵn dịp ghé thăm người bạn học cũ thời sinh viên, nay đang làm phó chủ tịch quận.

Anh chọn gần giờ nghĩ trưa mới tìm đến. Mân nhấn nút chuông. Người giúp việc ra mở cổng, hỏi :
- Thưa ông, ông tìm ai ? Có việc gì ?
- Tôi muốn gặp anh X.

Cha của người bạn tiếp Mân ở phòng khách sang trọng. Ông nhìn Mân, hỏi :
- Cháu tìm X để xin việc gì ?
- Thưa Bác - Mân gắng cười - chỉ thăm hỏi thôi ạ !

Vợ người bạn tha thướt mang bộ bình trà lên, ngồi vào chiếc ghế salon đối diện Mân, giọng nhợt nhat :
- Anh nhờ anh X giúp việc gì ạ ?

Mân lại cười :
- Bạn học cũ, lại đồng hương. Chỉ ghé thăm thôi mà !
- Thế thì buổi trưa anh ấy mệt, không nói được câu nào đâu !

Mân đứng dậy, xin cáo từ. Ra khỏi cổng, anh nghĩ rằng, từ nay, anh mất hẳn một người bạn thân thiết bấy lâu...

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)

.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 7 2008, 08:49 PM
Post #8


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.


Con ma đói khát

Bà chủ hiệu may thời trang đã trên 50 tuôit, nằng nặc đòi chồng ký vào đơn xin ly hôndo bà viết sẵn.

Người chồng điềm nhiên hỏi :
- Ai đã bày cho em làm việc này ?
- Không thằng nào cả !

- Vậy ly hôn rồi, em sẽ được gì ?
- Được sung sướng, tự do...
- Bao nhiêu năm ?
Người vợ im lặng.

Giọng người chồng trầm thấp :
- Như gia đình ta, nhiều người ao ước mà không được. Em vẫn thấy chưa đủ sao ?

- Chưa đủ !
- Vẫn còn thiếu ?
- Còn thiếu...

Người chồng thở dài :
- Tiếc thay, vậy thì em sẽ mãi mãi là con ma đói khát. Anh biết làm sao hơn !?

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)

.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 7 2008, 08:50 PM
Post #9


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.


Cá không đầu

Tí Hiển được mẹ dắt về quê thăm ông bà ngoại.

Một hôm, tọc mạch, nó giở chiếc lồng bàn đang đậy mâm cơm bà để dành phần cho ông.

Nó reo lên :
- Bà ơi ! Sao con cá không có đầu ?
- Bà ăn khúc đầu rồi, còn khúc mình để dành cho ông đó chớ !

- Cái đầu ngon lắm hả bà ? - nó lém lỉnh hỏi.

Bà cười :
- Không đâu, cái đầu nhiều xương, khó ăn. Dở chứ không ngon đâu !

- Bà ăn cái dở, để dành cái ngon cho ông hả ?
- Không phải vậy. Ông cũng thường ăn thịt mở, để dành thịt nạt cho bà...

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)

.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 7 2008, 08:52 PM
Post #10


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.


Nhìn lại

Có thể nói, má tôi là người sạch sẽ nhất nước ! Bà luôn tắm gôi, áo quần là ủi rất kỹ. Mỗi lần bước ra khỏi nhà đều son phấn, nước hoa, kẹp cài chu đáo.

Bà ưa trách ba tôi lùi xùi, xuềnh xoàng, có lần lớn tiếng bảo : “Ông ăn ở mất vệ sinh quá !”

Ba tôi chỉ cười.
Ông điềm tĩnh nói :
- Giá ngày nào em cũng nhìn lại “Tâm” mình, như nhìn vào gương soi, dầu chỉ một thoáng thôi, thì gia đình ta hạnh phúc biết chừng nào !

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)

.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 7 2008, 08:53 PM
Post #11


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.


Báu vật

Bảy người con, ba trai - bốn gái và bầy cháu nội ngoại bu quanh giường của người cha, người ông đang hấp hối.

Ông già tuy đã gần tuổi 90, như ngọn đèn đã cạn dầu, nhưng trông dáng vẻ - nhất là gương mặt ông - thật trầm tĩnh, an nhiên, chờ đợi giây phút đi xa.

Các con cháu ông đều tỏ ra rất xót xa, đau lòng, khi nhìn thấy cha đang đi dần vào cõi chết !

Người con trai trưởng kề sát tai ông, nói :
- Thưa cha, trước lúc vĩnh biệt chúng con, cha có điều gì cần dạy bảo them không ạ ?

Ông lão gắng mở đôi mắt đã mờ đục, giọng yếu ớt :
- Cha có một báu vật muốn chia đều cho các con...

Người con gái út nói :
- Báu vật ấy cha để ở đâu ạ ?

Ông lão mở to đôi mắt nhìn bảy người con và bầy cháu nội ngoại lần cuối, giọng thì thầm :
- Các con hãy luôn nhớ đừng bao giờ được nói câu “Tôi không muốn như thế này !” như mẹ cấc con vẫn thường nói lúc còn sống nhé !

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)

.
Go to the top of the page
 
+Quote Post
M&N
post Jul 11 2008, 09:12 AM
Post #12


Bảo vệ Tổ Quốc
***

Group: Trang Chủ
Posts: 11,665
Joined: 7-April 08
Member No.: 6
Country



Cám ơn winh .... love1.gif


--------------------
Mmm
Go to the top of the page
 
+Quote Post

3 Pages V   1 2 3 >
Reply to this topicStart new topic

 



Lo-Fi Version Time is now: 21st July 2025 - 09:22 PM