![]() |
![]() ![]() |
![]() |
![]() ![]()
Post
#265
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 1,094 Joined: 19-July 09 Member No.: 4,047 Country ![]() ![]() |
![]() Năm điều bác hồ dạy Em là cựu học sinh, Dưới mái trường cấp I, II năm nào... Nhớ về các Thầy Cô giáo Truyền cho em bài học năm xưa Bài bắt buộc mỗi mùa khai trường gõ cửa Bài cấm được quên trong giáo án Thầy Cô lên lớp: "Năm điều Bác Hồ dạy" Ba mươi sáu năm trôi qua Em tự hỏi rằng: Học thuộc năm điều ấy để làm gì Nếu không mang nó vào cuộc sống? Thưa Thầy Cô, Nhà Trường cùng Xã Hội... Trên hết là Đảng và Nhà Nước này Làm sao để thực hành bài học ấy trong cuộc sống hôm nay? *** Điều 1. Yêu Tổ quốc, yêu đồng bào Lại thấy Tôi yêu Tổ Quốc tôi mà tôi bị bắt (1) Anh ấy xuống đường hô vang khẩu hiệu chống ngoại xâm Và anh vào tù. Đảng bảo tội danh là "trốn thuế"! Có người lên cầu vượt Treo biểu ngữ bảo vệ Hoàng - Trường Sa Và tố cáo tham-ô nhũng-lạm cửa-quyền Đang ngày đêm tàn phá quốc gia, xói mòn đất nước Và họ đi tù vì tội “tuyên truyền chống nhà nước"! Có cô gái xót thương đồng bào mình bỏ xác chốn trùng dương Cô tìm hiểu căn nguyên và bật thành câu chữ: Uất ức biển ta ơi Rồi cô ấy ra toà. Cũng tội danh "chống nhà nước" Nhiều vị học rộng hiểu sâu Thấy nguy cơ mất nước ẩn tiềm Họp kín nhau cùng bàn kế sách đổi thay Mưu tìm một vận may cho Tổ quốc Và họ ra toà với tội danh "lật đổ" Điều 1 phá sản rồi, Nên chăng dạy chúng em phải kính yêu Đảng – Bác? Còn Tổ Quốc và Đồng Bào, thôi đặt xuống hạng ba? Điều 2. Học tập tốt, lao động tốt Học tập làm sao cho tốt, khi: Chủ nghĩa thành tích lên ngôi Nhan nhản nơi nơi bằng cấp dỏm, luận văn thuê Lâu lại rộ chuyện ông Giáo sư cóp bài của bạn Nay xì chuyện bà Tiến sĩ đạo văn Cửa quan chỉ thấy tung hê bằng cấp, coi rẻ tài năng Lao động tốt sao bằng kẻ gian ngoan xảo quyệt Luồn lách lươn lẹo lại lên lương Sớm cắp ô đi, chiều cắp về Ba chục phần trăm công chức thực sự đáng ăn lương Chưa kể những kẻ ngồi mát ăn phong bì Một chữ ký đem về dự án Có thể cưu mang cả dòng họ - chẳng màng gây hậu hoạ mấy đời sau! Điều 2 nhai còn không nổi, nuốt sao trôi? Điều 3. Đoàn kết tốt, kỷ luật tốt Hợp quần gây sức mạnh Thế mà buổi đầu cướp chính quyền Đảng phân biệt cha thằng này nguỵ quân, mẹ con kia nguỵ quyền Chị thằng nọ là tư sản, nặng tội hơn là mại bản Để gieo vào đầu đám trẻ con nỗi hằn đau lý lịch, nỗi mặc cảm nhân thân Nên cả triệu người ra đi, kết đoàn nơi xứ lạ quê người... Kỷ luật tốt thế nào khi kẻ xấu ung dung Pháp chế vị nhân thân với những trò vải thưa che mắt: Nào là xử lý nội bộ, rồi thì chuyển nơi công tác Trên bảo dưới chẳng nghe, mấy chục năm không màng khiển trách! Điều 3 quá xa rời thực tiễn, em chào thua! Điều 4. Giữ gìn vệ sinh thật tốt Em ra đường phải làm Ninja bịt mặt Khói xe bụi đường mù mịt khắp nơi nơi Rừng vàng kêu cứu Sông ngòi khô cạn Môi trường ô nhiễm Chẳng biết giữ vệ sinh thế nào Khi thực phẩm hằng ngày em ăn, họ cảnh báo: Coi chừng độc tố gây ung thư! Cho em quên Điều 4, để sống tạm qua ngày! Điều 5. Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm Chịu thôi, Từ bấy lâu nay Đảng vẫn tự hào: Ta là trí tuệ đỉnh cao! Xã hội chủ nghĩa lừng danh nơi em đang sống Là chế độ ưu việt nhất trong lịch sử loài người Dân chủ và tự do gấp vạn lần tư bản Thực dân và đế quốc, kìa chúng nó còn đang giãy chết Khiêm tốn làm sao khi em đang chót vót trên tầm cao nhân loại? Lời dạy thật thà sao nghe thum thủm Khi em thấy từng đoàn lũ lượt Con ông cháu cha cùng dây mơ rễ má Chen chúc nhau sang du học xứ người Xứ sở đang từng ngày "giãy chết" Ôi xảo trá chứ thật thà chi? Lời dạy thật thà tạt vào mặt em gáo nước lạnh Khi nghe bài học anh hùng Lê Văn Tám ngày xưa Lại là đồ đểu! Em hiểu, những chuyện nêu trên có cả triệu người biết Nhưng vì lòng dũng cảm của điều năm Họ cứ phải ngậm tăm Để an bài trong hiện tại Em xin khoanh tay Trả lại năm điều dạy không có đất thực hành. Em bỏ học! Trích thơ Trần Mạnh Hảo -------------------- Tròn xoe |
|
|
![]() ![]()
Post
#266
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 1,094 Joined: 19-July 09 Member No.: 4,047 Country ![]() ![]() |
![]() Chuyện "Phản Động" Một cháu ngoan "hờ cờ mờ" 15 tuổi hỏi ông "cán" bố : - Thưa bố, "phản động" là cái gì ? - "Phản động" à ? Bố lấy một thí dụ cho con dễ hiểu nhớ : Một người Mỹ xuống Đại Tây Dương, lặn sâu tới 3.500 thước. Cùng lúc một anh Cu-ba xuống Hắc Hải, lặn sâu tới 5.000 thước. Con nghĩ thế nào ?" - Xuống Đại Tây Dương thời có thể, chứ xuống Hắc Hải là nói "phét", vì chiều sâu tối đa của Hắc Hải chỉ có 2.500 thước thôi bố ạ! - Con dám nói ngược ý sách giáo khoa cuả đảng và nhà nước như thế tức là "phản động" đấy con ơi ! -------------------- Tròn xoe |
|
|
![]() ![]()
Post
#267
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 1,094 Joined: 19-July 09 Member No.: 4,047 Country ![]() ![]() |
![]() Không phiền trách Bà Tám Huê được con bảo lãnh qua Pháp đoàn tụ gia đình. Công an phường mời bà ra cơ quan "làm việc". Cán bộ hỏi : - Tại sao bà lại bỏ nước ra đi ? Bà có phiền trách Đảng và Nhà Nước gì không ? - Dạ không, thưa cán bộ. Đảng và Nhà Nước hay lắm. - Bà có phiền hà dân ta còn nghèo khổ không ? - Dạ cũng không, thưa cán bộ. - Thế tại sao bà lại ra đi ? - Dạ là vì nơi tôi sắp đến, tôi sẽ có quyền nói lên sự phiền hà của tôi ... -------------------- Tròn xoe |
|
|
![]() ![]()
Post
#268
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 1,094 Joined: 19-July 09 Member No.: 4,047 Country ![]() ![]() |
![]() Chuyện Cao Như Đảng Postby Nai on Fri Mar 25, 2011 8:35 am Tên của gã là Cao Như Đảng. Tên cúng cơm của gã là Cao Như Đảng. Trong lý lịch gã đề tên Cao Như Đảng. Tức là đích thị trên đời có thật một gã Cao Như Đảng. Cao Như Đảng biệt tài làm thịt chó, thịt nhanh, nấu khéo, cả làng cả xóm biết tiếng. Ngay như chó dại, chó chết ốm, chó bị trẹt xe…, gã mà đã nhúng tay pha thịt, ướp hấp, lúc dọn lên mâm vẫn ngon nhức. Trong xóm nhà ai thịt chó cũng nhờ gã. Ủy ban xã khi nào tiếp khách hay liên hoan, cần thịt chó, lại gọi gã. Bản lĩnh ấy khiến gã với mấy vị trên Ủy ban thành thân tình. Dần dần người ta lấy luôn cái nghề của gã gắn vào tên, gọi gã là Đảng Chó. Gã nghe vậy cũng chẳng lấy gì làm phiền. Một ngày, Cao Như Đảng mở quán thịt chó. Hôm khai trương, gã mời cán bộ trong xã đến đánh chén. Rất vui. Nhưng đang dở bữa, thì bí thư xã phát hiện ra cái biển trước quán đề THỊT CHÓ ĐẢNG. Ông bí thư gọi Cao Như Đảng đến, quắc mắt: “Ông ghi thế này là chửi ai?”. Cao Như Đảng nói: “Thì dân vẫn gọi em là Đảng Chó, các bác trên xã cũng gọi em là Đảng Chó, thì giờ mở quán em làm biển thế cho tiện!”. Bí thư bảo: “Lời nói gió bay, nói mồm với nhau không có gì làm bằng, chứ ghi lên thế này thì mặt mũi đảng còn cái chó gì nữa?”. Gã đành “dạ dạ…”. Cái biển sau, rút kinh nghiệm, Cao Như Đảng đề: ĐẢNG THỊT CHÓ. Bí thư xã đến ăn, nhìn biển mới, gật gật gù gù bảo: “Sửa thế này được, để cái giống ấy sau chữ đảng, cho đỡ bị hiểu lầm!”. Đang bữa, bí thư sực nghĩ, giật mình, mới quát: “Dỡ biển xuống ngay, khẩn trương, phản động, muốn đi tù à?”. Cao Như Đảng méo mặt hỏi: “Cả nhà nhà em toàn người ngoan và ngu, có biết gì mà phản động?”. Ông bí thư hạ giọng, thầm thì: “Nước mình là một đảng lãnh đạo, cấm có cái chuyện hai ba đảng, ông ghi thế này nhỡ ai hiểu là ông lập đảng đối lập, thì toi!”. Cao Như Đảng bảo: “Chả nhẽ thằng bán thịt chó và mấy thằng ăn thịt chó mà cũng bị thành đảng à?!”. Bí thư bảo: “Ai chả biết thế! Nhưng cái nước mình nó thế! Mà thôi, tốt nhất thời này cái gì đã đảng thì đừng chó, mà đã chó thì đừng đảng!”. Gã đành “dạ dạ…”. Sau bữa đấy, Cao Như Đảng lại thay biển mới, còn đề mỗi THỊT CHÓ. Nhưng lắm lúc gã tấm tức: đến cái giống chó còn đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, lúc biến thành thịt vẫn gọi là chó, chẳng nhẽ chỉ do nước này có độc cái đảng mà thành mình phải kị húy, phải kiêng cả tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho, thì hóa chẳng bằng chó! (Sưu tầm) -------------------- Tròn xoe |
|
|
![]() ![]()
Post
#269
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 1,094 Joined: 19-July 09 Member No.: 4,047 Country ![]() ![]() |
![]() 5 nhân vật trong năm 2011 Giải 5 thuộc về Bộ Trưởng đinh la thăng có phát ngôn ngốc nhất trong năm Tôi không duy ý là phải hạn chế xe máy .... ( Trước đó thì vu nguyên 1 lý do 1 cục vì xe đông cần hạn chế ) Thay đổi giờ làm .... và bị dân chửi cho thúi cái mặt Tôi sẽ cấm cán bộ công chức chơi Golf ( Vạch áo cho cả nhà xem , mấy thằng Cán bộ này chơi toàn Golf thôi.. vì nó có tiền tỷ mạ ) Giải 4 thẩm phán nguyễn thanh mộng , Cà Mau dắt vợ xe ôm vào nhà nghỉ vì mục đích . Khám điền thổ Giải 3 thẩm phán huỳnh hồn thắng, Phó chánh án TAND TP. Sóc Trăng Trao giải này cho bác vì sự nghiệp phát triển nguồn nhân sự nhà nước tương lai Bác có tư tưởng của bộ đội ta. mắc võng để an ủi vợ người ta .... Nào cùng mắc võng trên rừng Trường Sơn Giải 2 : Bộ trưởng vương đình huệ bộ tài chính : Tỷ lệ làm phát công nợ chúng ta.. vẫn có thể kiểm soát đươc... thế nhưng tiền thì làm phát của VN bi giờ vẫn là Number 1 Giải 1 : Thuộc về thủ tưởng nguyễn tấn dũng Việt Nam chúng ta sẽ giải quyết vấn đề biển đảo bằng hòa bình Hoan hô hoan hô Giải 1 danh dự này được bầu với các ý kiến như sau: Thủ tướng là người gan dạ và rất đầy nghị lực ..... thủ tướng bị người ta đập vào mặt cũng sẽ đứng dậy và nói Đồng chí đàn anh a... chơi nhau vậy không vui... hòa bình nhá Truong_Tam_Phong -------------------- Tròn xoe |
|
|
![]() ![]()
Post
#270
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 1,094 Joined: 19-July 09 Member No.: 4,047 Country ![]() ![]() |
![]() TCTLxhcn xin mượn những vần thơ dưới đây kính tặng chị : BÙI THỊ MINH HẰNG "Chị là ngọn lửa núi sông , Cháy lòng dân nước Lạc Hồng hôm nay . Lửa thiêng lan toả đêm ,ngày , Việt Nam sóng dậy mai đây Tiên Rồng ." Nguyện xin ơn trên, hồn thiêng sông núi và anh linh cuả những đấng anh hùng, liệt nử́ Việt Nam phù hộ và bảo vệ cho sự an toàn cuả Chị trong nanh vuốt cuả bọn cộng sản tàn ác, vô lương tâm, vô đạo đưć. "XÓA"…đi nhé tàn dư Cộng sản "BỎ"…chúng vào hoang tàn bụi tro "ĐẢNG"…chó chết buôn dân bán Nước "CỘNG"…hận thù tước quyền Nhân dân "SẢN"…sinh ra những phường hại Dân "VIỆT"…nước Nam dần đang nô lệ "NAM"…Bắc lệ nhòa…chờ ngày Tự Do TCTLxhcn -------------------- Tròn xoe |
|
|
![]() ![]()
Post
#271
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 1,094 Joined: 19-July 09 Member No.: 4,047 Country ![]() ![]() |
CHẮC PHẢI CHỤC NĂM! Một anh nông dân, về nhà ăn cơm với vợ ngồi chồm hổm kiểu "nước lụt" vô tình để lòi...của quý ra ngoài. Chị vợ liền nhắc khéo: "Ông nầy, súng đạn không chịu cất vô. Lỡ con nó thấy thì sao?" Xui cho anh ta, kế bên nhà có anh...công an ấp! Anh nông dân bị mời về trụ sở, te tua, bầm dập, lên bờ xuống ruộng mấy ngày không thấy gì, anh được thả. Khi về gần tới nhà thì chị vợ chạy ra: "Mìn" (mình - tiếng vợ chồng xưng hô với nhau theo phương ngữ Nam bộ) mới về hả "mìn"..Anh ta liền nạt: "Thôi đi má ơi! mới có súng đạn mà nó bắt về oánh thấy ông bà ông vãi, nhốt ba ngày. nay tới "mìn" chắc bị nhốt tới...chục năm quá hà! -------------------- Tròn xoe |
|
|
![]()
Post
#272
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 1,094 Joined: 19-July 09 Member No.: 4,047 Country ![]() ![]() |
![]() Chí công vô tư, cần kiệm liêm chính cuả vẹm Một bác nông dân ở dưới miệt về thành phố chơi. Xuống xe đò từ sáng, đi chơi ngắm nghía khắp nơi, khắp chốn. Trà đá, nước mía uống cũng nhiều. Bụng dưới nghe chừng đã căng mà bác nhìn đâu cũng thấy biển đề cấm đái..cấm đái. Đến vườn hoa trước cổng dinh Độc lập, nghe chừng không thể chịu được nữa, bác bền đứng sau một gốc cây và vạch quần ra xả... Toét..toét.. Một con chó săn công an trật tự như từ dưới đất mọc lên đứng ngay bên cạnh. Đang ngon chớn mà bác phải ... stop ngay lại. - Sao bác lại tiểu bậy ở chỗ này? tên chó săn quát lên. - Dạ, tôi từ xa đến nhưng không thấy chỗ nào có nhà vệ sinh cả mà tôi thì mót quá. Bác nông dân phân trần. - Không lôi thôi gì hết! Đề nghị bác nộp phạt vi cảnh 250 ngàn! tên chó săn nghiêm giọng. Bác nông dân xin mãi cũng không được bèn móc túi đưa ra tờ bạc 500 ngàn. - Anh thối lại cho tui 250 ngàn. Con chó săn giả vờ lục túi một lúc.. Tần ngần một lúc, hắn ta bảo bác nông dân : - Thôi, bác đái nốt chỗ dở lúc nãy cho tôi đỡ phải thối lại 250 ngàn. Bác nông dân...!!!?? -------------------- Tròn xoe |
|
|
![]() ![]()
Post
#273
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 1,094 Joined: 19-July 09 Member No.: 4,047 Country ![]() ![]() |
![]() Trên chuyến xe ḷừ̉a thống nhứt: “Thưa ông, ông là đảng viên à?” “Không.” “Chắc ông có thân nhân là đảng viên?” “Không, tôi không rõ chuyện này.” “Thế ông có người quen làm ở ngành an ninh không?” “Không, tôi không có.” “Hay ở Bộ?” “Cũng không?” “Hoặc ở hội đồng nhân dân?” “Không, tiếc rằng tôi cũng không quen ai ở đó.” “Thế thì xin ông bỏ ngay cái giày thối khỏi chân tối giùm cái! -------------------- Tròn xoe |
|
|
![]() ![]()
Post
#274
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 1,094 Joined: 19-July 09 Member No.: 4,047 Country ![]() ![]() |
![]() Vi Phạm Nhân Quyền Có một thanh niên VN chết đi và được lên thiên đàng , trươc khi đi vào thiên đàng thì phải vào văn phòng của Thánh Phê Rô để làm thủ tục. Trong lúc chờ đợi làm giấy tờ anh nhìn quanh văn phòng thấy có nhiều đồng hồ treo trên tường xung quanh phòng Thánh phê Rô , mà lạ thật không có đồng hồ nào chạy đúng giờ cả , có cái thì chạy nhanh , có cái thì chạy chậm, có cái thì không chạy gì hết. Khi tới phiên mình, anh bèn hỏi thánh Phê Rô - Thưa Ngài, tại sao văn phòng Ngài có nhiều đồng hồ thế? mà lại không có cái nào chạy đúng giờ cả? - Thánh Phê Rô đáp : Ồ! đây không phải là đồng hồ chỉ thời gian con ạ! vì Thiên Đàng không có thời gian , đây là đồng hồ NHÂN QUYỀN , mỗi cái đồng hồ tượng trưng cho một nước trên thế gian, nếu nước nào phạm nhân quyền nhiều thì đồng hồ sẽ quay nhanh, nếu ít thì nó sẽ quay chậm. - Lúc đó anh chàng VN mới hiểu ra là vậy , anh bèn ngó xem xung quanh phòng để tìm đồng hồ VN nhưng tìm mãi cũng không thấy đâu cả, anh bèn đánh bạo hỏi Thánh Phê Rô: - Thưa Ngài, tại sao con không tìm thấy được đồng hồ VN được thưa Ngài? - Thánh Phê Rô đáp : À, đồng hồ VN ta mang vào nhà bếp để làm máy quạt cho mát nhà bếp rồi con ạ! -------------------- Tròn xoe |
|
|
![]() ![]()
Post
#275
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 1,094 Joined: 19-July 09 Member No.: 4,047 Country ![]() ![]() |
![]() Một nụ cười "trương chủ tịt" nhà ta viếng xứ Tích Lan. Thủ tướng xứ Phật trân trọng giới thiệu cùng chủ tịch ta nội các của mình. Khi nghe giới thiệu đến bộ trưởng Quốc Phòng của Tích Lan, chủ tịt" ta phá lên cười như nắc nẻ. Thủ tướng Tích Lan thắc mắc hỏi lý do, chủ tịch ta đáp : - Xin lỗi thủ tướng, nhưng quả tình tôi không thể nhịn cười được. Một nước tí tẹo như xứ này mà cũng có bộ trưởng Quốc Phòng sao ? - Không có gì đáng buồn cười cả, thưa ngài chủ tịch. Trong dịp viếng thăm xứ ngài vừa qua, tôi đâu có phá lên cười khi thủ tướng nước ngài giới thiệu với tôi ông bộ trưởng Bộ Tư Pháp của Việt Nam ! -------------------- Tròn xoe |
|
|
![]() ![]()
Post
#276
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 1,094 Joined: 19-July 09 Member No.: 4,047 Country ![]() ![]() |
![]() Truyện Hay Về Y Khoa xhcn Sinh nhật lần thứ bốn mươi của tôi, vợ tôi bảo năm chẵn nên làm mấy mâm cơm mời bạn bè tôi đến nhà lai rai chúc mừng. Tôi vốn không uống được bia rượu nhưng có món thịt bò xào hành Tây mà tôi ưa thích, lại có bạn bè hàn huyên, vui quá thành ra uống tới năm cốc bia Hà Nội. Cuộc nhậu bắt đầu từ lúc năm giờ chiều, mãi đến tám giờ tối mới kết thúc. Tiễn bạn bè ra về xong, tôi leo ngay lên giường, định sẽ lấy giấc ngủ vùi lấp cơn say chếnh choáng trong người. Nhưng quái sao cổ họng tôi có cái gì vương vướng, tôi khạc nhổ ầm ĩ cả nhà nhưng vẫn không khỏi. Hay là hóc xương gà? Vô lý, hóc xương thì phải đau chứ! Chợt tôi nghĩ đến cái chết ung thư vòm họng của ông chú tôi mà bủn rủn hết cả người. Ông chú tôi lúc đầu cũng thấy cổ họng vương vướng, ông lười không đi khám đến khi đau phát sốt, ông mới đi bệnh viện thì mới hay mình bị ung thư vòm họng giai đoạn cuối, ông nằm viện được đúng ba tuần thì ra đi. Không khéo dòng họ tôi trước đây có người bị ung thư vòm họng rồi di truyền lại cho thế hệ sau cũng nên. Nghĩ đến đây, tôi quyết định phải đi khám ngay để nếu có bị di truyền, phát hiện sớm chạy chữa còn cứu được. Ban đêm, bệnh viện công không khám bệnh, chỉ trừ những trường hợp cấp cứu; tôi đi xe máy ra đường Giải Phóng, nơi có hàng chục phòng khám tư nhân san sát bên nhau. Tôi vừa dừng xe thì đã thấy nhiều người từ vỉa hè lao ra mời chào tôi vào khám bệnh với những lời hết sức hấp dẫn, có giáo sư, tiến sĩ khám; nhanh rẻ, chính xác; có máy siêu âm màu; xét nghiệm có kết quả ngay... Tôi ngước mắt nhìn các bảng hiệu quảng cáo và dắt xe vào một phòng khám có đề giáo sư, tiến sỹ; đằng nào thì cũng mất tiền, bác sỹ khám mất hai mươi lăm ngàn, tiến sỹ khám mất ba lăm ngàn, giáo sư mất bốn mươi ngàn, tốn hơn mươi mười lăm ngàn nhưng chắc ăn hơn. Tôi đi đến chỗ một nữ nhân viên thu tiền và đề nghị được khám giáo sư Hào, cô bảo tiếc quá giáo sư Hào vừa đi công tác chiều nay. Tôi lại bảo không có giáo sư thì tiến sỹ khám, cô lại nói tiến sỹ Mạnh hiện đang mổ cấp cứu trong bệnh viện. Tôi bực tức quay ra, đi tìm một phòng khám khác. Nghe tôi đề nghị được giáo sư hoặc tiến sỹ khám, ông chủ phòng khám vốn là chủ đề vỡ nợ nay quay sang mở phòng khám tư, chân tình nói với tôi rằng duy nhất phòng khám của ông là có thuê giáo sư, bác sĩ thật, còn tất cả các phòng khám kia, họ chỉ treo cái biển có giáo sư, tiến sỹ khám nhưng là treo đầu dê, bán thịt chó; thậm chí nhiều lúc chỉ là y sĩ khám chứ cũng chẳng có bác sĩ vì theo ông giải thích, những ông chủ phòng khám đều phải đi thuê tất tật, từ nhà, y bác sĩ, máy móc nên phải chắt bóp từng đồng, tiền đâu mà thuê giáo sư, tiến sỹ? Phòng khám của ông có giáo sư, tiến sỹ thật nhưng họ chỉ khám ban ngày, ông bảo tôi yên tâm, ông sẽ bảo một bác sỹ đa khoa có tiếng đích thân khám cho tôi. Thấy ông chủ có vẻ thật thà, tôi đồng ý nộp hai lăm ngàn và được một nhân viên dẫn lên tầng hai bảo tôi ngồi chờ, khi nào bệnh nhân bên trong đi ra thì hãy vào. Tôi ngồi đợi gần nửa tiếng thì cửa phòng mở, một cô gái mặt non choẹt nhăn nhó ôm bụng đi ra. Tôi vội vã bước vào, nghe thấy ông bác sỹ nói với một cô ý tá: - Mẹ kiếp mới mười sáu cái tuổi đầu mà đã ễnh bụng ra, lúc làm tình thì rên rỉ sung sướng, còn khi nạo thai thì rống lên như lợn bị chọc tiết... Nhìn thấy tôi, ông bác sỹ hỏi tôi khám gì? Tôi nói khám họng, ông bảo tôi ngồi vào ghế. Tôi tưởng một bác sỹ khác sẽ khám cho tôi nhưng người khám vẫn chính là ông, tôi thắc mắc: - Tôi khám họng chứ có khám”phụ khoa” đâu? Ông bác sỹ nói, giọng lanh tanh: - Tôi là bác sỹ đa khoa, cái gì chả khám được, nào há mồm ra! Tôi kiên quyết không cho ông khám và đề nghị để bác sỹ chuyên khoa Tai - Mũi - Họng khám. Thấy có tiếng ầm ĩ, ông chủ phòng khám chạy nên giải thích cho tôi, rằng bác sĩ Quang đây là bác sỹ đa khoa có tiếng ở Hà Nội, cứ yên tâm đúng bệnh, đúng thuốc, vài ngày là khỏi. Tôi đề nghị trả lại tiền cho tôi đi khám chuyên khoa, ông chủ phòng khám lên giọng: - Tiền thu rồi không trả lại, chúng tôi có bác sĩ khám, anh không khám là lỗi tại anh chứ không phải chúng tôi. Tôi giận dữ ném cái hoá đơn thu tiền vào mặt ông chủ phòng khám rồi hầm hầm đi xuống. Rút kinh nghiệm, lần này tôi tìm đến đích danh phòng khám chuyên khoa Tai- Mũi- Họng. Sau khi nghe tôi trình bày về triệu chứng, bảo tôi há mồm ra, ông bác sĩ hí hoáy ghi cho tôi một loạt các phiếu: xét nghiệm máu, nước tiểu, phân; điện não tâm đồ; siêu âm ổ bụng; nội soi dạ dày. Tôi hỏi ông tôi chỉ khám có mỗi họng, sao lại phải làm nhiều thứ thế, ông bảo phải làm tổng hợp để có kết luận chính xác căn nguyên của bệnh, vì trong thực tế bệnh nọ nếu để lâu không chữa rất hay xọ sang bệnh kia. Giải thích xong, ông bác sĩ bảo tôi sáng mai nhịn ăn, nhịn uống để đến làm các xét nghiệm và siêu âm. Sáng hôm sau tôi đến phòng khám, một nhân viên dẫn tôi đi lấy máu, nước tiểu; lấy xong cô cầm ra, đưa cho một thanh niên phóng xe máy đi thuê xét nghiệm tại một bệnh viện công. Rồi cô nhân viên lại dẫn tôi sang một phòng khám tư nhân khác để điện não tâm đồ; rồi lại một phòng khám khác để nội soi. Mười giờ, tôi có đủ mọi kết quả xét nghiệm, điện não tâm đồ, siêu âm, nội soi. Ông bác sỹ hôm qua đọc các kết quả xong, kết luận tôi bị viêm họng, họng sưng có mủ và ghi cho tôi một đơn thuốc gồm tám loại. Dặn dò phải ra đúng cái hiệu thuốc Hoàn Mỹ mà mua mới có thuốc mà ông kê, không những thế thuốc ở đấy không có thuốc giả, đảm bảo chỉ uống năm ngày là bệnh khỏi hoàn toàn. Tiền xét nghiệm, điện não tâm đồ, nọi soi, siêu âm hết bốn trăm ngàn đã làm tôi giật mình nhưng khi trả tiền cho đơn thuốc tôi còn thót tim hơn, những sáu trăm tám lăm ngàn. Tôi thốt lên thành tiếng: - Chỉ là viêm họng thôi sao nhiều tiền thế? Cô bán thuốc không thèm nhìn tôi, đáp: - Bác sỹ kê toàn thuốc của Mỹ, Pháp, thuốc này uống mới có chất lượng chứ ham rẻ uống thuốc nội có đến mục thất cũng không khỏi. Tôi cắn răng móc ví trả tiền, cô bán thuốc ở hiệu bên cạnh nhìn thấy tôi nhăn nhó, cười hỏi tôi có ngửi thấy mùi hoa hồng không? Tôi bảo làm gì có hoa hồng mà ngửi? Cô cười ngặt ngẽo như thể tôi đang cù nách cô. Uống xong năm ngày thuốc mà cổ họng vẫn không thấy hết vương vướng, tôi lại ra phòng khám tư hôm nọ để bác sỹ khám lại. Vẫn ông bác sỹ về hưu bữa trước đi làm thêm khám cho tôi, ông bảo mua tiếp thuốc theo đơn cũ, uống năm ngày nữa. Người tôi mệt mỏi, chẳng còn hơi sức để phi xe đến cái hiệu thuốc Hoàn Mỹ nữa, tôi tạt ngay vào một hiệu thuốc trên đường Minh Khai để mua. Tôi móc sẵn ra sáu trăm tám mươi lăm ngàn, nhưng mà lạ chưa, chỉ hết có bốn trăm mười lăm ngàn, ông bán thuốc có khuôn mặt rất phúc hậu còn bảo một số thuốc như thuốc ngủ, thuốc bổ, thuốc hạ sốt có thể chẳng cần phải dùng đến cho đỡ tốn tiền. Thêm bốn ngày uống thuốc nữa trôi qua, họng tôi vẫn vương vướng. Tôi cầu trời khấn phật cho ngày thứ mười cuối cùng, cái họng của tôi trở lại bình thường nhưng khốn khổ cái thân tôi, bệnh cũ chưa khỏi thì bệnh mới đã xuất hiện. Chả là uống quá nhiều kháng sinh mạnh nên mồm tôi bị nhiệt, hễ cứ ăn cái gì vào, nhất là nước mắm thì buốt đến tận xương tuỷ. Người tôi bắt đầu ngây ngấy sốt. Vợ tôi tức tốc gọi điện về quê bảo cậu em mang lên một cân bột sắn thứ thiệt để tôi uống cho khỏi cái bệnh” lở mồm, long móng”. Ngày thứ mười một, vẫn vương vướng, tôi quyết định đi khám bệnh viện công. Tôi đến bệnh viện lúc tám giờ thì đã thấy gần trăm người đang ngồi chờ khám ở phòng bảo hiểm, tôi xếp sổ vào ô, đợi đến gần mười giờ vẫn chưa đến lượt. Thấy một người đến sau tôi đã khám được, tôi bổ theo bà ta hỏi bí quyết, bà giơ ngón tay ra đêm đếm, tôi hiểu ý đi lại ô xếp sổ, lấy cuốn y bạ, kín đáo kẹp vào đó một tờ năm mươi ngàn, chỉ ba phút sau, tôi có số vào phòng khám. Đến phòng khám số 1, lại phải chờ đến lượt. Tôi nghĩ mình đã bồi dưỡng cho cô ghi số rồi thì thế nào họ cũng ưu tiên cho tôi nên tôi bảo với cô y sĩ ngồi ở ngay cửa phòng khám rằng tôi tôi đang rất bận, tôi đã nói với cô ghi số rồi, cô có thể cho tôi vào khám trước được không? Cô hất hàm: - Đợi theo thứ tự! Tôi đi ra nhà vệ sinh, rút một tờ năm mươi ngàn nữa kẹp vào sổ y bạ rồi quay lại phòng khám. Sau khi đã đút tờ năm mươi ngàn vào túi áo Blu, cô y tá dịu dàng bảo tôi đợi một tí, ghi xong cho một bênh nhân, cô cầm cuốn y bạ của tôi dẫn thẳng đến phòng ông trưởng khoa cách đó ba phòng. Nhìn thấy tấm biển đeo trên ngực ông trưởng khoa có đề học vị tiến sỹ, tôi đã mừng thầm, cuối cùng thì nguyện vọng được tiến sỹ khám của tôi cũng thấu được đến trời cao qua những lần tôi cầu khấn. Ông trưởng khoa hỏi tôi, tôi kể lại toàn bộ diễn biến từ lúc ăn nhậu đến khi đi khám tư, uống hết mười ngày thuốc mà vẫn chưa khỏi. Ông bảo tôi há mồm ra, tôi há, ông chiếu đèn xem xét. Xem xong họng, ông xem đến cái đơn thuốc mà tôi đã uống: - Toàn những loại thuốc tốt nhất thế giới mà vẫn không khỏi à? - Ông bác sĩ có vẻ trầm ngâm, ngước nhìn tôi một lúc, ông hỏi: - Nhà anh có ai bị tiền sử bị ung thư vòm họng không? Tôi choáng váng, phải cố hết sức tôi mới không bị ngã lộn cổ xuống đất. Mãi một lúc sau tôi mới cất nổi lời, kể với ông về trường hợp ông chú tôi. Nghe xong, bác sỹ ghi cho tôi một loạt các xét nghiệm, chụp chiếu. May mắn làm sao, do có sự phòng xa nên sáng nay tôi đã nhịn ăn cháo và uống nước, như vậy là có thể thử máu, nước tiểu được ngay mà không phải đợi đến sáng mai. Rút kinh nghiệm, cứ đến cửa phòng nào là tôi lại kẹp vào cuốn sổ y bạ tờ năm mươi ngàn, và dù có hàng chục người đang xếp hàng chờ trước tôi thì tôi vẫn được tiếp đón theo đúng tinh thần lương y như từ mẫu và được ưu tiên khám trước. Cũng có một vài ông, bà già khó tính thắc tại sao tôi đến sau mà lại được vào trước thì được giải thích rằng tôi là trường hợp cấp cứu, hoặc là thương binh. Đầu giờ chiều tôi đến lấy kết quả xét nghiệm, chụp chiếu rồi quay lại phòng bác sỹ trưởng khoa. Xem kết quả xong ông ân tình bảo tôi có lẽ tôi bị ung thư vòm họng giai đoạn đầu. Mặt tôi tái mét, bác sĩ khuyên tôi nên bình tĩnh, cũng may mà phát hiện sớm, mổ ngay thì không sao, chứ để lâu thành di căn thì vô phương. Tôi khẩn thiết nhờ ông trưởng khoa trực tiếp mổ cho tôi, ông bảo ông bận lắm, ngoài làm ở bệnh viện, ông còn phải tham gia giảng dạy và nghiên cứu khoa học. Tôi nhìn ra cửa, chỉ sợ cô y sĩ ban sáng lại dẫn một người bệnh vào nữa nhưng vẫn cửa đóng, không có tiếng gõ cửa, cũng không thấy ai thập thò, tôi rút ví lấy ra năm tờ một trăm ngàn đưa cho ông, gọi có chút bồi dưỡng ban đầu, mong ông trực tiếp mổ cho, nếu được toại nguyện sau này sẽ có bồi dưỡng chính thức, xứng với công lao và trí tuệ của ông. Lúc đầu ông trưởng khoa từ chối nhưng thấy tôi nhiệt tình, lại còn nói rằng tôi đã từng nghe đến tên tuổi ông là một bác sĩ nổi tiếng, ai mà được ông chữa bệnh, mổ thì thần may mắn luôn mỉm cười; cái đoạn này tôi cố bịa ra, song hiệu quả lại có thật, ông cầm tiền bỏ vào ngăn kéo bàn rồi hứa sẽ xếp lịch hội chuẩn và trực tiếp mổ cho tôi. Tôi xiết chặt tay ông, lòng biết ơn vô bờ vô bến. Tôi về nhà, thần chết treo lơ lửng trên đầu, chưa lúc nào tôi lại ham sống sợ chết như lúc này. Vợ tôi thuộc vào loại xinh xắn, còn quá trẻ, thua tôi những mười lăm tuổi, chúng tôi mới có một đứa con trai mười tám tháng tuổi; tôi chết đi, nhất định nàng sẽ đi bước nữa. Cứ nghĩ đến cảnh một thằng đàn ông khác đến ngôi nhà này chung sống với nàng, tim tôi lại nhoi nhói. Ngôi nhà trị giá hai tỷ ba trăm triệu này do chính đôi bàn tay tôi làm nên trước khi tôi cưới nàng và có lẽ nàng đồng ý lấy tôi phần vì tôi có một chút học thức, khá đẹp trai và phần vì tôi có sẵn ngôi nhà này. Đất đai ở Hà Nội đang vào thời điểm đắt đỏ, một công chức có nằm mơ cũng chẳng có nổi hai mươi mét vuông đất chứ đừng nói ngôi nhà bốn tầng, diện tích sàn bảy mươi mét vuông như của tôi. Hồi tôi mua mảnh đất này chỉ có năm trăm ngàn một mét vuông, cả thảy là ba tư triệu hai trăm ngàn đồng, ông chủ bớt cho ba trăm ngàn để tôi lấy lộc; chỉ hai năm sau, cơn sốt đất lên cơn giật đùng đùng, có người trả tôi một tỷ, rồi tỷ rưỡi, tỷ bảy nhưng tôi không bán, quyết định gom góp chút vốn liếng cuối cùng và vay thêm ba trăm triệu để xây nhà. Tôi phải kiệt sức, mất gần ba năm làm thuê, dịch thuê tiếng Anh, đánh quả mới trả hết nợ nhà. Thế rồi trong một lần khiêu vũ, tôi gặp nàng. Nàng mặc bộ váy mỏng màu thiên thanh, ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã bị nàng hớp mất hồn. Phải lấy hết can đảm, tôi mới dám đi lại mời nàng nhảy điệu Tănggô. Người nàng áp sát người tôi, nhất là cặp vú nở nang của nàng thỉnh thoảng lại cọ cọ vào ngực, làm tôi ngất ngây cứ tưởng mình đang ở thiên đường. Xong điệu nhảy, tôi mời nàng ra bàn uống nước, qua tâm sự mới biết nàng quê ở Thái Bình, đang là sinh viên năm thứ tư trường đại học Ngoại ngữ, nàng có ước mơ ra trường tìm được việc làm ở thủ đô. Biết tôi còn độc thân, có nhà riêng, có việc làm ổn định, nàng rất có cảm tình với tôi. Thế rồi duyên số trời xe, đám cưới của tôi và nàng được tổ chức trước ngày nàng ra trường hai mươi ngày. Tôi đã phải lìa xa cõi đời, mất nàng, mất cả ngôi nhà này ư? Đau buồn và nuối tiếc quá! Chợt một ý nghĩ vụt ra trong đầu tôi, theo Luật hôn nhân mới, tài sản trước khi kết hôn của ai thì sau khi ly hôn vẫn thuộc quyền sở hữu của người ấy; nếu ly hôn thì ngôi nhà này vẫn hoàn toàn là của tôi, nhưng nếu tôi chết đi thì nó lại thuộc quyền thừa kế của vợ. Phải rồi tôi sẽ ly hôn để phòng khi có đi theo ông chú thì tôi sẽ viết di chúc thừa kế lại duy nhất cho thằng con trai tôi; trong bản di chúc, tôi sẽ nói rõ, ngôi nhà chỉ để ở chứ không được bán nếu con tôi chưa đủ tuổi công dân và mẹ nó nếu chưa đi lấy chồng khác có thể về chung sống với con nhưng không được sở hữu ngôi nhà; đặc biệt khi đi lấy chồng sẽ không được đưa người chồng mới về ở ngôi nhà này. Sau khi nghe tôi nói, bệnh tình của tôi khó mà qua khỏi, nếu ca mổ thành công, tôi cũng chỉ kéo dài thêm sự sống tối đa năm năm nữa, tôi muốn ly hôn, nhận nuôi con để giải phóng cho nàng càng sớm càng tốt để nàng có điều kiện tìm kiếm cho mình một người chồng mới xứng đáng với nàng; nàng đã khóc nức nở. Nàng khóc vì thương tôi, khóc vì tấm lòng hy sinh của tôi và khóc cả cho thân phận nàng còn trẻ mà đã phải goá bụa. - Không! - Nàng thổn thức - Em không thể bỏ mặc anh trong lúc này. Sự quan tâm và tấm lòng thuỷ chung của nàng đã làm tôi rơi nước mắt, tôi đành phải xuống giọng nói với nàng để tôi suy nghĩ lại, nhưng trong thâm dù tôi rất yêu nàng, mong muốn được sống mãi mãi bên nàng nhưng tôi không thể ích kỷ, giết chết cuộc đời của nàng. Tôi nói với nàng là thế nhưng chẳng kịp để suy nghĩ, ông bác sĩ trưởng khoa đã điện di động cho tôi biết tuần sau ông phải đi công tác nước ngoài gấp, hộ chiếu đã làm xong nhưng đã trót hứa với tôi nên ngay ngày mai tôi phải đến bệnh viện, sáng hội chuẩn, chiều mổ ngay. Mọi thứ tôi đã chuẩn bị sẵn sàng nhất là tiền. Để tập trung cho ca mổ tôi đã trù liệu hai mươi triệu chẵn; tám triệu cho tiền thuốc và viện phí, năm triệu bồi dưỡng cho ông trưởng khoa như đã hứa, bốn triệu bồi dưỡng cho kíp mổ, số còn lại bồi dưỡng cho y tá, y sĩ kẻo không có, mỗi khi tiêm cô lại ngoáy cho một cái thì đau lắm như nhiều người kể lại. Ngày mai tôi sẽ lên bàn mổ, lẽ ra tôi phải bình tĩnh, tự tin nhưng vì phải uống quá nhiều thuốc kháng sinh mạnh, vì tốn quá nhiều tiền và quá sợ chết nên người tôi gày rộc đi như các xác ve, tinh thần tôi hoảng loạn. Đã thế đài báo ngày mai có gió mùa Đông Bắc, nhiệt độ xuống 12 độ C; trời lạnh chắc là mổ xong, hết thuốc mê sẽ đau buốt lắm! Quả nhiên đêm đó gió mùa Đông Bắc đổ về ầm ầm, mặc dù chăn ấm, nệm êm, vợ ôm chặt nhưng tôi vẫn cảm thấy hình như tất cả cái lạnh trong trời đất đang lùa vào từng thớ thịt của tôi. Sáng hôm sau, tôi vốn rất nhạy cảm với thời tiết nên vừa bước ra khỏi giường, tôi đã sổ ra một tràng: - Hắt, hắt xì hơi! Hắt xì xì hơi! Có cái gì đó trăng trắng bắn ra khỏi mồm và tự nhiên họng tôi hết vương vướng. Tôi quỳ xuống tìm kiếm vật đã cứu sống tôi thoát khỏi lưỡi hái của tử thần. Chúa ơi thì ra đó là một mẩu gân bò dai nhách! Trich tu THLongThanh -------------------- Tròn xoe |
|
|
![]() ![]() |
Lo-Fi Version | Time is now: 23rd July 2025 - 08:54 AM |