Welcome Guest ( Log In | Register )

3 Pages V  < 1 2 3 >  
Reply to this topicStart new topic
> Hỏi lại chính mình - Mang Viên Long, Truyện ngắn Mini
Nguyên Thoại
post Jul 12 2008, 05:53 AM
Post #13


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.

Sự đổi thay mầu nhiệm

Sơn và Thành là đôi bạn thân, rất thân. Họ luôn gần gũi, chia sẻ từng nỗi buồn vui, tâm sự cùng nhau mọi điều không hề giấu diếm. Tuy vậy giữa họ vẫn có điều khác biệt lạ lùng : Sơn thì rất sợ người chết, sợ nhìn thấy người chết, nhất là chết vì tai nạn. Còn Thành, chàng ta lại rất ngại người sống, luôn e dè và có gì hình như là sợ hãi mỗi khi tiếp xúc với người lạ !

Lần đầu tiên Thành thấy Sơn không còn biết sợ người chết nữa : Cách đây gần hai năm, Sơn đã làm lễ đính hôn cùng Kim Ngân. Ngân đẹp. Thuỳ mị. Trước ngày cưới một tháng, cô bạn chở Ngân về thành phố thăm chơi, sẵn dịp mua sắm thêm ít đồ cần thiết cho ngày cưới. Vòng về, một xe khách giành đường, đã va quẹt vào xe gắn máy của cô bạn. Hai người đều bị hất tung xuống đường. Cô bạn được chở vào bệnh viện cấpm cứu. Kim Ngân đã tắt thở.

Sơn và Thành kịp đến nhà Ngân khi nàng đã được đặt nằm ngay ngắn trên chiếc đi văn, người phủ kín một tấm drap trắng, chờ giờ khám liệm. Sơn chạy thốc vào nhà như cơn gió, đưa tay kéo tấm chăn che mặt người yêu, anh như muốn đổ xuống. Kim Ngân nằm im. Sơn cúi xuống hôn lên trán và đôi mắt Ngân khép kín. Anh làm các động tác ấy một cách khẽ khàng, cẩn trọng như sợ đánh thức người yêu dậy ! Kim Ngân vẫn nằm đó, khuôn mặt im vắng và lạnh lẽo. Trông nàng hiền từ biết bao !

Sơn sững sờ đứng chôn chân bên cạnh nàng cho đến giờ khâm liệm, người cha của Ngân phải đưa anh ra phòng khách. Suốt giờ làm lễ, anh đứng phía đầu quan tài, mở nắp kính, chăm chăm nhìn xuống gương mặt Kim Ngân hiện lên như từ cõi nào thật xa... Gương mặt yêu dấu ấy, con người yêu quý ấy đang chìm sâu trong giấc ngủ biền biệt nghìn trùng.

Ngày hôm sau, Thành một mình đến thăm cô bạn của Kim Ngân đang còn được điều trị ở bệnh viên. Thành đã gặp, và nói chuyện với cô bạn không chút e dè. Hỏi thăm, anh mới hay cô ta là chị em bạn dì với Kim Ngân, vừa từ Hà Nội vào thăm chơi nhân dịp nghỉ hè> Cô bé hiền, co ro như một cánh chim.

Đều đặn mỗi ngày, Thành đều có mặt bên giường cô bạn. Khi đến với túi cam, hộp sữa, hay vài đóa hoa hồng...

Sơn và Thành vẫn luôn gặp nhau. Ngồi với nhau bên tách cà phê buổi sáng, dù không hề nói ra, nhưng cả hai đều nhận biết, trong lòn mình, đời mình đã bắt đầu có sự đổi khác : Mầu nhiệm thay, Tình Yêu !

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 12 2008, 05:55 AM
Post #14


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.

Chuyện xưa

Thầy Nguyễn Văn Hế dạy tôi năm lớp Nhất (lớp Năm bây giờ). Không hiểu sao, thầy rất thương yêu tôi.

Một lần, giờ dạy “học thuộc lòng” bài “Mẹ Tôi” của nhà thơ Anh Thơ. đến đoạn :

... :”Hình bóng mẹ tôi chữa xóa mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào ra
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong nắng trưa hè, trước giâụ thưa”

Thầy hỏi :
- Tại sao tác giả lại tả “nét cười đen nhánh”, trò nào biết ?
Cả lớp im lặng.

Lần thứ ba. Thầy nói :
- Em nào giải thích được, sễ cho ba điểm tốt !

Tôi vụt giơ tay. Đứng dậy, dõng dạc nói :
- Thưa thầy, vì người mẹ ấy nhuộm răng đen ạ !
- Rất giỏi, sao trò biết ?
- Thưa thầy, mẹ em cũng nhuôm răng đen giống mẹ của Anh Thơ...

Từ dạo ấy, tôi luôn nhớ hàm răng đen của mẹ, dầu bà đã mất từ lúc 2 giờ sáng ngày 20/10/1952...

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 14 2008, 06:05 AM
Post #15


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.


Tại một tiệm sửa khóa

Cô gái trạc hai mươi tuổi đến một tiệm sửa khóa để làm thêm một chiếc chìa khóa xe Dream.

Cô vui vẻ hỏi :
- Bác ơi, bác sửa khóa làm chìa được bao nhiêu năm rồi, bác ?
- Có lẽ từ lúc cha mẹ cháu chưa gặp nhau...

- Lâu thế cơ à ? - Cô gái ngạc nhiên - Vậy bác làm được tất cả các loại chìa khóa chứ, bác ?
- Không đâu, cháu !

- Thế bác không làm được loại chìa nào ? - Cô gái tò mò.
- Chìa khóa mở trái tim...

Cô gái cười hồn nhiên :
- Khó lắm sao bác ?

Ông già ngước lên nhìn cô gái, mỉm cười :
- Không khó. Nhưng chìa khóa phải làm bằng vàng, có nạm hạt kim cương. Trong lúc bác chỉ có loại bằng đồng và sắt thôi, cháu à !

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 14 2008, 06:07 AM
Post #16


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.


Bà Già Khòm

Bà Tám Quýt quê ở làng Phú Hữu bị bệnh khá nặng, được đứa con trai trưởng đưa vào Sài Gòn chữa trị, rồi về dưỡng bệnh ở Vũng Tàu, nơi anh đang công tác, chung sống với vợ và hai đứa con của anh. Đứa con trai 9 tuổi, đứa con gái vừa lên 6.

Mỗi buổi sáng, các cháu đều nói : “Chào bà nội, cháu đi học !”. Nghe giọng nói thơ trẻ, hồn nhiên của chúng, bà Tám cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc.

Một hôm, đứa cháu gái thoạt trông thấy bà, reo lên : “Cháu chào bà già khòm...”.

Vài ngày sau, trong lúc dọn giúp phòng ngủ cho con, tình cờ có tờ giấy rời ở bàn rơi xuống sàn, bà nhặt lên. Tấm giấy có mấy dòng chữ của người con dâu dặn chị quản gia : “Trưa nay tôi không về. Đi chợ, chị mua cho bà già khòm hộp sửa nhé !”.

Chiều hôm ấy, trong bữa cơm, bà Tám nói với đứa cháu gái :
- Ông nội mất sớm, bà phải còng lưng bên 100 gốc quýt ròng rã trên 20 năm, mới nuôi lớn được ba cháu và các cô chú như ngày hôm nay. Vì vậy, bây giờ bà nội trở thành “Bà già khòm” đó cháu ạ !

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 17 2008, 07:56 AM
Post #17


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.


Chiếc áo dài của mẹ

Cho đến khi học hết năm học cuối của bậc Trung học đệ nhất cấp, tôi chỉ còn giữ được một chiếc áo dài của mẹ mà thôi.

Đó là chiếc áo dài bằng nỉ màu xanh đậm, còn mới : có lẽ là bà đã chỉ mặc đôi ba lần thời còn trẻ.

Tôi đã giữ kỹ trong rương khá lâu, coi đó là hình ảnh, là di vật quý báu còn lại của mẹ.

Năm ấy, tôi đang cần một chiếc áo để mặc ngày Tết, vì không có tiền mua vải mới. Tôi đã mang chiếc áo dài đến năn nỉ bác thợ may trong xóm, sửa lại cho tôi chiếc áo sơ mi ngắn tay.

Và tôi đã mặc “chiếc áo đặc biệt” đó cho đến lúc chật ních, rồi đem cjho một đứa cháu gọi bằng cậu.

Bây giờ, trong tay tôi không còn có một kỷ vật gì của mẹ. Một chiếc lược sừng trâu chẳng hạn. Hay một chiếc gương soi tròn nhỏ mà mẹ vẫn thường dùng

Tôi rất đỗi ân hận, nhưng mọi việc đã lỡ như thế rồi. Đã hơn 50 năm trôi qua, tôi biết tìm lại ở đâu ?

Bù lại, trong tâm trí tôi, trong tận cùng niềm suy cảm, chiếc áo dài bằng nỉ màu xanh thẫm và chiếc áo sơ mi thuở ấy, luôn an ủi tôi. Rằng tôi đã được mặc chiếc áo dài cũ của mẹ. Chiếc áo mà mẹ tôi đã mặc thời xuân trẻ, đã thấm đượm hơi hướm và bàn tay mẹ giặt giũ nâng niu...

Ấm áp và hạnh phúc thay !

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 17 2008, 07:57 AM
Post #18


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.

Giấc Mơ Mầu Nhiệm

Khoa học giải thích “Giấc mơ” là hoạt động ẩn tang của tiềm thức. Nó thường xuất hiện bất ngờ trong giấc ngủ, nhất là khi có sự kích thích thích hợp của đời sống hiện tại. Tuy vậy, giấc mơ còn phản ảnh phần nào dòng chảy của tâm linh, của sự mầu nhiệm chưa có sự giải thích nào thỏa đáng.

Trong suốt thời gian hơn năm mươi năm sau ngày mẹ tôi mất, tôi được ba lần nằm mơ thấy bà trong lúc tâm trí tôi hoàn toành không hề nghĩ tới.

Năm tôi được 16 tuổi - nghĩa là khoảng 8 năm sau ngày bà mất - tôi bị bệnh sốt rét nằm liệt gường trong căn buồng tối. Không có một ai chăm sóc cho tôi, dầu tôi đang sống với người anh cả ! Cơn sốt kéo dài, tôi mê man nằm bất động, không hay biết gì nữa. Trong một giấc mơ ngắn vào buổi trưa, tôi thấy mẹ tôi về, cho tôi một trái cam tươi. Tôi sung sướng ăn hết quả cam bà cho, trong lúc bà nhìn tôi, mỉm cười hiền lành. Tôi hân hoan tột cùng. Nhưng bà đã ra khỏi giấc mơ thật chóng vánh. Tôi thức giấc. Mở to đôi mắt, nhưng căn buồng tối om. Tôi cảm thấy người tôi bỗng khỏe hẳn, nhẹ nhàng. Đúng lúc cô y tá mang chiếc đèn dầu vào, chích cho tôi một mũi Quinine sau gần một tuần không có một viên thuốc. Tôi đã khỏi bệnh sau đó hai hôm...

Lần thứ hai, năm tôi 28 tuổi : Đang dạy học, tôi bị đẩy vào quân trường. Phải sống xa đời sống êm ả bên đám học trò, để sống gần với súng đạn, sự thù hằn, chết chóc... Tôi vô cùng bang hoàng, không tìm ra lối thoát. Một đêm nằm ngủ ở bãi tập, trong cơn mưa rả rich từ chiều, tôi đã được thấy mẹ tôi về. Bà nhìn tôi giây lâu, không nói năng gì, chỉ mỉm cười... Bà thoáng đến, rồi thoáng đi. Nhưng đã để lại cho tôi nhiều nỗi an ủi, và may mắn sau đó...

Lần thứ ba, giống như các đồng nghiệp có cùng cảnh ngộ, tôi lên đường học tập ở trại 53. Đời sống kham khổ. Lao động cật lực. Tương lai quả thật là mù mịt. Trong hoàn cảnh ngặt nghèo ấy, mẹ tôi đã đến... Bà đứng bên một đầu võng, khẽ đưa võng cho tôi, đôi mắt nhìn tôi đầy thương cảm. Chưa bao giờ tôi có được giây phút hạnh phúc tột cùng như thế. Chỉ thoáng qua thôi nhưng giấc mơ đã cho tôi niềm an lạc, những gặp gỡ hiền lành, để sớm được trở về với gia đình !

Ba lần mẹ tôi đã đến với tôi, trong ba bước ngoặt quan trọng trong đời. Dường như bà luôn theo dõi theo từng năm tháng của dời sống tôi, để có mặt kịp thời. Để an ủi. Để cứu vớt tôi. Cho tôi niềm tin yêu để tiếp tục đi hết quãng đời mình.

- Mẹ ơi ! Mẹ thiêng liêng và mầu nhiệm lắm. Tình thương yêu của mẹ thật vô bờ !

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 19 2008, 02:17 AM
Post #19


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.


Con Nó Đã Biết Rồi

Sáng chủ nhật, cô giáo Hoàng có buổi dạy bồi dưỡng cho mươi học sinh yếu tại nhà theo đề nghị của trường và hội cha mẹ học sinh lớp do cô làm chủ nhiệm. Nhưng cô lại buộc phải có mặt trong một buổi họp của họ tộc, cô không thể vắng mặt.

Hoàng dặn chồng :
- Anh ở nhà chơi với con, em đi dự cho có mặt một lát, em sẽ về sớm làm cơm. Cũng không muộn đâu !

Nàng quay lại bế đứa con trai đầu lòng lên 5, hôn lên má nó, giọng âu yếm :
- Con ở nhà chơi ngoan với ba, mẹ đi dự đám cưới nhà bác Lễ, sẽ mang quà về cho con nhé !
- Mẹ mang quà về cho cu Tí nghe mẹ !

Khi dắt xe ra đến cửa, Hoàng bỗng quay lại, dặn chồng :
- Học sinh đến, anh nói giúp là anh đau , đi khám bệnh nhé !

Khoảng nửa giờ sau, đám học sinh lần lượt đến, yên lặng ngồi vào bàn. Chồng Hoàng dắt con lên, chưa kịp nói gì, thì có em đã đứng lên hỏi :
- Thưa thầy, sáng nay cô có ở nhà không thầy ?

Đứa con trai ngước lên nhìn ba, chờ đợi. Chồng Hoàng thoáng do dự, rồi nói :
- Cô đi dự đám cưới người cháu, ngày kia sẽ học tiếp nhé !

Hôm sau lên trường, Hoàng nghe có tiếng học sinh xì xào trong lớp : “Cô đi ăn đám cưới có bánh cho tụi em không cô ?”.

Hoàng ngạc nhiên, nhưng chỉ mỉm cười yên lặng.

Về nhà, gặp chồng nàng hỏi :
- Hôm qua anh đã nói gì với đám học sinh ?

Chàng cười :
- Anh bảo cô đi dự đám cưới của người cháu...
- Chết thật, em đã dặn anh rồi, mói là em đi khám bệnh kia mà !

Chàng chỉ tay vào đứa con, giọng vui vẻ :
- Con nó đã biết rồi !

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 19 2008, 02:18 AM
Post #20


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.

Con Đường Duy Nhất

Sống với người chồng làm nghề dạy học đã 10 năm, có hai đứa con, nhưng người đàn bà luôn kêu “khổ quá ! khổ quá”. Vì tiền lương của chồng thì có mức, mà bà ta thì tham muốn không giới hạn.

Thế là bà làm đơn ly dị chồng.

Bà về làm vợ của một ông bác sĩ đã luống tuổi, góa vợ. Bà có cả xâu chìa khóa tủ, tiền bạc dư thừa. Nhưng chỉ được vai năm, bà cảm thấy buồn chán cùng cực, bởi vị bác sĩ ngoài 8 giờ có mặt ở bệnh viện, còn lại thì ngồi luôn trong phòng khám tư nhân cho đến lúc mệt nhoài !

Không chịu nỗi sự cô độc và buồn bã, bà lại làm đơn xin ly hôn ông bác sĩ giàu có nọ, để tìm kiếm hạnh phúc !

Không lâu sau, bà gặp một doanh nhân là giám đốc xí nghiệp sản xuất nước mắm. Bà về làm vợ lẻ ông ta, được bố trí ở một ngôi nhà riêng trong một con hẻm. Mọi thứ chi dung, kể ả thực phẩm, đều được vị doanh nhân cho cung cấp sẵn đầy đủ. Suốt ngày phải giam mình trong căn nhà lạnh lẽo, lại nơm nớp lo sợ bị nhận diện, người đàn bà luôn cảm thấy như một tội nhân bị giam lỏng.

Một hôm, không chịu đựng nỗi sự buồn chán, bà lén mở cửa và đi thẳng tới một ngôi chùa gần đó, hy vọng sẽ cầu xin được điều tốt lành cho mình !

Bà gặp vị Hòa thương trụn trì, kể lể sự tình, than khóc thảm thiết. Đợi người đàn bà không còn gì để nói nữa, vị Hòa thượng ôn tồn bảo :
- Còn có một con đường duy nhất cho con !

Người đàn bà bỗng ngước lên, đôi mắt sáng quắt, giọng tha thiết
- Thưa thầy, là con đường nào ?
- Đó là con đường dẫn đến địa ngục, con ạ !

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 19 2008, 02:19 AM
Post #21


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.

Trên Xe Buýt

Tại một trạm xe buýt, người đàn ông trạc 50 đang đứng đợi xe bên một ông lão khoảng 80.

Ông lão trông còn cứng cáp, nhưng đôi mắt mờ đục, đi phải nhờ chiếc gậy.

Xe buýt đến.

Gã đàn ông đưa giúp ông lão lên xe, tìm chỗ cho ông ngồi. Gã đàn ông ngồi vào chiếc ghế còn trống bên canh.

Xe chạy được một quãng đường, người đàn ông gợi chuyên :
- Cụ đi Qui Đức thăm con cháu hay có việc gì ?
- Con cháu tôi đi làm xa cả, tôi đi khám bệnh...
- Bệnh gì vậy, cụ ?
- Bênh mắt !

Nhìn lên đôi mắt đỏ hoe của ông lão, gã đàn ông tỏ vẻ lo lắng :
- Mắt cụ bị bệnh lâu chưa ?
- Mới một tuần nay thôi !

Ông lão tâm sự :
- Tuần trước, mắt tôi vẫn còn sáng lắm !
- Chắc là bị nhiễm khuẩn ?
- Không ! - ông lão đáp - Bà vợ tôi mất vừa đúng một thất, tôi thương nhớ bà ấy ngày nào cũng khóc...

Gã đàn ông nhìn chăm chú lên gương mặt nhăn nheo của ông lão, lòng đầy thương cảm.

Gã nói :
- Thưa cụ, cụ vẫn còn nhiều diễm phúc hơn cháu kia mà !

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 19 2008, 02:21 AM
Post #22


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.

Tìm Kiếm Hạnh Phúc

Một người đàn bà đang nuôi mẹ bị bệnh lâu ngày, đã cảm thấy chán nản. Suốt ngày hết lo việc ăn uống, thuốc thang, lại tắm rửa, giặt giũ cho mẹ. Chị ta nghĩ : “Cuộc đời mình sao vô vị và bất hạnh quá !”.

Cuối cùng, chị nghe theo lời mach bảo của người hàng xóm, tìm đến núi Linh Viên để gặp một Thiền sư đã ẩn tu ở đó hằng mấy chục năm. Theo lời người hàng xóm, Thiền sư có thể biết được việc quá khứ và cả chuyện ở tương lai !

Gặp Thiền sư đang ngồi kiết già ở tảng đá trước cửa vào động, người đàn bà sụp quỳ xuống. Giọng chị thành khẩn :
- Bạch Thầy, Thầy linh thiêng cho con biết tại sao đời con bất hạnh quá, con tìm kiếm hạnh phúc ở đâu ? con phải làm gì để có đời sống tốt đẹp hơn thế ?

Thiền sư vẫn ngồi yên nhưng giọng ông từ tốn vang lên :
- Con hiện có đời sống tốt đẹp rồi. Đâu còn đời sống nào tốt hơn thế nữa !

Người đàn bà chợt hiểu. Bái tạ, trở về...

Mang Viên Long
(Hỏi lại chính mình)
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 19 2008, 03:38 PM
Post #23


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.

Hãy Trở Về

Một người đàn ông bất hạnh đã đến tìm một Thiền sư nổi tiếng là bậc chân tu đã được chứng ngộ, để mong tìm kiếm cho mình một con đường an lạc, giải thoát.

Gặp Thiền sư, ông ta kính cẩn đảnh lễ và nói :
- Thưa Ngài, cuộc đời người có 3 điều bất hạnh, nhưng con đã phải nhận đủ cả ba. Vậy thưa Ngài từ bi hãy chỉ cho con con đường nào đi đến an lạc...

Thiền sư hỏi :
- Vậy ông hiện đang sống với ai ?
- Với một con chó con - người đàn ông đau khổ đáp - con chó con ấy của một người láng giềng vừa mới tặng cho con sáng nay !

Thiền sư ôn tồn dạy :
- Ông hãy trở về với con chó ấy đi, đó là nguồn hạnh phúc đích thực của ông !

Mang VIên Long
(Hỏi lại chính mình)
Go to the top of the page
 
+Quote Post
Nguyên Thoại
post Jul 19 2008, 03:39 PM
Post #24


Tôi Nhặt Lại Tôi
***

Group: Sinh Họat
Posts: 900
Joined: 12-April 08
Member No.: 22
Country



.

Gặp Gỡ

Gã đàn ông trạc 49 tuổi, ăn mặc sang trọng (cổ đeo cravate, áo len màu huyết dụ ngắn tay, đeo cặp kính trắng) bước lại một hiệu chuyên vá sửa giày dép cũ, hỏi người thợ đang cặm cụi may lại chiếc giày cũ bị há miệng.
- Thưa ông, ông có biết nhà thơ HHT không ạ ?
- Nhà ông ấy ở đây !
- Vậy ông ấy có ở nhà không ạ ?
- Có - người thợ ngước lên - là tôi đây mà !
- Là ông ?! - Gã đàn ông thoáng ngạc nhiên
- Vâng, xin mời ông ngồi chơi !

Người thợ liếc nhìn chiếc ghế xếp thấp lè tè, rồi lại cúi xuống tiếp tục may nốt thêm mấy mũi kim đang dở dang.

Gã đàn ông vội nói :
- Tôi cùng đi với vợ tôi, xin lỗi...

Người thợ - là nhà thơ HTT - ngước lên nhìn, thấy gã đàn ông bước lên một chiếc xe con màu xám bóng láng đậu bên kia đường.

Xe chạy...

Nhà thơ bật cười :
- Lại một tên vừa trốn khỏi nhà thương điên !

Mang VIên Long
(Hỏi lại chính mình)
Go to the top of the page
 
+Quote Post

3 Pages V  < 1 2 3 >
Reply to this topicStart new topic

 



Lo-Fi Version Time is now: 21st July 2025 - 09:19 PM