Warning: Declaration of class_bbcode::convert_emoticon($matches = Array) should be compatible with class_bbcode_core::convert_emoticon($code = '', $image = '') in /hermes/bosnacweb07/bosnacweb07as/b283/d5.kekho/public_html/forums/sources/classes/bbcode/class_bbcode.php on line 641 Thép Đen - Hồi Ký Đặng Chí Bình - PLEIKU PHỐ NÚI FORUMS

Welcome Guest ( Log In | Register )

> Thép Đen - Hồi Ký Đặng Chí Bình
Violet
post May 31 2008, 06:42 AM
Post #1


Nữ Hoàng Lướt Mạng
***

Group: Sinh Họat
Posts: 1,895
Joined: 9-April 08
Member No.: 10
Country






Thép Đen



(Chương 1 -- 42)


Tâm tư khi in lại Thép Đen


Năm 1985, tôi viết xong hai tập hồi ký Thép Đen I & II. Hai năm sau mới tìm được nhà in và phát hành. Năm năm sau Thép Đen tập III mới ra đời. Từ khi Thép Đen I & II được in đến nay đã 15 năm. Trong thời gian đó phần vì sức khoẻ, phần vì gánh nặng gia đình, tôi hầu như không viết lách gì, cũng không sinh hoạt báo chí gì cả. Nhưng thật ngạc nhiên, cứ thỉnh thoảng tôi nhận được một lá thư độc giả nói về Thép Đen. Cả thảy có hơn 300 lá thư. Đài phát thanh Việt Ngữ Quê Hương ở Bắc Cali, Đài Sống Trên Đất Mỹ ở Nam Cali... cho đọc Thép Đen. Có cả những đài cho đọc mà tôi không được biết, chỉ biết do thính giả quen. Bây giờ thì ngoài sách Thép Đen, còn có cả băng audio và đĩa CD Thép Đen nữa.
Trong hân hạnh ấy, tôi tự hỏi làm sao mà Thép Đen được đón nhận như vậy? Trước và sau Thép Đen có biết bao hồi ký về lao tù và thời cuộc. Có nhiều bí mật chính trị được phanh phui. Bao nhiêu vị tướng lãnh thuật lại những giai đoạn gay go của đất nước. Bao nhiêu nhà văn tên tuổi ghi lại những cảnh sống tù đầy mà nếu không có văn chương tài năng, khó có thể nói lên những trạng huống cũng như cảm xúc day dứt và cùng cực. Trong khi đó tôi chỉ là một điệp viên không tên tuổi, thi hành một công tác giới hạn, hầu như bị bịt mặt trước thời cuộc, cũng chưa bao giờ viết văn, và ngoài Thép Đen cũng chưa viết gì đáng kể. Hỏi bạn bè, mỗi người cho một ý kiến. Cuối cùng tôi đoán rằng, ngoài một số yếu tố về văn mà Thép Đen cùng góp phần với các tác phẩm khác, có lẽ tính xác thực một cách mộc mạc của Thép Đen đã lôi cuốn độc giả suốt mười mấy năm nay chăng? Có độc giả gửi thư sửa cho tôi số nhà ở phố Hàng Bạc. Có người nhận là vợ của một trung tá cho tôi biết rõ nhiều chi tiết của sự việc ngày ấy v.v... Nhiều độc giả hỏi cô Vân bây giờ ra sao?
Nếu các độc giả muốn biết về cô Vân ra sao một phần, thì tôi muốn biết đến một trăm phần, và không phải chỉ có cô ấy mà là tất cả cảnh cũ người xưa của 40 năm trước. Tôi mơ ước có một ngày được về rờ những bức tường xà lim, cái cùm chân và cùm mồm. Tôi khát khao được nhìn thấy cô Vân để tìm xem cô còn những nét gì ngày xưa, và cô còn nhớ tôi không. Tôi muốn được tay bắt mặt mừng với những bạn tù, nếu họ còn sống, để ôn lại những ngày bị đầy đọa trong
2
kiểu tù đầy chắc chỉ còn sót lại cuối cùng trong bước tiến hóa của con người nhân tính từ thế kỷ này.
Đã gần 20 năm, tôi chưa về được. Nhưng may cho tôi, có một vị linh mục trẻ và một bạn trẻ độc giả đã lần theo giai đoạn của Thép Đen để đến tận nơi, ghi lại bằng hình ảnh, và quí nhất một anh chị bạn đã gặp “người muôn năm cũ”, của đất Hưng Yên nhiều mầu mỡ, còn thu vào băng hình video mang về cho tôi. Xin quý vị tha lỗi, nếu tôi nói rằng, không ai có thể hiểu hết được tôi sung sướng đến mức độ nào! Có đến vài tháng trời, tôi như sống trở lại những ngày xưa ấy, chỉ trừ không có cái xà lim và không có cùm.
Cho nên, một phần để đáp lại sự đón nhận của độc giả, một phần Thép Đen những lần in trước đã không còn, tôi quyết định cho tái bản với sự bổ sung nhiều hình ảnh mới có được. Một điều ngạc nhiên cho chính tôi là, cũng như viết văn, tôi chưa hề vẽ bao giờ, vậy mà chỉ bằng trí nhớ, tôi vẽ được cái cùm mồm, cùm chân, xà lim... trong khi viết Thép Đen gần giống như cái hình chụp bây giờ, cả về hình dáng cũng như kích thước. Vậy, chính vì tính xác thực tạo nên sự hấp dẫn và thuyết phục cho Thép Đen thì lần tái bản này, tôi hy vọng có thể góp thêm vào sự xác thực ấy.
Sau hết, tôi xin cảm tạ vị linh mục trẻ, anh chị bạn thân và một độc giả thanh niên nhiều nghĩa tình. Đã giúp tôi giải tỏa được phần nào nỗi niềm trong lòng tôi.

Boston ngày 29 tháng 10 năm 200

Hồi Ký Đặng Chí Bình

This post has been edited by M&N: Dec 20 2010, 02:10 PM
Go to the top of the page
 
+Quote Post
 
Start new topic
Replies
Violet
post Jun 7 2008, 10:04 PM
Post #2


Nữ Hoàng Lướt Mạng
***

Group: Sinh Họat
Posts: 1,895
Joined: 9-April 08
Member No.: 10
Country



Năm Mươi Hai

Cái Chết Của Một Người Tù… Linh Mục?...

Lúc này, trời đã lành lạnh, một vài hơi heo may đã lò dò về sớm. Không có quần áo thay, dù vậy, tôi vẫn cởi bộ quần áo ra vò mạnh cho đỡ tanh, thối. Cúi vào vòi nước, tôi xoa, cào mấy cái cho bong ít vảy ghét. Cả cái bắp đùi của tôi bây giờ chỉ vừa một chít tay với 3 đốt ngón tay. Hai cái xương phía ngoài đấu gối, trông như hai cái đầu con bọ ngựa ngọ nguậy, ngút ngắc, lúc tôi đứng lên ngồi xuống. Tôi gãi hai mông đít, chả thấy những đầu xương nhọn hoắt. Bao nhiêu công việc, tôi phải làm vội vàng, vì chỉ có 15 phút. Nhưng, có lẽ tên Kế thấy tôi nỗ lực với cuộc sống, cho nên đã để cho tôi hơn 20 phút.
Sau khi tôi dùng tay, ăn và húp hết bát canh, còn nắm cơm, tôi mang vào. Cho họ cùm xong mới ăn, vì hết giờ rồi. Cùm, xích xong, và khi cửa buồng sập xuống, những bước chân đi dần vào phía trong.
Tôi cũng cố gắng lắng nghe qua những âm thanh để có thể phán đoán chút gì, về người phía bên trong được không. Có tiếng mở khóa và kéo cửa lên, nhưng đợi mãi, không nghe tiếng chân ra ngoài đổ bô và rửa ráy. Im lìm một lúc, rồi nghe tiếng sập cửa và khóa, những tiếng bước chân sền sệt nhỏ dần lên phía cửa “cát xô”. Đã quá nhiều lần tôi gọi buống phía trong rồi, nhưng không hiểu tại sao người trong ấy, không lên tiếng trả lời. Hôm nay, tôi cũng chả muốn gọi nữa!
Tôi thấy lạnh run lên, dù tôi đã cố sức vắt khô quần áo, nhưng tôi vẫn run. Thật chẳng có cái dại nào giống cái dại nào. Lần sau, thà chịu bẩn, chịu cứt đái, chứ chả dám giặt nữa. Phải ăn cơm ngay, để có chút “ca lô ri” chống lạnh, tôi run lắm rồi!
Trong ánh sáng mờ mờ của căn hầm, khi tôi bẻ nắm cơm ra, mũi tôi thoáng ngửi một mùi đặc biệt, làm nước miếng của tôi rào rào chảy ra đầy mồm. Tôi nhìn ở giữa nắm cơm: một mầu nâu nâu, đen đen, trăng trắng. Thì ra một miếng thịt heo vuông mỗi bề độ 3 phân, dầy độ 5 ly. Ôi chao! Sao tôi lại có cái diễm phúc thần tiên như thế này?
Tôi đã biết, ở trong Hỏa Lò, thịt là cả một vấn đề. Một năm, cũng chỉ 3, 4 bữa là cùng, mỗi bữa chỉ được 2 miếng con con bằng hai đốt ngón tay. Hỏa Lò là trại giam của Thủ Đô Hà Nội, bộ mặt của cả nước, có nhiều
khách quốc tế, và các “vị” lãnh đạo tối cao của xã hội chủ nghĩa tới lui, mới được hưởng cái “đặc ân” đó.
Hôm nay là ngày gì đâu mà Hỏa Lò có thịt!? Vậy, đây chỉ là của cán bộ, và do tài ba nhập nhằng thế nào đấy của anh bếp tù hình sự, để gọi là một chút giúp đỡ cho người, họ có thiện cảm.
Tôi hơi lặng người đi vì xúc động, trước một việc làm cao cả của một người có tâm hồn, lấy nghĩa khí để xử thế, đôi khi tiền không mua được. Thực vậy, nếu vì lý do nào đó bị phát giác, không những mất “nồi cơm”, nghĩa là mất chân béo bở ở nhà bếp, phải trở về buồng giam, để tiếp tục những ngày đói triền miên ở trong tù. Hồ sơ còn bị ghi vết xấu, sau này đi trại nào, cũng khó lòng có cơ hội nhận lãnh những “chân” béo bở nữa. Ngoài ra, có khi còn bị kỷ luật, bị cùm ở trại chung. Phải nói, đây là một việc làm tôi suốt đời, không quên.
Chỉ vì miếng thịt, dù tôi chưa ăn, chỉ mới ăn cơm, tôi đã quên bẵng đi mọi việc chung quanh. Người hết lạnh lúc nào, ngừng run lúc nào, tôi cũng không hay. Ngay bộ quần áo, cũng đã khô ráo rồi!
Bây giờ tôi nằm xuống, cầm miếng thịt hà hít cho nó sướng cái đã, rồi tôi bắt đầu nhẹ cắn một miếng. Tôi bảo đảm, tất cả các tế bào trong cơ thể của tôi đều như đứng bật dậy, cùng nhún nhẩy, đong đưa để đón nhận hương vị của miếng thịt. Tôi vừa nhai, vừa nghe tiếng róc rách, của những giòng nước thơm thơm, ngầy ngậy từ từ chảy ngấm vào con tì, con vị của mình. Đầu óc tôi cứ lâng lâng, miên man bâng khuâng! Xin cảm tạ đấng Tạo Hóa! Tại sao lại có lòng ưu ái đối với thế nhân đến như vậy? Ngài đã ban cho con người một thứ vưu vật tuyệt vời, mà không phải ai cũng được hưởng hết cái giá trị của nó…..
Những ngày hôm sau, tôi nhìn nắm cơm, tuy trông bề ngoài cũng như mọi khi, nhưng khi bẻ ăn, thấy rắn chắc khác thường. Phải nói, lượng cơm gần như gấp rưỡi, nhưng được nắm lại thật chặt để trông vẫn như thường. Cũng vì vậy, cơ thể tôi có thêm sức để chịu đựng. Trước dây, tôi chỉ mừng là có được một người tù thông cảm với hoàn cảnh của mình, nên đã tận tình giúp đỡ. Nhưng một đêm, tôi chợt nhận thấy, ý nghĩa của vấn đề còn to lớn hơn. Ở đây, người giúp đỡ tôi, anh ấy nói có nhiều người khác biết. Vậy, đây là quần chúng! Không bị tuyên truyền, không bị lừa lọc, bịp bợm. Bằng thực tiễn và thời gian, quần chúng đã tự hiểu, và tự nguyện giúp đỡ một người bị bọn cường quyền hành hạ. Như thế, việc tôi làm, đường tôi đi, càng ngày càng được sự thương yêu, đùm bọc của quần chúng. Điều đó là một cứu cánh quyết định, giúp tôi vượt qua nhiều gian khổ, trên đường đi tới sau này.
Dần dần, tôi càng ít nghe thấy những tiếng rọt rẹt của xích sắt, phía bên trong hơn. Cả những tiếng rên và tiềng rầm rì như tiếng tụng kinh, đã quen thuộc lâu ngày.
Đến ngày thứ Bảy tuần đó, sau khi nhận cơm và nước, tôi quen lệ như mọi lần, chờ nghe điệp khúc của điệu nhạc “cho tù ăn” trỗi lên. Tôi chỉ nghe đến “khúc” kéo cửa sắt lên, rồi…..ngừng bặt, ngắt quãng, thay vào đó là tiếng bước chân hấp tấp của anh tù hình sự đi trở ra. Qua khỏi chuồng của tôi, một giọng nói to lẫn trong tiếng thở hổn hển:
- Báo cáo cán bộ, buồng phía trong đã chết tự bao giờ rồi!
Tiếng bước chân dồn dập đi vào phía trong. Một lúc, rồi tiếng sền sệt chạy trở ra và nhỏ dần về phía cửa “cát xô”.
Qua sự phán đoán của tôi, anh hình sự vẫn còn đang đứng đợi chờ trên bực hầm. Đây là trường hợp hi hữu, bất ngờ. Tôi đã có chủ định từ mấy hôm nay, vì vậy gặp dịp không thể bỏ lỡ, tôi vờ ho lên một tiếng, rồi kêu bâng quơ:
- Đau bụng quá trời ơi!
Tiếng bước chân đi nhanh xuống, giọng nhỏ nhẹ hỏi:
- Anh làm sao đấy?!...
Chủ động, ý của tôi là cố tìm cách để biết tên anh tù hình sự, và về người ở buồng phía trong. Vì vậy, tôi hỏi ngay, giọng như thì thào:
- Tôi mong muốn được biết tên bạn?
- Em tên Minh. Còn anh?
- Đặng Chí Bình…..Người vừa chết ở phía trong, Minh có biết là ai không?
- Ông ấy là linh mục.
Tôi thoáng giật mình, hỏi gấp:
- Tên gì?
- Em không biết!
- Linh mục có điếc, hay câm không?
- Không câm, không điếc,nhưng không nói với ai từ ngày bị bắt, nên họ mới cho vào “cát xô”.
- Lâu chưa?.....
Giữa lúc đó, có tiếng người xa xa, anh Minh lẹ chân chạy ngay lên phía trên bậc hầm.
Bốn, năm người đi qua chuồng của tôi. Tiếng rút chốt cùm. Tiếng mở khóa xích sắt rủng rẻng. Lịch kịch một lúc, rồi những tiếng bước chân nặng chịch vì phải khênh, kéo một thân người ngang qua chuồng tôi.
Một mùi thịt người chết lâu ngày nồng nặc. Mùi đó quạt vào mũi làm tôi bỗng chợt nhớ lại một hình ảnh của quá khứ, ở nghĩa địa Đô Thành, Sài Gòn, ngày 13-14 tháng 11 năm 1960 – Ngày binh biến 11/11/1960 của miền Nam. Hôm đó, tôi theo giòng người vào nhà xác trong nghĩa địa Đô Thành, vừa để thỏa tính tò mò, vừa để xem, biết đâu, lại chả có người quen, mình biết để về báo cho gia đình họ hay. Bao nhiêu dẫy xác chết. Có những xác phình to tướng như xác người ngoại quốc. Có cái lòi ruột, cái mất đầu, có cái chỉ còn….chiếc cẳng chân dính toòng teng một cục thịt lầy nhầy mấy đoạn ruột…..Đặc biệt, một mùi khăn khẳn, tanh tanh, ngai ngái từ những chỗ thịt đã thối nồng nặc bao trùm cả một vùng chung quanh.
Người nào vào, cũng có chiếc khăn bịt mũi, vậy mà vẫn vang lên đây đó tiếng nôn ọe, lẫn với tiếng gào, khóc của thân nhân, khi đã nhìn thấy xác của người nhà. Thậm chí, tôi đã rời xa nghĩa địa hàng nửa cây số, thế mà vẫn còn ngữi thấy cái mùi đặc biệt đó. Rồi hôm nay, mũi tôi lại ngửi thấy mùi thịt người chết lâu ngày này, khiến tôi nhớ đến những cảnh đời trong một thời gian khác, ở một không gian khác của Tổ Quốc Việt Nam nhiều nghiệt ngã cay đắng, đó là miền Nam thân yêu, mãi tít xa vời vợi.
Nghe qua âm thanh, tôi hiểu chúng đã khiêng người chết lên trên đồi; cửa “cát xô” đã đóng, mà sao mùi xú uế của tử khí còn nồng nặc căn hầm.
Chừng nửa giờ sau, cửa “cát xô” lại mở. Nghe tiếng bước chân, tôi biết có hai người đi xuống. Rồi một người đi trở lên. Một lúc, tôi nghe tiếng quét dọn, rồi tiếng phì phì nôn ọe. Tôi hiểu đó là tiếng của anh nhà bếp hình sự. Tiếng mở vòi nước chảy ồ ồ, tiếng xối nước ào ào. Đột nhiên, giọng anh Minh nói như thầm thì:
- Mọi khi, họ để vào nhà xác, đêm mới mang đi chôn. Hôm nay, phải đem đi ngay rồi, vì thối quá!
- Chết từ bao giờ mà mùi kinh thế!
- Mới đêm qua. Nhưng, vì cái chân ông ta bị lở loét thối và có bọ nửa tháng nay rồi. Hàng ngày giòi bọ, bò lổm nhổm ra cả ngoài nền này.
Thảo nào, cái mũi tôi đã không lầm khi ngửi thấy mùi thịt chết nhiều ngày. Thấy anh nói có vẻ tự nhiên như không có cán bộ, dù vậy, tôi vẫn chưa yên tâm nên hỏi:
- Cán bộ đâu?
- Không chịu nổi hôi thối, ông ta trèo lên cửa “cát xô” rồi.
- Minh họ gì?
- Lê, Lê Hoàng Minh!
- Ông Linh mục bị bắt từ bao giờ?
- Em không rõ, chỉ biết vào “cát xô” hai tháng nay.
- Ông ta chừng bao nhiêu tuổi?
- Khoảng 40, 45. Ông ấy bị chết vì cái chân gần đứt rơi ra ở trong cùm, trông thấy cả ống xương chân trắng hếu, rất nhiều giòi bọ.
Đột nhiên, một giọng miền Nam quát vang lên từ phía cửa “cát xô”:
- Xong chưa? Làm gì lâu thế!?...
Tiếng anh Minh vội vàng:
- Báo cáo, xong ngay đây ạ!
Vừa báo cáo, anh vừa hấp tấp đi lên.
Cửa “cát xô” đóng rồi, lòng tôi vẫn vơi đầy với vị Linh mục nào đó. Tại sao người không nói chuyện với tôi? Nếu tôi biết từ trước người là Linh mục, tôi đã có cách để nói chuyện với người. Biết đâu, vừa biết rỏ về người, may ra cổ vũ tinh thần cho người, người lại….chưa chết. Tôi hiểu,
có những nhân vật lỗi lạc về nhiều khía cạnh trong cuộc đời, nhưng khi gặp thế cùng, lại quên đi những điều sơ đẳng nhất.
Đêm hôm đó, tôi tự dưng thấy rợn người mấy lần, vì dưới nhà…..mồ, bây giờ còn mỗi mình tôi. Thỉnh thoảng, nghe những tiếng lịch kịch phía bên trong, tôi cũng thấy nổi gai ốc lên. Nhất là, mùi khăn khẳn vẫn chưa tan hết dưới hầm. Nhưng, chợt một ý nghĩ dấy lên trong đầu làm tôi yên lòng, bớt thấp thỏm khi nghe những âm thanh lạ trong đêm trường:”Dứt khoát chẳng làm quái gì có ma! Bởi vì rất dễ hiểu, nếu có ma thực, những lũ cộng sản đã bị bóp cổ chết hết rồi, còn đâu!”.
Biết bao nhiêu chiến sĩ Quốc Gia, biết bao nhiêu những đồng bào vô tội trong cải cách ruộng đất, trong các nhà tù hiện nay…..bị lũ cộng sản tàn sát, giết hại; lòng căm hờn dâng cao như núi. Nếu chết đi thành ma, lũ cộng làm sao còn! Cũng như, bao nhiêu kẻ ác trên cõi đời này làm sao yên hưởng xa hoa trên đống xương, và máu của người khác…..?
Do những suy nghĩ như vậy, tôi không cón cảm thấy rờn rợn, nổi da gà khi nghe thấy những tiếng xọc xạch ở phía trong, lúc đêm khuya nữa. Chắc đấy chỉ là một con chuột nào đó, đi kiếm ăn đêm?...

Go to the top of the page
 
+Quote Post

Posts in this topic
Violet   Thép Đen - Hồi Ký Đặng Chí Bình   May 31 2008, 06:42 AM
Violet   Tựa Trong xà lim Hỏa Lò của Việt Cộn...   May 31 2008, 06:47 AM
Violet   TÂM SỰ CỦA NGƯỜI VIẾT Trước đây t...   May 31 2008, 06:51 AM
Violet   Một Cuộc Họp Đầu Tiên ... Vào một b...   May 31 2008, 06:55 AM
Violet   Hai Cuốn Sổ Tay Tai Hại... Sáng hôm sau, t...   May 31 2008, 07:30 AM
Violet   Ba Vào Ngành Tình Báo... Tôi về nhà n...   May 31 2008, 08:14 AM
Violet   Bốn Nghiệp Dĩ ... Tôi về nhà nằm ch...   May 31 2008, 08:15 AM
Violet   Năm Huấn Luyện Tình Báo ... Ngay tối ...   May 31 2008, 08:16 AM
Violet   Sáu Công Tác “Columbus”... Thời gian ...   May 31 2008, 08:17 AM
Violet   Bảy Những Chuyện Tình Báo... Nhiệm v...   May 31 2008, 08:19 AM
Violet   Tám Những “Vỏ Bọc” ... Vỏ bọc I...   May 31 2008, 08:21 AM
Violet   Chín Thăm Giòng Bến Hải ... Để phụ...   May 31 2008, 08:30 AM
Violet   Mười Chọn Điểm Đổ Bộ... Sau khi ...   May 31 2008, 08:34 AM
Violet   Mười Một Sửa Soạn Lên Đường... Th...   May 31 2008, 08:35 AM
Violet   Mười Hai Bão Tố Ngoài Khơi… Theo quy...   May 31 2008, 09:53 AM
Violet   Mười Ba Chuẩn Bị Chuyến Sau… Gần ...   May 31 2008, 09:55 AM
Violet   Mười Bốn Chuyến Đi Định Mệnh … ...   May 31 2008, 09:56 AM
Violet   Mười Lăm Vào Đất Địch… Đã bư...   May 31 2008, 09:57 AM
Violet   Mười Sáu Đường Ra Hà Nội… Trời ...   May 31 2008, 09:59 AM
Violet   Mười Bảy Gặp Z-5… Sáu giờ chiều ...   May 31 2008, 10:00 AM
Violet   Mười Tám Linh Mục “A”, Nhà Thờ “X...   May 31 2008, 10:00 AM
Violet   Mười Chín “Đuôi!!!”... B...   May 31 2008, 10:01 AM
Violet   Hai Mươi Kiếp Người, Kiếp Vật!... ...   May 31 2008, 10:01 AM
Violet   Hai Mươi Mốt Tài Liệu “M”, Đối Tư...   May 31 2008, 11:31 AM
Violet   Hai Mươi Hai Lẩn Tránh... Lúc ngồi ch...   May 31 2008, 11:32 AM
Violet   Hai Mươi Ba Phó Mặc... Ưu sầu tràn ...   May 31 2008, 11:42 AM
Violet   Hai Mươi Bốn Lọt Vào Tay Địch... Ng...   May 31 2008, 11:43 AM
Violet   Hai Mươi Lăm Chấp Pháp Tại Hoả Lò… ...   May 31 2008, 11:43 AM
Violet   Hai Mươi Sáu Vẫn Trò Cân Não Trong Sự S...   May 31 2008, 11:44 AM
Violet   Hai Mươi Bảy Cố Gắng Để Sống... H...   May 31 2008, 11:44 AM
Violet   Hai Mươi Tám Những Vấn Đề Mới… C...   May 31 2008, 11:45 AM
Violet   Hai Mươi Chín Trở Lại Địa Điểm Đổ...   May 31 2008, 11:46 AM
Violet   Ba Mươi Nguời Mong Không Gặp, Người G...   May 31 2008, 11:46 AM
Violet   Ba Mươi Mốt Nghĩa “Bình Xuyên”… ...   May 31 2008, 11:47 AM
Violet   Ba Mươi Hai Phùng Văn Trí, đòn phép “ph...   May 31 2008, 11:48 AM
Violet   Ba Mươi Ba Thủ Tiêu Trong Đêm... Mụ H...   May 31 2008, 11:49 AM
Violet   Ba Mươi Bốn Đổi Xà Lim, Bạn Tù Mới.....   May 31 2008, 11:50 AM
Violet   Ba Mươi Lăm Người Nữ Tù Xà Lim II... ...   May 31 2008, 05:49 PM
Violet   Ba Mươi Sáu “Đòn Thù” Của Chấp Phá...   May 31 2008, 05:50 PM
Violet   Ba Mươi Bảy Chết... Hụt... Đã vào h...   May 31 2008, 05:51 PM
Violet   Ba Mươi Tám Cái Giá Phải Trả của “Ng...   May 31 2008, 05:52 PM
Violet   Ba Mươi Chín Mùa Đông Thứ Hai… Sáng...   May 31 2008, 05:52 PM
Violet   Bốn Mươi “...Thắng Lợi Bất Ngờ Củ...   May 31 2008, 05:53 PM
Violet   Bốn Mươi Mốt Cái Chết Ám Ảnh Người...   May 31 2008, 05:55 PM
Violet   T H É P Đ E N Tập II (Chương 43 -- 82) Bố...   Jun 5 2008, 08:47 PM
Violet   Bốn Mươi Bốn Đường dây tài liệu “M...   Jun 5 2008, 08:50 PM
Violet   Bốn Mươi Lăm Chuyển biến tinh thần... M...   Jun 5 2008, 09:37 PM
Violet   Bốn Mươi Sáu Mài sắt... nên kim!... ...   Jun 7 2008, 08:54 AM
Violet   Bốn Mươi Bảy Những giây phút… mộng...   Jun 7 2008, 04:03 PM
Violet   Bốn Mươi Tám Một tổ chức tình báo t...   Jun 7 2008, 04:04 PM
Violet   Bốn Mươi Chín Vượt Ngục .....! T...   Jun 7 2008, 04:06 PM
Violet   Năm Mươi Thành sự… tại thiên!... ...   Jun 7 2008, 04:07 PM
Violet   Năm Mươi Mốt Cát xô, chiếc… ”quan t...   Jun 7 2008, 04:08 PM
Violet   Năm Mươi Hai Cái Chết Của Một Người...   Jun 7 2008, 10:04 PM
Violet   Năm Mươi Ba Những Tấm Lòng…Tù!......   Jun 7 2008, 10:06 PM
Violet   Năm Mươi Bốn Tìm Được Cố Vật… Kh...   Jun 7 2008, 10:09 PM
Violet   Năm Mươi Lăm Tin tức, hay tuyên truyền ...   Jun 7 2008, 10:20 PM
Violet   Năm Mươi Sáu Những sai lầm của thế g...   Jun 7 2008, 10:22 PM
Violet   Năm Mươi Bảy Những giọt nước mắt…...   Jun 7 2008, 10:27 PM
Violet   Năm Mươi Tám Một người tù… Mỹ...   Jun 8 2008, 08:47 PM
Violet   Năm Mươi Chín Hà Nội ăn bom… Xã hội...   Jun 8 2008, 08:48 PM
Violet   Sáu Mươi Của “chuột”, và … “ngư...   Jun 8 2008, 08:49 PM
Violet   Sáu Mươi Mốt Nằm… đếm mùa Thu qua...   Jun 8 2008, 09:58 PM
Violet   Sáu Mươi Hai Thăm tù… người lạ mặt...   Jun 8 2008, 09:58 PM
Violet   Sáu Mươi Ba Người nữ… gián điệp c...   Jun 8 2008, 09:59 PM
Violet   Sáu Mươi Bốn Một phương pháp liên l...   Jun 8 2008, 10:01 PM
Violet   Sáu Mươi Lăm Đời hoạt động của ng...   Jun 8 2008, 10:02 PM
Violet   Sáu Mươi Sáu Hai cái áo sơ mi, thay đổ...   Jun 8 2008, 10:03 PM
Violet   Sáu Mươi Bảy Bản di chúc “sống” c...   Jun 8 2008, 10:17 PM
Violet   Sáu Mươi Tám Bí mật về nữ sĩ Thụy ...   Jun 9 2008, 04:13 PM
2 Pages V   1 2 >


Reply to this topicStart new topic

 



Lo-Fi Version Time is now: 23rd July 2025 - 03:03 AM