Warning: Declaration of class_bbcode::convert_emoticon($matches = Array) should be compatible with class_bbcode_core::convert_emoticon($code = '', $image = '') in /hermes/bosnacweb07/bosnacweb07as/b283/d5.kekho/public_html/forums/sources/classes/bbcode/class_bbcode.php on line 641 Thép Đen - Hồi Ký Đặng Chí Bình - PLEIKU PHỐ NÚI FORUMS

Welcome Guest ( Log In | Register )

> Thép Đen - Hồi Ký Đặng Chí Bình
Violet
post May 31 2008, 06:42 AM
Post #1


Nữ Hoàng Lướt Mạng
***

Group: Sinh Họat
Posts: 1,895
Joined: 9-April 08
Member No.: 10
Country






Thép Đen



(Chương 1 -- 42)


Tâm tư khi in lại Thép Đen


Năm 1985, tôi viết xong hai tập hồi ký Thép Đen I & II. Hai năm sau mới tìm được nhà in và phát hành. Năm năm sau Thép Đen tập III mới ra đời. Từ khi Thép Đen I & II được in đến nay đã 15 năm. Trong thời gian đó phần vì sức khoẻ, phần vì gánh nặng gia đình, tôi hầu như không viết lách gì, cũng không sinh hoạt báo chí gì cả. Nhưng thật ngạc nhiên, cứ thỉnh thoảng tôi nhận được một lá thư độc giả nói về Thép Đen. Cả thảy có hơn 300 lá thư. Đài phát thanh Việt Ngữ Quê Hương ở Bắc Cali, Đài Sống Trên Đất Mỹ ở Nam Cali... cho đọc Thép Đen. Có cả những đài cho đọc mà tôi không được biết, chỉ biết do thính giả quen. Bây giờ thì ngoài sách Thép Đen, còn có cả băng audio và đĩa CD Thép Đen nữa.
Trong hân hạnh ấy, tôi tự hỏi làm sao mà Thép Đen được đón nhận như vậy? Trước và sau Thép Đen có biết bao hồi ký về lao tù và thời cuộc. Có nhiều bí mật chính trị được phanh phui. Bao nhiêu vị tướng lãnh thuật lại những giai đoạn gay go của đất nước. Bao nhiêu nhà văn tên tuổi ghi lại những cảnh sống tù đầy mà nếu không có văn chương tài năng, khó có thể nói lên những trạng huống cũng như cảm xúc day dứt và cùng cực. Trong khi đó tôi chỉ là một điệp viên không tên tuổi, thi hành một công tác giới hạn, hầu như bị bịt mặt trước thời cuộc, cũng chưa bao giờ viết văn, và ngoài Thép Đen cũng chưa viết gì đáng kể. Hỏi bạn bè, mỗi người cho một ý kiến. Cuối cùng tôi đoán rằng, ngoài một số yếu tố về văn mà Thép Đen cùng góp phần với các tác phẩm khác, có lẽ tính xác thực một cách mộc mạc của Thép Đen đã lôi cuốn độc giả suốt mười mấy năm nay chăng? Có độc giả gửi thư sửa cho tôi số nhà ở phố Hàng Bạc. Có người nhận là vợ của một trung tá cho tôi biết rõ nhiều chi tiết của sự việc ngày ấy v.v... Nhiều độc giả hỏi cô Vân bây giờ ra sao?
Nếu các độc giả muốn biết về cô Vân ra sao một phần, thì tôi muốn biết đến một trăm phần, và không phải chỉ có cô ấy mà là tất cả cảnh cũ người xưa của 40 năm trước. Tôi mơ ước có một ngày được về rờ những bức tường xà lim, cái cùm chân và cùm mồm. Tôi khát khao được nhìn thấy cô Vân để tìm xem cô còn những nét gì ngày xưa, và cô còn nhớ tôi không. Tôi muốn được tay bắt mặt mừng với những bạn tù, nếu họ còn sống, để ôn lại những ngày bị đầy đọa trong
2
kiểu tù đầy chắc chỉ còn sót lại cuối cùng trong bước tiến hóa của con người nhân tính từ thế kỷ này.
Đã gần 20 năm, tôi chưa về được. Nhưng may cho tôi, có một vị linh mục trẻ và một bạn trẻ độc giả đã lần theo giai đoạn của Thép Đen để đến tận nơi, ghi lại bằng hình ảnh, và quí nhất một anh chị bạn đã gặp “người muôn năm cũ”, của đất Hưng Yên nhiều mầu mỡ, còn thu vào băng hình video mang về cho tôi. Xin quý vị tha lỗi, nếu tôi nói rằng, không ai có thể hiểu hết được tôi sung sướng đến mức độ nào! Có đến vài tháng trời, tôi như sống trở lại những ngày xưa ấy, chỉ trừ không có cái xà lim và không có cùm.
Cho nên, một phần để đáp lại sự đón nhận của độc giả, một phần Thép Đen những lần in trước đã không còn, tôi quyết định cho tái bản với sự bổ sung nhiều hình ảnh mới có được. Một điều ngạc nhiên cho chính tôi là, cũng như viết văn, tôi chưa hề vẽ bao giờ, vậy mà chỉ bằng trí nhớ, tôi vẽ được cái cùm mồm, cùm chân, xà lim... trong khi viết Thép Đen gần giống như cái hình chụp bây giờ, cả về hình dáng cũng như kích thước. Vậy, chính vì tính xác thực tạo nên sự hấp dẫn và thuyết phục cho Thép Đen thì lần tái bản này, tôi hy vọng có thể góp thêm vào sự xác thực ấy.
Sau hết, tôi xin cảm tạ vị linh mục trẻ, anh chị bạn thân và một độc giả thanh niên nhiều nghĩa tình. Đã giúp tôi giải tỏa được phần nào nỗi niềm trong lòng tôi.

Boston ngày 29 tháng 10 năm 200

Hồi Ký Đặng Chí Bình

This post has been edited by M&N: Dec 20 2010, 02:10 PM
Go to the top of the page
 
+Quote Post
 
Start new topic
Replies
Violet
post May 31 2008, 09:55 AM
Post #2


Nữ Hoàng Lướt Mạng
***

Group: Sinh Họat
Posts: 1,895
Joined: 9-April 08
Member No.: 10
Country



Mười Ba
Chuẩn Bị Chuyến Sau…


Gần hai giờ sau, khoảng 8 giờ sáng, mặt trời đỏ như một miếng tiết bò to tướng, ở dưới nước từ từ chui lên, làm cảnh vật sáng lung linh một mầu đỏ ửng.
Phan đã đỗ xe trên đường ngay phía trước thuyền, đang đứng nói chuyện với ông già thuyền trưởng và mấy anh thủy thủ. Tôi mở cửa khoang chui ra. Phan quay lại nhìn thấy tôi, mắt Phan mở to rồi nhấp nháy. Dù đã được nghe báo trước, nhưng chắc Phan cũng không ngờ người tôi xuống nhanh như vậy, khi mới chỉ có cách 5 đêm 4 ngày. Lý do chính là trong 4 ngày 5 đêm đó, tôi chỉ húp được ba, bốn bát nước cháo, và lại trải qua nhiều giờ phút căng thẳng. Phan tiến lại nắm nhẹ tay tôi, chỉ hỏi một câu:
- “Toa” có mệt không?
Cho tới lúc lên xe, Phan thấy tôi ít nói hẳn đi. Nếu là người khác, có thể sẽ tưởng rằng, sau một chuyến đi căng thẳng, tinh thần tôi bị xuống. Nhưng, có lẽ Phan đã hiểu nét trầm tư của tôi, nên đã đập vào vai tôi, vừa cười vừa nói:
- Ồ, “L’homme propose, Dieu dispose” (*) mà! “Toa” nghĩ ngợi làm gì!
Đã 5 ngày không rửa mặt, lại đang mặc bộ quần áo miền Bắc, dép râu, mũ cối, nên tôi chui ra băng sau. Mở chiếc va li của tôi, mà Phan đã mang theo từ cơ quan sang cho tôi, để thay đồ.
(*) “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.”
Trên đường về thành phố, Phan nói:
- Bây giờ “toa” chưa thể về Hồng Phát được. “Moa” đã tạm thuê cho “toa” một phòng trong khu vắng vẻ; “toa” hãy về đấy tắm rửa, cạo râu, ăn uống cho lại sức. Chiều mai, “moa” sẽ trở lại đón “toa” về Hồng Phát.
Buồng số 5 đã lại có một người Mỹ khác đến thuê. Nghe quản lý nói họ chỉ ở vài ngày, nên tôi phải tạm ở buồng 14 trên lầu tư. Tầng này cũng có vài anh Mỹ ở mấy buồng, tuy thỉnh thoảng gặp nhau ở lối đi khi ra vào. Họ và tôi cũng chỉ mỉm cười để chào nhau, chứ không nó năng gì.
Hai ngày sau Phan cho biết: “Công tác sẽ lại tiến hành vào ngày 28 tháng 5.”
Như vậy, tôi có gần một tháng để nghỉ ngơi, để lấy lại sức và tinh thần. Theo quy ước, ngày đi thường phải là những ngày cuối tháng. Tôi băn khoăn hỏi Phan vì sao đài khí tượng của ta, lại không biết gì về những cơn bão đột xuất?
Phan trả lời:
- Với trình độ và phương tiện của đài khí tượng của mình hiện nay, mình chỉ dự đoán tương đối chính xác về thời tiết trong một thời gian 30 giờ và trong một phạm vi bán kính 300 cây số. Mà điểm đổ bộ lại ở ngoài tầm quá xa và thời gian cũng cách hàng 50-60 giờ, nên thật khó!
Sau khi tôi làm báo cáo gửi đi được 3 ngày, tường trình những nét diễn tiến cơ bản của chuyến đi, có lẽ ở Sài Gòn, những người trên Cục cho rằng cần phải khích lệ, động viên tinh thần tôi, nên một hôm Phan đến bảo sẽ đưa tôi đi gặp một nhân vật của Cục muốn tiếp xúc. Phan đưa tôi tới quán nước “Diệp Hải Dung” khi gần tới nơi, Phan dặn:
- “Toa” vào một mình, tìm một bàn trống, cứ gọi theo ý mình. “Toa” ngồi chờ, sẽ có người đến gặp.
Tôi vào quán, một lúc sau, thoáng nhìn chéo góc đường, tôi thấy một người mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, thắt cà vạt. Ông ta khoảng ngoài 40, lái một chiếc xe “díp” dân dự còn mới, bên cạnh là ông Lý, một người miền Bắc tôi có gặp vài lần.
Đậu xe ở một góc xa, người đó và ông Lý xách chiếc cặp đen theo sau, tiến vào quán. Trong quán, cũng đã đông người, hầu hết là thành phần trẻ.
Do sự hướng dẫn của ông Lý, hai người đến bàn tôi. Vì không muốn người chung quanh để ý, nên họ chỉ cười nhẹ và bắt tay tôi, chứ không nói gì cả. Khi đã ngồi, gọi thức uống xong, ông Lý hơi cúi ra giữa bàn nói nho nhỏ nhưng ra vẻ quan trọng:
- Đây là ông Cục phó, có nhã ý muốn ra gặp anh. Vậy, anh cần giải quyết hay đề bạt ý kiến gì, anh cứ nói?
Sau khi nghe ông Lý giới thiệu, tôi nhớ lại qua vài câu chuyện với Phan ở Sài Gòn lúc trước. Tôi đã biết đây là ông Nguyễn Khắc Bình, vì vậy, một lần nữa, tôi hơi nghiêng đầu tỏ vẻ được vinh hạnh gặp ông. Với hàng ria mép xén tỉa cầu kỳ, đôi mắt sâu long lanh thật sắc và làn môi hơi mím lại của ông làm tôi thấy toát ra
từ ông ta một nét cương nghị. Có lẽ vì thấy tôi mãi chưa nói gì, ông mỉm cười thân mật:
- Trong người anh có được khỏe không?
- Cảm ơn ông, tôi bình thường.
Tôi chậm rãi trả lời. Mặt ông nghiêm lại, nhưng mắt ông sáng lên, ông nói rành rọt:
- Đọc bản báo cáo tường thuật chuyến đi của anh; chúng tôi thấy anh quyết định quay về như vậy là đúng. Điều đó, chứng tỏ anh là người thận trọng, cân nhắc. Vậy, sau chuyến đi vừa rồi, anh có những cảm nghĩ gì?
Tôi nhìn ông ta:
- Thưa ông, cảm nghĩ thì nhiều, nhưng có một ý nghĩ đã lấn át tẩt cả. Chuyến đi không thành, phải quay trở lại, dù rằng ngoài ý muốn, lòng tôi vẫn nằng nặng không vui.
Ông ta gật gật đầu, mấy ngón tay để trên bàn cũng đập nhè nhẹ theo nhịp gật. Ông mỉm cười, quay lại ông Lý như chia xẻ nhận xét:
- Chính điều đó đã thể hiện chí khí của anh. Lâu nay, chúng tôi nhìn về anh đã không sai! Bây giờ anh cần gì không? Cục sẽ sẵn sàng giải quyết cho anh!
Tôi còn đắn đo nhìn ông ta, chưa muốn trả lời vội, ông Lý đã nhỏ nhẹ thúc đẩy tôi:
- Tiện có ông Cục phó ở đây, anh có gì khó khăn, dù là còn trong ý nguyện, anh đừng ngại gì cả.
Tôi ngần ngừ là vì chưa muốn trả lời ngay, chứ không phải tôi muốn nói mà còn rụt rè. Tôi nghiêm trang nhìn hai ông:
- Tôi xin ghi nhớ sự quan tâm của hai ông đối với tôi. Hiện nay, về mặt cá nhân tôi, tôi không cần gì cả. Nhưng, về công tác, tôi muốn đề nghị với ông một vấn đề.
Mắt ông Bình hơi sáng lên, những bắp thịt phía hai quai hàm của ông động đậy liên hồi, rồi như ông khích lệ:
- Anh nói đi. Tôi im lặng, thận trọng một lúc nữa, rồi nhìn thẳng ông:
Qua thực tế của chuyến đi phải quay về vừa rồi, tôi thấy rằng: Sự quan sát theo dõi khí tượng của ta chỉ giới hạn trong một phạm vi nhất định, mà điểm đổ bộ của tôi lại vượt quá xa về cả không gian lẫn thời gian. Do đó, chúng ta không chủ động thực thi được công tác, không những bởi ngăn chặn của đối phương đã đành, mà còn bởi cả thiên nhiên nữa. Vì vậy, tôi xin đề nghị ta kéo lùi điểm đổ bộ vào Nghệ An hay Hà Tĩnh. Tuy đất lạ và sẽ gặp nhiều khó khăn hơn, nhưng tôi tự thấy, tôi có thể vượt qua. Tôi chỉ cần tìm về được trục chính Quốc Lộ 1 là tôi có thể về tới Hà Nội.
Sau này, tôi đã thấy hậu quả về lời đề nghị đó, chưa nói gì về nội dung, ngay qua thái độ đề nghị của tôi, tôi bắt đầu rơi vào cái bệnh chủ quan, coi thường địch rồi.
Trong khi nghe tôi nói, ngón tay của ông Cục phó vẫn nhẹ đập trên mặt bàn càng lúc càng mau hơn; ông gật nhẹ đầu, rồi như nhiệt huyết của ông được tăng độ, ngón tay ông miết dài trên mặt bàn như dứt khoát:
- Đó là những ý kiến đi sát vào vấn đề, rất thực tế. Anh hãy về viết ngắn gọn, trình bày mạch lạc những ý kiến anh đề nghị, rồi đưa cho ông Phan hay ông Lý đây chuyển về Cục. Chúng tôi sẽ nghiên cứu ngay để giải đáp sáng tỏ đề nghị hữu lý của anh.
Ông nhìn tôi một lúc, rồi gặn hỏi lần nữa:
- Ngoài ra, anh cỏn cần đề nghị gì cho cá nhân anh?
Tôi vẫn lắc đầu nhè nhẹ:
- Xin để khi công tác trở về.
Dù tôi đã nói như vậy, nhưng ông Bình muốn thể hiện thiện cảm của ông cũng như Cục đối với tôi, ông vừa đứng dậy:
- Tôi đã chỉ thị cho ông Lý đây, bất cứ lúc nào anh gặp khó khăn gì muốn được giải quyết, anh cứ nói với ông.
Trong khi ông Lý vào quầy trả tiền nước, ông Bình bắt tay tôi thật chặt và nói nho nhỏ nhưng rất thật tình:
- Khi được báo cáo anh đi công tác trở về, tôi sẽ ra đây đón anh!
Tôi mỉm cười vì thoáng nhớ lại lời nói của ông Cục trưởng ở trường bay Tân Sơn Nhất hơn 20 ngày trước đây. Sao lại giống nhau thế! Một ông thì tận hải thuyền, một ông thì ở Đà Nẵng. Một vương vấn buồn len lỏi vào lòng tôi.
Trên đường trở về khách sạn Hồng Phát, và cả đêm hôm ấy, lòng tôi vẫn đầy vơi nhiều chuyện về đất nước và con người. Để gạt đi những nỗi niềm nặng trĩu trong lòng, nhớ đến anh bạn Lê Đức Bình. Sáng hôm sau, tôi đến số 80 đường Độc Lập, văn phòng đại diện của mỏ than Nông Sơn, gửi một lá thư nhờ chuyển ngay. Cuối tuần đó, Bình ra Đà Thành liền. Anh đến Hồng Phát gặp tôi, anh mang theo hai người bạn, giới thiệu là Xuân và Sỹ. (Bình với tôi cùng tên, khi còn ở trại Pavie la Mothe, để phân biệt, anh em gọi tôi là Bình “Follis”, vì lúc đó tôi thường đi chiếc xe máy dầu của Đức hiệu này. Còn Lê Đức Bình vì có mái tóc quăn, nên anh em gọi là Bình “Xuân”.)
Phải nói, tình bạn bè đã sưởi ấm lòng tôi. Sau mấy ngày đây đó bên nhau tâm sự anh nằng nặc đòi tôi phải vào mỏ, đê thăm nhà và vợ con anh. Anh phải về làm việc ngay, vì chỉ xin nghỉ được có 1 ngày. Tôi làm sao có thể nói cho anh biết được chuyện gió mưa của tôi, nên đã hẹn với anh vào dịp khác, cái dịp “Tết Công Gô” sau này.
Ở lại Đà Thành còn Xuân, Sỹ với tôi. Một mình Xuân một chiếc Vespa đời 62 của Ý và một chiếc Peugeot 203. Các anh cũng là những người trong giới tài hoa son trẻ của Thành Đà. Điều thích thú là, các anh và tôi đồng một sở thích: Thiên nhiên. Cho nên từ đấy, hết đi Cửa Đại, Lăng Cô, Mỹ Khê, Thăng Bình để ngắm biển cả bao la, những hoàng hôn lộng gió, những bình minh điệu kỳ mang nhiều sức sống; lại đến Ngũ Hành Sơn, Tam Kỳ, để chiêm ngưỡng cảnh núi đồi hùng vĩ. Bao nhiêu những thắng cảnh của Hòn Ngọc miền Trung! Ôi, quê hương ta, tuy nghèo nàn, lam lũ đạm bạc nhưng muôn đời vẫn đẹp mãi trong lòng tôi!
Năm ngày sau khi tôi nộp bản báo cáo đề nghị, một buổi sáng, Phan đến cho tôi biết là đề nghị của tôi đã được Cục chấp nhận. Rồi, Phan hân hoan nói tiếp:
- Như vậy thì trở ngại giảm đi rất nhiều, lần này “toa” chỉ phải đi một ngày rưỡi và một đêm rưỡi, nghĩa là trong khoảng 36 tiếng thôi.
Thấy tôi ra dáng băn khoăn muốn hỏi ở đâu, Phan liền vỗ vai tôi, nói rành rọt:
- Yên tâm, vùng này là cuối tỉnh Nghệ An, giáp giới Hà Tĩnh. Đó là quê hương của đám thủy thủ, họ là thổ công ở đấy. Họ sẽ đưa “toa” vào một chỗ hoàn toàn an ninh, tha hồ “toa” nghỉ ngơi thỏa đáng cho khoẻ, rồi mới tìm vể Quốc Lộ 1.
Một phần do bản tính làm việc theo lối đại cương của Phan, phần khác, chính tôi cũng đã bắt đầu chủ quan, lơ là với những công việc mà đáng lẽ tôi phải nghiên cứu thấu đáo, cho nên tôi đã không hỏi kỹ là thuộc huyện nào, xã nào, địa hình, địa vật ra sao…Những điều cần được sáng tỏ, tôi lại không hỏi Phan, mà lại chú ý sang một điểm khác:
- Này, những người đưa thuyền họ thật chất phác. Họ phụng sự lý tưởng một cách đơn giản như lời của họ vậy, không cần phải hò hét ồn ào.
Phan cười ré lên, rồi bệ vệ đứng dậy, vừa tiến lại chiếc tủ của tôi vừa nói:
- “Toa” nhận xét đúng đấy!
Rồi như lơ đãng, cầm lọ thuốc bổ, Phan quay lại hỏi tôi:
- “Toa” uống cái loại thuốc này, thấy người khoẻ không?
Thấy tôi gật đầu, Phan rút bút ghi tên thuốc, nói:
- “Moa” sẽ bắt chước “toa” uống một trăm viên xem sao.
Sau đó chỉ là những chuyện phiếm, không còn liên quan gì đến công tác nữa. Hình ảnh của những người đưa thuyền vẫn vương vấn trong tôi, một lần nữa tôi lôi Phan về với họ:
- Ông Phan này, cái người thợ máy, trông tay chân như lực sĩ ấy nhỉ?
Phan lại cười, giơ ngón tay cái ra trước mặt:
- Y là số “dách” đấy, “moa” vẫn gọi y là “Tạc giăng”. Bất kể ngày đêm, nguy hiểm thế nào, hễ yêu cầu, y xông vào ngay.
Rồi như để ngắt câu chuyện ở đấy, Phan đứng dậy và bắt tay tôi ra về.
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Posts in this topic
Violet   Thép Đen - Hồi Ký Đặng Chí Bình   May 31 2008, 06:42 AM
Violet   Tựa Trong xà lim Hỏa Lò của Việt Cộn...   May 31 2008, 06:47 AM
Violet   TÂM SỰ CỦA NGƯỜI VIẾT Trước đây t...   May 31 2008, 06:51 AM
Violet   Một Cuộc Họp Đầu Tiên ... Vào một b...   May 31 2008, 06:55 AM
Violet   Hai Cuốn Sổ Tay Tai Hại... Sáng hôm sau, t...   May 31 2008, 07:30 AM
Violet   Ba Vào Ngành Tình Báo... Tôi về nhà n...   May 31 2008, 08:14 AM
Violet   Bốn Nghiệp Dĩ ... Tôi về nhà nằm ch...   May 31 2008, 08:15 AM
Violet   Năm Huấn Luyện Tình Báo ... Ngay tối ...   May 31 2008, 08:16 AM
Violet   Sáu Công Tác “Columbus”... Thời gian ...   May 31 2008, 08:17 AM
Violet   Bảy Những Chuyện Tình Báo... Nhiệm v...   May 31 2008, 08:19 AM
Violet   Tám Những “Vỏ Bọc” ... Vỏ bọc I...   May 31 2008, 08:21 AM
Violet   Chín Thăm Giòng Bến Hải ... Để phụ...   May 31 2008, 08:30 AM
Violet   Mười Chọn Điểm Đổ Bộ... Sau khi ...   May 31 2008, 08:34 AM
Violet   Mười Một Sửa Soạn Lên Đường... Th...   May 31 2008, 08:35 AM
Violet   Mười Hai Bão Tố Ngoài Khơi… Theo quy...   May 31 2008, 09:53 AM
Violet   Mười Ba Chuẩn Bị Chuyến Sau… Gần ...   May 31 2008, 09:55 AM
Violet   Mười Bốn Chuyến Đi Định Mệnh … ...   May 31 2008, 09:56 AM
Violet   Mười Lăm Vào Đất Địch… Đã bư...   May 31 2008, 09:57 AM
Violet   Mười Sáu Đường Ra Hà Nội… Trời ...   May 31 2008, 09:59 AM
Violet   Mười Bảy Gặp Z-5… Sáu giờ chiều ...   May 31 2008, 10:00 AM
Violet   Mười Tám Linh Mục “A”, Nhà Thờ “X...   May 31 2008, 10:00 AM
Violet   Mười Chín “Đuôi!!!”... B...   May 31 2008, 10:01 AM
Violet   Hai Mươi Kiếp Người, Kiếp Vật!... ...   May 31 2008, 10:01 AM
Violet   Hai Mươi Mốt Tài Liệu “M”, Đối Tư...   May 31 2008, 11:31 AM
Violet   Hai Mươi Hai Lẩn Tránh... Lúc ngồi ch...   May 31 2008, 11:32 AM
Violet   Hai Mươi Ba Phó Mặc... Ưu sầu tràn ...   May 31 2008, 11:42 AM
Violet   Hai Mươi Bốn Lọt Vào Tay Địch... Ng...   May 31 2008, 11:43 AM
Violet   Hai Mươi Lăm Chấp Pháp Tại Hoả Lò… ...   May 31 2008, 11:43 AM
Violet   Hai Mươi Sáu Vẫn Trò Cân Não Trong Sự S...   May 31 2008, 11:44 AM
Violet   Hai Mươi Bảy Cố Gắng Để Sống... H...   May 31 2008, 11:44 AM
Violet   Hai Mươi Tám Những Vấn Đề Mới… C...   May 31 2008, 11:45 AM
Violet   Hai Mươi Chín Trở Lại Địa Điểm Đổ...   May 31 2008, 11:46 AM
Violet   Ba Mươi Nguời Mong Không Gặp, Người G...   May 31 2008, 11:46 AM
Violet   Ba Mươi Mốt Nghĩa “Bình Xuyên”… ...   May 31 2008, 11:47 AM
Violet   Ba Mươi Hai Phùng Văn Trí, đòn phép “ph...   May 31 2008, 11:48 AM
Violet   Ba Mươi Ba Thủ Tiêu Trong Đêm... Mụ H...   May 31 2008, 11:49 AM
Violet   Ba Mươi Bốn Đổi Xà Lim, Bạn Tù Mới.....   May 31 2008, 11:50 AM
Violet   Ba Mươi Lăm Người Nữ Tù Xà Lim II... ...   May 31 2008, 05:49 PM
Violet   Ba Mươi Sáu “Đòn Thù” Của Chấp Phá...   May 31 2008, 05:50 PM
Violet   Ba Mươi Bảy Chết... Hụt... Đã vào h...   May 31 2008, 05:51 PM
Violet   Ba Mươi Tám Cái Giá Phải Trả của “Ng...   May 31 2008, 05:52 PM
Violet   Ba Mươi Chín Mùa Đông Thứ Hai… Sáng...   May 31 2008, 05:52 PM
Violet   Bốn Mươi “...Thắng Lợi Bất Ngờ Củ...   May 31 2008, 05:53 PM
Violet   Bốn Mươi Mốt Cái Chết Ám Ảnh Người...   May 31 2008, 05:55 PM
Violet   T H É P Đ E N Tập II (Chương 43 -- 82) Bố...   Jun 5 2008, 08:47 PM
Violet   Bốn Mươi Bốn Đường dây tài liệu “M...   Jun 5 2008, 08:50 PM
Violet   Bốn Mươi Lăm Chuyển biến tinh thần... M...   Jun 5 2008, 09:37 PM
Violet   Bốn Mươi Sáu Mài sắt... nên kim!... ...   Jun 7 2008, 08:54 AM
Violet   Bốn Mươi Bảy Những giây phút… mộng...   Jun 7 2008, 04:03 PM
Violet   Bốn Mươi Tám Một tổ chức tình báo t...   Jun 7 2008, 04:04 PM
Violet   Bốn Mươi Chín Vượt Ngục .....! T...   Jun 7 2008, 04:06 PM
Violet   Năm Mươi Thành sự… tại thiên!... ...   Jun 7 2008, 04:07 PM
Violet   Năm Mươi Mốt Cát xô, chiếc… ”quan t...   Jun 7 2008, 04:08 PM
Violet   Năm Mươi Hai Cái Chết Của Một Người...   Jun 7 2008, 10:04 PM
Violet   Năm Mươi Ba Những Tấm Lòng…Tù!......   Jun 7 2008, 10:06 PM
Violet   Năm Mươi Bốn Tìm Được Cố Vật… Kh...   Jun 7 2008, 10:09 PM
Violet   Năm Mươi Lăm Tin tức, hay tuyên truyền ...   Jun 7 2008, 10:20 PM
Violet   Năm Mươi Sáu Những sai lầm của thế g...   Jun 7 2008, 10:22 PM
Violet   Năm Mươi Bảy Những giọt nước mắt…...   Jun 7 2008, 10:27 PM
Violet   Năm Mươi Tám Một người tù… Mỹ...   Jun 8 2008, 08:47 PM
Violet   Năm Mươi Chín Hà Nội ăn bom… Xã hội...   Jun 8 2008, 08:48 PM
Violet   Sáu Mươi Của “chuột”, và … “ngư...   Jun 8 2008, 08:49 PM
Violet   Sáu Mươi Mốt Nằm… đếm mùa Thu qua...   Jun 8 2008, 09:58 PM
Violet   Sáu Mươi Hai Thăm tù… người lạ mặt...   Jun 8 2008, 09:58 PM
Violet   Sáu Mươi Ba Người nữ… gián điệp c...   Jun 8 2008, 09:59 PM
Violet   Sáu Mươi Bốn Một phương pháp liên l...   Jun 8 2008, 10:01 PM
Violet   Sáu Mươi Lăm Đời hoạt động của ng...   Jun 8 2008, 10:02 PM
Violet   Sáu Mươi Sáu Hai cái áo sơ mi, thay đổ...   Jun 8 2008, 10:03 PM
Violet   Sáu Mươi Bảy Bản di chúc “sống” c...   Jun 8 2008, 10:17 PM
Violet   Sáu Mươi Tám Bí mật về nữ sĩ Thụy ...   Jun 9 2008, 04:13 PM
2 Pages V   1 2 >


Reply to this topicStart new topic

 



Lo-Fi Version Time is now: 22nd July 2025 - 09:18 PM