Warning: Declaration of class_bbcode::convert_emoticon($matches = Array) should be compatible with class_bbcode_core::convert_emoticon($code = '', $image = '') in /hermes/bosnacweb07/bosnacweb07as/b283/d5.kekho/public_html/forums/sources/classes/bbcode/class_bbcode.php on line 641 Tôi Phải Sống - Linh mục Nguyễn Hữu Lễ - PLEIKU PHỐ NÚI FORUMS

Welcome Guest ( Log In | Register )

> Tôi Phải Sống - Linh mục Nguyễn Hữu Lễ
white pages
post May 30 2008, 09:57 AM
Post #1


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 1,585
Joined: 11-April 08
Member No.: 18
Country



Tôi Phải Sống
Lời Mở Đầu - Bút Ký

Năm Quý Mùi 2003

Kính Dâng Lên Mẹ Việt Nam
Với tâm tình Vọng Cố Hương

Để Tưởng Nhớ

Hương Hồn Cha Má
Để nhớ ơn Sinh Thành Dưỡng Dục

Anh Linh các người anh
Đặng Văn Tiếp
Trịnh Tiếu
Lâm Thành Văn
Để nhớ thời gian trong trại tù Thanh Cẩm

Vong Linh người em
Đỗ Thanh Bình (Bình Thanh)
Để nhớ tình anh em kết nghĩa trong tù

Những người đã nằm xuống
trong cuộc chiến tương tàn trên quê hương.
Để chia sẻ quãng đời bất hạnh

Lạy Chúa! Xin cho lời con nguyện cầu.
Tựa hương thơm bay lên tôn nhan Chúa”


TỰA

Tháng 6 năm nay (2003), từ Tân Tây Lan, linh mục Nguyễn Hữu Lễ gọi điện thoại và ngỏ ý muốn tôi viết lời tựa cho cuốn bút ký “Tôi phải sống" mà ông vừa hoàn tất. Tôi nhận lời không một chút đắn đo vì coi đó là một vinh dự. Tác phẩm này, từ lâu tôi vẫn mong được đọc vì chính bản thân tôi cũng muốn làm một công việc tương tự nhưng không gặp điều kiện thuận lợi để thực hiện.

Sau khi nhận bản thảo, tôi lao vào đọc cuốn bút ký một cách mê say, không ngừng nghỉ. Trải dài trên hơn 400 trang giấy, tác phẩm này được chia thành 11 chương. Mỗi chương gồm một số bài viết có vóc dáng như những bài luận văn được trau chuốt tận tình để quảng bá những dòng suy nghĩ cần phổ biến. Dọc theo chiều dài của tập bút ký, những tình cảnh éo le và những trạng huống hiểm nghèo, bi đát, trong các trại tù cộng sản đã được tác giả thuật lại sống động và trung thực, với một văn phong nhẹ nhàng và tự nhiên như hơi thở. Mặc dầu không phải là một pho truyện trinh thám nhưng người đọc luôn luôn ở trong trạng thái nôn nóng vì muốn biết tác giả viết gì thêm trong những trang kế tiếp. Các liều lượng hỉ, nộ, ai, lạc được phân bổ hài hòa và sử dụng một cách cân nhắc để tránh cho nội dung tác phẩm sự nhàm chán thường gặp.

Lược qua những dòng viết tâm tình ta được biết tác giả sinh ra và lớn lên tại một vùng quê thuộc tỉnh Vĩnh Long. Gia đình theo đạo Công Giáo và cư ngụ trong vòng đai của ngôi thánh đường nhỏ trong làng có tên là nhà thờ Bưng Trường. Ngày tác giả mở mắt chào đời là ngày đất nước đang bị chiến tranh tàn phá. Tiếng bom đạn và những xác chết trôi sông, đối với tác giả cũng như đối với các bạn cùng lứa tuổi, là những âm thanh và cảnh tượng quen thuộc hàng ngày. Kiếp sống lầm than, cơ cực và hoàn toàn thiếu an ninh của người dân thôn dã đã làm mủi lòng người thanh niên mới lớn giàu lòng bác ái. Ta hãy đọc những dòng viết sau đây của tác giả khi ông chuẩn bị bước vào đời. “Tôi nghĩ tới con đường làm linh mục năm tôi 20 tuổi sau khi học xong ban trung học. “Cái nhìn của tôi về hoàn cảnh xã hội lúc bấy giờ... đã ảnh hưởng tới sự lựa chọn của tôi. Tôi quyết định chọn đời linh mục vì tôi biết trong cương vị đó tôi sẽ phục vụ người dân thấp cổ bé miệng hữu hiệu hơn.” ( trang 51 ).

Thụ phong linh mục năm 1970, lúc vừa tròn 27 tuổi, tác giả hăng say làm công việc cứu nhân độ thế, nhưng không may, chưa được bao lâu, thì họa cộng sản đổ sập xuống miền Nam, và chính bản thân ông cũng bị cuốn vào vòng lao lý như hàng triệu người công dân vô tội khác của chế độ Việt Nam Cộng Hòa.

Sau ngày 30 tháng Tư đen của năm định mệnh 1975, ông lê gót chân, hết nhà tù này đến trại giam khác, từ Nam chí Bắc, để chịu kiếp đọa đầy mà những người cộng sản Việt Nam đã nhẫn tâm áp dụng đối với đồng bào ruột thịt, trong ý đồ vừa trả thù vừa tránh hậu họa sau này cho cái chế độ sâu dân mọt nước. Tắm máu đã không xẩy ra sau khi miền Nam bị cộng sản cưỡng chiếm bằng võ lực, nhưng những gì mà độc giả cảm nhận sau khi đọc cuốn bút ký của linh mục Nguyễn Hữu Lễ, sẽ còn ghê tởm, thâm độc và ác nghiệt gấp triệu lần.

Một phần bút ký “Tôi Phải Sống" tả lại cái khung cảnh hãi hùng của 13 năm tù cộng sản. Vì phải tiếp giáp hàng ngày với thần chết trong suốt quãng đời cơ cực ấy nên tác giả đã xuống quyết tâm phải tồn tại để làm nhân chứng sống cho một giai đoạn cực kỳ thảm thương của đất nước và thay đổi quan điểm sai lầm của một phần dân tộc về một thứ chủ nghĩa ngoại lai đã lỗi thời và đã đi vào sọt rác của lịch sử.

Những chương trong bút ký liên quan đến hệ thống trại tù của cộng sản Việt Nam đã được tác giả ghi lại với một bút pháp tuyệt vời, với một mức độ chính xác chưa từng thấy và với một tấm lòng tha thứ, bao dung hiếm có ngay cả đối với những người rắp tâm tiêu diệt bản thân mình. Đọc tác phẩm này, nếu độc giả không phải là người mau nước mắt thì cũng sẽ rùng mình ghê sợ và xót thương cho số phận của những con người Việt Nam bị chính đồng bào mình đầy đọa xuống đáy tầng của địa ngục trần gian. Mức độ độc ác và tàn nhẫn không thua kém gì những “holocaust" Đức Quốc Xã dành cho người Do Thái trong Thế Chiến thứ hai.

Chế độ tù trong xã hội cộng sản Việt Nam là sản phẩm của một chính sách hủy diệt dấu tay kinh tởm ngoài sức tưởng tượng của con người. Với một thời gian giam giữ vô hạn định giữa bốn bức tường kiên cố của các trại tù hôi hám thiết lập tại những nơi thâm sơn cùng cốc, chính sách này đã biến con người thành con vật. Bằng phép thuật khủng bố tư tưởng nó đã tạo nên những tên phản thầy phản Chúa, phản lại lý tưởng mình theo đuổi. Bằng chủ trương "bỏ đói" nó đã đưa dẫn tù nhân tới chỗ giết nhau chỉ vì một miếng cơm hay mẫu bánh. Thậm chí nó đã thúc đẩy con người nghĩ cả đến việc ăn thịt đồng cảnh để sống còn. Tác giả Nguyễn Hữu Lễ đã thuật lại những "chuyện khó tin nhưng có thật" đó với những giọt nước mắt chảy ngược vào tim vì chính ông là nạn nhân của những hiện tượng kinh hoàng vừa nói. Mặc dù vậy sau khi xếp sách lại chúng ta mới cảm nhận được hết sự chan hòa với tâm tình yêu mến quê hương và dân tộc của một Linh mục tù nhân, chứng nhân và là nạn nhân của bao nhiêu tình cảnh đau thương. Tác giả kết luận: “Hãy để cho bóng tối đi qua và cùng nhau hướng về nguồn sáng của bình minh dân tộc”

"Xã hội tù’” của CSVN là hình ảnh thu hẹp của một xã hội lớn hơn: xã hội Việt Nam sau ngày 30 tháng tư đen tối. Mười ba năm dài đằng đẵng, với thiên chức của một vị linh mục, tác giả đã thành công trong việc cảm hóa và cải tà quy chính rất nhiều đối tượng đã mất hết tính người vì chính sách trại giam của cộng sản. Mong rằng tác giả cũng sẽ thành công một lần thứ hai khi trở lại đời sống bình thường, cho đúng với ước nguyện của ông lúc ban đầu, cho dân tộc được hưởng không khí tự do và cho tổ quốc có điều kiện vươn lên cùng nhân loại văn minh.



Maryland ngày 20 tháng 6 năm 2003

Nguyễn Cao Quyền


Go to the top of the page
 
+Quote Post
 
Start new topic
Replies
white pages
post May 30 2008, 05:56 PM
Post #2


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 1,585
Joined: 11-April 08
Member No.: 18
Country



Cái Đêm Hôm Ấy Đêm Gì



Khi chiếc Land Rover rẽ vào thị xã, tôi cảm thấy an tâm. Nếu giờ này mà xe rẽ phải và chạy vào rừng cao su, có lẽ tôi phải ăn năn tội thêm một lần nữa! Chạy quanh co trong phố vắng một hồi, xe rẽ vào một con đường nhỏ, hai bên là bờ tường đá cao, cuối cùng quẹo trái và dừng lại trong sân một ngôi nhà gạch. Tôi biết đây là nhà tù của tỉnh Ban Mê Thuột vì phía sau là một bờ tường cao có hàng rào dây kẽm gai bên trên và hai cách cửa sắt đen lù lù chận lối ra vào. Anh “Mao Trạch Đông” xuống xe vào nhà.

Một lúc sau có người khác, mặc thường phục, vẻ mặt lầm lì, xách một chùm chìa khóa khổng lồ có tới mấy chục chiếc, bước ra. Anh ta gọi tôi xuống xe và ra lệnh theo tới bên cánh cửa sắt. Anh mở cổng bằng chiếc chìa khóa to tướng, đẩy tôi vào trước và bước theo sau. Anh ta khóa cửa lại và dẫn tôi đi vào một sân rộng và dài có hàng cây trồng chính giữa. Hai bên sân là những dãy nhà gạch thật kiên cố, nhà nọ nối đầu với nhà kia. Sau khi qua hai dãy nhà thì tới một phòng khá sâu vào trong, anh bảo tôi đứng đợi trước một phòng có cửa sắt được khóa bằng dây lòi tói thật to, bên ngoài có hai ống khóa đồng nằm cạnh nhau. Anh ta soi đèn bấm, lựa chìa khóa và bắt đầu mở cửa trong lúc tôi đang đứng bên cạnh, hơi dịch về phía sau. Lòng tôi lúc bấy giờ hồi hộp lo âu, không biết cái gì đang chờ đợi tôi đàng sau cánh cửa sắt đen sì ghê rợn này.

Anh cai ngục mở khóa bằng cử chỉ thật mạnh bạo, hung hãn. Dây lòi tói to tướng chạm vào cánh cửa sắt trong đêm tạo nên một thứ âm thanh ghê rợn, chói tai. Xong khóa thứ nhất, tới cái thứ hai, cuối cùng cánh cửa sắt được mở hé ra.

Nhìn nhanh vô trong, dưới ánh sáng đèn điện lờ mờ, tôi thấy một dãy màn mắc chằng chịt ngay trên sàn, kín cả căn buồng. Tôi còn đang do dự chưa biết phải làm gì, bất ngờ anh cai ngục quay lại túm cổ áo tôi, đẩy mạnh một phát chúi nhủi vào buồng. Bị mất đà và không kịp phản ứng, tôi té sấp, làm đứt dây sập cái màn ngay lối vào, tay tôi ôm chầm lấy con người đang nằm bên trong. Lúc ấy không biết nước ở đâu lại văng lên tung tóe làm ướt cả mặt mày tôi, đồng thời có tiếng cánh cửa sắt dập lại đánh “rầm” ngay sau lưng!

Bao nhiêu chuyện xảy ra cùng một lúc, quá nhanh và quá bất ngờ, khiến tôi không thể định thần được mình đang ở trong tư thế nào, làm đổ xô nước gì, của ai? Tiếng cánh cửa sắt bị xô mạnh kêu ầm trong đêm khuya thanh vắng, vang to đến nỗi tôi nghĩ rằng tù nhân ở các buồng bên cũng phải giật mình chớ đừng nói chi các anh đang ở buồng này. Đấy, bước chân đầu tiên của tôi vô nhà tù cộng-sản tại tỉnh lẻ cao nguyên Ban Mê Thuột nó “vang lừng” như thế đó!

Tôi lồm cồm bò dậy. Mặt mũi và một bên người bị ướt đẫm. Mắt kiếng bị dính nước làm cảnh vật trước mắt trở nên nhòe nhẹt. Tôi vội gỡ mắt kiếng ra và lau vào áo len đang mặc trên người. Cảm giác đầu tiên và rõ rệt nhất là mùi khai của nước tiểu xông lên nồng nặc. Thì ra tôi ngã làm đổ cái xô nước tiểu, ướt đẫm mình mẩy và làm nhầy nhụa mùng mền chiếu gối của anh em nằm gần cửa. Vì buồng này không có sạp nằm, các tù nhân phải trải chiếu xuống sàn, mắc màn nằm ngủ và tôi đã bị xô té, làm sập cái màn ngay cửa.

Nhờ trên trần có một bóng đèn điện tròn leo lét, tôi thấy đây là một buồng rất nhỏ, có hơn chục cái màn đủ màu đang mắc chen chúc nhau một cách vô trật tự, ra đến tận cửa sắt. Chỗ tôi đang đứng là vị trí của cái xô nước tiểu vừa bị tôi chụp đổ tung tóe. Cái xô nhựa màu xanh đầy cáu ghét đang nằm há mồm một cách giễu cợt, trên trốc cái màn tôi vừa đè bẹp.

Lạ một điều là tôi không thấy bóng dáng một anh tù nào, cũng chẳng nghe ai nói tiếng gì! Không lẽ họ ngủ mê tới nỗi những “sự cố” như sấm sét vừa xảy ra ngay bên tai mà họ không hay! Cả anh tù mà tôi ngã té sấp đè lên người mà cũng không hay biết gì ư? Rồi còn cái mùi a-mô-nhắc khai nồng nặc của nước tiểu đang chảy lênh láng trên sàn nhà? Không lẽ thần kinh khứu giác của mấy anh tù trong buồng này liệt hết rồi sao?

Một phút trôi qua, nhưng sao chẳng nghe động tĩnh gì! Dường như có cái gì bất thường đáng lo ngại trong cái sự yên lặng giả tạo này, hay đây là thứ yên lặng chết người của vùng trung tâm bão tố? Tôi đã từng nghe nói, và đọc thấy trong sách nữa, về việc mấy anh tù mới, khi vừa bước vô buồng phải “làm lễ ra mắt” với đại ca như thế nào, cảnh ma cũ bắt nạt ma mới trong tù ra sao! Riêng tôi lúc này chẳng những là “ma mới”, mà còn là một “ma-mới-làm-đổ-xô-nước-tiểu”, như vậy cầm chắc cái “lễ ra mắt” của tôi sẽ diễn ra một cách long trọng hơn! Tôi đang chờ đợi hậu quả tiếp theo, nhưng lạ quá, hơn một phút qua rồi mà mọi sự vẫn yên tĩnh, tự nhiên tôi cảm thấy mình phải làm một cái gì đó trong lúc này.

Tôi nhẹ nhàng cúi xuống, nhặt cái xô đặt vào sát góc phòng và lên tiếng nói to để cả buồng nghe:“Xin chào các bạn trong buồng, tôi mới bị bắt vô, có gì sai sót xin các bạn bỏ qua cho!” Nói xong tôi đứng chờ, vẫn không thấy động tĩnh gì, nhưng khi nhìn xuống, tôi để ý thấy con người nằm trong màn bị tôi đè lúc nãy bắt đầu cử động. Anh ta khẽ vén mí màn nhìn ra ngoài, nhưng không nhìn tôi mà lại nhìn lên phía trên cánh cửa sắt, nơi có hàng chấn song thẳng đứng. Tôi chợt hiểu ngay là tự nãy giờ anh ta giả vờ nằm yên đợi cán bộ đi rồi mới ra tay! Tôi định bụng lên tiếng xin lỗi vì đã làm sập cái màn và đổ nước tiểu tung tóe trên người anh ta. Nhưng chưa kịp mở miệng thì bất thần anh ta tung màn đứng bật dậy như cái lò xo, đôi cánh tay khuỳnh ra, hai bàn tay nắm chặt, quát to:

- ĐM! Cởi giày ra!

Tôi giật mình khi bất ngờ chạm trán với cái hình hài vạm vỡ, mình trần trùng trục, đầu cạo trọc nhẵn thín, có xâm trổ hình con rồng thật to trước ngực. Khi quát tôi:“ĐM! Cởi giày ra!”, anh ta nhăn mặt nghiến răng, để lộ hàm răng có một chiếc răng cửa bị gãy, làm cho bộ mặt anh ta trông thật “cô hồn”. Tôi biết mình đang lâm nguy với anh chàng này, nên nhẹ nhàng trả lời:

- Xin lỗi anh, tôi mới vô nên không biết.

Nói xong tôi cúi xuống cởi đôi giày thể thao đang mang, vừa nghĩ thầm:“Cái số mình thật mạt kiếp, chẳng ra gì! Té không đè ai khác, lại đè ngay tên cốt đột này cho nó to chuyện ra!”

Cởi giày xong, tôi ngước lên đã thấy mấy người nữa, phần nhiều trẻ tuổi, vạch màn chui ra đứng vây quanh, tất cả đều cởi trần, mặc quần đùi. Một anh lớn tuổi bò xuống chùi chỗ nước tiểu nhòe nhoẹt dưới sàn. Nhìn các anh em này, tôi không thấy vẻ gì hắc ám như tên trọc đầu, sún răng. Có lẽ họ vây quanh tôi vì hiếu kỳ muốn biết mặt một bạn tù mới hơn là có ý gì khác. Tên trọc đầu lúc này có vẽ bực dọc. Hắn sửa lại thế đứng, thành chân trước chân sau. Một tay gác sau mông, bàn tay kia nắm lại, giương ngón tay trỏ ra điểm mặt tôi, và bắt đầu đầu hạch hỏi bằng một giọng điệu đàn anh:

- Tội gì mà vào đây?

Tôi biết là “lễ ra mắt” đã tới giờ khai mạc!

Vì không biết anh chàng cốt đột này thuộc dạng gì. Nếu hắn là một cán bộ hủ hóa bị tù, mà tôi nói tội “chống chế độ” sẽ bị no đòn với hắn. Tôi chọn một tội danh vô thưởng vô phạt, nhưng rất phổ thông lúc bấy giờ:

- Tôi vượt biên bị bắt.

- Bị bắt bao lâu rồi?

- Mới ngày hôm qua.

- Bị bắt ở đâu?

- Ở quận Đức Lập và mới bị giải lên đây chiều nay.

Một anh khác, khá đứng tuổi hỏi chen vào:

- Anh quê quán ở đâu?

Thấy anh này hỏi thăm cách nhẹ nhàng và có cảm tình, tôi mừng thầm đáp lại:

- Tôi người miền Tây, tỉnh Vĩnh Long anh ạ.

Anh chàng trọc đầu nghe tôi nói thế, vội chen vào, hai tay chống nạnh ngang hông:

- Ở miền Tây mà lên tận đây vượt biên! Hay anh lên đây làm việc gì khác, nói thiệt đi? Ở đây không có gì phải sợ! Nói thiệt đi, anh lên đây làm gì?

Cái giọng anh chàng này y như của bọn công-an biên phòng Đức Lập ngày hôm qua, làm tôi phát nghi. Tôi tự nhủ hay là anh chàng này cũng là gốc cán bộ, phải cẩn thận mới được. Tôi liền đáp:

- Tôi lên đây vượt biên, chẳng làm gì khác.

Anh ta hỏi tiếp, giọng thắc mắc:

- Anh đi một mình à, còn vợ con anh đâu?

- Tôi không có vợ con.

Nghe câu này, anh ta lộ vẽ bất bình. Anh ta sửa lại thế đứng, trợn mắt, trề môi, nhe hàm răng sún ra, kề sát mặt tôi. Ngón tay trỏ anh ta chỉ vào mặt , gần đụng trán tôi. Anh ta gằn giọng, nói từng tiếng:
- Anh nói cái gì? Từng tuổi này mà chưa có vợ con?! Vậy ngoài xã hội anh làm nghề gì?

-Tôi là Linh mục Công giáo.

Vừa đáp xong câu ấy, tôi chợt thấy anh ta há hốc mồm, trợn tròn mắt đầy vẻ ngạc nhiên và bước lùi lại một chút. Anh đưa cả hai tay ra vội chụp lấy hai vai tôi và nói nhanh:

- Vậy, đây...đây... là cha hả?

- Vâng, tôi là cha Lễ, thuộc giáo phận Vĩnh Long.

Anh ta vội ôm lấy tôi, kêu lớn:

- Trời ơi! Cha, con xin lỗi cha, con không biết! Con là người Công giáo đây, con tên là Long, giáo dân xứ Hà Lan, cha có biết cha xứ Hà Lan không?

- Không, tôi không biết cha xứ Hà Lan, nhưng tôi biết Đức cha Nguyễn Huy Mai. Ở giáo phận Ban Mê Thuột này tôi chỉ biết mỗi cha Nguyễn Tiến Khẩu, vì ngài học chung với tôi mấy năm ở Đại chủng-viện Sài Gòn, cha Khẩu học sau tôi ba lớp.

Anh chàng vừa xưng tên là Long vui mừng ra mặt, quay vô phía trong gọi lớn:“Có cha Lễ ở Vĩnh Long mới vô tụi bây ơi”. Xong quay lại vui vẻ nói:

- Con biết cha Khẩu lắm, đám vinh qui cha Khẩu con có đi dự mà!

Chỉ trong giây lát mà tình thế đã thay đổi 180 độ! Chính tôi cũng không ngờ được sự việc lại xảy ra một cách may mắn như vậy! Các anh em khác bắt đầu xúm lại thăm tôi. Có vài anh nãy giờ nằm im, lúc này cũng vạch màn chui ra.

Long trọc đầu nhe răng sún cười khì khì, đỡ lấy cái ba lô trên vai tôi vừa nói: “Tối nay cha ngủ chung với con”. Nói xong anh ta lo thu xếp chỗ cho tôi và lấy nùi giẻ lau chỗ nước tiểu trên chiếu, trên sàn. Tôi còn mấy bao thuốc lá trong ba-lô, lấy ra xé mời các anh em trong buồng. Gặp ngày cuối tháng, cả buồng khô cạn thuốc lá vì ở đây mỗi tháng được thăm nuôi tiếp tế vào ngày đầu tháng, rớ được mấy bao thuốc lá lúc này chẳng khác chi trời đang hạn hán, gặp cơn mưa rào.

Gần chục anh em ngồi nấp sau màn, quây quần bên tôi vừa hút thuốc vừa rù rì nói chuyện, hỏi thăm tôi đủ thứ, vui như một ngày hội. Hỏi ra tôi biết trong buồng có 12 người, trong số đó bảy anh là Công giáo. Họ bị giam về đủ mọi thứ tội, chính trị cũng như hình sự. Long trọc đầu tội uống rượu say đánh bộ đội, đã ở tù gần sáu tháng rồi. Nằm sát vách bên trong còn có hai người Thượng chức vụ cao trong lực lượng Fulro: anh Y Tư là Tổng Trưởng Quốc Phòng, lúc ấy đang bị liệt nằm một chỗ và người kia trẻ hơn là Y Toái, Tham Mưu Trưởng Quân Đội của lực lượng Fulro. Hai người này không nói rành tiếng Việt.

Anh em kể, phòng này trước kia là thư viện, nên không có sạp nằm và không có nhà cầu. Mỗi ngày hai lần, sáng và chiều có mở cửa cho tù nhân ra bể cạn ở đầu nhà để tắm giặt, rửa chén bát và lo việc vệ sinh tại cầu tiêu tập thể gần nhà tắm. Ban đêm phải giải quyết tất cả mọi chuyện vệ sinh trong cái xô nhựa mà tôi làm đổ tung tóe lúc nãy! Cũng may, lúc đó chưa có ai đi đại tiện trong cái xô nhựa, chỉ có nước tiểu thôi. Chúng tôi quây quần hút thuốc, ai nấy vui vẻ quên cả sự đời. Có lẽ đây là trường hợp duy nhất mà tôi có thể khẳng định: “Hút thuốc lá có lợi cho sức khỏe”!

Chúng tôi đang vui câu chuyện, chợt có tiếng cán bộ bên ngoài quát to bắt đi ngủ vì đã quá nửa đêm. Nghe tiếng quát, mọi người nín thinh và khẽ bò về chỗ của mình. Long nhẹ nhàng nằm xuống, tôi cũng nằm kế bên, chung trong một cái màn nhỏ và ướt đẫm nước tiểu đã được Long vắt đi và lau chùi. Chúng tôi nằm yên và chờ lúc cán bộ đi khỏi, tôi khẽ gọi Long ngồi lên đọc bài kinh ngắn trước khi ngủ. Đọc chung với tôi vài câu kinh xong, Long ghé tai tôi nói nhỏ có vẻ bẽn lẽn: “Đêm nay ngủ chung với cha, con đọc kinh, trước giờ con có kinh sách gì đâu!” Nói xong nhe răng cười và ngã người nằm xuống, nhưng không quên sửa lại cái ba-lô được cuộn tròn làm thành cái gối cho tôi gối đầu và hỏi tôi nằm như vậy có thoải mái không.

Một lúc sau tôi đã nghe tiếng thở đều của Long. Phần tôi, cũng muốn dỗ giấc ngủ sau một ngày quá mệt nhọc và nhiều biến cố, nhưng cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được. Bên tai tôi tiếng thở của Long càng lúc càng mạnh, và sau cùng là tiếng ngáy đều đều. Tôi trở người, quay sang nhìn Long, tự nhiên tôi thương nó hết sức và nhớ lại lúc nãy trước khi cha con ngồi lên đọc mấy câu kinh, nó cứ luôn miệng xin lỗi tôi về thái độ của nó lúc chưa nhận biết tôi.


Go to the top of the page
 
+Quote Post

Posts in this topic
white pages   Tôi Phải Sống - Linh mục Nguyễn Hữu Lễ   May 30 2008, 09:57 AM
white pages   Chiếc Nôi Dân Tộc Tôi lên tiếng gọi...   May 30 2008, 09:58 AM
white pages   Nhà Chung Hà Nội Vừa tới ngõ rẽ vào ...   May 30 2008, 09:59 AM
white pages   Hồng Y Trịnh Văn Căn Từ trước tới g...   May 30 2008, 10:00 AM
white pages   Vị Giám Mục Phụ Tá Chúng tôi đi xuố...   May 30 2008, 10:00 AM
white pages   Nét Truyền Thống Còn 10 phút nữa tới ...   May 30 2008, 10:01 AM
white pages   Vết Tích Thời Gian Sau bữa ăn, tôi bư...   May 30 2008, 10:01 AM
white pages   Cuốn Phim Quay Chậm Sau khi thăm cha Sinh, ...   May 30 2008, 10:03 AM
white pages   Chương 1: Bước Ngoặt Cuộc Đời 1 Bư...   May 30 2008, 10:06 AM
white pages   Vùng Bóng Đen Lúc bấy giờ vì thời cu...   May 30 2008, 10:08 AM
white pages   Vùng Kỷ Niệm Ngày tôi rời giáo xứ ra...   May 30 2008, 10:08 AM
white pages   Chuyến Đò Ngang Ra khỏi tỉnh Bến Tre t...   May 30 2008, 10:09 AM
white pages   Những Giá Trị Tinh Thần Trong cơn tức ...   May 30 2008, 10:10 AM
white pages   Việt Nam Đau Thương Trong lúc đứng cúi...   May 30 2008, 10:12 AM
white pages   Cuộc Cờ Người Đồng thời với phần...   May 30 2008, 10:12 AM
white pages   Tỉnh Cơn Mê Đứng nhìn trời, nhìn nư...   May 30 2008, 10:13 AM
white pages   Thành Phố Mỹ Tho Hành khách đi phà đô...   May 30 2008, 10:13 AM
white pages   Đường Xưa Lối Cũ Rời thành phố Mỹ...   May 30 2008, 10:13 AM
white pages   Chuyện Một Chiếc Cầu Vì lượng lưu t...   May 30 2008, 10:14 AM
white pages   Tuổi Thơ Thời Chiến Trong cảnh nhốn n...   May 30 2008, 10:15 AM
white pages   Tình Cảnh Gia Đình Sau khi qua bắc Mỹ T...   May 30 2008, 10:15 AM
white pages   Xa Rời Điểm Tựa Khi tới ngã ba Trung L...   May 30 2008, 10:15 AM
white pages   Bước Thời Gian Lúc tôi đang ngồi nhắ...   May 30 2008, 10:16 AM
white pages   Ơn Sinh Thành Dưỡng Dục Trong những n...   May 30 2008, 10:16 AM
white pages   Các Nữ Tu Ngoài gia đình với nhiều k...   May 30 2008, 10:16 AM
white pages   Chân Trời Mới Tôi sống với kỷ niệm...   May 30 2008, 10:18 AM
white pages   Cái Thú Nhà Quê Tuổi trẻ tôi lớn lên...   May 30 2008, 10:19 AM
white pages   Sợ Trường Học Hàng ngày tôi vẫn ph...   May 30 2008, 10:19 AM
white pages   Nhận Diện Cuộc Đời Sau hai năm học t...   May 30 2008, 10:20 AM
white pages   Thảm Cảnh Gia Đình Năm 1953, khi vừa tr...   May 30 2008, 10:20 AM
white pages   "Thày Bảng Mới" Năm 1955, lúc t...   May 30 2008, 10:20 AM
white pages   Thời Kỳ Phá Ngu Tôi thi đậu bằng ti...   May 30 2008, 10:21 AM
white pages   Tuổi Trẻ Ngô Nghê Những năm đó tầm ...   May 30 2008, 10:21 AM
white pages   Biến Cố Vĩ Đại Cũng trong năm 1957 nà...   May 30 2008, 10:22 AM
white pages   Nôn Nao Cùng Cực Lúc này thầy Quý ở t...   May 30 2008, 10:22 AM
white pages   Khổ Vì Cái Quần Vừa đi được mấy b...   May 30 2008, 10:22 AM
white pages   Thế Giới Mới Con đường từ bắc Mỹ...   May 30 2008, 10:23 AM
white pages   Tô Phở Đầu Đời Cũng trong dịp đi S...   May 30 2008, 10:23 AM
white pages   Những Cuộc "Họp Báo" Sau một ...   May 30 2008, 10:23 AM
white pages   Hai Vị Linh Mục Cuối năm 1957, cha Lê V...   May 30 2008, 10:24 AM
white pages   Cảnh Chợ Chiều Từ sau biến cố đó k...   May 30 2008, 10:24 AM
white pages   Bước Đầu Lên Tỉnh Cuộc đời tôi m...   May 30 2008, 10:25 AM
white pages   Ý Hướng Làm Linh Mục Sau khi thi đậu t...   May 30 2008, 10:25 AM
white pages   Cuộc Đảo Chánh Tôi còn nhớ trưa ngày...   May 30 2008, 10:25 AM
white pages   Xáo Trộn Chính Trị Sau cái chết của T...   May 30 2008, 10:26 AM
white pages   Khủng Hoảng Uy Quyền Trong hoàn cảnh ch...   May 30 2008, 10:26 AM
white pages   Bước Chân Vào Đời Tôi thụ phong Linh ...   May 30 2008, 10:27 AM
white pages   Kết Thúc Ván Cờ Qua những năm đầu tr...   May 30 2008, 10:27 AM
white pages   Trở Về Thực Tại Đang thả hồn theo d...   May 30 2008, 10:28 AM
white pages   Cảnh Tượng Hãi Hùng Chiếc Wolkswagen ti...   May 30 2008, 10:29 AM
white pages   Chặng Cuối Đoạn Đường Khi xe ngừng ...   May 30 2008, 10:29 AM
white pages   Chương Hai: "Đêm Tân Hôn" Giữa T...   May 30 2008, 10:29 AM
white pages   Đi Về Đâu? “Cuộc đời mình rồi s...   May 30 2008, 05:52 PM
white pages   Người Bạn Bất Đắc Dĩ Tôi thở dài...   May 30 2008, 05:53 PM
white pages   Chiều Cao Nguyên Chiếc xe chạy vào khu d...   May 30 2008, 05:53 PM
white pages   Điểm Hẹn Tôi đoán không lầm, chiếc ...   May 30 2008, 05:54 PM
white pages   Quận Lỵ Biên Giới Đức Lập là một ...   May 30 2008, 05:54 PM
white pages   Chim Rẽ Đàn Vừa qua khỏi cổng trại ...   May 30 2008, 05:55 PM
white pages   Hạnh ngộ bất ngờ Tôi ngồi trong lán...   May 30 2008, 05:55 PM
white pages   Cái Đêm Hôm Ấy Đêm Gì Khi chiếc Lan...   May 30 2008, 05:56 PM
white pages   Cơn Sốt Thời Cuộc Trong đêm khuya tha...   May 30 2008, 05:57 PM
white pages   Trò Hề Thế Sự Tôi không thể nhớ h...   May 30 2008, 05:57 PM
white pages   Quay Về Thực Tại Giờ này đã quá kh...   May 30 2008, 05:58 PM
white pages   Chương Ba: Tàu Sông Hương 3 Tàu Sông Hư...   May 30 2008, 05:59 PM
white pages   Trại Gia Ray Nhóm chúng tôi từ trại Ph...   May 30 2008, 06:00 PM
white pages   “Đại Hội” Ruồi Xanh Sau hai ngày đ...   May 30 2008, 06:00 PM
white pages   Đợi Chờ Trong Đau Khổ Một lúc tôi m...   May 30 2008, 06:01 PM
white pages   Người Bạn Tù Linh Mục Lúc đó cha V...   May 30 2008, 06:01 PM
white pages   Chuyện Năm Xưa Chúng tôi sống yên ổn...   May 30 2008, 06:02 PM
white pages   Vĩnh biệt Cha Khâm Và chuyện gì sẽ t...   May 30 2008, 06:03 PM
3 Pages V   1 2 3 >


Reply to this topicStart new topic

 



Lo-Fi Version Time is now: 22nd July 2025 - 11:37 AM