![]() |
Warning: Declaration of class_bbcode::convert_emoticon($matches = Array) should be compatible with class_bbcode_core::convert_emoticon($code = '', $image = '') in /hermes/bosnacweb07/bosnacweb07as/b283/d5.kekho/public_html/forums/sources/classes/bbcode/class_bbcode.php on line 641
![]() |
![]() ![]()
Post
#1
|
|
![]() Bảo vệ Tổ Quốc ![]() ![]() ![]() Group: Trang Chủ Posts: 11,665 Joined: 7-April 08 Member No.: 6 Country ![]() ![]() |
TRƯỜNG XƯA NGÀY ẤY
NGUYÊN HIỀN PHẦN MỘT Kim đến trường Mỹ Ðức Ðông vào một ngày mưa dầm. Sau khi nhóm họp, các giáo viên mới ra trường được chia làm ba nhóm đến nhà các anh chị giáo viên ở gần trường để lo ăn uống và nghỉ tạm qua đêm.Kim, Lệ và hai bạn khác cùng đến nhà chị Son. Trước khi xuống Mỹ Ðức Ðông Kim đã ghé Ba Dừa ở Cai Lậy, quê của Lệ, một người bạn học chung khóa sư phạm cấp tốc, và về cùng một nhiệm sở với nàng. Chiều ở nhà Lệ Kim được uống nước dừa, nước dừa ở Ba Dừa ngọt thanh làm sao ! Nhưng đến khi gần sáng Kim chợt phát lảnh rung cầm cập. Má của Lệ vội xong rượu cho Kim. Bà nói có lẽ vì cơn cảm mạo của nàng chưa dứt mà uống nước dừa nên bị vật. Không biết má của Lệ xông rượu làm sao đó mà Kim cảm thấy hơi nóng bốc lên từ dưới bàn chân, rồi lan dần cả toàn thân. Buổi sáng trước khi Kim và Lệ ra đi, bà còn nhét thêm cho Kim vài viên thuốc cảm, và căn dặn không được ăn cơm. Giờ đây Kim phải nhịn cơm ăn cháo. Khi Kim nấu xong nồi cháo thương hàn với cái trứng gà thì chiều đã sụp xuống. Hai cô giáo mới và Lệ tiếp tục mượn bếp nhà chị Son để lo cơm nước. Kim chọn một chỗ ngồi ngó ra bờ sông. Con sông Cá Thia rộng gấp ba nhánh sông chảy qua chợ Gò Công, nơi mà khi còn bé Kim đã từng ôm phao đùa với nước. Mưa ngoài trời tầm tả làm xóa mờ bên kia bờ sông thuộc xã Mỹ Lương, tạo cho Kim một nỗi buồn mênh mông. Gió thổi tạt vào tấm bạt chắn ở cửa sổ kêu lật phật, làm buốt giá lòng nàng. Ðây là ngày đầu tiên Kim thật sự bước vào cuộc đời, một cuộc đời do chính nàng chọn lựa. Kim chưa cảm thấy nhớ gia đình vì nàng đã từng xa gia đình thời kỳ học sư phạm ở Mỹ Tho, nhưng nàng thấy lẻ loi, và se thắt tự cõi lòng. “ Cô lên phía trước ngồi, phía sau này gió lắm. Cháo có bỏ tiêu không, cho ấm ! “ “ Dạ có, cám ơn anh ba ! “ “ Chừng mười phút nữa là họp đứơc rồi ! “ “ Dạ ! ” Ăn cháo xong, Kim liền bước lên nhà trên theo lời anh ba Nghĩa, hiệu trưởng của trường. Anh cũng yêu cầu các chị trong bếp cho anh vài giây phút để nói thêm đôi điều trước khi từ biệt. Khi Kim bước lên phía trên thì thấy các anh chị giáo viên khác cũng đã tề tựu đầy đủ. Anh Nghĩa giới thiệu một người đẹp ngồi xéo ở một góc bàn. “ Cô Hồng Nhung_ hiệu phó của trường.! “ Quả cô hiệu phó xứng đáng với cái tên, cô đẹp như một đóa hoa hồng mới nở. Kim thầm nghĩ ở một xã hẻo lánh như thế này có một người đẹp như cô làm hiệu phó thật là hiếm hoi. Buổi sáng Hồng Nhung về phòng giáo dục họp nên đến bây giờ mọi người mới gặp mặt. Chị Son đã đốt ngọn đèn hoa kỳ để ở giữa bàn làm cho căn phòng trở nên ấm cúng. Lệ và Kim cùng ngồi vào bàn với anh Nghĩa và Hồng Nhung, còn các anh chị khác ngồi trên bộ divan đặt ở sát vách. Mọi người lắng nghe anh Nghĩa và Hồng Nhung thay nhau hướng dẫn lối sống và làm việc với người dân ở đây. Anh Nghĩa có nét mặt và vóc dáng của một quân nhân hơn là một ông thầy giáo. Anh được biệt phái về làm hiệu trưởng của trường Mỹ Ðức Ðông vài năm trước ngày ba mươi tháng tư. Thoạt nhìn anh với nét mặt già dăn và hàm râu mép rậm rạp rất dễ làm khiếp vía học trò. Tuy nhiên khi anh cười để lộ hàm răng rắn chắc đầy khói thuốc_ một nụ cười rất đôn hậu !. Lời ăn tiếng nói của anh rất gọn gảy, chân tình, dễ tạo cảm tình với bất cứ ai. Kim nghĩ nàng sẽ làm việc được với anh. Trước khi chia tay ra về, anh Nghĩa còn nhắc các giáo viên mới ngày mai vào khoảng tám giờ sáng ban giám hiệu sẽ đưa mọi người vào các điểm trường bằng tắc ráng. Anh cũng nói thêm một câu mà hồi sáng anh đã nói trong phiên họp: “ Trường Mỹ Ðức Ðông may mắn có một đội ngủ giáo viên trẻ, khỏe, nhiệt tình....”. Có lẽ vì quá mệt và cũng nhờ mưa xuống mát trời nên đêm đó Kim ngủ thiệt ngon. Xã Mỹ Ðức Ðông thuộc huyện Cái Bè, tĩnh Tiền Giang. Ðịa hình xã Mỹ Ðức Ðông ( hay Mỹ Ðông) chạy dài theo nhánh sông Cá Thia, vắt qua quốc lộ bốn (người dân thường gọi tắt là lộ bốn) bởi cầu Mỹ Quới. Cầu Mỹ Qưới coi như là ranh giới của Bắc lộ và Nam lộ. Bắc lộ gồm các điểm trường Bà Năm, Kỳ Ðà và Kênh Lạc. Nam lộ gồm có điểm trường Mỹ Qưới nằm ngay chân cầu, ba bốn điểm trường khác nằm sọc theo dòng sông, và trường chánh nằm ngay chợ Cá Thia. Kỳ Ðà là điểm trường cuối cùng thuộc vùng hẻo lánh của xã. Ðiểm trường Bà Năm mà anh Nghĩa chỉ định Kim và Lệ về công tác cách quốc lộ chừng tám trăm mét. Buổi sáng sau khi ăn qua loa mọi người xuống tắc ráng. Ðến bấy giờ Kim mới tĩnh táo để biết rằng ngoài nàng và Lệ còn có tám giáo viên khác về Mỹ Ðức Ðông, ba nam năm nữ. Ðến bến đò mọi người dẳ thấy hai chiếc tắc ráng đã đậu sẵn. Anh Nghĩa chỉ cả bọn xuống chiếc neo sát cầu nước. Có lẽ đám giáo viên mới ai cũng như Kim chưa hề quen đi xuồng hay tắc ráng nên khi vài người trong bọn vừa bước xuống chiếc tắc ráng chòng chành như muốn nghiêng về một bên, anh Nghĩa phải yêu cầu ngồi yên. Chiếc tắc ráng dài hoằng giống như thân con cá kìm, có mui che mưa nắng, chở được khá nhiều hành khách. Hôm nay cô hiệu phó Hồng Nhung ở lại trường, chỉ có anh Nghĩa và chị Chi trưởng ban đời sống cùng đi với các giáo viên mới. Chiếc tắc ráng từ từ rời bến chạy với một tốc độ vừa phải. Nắng bắt đầu lên, phong cảnh hai bên bờ trở nên rạng rỡ. Kim chọn một chỗ ngồi thuận tiện có thể xoai lưng ra ngoài để vừa ngắm cảnh, vừa lắng nghe được mọi người trò chuyện. Con sông dài ngoằn ngèo như một con rắn khổng lồ. Hai bên bờ là rừng cây, nào xoài, ổi, cóc,...chen chúc. Có những cây xoài, cây dừa thân cong vòng de mình ra dòng sông, che mát cho những chiếc xuồng neo tại đó. Mỗi bên bờ có một lối mòn uốn khúc theo dòng sông, khi bị mất khuất trong cỏ tranh, khi bị ngắt đoạn bởi chiếc cầu khỉ nho nhỏ. Ðây là vùng nước ngọt Tiền Giang lắm trái ngọt cây lành. Kim cảm thấy mát mẻ và thích thú với sông nước hữu tình nơi này. Anh ba Nghĩa cười nói huyên thuyên. Anh nói về các điểm trường, pha lẫn những câu khôi hài, có lẽ để xóa đi nét u sầu, lo lắng của các cô giáo mới. Các điểm trường lần lượt được mọi người dến thăm viếng. Chị Chị cũng không quên gửi gạo và nhu yếu phẩm cho các giáo viên ở các điểm trường. Nhiều điểm trường mới được cất do nhu cầu của học sinh gia tăng, hầu hết là một phòng, ván lá ọp ẹp, bàn ghế được đóng sơ sài. Vùng đất này trù phú, song người dân chỉ được thật sự an tâm làm ăn sau ngày ba mươi tháng tư khi tiếng súng đã ngưng hẳn, chỉ có trường chánh Cá Thia và trường Mỹ Quới được cất từ lâu là coi tạm được mà thôi. Chiếc tắc ráng chạy qua cầu Ông Vẽ. Kim đoán từ Cá Thia ra đến cầu này phải trên một cây số. Nhà cửa bên Bắc lộ trông thưa thớt hơn. Theo lời anh Nghĩa từ vùng này trở vào trong ruộng nhiều hơn vườn. Trên đường đến trường Bà Năm có những dãy vườn mận, ổi, xoài xen nhau ...Kim thích thú bấm tay Lệ nói : “ Trời nắng đi dạy có mận ăn thích ghê, Lệ nhỉ ! “. Có những hàng dừa soi bóng xuống dòng sông. Kim tưởng tượng sẽ có lúc ngồi trên thân dừa thẩn thờ ngắm trời mây sông nước. Anh ba Nghĩa yêu cầu tắc ráng đổ lại nhà bác sáu Ban, ông trưởng ấp ở đây để giới thiệu Kim và Lệ về dạy điểm Bà Năm. Sau vài câu giới thiệu, thăm hỏi, và gửi gấm Kim và Lệ sẽ ở trọ nhà bác sáu Ban, anh Nghĩa yêu cầu bác tài chạy sang trường Bà Năm trước, anh sẽ dẫn các giáo viêni đi bộ đến sau “ Cô Kim coi chừng đi cẩn thận nha, tôi nghĩ cô không quen đi cầu tre.’Cầu tre lắc lẻo gập gềnh khó đi...’ !” Anh Nghĩa vừa nói vừa chỉ chiếc cầu tre trước mặt, chênh vênh trên con rạch Bà Năm. Kim than thầm trong lòng nhưng ngại lên tiếng. Chiếc cầu đã cao lại dài, được chấp nối lỏng lẻo, rung lên theo từng bước chân đi. Kim vội lột dép ra cầm một tay, còn tay kia vịn thân tre lần dò từng bước mà đi. Ngay cả tay vịn chỉ có thể giúp cho người qua cầu có thể an tâm mà gĩu được thăng băng chớ thật sự không thể tựa vào được vì cũng quá lỏng lẻo Kim thầm nghĩ nếu một mai nàng đi qua cầu này mà bị rớt xuống thì tệ hại vô cùng. Qua khỏi cầu, đặt chân lên mặt đất rồi Kim mới hoàn hồn. Trường Bà Năm nằm trên một voi đất. Trước mặt trường là ngã ba nơi gặp gỡ của nhánh sông Cá Thia và con rạch Bà Năm; từ đó hai dòng nước họp lại thành một con sông lớn đổ vào Kỳ Ðà. Mặt sau của trường là ruộng lúa mênh mông. Cũng như những trường mới cất ở đây, trường Bà Năm chỉ có một phòng rất ọp ẹp. Sân trước cho học sinh nô đùa nằm trên đường người dân ở đây qua lại, cũng chen được một cột cờ ở giữa, khẳng khiu chịu đựng cùng mưa gió. Bên cạnh trường, cách vài bước là cái quán nhỏ xíu, treo lủng lẳng bánh kẹo ở phía trước. Nhìn qua cánh đồng, xa xa vài căn nhà rải rác, ẩn khuất trong đám cây xanh um. Vừa dến trường Lệ và Kim vội bước vào lớp dể quan sát. Anh Nghĩa cũng theo sau nói cười rổn rảng: “ Sao, hai cô có yên tâm công tác nơi này không ? “ Kim và Lệ lặng nhìn những dãy bàn ghế thô sơ, sần sùi, đầy đắp vá, cùng mĩm cười và lí nhí trả lời anh Nghĩa: “ Dạ được anh ! “ “ Thôi xuống tắc ráng đi các anh chị, để vô Kỳ Ðà còn kịp con nước ! “ Nghe tiếng anh Nghĩa hối thúc Kim và các ban vội vào khoang ngồi Anh Nghĩa đứng trên bờ từ biệt gia đình chị ba Phích, chị chủ quán,. Bác tài đã sẵn sàng cho ghe rời trường Bà Năm. Từ nơi này vào Kỳ Ðà là ruộng bạt ngàn; tuy vậy, cũng có một vài khu vườn ổi mới lên liếp. Dọc theo hai bờ sông, càng vào trong càng có nhiều điên điển, bần, bằng lăng, và dừa lá. Ðến Kỳ Ðà thì dòng sông trở nên hẹp lại. Nhà cửa hai bên sông thưa thớt. Cảnh trí buồn tẻ và hoang vắng quá !.Gió đồng thổi lồng lộng. Vài tiếng chim kêu lạc loài...khiến bốn giáo viên mới vào đây không khỏi ủ ê mày mặt. Tắc rang vừa cặp bến mọi người vội bước lên bờ. Người không ngớt chắc hít than thở là Nguyễn văn Mạnh. Mạnh và Lý thị Bảy ở Gò Công, cùng quê với Kim; chưa ai đã từng biết bơi xuồng, hay quen đi cầu tre lắc lẻo. Các giáo viên mói ngơ ngác trước một ngôi trường cheo leo, xung quanh chỉ toàn là sông rạch và ruộng lúa mênh mông. Cũng như lần trước, anh Nghĩa dẫn mọi người đến nhà dì ba Nhân để gửi gấm các giáo viên mới. Nhà dì ba Nhân ở sát một bên trường, còn bên kia giáp với đám dừa lá. Trường ở đây có hai phòng, cũng vách lá sơ sài. Giáo viên đang công tác là một cặp mới hứa hôn, sẽ ra trường chánh Cá Thia để nhường lớp lại cho các giáo viên mới ra trường năm nay. Năm rồi ở đây có ba lớp, hai giáo viên. Năm nay bốn lớp, bốn giáo viên mới, đó là Lý thị Bảy, Nguyễn văn Mạnh, Nguyễn Ngọc Hạnh và Trần Duy Lâm. Lý thị Bảy là người mà Kim chú ý nhất. Trên tắc ráng cô ngồi đối diện với Kim; Kim nghĩ nàng không dễ quên đôi mắt đẹp u buồn, có một bớt ruồi trong tròng mắt bên trái của cô _đó là dấu hiệu buồn khổ vì tình duyên (?) Khuôn mặt cô buồn rười rượi, cô ngồi co ro như con mèo ướt. Làn da trắng trẻo và lối ăn diện của cô cho Kim thấy cô khó thich ứng nơi này. Hai cô Bảy và Hạnh trông buồn bả và chán nãn ra mặt. Lâm và Mạnh vào trong xem xét phòng ốc và bàn ghế, rồi trở ra cười méo mó, không nói tiếng nào. Dì ba Nhân ở đây đã từng giúp đỡ giáo viên, rất ân cần với mọi người, nhưng rồi mọi người cũng không thể nấn ná lâu hơn. Kim và các bạn xuống tắc ráng. để lại bốn giáo viên mới và hành lý của họ. Hai cô giáo mới Bảy và Hạnh bịn rịn tiễn đưa không dằn được nước mắt_ giống như một đám cưới, lúc đàn gái ra về để cô dâu ở lại nhà chồng vậy. Tắc ráng quay trở ra đến trường Bà Năm thì đã quá trưa. Bước lên nhà bác sáu Ban là Kim cảm thấy mệt nên đi nằm một lát. Nhà bác sáu Ban rất sạch sẽ và khang trang. Qua câu chuyện thăm hỏi Kim được biết nhà bác sáu được sửa lại sau ngày ba mươi tháng tư. Nền được đôn lên cao để tránh nước tràn vào nhà vào mùa nước nổi. Nền nhà được lót gạch tàu còn mới. Cũng như những căn nhà ở vùng này, vách nhà bác sáu được làm bằng nan tre,bên trong nhà ngó ra ngoài rất rõ, nhưng ở ngoài không dễ gì nhìn lọt vào bên trong nếu không đứng sát vách ngó vào. Mái nhà lại được lợp lá chằm nên mát mẻ vô cùng. Nhà trên có hai bô ván ngựa ở sát hai bên vách; bàn thờ và một cái bàn khách hột xoài nằm ở giữa. Nhà trong có một lẩm lúa cao ngất, cái giường và một cái tủ đứng. Căn nhà bếp nối liền nhà trên, ngăn cách nhau bởi một tấm vách. Nhà bếp không có cửa, chỉ làm che đủ cho dàn bếp, và một bộ vạt để ngồi ăn cơm. Dàn bếp được cất cao, xung quanh treo lủ khủ xon nồi ơ chảo. Trong nhà bếp này đặc biệt có một cái cối đá mà bác gái cứ phải bận bịu xay mỗi lần một cối gạo đầy thành một thứ sữa bột cho con hẻo nái sồ sề nằm trên vũng sình phía sau hè. Con heo nái nhà bác sáu mỗi ngày uống ba cữ nước bột như vậy làm cho nó mâp ú. Hai bác không có con, nuôi một đứa cháu gái_ Cúc , tên đứa cháu của hai bác, thường đi làm vần công với bạn bè đến chiều tối mới về. Bác trai khoảng sáu mươi, trung người, còn gân cốt, rất ít nói, thường ngồi nhấp nháp trà ở bàn khách nhà trên. Bác gái có lẽ cùng khoảng tuổi bác trai, người gầy gò nhưng mạnh khỏe, làm việc lanh lẹ. Căn nhà bác sáu vì vậy ít tiếng cười, tiếng nói. Buổi chiều Kim ra bờ sông.Nhìn dòng sông chảy lờ lửng Kim nhớ đến bài “Chiều Trên Sông” của nhạc sỹ Phạm Duy: “ Chiều buông trên dòng sông Cửu Long....Có khi buông lửng lơ, có khi tuôn sầu u....” Kim nghĩ có lẽ nhạc sỹ Phạm Duy cũng đã từng nhìn dòng sông như nàng. Ôi con sông miền Nam hiền hòa làm sao ! Kim là người miền Nam mà đến bây giờ nàng mới thấy cái đẹp của dòng sông như các nhạc sỹ thường ca ngợi. Nhìn dòng sông tâm hồn Kim trở nên thanh thản, bình lặng như mặt nước, tạm quên đi những lo lắng, buồn phiền.... “ Ngày mai Lệ về Cai Lậy, Kim đứng lớp cho Lệ được không ? “ Kim quay lưng lại: “ Ngồi xuống một lát đi Lệ, chuyện đó được mà ! “ Lệ ngồi xuống cạnh Kim. “ Ơ đây còn nghe tiếng xe ngoài lộ bốn, ở Kỳ Ðà buồn quá Kim hả ? “ Kim vẫn dõi mắt nhìn theo đám lục bình trôi lềnh bềnh trên sông. Thỉnh thoảng vài chiếc xuồng bé tẻo teo xuôi theo dòng nhẹ tênh lã lướt. Giờ này con nước bắt đầu lên, gió cũng lên theo, làm gợn sóng vỗ vào bờ nhè nhẹ như an ủi, vỗ về... “ Về chừng nào trở lại Lệ ? “ “ Chỉ lấy đồ đạc cần dùng, châm lắm là ba ngày. “ “ Cuối tuần này tôi về, nếu thứ hai lên không kip nhờ Lệ đứng lớp giùm. “ Lệ gật đầu đồng ý. Lệ học cùng lớp với Kim ở sư phạm, lại cùng chung một tổ học tập nên khá thân tình. Lê mới lớn, yêu phải môt anh chàng có vợ học cùng lớp. Lệ buồn vụ này nên từ chối về Cai Lậy mà theo Kim về công tác ở Cái Bè, hay có ý muốn gặp lại người yêu vì anh ấy về dạy ở quê nhà An Hữu cách đây không xa (?) “ Ngày mai chị Vân ra Cá Thia rồi, Kim ở lai môt mình tội nghiệp quá! “ Lệ vừa nói vừa cười mơn như để an ũi Kim. Kim ngó vào nhà bác sáu Ban đã lên đèn, chị Vân đang cặm cụi viết sổ sách nơi bàn khách. Chi Vân là giáo viên hai năm rồi dạy tại điểm trường Bà Năm, phụ trách hai lớp. Năm nay mở ba lớp, chị Vân đứng lớp ba, Kim lớp hai và Lê lớp một. Con nước lớn rất nhanh, chạy ngâp gần hết chiếc cầu nước bằng sắt của Mỹ thời chiến tranh. Bóng tối lan dần, gió thổi lạnh hơn, mặt sông trở nên huyền ảo, xung quanh cây cối trở nên ma quái.... Kim rùng mình, cùng Lệ bước vào nhà. Hôm Kim đưa Lệ ra xe găp người bà con của Lệ làm ở phòng giáo dục Cai Lậy. Chị theo lời yêu cầu của gia đình Lệ xuồng Mỹ Ðức Ðông để kêu Lệ phải trở về làm việc ở Cai Lậy. Và Lệ phải theo chị trở về ngay ngày ấy. Chị Vân phải ra trường chánh do yêu cầu dạy Anh văn cho cấp hai, một mình Kim phải coi ba lớp. Kim mệt nhoài và khàn tiếng mà chẳng than vản được với ai. Có lẽ cũng hiểu được sự khó khăn đó, vài ngày sau anh Nghĩa xuất hiện báo cho Kim biết sẽ có hai giáo viên đổi về điểm trường Bà Năm. Kim sẽ phụ trách lớp hai, hai mươi lăm em. Cô Ý từ Hòa Khánh về sẽ phụ trách lớp ba, và cô Hảo từ Sài Gòn về sẽ phụ trách lớp một. Những năm đầu sau khi miền Nam bị tiếp thu, người từ Sài Gòn và nhũng thành phố khác lần lượt kéo nhau về quê xây dưng đòi sống mới. Gia đình Kim cũng như gia đình cô sáu Hảo nằm trong hoàn cảnh đó. Sài Gòn lúc này ăn độn bảy mươi lăm phần trăm. Cô sáu Hảo để lại hai người con gái lớn ở lại Sài Gòn sống bên ngoại để tự xoay trở. Còn cô, người chồng hưu trí, và ba con nhỏ về quê đùm bọc nhau. Cô mua ba công vườn của bác sáu Ban. Sau khi nhờ người quen thỏa thuận giá cả, gia đình cô rút gọn về đây. Nhìn đồ đạc của gia đình cô bày ngổn ngang trước sân nhà bác sáu Ban, Kim có thể đoán gia đình cô trước đây có cuộc sống kha khá. Căn nhà cô sáu Hảo được dựng lên cấp tốc, sơ sài như một túp lều lý tưởng ngay cạnh nhà bác sáu Ban. Những lúc nhàn rỗi Kim chỉ thích đến ngồi trước sân nhà cô nhìn dòng song lững lờ trôi…… -------------------- Mmm |
|
|
![]() |
![]()
Post
#2
|
|
![]() Bảo vệ Tổ Quốc ![]() ![]() ![]() Group: Trang Chủ Posts: 11,665 Joined: 7-April 08 Member No.: 6 Country ![]() ![]() |
các trường ở Bắc lộ gia tăng, ban giám hiệu chọn điểm trường Mỹ Quới để tổ chúc các buổi lễ, và hội họp luân phiên với trường chánh để quân bình sinh hoạt của trường.
Ðời sống của Kim và hai bạn được ổn định nhanh chóng. Chị Lành rất thoải mái với bon Kim. Chị cho các cô đóng những kệ đựng sách vỡ trên vách gỗ. Cái bàn để tiếp khách là nơi các cô làm việc. Dù vậy Kim và hai bạn vẫn không cảm thấy thoải mái với thói quen bê bối và chửi mắng con của chị. Khi buồn vì thua lỗ chị dễ quạo quọ và trút lên đầu đứa nhỏ. Sống chung với chị Lành, Kim và hai bạn thường co khép đời sống riêng tư để tránh va chạm mích lòng. Do đó, thoải mái nhất vẫn là những lúc chị Lành không có ở nhà. Khi Kim đến ở không bao lâu thì chị Lành đi gạo trở lại. Chị đem bé Tâm lên Sài Gòn gửi cho dì ba_ má chị, để tiện việc đi sớm về tối mặc lòng. “ Vắng chủ nhà gà dọc nêu tôm “ Câu này đúng với trường họp của bọn Kim. Thừa lúc chị Lành vắng nhà, Kim, Bảy và Hạnh đã lục trong hôc tủ của chị mong tìm được tang chứng của chuyện tình giữa chị và anh hội trưởng hội phụ huynh, nhưng chỉ thấy toàn là gương lược, phấn sáp và một mớ tạp nhạp. Bỗng Kim thấy Hạnh cầm cái bọc cao su là lạ định đưa lên miệng thổi. “ Ðể ta thổi bong bong chơi, chắc chị Lành mua cho thằng nhóc. “ Bảy khi ấy cũng giành được một cái còn nguyên xi ở trong bịt. “ Ồ ! Bong bóng gì lạ quá, tại sao có cả nước nhờn nhờn để làm gì ??? “ “ Mi đưa ta xem coi Bảy ! “ Kim biết chút ít tiếng Anh nên biết ra đó là cái bọc cao su cho đàn ông dùng khi giao cấu với phụ nữ để tránh xuất tinh nơi âm đạo. Lúc đó thì Hạnh đang cố sức để thổi cái bong bóng của cô. “ Ê Hạnh, ngừng lại, cái này là cái bao...bọc cái cù ngẳng của mấy ổng cho mấy bà không bị vướng thai! “ Bảy và Hạnh đồng la lớn: “ Có chắc không mi ? “ “ Chắc mà, mi không tin thì ...cứ thổi tiếp ! “ “ Mà sao nó to thế ??? “ “ Ai mà biết ! “ “ Í ạ ! “ Cả ba ôm bụng cười lăn quay. Ðúng ra cả ba cô chưa bao giờ biết “nó “ như thế nào để trả lời. Bảy lôi ra tiếp một số boc còn lại trong tủ; Kim tỏ ra giọng hiểu biết : “ Cái chất nước nhờn trong bọc là để khử trùng.. “ Bảy nói bâng quơ : “ Ai trồng khoai đất này vậy ta ??? “ Hạnh buột miệng nói: “ Hội trưởng nhà ta chớ ai vào đây. Chu choa, bây giờ ta phải đi rửa cái miệng trúng độc của ta mới được! “ Một hôm đi dạy về Kim nghe Bảy cằn nhằn: “ Lựa hết trơn ! Ðể lại thứ gì đâu, bể hết trơn ! “ Hạnh đang nằm giường ngoài, im lặng. Riêng Kim cảm thấy khó chịu vô cùng. Có một số bịt bột mì đem về đây để phân phối cho giáo viên ở Bắc lộ, Kim và Bảy ở quê nhà mới lên nên là người nhận sau cùng. Thật ra Kim chỉ đến lấy cái bịt nằm trên chớ không biết bịt dưới thế nào, chỉ thấy bột mì vãi đầy trong bao. Ðợi lúc chỉ còn nàng và Bảy, Kim nhìn thẳng vào mắt Bảy và nghiêm giọng hỏi: “Bảy à, chỉ có ta và mi là người nhận hàng sau cùng, mi cằn nhằn vụ bột mì hôm trước là mi nói ta hay ai ?” Bảy hối hả phân bua : “ Kim à ! Ta thề hai bên vai vác, ta không nói mi. Sao mi nói lạ vậy, nhiều người đến nhận bột mì chớ có phải một mình mi đâu. “ “ Ta là người nhận trước mi, mi là người cuối cùng. “ “ Ta lên sau mi, ta không biết điều đó, ta thề ta không nói mi, không ám chỉ mi ! Ðừng hiểu lầm ta ! “ “ Bịt bột nào cũng bể, nhưng mi có muốn đổi cái của ta không. “ Bảy không nhận lời yêu cầu của Kim. Và như để làm vui lòng nhau, Bảy đổ bột của mình ra làm bánh tằm nước cốt dừa ăn rất ngon. Từ việc đó Kim đề nghị các bạn ở Bắc lộ cố gắng có mặt khi chia hàng it nhất là ba người để tránh phiền phức Một cái lỗ rò có thể làm vỡ con đê; nhưng biết được cái lỗ rò và hàn lại được sẽ giữ con đê khỏi vỡ; giống như trường hợp của Kim và Bảy, hai cô càng thân thiết hơn từ lúc đó. Sau khi chế độ mới được thành hình, đó là cái mốc của bao cuộc sống phải đổi thay Trong các ngành nghề, giáo dục là môi trường tốt đẹp nhất giúp cho người ta sống một cuộc đời trong sạch thanh cao. Ðó là một lý do đã khiến Kim vào nghề,.nhưng bây giờ đời sống bẩn chật khiến cho người ta trở nên nhỏ hẹp, và vì vậy dễ va chạm, dễ mích lòng nhau.. Những bịt bột mì này là phần ăn độn, công đoàn trường lảnh từ huyện đem về phân phối cho giáo viên. Sự phân chia hàng hóa vẫn thường tạo sự chạnh lòng nhau giữa các giáo viên, hoặc giữa ban công đoàn và những giáo viên khác. Ði lảnh hàng thường có sự dòm ngó nhau kín đáo, khó chịu với nhau âm thầm. Tệ nhất là cảnh chia thịt cá, cứ bày biện ra như là cái chợ , vừa tanh hôi vừa mất phong cách ngành nghề ! Sống không đủ với đồng lương, nhu yếu phẩm phải đem bán bớt. Dần dần có những thầy cô vừa dạy học vừa buôn bán cái gì đó mới đủ sống ! Giữa niên học này có cô Thu cũng xin về ở nhà chị Lành. Thu là giáo viên mới ra trường, day trong Kỳ Ðà với hai cô Ninh và Nhu học cùng khóa. Quê Thu ở tại bắc Mỹ Thuận, nên cuối tuần cô thường về thăm mẹ và lấy đồ ăn. Kim và Bảy thường chọc Thu có cặp chân dài nên đi bộ rất gioỉ, mỗi ngày cô đi từ nhà chị Lành vào trường trong Kỳ Ðà khoảng ba bốn cây số. Vào mùa nước nổi đường đi rất khó khăn, đến cầu Mỹ Hưng Thu phải chờ có xuồng xin đi nhờ. Mùa khô cô thường đi bộ, chỉ nhờ đi xuồng khi thuận con nước mà thôi. Mỗi lần đi dạy về Thu thường mang theo cây mía thiệt to, loại mía đường Cuba để chống gậy qua cầu. Ðến quá trưa thì cả bọn trãi tấm đệm ra mé hè xước mía bằng thích. Mía ở đây trồng rất tốt, có loại mía Thanh dịu, vỏ màu tim tím, cái mắc ăn cũng xốp xộp và đầy nước ngọt thanh dến mat phôi.. Không bao lâu sau khi Thu ra sống với bọn Kim thì Mạnh, vẫn còn dạy ở Kỳ Ðà, và chị Cẩm dạy điểm Mỹ Qưới cũng xin gia nhập hàng ngũ. Bấy giờ cái bộ ngựa đặt chơi phía trước nhà được đem vào cho Mạnh nằm riêng. Thu nằm chung với Hạnh và Bảy, chị Cẩm chỉ nằm với Kim những khi chi Lành có ở nhà. Các bạn thích ứng với nhau rất nhanh, coi nhau như chị em trong một gia đình. Mạnh đã có vợ ở quê nhà, tự coi mình là em của chị Cẩm,Bảy, và Kim ; nhưng là anh của Hạnh và Thu coi như là em út. Như vậy trường Mỹ đức Ðông có hai tập thể đó là tâp thể Cá Thia ngoài trường chánh và tập thẻ Mỹ Qưới ở nhà chị Lành. Mạnh trồng thêm bầu và mướp. Trái bò la liệt dưới đất, trái leo quằn lên những thân cây chuối. Buổi sáng dậy sớm thể dục xong là Kim tưới bầu mướp cho thêm no nước. Ở đây người ta dùng những cái gào cán dài bằng thiếc như cái phểu lớn, cứ đứng trên bờ thọc gào xuống mương, hay ao múc nước rồi tạt nước lên chỗ tưới rất dễ dàng. Căn nhà của chị Lành từ ngày có các thầy cô giáo đến ở trông ấm cúng và vui vẻ ra. Bảy trồng hai hàng bông soi nhái vàng rực rỡ hai bên lối vào nhà, và hoa mười giờ trước hiên. Nàng còn làm một bình hoa tươi để ở giữa bàn khách.Kim làm tấm lịch lớn với bức họa vẽ theo cảm hứng “Chinh Phụ Ngâm “. Những khi đi dạy về là Bảy ca hát líu lo từ đầu ngõ vào đến nhà. Ðôi khi mượn được cây đờn của Ðức, con cô sáu Hao, là cả bọn ca hát rân rang cả ngày dêm. Kim và Bảy thích ra vườn ngồi chơi với nhau, cứ nghe tiếng nước chảy qua cái ụ đổ vào mương vườn mà tưởng như tiếng suối. Ngồi thọc chân xuống dòng nước đang chảy xiết, Bảy nói với Kim: “ Phải chi mi là chàng của ta thì tình biết mấy ở cảnh này ! “ Kim chỉ cười trừ vì nàng cũng cùng một ý với Bảy, Kim cũng nghĩ phải chi có chàng của nàng ở đây. Chị Cẩm là người lớn tuổi nhất trong tập thể giáo viên ở nhà chị Lành. Chị thuộc về lớp giáo viên kỳ cựu của trường Mỹ đức Ðông, công tác trước năm bảy lăm. Trước khi đến ở chung với các bạn chị ở trọ nhà anh ba hội trưởng hội phụ huynh. Năm ấy chị cũng gần ba mươi. Gia đình chị là người Bắc di cư năm bốn lăm, nhưng chị ăn nói rặc ròng dân Mỹ Tho. Thời gian đầu tiên đến sống với các bạn chị rất dè dặt. Dần dần chị cũng hòa mình với mọi người. Ðôi khi Kim thấy chị ngồi riêng tư lự, đôi mắt xa xăm...Chị Cẩm có đôi mắt to và mơ màng. Có lần vui miệng Kim nói với chị: “ Chị Cẩm à, sao nhìn mắt chị làm em nhớ đến ‘ Ðôi Mắt Người Sơn Tây ‘ của Quang Dũng quá ! “ Chị cười mũi chế nhạo Kim: “ Mày thì cứ thơ với thẩn ! Mày có thấy đôi mắt người Sơn Tây ra sao đâu mà nói ?. “ Kim châm rãi đoc thơ: Ðôi mắt người Sơn Tây U ẩn chiều lưu lạc Buồn viễn xứ khôn khuây Cho nhẹ long thuong nho Em mo cùng ta nhé Bóng ngày mai quê hương Ðường hoa khôi ráo lệ “ Em thấy đôi mắt của chị u ẩn chiều lưu lạc. “ Chị Cẩm cười ngặc nghẻo đến đỏ mặt: “ Mắc mớ gì đôi mắt của tao u ẩn chiều lưu lạc ( ? ) “ “ Ậy, sự thật là vậy mà ! Nhìn là thấy ngay ! Biết đâu chừng chị nhớ ai đó. Thôi bây giờ chị kể chuyện tình yêu của chị cho em nghe đi ! “ Kim và chị Cẩm ngồi xuống đám cỏ sau hè nhà chị Lành, nơi ngó ra cầu nước và vườn xoài. Chị Cẩm nhìn xa xăm, chậm rãi kể chuyện: “ Cuộc đời chị từ trước tới giờ chỉ có một người....Anh ấy ra trường cùng một lượt với chị, cũng dạy ở Mỹ đức Ðông. Thỉnh thoảng đi họp gặp nhau, bạn bè cáp đôi, nhưng dường như cả chị và anh đều tỏ ra dè dặt với nhau. Có một lần anh đưa chị về một khúc đường. Lúc đó chị mắc cỡ lắm, không dám nói gì. Sau đó một thời gian thì nghe anh có vợ, xin đổi về Vĩnh Long ....!!!! Kim thật sự thất vọng sau khi nghe xong câu chuyện, nhưng nghĩ lại mà thương cho chị: “ Kỳ sau có quen ai chị nên bộc lộ tình cảm một chút chị Cẩm à ! “ Thật vậy, theo Kim biết có nhũng người khó khăn bộc lộ tình cảm đã tạo sự hiểu lầm tai hại. “ Tao nghĩ mình là con gái phải để người ta nói trước ! “ “ Khi đưa chị về anh có nói gì với chị không ? “ “ Có chớ , hỏi thăm này nọ. “ “ Ðó là lúc chị nên tỏ ra quan tâm tới người ta ! “ “ Ảnh hỏi tới đâu tao trả lời đấy....Vã lại tao mắc cỡ lắm mà ! “ Kim tỏ ra rành rọt tâm lý: “ Có thể chị trả lời như vây lam ảnh nghĩ lầm là chị không thích ảnh “ Chị Cẩm ngắc một bông mắc cỡ xoay xoay trong tay, nét mặt tư lự. “ Em thích bông dại thiên nhiên, đẹp rất tự nhiên, chị nhỉ ! “ Chị Cẩm tho o gật dâu rôi nói như kết luận : “ Vậy đó, tao nhớ hôm ấy ảnh đưa tao về, tao đi qua khỏi nhà tao ở trọ mà không hay, khi đó tâm trí của tao làm sao ấy !..... “ Chị Cẩm là một trong những giáo viên “ Trẻ, khỏe, nhiệt tình “ như anh Nghĩa đã từng nói. Ðời sống của chị mực thước, lớp học của chị rất nề nếp kỹ luật. Nhưng có lẽ chị không dễ quên một kỹ niệm trong quan hệ với phụ huynh học sinh ở Mỹ Quới. Thanh là học sinh của chị Cẩm, xin nghỉ học vài ba ngày để phụ ông nội nó đem lúa về. “ Học sinh nghỉ học trên ba ngày phải có giấy xin phép, hoặc cha mẹ đến lớp nói một tiếng ! “. Chị Cẩm trả lời thằng Thanh như vậy. Thanh biết tánh chị nguyên tắc, chỉ lẳng lặng về chỗ ngồi. Những người dân ở Nam lộ có ruộng ở Bắc lộ thường dựng chòi để thuận tiện lo cho công việc đồng án, nơi đó họ có thể ăn ở cả tháng. Mỗi lần đem lúa về họ phải lo mướn người cắt lúa, suốt lúa, vô bao rồi đưa xuống ghe. Thằng Thanh mới học lớp năm, nhưng nó đã đủ lớn để phụ ông nội của nó một tay nhũng viêc như vậy. Ba má nó đã mất trong chiến tranh, nó và đứa em gái nhờ vào ông bà nội nuôi nấng. Tháng mười chưa cười thì tối, mới tám giờ mà tư bề tĩnh lặng ! Có những khi ồn ào ca hát thì cũng có lúc các cô thích co rút trong chăn để suy nghĩ riêng tư. Chị Lành lại vắng mặt, còn Thu và Mạnh đã về thăm nhà chưa lên. Hạnh, Bảy và chị Cẩm đang nằm rù rì ở giường ngoài chơt im bặt. Lúc đó Kim đang nằm đọc sách phía sau chợt nghe tiếng chân đi vòng sau hè rồi trở lên cửa trước. Cả bọn nín thở ! Bỗng các cô nghe một giọng nói lè nhè của ai đó vang lên: “ Hừ, mới giờ này mà ngủ hết rồi hay sao ? Bộ gà hay sao mà ngủ sớm như vậy ! Cô giáo ơi ! Cô giáo !” Các cô rón rén nhìn qua khe cửa, thì ra ông Ðại, ông nội của Thanh. Các cô choàng dậy mở cửa mời ông Ðại vào nhà. Mới bước chân vào ông đã nói : “ Mấy cô ngủ sớm quá vậy ? Tôi đâu ngờ mấy cô ngủ sớm quá vậy ! “ Hơi men từ môi miệng của ông toát ra nồng nặc. Sau khi mời ông ngồi chị Cẩm hỏi thẳng vấn đề: Ông Ðại cố lấy giọng ôn tồn nói: “ Cô Cẩm à, tôi xin cho thằng Thanh nghỉ phụ đem lúa về. Nó nói cô không cho. Cô phải thương tôi cô Cẩm ! Cô phải thương tôi ! Có ai phụ tôi nữa đâu ! “ Chị Cẩm từ tốn giải thích: “ Tôi không có nói không cho, mà chỉ nói Thanh là điều lệ ở trường là học sinh nghỉ trên ba ngày phụ huynh phải xin phép mới được ! Tôi chưa nhận một tờ giấy xin phép nào của bác. “ Ông Ðại chợt nổi nóng: “ Chà chà, phải giấy tờ nữa sao ??? “ “ Nếu không viết thư xin phép thì bác phải đến trường nói qua một tiếng ! “ Ông Ðại chợt giận dữ đập tay xuống bàn, nói như quát: “ Tôi không đến trường, tôi đến đây rồi, cô có cho hay không ??? “ Bảy ngồi bên cạnh chị Cẩm vội đỡ lời: “ Bác đến đây là quí lắm rồi ! Thanh phụ đem lúa về mấy ngày bác ? “ “ Không chừng phải trên ba ngày ! “ “ Bác cố gắng cho Thanh trở lại lớp càng sớm càng tốt, nha bác ! “ “ Có vậy, cám ơn cô ! “ Ông Ðại lạng quạng bước ra ngoài, vừa đi vừa nói lảm nhảm “ Ngủ gì như gà, mới giờ này đã ngủ ! “ Thế là cả bọn thoát nạn ! Hai ngày sau vợ ông Ðại đến nhà chị Lành xin lỗi, Kim và các bạn mới biết ra vợ chồng ông Ðại không biết chữ. Trong cơn say, ông Ðại dễ cảm thấy chạnh lòng vì sự kém cõi của mình. Học kỳ một năm này bị rút ngắn lại vì nạn nước nổi. Vào học chộn rộn không bao lâu thì hoa su đũa nở rụng trắng đường . Hoa mân hoa ổi cũng rộn ràng nở rộ. Tiết trời chuyển đổi những cơn gió mát lành lạnh nhắc nhỡ mùa Noel lại về. Con nước thấp dần, thời tiết bắt đầu khô ráo. Những buổi tối chè cháo ca hát vui chơi với nhau ngoài sân đến khi sương lạnh thấm vai cả bọn mới vào nhà. Có lúc còn lại một mình nhìn hun hút trong màn đêm, Kim nghe nỗi nhó Huy làm nàng đau nhức và rung rẫy... Có lần Kim nghe một chị bạn có chồng đi học tập mới về nói nhỏ: “ Có một phái đoàn Mỷ sang thăm những người đang học tập; họ can thiệp để các sĩ quan học tập được đi Mỹ ...” Kim vẫn thường nghe ngóng tin tức người trở về. Nếu sự thật được như vậy thì Kim mừng cho Huy thoát khỏi cuộc sống thù nghịch, dẩu cho duyên tình bẻ bàng Kim cũng đành phải chấp nhận. Song trong thâm tâm Kim không tin đó là sự thật. Người Mỹ đã bỏ rơi Việt Nam, thì có nên tin hay không việc họ can thiệp với chính quyền Việt Nam để các sỹ quan học tập được sang Mỹ ??? Kim không tìm được lối thoát cho nàng lẫn cho Huy, một mai anh trở về chỉ thấy một tương lai mù mịt ! Bảy được đi học trường đoàn, nàng được dịp ghé thăm Vinh đang làm xây dựng ỏ Long Ðịnh. Cuối tuần Bảy về kể cho Kim đầy đủ chi tiết buổi gặp gỡ với Vinh. Qua đó Kim biết cả hai đang vào cái thời thơ mộng nhất của ái tình, chỉ chờ đủ điều kiện để thành hôn với nhau. Sang cũng đã từng nhiều lần xuống thăm gia đình Bảy, nhưng Sang không chiếm được trái tim của nàng. Sức ép của gia đình đã làm Bảy phân tâm. Nàng đã muốn ưng Sang để được an phận, để mẹ vui lòng, lại có được một đời sống vật chất đầy đủ hơn là với Vinh. Nhưng khi gặp lại Vinh, tình yêu đã khiến cho Bảy đã thắng tất cả mọi trở ngại. Kim vui với cái vui của Bảy, mong chờ ngày nào đó hai người sẽ đẹp đôi cùng nhau. Trở lại trường Bảy bắt đầu lên kế hoạnh thành lập hai đội thiếu nhi Lê văn Tám và Võ thị Sáu.cho trường Mỹ Quới. Ðội viên phải là những học sinh có học tập từ trung bình trở lên, không bị kỹ luật, và ưu tiên cho những học sinh đã tham gia hoạt động cho trường lớp. Tổ chức đội thiếu nhi không đòi hỏi công sức bằng làm sao duy trì được sinh hoạt của đội trong hoàn cảnh thiếu thốn đủ mọi mặt. Kim đến dự buổi sinh hoạt của Bảy và học sinh. Buổi sáng khoảng tám giờ học trò đã tề tựu đông đủ trước sân. Sau tiếng còi báo hiệu, các học sinh vào hàng theo sự hướng dẫn của cô Bảy. Ðội nam Lê văn Tám, và đội nữ Võ thị Sáu, khăn quàng đỏ trên vai hẳn hoi. Sau đó Bảy cho học sinh vào lớp để học tập điều lệ, và ca hát. Khi cho nghỉ giữa giờ, Bảy và Kim bước ra ngoài chỗ trống nói chuyện với nhau. Bảy hỏi Kim: “ Mi thấy sao ? “ “ Học trò được lắm ! Có kỹ luật! Học sinh mặc được đồng phục thì hay hơn. “ Tuy nói vậy nhưng Kim biết việc mặc đồng phục dù được nhà trường khuyến khích vẫn khó có thể thực hiện được lúc này khi cái ăn cái mặc đã trở thành khó khăn. “ Còn phải nói sơ qua tiểu sử Lê văn Tám và Võ thị Sáu vì học sinh đã có học trong chương trình rồi.” Kim vuột miệng nói: “ Ta không chịu nỗi dạy học trò bài ‘ Bó đuốc sống ‘ Lê văn Tám ! “ Bảy nhìn Kim một cách nghi vấn, rồi im lặng.Bản tánh nàng rất dè dặt, ít tranh cải; nhất là đối với những đề tài dễ đi đến sự phê bình và kiểm điểm. Kim hiểu Bảy cũng như nàng hay những giáo viên khác phải dạy theo chương trình đã qui định. Tuy nhiên trong thâm tâm nàng thật sự e ngại khi giàng dạy cho hoc sinh về sự hy sinh của Lê văn Tám, hay Võ thi Sáu, hoặc Lê thị Hồng Gấm…..Chiến tranh là trò chơi của người lớn, là sự toan tính và mâu thuẩn giữa những thế lực thì không nên lôi kéo con nít vào làm vật thí thân ! Lại còn những bài tập đọc “Trâu cũng biết đánh giặc". “ Ong cũng biết đánh Mỹ “, hoặc nhũng bài toán tính xác chết của Mỹ hay ngụy_Chương trình học đầy dẫy sự kiêu hảnh chiến thắng và thù nghịch thay vì giúp học sinh phát triển nhân cách và tình người ! Bảy vén tay áo ngó đồng hồ, Kim nhìn đám mây đen đang kéo đến vội nói: “ Thôi ta về Bảy, để đem quần áo vô ! “ “ Ðem đồ của ta vô giùm ! Nếu mưa xuống là toi giờ lao động bữa nay rồi ! Ta định cho học trò làm cỏ quanh sân và bên mái hiên. Nếu mưa thì ăn cái gì bậy bạ được rồi, khỏi lại quán Ðẳng. “ “ Chắc là vậy ! “ Nhưng trời không đổ mưa, những đám mây đen kéo đến bị gió thổi đi mất. Cả bọn lục đục kéo nhau qua quán hai Ðẳng như dự định. Từ trường Mỹ Quới đi qua khỏi cầu Ông Vẽ là gặp ngay quán hai Ðẳng. Ðó là môt cái quán lá sơ sài nhưng không thiếu khách vảng lai, vì quán nằm gần trạm thu mua trái cây; xe hàng hay ghe chở trái cây đậu vào bến thế nào cũng có người ghé quán mua thuốc lá, bánh kẹo, hoặc làm một tô hũ tiếu. Khách ra quốc lộ bốn chờ đón xe cũng thường ghé lại quán. Chủ nhân là một cặp vợ chồng rất bặt thiệp, cởi mở với mọi giới khách hàng. Các thầy cô giáo cũng là những khách hàng quen của vợ chồng hai Ðẳng, thường đến quán vào đầu tháng, sau khi lảnh lương xong. Các thầy cô thường đến buổi trưa để tránh cảnh đông khách ồn ào. Thường thì đi ăn như vậy Mạnh bỏ tiền ra trả, khi về nhà thì mỗi người tự móc tiền trả lại Mạnh phần của mình. Lương hướng năm ấy bắt đầu có phụ cấp, nhưng so với vật giá thì đời sống giáo viên còn bê bết lắm ! Tuy không là nhà tu nhưng các thầy cô giáo vẫn thường phài ăn chay, họa hoằn lắm mới đi chợ một lần, mỗi lần chỉ mua một ít về ăn trong tuần. Kim nhớ có lần đi chợ mua con cá lóc, vừa mang nó ra cầu nước dê lam vừa nói chuyện với chị Cẩm, con cá cảm nhận được dòng nước mat liền quảy mạnh đuôi vuột khỏi tay Kim rồi phóng xuống mương đi mất. Thế là Kim phải ăn chay cả tuần lễ đó ! Khi Kim và các bạn đang ăn vui vẻ, chợt một thanh niên bước vào, gật đầu chào mọi người. Mạnh lanh lẹ mời anh ngồi và giới thiệu với mọi người: “ Anh sáu Thìn_ trưởng kho vật tư ở xã mình ! “ Sáu Thìn không ngồi, gọi mua thuốc lá, nói bâng quơ: “ Mấy khi gặp đông đủ như vầy ! “ Mạnh cười xã giao : “ Tôi định tuần này về Gò Công nhưng phải đi lấy hàng nên phải hoãn lại; có thể tuần sau là phải về thăm bà xã. “ Sáu Thìn có dáng dấp của một công tử vườn, ăn mặc tươm tất, tóc chải rẽ thẳng tắp mượt mà, trên túi áo sơ mi lỉnh kỉnh giấy và viết. “ Cô Bảy có về thăm nhà thường không ? “ Bảy trả lời lí nhí : “ Cũng ít thôi anh à ! “ Sáu Thìn lấy thuốc lá, trả tiền xong vôi chào mọi người bước ra ngoài. Trên đường trở về nhà chị Lành, để chị Cẩm, Mạnh, Hạnh và Thu đi trước, Kim và Bảy đi sau. Bảy nói nhỏ đủ Kim nghe: “ Sáu Thìn có thằng cháu trai là học trò ta.” “ Học khá không ? “ “ Rất được. Nó mời ta đến nhà chơi hoài. “ “ Sao mi biết sáu Thìn là chú nó ? “ “ Bữa đến nhà anh ba hội trưởng phụ huynh, gặp nó và sáu Thìn ở đó. Họ là bà con mà ! “ Kim nhớ cặp mắt của sáu Thìn nhìn Bảy khi chào giả từ, vội nói: “ Sáu Thìn đang để ý mi đấy ! “ “ Ta biết, nhưng.....không nghĩ gì đâu Kim à ! Ảnh đón ta vài lần nói chuyện này nọ, ta chỉ chờ phải lúc để nói rằng mình đã có fiancé ! “ Tuần lễ sau, Thu và Mạnh về thăm nhà, chị Lành đi Sài Gòn chưa về. Cứ mổi lần Mạnh và Thu về thăm nhà là căn nhà trở nên vắng vẻ. Nhất là không có Mạnh ở nhà mấy chị em thấy yếu yếu làm sao ! Buổi tối thứ bảy, sau khi tán gẩu lan man một hồi bốn cô ai cũng muốn nằm. Vừa đặt lưng xuống nghỉ không lâu các cô nghe có tiếng rù rì ngoài hè. Kế đó chị Cẩm và Bảy từ giường ngoài nhè nhẹ bước vào, vén mùng lắc tay Kim dậy. Nhìn thài độ hai người Kim biết ngay sự tình. Kim liền tuột xuống divan, ra dấu cho Bảy và chị Cẩm trở lên cửa trước. KIm đảo mắt nhắm coi có thể dùng được cái gì để chống lại sự xâm nhập của kẻ lạ. Lúc đó Hạnh cũng thủ sẵn trong tay cây đòn. Nhưng rồi tiếng xù xì im bặt, có tiếng chân đi xa và mất hẳn. Sáng hôm sau các cô tìm thấy vài tàn thuốc lá ở bên mé hè ! Tối hôm đó khi Hạnh, Bảy và chị Cẩm đang chơi đánh cờ domino ở bàn ngoài, Kim nằm trong mùng trên divan ở phía sau đọc sách thì nghe tiếng gõ cửa _sáu Thìn đến với anh du kích mang cả súng trên vai. Kim nghe chị Cẩm nói: “ Mời các anh ngồi ghế ! “ Tiếng sáu Thìn nói trống không “ Ðến kiếm thầy Mạnh nhậu chơi ! “ Bảy trả lời anh: “ Mạnh về quê rồi anh sáu ! “ Kim nghe tiếng ghế kéo nhẹ, rồi sáu Thìn hỏi, giọng xẳng lè. “ Mấy cô giáo làm gì giờ này ? “ Chị Cẩm trả lời một cách dửng dưng: “ Chơi domino. Anh bước vô cũng thấy đó mà ! “ Ngay lúc đó anh du kích bước vào phòng trong nơi Kim đang nằm đọc sách thì cơn tức giận của nàng không dằn được. Kim bật ngồi dậy bước xuông nói một giọng chắc nịt: “ Mời anh ra ngoài ! “ “ Ồ! Chị chín, tôi với chị quen biết quá mà ! “ Kim biết anh là Sung, anh trai học trò nàng, nhưng Kim không chịu được hành vi của anh đến nhà đêm hôm và suồng sã vào phòng trong được Tuy không có tấm màng che phủ ngay cửa vào phòng trong cho kín đáo, nhưng anh là khách thì chỉ được giới hạn ở nhà trên nơi tiếp khách mà thôi !. “ Anh hãy đi ra ! “ Kim nhấn mạnh thêm một lần nữa, Sung vội bước ra ngoài phân bua : “ Chị chín làm mặt lạ hay quá ! Tôi gặp chị là chào hỏi vui vẻ, chị là cô giáo thằng em trai tui mà ! “ Sáu Thìn cũng nói xen vào: “ Tụi tôi định mời thầy Mạnh đi nhậu. Cô Bảy cũng là cô giáo thằng cháu tui, chỗ quen biết quá mà ! Các cô giáo thường khó lòng quá. Thôi về ! “ Thế là hai người bỏ ra về . Kim và các bạn đoán có lẽ đêm hôm trước sáu Thìn đã đến với Sung hoặc ai đó, nhưng thấy cả nhà yên ngủ nên ra về. Kim nhớ lại hôm đi ăn hũ tiếu ở quán hai Ðẳng, có lẽ sáu Thìn đã biết cuối tuần này Mạnh về thăm nhà nhưng làm như không biết để đến gặp cô Bảy. Trông sáu Thìn cũng được trai nhưng ăn nói vụng về, và hay làm ra vẻ nên không được cảm tình. Có lẽ anh không được tự tin nên rũ bạn đi theo; rũi thay, người bạn đã không giúp gì được cho anh mà còn tạo sự khó khăn trong quan hệ. Kim nghĩ có thể nàng hơi quá đáng với Sung. Anh là một thanh niên chơn chảt thật thà, có lẽ anh nghĩ rằng do sự quen biết với Kim nên được tự tiện như vậy. Không lâu sau đó tình cờ gặp lại Sung Kim phải đon đả chào hỏi anh trước, và mối quan hệ nhờ vậy được bình thường trở lại. Vài ngày sau, khi chị Lành đi đâu đội thúng gạo về, vừa bỏ xuống đất là chị nói ngay: “ Bảy ơi ! Má thằng sáu Thìn dọ hỏi cưới mày cho thằng con bả. “ Kim đoán có lẽ sáu Thìn không kể lại chuyện đã xảy ra đêm nọ. Cô Bảy đang ngồi làm sổ sách bàn ngoài liền ngưng lại: “ Bả nhờ chị làm mai ăn đầu heo hả ? “ Chị Lành đã ngồi trên giường hẳn hoi, móc tiền ra đếm: “ Chắc không ăn đầu heo nỗi quá ! Tao mới ở đẳng về đây ! “ Thì ra chị Lành là mối lấy gạo đi Sài Gòn của má sáu Thìn. Chị Lành uống xong ly nước vội nói tiếp “ Tao nói mày có thằng Sang ở Sài Gòn là fiancé rồi, chính bà già cô Bảy xuống thăm có nói như vậy hẳn hoi mà ! Tao nói rõ ràng như vậy để thằng sáu Thìn lo kiếm cô nào khác, khỏi làm phiền con Bảy. “ Quả tình từ đó sáu Thìn không còn đón đường cô Bảy để tán tĩnh nữa . Dù người dân ở đây đang bị thất mùa đói khổ, song những đoàn xe cam nhông vận tải gạo từ vùng bốn về Sài Gòn vẫn rộn ràng tấp nập. Người dân chỉ có bổn phận đóng góp và hy sinh thêm vì sự sai trái của chính quyền chớ không được một giúp đỡ ngược lại. Ăn độn và đói bắt đầu đe dọa cả nước ! Nắm 1978 cũng là năm bộ đội rầm rộ tràn sang đất Miên. Những đoàn công voa ngày đêm không ngừng chở bộ đội đi ngang qua cầu Ông Vẽ. Những khuôn mặt tân binh mới rám nắng, dưới ánh mặt trời chói chan, tựa vào nhau ngủ gà ngủ gật. Cuộc chiến đang mở rông đâu đó ở bên kia biên giới. Kim không có ai để ngóng chờ, vẫn thấy mệt mõi và chán chường máu lửa. Người ta lại bắt đầu cổ vỏ chiến tranh, ca ngợi sự hy sinh của người lính, ca ngượi tình yêu quê hương bằng những tiết nhạc êm dịu hơn thời kỳ chống Mỹ Ngụy. Bài nhạc “ Bài Ca Tạm Biệt “ của Lê Minh Tuyền được phổ biến nhanh chóng, rộng rãi, có thể coi như là điển hình của khuynh hướng đổi thay này. Trong hai mươi năm chiến tranh Viêt Nam, dân và quân miền Bắc đã bị bịt mắt ngơ tai trước mọi thay đổi bên ngoài. Họ được cổ vũ tình yêu dân tộc, chống Mỹ xâm lăng, không ngăn ngại sự hy sinh. Trong bối cảnh đó các nhạc sĩ ở miền Bắc đã cho ra đời những bài hát đóng góp rất lớn cho tinh thần chiến đấu của dân quân miền Bắc. Ngày nay, sau những năm tháng đóng góp, hy sinh và chờ đợi mà vẫn không thấy một tia sáng cho tương lai. Xã hội càng ngày càng đầy rẫy những bất công và tệ trạng ! Chính quyền đã dùng văn nghệ như cho người dân thưởng thức một loại bánh vẽ. Những bài hát mang tính vận động, tuyên truyền dần dần trở thành nhạt nhẻo và vô vị. Thời gian này chính quyền không ngừng cổ động các ngành nghề thi đua văn nghệ. Nhà trường đề nghị Bảy và Hữu Thiện song ca, hai bạn chọn bài “Trên Nông Trường Rôn Tiếng Ca “ của Nguyễn văn Tý. Bài nhạc nói lên tình yêu tươi sáng của tuổi trẻ,chung lo xây dựng quê hương “ Nào ta đi vui đi lên, dựng xây quê hương ta, bừng sáng hòa chung muôn câu ca...” Hữu Thiện là giáo viên ra trường cùng khóa với Kim và Bảy. Anh công tác ngoài trường chính ở chợ Cá Thia. Cũng như Bảy, anh là sinh viên văn khoa trước năm bảy lăm. Gia đình anh cũng ở Gò Công, thuộc một dòng tu đạo Phật. Do đó nhiều khi bọn Kim vui miệng gọi anh là “thầy “. Bảy và Thiện tập trình diễn nhiều lần trước sự quan sát của bạn bè tập thể Mỹ Quới.. “ Bảy và anh Thiện đứng gần lại một chút ! “ “ Chỗ “Ớ .... ớ dù...” Bảy và anh Thiện phải kéo hơi dài thêm một chút ! “ “ Chỗ “ Anh và em đi ra nơi công trường “ cùng đưa tay phải ra một phía, chân phải tiến lên một bước... Ðược rồi ! “ ” ‘Với cả tình ta ....’ là nhìn nhau ướt át tình tứ một chút coi ! “ Bảy và Hữu Thiện cười đỏ mặt. Kim nghĩ thầm thi đua văn nghệ kiểu này hoài chắc có ngày hai tên độc thân này cảm nhau quá.! Cô Bảy sống tình cảm và mơ mộng hơn Kim rất nhiều. Dưới mắt Kim Bảy là một người bạn tốt, một người tình dễ thương, một cô giáo gioỉ và nhiệt tình. Kim thân thương với Bảy vì vậy. “ Kim à, ta mặc áo bà ba màu xanh lá cây, quần đen, mi thấy sao ??? “ “ Ðược ! Cái áo đó đẹp và coi lao động hơn là áo trắng, áo vàng, hay áo hồng “ “ Còn anh Thiện ??? “ “ Áo thun với quần tà lỏn ! “ Cả đám cười ầm sau câu nói của Kim. Thiện liền trả đủa: “ Nếu Kim thấy được thì tôi cũng thấy được, bây giờ mặc thử coi nghe ! “ Thu chắp tay xá xá trước mặt Thiện: “ Thưa thầy, xin thầy dợt văn nghệ nghiêm túc cho chúng con nhờ a! “ Bảy và Thiện đoạt được giải nhì. Từ đó Thiện thường bỏ nhiều thời gian lân la với nhóm tập thể Mỹ Quới nhiều hơn. Trước mắt mọi người Kim và Thiện là một cặp bạn tương đắc. Thiện thường cho Kim mượn những quyễn sách về tư tưởng. Cứ sau khi đọc vừa xong một quyển là Thiện đem đến cho Kim một quyễn khác để đọc và sẵn đàm đạo với nhau.. Dần dần Kim nhận ra sự khác biêt rất lớn giữa Kim và Thiện về quan điểm đối với sự thay đổi của xã hội bấy giờ. Ðối với Thiện, chế độ nào cũng có cái hay và cái dở của nó, không một xã hội trện thế giới này được hoàn thiện. Do đó, đừng nên màn đến sự xấu hay tốt của chế độ, mà chỉ nên đặt trọng tâm vào sự thay đổi chính con người của mình. Mỗi con người là một đơn vị của xã hội, cá nhân tốt thì xã hội được tốt. Dưới chế độ nào con người ta cũng phải làm việc để sống thì chỉ nên làm việc của mình thiệt tốt, đó là cách đóng góp và thay đổi tốt đep nhất cho xã hội. Ðối với Kim, chế độ ngày nay không thể tin tưởng nỗi_ chánh sách không rõ ràng, không hiệu quả, sự thất bại.liên tiếp đã làm nãn lòng mọi người dân. Sự đói nghèo đã lan tràn cả nước nhưng bộ máy tuyên truyến vẫn đánh trống thổi kèn cho nhà nước xã hội chủ nghĩa Chế độ ruông lúa và thuế khóa đã làm dở sống dở chết biết bao gia đình, dù rằng họ đã cố gắng hết sức mình “ làm ngày không đủ, tranh thủ làm đêm “.!!! Có nhũng dịp ra trưỡng chánh, Thiện thường chờ đợi Kim để ăn cơm riêng với nhau, để tiếp tục chuyên trò hết chuyên thế sự đến chuyện gia đình. “ Anh nên lập gia đình đi ! “ “ Kim sao không lo cho mình trước đi ? Con gái chỉ có một thời đó nghe ! Sao cứ đôn đốc tôi lập gia đình hoài vậy ??? “ “ Hai bác gìa rồi, còn anh là con út trong gia đình, anh cưới vợ nữa là hai bác mãn nguyện. “ “ Kim đám cưới trước đi ! “ “ Kim thích dự đám cưới của anh trước ! “ Anh nhìn Kim từ tốn nói: “ Kim , Kim có cặp chơn mày mất mẹ chồng có nghe ! “ “ Tại sao cặp chơn mày của Kim mất mẹ chồng. Bộ hể cưới Kim về là bà mẹ chồng chết hay sao ??? “ Thiện cười khẻ : “ Hồi Kim đến nhà tôi chơi đó, má tôi nói cặp chơn mày của Kim nếu chỉnh lại thì coi được hơn !..” Kim nhớ lại hồi hè đến nhà Thiện chơi, mẹ của Thiện nhìn nàng kỹ lắm. Thì ra vậy ! Nhưng Kim và Thiện chỉ là đôi bạn đi song song nhau mà không bao giờ gặp gỡ. Kim đang nghĩ đến cô Tám, một người bạn mới của Thiện. Gia đình cô Tám ở Mỹ đức Ðông, bên bờ sông Cá Thia, trên dường ra trường chính. Cô làm cho ngân hàng tại huyện Cái Bè. Niên học này Hữu Thiện làm tài vụ cho trường nên thường đến ngân hàng lảnh lương. Cô Tám có người chị ở gần trường Bà Năm. Con của chị là Phương Hà, học trò KIm, gọi cô Tám là dì út. Có lần Kim đến nhà Hà chơi, và gặp cô Tám đầu tiên ở đó. Cô kể cho Kim nghe chuyện gặp gỡ giữa cô và Hữu Thiện ở ngân hàng, qua đó Kim tin rằng cô Tám đã “ phải lòng “ người bạn của nàng. Từ đó cô Tám thường mời Kim đến nhà Hà chơi mỗi khi cô về phép. Tuy không nói ra nhưng Kim rất thông cảm tình yêu của cô dành cho Hữu Thiện. “ Tuần rồi cô Tám về nhà chị bảy, có mời Kim đến chơi. “ Kim nhìn Thiện dò xét, nói tiếp: “ Ði Cái Bè vừa rồi có gặp cô Tám không ? “ Thiện làm như dững dưng : “ Lần nào lại chẳng gặp. “ “ Có nói gì không.? “ “ Chỗ làm việc, chào hỏi xã giao thôi. “ Kim ra vẻ trịnh trọng: “ Cái điều quan trọng là anh có thấy đôi mắt của cô ấy nói gì với anh kia ? “ Thiện cười vả lã : “ Ăn đi mà,cơm canh nguội hết kìa, Kim sao mà....lạ quá !!! “ “ Kim biết cô Tám để ý thương anh ghê lắm !. Hứ ! Bộ anh chờ cô Tám mở miệng nói thương anh, anh mới biết sao. Kim nghĩ anh cũng sắc bén lắm chớ ! “ “ Kim à, nếu tin rằng chuyện vợ chồng là duyên nợ thì chạy đâu cũng không khỏi. Cái gì tới để nó tới ! “ Kim cố thuyết phục anh: “ Còn ngó đâu nữa anh Thiện ơi ! Cô Tám là con út, anh cũng là con út. Hai bên xuôi gia xứng tuổi tác, hợp quá rồi còn gì ? “ “ Vây là hợp sao ? “ Thiện cười lớn chế rểu Kim. Kim lý sự : “Gia đình cô Tám thương cô như gia đình anh thương anh! Anh cưới là đàn gái đồng ý ngay ! Gia đình cô Tám rất tốt. Cô Tám trắng trẻo đẹp gái, ăn nói nhỏ nhẹ dể thương hết sức. Anh không thể tìm một cô nào hơn cô Tám được ! Mỗi lần gặp Km là cô nhắc đến anh không thôi. Kim thấy cô yêu anh rất chân tình. Kim là bạn di mà còn phải xúc động nữa là … “ Thiện chỉ cười trừ không màn trả lời Kim. Anh dục Kim ăn cơm cho xong. Kim nghe má nàng bảo rằng đàn ông khi họ thích ai thì bằng mọi cách họ sẽ chinh phục người ấy cho bằng được. Kim không rõ trái tim của Hữu Thiện đang có bóng hình ai. Anh không hẳn đẹp trai nhưng dễ tạo cảm tình nhờ ăn nói nhã nhặn. Cô Bảy mết cặp mắt của anh có cái nhìn đầm ấm. Thảo nào cô Tám mới gặp đã nhớ thương. Ngại nói nhiều làm anh bực lòng, Kim lẳng lặng dọn chén bát đi rửa. -------------------- Mmm |
|
|
![]() ![]() |
Lo-Fi Version | Time is now: 23rd July 2025 - 06:42 AM |