![]() |
Warning: Declaration of class_bbcode::convert_emoticon($matches = Array) should be compatible with class_bbcode_core::convert_emoticon($code = '', $image = '') in /hermes/bosnacweb07/bosnacweb07as/b283/d5.kekho/public_html/forums/sources/classes/bbcode/class_bbcode.php on line 641
![]() |
![]() ![]()
Post
#1
|
|
![]() Z28 ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 514 Joined: 28-May 08 From: HAPPY PLANET Member No.: 97 Age: 50 Country ![]() ![]() |
Ngọc báu ngai vàng Mùa hạ năm 1970. Trần Đình Chiêm, vị phụ tá Giám Đốc hãng Trinh Thám Tư “Sê Tê Hai” cảm thấy ngày giờ sao mà vô vị quá * (Xin coi “Đồng Tiền Giả” cùng một Tác giả) Nghỉ hè, ngoảnh đi ngoảnh lại đã được hai tuần rồi đấy. Ba má Chiêm thì lại tỏ vẻ mừng ra mặt. Các cụ thường khẽ bảo nhau: - “Trời nóng bức thế này, cho con nó được nghỉ ngơi mát mẻ, đỡ bêu nắng mặt se mày xém, đen nhẻm … để hết hè lấy sức mà học lớp trên chứ”. Loanh quanh mãi trong nhà, biết làm gì cho qua thời giờ đây? Không lẽ lại giở sách ra học. Và Chiêm bật phì cười với ý nghĩ: “nghỉ hè” chứ đâu phải “học hè”! Mà nghỉ hè thì, đó, mười lăm ngày lặng lẽ buồn trôi, hết ăn lại ngủ. Đọc sách giải trí mãi cũng nhức cả đầu. Cái khu vực Cổng xe lửa số 6 này cứ êm như ru ấy thôi. Mà hễ hơi động có vụ gì rắc rối thú vị một chút, hãng CT2 định xía vào là y như các ông Cảnh Sát đã lanh tay “lượm” hết. Thành thử cũng chẳng có việc gì làm. Giám đốc hãng cũng như nhân viên hết quanh ra lại quanh vào, buồn rứt… Nhưng, hình như Trời cũng chiều lòng các chú học trò giỏi mà lại ngoan. Trong lớp, bao giờ cũng “chẳng nhất thì nhì, kẹt lắm mới chịu ba, bốn” về đến nhà thì ba má “chưa nói hết câu, đã đâu vào đấy”, nên vào cuối tháng bảy, đột nhiên xảy ra một việc gay cấn vô cùng. Hãng CT2 lập tức nhả ra “lãnh đám”, nghĩa là bắt tay vào việc và đạt được một thành quả có một tầm mức quan trọng đến nỗi các vị phụ huynh tại địa phương không còn dám nửa đùa nửa thật gọi Chiêm, Trí là hai tay thám tử con nít nữa. Sự việc gay cấn đó, người kể xin nhường lời lại cho thám tử Chiêm, người trong cuộc kể lại cho câu chuyện được nhiều phần sống động hơn. Một buổi sáng thứ Bảy, tôi theo má tới nhà bà Huỳnh Lan Anh. Bà Lan Anh và má tôi nguyên là Trưởng và Phó Ban Xã Hội trong tổ chức Hồng Thập Tự phụ nữ Đô Thành. Hai bà đã hẹn gặp nhau sáng nay để thảo luận về chương trình kế hoạch tổ chức chợ phiên lấy tiền cúng vào quỹ Cứu Tế Cô Nhi quả phụ. Bữa đó, tôi diện oai lắm để má được hãnh diện và cũng có ý đáp lại thịnh tình của bà Lan Anh đã chu đáo sai tài xế đánh xe đến đón hai má con tận nhà. Bác tài tên Phối là một người ít học, chất phác. Nhưng tôi quý bác lắm, coi bác là một người tử tế hiền lành nhất trong những người lớn tuổi mà tôi biết, mặc dầu cử chỉ và thái độ của bác nhiều khi hơi có vẻ kỳ quái. Còn cái xe hơi! Ối chà! Thật đúng là chiếc long-xa lộng lẫy của một bà hoàng. Nó to, rộng như một cái nhà. Xe hiệu Rolls Royce, nước sơn màu cà phê sữa bóng loáng như gương. Những nẹp kim khí mạ kền ở khung kính chắn gió, viền hai bên hông, khung những ngọn đèn vĩ đại hai bên và giữa mũi xe, óng ánh sáng lóe dưới ánh sáng mặt trời. Hai mẹ con vừa ở đằng nhà bà Lan Anh về tới nhà thì đã nghe chuông điện thoại reo vang. Hồi này ba tôi đã có điện thoại riêng. Ông chung vốn với người bạn buôn gỗ rừng chở từ Định Quán về Saigòn bán, lời lãi kha khá, nên đã sắm thêm được một cái tủ lạnh. Rồi một hôm, trong bữa cơm, ông đưa ý kiến xin mắc một máy điện thoại riêng để tiện việc giao dịch buôn bán. Tôi sốt sắng tán thành ý kiến của ba và đề nghị với ba xin góp một số tiền nhỏ vào việc chi phí mắc điện thoại riêng tại nhà. Lý do: phương tiện liên lạc mau chóng này sẽ giúp được tôi đứng làm trung gian giữa các thân chủ muốn đăng quảng cáo với các tòa soạn nhật báo tại Thủ đô. Anh Trung, Thơ ký tòa sọan Nhật báo Chuông Vàng hứa sẽ điều đình với tờ báo khác để cho tôi được hưởng 30% mỗi mục quảng cáo bắt mối được. Ba vừa nhấc máy, đã nghe tiếng nói ong óng vang lên trong ống nghe. Ông tròn mắt ngạc nhiên. Cái gì lại: “Đàn cá sấu cần phải tắm một cái!”. Vậy là thế nào? Ba tôi không hiểu, nhưng tôi thì đã hiểu rõ Trí, “sếp” CT1 của tôi bí mật chỉ thị cho vị phụ tá CT3 đến “tổng hành dinh” tức khắc. Tổng hành dinh? Nói cho rõ hơn, tức là CT2, trụ sở hãng trinh thám tư “Sê Tê Hai” của Chiêm và Trí vậy. Gác ống nghe, tôi chạy bay vào phòng thay quần áo, treo lên mắc bộ đồ “lớn” gọn ghẽ đâu đó, tôi lại thắng bộ quần áo thường ngày, mà tôi và Trí vẫn gọi là bộ đồ “làm việc” gồm 1 áo sơ mi trắng cộc tay, quần tây xanh và một đôi giày vải cao cổ hai màu đen trắng các anh lớn thường mang khi chơi bóng rổ hoặc bóng chuyền đó. Rồi chạy bay xuống phòng khách, xem mẹ có sai làm việc vặt gì không, nếu không, tôi xin phép được đi chơi một lát: - Được, má cho phép con đi chơi…! À, hãy chạy ù ra ngòai cổng xem có thơ từ gì không đã, nghe! Có, thì đem vào cho má, rồi đi chơi thì đi. Trong số bốn cái thơ, có một cái phong bì ghi rõ tên tôi. Tôi vui mừng không thể tả khi nhận ra nét chữ của cậu Hải Minh. Cậu Hải Minh, em ruột má tôi là một thanh niên rất đặc biệt,thần tượng của các chú nhỏ choai choai 14,15 tuổi cỡ tôi và Trí. Sau một thời gian năm năm trong quân ngũ, hiện nay cậu là phi công lái máy bay cho tư nhân và đã đặt chân lên hầu hết khắp nơi trên thế giới. Giờ đây cậu Hải Minh đang sinh sống tại Ca-sa-bỉ-ba, một tiểu quốc miền Trung Đông, có nhiều giếng dầu hỏa. Cậu lái phi cơ riêng cho quốc vương Ca-sa-bỉ-ba. Mới đây vị vương này băng hà. Cậu lại tiếp tục làm việc với vị … vua mới. Ấy, đại khái những nét chính về cuộc đời và sự nghiệp cậu Hải Minh yêu quí của tôi là thế đó, khỏi nói thì các anh chị em trong gia đình Tuổi Hoa cũng đã biết là những lá thơ của cậu gởi về luôn khiến tôi vui mừng tới mức nào. Vì một lẽ thật dễ hiểu: cậu là người duy nhất trong đám người lớn tuổi, biết coi trọng hoạt động cũa hãng thám tử tư CT2 Chiêm Trí. Nay nhận được thơ cậu, tôi mừng quá, run tay nhét vội vào túi quần, để dành sau mới đọc. Và tôi vội vàng đem mấy bức thơ còn lại vào cho mẹ: - Má ơi, còn phải làm gì nữa không, má? Miệng hỏi mà lòng tôi thầm mong việc vặt hết rồi, khỏi phải làm gì nữa. May quá, như ý sở cầu, má tôi âu yếm nhìn con trai: - Thôi, hết rồi con à! Con có thể đi chơi một lúc đi! Và bà mỉm một nụ cười ranh mãnh: - À…! Nhớ đem theo cục xà-bông thơm đi đặng tắm cho cá sấu, nghe! Anh em thấy chưa! Má tôi tuy không nói ra miệng, nhưng bà biết rõ như hai với hai là bốn, mọi hoạt động của hãng CT2 và nhất là của chú thám tử hạt tiêu, tên Chiêm, bí danh CT3, đứa con trai yêu quý của bà. Được má cho phép, tôi vui sướng nhẹ bước xuống nhà kho lấy xe đạp nhẩy phóc lên đạp nột mạch tới “trụ sở” tức là “phòng thí nghiệm” trên gác căn kho chứa dụng cụ làm vườn của nhà Trí. Chiếc thang gỗ nhẹ tự động tụt xuống sau câu mật khẩu: “Lũ khỉ ở Sở Thú Saigòn không có đuôi!”. Tôi đã đứng trước mặt “sếp” CT1. Trí ngồi nghiêm chỉnh sau bàn làm việc, hai bàn tay chống bắt chéo lên nhau. Phía trên đôi bàn tay ấy là cặp mắt tròng nâu đang nhìn tôi đăm đăm. Cái nhìn ấy, tia mắt ấy luôn luôn khiến tôi nhột nhạt vì nó soi mói, sắc ngọt như lưỡi dao bổ cau. Đối diện với Trí lúc nào tôi cũng có cảm giác là anh có thể biết được trong đầu tôi đang nghĩ gì như người nhìn vào trang giấy có chữ viết vậy. Mãi một lúc sau tôi mới cất được tiếng: - Sao? Sếp CT1? Có gì gấp thế? Chỉ thị bí mật bảo tôi đến ngay! Có việc gì vậy? Mái tóc đen nhánh, bồng bềnh, gợn sóng tự nhiên rung lên nhè nhẹ vì cái lắc đầu: - Không có! Không có gì hết! Trống rỗng! Hoàn toàn trống rỗng! Tôi cảm thấy mặt hơi nong nóng: - Ủa! Thế sao lại… “Sếp” tôi đột ngột cắt ngang: - À, chỉ có cái là mình muốn hãng CT2 của chúng ta mở rộng thêm phạm vi hoạt động. - Mở rộng thêm phạm vi hoạt động?... Nhưng đã mấy tuần nay có việc quái gì đâu mà mở rộng với mở hẹp kia chứ? Trí thản nhiên: - Chiêm nói đúng! Vì vậy tôi mới nói là phải mở rộng phạm vi, nghĩa là… moi ra việc từ một nơi khác đem về mà “mần”. Khu “cổng xe lửa số 6”, hay dùng cái thành ngữ khác nghe hay hơn mà vẫn cùng một nghĩa là “Khu nhà thờ Ba Chuông” … và tiến bộ hơn nữa, gọi quách là “Khu Ba chuông” cho gọn. Đúng rồi, khu” Ba chuông” của tụi mình nhỏ bé quá, chẳng có việc quái gì mà làm. Rồi ngay đến cả… toàn vùng Đô thành Saigòn nữa. Hở ra một cái gì là mấy ông cảnh sát “chìm”, “nổi” lượm hết trọi, tụi mình còn gì nữa đâu mà họat động. Chỉ còn một cách là trông chờ ở sự mở rộng phạm vi tới mức… quốc tế thôi. Tôi gật đầu đồng ý: - Có thế! Nét mặt Trí đăm chiêu: - Quốc tế? Ừ phải đấy!... Nhưng làm cách nào, ừ, làm sao mà moi được một công việc có tính cách quốc tế trong cái khu Ba Chuông quá quen thuộc, nhỏ như chiếc khăn mù soa của chúng ta này kia chứ? Đưa tay kéo một chiệc ghế dựa lại gần, tôi buông mình ngồi phịch xuống. Chiếc ghế nhỏ rít lên một tiếng “két”. Tôi tưởng chừng như đó là một tiếng cười thắng trận vừa vang dội trong lòng. Và rồi tiếng cười thầm kín ấy xuất hiện thành một cái cười thật, rộng ngoác đến gần mang tai: “lần này có lẽ sếp CT1 phải bại với tôi”. Đôi mắt đăm đăm nhìn thẳng mặt “sếp”. Ngòai miệng tôi cười thật tươi và trong lòng như có trăm hoa đua nở. Lý do: “Sếp” băn khoăn không biết làm cách nào moi ra việc làm cho hãng. Nhưng tôi thì không, tôi chẳng băn khoăn chút nào. Linh tính hình như ngầm bảo báo cho tôi biết là tôi đã nắm được một việc rất quan trọng, có tính quốc tế. Và cái việc quốc tế quan trọng ấy đang nằm trong người tôi… ở túi quần sau. Credited to Thục Đoan, Tủ Sách Tuổi Hoa, ng_thuc_doan@yahoo.com -------------------- THE MEASURE OF LOVE IS LOVE WITHOUT MEASURE.
|
|
|
![]() |
![]() ![]()
Post
#2
|
|
![]() Z28 ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 514 Joined: 28-May 08 From: HAPPY PLANET Member No.: 97 Age: 50 Country ![]() ![]() |
Trí cho rằng việc tới thăm tay đầu bếp nhà bà Lan Anh là một điều tự nhiên chẳng có gì lạ. Đúng lắm! Nhưng riêng tôi, tôi lại nghĩ khác. Và càng nghĩ tôi lại càng thấy ớn xương sống. Lý do như sau: “Có một hôm má tôi sai đem đến nhà bà Lan Anh một ôm nặng lá và bông dừa để bà trưng bày cắm hoa làm cảnh gì đó không biết. Tôi khệ nệ vác bó lá hoa nặng chĩu xồng xộc đi thẳng vào bếp nhà bà. Trên mặt một cái bàn rông ai đã để sẵn một mớ cành và lá tươi gì đó. Tôi đinh ninh chắc cũng là đồ dùng vào việc trang hoàng nhà cửa của bà Anh. Lòng mừng khấp khởi vì trút được gánh nặng trên vai. Tôi đặt phịch bó lá dừa lên trên đống lá nọ. Ngay lúc đó, người nấu bếp đang lúi húi làm một món “sốt” chợt trong thấy tôi đặt bó lá lên bàn. đột nhiên y hét lên và nói líu tíu cái gì đó mà tôi không hiểu một tiếng nào. Còn đang ngây người kinh ngạc, đã thấy tay đầu bếp quơ nhanh tay lên tường vớ một con dao phay to tướng và y chồm lại phía tôi… Không nói chắc các bạn cũng thừa biết là tôi co cẳng chạy như thế nào. Về đến nhà, mặt cắt không còn giọt máu, tim đập như trống làng. Ít ngày sau tôi mới biết là bà chủ nhà đã lăn ra mà cười khi được người nhà kể lại câu chuyện khôi hài xẩy ra trong căn bếp nhà bà. Thì ra, đám lá để sẳn trên bàn trong bếp bữa đó là một mớ lá nho. chẳng hiểu tên đầu bếp cần dùng để nấu một món gì đặc biệt lắm. Rồi khi thấy một chú nhỏ ở đâu xồng xộc chạy vào, liệng mớ lá dừa nặng đè lên đám “rau quý” của hắn. Hắn không chém tôi một dao bữa đó là may mắn lắm. Nhưng dù sao đi nữa cái hình ảnh một tên hộ pháp phẫn nộ hùng hục đuổi theo sau lưng, con dao to tướng cầm lăm lăm trong tay vẫn còn ám ảnh tôi hoài. Nghĩ đến việc bây giờ lại tới gặp mặt y nữa tôi lại muốn xỉu đi luôn. Rồi, nếu y vẫn còn nhớ mặt tôi? Eo ơi…!” Nhưng với sếp CT1 thì khỏi nói! Lệnh là lệnh! Một khi anh đã quyết định đến nhà bà Huỳnh Lan Anh là phải đến. Không trệch đi đâu được! Thây kệ vị phụ tá CT3 muốn nói sao thì nói. Giản dị chỉ có thế. Đúng 12 giờ trưa hai đứa tôi lẻn ra khỏi căn gác nhà kho “phòng thí nghiệm” của Trí, nhẩy một bước tới cái bụi cây chỗ giấu xe đạp, trong khi Trí bước vào nhà lôi xe của anh ra. Đột nhiên một tiếng nói lanh lảnh khiến chúng tôi giật thót mình đứng chết trân tại chỗ. Nhưng chưa đầy năm giây đồng hồ, tôi bỗng mừng thầm: lệnh của “sếp” có mòi bị huỷ bỏ. Quả nhiên, giọng the thé của bà Năm Rằng, bà dì của Trí kiêm nữ quản gia như còi Cảnh Sát: - Chính! (người nhà Trí chỉ gọi anh bằng tên thật: Chính) Lại sắp sửa đi đâu đấy, hả? Ăn cho người ta rửa dọn rồi đi đâu hãy đi! Trí nheo mũi làm mặt xấu ngó tôi, khẽ lắc đầu nhún vai thất vọng. Không bao giờ anh dám trái ý bà Năm. Anh đành gượng cười “ngoại giao”: - Dạ, dạ! Vâng, dì Năm! Thế nào cháu cũng phải ăn cơm đã chứ. Món của dì nấu ăn nóng mới ngon, dại gì lại đi đâu để lúc về phải ăn nguội hả, dì Năm. Cháu định chỉ chạy đi chừng… Bà Năm trừng mắt chận lời “sếp”. Cắt ngang lời Trí, từ trước tới nay tôi mới thấy có bà Năm là một: - Này, thôi đừng khéo nói nữa. Vào sửa soạn ăn cơm đi!... Bà Năm khôn lắm, không bao giờ mắc mưu của “sếp” tôi hết. Nhưng qua ánh mắt bà nhìn đứa cháu trai tôi đã thoáng thấy có đôi phần trìu mến và giọng nói đã có vẻ dịu đi một chút: - … Chừng năm phút nữa là có cơm đó! Đoạn bà tất tả đi vào trong nhà. Ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên nhưng trong lòng tôi vui như Tết. Tuy nhiên, “sếp” tôi đã lại nói ngay: - Thôi được! Nếu vậy để tôi ăn cơm xong rồi tụi mình sẽ tới đó. Mình ăn lẹ lắm, chừng mười lăm phút hà! Chợt nhớ ra một lý do để tránh né công tác, tôi dõng dạc bảo Trí: - Không được rồi! Tôi còn phải đi đưa báo này! Chắc các bạn vẫn chưa quên là trong vụ nghỉ hè tôi vẫn lãnh nhật báo Chuông Vàng đi phân phối cho các gia đình mua báo tháng. Vừa được đạp xe đi lòng vòng lên Thủ Đức chơi mát vừa kiếm thêm tiền tiêu vặt đỡ phải xin mãi ba má. Cặp chân mày “sếp” chợt hơi cau lại và anh ngó đồng hồ tay: - Vậy là phải mất hai tiếng đồng hồ Chiêm mới chạy xong tua đưa báo… Thôi được. Vậy thì đúng ba giờ chiều, chúng mình sẽ gặp nhau tại nhà bà Lan Anh nghe Chiêm! Rồi, không để tôi kịp nói thêm gì nữa, Trí dắt xe tiến vào trong nhà, chớp mắt đã biến mất. Thế là hồi hai giờ ba mươi chiều hôm đó, ngồi trên xe đạp êm êm tôi đạp đều dọc theo đường Trần Quốc Toản hướng về Phú Lâm. Nửa giờ sau xe và người đã bon bon trên đường Lục Tỉnh, sắp sửa quẹo vào đường Phú Định, bên tay trái. Biệt thự của bà Huỳnh Lan Anh ở tại đường Phú Định. Một toà nhà đồ sộ, đất rộng, bên trong có cả vườn rau, ao thả cá. Trên bờ ao, hàng dâm bụt xanh tốt điểm đầy hoa đẹp đỏ tươi. Từ đầu đường Phú Định vào chừng hai trăm thước có một con đường dốc khá cao. Vượt hết dốc, khoảng gần 100 thước nữa là tới nơi. Vừa đến chân dốc, tôi chợt thấy chiếc xe hơi Rolls Royce màu cà phê sữa của bà Lan Anh xình xình lao xuống. Không kịp nghĩ ngợi, tôi nhảy xuống xe nép sát lề đường chờ xe hơi chạy qua. Mặt đường rộng lắm, nhưng chiếc xe đâu có nhỏ bé gì. Cẩn thận một chút vẫn hơn. Ngày thường gặp tôi, thế nào bác tài Phối cũng đậu xe lại để “ba hoa chích choè” một lúc cho vui. Bác hay nói câu “ba hoa chích choè” ý muốn chỉ những câu chuyện vui vui mà bác và tôi thường hay trao đổi. Tôi vốn vẫn ưa thích bác Phối vì cái tính hiền lành tử tế và cái nết kính già yêu trẻ của bác. Ấy thế mà khi lái chiếc xe lộng lẫy của bà chủ coi bộ bác cũng oai vệ lắm chứ không nhâng nhâng nháo nháo như mấy tay tài xế trẻ, xấu tính xấu nết, vừa lái xe vừa cười giỡn, hút thuốc nhả khói tùm lum. Vì thế, khi chiếc xe Rolls bóng loáng sắp sửa tới gần, tôi đã giơ sẳn một tay lên để chào bác Phối… Đột nhiên, tim tôi ngưng đập, tái xanh tái xám cả người đi: chiếc xe trống rỗng… đúng thế… trống rỗng! Trong xe không một bóng người, ngay cả chỗ… tài xế! Miệng há hốc, chân tay cứng ngắc như bị chuột rút, đồng thời tôi kinh hoảng đến tột độ: chiếc xe to tướng đang lao thẳng vào chỗ tôi đứng. Chưa kịp nhẩy nhanh một cái xéo lui sâu trong bờ cỏ, đã cảm thấy một luồng gió mạnh phả vào mặt. Chớp mắt, chiếc xe đã vút qua, lao nhanh như tên bắn ra ngã ba đường Phú Định - Lục Tỉnh. Bất giác buông tay dúi chiếc xe đạp đổ rạp xuống lề cỏ, tôi tung chân chạy đuổi theo, miệng gào lên như gặp đám nhà cháy. Tôi run với ý nghĩ: “cứ đà này chiếc xe sẽ băng qua đường Lục Tỉnh lao xuống cái hố ở bên đó”. Ủa, kỳ quái! Tới ngã ba, đột nhiên chiếc xe Rolls chạy chậm lại, từ từ rẽ về tay phải, ôm “cua” rất sát. Thế rồi tôi chỉ còn nghe tiếng máy xe nhỏ dần, nhỏ dần, đoạn chiếc xe mất hút trên con đường hướng về Saigòn. Vẫn biết xe Rolls, loại kiểu đời mới, có thể nói là loại xe hạng nhất rồi, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một vật vô tri! Vậy thì tại sao nó lại tự chạy, tự lái được như thế chứ? Eo ơi! Hay là chiếc xe đó… có ma? Credited to Thục Đoan, Tủ Sách Tuổi Hoa, ng_thuc_doan@yahoo.com Mai post tiếp .....thanks.. -------------------- THE MEASURE OF LOVE IS LOVE WITHOUT MEASURE.
|
|
|
![]() ![]() |
Lo-Fi Version | Time is now: 22nd July 2025 - 09:40 PM |