Warning: Declaration of class_bbcode::convert_emoticon($matches = Array) should be compatible with class_bbcode_core::convert_emoticon($code = '', $image = '') in /hermes/bosnacweb07/bosnacweb07as/b283/d5.kekho/public_html/forums/sources/classes/bbcode/class_bbcode.php on line 641 Thắm mãi tình nhau - Quỳnh Giao - PLEIKU PHỐ NÚI FORUMS

Welcome Guest ( Log In | Register )

> Thắm mãi tình nhau - Quỳnh Giao
PhuDung
post Jul 29 2016, 05:06 PM
Post #1


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,169
Joined: 17-December 08
Member No.: 1,269
Country




Thắm mãi tình nhau




CHƯƠNG MỘT

Ngọc Bội thẫn thờ nhìn qua khung cửa sổ. Mưa xuân phủ nhẹ lên những cánh hoa phù dung vừa chớm nở vài cánh mỏng manh. Mùa xuân đã đến sớm hơn mọi năm. Trong khu vườn lá cỏ xanh mướt như thảm nhung gợn theo làn gió. Liên tục trong mấy ngày mây giăng phủ kín trên thành phố, mưa đã giữ chân mọi người ở trong nhà và làm thức dậy trong tiềm thức mọi người nỗi nhớ nhung, gợi lại những kỷ niệm vui buồn xa xưa của những ngày tháng cũ. Đối với Ngọc Bội, ngày tháng trôi qua nhanh quá, mới ngày nào, Ngọc Bội nhìn thấy những nụ hoa đào lấp lánh ngậm sương trên cành, nay thấp thoáng hoa đào lại nở. Ngày lại qua ngày đều đặn như nhịp điệu con thoi trên khung cửa, buồn nản biết chừng nào.

Từng ý tưởng miên man kéo đến hành hạ dày vò tâm hồn Ngọc Bội. Trong cơn buồn bã ngao ngán đó, Ngọc Bội bỗng nhớ đến Thúy An, người bạn gái thân thiết của nàng đã gởi cho nàng tấm thiệp hồng báo tin lễ thành hôn mà nàng mới nhận được ngày hôm qua cùng mẩu giấy đính kèm: “Ngọc Bội thương. Bằng mọi quyền uy, tao ra lệnh mày phải có mặt trong ngày vui của tao. Nếu vì lý do nào đó mày không đến thì kể như tình bạn giữa chúng ta dứt hẳn từ đây. Nghe chưa. Và chẳng bao giờ tao bén mảng đến nhà mi cho dù ngày vui nhất của đời mi...”.

Thúy An, một trong những người bạn cùng lớp, rất giỏi toán, tính tình ngay thẳng bộc trực như con trai và đã từng tuyên bố “nhất định theo chủ nghĩa độc thân”, vì không hiểu lý do nào Thúy An ghét cay ghét đắng bọn đàn ông. Có lẽ vì Thúy An có một nhan sắc dưới trung bình chăng? Nhưng không ngờ, một ngày đẹp trời nào đó, Thúy An thông báo cho bạn bè là Thúy An giã từ chủ nghĩa độc thân và thấy cuộc đời sao mà dễ thương vô cùng. Và điều không ngờ là cuộc tình của Thúy An vừa tròn hai mùa sinh nhật thì đã gởi thiệp cưới báo tin lên xe hoa, thật đơn giản như cuộc đời Thúy An. Hai mươi lăm tuổi lấy chồng là phải. Thúy An thua Ngọc Bội hai tuổi...

Mới ngày nào mà đã hơn mười năm trôi qua chỉ trong thoáng chốc, nghĩ đến những ngày vui tung tăng nơi sân trường, Ngọc Bội giật mình... Hai năm trước, Ngọc Bội đã dự tiệc cưới của chị Thúy An, cả bọn đùa nghịch thật ngây thơ và hồn nhiên. Bây giờ đến phiên Thúy An đã xa lìa bạn bè đi lấy chồng. Kế tiếp những ngày sắp tới là ai trong đám bạn cùng lớp, những Thu Thảo, Thiên Trang, và bao giờ đến phiên Ngọc Bội? Nghĩ đến đó Ngọc Bội thở dài buồn cho thân phận mình. Hai mươi bảy tuổi... vẫn còn độc thân.

Đang miên man với ý nghĩ vẩn vơ bỗng có tiếng gọi:

- Ngọc Bội! Ngọc Bội! Con làm gì ở ngoài đó?

Ngọc Bội quay lại:

- Dạ thưa mẹ, con vào ngay.

Ngọc Bội vội vàng chạy vào bên giường mẹ nắm lấy hai bàn tay mẹ vỗ về:

- Có phải mẹ định vào nhà cầu không, con giúp mẹ nhé.

- Mẹ chưa cần đâu. Con ngồi đây với mẹ là đủ lắm rồi. Bỗng dưng mẹ cảm thấy cô đơn quá và mẹ có cảm tưởng như có ai đứng ngoài khung cửa sổ nhìn mẹ.

Mỗi lần nghe mẹ nói thế, Ngọc Bội cảm thấy đau nhói trong tim. Và Ngọc Bội càng ngày càng bất lực trước bệnh tình nguy ngập của mẹ. Ngọc Bội nhìn xuyên qua lớp kính sương mù, mưa giăng phủ khắp nơi như màn lưới u ám buồn bã. Cánh cửa phía nhà sau trông ra vườn, vài cụm hoa cúc dại đang ủ rũ dưới làn nước mưa vắng lặng.

- Con đâu có thấy gì đâu mẹ, có lẽ mẹ đang nằm mơ đó chăng?

- Mẹ nói thật mà, mẹ đang thức làm sao mơ được. Suốt đêm qua mẹ đâu có ngủ được tí nào, cứ liên miên nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác. Nhất là mẹ cứ nghĩ đến khuôn mặt người đàn ông có bộ râu thật ghê tởm.

- Người đàn ông có bộ râu…

Ngọc Bội cố moi lục trong trí tưởng để nhớ lại từng khuôn mặt đàn ông ra vào ngôi nhà này. Chẳng lẽ là Bác sĩ Dương, đã giải phẫu cho Bội Trung? Chắc đúng rồi. Chẳng may đứa em bất hạnh sau lần giải phẫu đó, nên mẹ bị ám ảnh thái quá về tâm lý chăng?

- Đâu có ai ngoài cửa nhìn mẹ, đó chỉ là ảo giác.

Bỗng mẹ Ngọc Bội hất tay nàng có vẻ hờn giận:

- Cả con cũng nói dối mẹ. Con muốn mẹ trở lại nhà thương đầy những người khùng điên nói dối với mẹ. Thôi mẹ không cần nữa, con đi ra đi.

Tiếng của mẹ hét lớn làm cho Ngọc Bội càng thêm đau đớn và thương mẹ đến chảy nước mắt.

Trong thời gian gần đây, Ngọc Bội đã thầm trách nhân loại đã tốn biết bao nhiêu tiền để khám phá ra những hành tinh ngoài quả đất, trong khi con người đang quằn quại đau khổ vì những căn bệnh trầm kha chẳng thể nào giúp ích được, thật vô lý. Tại sao, với những con số tài chánh khổng lồ đó không dồn nỗ lực vào chuyện truy tầm chữa trị cho con người đang hiện hữu trên mặt đất này.

Tiếng thét của mẹ quá lớn đã làm cho ông Vĩnh Tuấn vội vàng bước vào:

- Cái gì đấy em?

Ngọc Bội bước đến gần cha bảo:

- Cha, mẹ đang giận con đấy!

Rồi ngả đầu vào ngực cha khóc nức nở như đứa trẻ.

- Sao vậy con, có chuyện gì mà mẹ hét lớn quá vậy?

- ...

Ông Vĩnh Tuấn vuốt tóc đứa con gái thân yêu vỗ về:

- Con nín đi, chúng ta chỉ nên cầu nguyện chứ đừng buồn phiền mãi, khóc hoài cũng chả đem lại lợi ích gì. Tất cả chỉ là số mệnh.

Ông khẽ đẩy cửa bước vào ngồi bên giường vợ an ủi:

- Em an tâm ngủ đi, có anh ở bên cạnh không ai dám đến quấy phá em nữa đâu.

Đôi mắt bà Thùy Trâm ngước lên nhìn chồng thoáng giây rồi lại nhắm nghiền lại, có vẻ an tâm. Nhìn vợ chỉ còn da bọc xương nằm rũ rượi, ông xót xa trong lòng. Đợi cho vợ thiếp hẳn đi ông Tuấn mới ngồi sát gần Ngọc Bội hỏi khẽ:

- Hình như con đang muốn tìm thêm việc làm?

- Vì thấy cha khổ quá con muốn san sẻ chút đỉnh nên con đang nhờ người quen giới thiệu dạy kèm đứa con gái của Luật sư Thanh Phước cũng ở trong thành phố này. Con cũng được ông Hiệu trưởng cho biết sáng nay là ông Luật sư đồng ý và thứ sáu tuần này con sẽ đến gặp ông ta và cả con gái của ông nữa để xem thế nào về lương hướng và đối tượng có ngoan ngoãn không, nếu cứng đầu quá chắc con sẽ rút lui ngay.

- À thì ra con cũng chưa biết về đứa bé mà con sắp dạy kèm.

- Thưa cha, hình như khoảng mười chín tuổi thì phải, vừa mới thi rớt đại học nên ông Luật sư cần người đến dạy kèm.

- Mười chín tuổi. Như thế thì đâu có lớn hơn con bao nhiêu?

- Con lớn nhiều chứ ba. Con đã hai mươi bảy rồi cơ mà, có còn nhỏ bé gì đâu.

Ông Tuấn quay sang nhìn con thở dài:

- Ờ nhỉ! Mới đó mà đã hai mươi năm trôi qua, nhanh quá. Cha cứ tưởng con còn bé bỏng như ngày nào.

Cả hai cha con đều cười, nhưng nụ cười đều đượm vẻ héo hắt thoáng buồn trên môi. Ông Tuấn định tìm lời an ủi cho cảnh cô đơn của con gái thì bỗng có tiếng ú ớ của bà Trâm:

- Con vào đây với mẹ, Bội Trung. Sao con cứ bỏ mẹ đi đâu hoài thế. Con đừng thơ thẩn ở vườn hoa, con có biết trời đang mưa và lạnh lắm không?

- Bội Trung đã mất gần sáu năm rồi, nó đã chết trên bàn mổ của Bác sĩ Dương đó mà, tội nghiệp, lúc nó vừa mười bảy tuổi.

- Ông là ai, tại sao ông vào đây nói tầm bậy như thế. Con tôi đang sống với tôi cơ mà. Bội Trung vào đây với mẹ đi nào. Con đừng có sợ, mẹ đây mà, vào đây con.

Rồi bà khóc thút thít như đứa trẻ thơ, đã bao nhiêu năm rồi cảnh tượng đau buồn cứ liên tục xảy ra trong ngôi nhà này, làm cho mọi người đều sầu thảm lây. Mỗi lần mẹ động kinh la hét như thế là mỗi lần Ngọc Bội cảm thấy kinh hãi, đã gần sáu năm chịu đựng như một sự tra tấn cùng khổ cả tinh thần lẫn vật chất. Ngọc Bội thương mẹ quá nhưng không biết phải làm sao bây giờ. Ông Tuấn cầm lấy bàn tay khẳng khiu của vợ:

- Thùy Trâm, em đừng nói nhảm nữa. Dù sao thì nó cũng ra đi từ lâu rồi, có phiền muộn cũng bằng thừa. Em hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe.

Ngọc Bội không muốn nhìn cảnh tượng đó nên lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Ngồi trước chiếc bàn quen thuộc nhìn tập bài làm của học sinh chưa chấm mà ngao ngán. Bỗng mắt nàng bắt gặp tấm thiệp cưới màu đỏ của bạn, lòng Ngọc Bội chùng xuống bâng khuâng.

- Biết bao giờ mình mới phân phát những tấm thiệp như thế này. Bên trời xa ấy không biết anh ấy có còn nhớ đến tôi. Hai mươi bảy tuổi còn thời gian nào để mà chờ đợi?

Bỗng như có hai giọt nước mắt lăn dài trên đôi má.

Bên ngoài cửa kính cơn mưa đã làm nhòe những cảnh vật. Những giọt mưa rơi tí tách càng làm cho tâm hồn Ngọc Bội tan nát hơn bao giờ. Nàng gục đầu trên hai cánh tay, mắt nhắm lại cố giữ đừng cho những giọt lệ tuôn trào. Nàng chìm dần trong sầu não, trong tiếng gió hú từng cơn ở ngoài vườn. Cơn mưa mỗi lúc như đổ lớn hơn đánh thức những kỷ niệm êm đềm của một thời nhung nhớ...


--------------------
-------------
Go to the top of the page
 
+Quote Post
 
Start new topic
Replies
PhuDung
post Jul 29 2016, 06:41 PM
Post #2


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,169
Joined: 17-December 08
Member No.: 1,269
Country




CHƯƠNG MƯỜI BỐN

Hạnh phúc lại đến với Ngọc Bội, lần này gây nhiều xúc động tuyệt vời hơn, có lẽ sau bao nhiêu ngày tháng sống trong hoàn cảnh tận cùng đau khổ về tinh thần lẫn vật chất, nên Ngọc Bội cảm thấy trân quý hạnh phúc đến trong tầm tay. Nhưng dù sao, thoảng đôi lúc Ngọc Bội cảm thấy hoài nghi tất cả, vì những hạnh phúc mà Ngọc Bội có được trong thời gian qua, tưởng như diễm tuyệt nhất của thời thiếu nữ, rồi cũng đã tan tành như mây khói. Trong lúc Ngọc bội tràn ngập những yêu thương nhất, với bao nhiêu hứa hẹn và đầy mộng đẹp nhất, thì bỗng dưng tất cả như sụp đổ, em nàng bệnh trầm trọng chỉ trong thời gian ngắn đưa vào bệnh viện và qua đời làm cho mẹ nàng khủng hoảng tâm thần nằm liệt giường, người yêu thì vội vã lên đường du học để rồi một lần đi là vĩnh viễn xa nhau, vì anh ta đã bội phản, lấy vợ ở nước ngoài. Ngọc Bội như rơi vào hố thẳm địa ngục. Tất cả niềm vui đã trở thành nước mắt.

Nhiều khi Ngọc Bội tưởng chừng như bao nhiêu ước mơ hạnh phúc đều đã tắt lịm trong lòng nàng và nàng thật sự đã quá chán nản với những thú vui ở đời. Ngọc Bội chỉ muốn sống cho qua ngày đoạn tháng, như chiếc bóng âm thầm trong cuộc đời vô nghĩa này. Nhưng đâu ngờ Thanh Phước đã đến và mang cho nàng niềm hạnh phúc quá tuyệt vời này. Đôi lúc Ngọc Bội thầm cảm ơn Trời Phật đã gia hộ cứu vớt nàng, cứu vớt một tâm hồn đang đắm chìm trong biển khổ. Nhưng niềm vui vẫn chưa trọn vẹn, Ngọc Bội vẫn lo sợ tất cả chỉ là mong manh như những cánh hoa trong khu vườn kia, không biết bao giờ sẽ tàn tạ rụng rơi. Những hoài nghi vớ vẩn đó cứ ám ảnh trong lòng Ngọc Bội.

Từ khi hai người yêu nhau đến giờ, Ngọc Bội hoàn toàn không để ý đến công việc làm ăn của Thanh Phước, chỉ nghe nói hôm nay phải đi dự cơ sở thương mãi này, mai phải đi dự tiệc để tham khảo với doanh thương khác. Cũng có lúc Ngọc Bội cảm thấy vui đi theo Thanh Phước, nhưng nhiều khi nàng muốn ở nhà, nàng cảm thấy thương trường không thích hợp với mình nên viện cớ từ chối. Chiều nay rảnh rỗi Ngọc Bội đang ở nhà xem truyền hình, bỗng có chuông ở ngoài cổng, bà giúp việc cho biết có người muốn tìm nàng. Cổng vừa mở, Ngọc Bội đã bắt gặp nụ cười chào hỏi thân mật của Hoài Nam, người thư ký phụ tá của Thanh Phước. Ngọc Bội thoáng nhìn ra cổng không thấy chiếc xe Mercedes quen thuộc của Thanh Phước nên ái ngại hỏi:

- Ồ, anh Nam, chắc anh Thanh Phước nhờ anh đến đón tôi?

- Dạ, chúng ta lên xe, tôi sẽ cho chị hay.

- Sao anh đến sớm thế, Thanh Phước hẹn tôi 9 giờ tối cơ mà?

- Ông ta thay đổi đột xuất muốn làm cho cô ngạc nhiên.

- Lắm chuyện, hay là anh vui lòng đợi tôi vài phút, tôi sẽ ra ngay.

- Đâu có gì quan trọng phải thay y phục, tôi sẽ đưa chị về ngay.

- Chứ không phải Thanh Phước hẹn tôi ăn cơm tối nay sao?

- Càng nhanh càng tốt, tôi có chuyện nói riêng với chị, không phải tới nhà hàng dự tiệc tùng gì đâu. Ông ấy đã có cuộc họp quan trọng.

- Thế à. Nhưng anh định đưa tôi đi đâu?

Khi Ngọc Bội vào ngồi trong xe chỉnh tề, Hoài Nam mới trả lời:

- Tôi sẽ đưa chị đến Vườn Sen.

- Chỗ nào vậy? Có phải là quán cà phê anh Thanh Phước đã dẫn tôi tới trong lần hẹn hò đầu tiên?

Hoài Nam không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn Ngọc Bội, rồi mỉm cười bí mật:

- Vườn Sen, một lâu đài tình ái do ông Luật sư mua cách đây hơn bốn năm trước, rất thơ mộng và tình tứ, một nơi sang trọng lãng mạn như thế chị cần phải biết.

- Thế à, tôi chưa hề nghe anh Thanh Phước nói về nơi đó.

Lúc này Ngọc Bội mới hiểu, thì ra Hoài Nam muốn giới thiệu những cơ ngơi của Thanh Phước sắp dành tặng cho nàng như một món quà cưới? Những căng thẳng và hoài nghi biến mất, nàng có vẻ hài lòng và vui hơn trong câu chuyện.

- Chắc anh Phước muốn anh đưa tôi đến đó xem cho biết chứ gì, thật anh ấy chu đáo quá.

Bỗng Hoài Nam cười nhạt có vẻ không nghiêm chỉnh, điều đó Ngọc Bội bén nhạy khám phá và tự dưng nàng cảm thấy như có điều gì bất ổn sắp xảy ra.

Chiếc xe đã bắt đầu đi vào con đường tráng nhựa phẳng phiu giữa hai hàng cây phong mùa lá đỏ trông thật đẹp mắt. Xe dừng lại trước hai cánh cửa sắt sơn trắng có tấm bảng đồng “Vườn Sen”. Hoài Nam xuống xe bấm chuông, cửa mở, chiếc xe bắt đầu đi vào trên con đường trải sỏi trắng hai bên trồng đầy hoa hồng đủ màu sắc. Xe vào trong sân dừng lại. Hoài Nam bước qua mở cửa xe và nói:

- Mời chị xuống xe và chị có thể dạo ngắm cảnh trước khi vào nhà.

Ngọc Bội vừa đi vừa ngắm nhìn cảnh trí chung quanh. Trước mắt nàng là một hòn non bộ, chung quanh hồ những đóa sen hồng trắng đang nở rộ thoảng hương ngào ngạt. Trên cành cây hoàng lan gần đó, đôi chim hoàng oanh đang hót líu lo. Ngọc Bội đang say sưa ngắm thưởng những cảnh trí thơ mộng đầy mới lạ và đầy thu hút với cảnh trí thiên nhiên, bỗng nàng nghe có tiếng ho khẽ của người đàn bà vừa bước xuống thềm nhà.

- Đó là đôi chim hoàng oanh mà anh Thanh Phước đã mua tặng cho tôi vào dịp sinh nhật năm ngoái.

Ngọc Bội quay lại nhìn người đàn bà vừa nói. Nàng có dáng dấp cao quý phái, khuôn mặt thật đẹp với chiếc áo màu vàng, mong manh như sương khói, đủ để lộ thân hình cân đối hấp dẫn. Với một chút son màu hồng phấn trên đôi môi như trái nho chín mọng đầy khêu gợi, người đàn bà không có đánh phấn nhưng không kém nét quyến rũ ở nụ cười duyên dáng.

- Có phải cô là Ngọc Bội?

Người đàn bà vừa nói vừa ngắm nhìn Ngọc Bội, làm cho nàng ngượng ngùng.

- Tôi có nghe đến tên cô, nhưng đây là lần đầu tiên tôi mới có cơ hội diện kiến tận mắt. Quả thật cô xinh đẹp và duyên dáng lắm. Chúng ta có thể vào phòng khách nói chuyện được chứ?

Ngọc Bội ngạc nhiên về sự xuất hiện bất ngờ của người đàn bà, nhưng cũng cố thu can đảm bước theo chân vào phòng khách. Lối trang trí thật mỹ thuật và sang trọng. Người đàn bà lịch sự mời Ngọc Bội ngồi và thân mật hỏi:

- Cô dùng tí rượu đỏ nhé!

Ngọc Bội từ chối:

- Cám ơn, tôi không biết uống rượu.

- Hay là dùng tách trà Trung Hoa, loại hảo hạng nhé.

- Cám ơn chị.

Trong khi nói chuyện với người đàn bà chủ nhân ngôi biệt thự, Ngọc Bội liếc mắt nhìn quanh, lối trang trí các bức tranh nơi phòng khách. Bỗng mắt Ngọc Bội dừng lại bức chân dùng phóng lớn hai người treo trên lò sưởi. Người đàn bà trong tranh dĩ nhiên là chủ nhân, còn người đàn ông chính là Thanh Phước, Ngọc Bội cảm thấy nhói tim khó chịu.

Người đàn bà như bắt mạch được nỗi đau của Ngọc Bội nên cười nhạt chua chát trả lời:

- Bức ảnh đó chúng tôi chụp cách đây gần năm năm rồi đấy, nhân ngày trăng mật ở Châu Âu. Nếu cô muốn xem, tôi sẽ giới thiệu những cuốn Album có nhiều tấm hình đẹp hơn nhiều.

- Cám ơn, tôi không cần xem đâu.

Một cảm giác ngột ngạt khó chịu làm cho Ngọc Bội lạnh cả tay chân như muốn sắp xỉu trên ghế. Đầu óc nàng rối tung không biết nghĩ ngợi điều gì. Ngọc Bội với tay đưa tách trà lên hớp vài hớp, mùi trà thơm làm cho nàng dịu lại phần nào, Ngọc Bội cố gắng vượt qua những giây phút hồi hộp, khoảng vài phút sau như lấy lại được bình tĩnh, Ngọc Bội mới nhớ ra có lần người ta đã nói về những người tình của Thanh Phước, có lẽ người đàn bà đang đối diện với Ngọc Bội có nét đẹp thanh tao duyên dáng chắc chắn phải là Linda.

- Xin lỗi chị có phải là Linda? Vì Thanh Phước có lần đã nói về những người tình của ảnh, trong đó có tên là Linda.

Người đàn bà cầm ly rượu hớp vài hớp nhỏ rồi cười thành tiếng.

- Vâng, cô nói đúng, tôi là người tình hiện hữu của Thanh Phước, tên tôi là Linda. Đó là cái tên trong giới giao thiệp thương trường, tên thật của tôi là Thanh Liên.

- Tôi thấy chị quen quen, nhưng không biết đã gặp ở đâu.

- Có lẽ cô nhìn tôi qua khuôn mặt của Hoài Nam, em trai tôi đấy.

Ngọc Bội giật mình:

- À, thì ra anh Nam là em ruột của chị.

- Từ khi Thanh Phước và tôi sống chung với nhau, tôi hiểu tính hảo ngọt của anh ấy nên đã đặt đứa em trai bên cạnh để kịp thời ngăn chặn những buông thả quá trớn của anh ta, chính như vậy mà tôi được báo cáo trong thời gian gần đây anh Phước và cô đang cặp kè nhau. Thật sự, chuyện xảy ra cũng chẳng có gì quan trọng, đó chỉ là một chút tình cảm vụn vặt, tính tình anh Thanh Phước tôi còn lạ gì, hay thích của lạ, như con bướm thấy hoa nhởn nhơ hút nhụy rồi bay đi. Có lẽ vì tôi quá tự tin tình yêu giữa chúng tôi nên hơi khinh thường lơ là không theo dõi chặt chẽ nên mới để chuyện này xảy ra.

Linda dừng lại nhìn thẳng vào đôi mắt của Ngọc Bội và mỉm cười nói tiếp:

- Tôi biết tính phóng đãng của Thanh Phước chẳng khác gì con ngựa chứng không bao giờ chịu an nghỉ. Anh ta nổi tiếng là người đàn ông hào phóng không thích lập gia đình lần nữa. Anh ấy là Luật sư, mỗi ngày phải chứng kiến với bao nhiêu chuyện đời dâu bể. Có gia đình lấy nhau mấy chục năm, con cái đùm đề, bỗng một hôm lôi nhau ra tòa ly dị chỉ vì một bóng hồng xen vào cuộc sống hạnh phúc. Hay có nhiều cặp mới kết hôn, tờ hôn thú chưa ráo mực đã lôi nhau ra tòa, anh đi đường anh, em đường em, tình nghĩa đôi ta có thế thôi. Tờ giấy hôn thú chỉ là mảnh giấy vô nghĩa khi tình yêu không còn với nhau nữa thì sống bên nhau làm gì thêm đau khổ. Nên đối với Thanh Phước, lấy vợ là chuyện ngu nhất trên thế gian. Không ngờ những lời nói ấy hôm nay đã thay đổi đến một trăm tám mươi độ. Anh ấy đã từng tuyên bố “thà tôi làm thằng ngu, còn hơn phải lấy vợ”.

Ngọc Bội thu hết can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu như sắp khóc của Linda:

- Chị đã quên câu nói “sông có khúc, người có lúc” rồi sao. Biết đâu thời kỳ phóng túng của anh ấy đã qua, anh ta đã quá mệt mỏi, muốn tìm về một không khí êm ả với hạnh phúc gia đình khi anh ấy đã tìm ra được tình yêu chân thật? Tôi hiểu với tuổi tác của anh ấy không còn những đam mê để chạy đuổi hoài theo những bóng hồng. Có thể anh ấy chọn lựa một điểm tựa nào đó cần thiết để ngừng lại và quay về, như là một tổ ấm sau những căng thẳng phải đương đầu ở ngoài xã hội.

Linda gật gù trong dáng vẻ tội nghiệp:

- Cô nói đúng, tình yêu chân thật giữa hai tâm hồn mới là mấu chốt căn bản chia xẻ hạnh phúc thực sự. Đến lúc anh ấy cần một người vợ tri kỷ nội tâm chứ không phải một người tình xã giao ngoài cuộc sống giả tạo. Bây giờ tôi mới hiểu lý do tại sao anh Thanh Phước lại yêu cô. Và điều tôi hỏi thật cô nhé, cô có yêu Thanh Phước?

- Theo tôi nghĩ chuyện gặp gỡ giữa chúng tôi gần như một định mệnh và hẳn nhiên nếu không yêu anh ấy thì làm sao tôi có thể nhận lời cầu hôn của anh ta chứ.

Linda uống thêm một chút rượu, trầm ngâm vài giây rồi tiếp:

- Chưa hẳn định mệnh đã là hạnh phúc. Theo tôi tình yêu chân thật giữa hai tâm hồn mới thực sự tạo nên hạnh phúc trăm năm. Qua câu chuyện cô vừa cho biết là cô yêu Thanh Phước, có thể cô yêu vì danh tiếng, vì địa vị xã hội, yêu vì tài sản, xin lỗi tôi phân tích hơi hồ đồ, cô đừng buồn nhé. Nhưng liệu về phía Thanh Phước, anh ta có yêu cô thật sự hay không? Tình yêu có lâu dài và thủy chung hay không mới là điều quan trọng, hay chỉ là một phút bốc đồng trong chốc lát. Không hiểu cô có thừa can đảm để chịu đựng như tôi đã chịu đựng.

- Chị nói như thế có nghĩa là tất cả tình yêu của Thanh Phước đều là giả dối?

- Dĩ nhiên, hiện tại anh ấy sẽ nói là yêu cô nhất trần gian. Câu nói mà anh ấy đã từng nói cho nhiều người tình đã đi qua đời anh ấy, nhưng điều quan trọng là được bao lâu, chỉ trong một thời gian ngắn, anh ta lại chán nản, vì thế vấn đề cần phải xét lại. Tôi đã sống chung với Thanh Phước nhiều năm qua tôi biết tính ảnh, con người cao ngạo, tự kiêu và không bao giờ chịu khuất phục trên tình trường, đối với bất cứ người đẹp nào, càng kiêu sa bướng bỉnh, anh ta càng thích thú chinh phục cho bằng được, như trường hợp của tôi chẳng hạn, và rồi cả cô nữa. Tôi nghĩ không dễ gì anh Thanh Phước chinh phục được cô Ngọc Bội xinh đẹp này đâu. Có điều tôi thành thật khuyên cô nên suy nghĩ cho kỹ trước khi nhận lời cầu hôn.

- Chẳng lẽ tôi đang bước vào con đường đầy gai chông nguy hiểm?

- Cũng gần đúng với ý nghĩa như thế. Chắc cô cũng hiểu cơ ngơi Vườn Sen này đáng giá với sự hy sinh của tôi chứ. Tất cả đều là hoa sen, từ phòng khách, phòng ngủ, đến phòng đọc sách đều là hoa sen, nhưng đến một lúc nào đó, anh ta có thể quên hết, như cô đã biết. Anh ta thật khôn khéo và tế nhị bằng mọi cách chinh phục cho bằng được, có thể đặt mua hoa sen từ Thái Lan, từ Bắc Kinh, từ Ấn Độ... Trong hồ sen mà cô vừa nhìn thấy trước khi bước vào phòng khách, không phải chỉ một loại sen mà cả chục loại sen đủ màu sắc thật đẹp và quý phái. Trước tôi, anh Phước cũng đã làm như thế đối với Vân Nga, Ngọc Tuyết, Lộ Lộ, Quỳnh Hương... có những cô bé thật dễ thương chỉ lớn hơn Ái Vân dăm ba tuổi.

Linda nói đến đây, Ngọc Bội không thể chịu đựng được nữa nên ngồi bật dậy:

- Cám ơn chị. Tôi không tin những điều chị vừa nói.

- Tin hay không là quyền của cô, đối với tôi vì tình cảm giữa những người đàn bà nên tôi nói rõ sự thực thế thôi. Tôi biết, dù muốn dù không cô cũng cho tôi là tình địch nên đem chuyện xấu xa của anh Thanh Phước ra ngăn cản hạnh phúc của cô. Ngọc Bội, tôi thật tình khuyên cô đừng bao giờ tin tôi và nhất là tin vào những người tình của anh Phước. Và tôi cũng khuyên cô nên nghĩ trên thế gian này không có người đàn bà nào tên là Linda Thanh Liên đã hơn một thời làm khổ người đàn ông tốn bao nhiêu công sức và tiền của ra xây Vườn Sen đồ sộ này. Rồi chỉ trong một thời gian ngắn, hắn bỏ đi không một lời từ giã. Tôi khuyên cô nên sống với tương lai để thấy còn hy vọng ngày mai bao giờ cũng hạnh phúc. Tôi cầu chúc cô không bao giờ nhầm lẫn như tôi đã từng nhầm lẫn, và không bị phỉnh gạt. Nếu tôi không lầm thì chính cô đã hơn một lần tin tưởng vào Duy Lân, người yêu mà cô đã từng say đắm? Đàn ông tất cả đều giống nhau ở cái tính sở khanh của họ.

Ngọc Bội cảm thấy bị hạ nhục vì nhắc đến tình yêu đầu tiên, thuở nàng tràn đầy mộng mơ. Mũi tên tẩm độc lần này Linda đã bắn trúng vào tim Ngọc Bội làm cho nàng cảm thấy đau nhói ở tim. Ngọc Bội cắn nhẹ môi cố gắng ngăn những giọt nước mắt.

Một lần nữa Ngọc Bội ngước lên nhìn thẳng vào Linda, người đàn bà có nét đẹp chín mùi, lãng mạn, hấp dẫn và ăn nói lịch sự, có phong độ quý phái, chắc chắn không một người đàn ông nào đối diện với Linda mà không bị khuất phục. Chính anh Phước đã từng bỏ tiền ra xây một ngôi biệt thự lộng lẫy như thế này để giữ người đẹp nhưng rồi cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Huống gì ta, một người con gái nghèo nàn, kém nhan sắc, kém ngoại giao, ăn mặc lôi thôi... chắc chắn ta lại càng là nạn nhân chỉ trong một thời gian ngắn ngủi hơn.

Ngọc Bội bức xúc quá, đứng dậy trong tinh thần đầy chán nản:

- Cám ơn chị, tôi về.

Linda Thanh Liên đưa tay ra bắt lấy tay Ngọc Bội đầy vẻ thông cảm.

- Những chuyện vừa qua nếu có làm cho cô không vui tôi thành thật xin lỗi.

Ngọc Bội cố dằn cơn đau:

- Chị không cần phải xin lỗi. Tôi phải cám ơn chị mới đúng. Tôi hiểu sự mất mát quá lớn trong tình cảm của chị, nhiều khi chị không muốn sự có mặt của tôi trong cuộc đời này. Giữa tôi và chị có thể giống nhau cùng là đàn bà, nhưng nhân cách mỗi người mỗi khác. Chị đã dạy cho tôi những kinh nghiệm về tình cảm, về những mẫu người đàn ông trong xã hội. Tôi tin chị vẫn nuôi căm thù đối với tôi vì tôi đã làm chị buồn.

Ngọc Bội cố gắng tỏ ra thái độ thật bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, ngay cả tình yêu giữa nàng và Thanh Phước, vì Ngọc Bội đã từng bị đau khổ tột cùng nên nàng vẫn có thể kìm hãm, không hề để tâm giao động tiết lộ ra ngoài bằng hành động. Ngọc Bội bỏ đi ra cửa.

Linda nhìn theo tự nói thầm, đúng là người đàn bà cao ngạo, nhưng rồi cũng chỉ là trò chơi không kém. Như nhớ ra điều gì, Linda gọi với Hoài Nam:

- Hoài Nam, em vui lòng đưa cô ấy về.

Ngọc Bội trả lời nhưng không quay lưng:

- Cám ơn, tôi đi một mình ra cổng gọi xe về được rồi.

Khi bước qua hồ sen với những hương thơm tỏa ngát, lúc đó Ngọc Bội mới cảm thấy nỗi đau càng thấm thía tận cùng, nước mắt rơi xuống đầy trên má. Tình yêu có phải là ảo ảnh? Tại sao định mệnh của nàng lại đau khổ như thế? Chả lẽ trên đời này, tình yêu và hạnh phúc chân thật là điều không có thật hay sao? Ta đã hơn một lần bị người ta lường gạt phũ phàng, chả lẽ lần này nỗi đau khổ ấy lại tái diễn? Chả lẽ Thanh Phước lại tàn nhẫn vây bủa ta vào chiếc lồng đầy giả dối để chiếm cho bằng được cuộc đời ta và sau đó, chỉ trong một thời gian ngắn, chàng lại bỏ rơi ta như những người đàn bà trước đây rồi lại tiếp tục trò chơi khác với những người đàn bà xinh đẹp và trẻ trung hơn ta?



--------------------
-------------
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Posts in this topic


Reply to this topicStart new topic

 



Lo-Fi Version Time is now: 16th June 2025 - 12:17 PM