![]() |
Warning: Declaration of class_bbcode::convert_emoticon($matches = Array) should be compatible with class_bbcode_core::convert_emoticon($code = '', $image = '') in /hermes/bosnacweb07/bosnacweb07as/b283/d5.kekho/public_html/forums/sources/classes/bbcode/class_bbcode.php on line 641
![]() |
![]() ![]()
Post
#1
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 2,169 Joined: 17-December 08 Member No.: 1,269 Country ![]() ![]() |
Thắm mãi tình nhau ![]() CHƯƠNG MỘT Ngọc Bội thẫn thờ nhìn qua khung cửa sổ. Mưa xuân phủ nhẹ lên những cánh hoa phù dung vừa chớm nở vài cánh mỏng manh. Mùa xuân đã đến sớm hơn mọi năm. Trong khu vườn lá cỏ xanh mướt như thảm nhung gợn theo làn gió. Liên tục trong mấy ngày mây giăng phủ kín trên thành phố, mưa đã giữ chân mọi người ở trong nhà và làm thức dậy trong tiềm thức mọi người nỗi nhớ nhung, gợi lại những kỷ niệm vui buồn xa xưa của những ngày tháng cũ. Đối với Ngọc Bội, ngày tháng trôi qua nhanh quá, mới ngày nào, Ngọc Bội nhìn thấy những nụ hoa đào lấp lánh ngậm sương trên cành, nay thấp thoáng hoa đào lại nở. Ngày lại qua ngày đều đặn như nhịp điệu con thoi trên khung cửa, buồn nản biết chừng nào. Từng ý tưởng miên man kéo đến hành hạ dày vò tâm hồn Ngọc Bội. Trong cơn buồn bã ngao ngán đó, Ngọc Bội bỗng nhớ đến Thúy An, người bạn gái thân thiết của nàng đã gởi cho nàng tấm thiệp hồng báo tin lễ thành hôn mà nàng mới nhận được ngày hôm qua cùng mẩu giấy đính kèm: “Ngọc Bội thương. Bằng mọi quyền uy, tao ra lệnh mày phải có mặt trong ngày vui của tao. Nếu vì lý do nào đó mày không đến thì kể như tình bạn giữa chúng ta dứt hẳn từ đây. Nghe chưa. Và chẳng bao giờ tao bén mảng đến nhà mi cho dù ngày vui nhất của đời mi...”. Thúy An, một trong những người bạn cùng lớp, rất giỏi toán, tính tình ngay thẳng bộc trực như con trai và đã từng tuyên bố “nhất định theo chủ nghĩa độc thân”, vì không hiểu lý do nào Thúy An ghét cay ghét đắng bọn đàn ông. Có lẽ vì Thúy An có một nhan sắc dưới trung bình chăng? Nhưng không ngờ, một ngày đẹp trời nào đó, Thúy An thông báo cho bạn bè là Thúy An giã từ chủ nghĩa độc thân và thấy cuộc đời sao mà dễ thương vô cùng. Và điều không ngờ là cuộc tình của Thúy An vừa tròn hai mùa sinh nhật thì đã gởi thiệp cưới báo tin lên xe hoa, thật đơn giản như cuộc đời Thúy An. Hai mươi lăm tuổi lấy chồng là phải. Thúy An thua Ngọc Bội hai tuổi... Mới ngày nào mà đã hơn mười năm trôi qua chỉ trong thoáng chốc, nghĩ đến những ngày vui tung tăng nơi sân trường, Ngọc Bội giật mình... Hai năm trước, Ngọc Bội đã dự tiệc cưới của chị Thúy An, cả bọn đùa nghịch thật ngây thơ và hồn nhiên. Bây giờ đến phiên Thúy An đã xa lìa bạn bè đi lấy chồng. Kế tiếp những ngày sắp tới là ai trong đám bạn cùng lớp, những Thu Thảo, Thiên Trang, và bao giờ đến phiên Ngọc Bội? Nghĩ đến đó Ngọc Bội thở dài buồn cho thân phận mình. Hai mươi bảy tuổi... vẫn còn độc thân. Đang miên man với ý nghĩ vẩn vơ bỗng có tiếng gọi: - Ngọc Bội! Ngọc Bội! Con làm gì ở ngoài đó? Ngọc Bội quay lại: - Dạ thưa mẹ, con vào ngay. Ngọc Bội vội vàng chạy vào bên giường mẹ nắm lấy hai bàn tay mẹ vỗ về: - Có phải mẹ định vào nhà cầu không, con giúp mẹ nhé. - Mẹ chưa cần đâu. Con ngồi đây với mẹ là đủ lắm rồi. Bỗng dưng mẹ cảm thấy cô đơn quá và mẹ có cảm tưởng như có ai đứng ngoài khung cửa sổ nhìn mẹ. Mỗi lần nghe mẹ nói thế, Ngọc Bội cảm thấy đau nhói trong tim. Và Ngọc Bội càng ngày càng bất lực trước bệnh tình nguy ngập của mẹ. Ngọc Bội nhìn xuyên qua lớp kính sương mù, mưa giăng phủ khắp nơi như màn lưới u ám buồn bã. Cánh cửa phía nhà sau trông ra vườn, vài cụm hoa cúc dại đang ủ rũ dưới làn nước mưa vắng lặng. - Con đâu có thấy gì đâu mẹ, có lẽ mẹ đang nằm mơ đó chăng? - Mẹ nói thật mà, mẹ đang thức làm sao mơ được. Suốt đêm qua mẹ đâu có ngủ được tí nào, cứ liên miên nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác. Nhất là mẹ cứ nghĩ đến khuôn mặt người đàn ông có bộ râu thật ghê tởm. - Người đàn ông có bộ râu… Ngọc Bội cố moi lục trong trí tưởng để nhớ lại từng khuôn mặt đàn ông ra vào ngôi nhà này. Chẳng lẽ là Bác sĩ Dương, đã giải phẫu cho Bội Trung? Chắc đúng rồi. Chẳng may đứa em bất hạnh sau lần giải phẫu đó, nên mẹ bị ám ảnh thái quá về tâm lý chăng? - Đâu có ai ngoài cửa nhìn mẹ, đó chỉ là ảo giác. Bỗng mẹ Ngọc Bội hất tay nàng có vẻ hờn giận: - Cả con cũng nói dối mẹ. Con muốn mẹ trở lại nhà thương đầy những người khùng điên nói dối với mẹ. Thôi mẹ không cần nữa, con đi ra đi. Tiếng của mẹ hét lớn làm cho Ngọc Bội càng thêm đau đớn và thương mẹ đến chảy nước mắt. Trong thời gian gần đây, Ngọc Bội đã thầm trách nhân loại đã tốn biết bao nhiêu tiền để khám phá ra những hành tinh ngoài quả đất, trong khi con người đang quằn quại đau khổ vì những căn bệnh trầm kha chẳng thể nào giúp ích được, thật vô lý. Tại sao, với những con số tài chánh khổng lồ đó không dồn nỗ lực vào chuyện truy tầm chữa trị cho con người đang hiện hữu trên mặt đất này. Tiếng thét của mẹ quá lớn đã làm cho ông Vĩnh Tuấn vội vàng bước vào: - Cái gì đấy em? Ngọc Bội bước đến gần cha bảo: - Cha, mẹ đang giận con đấy! Rồi ngả đầu vào ngực cha khóc nức nở như đứa trẻ. - Sao vậy con, có chuyện gì mà mẹ hét lớn quá vậy? - ... Ông Vĩnh Tuấn vuốt tóc đứa con gái thân yêu vỗ về: - Con nín đi, chúng ta chỉ nên cầu nguyện chứ đừng buồn phiền mãi, khóc hoài cũng chả đem lại lợi ích gì. Tất cả chỉ là số mệnh. Ông khẽ đẩy cửa bước vào ngồi bên giường vợ an ủi: - Em an tâm ngủ đi, có anh ở bên cạnh không ai dám đến quấy phá em nữa đâu. Đôi mắt bà Thùy Trâm ngước lên nhìn chồng thoáng giây rồi lại nhắm nghiền lại, có vẻ an tâm. Nhìn vợ chỉ còn da bọc xương nằm rũ rượi, ông xót xa trong lòng. Đợi cho vợ thiếp hẳn đi ông Tuấn mới ngồi sát gần Ngọc Bội hỏi khẽ: - Hình như con đang muốn tìm thêm việc làm? - Vì thấy cha khổ quá con muốn san sẻ chút đỉnh nên con đang nhờ người quen giới thiệu dạy kèm đứa con gái của Luật sư Thanh Phước cũng ở trong thành phố này. Con cũng được ông Hiệu trưởng cho biết sáng nay là ông Luật sư đồng ý và thứ sáu tuần này con sẽ đến gặp ông ta và cả con gái của ông nữa để xem thế nào về lương hướng và đối tượng có ngoan ngoãn không, nếu cứng đầu quá chắc con sẽ rút lui ngay. - À thì ra con cũng chưa biết về đứa bé mà con sắp dạy kèm. - Thưa cha, hình như khoảng mười chín tuổi thì phải, vừa mới thi rớt đại học nên ông Luật sư cần người đến dạy kèm. - Mười chín tuổi. Như thế thì đâu có lớn hơn con bao nhiêu? - Con lớn nhiều chứ ba. Con đã hai mươi bảy rồi cơ mà, có còn nhỏ bé gì đâu. Ông Tuấn quay sang nhìn con thở dài: - Ờ nhỉ! Mới đó mà đã hai mươi năm trôi qua, nhanh quá. Cha cứ tưởng con còn bé bỏng như ngày nào. Cả hai cha con đều cười, nhưng nụ cười đều đượm vẻ héo hắt thoáng buồn trên môi. Ông Tuấn định tìm lời an ủi cho cảnh cô đơn của con gái thì bỗng có tiếng ú ớ của bà Trâm: - Con vào đây với mẹ, Bội Trung. Sao con cứ bỏ mẹ đi đâu hoài thế. Con đừng thơ thẩn ở vườn hoa, con có biết trời đang mưa và lạnh lắm không? - Bội Trung đã mất gần sáu năm rồi, nó đã chết trên bàn mổ của Bác sĩ Dương đó mà, tội nghiệp, lúc nó vừa mười bảy tuổi. - Ông là ai, tại sao ông vào đây nói tầm bậy như thế. Con tôi đang sống với tôi cơ mà. Bội Trung vào đây với mẹ đi nào. Con đừng có sợ, mẹ đây mà, vào đây con. Rồi bà khóc thút thít như đứa trẻ thơ, đã bao nhiêu năm rồi cảnh tượng đau buồn cứ liên tục xảy ra trong ngôi nhà này, làm cho mọi người đều sầu thảm lây. Mỗi lần mẹ động kinh la hét như thế là mỗi lần Ngọc Bội cảm thấy kinh hãi, đã gần sáu năm chịu đựng như một sự tra tấn cùng khổ cả tinh thần lẫn vật chất. Ngọc Bội thương mẹ quá nhưng không biết phải làm sao bây giờ. Ông Tuấn cầm lấy bàn tay khẳng khiu của vợ: - Thùy Trâm, em đừng nói nhảm nữa. Dù sao thì nó cũng ra đi từ lâu rồi, có phiền muộn cũng bằng thừa. Em hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe. Ngọc Bội không muốn nhìn cảnh tượng đó nên lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Ngồi trước chiếc bàn quen thuộc nhìn tập bài làm của học sinh chưa chấm mà ngao ngán. Bỗng mắt nàng bắt gặp tấm thiệp cưới màu đỏ của bạn, lòng Ngọc Bội chùng xuống bâng khuâng. - Biết bao giờ mình mới phân phát những tấm thiệp như thế này. Bên trời xa ấy không biết anh ấy có còn nhớ đến tôi. Hai mươi bảy tuổi còn thời gian nào để mà chờ đợi? Bỗng như có hai giọt nước mắt lăn dài trên đôi má. Bên ngoài cửa kính cơn mưa đã làm nhòe những cảnh vật. Những giọt mưa rơi tí tách càng làm cho tâm hồn Ngọc Bội tan nát hơn bao giờ. Nàng gục đầu trên hai cánh tay, mắt nhắm lại cố giữ đừng cho những giọt lệ tuôn trào. Nàng chìm dần trong sầu não, trong tiếng gió hú từng cơn ở ngoài vườn. Cơn mưa mỗi lúc như đổ lớn hơn đánh thức những kỷ niệm êm đềm của một thời nhung nhớ... -------------------- ------------- |
|
|
![]() |
![]() ![]()
Post
#2
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 2,169 Joined: 17-December 08 Member No.: 1,269 Country ![]() ![]() |
CHƯƠNG CHÍN Sau nhiều ngày cố gắng chinh phục mấy bà chị khó tính, cuối cùng Quốc Vinh mới thành công về chuyện tậu được chiếc xe hiệu Ford-Carina. Khi mang về bị ông anh rể cả chê ngay: - Một lần mua xe là một lần khó, sao em không chọn chiếc xe khá hơn, chẳng hạn chiếc Mustang. - Tiền của mẹ và mấy chị cho vay bao nhiêu thì mình chỉ xử dụng tới mức đó, đòi hỏi nhiều quá đâu có được. Bây giờ chỉ còn cách cầu mong sao bán nhanh bản quyền thiết kế đồ án để thanh toán sớm nợ nần là tôi cảm thấy sung sướng lắm rồi. Bà chị cả đứng gần đấy xen vào: - Có xe chạy là hạnh phúc lắm rồi, đừng có bầy đặt đòi hỏi này nọ. Cũng may chiếc xe mô tô tốt phước của cậu bị mất cắp chứ không cậu cứ gây thêm bệnh đau tim cho bà mẹ tôi. Mỗi buổi chiều ngồi đợi cậu về y như bà ngồi trên đống lửa không bằng. Đúng cậu là cục vàng sáng giá của bà ta. Nếu cậu còn chút hiếu thảo thì hãy vui lòng chạy xe kỹ một chút. Về đúng giờ giấc cho mẹ tôi an tâm là được rồi. Còn tiền nong khi nào có trả cũng được. Quốc Vinh cười khảy: - Chị làm như mua xe này cho mẹ không bằng. Như thế không biết có đúng nghĩa với chuyện cho không biếu không? Nếu biết thế em đâu có mua loại xe đại hạ giá này! Ông anh rể lại châm vài câu: - Đúng chưa, tôi biết địa vị em ở trong nhà này sáng giá và trọng lượng lắm, tại sao em không biết ưu thế đó để vòi vĩnh cho xứng đáng. Theo anh, không những chỉ Mustang mà còn phải đi Mercedes cho nó hách. Quốc Vinh lắc đầu phản đối: - Mercedes à, loại xe đó để dành cho mấy ông chủ già có tài xế đưa đón, em mà đi Mercedes không khéo người ta tưởng lầm là tài xế thì có “phong độ làm ăn” gì được, anh đừng có xúi dại. Bà chị bất giác hỏi: - À mà em đã có bằng lái chưa? - Chị quên rồi sao, năm đại học thứ ba em đã thi lấy bằng lái nhưng cha nhất định không mua xe cho em, bảo đang còn sinh viên bày đặt đi xe làm gì. - Bây giờ thì cậu toại nguyện rồi đấy. Quốc Vinh cảm thấy vui thú khi nhìn ra ngoài cửa chiếc xe Ford màu trắng, đúng là màu anh thích, Quốc Vinh tưởng tượng đến chốc nữa đây chạy đến nhà Ngọc Bội đón nàng ra biển. Nhưng không biết Ngọc Bội có đồng ý hay không, con người thật khó hiểu. Bên ngoài cứ tưởng là yếu đuối dễ làm cho người đối diện xúc động, nhưng ngó vậy không phải vậy, bên trong bản tính lại cứng rắn... Có đôi chút cao ngạo, cứ mỗi lần Quốc Vinh gần gũi là cảm thấy như nhỏ bé. Khó mở nên lời. đang lúc nhìn xe nghĩ bâng quơ thì có tiếng chuông ngoài cửa, chị Mai Xuân nói vang lên: - Có người đến tìm cậu Quốc Vinh. Quốc Vinh vội vàng chạy ra cửa và ngạc nhiên, vì không ngờ người đẹp Mỹ Hằng tìm đến gặp anh, nhất là trong giờ phút anh đang mơ ước có một người đẹp ngồi bên cạnh để chạy vòng ra biển. Mỹ Hằng trang điểm thật lộng lẫy, nhất là ăn mặc hợp thời trang, với chiếc áo hở ngực màu đỏ thắm để lộ cả bờ vai trắng ngần đầy hấp dẫn. Mỹ Hằng mặc váy ngắn cũn cỡn với đôi chân dài khêu gợi. Cả thân hình Mỹ Hằng chẳng khác một thanh nam châm nóng bỏng dễ thu hút cho những ai đối diện. Mỹ Hằng vừa đưa tay ra bắt tay Quốc Vinh vừa khen: - Ồ, xe mới của anh đẹp quá. - Em là khách đầu tiên được anh mời đấy. Thôi chúng mình đi dạo một vòng thành phố biển này đi. Lên xe, Mỹ Hằng quay cửa gương cho gió thổi vào hất tung mái tóc ra phía sau càng làm cho khuôn mặt của Mỹ Hằng đẹp một cách man rợ và lãng mạn như tài tử Brigitte Bardo. Thỉnh thoảng quay sang nhìn say đắm Quốc Vinh: - Tôi không ngờ anh lái xe giỏi quá. Hay là anh cho em đến biển Long Hải đi. - Biển Long Hải? Ở hướng nào? - Long Hải là biển tắm khuất vắng nên ít người biết đến. Em hy vọng anh sẽ hài lòng về vẻ đẹp thiên nhiên của khung cảnh tuyệt vời này. - Nhưng đi về hướng nào? - Anh ra xa lộ rồi đi khoảng nửa tiếng quẹo sang hướng phải là đến. - Em nên nhớ bây giờ là ba giờ chiều, mình đến đó rồi bao giờ mới về? Vả lại anh đâu có mang theo áo tắm. - Anh đúng là nhà quê, áo tắm thiếu gì ở các tiệm ven biển, chỉ cần năm ba phút là mua xong. Mỹ Hằng vừa nói vừa ngã đầu vào gần má anh, những sợi tóc quấn quít vào khuôn mặt chàng phảng phất hương thơm dịu nhẹ càng làm cho anh ngây ngất. - Được rồi, anh sẽ đưa lên đến Long Hải. - Thế mới biết điều chứ! Mỹ Hằng vừa nói vừa cười nghiêng qua gần Quốc Vinh, mùi thơm nước hoa làm cho Quốc Vinh càng thêm ngây ngất. - Anh có biết không, mỗi lần trời nóng là y như tôi phải đến biển này để bơi cho thỏa thích. Đột nhiên Mỹ Hằng đặt tay lên vai Quốc Vinh mỉm cười: - Trông gần anh càng đẹp trai hơn. Đàn ông mà có nụ cười có lúm đồng tiền, cằm chẻ, trông giống như tài tử điện ảnh Hollywood. Anh có biết khi vừa lên mười lăm tôi đã yêu Paul Newman, không ngờ đêm nay tôi lại được ngồi gần Paul Newman Đài Loan. Nghe những lời dịu ngọt của Mỹ Hằng như những âm điệu phù thủy dẫn dụ Quốc Vinh vào cõi thiên thai, Quốc Vinh càng cảm thấy như đang phiêu diêu... ở trên mây. - Tôi không ngờ lại được người đẹp khen đến thế. Trong lúc ở nhà mấy bà chị cứ chê tôi nào là cao bồi miệng rộng, thật bất công quá phải không cô. - Nói như thế là sai. Đàn ông miệng rộng là sang chứ. Con gái miệng rộng tan hoang cửa nhà. Em nghe mấy thầy tướng số nói như thế. Tôi thì thích những người đàn ông miệng rộng... như anh đấy. Nghe Mỹ Hằng nói về tướng sang của mình anh chàng sung sướng mê mẩn tâm hồn. Quốc Vinh nhìn âu yếm Mỹ Hằng, không ngờ anh bắt gặp đôi mắt sáng long lanh của Mỹ Hằng cũng đang trìu mến nhìn anh. Ánh mắt làm cho Quốc Vinh càng say đắm nên bối rối. Đoạn đường bắt đầu thu nhỏ để chuẩn bị leo lên những núi đèo. Quốc Vinh cảm thấy lo âu vì chưa kinh nghiệm lái xe nên Quốc Vinh không dám nghĩ vẩn vơ, cố tập trung để theo dõi từng chặng đường phía trước mặt. Trong khi Mỹ Hằng theo dõi hai hàng cây dương liễu chạy thụt lùi về phía sau, mặt trời lấp lánh trên những ngọn cây xanh thẳm như đang thắp nến. Mỹ Hằng mơ màng hát những bài ca trữ tình... Vì đã có một thời Mỹ Hằng đã từng là ca sĩ. Tuy không phải có một giọng ca tuyệt vời nhưng cũng không đến nỗi làm cho người khác phải khó chịu: Em đã ngắm bao nhiêu hoàng hôn Em hẹn hò anh bao nhiêu tháng ngày Đừng hỏi tại sao chờ anh mãi Mùa xuân thầm lặng đi qua... Sao anh không bao giờ hay biết? Bao tháng ngày em sầu muộn chờ mong Bao mùa xuân lòng em tan nát hoàng hôn Tuyết trắng trên đỉnh trời tuyệt vọng Anh có bao giờ hiểu cho tình em Chưa một lần anh mang lại mùa xuân Cho tình em một lần say đắm Cho hồn em ngây ngất bâng khuâng... Với khung cảnh nên thơ gió biển vi vút trên hàng dương, giọng ca dìu dặt ngọt ngào của Mỹ Hằng làm cho Quốc Vinh tưởng chừng như đang đi vào cõi thiên thai, quên cả thời gian không gian. Quên tất cả chỉ còn người đẹp với giọng ca quyến rũ bên cạnh là hiện thực. Qua khỏi hai ngọn đèo là đến biển. Trước mắt Quốc Vinh hiện ra một tấm thảm xanh mênh mông, xa xa những cánh buồm trắng thật đẹp. Nắng lấp lánh trên sóng nước như muôn ngàn hạt ngọc. Sóng vỗ trắng xóa vào ghềnh đá, bọt nước bắn lên tung tóe như những hoa tuyết trắng. Đàn hải âu bay lượn trên không. Từng cơn gió nhẹ ngoài khơi thổi vào làm cho Quốc Vinh cảm thấy dễ chịu. Mỹ Hằng reo lên như trẻ thơ: - Biển đẹp quá. Anh nhìn xem biển hôm nay đẹp quá phải không? Quốc Vinh thích thú đứng nhìn nét ngây thơ hồn nhiên trên khuôn mặt của Mỹ Hằng: - À biển đẹp quá. - Chúng mình vào mua áo tắm đi anh. Chỉ trong vài phút sau Mỹ Hằng lộng lẫy, rực lửa trong chiếc áo tắm màu đen hai mảnh, càng làm cho thân hình nàng thêm hấp dẫn. Đúng là trái táo đang chín mọng, ai nhìn cũng ngơ ngẩn. - Xuống tắm với em đi anh, nước biển không lạnh lắm đâu. Anh làm gì mà đứng ngẩn ra thế? Bộ lần đầu tiên nhìn thấy đàn bà con gái mặc áo tắm sao? Quốc Vinh ngượng ngùng vì câu nói vừa rồi như bắt được ý nghĩ trong đầu Quốc Vinh, quả thật đây là lần đầu tiên anh có dịp nhìn tận mắt thân hình xinh đẹp của phụ nữ phơi ra trước mắt. Cuối cùng Mỹ Hằng đã chinh phục được Quốc Vinh, cả hai kéo nhau xuống biển. Mỹ Hằng nắm tay Quốc Vinh, những đợt sóng vỗ nghiêng ngã hai người vào nhau. Cứ mỗi lần như thế thân hình rực lửa của Mỹ Hằng lại va chạm sát với ngực Quốc Vinh càng làm cho Quốc Vinh nóng rực lên như có luồng điện chạy khắp thân mình chàng. Bỗng dưng Quốc Vinh như sợ Mỹ Hằng khám phá ý nghĩ xấu nên anh giả vờ bơi lội đánh đu theo những đợt sóng vỗ vào bờ. Có tiếng kêu của Mỹ Hằng: - Anh Vinh, sao anh bỏ em một mình? - Sao cô không bơi theo tôi? - Em đâu có biết bơi, hay là anh chỉ cho em bơi vào bờ đi. Giọng của Mỹ Hằng nũng nịu càng làm cho Quốc Vinh mê mẩn hơn. Khi cả tấm thân ngà ngọc nằm trên hai bàn tay Quốc Vinh, anh không thể tưởng tượng anh lại diễm phúc có được giây phút tuyệt vời này. Mỹ Hằng như bắt mạch được ý nghĩ thầm kín trong đầu Quốc Vinh, nhất là nàng cố ý tạo nên cảnh tập bơi nầy để cho Quốc Vinh càng say đắm hơn thân hình nẩy lửa của nàng. Trước mắt Mỹ Hằng, Quốc Vinh không khác chi con nai tơ... Chỉ cần ra vài chiêu là đủ bẫy sập ngay con mồi không mấy khó khăn, nên cứ mỗi lần tay Quốc Vinh chạm vào bộ ngực là y như khuôn mặt anh chàng đờ dẫn trông thật tội nghiệp. Mặt trời đã gần xế bóng, nghĩ đến đoạn đường khúc khuỷu trên đỉnh đèo nên Quốc Vinh phải về trước khi màn đêm phủ xuống, Quốc Vinh hối thúc Mỹ Hằng: - Chúng ta chuẩn bị lên thay đồ để về cho kịp qua đèo trước hoàng hôn nghe em. - Tại sao anh phải về gấp vậy. Cô không nhớ lần đầu tiên tôi mới chạy xe qua những đoạn đường đèo quanh co hiểm trở như thế. - Nếu trễ quá, hay là chúng mình ở lại mai hãy về, có sao đâu. Quốc Vinh lúng túng trước phản ứng tự nhiên của Mỹ Hằng: - Đâu có được, ngày mai tôi phải đi làm, hơn nữa tôi không về kịp, mẹ tôi lo lắng có chuyện gì không may rồi gọi điện thoại cho sở cảnh sát, rồi lại thức suốt đêm lo về chuyện tôi không về. - Anh khéo lo không về kịp thì điện thoại cho mẹ anh biết, đơn giản như thế mà anh cũng suy nghĩ. Hơn nữa anh cũng đã lớn rồi, bộ xa vú mẹ một đêm không được sao? Mỹ Hằng nhìn thẳng vào mắt Quốc Vinh: - Anh có biết không nếu mẹ anh biết anh lái xe trong đêm đi vào những đoạn đường đầy nguy hiểm như thế chắc chắn mẹ anh sẽ không cho anh về. Đồng ý với anh phải ở lại sáng mai về có muộn màng gì đâu. Gợi ý tâm lý như thế nên Quốc Vinh an lòng gật đầu: - Cô nói có lý lắm, nhưng tối nay chúng ta ngủ bằng cách nào đây và ở đâu? - Thiếu gì chỗ ở. Chúng ta có thể vào thuê một phòng ở khách sạn. Thấy vẻ ái ngại và lưỡng lự không biết có nên lái xe về đêm hay không thì Mỹ Hằng ra chiêu cuối cùng: - Có gì mà phải suy nghĩ lao lung cho mệt trí, có tôi bên cạnh chả lẽ bỏ anh một mình sao. Nếu không quyết định rốt cuộc không còn phòng càng lo thêm. Sau khi quyết định ở lại và lấy được phòng, Quốc Vinh đã liên lạc với gia đình và thông báo lý do phải ở lại biển Long Hải đêm nay. Khi bước vào khách sạn và nhìn thấy mỗi phòng chỉ có một giường, có hai gối dưới ánh đèn mờ thật hữu tình, nên Quốc Vinh khựng lại không biết tính sao, vì có bao giờ anh nghĩ đến chuyện ngủ chung với một người con gái đó là Mỹ Hằng xinh đẹp. - Hay là để cho tôi mướn thêm một phòng khác ở kế bên? Mỹ Hằng rất tự nhiên ngồi xuống giường vừa trả lời: - Sao anh rắc rối quá thế, ngủ chung với nhau một đêm có sao đâu. Tôi sợ ma lắm, chắc chắn tôi không ngủ một mình đâu. Anh đúng là thằng khờ nhất thế gian. Quốc Vinh vẫn chưa an lòng cứ ngại ngùng mãi đến một lúc, mới đưa ra ý kiến: - Hay là cô ngủ trên giường, còn tôi trải tấm nệm ngủ đỡ dưới sàn cũng được. - Tùy anh, thôi tôi đi tắm, cả mình mẩy đều dính cát dơ lắm. Không còn cách nào hơn, Quốc Vinh ngã người xuống giường để tìm chút thoải mái. Mỹ hằng vừa xối nước vừa hát nho nhỏ bài tình ca: Khi em là cô bé ngây thơ Một mình thơ thẩn với mộng mơ Bỗng nhiên có chàng kỵ sĩ đến Để lại cho em những mong chờ Chàng hỏi em cô bé có gì buồn Sao cứ u hoài sao cứ mãi cô đơn Hãy cùng ta rừng xanh rong ruổi Đừng ngại ngùng đừng mãi phân vân Nhưng một ngày chàng đi biền biệt Em một mình lệ biếc nhớ thương Em không còn là cô bé ngây thơ Chàng gọi em khi vừa mới đến Em thẫn thờ trong vườn hoa Chợt nghe chàng lên tiếng gọi Như mặt trời rực rỡ trong tim em Nhưng chỉ là giấc mơ thôi Em thổn thức chạy qua rừng bạch dương Gọi mãi tên chàng đau đớn sầu thương Nhưng chàng vẫn vắng lặng Lệ em nhỏ xuống trên dòng sông... Từng lời vang vọng ngọt lịm trong căn phòng, Quốc Vinh ngây ngất không hiểu vì lời ca hay, hay đang xuôi dòng nước chảy trên tấm thân kiều diễm của nàng. Quốc Vinh đang chạy đuổi theo từng ý nghĩ đầy ám muội, bỗng nghe tiếng gọi của Mỹ Hằng làm cho anh tự hổ thẹn: - Em gọi anh đấy à? Giọng Mỹ Hằng nũng nịu hơn: - Anh Vinh à, anh có nghe em không? Nhờ anh tí, mang hộ áo quần em vào được không? Quốc Vinh lúng túng ngượng ngùng vì chưa bao giờ anh được giây phút tuyệt vời như thế. - À, à, anh mang vào ngay. Cửa phòng xịch mở, Mỹ Hằng bước ra trước mặt anh một cách tự nhiên, trên người chỉ khoác một tấm khăn tắm mỏng manh như sương khói. Quốc Vinh ngẩn ngơ trước “tác phẩm siêu phàm của Thượng Đế”, như muốn đứng tim, anh nuốt nước miếng và cảm thấy rát cổ họng. Mỹ Hằng bước tới lấy tay vò tóc Quốc Vinh: - Tóc anh cũng bị lấm cát hết, vào tắm đi. Còn lại bàn tay không đủ giữ nổi chiếc khăn tắm nên bị lệch sang một bên để lộ đôi bờ ngực trắng nõn nà thật quyến rũ. Quốc Vinh ấp úng: - Vâng, anh vào tắm ngay. Thực sự, Quốc Vinh không còn tự chủ, cả thân hình nóng như lửa, vội vàng vơ áo quần bước nhanh vào phòng tắm như trốn chạy đôi mắt tinh nghịch nhìn anh như con mèo đang vờn con chuột. Mỹ Hằng mỉm cười gọi ngược lại: - Anh làm gì thế? Trong đó đâu có móc mà mang áo quần vào? Anh cứ vào tắm tự nhiên, khi nào xong gọi em mang áo quần vào. Được không công tử? Quốc Vinh đỏ mặt chỉ kịp gật đầu. Khi vòi bông sen xả nước từ đầu đến khắp thân mình, Quốc Vinh vẫn chưa hạ cơn lửa hừng hực trong người, nhất là những ý nghĩ như bầy ngựa hoang đuổi anh chạy gần như muốn nghẹt thở. Với chiếc khăn tắm cũn cỡn, Quốc Vinh vẫn không xem là an toàn lắm trong vấn đề che thân, anh lúng túng không biết tính sao thì giọng Mỹ Hằng vọng vào: - Tắm xong chưa cứ ra tự nhiên, ở mãi trong đó coi chừng cảm lạnh đấy. Không còn cách nào hơn, Quốc Vinh đành phải bước ra khỏi phòng tắm trong cử chỉ vụng về bối rối. Anh liếc mắt nhìn Mỹ Hằng đang nằm trên giường có trải tấm khăn trắng, hình như không mặc áo quần, chỉ khoác qua tấm khăn mỏng thật hấp dẫn. - Em xin lỗi anh, em ngủ chút nhé. Với lối nằm ngửa hớ hênh, Quốc Vinh nhìn nàng càng cảm thấy như tất cả hệ thống thần kinh căng lên làm cho anh ngột ngạt... nhất là khi nàng thở, tấm khăn phập phồng với đôi “hồng đào” cũng nhịp lên xuống đầy ma lực quyến rũ. Quốc Vinh cố gắng lôi tấm mền đỏ trải dưới sàn nhà. Bỗng nhiên Mỹ Hằng mở mắt mỉm cười: - Anh làm gì thế? Hay là lên nằm bên em, em ngủ một mình sợ lắm. Anh không ngờ Mỹ Hằng lại mở đầu bằng những lời mời gọi đầy trìu mến đến như thế. Anh chỉ chờ cơ hội bằng lời nói đó, chứ thật lòng anh cho dù muốn cũng không thể mở lời, vì không biết Mỹ Hằng có phản ứng ngược lại thì mất mặt. Vừa nằm xuống giường, Mỹ Hằng đã vòng hai tay bá lấy cổ anh kéo Quốc Vinh sát vào người nàng. Tim Quốc Vinh đánh nhịp nhanh quá, mồ hôi toát ra khắp người, sao có vẻ nóng quá. Mỹ Hằng nhìn sát vào đôi mắt Quốc Vinh nghịch ngợm hỏi: - Anh đã từng sống như thế nầy với các cô nhân tình của anh rồi chứ? Quốc Vinh ngượng ngùng không biết trả lời sao, nếu bảo đây là lần đầu thì quê quá, nên đành yên lặng. - Em nói thật nhé, nếu chưa bao giờ thì hãy giữ nguyên vẹn cho đến ngày hợp hôn. Đàn ông thời buổi này mà không biết chuyện “hoa bướm” như anh thật là hiếm thấy. Vừa nói hai tay Mỹ Hằng ôm khuôn mặt đỏ gay của Quốc Vinh nâng niu và hôn nhẹ lên trán. Tình thế nầy Quốc Vinh không còn cách nào kiềm chế nổi, đột nhiên anh ôm chặt cả thân hình Mỹ Hằng và hôn như bão tố vào khuôn mặt, vào mắt, vào đôi môi mọng đỏ, vào bờ ngực trắng nõn... và cả hai cuốn hút vào ngọn lửa đang dâng lên ngùn ngụt. Cả hai đã hòa nhập thành một. Không gian và thời gian như dừng lại. Chỉ còn nghe tiếng sóng biển rì rào vỗ vào ghềnh đá dưới ánh trăng khuya hiu hắt. -------------------- ------------- |
|
|
![]() ![]() |
Lo-Fi Version | Time is now: 16th June 2025 - 07:13 PM |