![]() |
Warning: Declaration of class_bbcode::convert_emoticon($matches = Array) should be compatible with class_bbcode_core::convert_emoticon($code = '', $image = '') in /hermes/bosnacweb07/bosnacweb07as/b283/d5.kekho/public_html/forums/sources/classes/bbcode/class_bbcode.php on line 641
![]() |
![]() ![]()
Post
#1
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 2,835 Joined: 9-October 09 Member No.: 5,482 Country ![]() ![]() |
Ước mơ xanh ![]() Chương 1 Về . Không về . Về . Không về . Về ..... Hà Yên vừa đạp xe vừa lẩm nhẩm điệp khúc “về hay không” như thầy pháp đang ếm bùa . Cô nhất định phó thác số mệnh của mình cho trò may rủi này . Yên tính rằng nếu đèn đỏ ở ngã tư bật lên đúng …..chữ nào thì cô sẽ làm theo …..chữ đó . Khổ sao suốt con đường dài, cô qua đã bốn ngã tư, nhưng không lần nào đèn đỏ …..cháy lên hết, nên tới giờ Hà Yên vẫn chưa biết nên về hay không . - Về, không về . Về, không … Lẩm nhẩm chưa tròn câu, Yên đã nghe tiếng “kịt” . Chân đạp nhẹ tênh rồi cứng ngắc . Chiếc xe ỳ một chổ . Lại sút sên rồi . Đúng là ý trời . Cô sẽ không về . Hà, hà, hà . Tưởng tượng đến gương mặt nhăn nhó của dì Út, Hà Yên không thể nhịn cười . Cười xong, Yên nhìn chiếc xe và ngao ngán sự đời dù sự cố này giúp Hà Yên càng tin vào “ý trời” hơn nữa khi xe hư ngay công viên . Khom lưng bê xe lên lề, cô ngồi vào ghế đá rồi từ tốn nghĩ tới chuyện sửa dây sên . Đây quả là một việc khó quá sức với cô . Cái gatđơsên bít bùng, Yên chẳng biết phải cho tay vào đâu để sửa . Thôi thì cứ ngồi xả hơi, thư giãn, trời đã quyết cô đừng về kia mà . Nhưng chưa được thư giãn chút nào, Yên chợt nghe tiếng con nít khóc . Phải nói nó gào thì đúng hơn, rồi một đứa nhỏ, đúng nhất là một thằng nhỏ trạc ba tuổi, ăn mặc sạch sẽ, nhưng mặt mũi lem luốt nước mắt nước mũi, đang khóc ré lên . Vừa gào, nó vừa bước về phía cô . Đứng trước mặt Hà Yên, nó vừa nức nở vừa cà lăm . - Ba …..T…èo …Con ….m …..uốn …ba …..Tèo . Hu, hu …… Lúc Hà Yên trợn tròn mắt cố hiểu xem thằng nhóc nói gì thì nó đã nhào vào lòng cô . Hai tay nắm chặt cứng tay Yên, thằng nhóc nói rõ từng lời . - Con muốn ba Tèo . Kiếm ba Tèo cho con . Hu, hu ….. Hà Yên đờ ra vì bất ngờ . Cô sực nhớ dì Út từng cảnh giác những trò lừa bịp, dàn cảnh gạt người để cướp của trong công viên nên giật mình đẩy vội thằng bé ra . Thái độ nhẫn tâm của Yen làm thằng bé nín khóc, nó ngơ ngác nhìn cô rồi mếu máo bước đi . Vừa đi, nó vừa nhìn quanh tìm kiếm trong thật tội nghiệp . Bỗng dưng Yên chạnh lòng . Cô ân hận vì hành động vừa rồi của mình . Ngoài cái xe đạp củ xì bị sút sên ra, cô có gì đâu mà sợ bị giật cơ chứ ? Sự cảnh giác quá độ đã đánh ngã lương tâm của Hà Yên rồi . Bỏ mặc chiếc xe cạnh ghế đá, Hà Yên bước vội theo thằng nhóc . Ngồi xuống đối diện với nó, Yên nhỏ nhẹ y như cô giáo mẫu giáo thứ thiệt . - Bé ngoan, đừng khóc nữa, cô thương . Thằng nhóc mím môi lại, giấu nước mắt lưng tròng . Yên lấy khăn giấy ra lau mặt cho nó . Thằng bé thật sáng sủa, dễ thương . Vừa nhìn vẻ mặt rất đẹp của nó, cô vừa hơi: - Sao con khóc vậy ? Thằng bé ngơ ngác ngó quanh: - Con đi tìm ba . Ba đi lạc rồi . Cô tìm ba Tèo cho con đi . Hà Yên bật cười vì cách nói của nó . Cô hạ giọng: - Con tên gì ? Thằng bé dõng dạc như đang đứng trước lớp: - Lưu Đình Phúc Nguyên . - Mấy tuổi ? Thay vì trả lời, Nguyên đưa bốn ngón tay bé xíu lên và nói tiếp: - Ba Tèo đi lạc trong siêu thị với mẹ rồi . Hà Yên nhíu mày: - Siêu thị nào, con biết không ? Thằng bé nhanh nhẩu: - Coop Mark . Yên kêu lên: - Coop Mark nào mới được cơ chứ ? Thằng bé không thể trả lời, nó bắt đầu i ỉ khóc và gọi ba Tèo của nó nghe thật thảm thiết . Gần công viên này, chả có siêu thị nào cả . Vậy tại sao Phúc Nguyên lại ở đây trong khi ông bố Tèo của nó ở trong siêu thị ? Nghe lời con nít có mà điên . Tốt nhất, giao thằng nhỏ cho công an, người ta sẽ nhanh chóng tìm ra bố mẹ nó . Nghĩ như thế, Yên dắt thằng bé đi tới chỗ dựng xe đạp . Đợi nó ngồi xuống ghế đá xong, Yên mới nói: - Sửa xe xong, cô sẽ đưa Nguyên đi tìm ba Tèo nhe . Thằng bé hớn hở gật đầu . Yên bảo: - Ngồi ở đây chờ cô . Thằng Nguyên lại gật đầu . Hà Yên bậm môi khiêng cái xe ra chỗ sửa ở gốc cây gần đó, mắt không rời Phúc Nguyên . Cô vái sao ba mẹ nó trên đường đôn đáo đi tìm đứa con bị lạc sẽ đi ngang đây là trong thấy nó cho đờ mất công cô phải làm việc thiện . Nhưng lời van vái của Yên chả ứng chút nào . Bác thợ cắt bớt một đốt sên, ráp lại cái gạt che cũng hết độ mười phút, mà chả thấy có ông bố bà mẹ nào mất con chạy ngang qua công viên . Nhóc Nguyên vẫn ngồi ngoan trên ghế đá chờ Yên . Nhìn nó, cô có cảm giác chờ đợi là việc quen thuộc của thằng nhỏ . Chắc ba mẹ Nguyên vẫn hay để nó chờ như vậy ở trường mẫu giáo . Ngồi xuống cạnh Nguyên, Hà Yên bắt đầu một loạt câu hỏi: - Con học trường nào ? - Trường mầm non 25 . - Lớp gì ? - Dạ lớp chồi B của cô Thư . - Nhà con ở đâu ? Thằng bé nói số nhà, tên đường và số điện thoại vanh vách, khiến Hà Yên trố mắt khâm phục . Vậy thì khỏe rồi . Tốn vài ngàn điện thoại công cộng gọi về nhà nhắn ba mẹ Nguyên ra đón nó là xong chuyện . Yên có lý do chính đáng để không về nhà đúng giờ đã định mà cũng không bị mắng . Chở Nguyên sang quầy điện thoại công cộng bên kia đường, cô nhấn đúng số máy nó đọc và thất vọng vì gọi mãi chả ai nhấc máy . Nguyên càu nhàu như ông cụ: - An Na không bao giờ chịu nghe điện thoại, thiệt là hư . Hà Yên xụ mặt: - Vậy cô chở con về nhà nghen ? Phúc Nguyên chớp mắt: - Không kiếm ba Tèo cho con sao ? - Cô đâu có biết ba Tèo đi lạc ở đâu mà tìm . Giọng Phúc Nguyên sụt sịt: - Ba Tèo đi siêu thị với mẹ Tâm . Hà Yên hơi gắt gỏng: - Vậy tại sao con ở đây ? Thằng nhóc bắt đầu khóc: - Mẹ Tâm đem con bỏ ở công viên để một mình mẹ đi siêu thị với ba . Hà Yên chép miệng . Cô chả hiểu đầu cua tai nheo gì hết, tốt nhất đưa nó về nhà thay vì đưa tới công an thì tội nghiệp . Dầu gì địa chỉ nhà Nguyên cũng gần nhà cô . Chỉ sợ trên đường đưa nó về, lỡ bố mẹ nó gặp, tưởng Yên là mẹ mìn thì hóa ra làm ơn mắc oán . Nhưng hổng lẽ người có lòng từ bi bồ tát như Hà Yên lại xui đến thế ? Đã có gan làm việc thiện thì cũng nên gan tới cùng . Thế là cộc cà cộc cạch, cô đèo thằng nhỏ về nhà của nó . Khu này toàn những ngôi nhà biệt lập, sang trọng kín cổng cao tường, không ngờ tiểu thiếu gia lại đi lạc như dân bụi . Con nhà giàu sao ba mẹ nó bỏ bê thế nhỉ ? Dừng xe đúng địa chỉ, Yen hỏi: - Phải nhà con không ? Phúc Nguyên gật đầu, Hà Yên chưa kịp mừng đã tiếp tục thất vọng vì thấy cánh cổng bị khóa ngoài bằng một ống khóa to đùng . Cô buột miệng: - Trời đất! Không có ai ở nhà hết . Nguyên cãi: - Có An Na . Để con gọi nó . Tới sát rào, thằng nhóc gào lên: - An Na! An Na! Một con chó đốm ốm, cao y như con chó đốm trong phim hoạt hình “Một trăm lẻ một con chó đốm” nhào ra phía cổng . Nó sủa toáng lên khi thấy người lạ rồi lại rên ư ư? khi Nguyên cho bàn tay nhỏ xíu vào những song sát xoa đầu nó . Thằng bé vỗ về: - An Na ngoan, nói cho tao biết ba Tèo đâu đi ? Đáp lời nói là tiếng chó ư ư? . Thằng Nguyên ngồi bẹt xuống đất, tiếp tục sự nghiệp khóc, khiến Hà Yên nẫu cả ruột . Cô dụ dỗ y như quảng cáo trên tivi: - Bé Nguyên ngoan, cô mua bánh snack tơm thơm ngon, snack bò giòn giòn cho Nguyên ăn nghen . Làm như chả nghe, chả thấy, chả biết Hà Yên ở đó, Phúc Nguyên nhề nhệ khóc khiến cô sốt cả ruột . Bên trong cổng sát, con chó đốm An Na cũng rên rỉ phụ họa nghe muốn điên được . Chẳng biết làm sao, Yên đi tới đi lui như đuyệt binh trước cửa nhà Nguyên, mồm lẩm nhẩm hú ba hồn bảy vía thằng cha Tèo về với con trai Phúc Nguyên . Yên vừa ….hú vừa rủa như thế chừng vài ba lần thì thấy một chiếc xe tấp vào cổng . Rồi một gã đàn ông trên xe nhảy xuống . Ôm Phúc Nguyên vào lòng, gã kêu lên: - Sao con lại ở đây Beo . Không thèm trả lời gã ta, Phúc Nguyên tấm tức khóc . Còn trong nhà, con An Na lại nhảy cỡn đầy mừng rỡ . Bế thằng bé lên, gã tò mò nhìn cô . Hà Yên cao giọng: - Anh là ba của thằng bé à ? Người đàn ông gật đầu: - Vâng . Chuyện gì đã xảy ra với nó vậy ? Hà Yên lúng túng khi ánh mắt hắn chăm chú hướng vào mình . Dúng là hai bố con . Thằng bé Nguyên có đôi mắt lì giống y bố, cả cái mũi cao và mái tóc hớt ngắn nữa . Nói chung là trong rất phong độ . Nhưng tại sao Yên phải nhận xét người ta cơ chứ ? Lấy lại bình thản, cô nói: - Thằng bé đi lạc …… Hà Yên chưa nói hết, gã ….ba Tèo đã ngạc nhiên lẫn hốt hoảng ngắt ngang lời cô: - Đi lạc ? Trời ơi! Nó đi lạc ở đâu ? Yên nhún vai kể một hơi trước vẻ cau có, nhăn nhíu của Tèo . Anh ta hỏi con mình: - Mẹ Tâm đâu ? Mẹ không rước con sao Beo ? Nguyên mếu máo vì ba nó hơi to tiếng: - Mẹ đi siêu thị với ba mà . Tèo vội vỗ về nó: - Beo ngoan . Ba Tèo thương . Phúc Nguyên vẫn chưa thôi tấm tức: - Thương mà bỏ con một mình . Tèo gượng gạo cười vì câu trách móc đó, anh lảng đi bằng cách nói với Yên: - Cám ơn em rất nhiều . Nếu không gặp em, không biết thằng bé đã ra sao . Mời em vào nhà …. Hà Yên lắc đầu: - Trễ lắm rồi, tôi phải về kẻo mẹ tôi lại tưởng tôi đi lạc . Tèo bật cười vì câu nói đùa của Yên . Nụ cười của anh ta mới quyến rũ làm sao, khiến cô ngẩn ngơ mất mấy giây . Anh ta dịu dàng: - Dầu sao, tôi cũng phải mời em vào nhà uống một ly nước để bé Beo nói lời cám ơn cô . Xin lỗi, tôi vẫn chưa được biết tên em . Hà Yên ngập ngừng: - Cứ gọi tôi là Hà Yện Còn tên anh, tôi đã nghe bé Nguyên gọi khàn cả tiếng suốt trên đường về nhà rồi . Tèo xuề xòa: - Một cái tên dễ nhớ phải không ? Đặt con trai xuống đất, Tèo nói: - Nào Beo! Mời cô Yên vào nhà chơi . Phúc Nguyên nhào tới nắm tay Yên: - Cô vào nhà con chơi . Con có nhiều rôbốt lắm . Con sẽ cho cô người điện quang . Bẹo má thằng nhỏ, Yên cười: - Cô phải về . Bé Nguyên ngoan, có đi chơi với ba mẹ, nhớ nắm tay hai người cho chặt nhé . Nguyên gật đầu, nó nhìn ba mình rồi lại nài nỉ - Mời cô vào nhà chơi . Hà Yên chợt mềm lòng vì ánh mắt cả hai cha con . Thằng nhóc rất dễ cưng, cô thấy mến nó, nhưng vào nhà lỡ người ta nghĩ Yên chờ hậu tạ thì không gì mất mặt bằng . Cô nhỏ nhẹ song cương quyết: - Cô phải về, mẹ cô đang chờ ở nhà . Phúc Nguyên bỗng nói: - Mẹ con chả hề chờ con . Thiệt buồn ghê . Tèo xoa đầu Nguyên: - Thì vẫn còn ba . Hai cha con chơi với nhau cũng vui vậy . Hà Yên liếc vội Tèo, cô thấy dường như anh ta đang nghĩ ngợi gì đó . Chắc hai vợ chồng Tèo cơm không lành, canh không ngọt rồi . Chỉ tội nghiệp thằng nhỏ, nó bé teo thế kia mà đã là nạn nhân . Nhở như hồi chiều có chuyện xảy ra cho nó thì sao nhỉ ? Chắc Tèo cũng đang nghĩ như Hà Yên, nên bỗng dưng anh ta xóc Phúc Nguyên lên siết chặt nó trong tay với tất cả yêu mến . Nhìn Yên với cái nhìn cảm kích, Tèo nói: - Nếu em bận quá, tôi không dám ép, nhưng cha con tôi có thể ghé nhà em một ngày nào đó . Được chứ ? Hà Yên ra vẻ phật lòng: - Anh không cần phải nghĩ xa xôi như vậy . Bé Beo thông minh, dạn dĩ và rất xinh xắn . Anh chị nên giữ cháu kỹ hơn . Nếu là mẹ mìn, tôi không mang trả nó đâu . Tèo trầm giọng: - Cám ơn lời nhắc nhở chân tình của Yên . Đây là lần đầu, nhưng có lẽ cũng là lần cuối cháu đi lạc, tôi không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa đâu . Hơi ngập ngừng, anh bảo: - Có điều tôi sẽ ân hận nếu không biết địa chỉ hay số điện thoại của em . Hà Yên chớp mi vì cái nhìn quá ư nồng nàn của Tèo . Hắn ta đa tình quá, ý là có thằng con đèo một bên . Hừ! Với ánh mắt đó Tèo khiến Yên thấy bất an . Cô xẵng giọng: - Không cần đâu . Giống như dân gian vẫn nói: “Giúp kẻ qua đường ” . Tôi vui vì giúp được anh và bé Phúc Nguyên . Dứt lời, Yên hấp tấp leo lên xe đạp . Thằng nhóc Nguyên vẫy tay theo sự chỉ đạo của ba nó: - Báy bay cô Yên . Hà Yên cười và nghe hồn cô chút gì rưng rưng . Đúng là đa cảm . Nếu dì Út ở đây, chắc chắn Hà Yên đã nghe mắng . Mà thế nào cô cũng bị mắng . Tối nay bị mắng cỡ nào, Hà Yên cũng thấy vui . Cô đã thoát được rồi . Cuộc mai mối của dì Út cho Yên với gã đồng nghiệp nào đó ở công ty xem như thất bại . Hít một hơi dài với tất cả sảng khoái, Yên giậm pê đan xe thật mạnh . ****** Lãm uể oải nhấc điện thoại . Đầu dây bên kia có tiếng ngập ngừng nhưng anh vẫn thừa biết là ai . Lãm nhỏ nhẹ: - Tâm hả ? - Vâng . Phải gần một phút sau cô mới nói tiếp: - Anh chở em về được không ? Lãm trả lời: - Được . Nhưng anh phải rước bé Beo rồi mới tới chở em . - Em chờ mà . Anh không phải vội . Thôi nhé . Gác máy, Lãm đứng dậy vươn vai . Cuối cùng Tâm cũng gọi cho anh trước . Điều này có nghĩa là cô đã chịu thua . Thế là anh sẽ khỏi đau khổ, ray rứt như suốt thời gian vừa rồi . Lãm thật lòng không muốn mất Mỹ Tâm, dầu sao tình cảm hai người cũng quá sâu đậm khó thể chia tay . Đốt điếu thuốc, Lãm nhớ lại những lời nặng nề Mỹ Tâm đã nói với anh trước khi giận . Anh chợt lo vì nghĩ, biết đâu chừng những lời đó sẽ được Tâm lập lại nhiều lần mỗi khi hai người có chuyện mâu thuẫn . Nếu nguyên nhân gây mâu thuẫn là từ bé Beo thì suốt cuộc đời còn lại, Mỹ Tâm sẽ không bao giờ để anh yên . Suy cho cùng, Tâm khá ích kỷ, yêu một người ích kỷ thì khổ lắm . Nhìn đồng hồ, anh tắt máy vi tính, đóng cửa phòng làm việc . Rời khỏi công ty, anh tới trường mầm non 25 rước Phúc Nguyên . Vừa lên ngồi phía trước, nó đã hỏi ngay: - Mình đi xem múa nước nghe ba Tèo ? Lãm nói: - Đi rước mẹ Tâm trước đã . Nguyên giẫy nẩy lên: - Con không chịu …..Mẹ Tâm xấu . Con không đi siêu thị với mẹ Tâm . Lãm lắc đầu: - Beo không ngoan rồi . Sao lại bảo mẹ Tâm xấu hả ? Phúc Nguyên đập thật mạnh lên tay lái xe: - Mẹ Tâm sẽ đem con bỏ ở công viên để đi siêu thị một mình với ba Tèo nữa . Lãm nhíu mày: - Không được nói như thế . Hôm đó mẹ và ba quên rước con, con đã trốn cô giáo ra công viên chơi rồi bị lạc . - Hổng phải . Mẹ Tâm đưa con ra công viên mà . Lãm bỗng hoang mang lẫn bực mình vì những lời Phúc Nguyên nói . Tại sao lâu nay nó vẫn khăng khăng như thế . Lý nào Mỹ Tâm lơ đễnh tới mức mang thằng nhỏ ra công viên chơi rồi bỏ quên nó ? Vô lý . Lãm cố nhớ lại . Hôm đó anh bận hợp, nên bảo Tâm đón con, đến khi về tới nhà mới biết Phúc Nguyên đi lạc còn cô thì mất dạng . Tức mình, Lãm điện thoại tìm Mỹ Tâm thì mới hay cô bị nhức đầu . Tâm đã điện vào công ty nhờ đồng nghiệp của Lãm báo lại để anh đi rước con, nào ngờ cuộc hợp kéo quá dài , gã đồng nghiệp đễnh đoảng lại quên khuấy …..Mà gã đồng nghiệp Tâm nhắn gởi ấy là ai ? Lãm có hỏi, nhưng Tâm bảo cô không hỏi tên, còn những người làm chung với anh thì khẳng định mình chẳng nhận được lời nhờ nhắn nào . Lãm rất giận hành dộng vô trách nhiệm của Mỹ Tâm, dù cô đã rất ân hận . Nhìn gương mặt đẹp đầm đìa nước mắt của cô, Lãm lại chạnh lòng, anh cho qua tất cả vì hạnh phúc chung của hai người . Hôm đi ăn món trứng lộn chiên, Phúc Nguyên đã trở chứng, nó lu loa đòi đủ thứ và te te bỏ sang bàn của Hà Yên . Thế là Mỹ Tâm nổi điên lên, cô đùng đùng bỏ đi sau khi nói: “Không thể nào chịu đựng nổi thằng bé” . Hôm nay chắc Tâm đã nguôi,nhưng xem ra chuyện củ sẽ lập lại vì thằng bé đang trở chứng, anh phải “dập” cái trò của nó ngay mới được . Tấp xe vô lề, Lãm bắt đầu “làm việc” . - Dạ Beo! - Dạ! - Không được nói mẹ như thế nữa nghe chưa ? Con nít không ngoan sẽ khong ai thương hết . Biết chưa ? Phúc Nguyên nấc lên: - Biết . - Không được khóc . Lấy khăn giấy đưa cho nó, Lãm ra lệnh: - Lau mặt cho sạch đi . Con trai sao mít ứơt vậy ? Khóc nhè là không phải con trai ba Tèo . Nín ngay! Thằng nhỏ im re . Lãm hỏi: - Một lát gặp mẹ Tâm thì sao nè ? Phúc Nguyên cau có: - Hun hai cái, không được quậy . - Tốt . Con trai nói thì phải làm nghe chưa ? - Dạ nghe . Lãm cho xe ngừng trước nơi Mỹ Tâm làm việc . Không phải chờ lâu, cha con anh đã thấy cô uyển chuyển bước xuống từ những bực tam cấp cao . Cúi người cho Nguyên thơm hai cái vào má, Tâm đưa cho thằng nhỏ bịch chocolate . Phúc Nguyên nói như máy: - Cám ơn mẹ Tâm . Lên ngồi sau Lãm, Tâm ôm siết lấy anh, giọng sụt sùi như sắp khóc: - Em nhớ anh . Lãm tự mãn: - Anh biết, nhưng cứ …..cho em nhớ tha hồ để bỏ tật kiêu căng . Mỹ Tâm véo hông anh: - Em mà kiêu căng ? Hổng dám đâu! Lãm hớm hỉnh: - Vậy thì anh cao ngạo . Em thua rồi . Về nhà nấu cơm cho ba con anh đi . Mỹ Tâm úp mặt vào vai Lãm: - Em chỉ nấu cơm thôi . Còn thức ăn do anh đảm trách nghen . - OK . Lãm tăng ga, lòng vui phơi phới . Ngồi phía trươc, Phúc Nguyên tì tì xơi chocolate . Tới nhà, Mỹ Tâm mở cổng, Phúc Nguyên chạy vào nhà tìm con An Na và đổ chocolate xuống đất cho nó ăn . Mặt Mỹ Tâm xụ xuống khi thấy con chó ngậm viên chocolate . Co đanh giọng: - Sao con hoang phí vậy Beo ? Thằng nhỏ tiếp tục thẩy kẹo cho chó: - Con ghét chocolate . Mỹ Tâm giật phắt bịch kẹo: - Đưa đây . Phúc Nguyên giẫy nẩy: - Của con . - Con không ngoan, mẹ Tâm lấy lại . - Hổng chịu . Hổng chịu đâu . Hu, hu ….. Lãm nạt: - Beo! Nín ngay! Thằng nhóc im thin thít . Nó tự cởi giày đem tới kệ để rồi lủi thủi chui vào phòng của mình ngồi phịch xuống trước thùng đồ chơi nhiều thật nhiều . Lãm nuốt tiếng thở dài . Với anh, hạnh phúc vẫn quá mong manh, đúng là quá mong manh . Khi Mỹ Tâm và thằng nhóc Nguyên vẫn chưa hòa hợp với nhau . Mỹ Tâm thật trẻ con, cô không nhịn Nguyên, đã vậy còn ganh tỵ với nó thì làm sao trong ấm ngoài em cho được . Mỹ Tâm bước ra với cái váy ngắn mặc trong nhà, nhìn vừa mắt vừa gợi tình . Mặt vênh lên đầy thách thức, cô hỏi: - Đẹp khong …..Tèo ? Lãm dí cô vào vách tương rời háo hức hôn . Vừa hôn, tay anh vừa vuốt ve khắp người Tâm . - Coi chừng …….nó thấy . - Vào phòng anh ….. Rồi không cần đợi nghe ý Tâm, anh bế thóc cô lên mang về phòng mình . Lấy chân đóng mạnh cửa lại, anh đè ập Tâm trên giượng Hai người ôm nhau với tất cả yêu thương sau những ngày giận . Lãm đang hứng khởi vì sự đáp lại nồng nàn của Tâm thì có tiếng Nguyên gọi . Anh hơi khựng lại một chút, nhưng vẫn không buông cô . Mỹ Tâm xụ mặt, đạp mạnh Lãm rồi lăn sát vào tường khi giọng thằng nhóc mỗi lúc một thản nhiên hơn: - Ba Tèo ơi! Chơi với con . Lãm nằm ngữa nhìn trừng trừng lên trần nhà, anh hơi gắt giọng: - Ba ra ngay mà . Nói là nói thế, nhưng Lãm vẫn không động đậy . Anh nghe giọng Tâm chua ngoa: - Xéo ra với quý tử đi . Nó làm như em giành ba của nó không bằng . Lãm vội vuốt giận cô bằng cách lì lờm lăng xả vào kế bên, môi anh mơn man trên cô Tâm . Vừa hôn, anh vừa thủ thỉ: - Tối nay ở lại với anh . - Hổng dám đâu! Dứt lời, cô bước xuống mở cửa phòng . Lãm vội hỏi: - Em đi đâu vậy ? - Nấu cơm ăn . Lãm thản nhiên: - Để anh phụ . Lãm lẽo đẽo theo sau Tâm như người có lội Anh cũng chẳng hiểu phải đó là lỗi không nếu như Mỹ Tâm giận anh vì thằng Beo . Huýt gió điệu nhạc thật nhộn như để xoa lấp những bực dọc trong lòng, Lãm mở tủ lấy thịt bò ra . Trong thời gian chờ thịt rã đông, Lãm rửa xà lách, cà chua . Anh nấu nước tắm cho Beo . Thằng nhóc nghịch nước văng tung tóe, cười ha hả trước ánh mắt lạnh như băng của Mỹ Tâm . Nó không bao giờ chịu Tâm săn sóc nó . Ngay cái nhìn đầu tiên, cô đã biết thằng nhỏ ghét mình . Nhưng Tâm tin sẽ có ngày thu phục được nó . Ai ngờ lực bất tòng tâm, cô không làm Phúc Nguyên yêu quý mình . Thằng quỷ nhỏ ấy rất ranh ma, nó đeo Lãm cứng ngắc, Tâm không có được phút riêng tư nào với anh . Bởi vậy, những ý tốt Tâm dành cho Nguyên ngày càng vơi bớt, thay vào đó là những suy nghĩ làm sao để Lãm chọn cô và trả thằng quỷ nhỏ về cho mẹ nó vì Tâm biết chắc mình hẹp hòi, ích kỷ, khó mà là bà mẹ kế tốt . Ngực Tâm nhức nhói vì từ “mẹ kế” . Thật không gì khổ bằng làm dì ghẻ . Ý là đang ở thế dự bị chớ chưa phải chính thức, song Tâm vẫn thấy nhột nhạt vì sự sắp xếp của số phận . Hừ! Sao không là ai khác mà chính cô phải là dì ghẻ nhỉ ? Tiếng Việt mới thật dễ sợ . Từ dì ghẻ y như một định kiến muôn đời nói về quan hệ giữa vợ sau và con riêng của chồng . Tâm yêu Lãm thật lòng, nhưng cô vẫn chưa vượt qua khỏi mình để xóa đi định kiến số phận đã dành cho cô . Chuông điện thoại reo khiến Tâm giật mình . Lãm nhác máy, trán nhíu lại, ngạc nhiên rồi vui mừng . Anh nói như reo: - Thật bất ngờ vô cùng . Tôi sẽ gọi bé Nguyên ngay . Em chờ máy nhé . Mỹ Tâm hơi nhếch môi khinh bỉ . Chắc là mẹ nó gọi . Cô không ưa nổi người phụ nữ đó, vậy mà khi nói về cô ta, lúc nào Lãm cũng bênh vực . Anh đúng là ngốc . Phúc Nguyên chễm chệ ngồi dựa vào chiếc ghế bành, tay cầm cái điện thoại gọn hơ . Giọng nói ríu rít: - Alô . Con là Phúc Nguyên . Con chào cô …… Thấy Lãm tủm tỉm cười, Tâm không ngăn được tò mò: - Ai vậy ? - Hà Yên . Tâm ngờ ngợ đã từng nghe qua, nhưng chẳng nhớ là ai, cô gằn: - Yên nào ? Sao em không biết ? Lãm trả lời: - Cô gái đã đưa Beo về nhà hôm nó lạc ngoài công viên . Em đã gặp Yên một lần hôm đi ăn đây . Mỹ Tâm quắc mắt lên: - Môt cô gái đẹp . Nhưng nó gọi điện tới đây làm chi ? Lãm nói: - Thăm bé Nguyên . Yên có vẻ mến thằng nhỏ thất tình . Mỹ Tâm bắt bẻ ngay: - Còn em là giả vờ phải không ? - Anh không hề nói thế . - Nhưng anh nghĩ thế, nên hôm đó anh trách em . Lãm khoát tay: - Không nhắc chuyện củ nữa mà . Mỹ Tâm làm thinh . Nhìn Phúc Nguyên mặt hớn hở vừa nói vừa cười đầy vui sướng, tự nhiên Tâm chịu không nổi . Cô ghen ra mặt: - Tại sao con nhỏ Hà Yên đó lại điện thoại cho thằng Beo ? Lãm giải thích: - Thằng nhỏ muốn có người trò chuyện . - Lý do không chính đáng . Ba nó muốn có người trò chuyện thì đúng hơn . Hừ! Nếu không có em ở đây thì người nghe điện nãy giờ là anh chớ đâu phải thằng Beo . Lãm tủm tỉm: - Anh cũng muốn thế lắm chứ . Tiếc là đây là lần đầu Yên gọi tới, mà lại có em ở cạnh . Mỹ Tâm bậm môi véo mạnh vào bắp vế Lãm: - Anh còn dám nói hả . Gồng mình lên chịu năm ngón tay móng đỏ của Tâm, Lãm thừa cơ kéo cô xuống bếp . Khuất vách tường, anh tha hồ hôn cô mà không ngại …..tai mắt thằng Beo . Mỹ Tam lả người đi trong vòng tay Lãm . Cô vừa tận hưởng cảm giác do Lãm mang tới, vừa vẩn vơ nghĩ ….. Giá mà đừng có thằng quỷ nhỏ chuyên phá bỉnh ngoài kia thì tuyệt biết mấy . Giọng Phúc Nguyên vang lên: - Ba Tèo ơi! Cô Yên gọi ba . Lãm ngẩn người ra, anh liếc vội gương mặt xụ xuống của Tâm rồi bảo: - Có mặt ngay . Mỹ Tâm tức điên lên . Cô lẽo đẽo bước theo anh . Đợi Lãm cầm điện thoại, Tâm ngồi xuống kế bên Nguyên, tay bấu vào đít nó . Thằng bé ré lên . Mỹ Tâm nói thật to: - Ôi cha! Sao vậy Beo ? Ba đang gọi điện, con không được làm ồn . Phúc Nguyên bậm môi làm thinh, nó nhìn Tâm với tất cả dè chừng . Vẫn giọng oang oang đầy cố ý, Tâm nói tiếp: - Mẹ đút cơm cho con nhe . Hôm nay cơm ngon lắm . Toàn những món con thích . Nghe tới chuyện “đút cơm”, Phúc Nguyên đập hai chân đùng đùng lên salon: - Con ăn một mình hà . Tâm gật đầu ngay: - Rồi . Con ăn một mình . Xuống bép với mẹ, để ba nói chuyện . Vừa nói, Tâm vừa khoái chí khi thấy gương mặt nhăn như khỉ ăn ớt của Lãm . Anh gác máy: - Đúng là lòng dạ đàn bà . Vừa hẹp hòi, vừa gian xảo . Mỹ Tâm trợn mắt: - Anh nói vậy là sao ? Lãm nhún vai: - Là vậy chớ sao . Em thừa thông minh để hiểu mà . Vào bàn cơm, nhóc Nguyên bắt đầu yêu sách . Nó đòi ăn bằng đủa như người lớn và làm đổ tóe ra bàn . Mỹ Tâm cố kiềm để khỏi mắng khi cơm văng lên cả tay cô . Lãm cười, bắt thằng “quỷ nhỏ” xé giấy vệ sinh ra chùi bàn chớ chẳng hề rầy nó một tiếng . Tâm buột miệng: - Anh dạy con ….hay thật, chẳng dám nói động dù một lời . Lãm từ tốn: - Lần đầu nó cầm đủa, dĩ nhiên phải rơi vãi, không động viên thi thôi, sao lại rầy ? Nếu mắng mỏ, lần sau nó sẽ không sử dụng đủa nữa . Phúc Nguyên lên tiếng: - Không được cãi nhau khi ăn cơm, cô giáo bảo như vậy . Lãm búng tay: - Giỏi . Biết giải vây cho ba đúng lúc . Mỹ Tâm liếc Lãm: - Cha con anh bao che cho nhau hay lắm . Lãm cười khi Phúc Nguyên thắc mắc: - Bao che la gì hả ba ? Lãm lừ mắt: - Con hỏi nhiều quá, coi chừng sặc đó . Buông đũa, Nguyên mở tủ lạnh rót nước uống . Mỹ Tâm cũng đứng dậy theo. Cô mang lê ra gọt vỏ . Bữa cơm tối coi như xong khi trên bàn còn mỗi mình Lãm . Anh thắc mắc: - Sao em ăn ít vậy? - Em thích trái cây hơn món thịt bò của anh . Đợi Nguyên ra xem phim hoạt hình xong, Mỹ Tâm mới hỏi: - Mẹ bé Beo dạo này thế nào? Lãm ngập ngừng: - Anh không biết . Sao em lại quan tâm tới Phương Dung chứ ? - Vì em không nghĩ anh phải nuôi bé Beo suốt đời. - Anh sẽ nuôi đấỵ Em nên chuẩn bị tinh thần nếu yêu anh . Mỹ Tâm liếm môi: - Điều này với em thật là khó . Có lẽ anh phải lựa chọn giữa em và thằng nhỏ thôi. Lãm nhíu mày: - Lựa chọn ? Em nói gì lạ vậy? Dẫu sao nó cũng mang họ của anh mà . - Nghĩa là anh đã dứt khoát không cần em ? - Anh không nói vậy vì anh yêu em . Mong em hiểu cuộc sống của anh và bé Beo là một . Ba người chúng ta sẽ là một gia đình êm ấm nếu chúng ta biết hy sinh vì thằng bé . Mỹ Tâm nhếch môi: - Hy sinh vì Phương Dung thì đúng hơn . Cô ta là một người mẹ vô trách nhiệm, vô lương tâm . Lãm nhỏ nhẹ: - Anh không phủ nhận điều này. - Em không muốn hy sinh vì một người như cô tạ Đốt điếu thuốc, Lãm ray rứt: - Nếu cứ thế mãi, chuyện của mình cũng chẳng đi tới đâu. Mỹ Tâm nhếch môi: - Anh cũng nhận ra điều đó sao? Lãm không trả lời. Mỹ Tâm bỏ vào trong . Lãm ngồi lại với điếu thuốc trên taỵ Hai người đã có bao nhiêu cuộc nói chuyện như vậy rồi? Chắc không dưới năm cuộc, và lần nào Mỹ Tâm cũng bỏ đi. Chắc chắn cô sẽ về nhà và đêm nay Lãm lại khó ngủ . Dầu ngán đến tận cổ, Hà Yên vẫn phải lịch sự đứng nghe gã thanh niên, bạn đồng nghiệp của dì út lải nhải khoe khoang về những thành tích của mình trong quá trình làm việc . Vừa nghe, Yên vừa nhóng cao đầu tìm dì út . Bà dì lanh chanh biến đâu mất rồi không biết . Yên bỗng đâm bực bội khi mình bị dì "mang cháu bỏ chợ" như vậy. Giữa hội chợ người đông như kiến, muốn kiếm cho ra dì út, đúng là khó hơn mò kim đáy biển . Giọng Sáng vang lên bên tai Yên: - Nghe chị Loan bảo Yên còn một năm nữa là tốt nghiệp, công ty sẵn sàng nhận Yên ngay khi thi xong . Anh sẽ dành một công việc thích hợp với khả năng của em . Hà Yên mỉm cười: - Nếu được vậy thì còn gì bằng . Chỉ sợ em không đủ khả năng, suốt ngày bị anh Sáng mắng ấy chứ . - Ai lại nỡ mắng một cô bé dễ thương như Hà Yên . Em chưa hiểu cái gì, anh sẵn sàng hướng dẫn cái đó . Không tính công . Điện thoại di động tít tít liên tục, khiến Sáng phải stop . Lợi dụng lúc anh ta nghe điện, Hà Yên biến ngaỵ Thoát được gã nhiều lời, cô nhẹ cả người. Thì ra gã mà dì út khen dễ thương, đẹp trai, giỏi việc là như thế . Dì nhất định vun vào cho cô và Sáng mơi đáng sợ chứ . Nghĩ tới việc suốt ngày phải nghe Sáng ra rả nói về bản thân . Hà Yên đã hải lòng, khiếp vía. Cô sợ nhất đàn ông hợm hĩnh, khoe khoang . Sáng không những khoe khoang, hợm hĩnh mà còn khoác lác, tự cao nữa. Nếu so sánh, Thạch dễ thương hơn gã này nhiều. Phải lúc nãy, Yên điện thoại rủ Thạch cùng đi nhỉ ? Có anh ta, chắc cô vui hơn . Nghĩ thế thôi, chớ sức mấy dì út Loan chịu cho Yên rủ Thạch, khi ý dì muốn giới thiệu Sáng với cô . Bỗng dưng Hà Yên thở dài nhớ đến bầu không khí nặng nề trong nhà mình mấy hom naỵ Giữa ngoại và dì út đang có chiến tranh . Yên hớm hỉnh gọi là "chiến tranh giữa hai thế hệ" . Kết quả thắng bai ra sao không biết, nhưng thế hệ thứ ba như cô đang bị ….văng miểng mới khổ thân . Ngoại còn nắm được chuyện đi dự khai mạc hội chợ hàng Việt Nam chất lượng cao để mối mai Yên cho bạn đồng nghiệp, chắc chắn dì út khó yên thân với bà . ôi dào! Thân này ví xẻ làm hai. Ai cũng lo cô ế độ, không tìm được một gã ra hồn vì cú sóc đầu đời quá nặng, nên cứ lo mối mai hết người này tới người khác cho Yên . Mới hai mươi hai tuổi đầu, cô vẫn còn trẻ lắm mà . Lẽ ra dì út nên tự lo cho mình thì hơn . Chen chúc giữa đám đông chật như nem, Hà Yên vừa giữ chặt túi xách, vừa đảo mắt nhìn . Gian hàng nào cũng nghẹt cứng người ơi là người, đông nhất vẫn là các gian hăng vải sợi, quần áo may sẵn . Là phụ nữ, đương nhiên Hà Yên cũng đâu thể bỏ qua những cơ hội này. Vừa đặt tay lên nền lụa Thái Tuấn mát rựơi, em như nhung, cô bỗng nghe một giọng đàn ông hết sức quen thuộc: - Màu lụa này rất hợp với em . Tim đập mạnh như muốn rời khỏi lồng ngực, cô quay lại và đụng ngay gương mặt của Dân, mốt tình đầu một thuở của cô . Đúng là Dân vừa nói những lời ngọt ngào đó, nhưng không phải nói với Yên . Kế bên Dân là một cô nàng xinh xắn, cô ta đang giữ kè kè tay Dân, hai người đi sát vào nhau giữa đám đông như muốn khoe tình yêu với thiên hạ . Không cần biết Dân có nhận ra mình không, Hà Yên vội chen ra ngoài, người đẫm mồ hôi. Cô lơ láo bước, mặc cho những người xung quanh xô đẩy. Lâu lắm rồi, Hà Yên không gặp Dân và cô cũng đã quên khuấy anh ta, dầu mối tình đó vẫn là một vết thương trong lòng cô . Nói ra thật mâu thuẫn, nhưng đúng là vậy. Vết thương ấy hiện diện như một thất bại đầu đời khiến Yên mặc cảm với đàn ông nói chung, còn đối với Dân, tất cả chẳng còn gì . Vậy mà vừa gặp lại anh ta, Hà Yên đã bị sốc . Nếu Thạch chứng kiến cảnh này, anh ta sẽ không bảo cô bướng bỉnh gan lì nữa. Môi nhếch lên đầy chua chát, cô quay trở lại gian hàng công ty của dì út . Vừa trong thấy Yên, dì đã nhằn: - Đi đâu vậy? - Con đi vòng vòng xem có gì đáng mua không ? - Sao không đợi Sáng cùng đi cho vui? Nó đang tìm con đó . Hà Yên càu nhàu: - Con có đi lạc đâu mà tìm . Mình về được rồi, út ơi. Con còn một đóng bài phải học . Dì Loan trợn mắt: - Giỡn hoài! Dì hứa đưa hai đứa đi ăn lẩu bò . Tự nhiên con đòi về ngang xương là sao? Hà Yên công môi: - Lẩu bò dành cho dân nhậu chớ đâu phải dành cho con . Cẩm Loan đấu dịu: - Thôi thì ăn món khác . Yên rầu rĩ: - Không ăn hổng được sao dì ? Dì Loan phẩy tay: - Nếu vậy vào quán cà phê nghe nhạc cho nó trữ tình . Mày không được bàn ra nữa đó . Tao tốn công tốn sức vì mày chơ" đâu phải vì tao. Cẩm Loan định nói tiếp thì Sáng bước tới. Anh ta …..làm một hơi: - Em quay lại rồi thật là maỵ Anh sợ em lạc mất thì dì Loan …..đì anh tới chết . Sao? Bây giờ tới mục gì đây dì Loan ? Cẩm Loan ngọt ngào: - Uống cà phê nghe nhạc sống hợp gu Hà Yên hơn món lẩu bò . ý Sáng thế nào? Sáng mau mắn: - Dĩ nhiên OK cả hai taỵ Nhưng đợi ….cháu bảo ban sắp nhỏ đã . Vừa nói, anh chàng vừa bước vào quầy giới thiệu hiệu điện thoại di động nổi tiếng thế giới. Sáng vung tay chỉ trỏ đám nhân viên với vẻ sếp lớn một hồi mới trở ra. Mặt giãn ra đầy vẻ tự mãn, Sáng xoa hai tay vào nhau: - Chúng ta đi. Nhưng chị Loan và em Yên định tới quán nào ạ ? Cẩm Loan dễ dãi: - Quán nào thuận đường là được . Sáng quyết ngay: - Vậy đến Suối Mơ đi. Ở đó có nhạc sống khá lắm . Chị Loan biết quán đó mà . Quay sang Hà Yên, Sáng thật lịch sự: - ý em ra sao hở Yên ? Cô cắn môi và bật ra quyết định thật nhanh: - Em thấy hơi mệt trong người, nếu được về nhà nghĩ thì không gì bằng . Mặt Cẩm Loan một đống, còn mặt Sáng thì tối sầm . Cả hai người đều hết sức giận Yên . Nhưng lỗi đâu phải tại cô, Yên hoàn toàn bị áp đặt từ đầu, cô có quyền từ chối những gì mình không thích chứ . Tại sao hai người tỏ thái độ với cô dữ vậy? Sáng khá nhạy bén, anh ta xông xáo: - Tiếc thật . Em mệt anh sẽ xin phép dì Loan đưa em về . Hà Yên nói: - Em về với dì Loan được mà . Giọng Cẩm Loan cộc lốc: - Dì chưa về đâu. Con về với Sáng đi. Hà Yên ngậm ngùi gật đầu. Cô biết dì út giận, nhưng giận cỡ nào cũng không nên ….xử ức cháu mình như vậy. Sáng cười thật tươi: - Em sẽ đưa em Yên về tận nhà . Chị cứ an tâm vui với các anh chị ở đây. Rồi thật tự nhiên, anh ta nắm tay Yên: - Mình về em . Yên muốn giật tay lại vô cùng, nhưng cố kèm vì sĩ diện của cả hai. Chen chút cả hơn mười lăm phút, cô và Sáng mới ra tới cổng khu hội chợ . Bảo cô đợi, Sáng đi lấy xe. Giá mà Yên bỏ về ngang được nhỉ và giá mà Yên mở rộng trái tim ra để thấy Sáng đẹp trai, hoạt bát, giỏi việc như lời dì út vẫn khen nhỉ ? Khổ sao hình ảnh Dân hạnh phúc bên cô bồ xinh xắn cứ vạt vờ trước mắt Yên dù cô không muốn nhớ chút nào. Dân là cả một thời quá khứ của cô, cái thời có ba ở cạnh mẹ và cô mới hạnh phúc làm sao. Giờ thi mẹ vò võ một mình, ba trắng tay phải sống bám vào người đàn bà khác, còn Yên thì mặc cảm tự tin với những thất vọng đầu đời. Mà tại sao cô không vựơt qua khỏi chính mình được ? Hãy vứt bỏ những muộn phiền đã củ kỹ ấy để đi đón niềm vui mới chứ . Nhưng đón niềm vui mới với ai khác thì được, chớ với Sáng, coi bộ hơi khó . Hà Yên ngao ngán ngồi sau lưng Sáng, anh ta nói nhiều hơn thở thì phải. Yên mím môi lặng thinh để mặc Sáng đọc thoại cho đến khi về tới nhà . Sáng dặn dò: - Em vào nghĩ sớm . Sáng sẽ hết mệt ngaỵ Hà Yên ngoan ngoản gật đầu: - Em sẽ nghe lời anh . Sáng tình tứ: - Hôm khác anh sẽ đưa em đi nghe nhạc . Giờ thì ngủ ngon nhé . Hà Yên thở phào khi Sáng quay đầu xe. Cô chưa vào tới phòng khách đã nghe giọng bà Hảo xẵng lè: - Thằng nào vậy? Hà Yên lúng túng: - Dạ …..đồng nghiệp của dì út ạ . Bà Hảo lừ mắt: - Đồng nghiệp nào? út mày đâu mà để thằng đó chở về ? Yên vuốt tóc: - Dì út con phải điều động nhân viên trong hội chợ, con về trước học bài. - Hừ! Biết mình có bài chưa học mà còn ham đi chơi. Bạ thằng nào cũng cho chở, lỡ như bên nhà bà Bá trong thấy thì người ta sẽ đánh giá ngaỵ Hà Yên kêu lên: - Sao lại đánh giá . Con có làm gì sai đâu? Bà Hảo nói: - Không sai, nhưng đâu có nghĩa là đúng . Ngoại muốn con được sung sướng nên lựa cho con chổ đàng hoàng . Từ giờ trở đi, không được đi ngang về tắt với bất kỳ ai. Ngoại hứa với bà Bá và dì Ngọc Lan rồi. Con ưng thằng Thạch đúng là đúng duyên đúng phận . Thầy bói nói số hai đứa rất hạp, lấy nhau rồi chỉ từ khá dả tới sang giàu …. Hà Yên giẫy nẩy: - Trời ơi! Ngoại ơi, đã là năm hai ngàn lẻ một rồi, ngoại còn ép con cháu sao? Con chỉ xem anh Thạch như bạn bè, ngoài ra chả nghĩ gì hết . Làm sao lấy người như ảnh được chứ ? Bà Hảo độc đón: - Đừng có cải tao. Hồi đó ngoại để mẹ mày tự do lấy người mình yêu nên bây giờ mới khổ cả con lẫn mẹ . Con phải biết hôn nhân quan trọng gấp mười lần tình yêu. Thất tình một tháng, thậm chí một năm buồn khổ rồi cũng quên, cũng quạ Nhưng lấy nhầm một thằng đàn ông khắc tuổi thì khổ cả đời mình lẫn đời con . Hà Yên gân cỗ: - Con không tin những chuyện tam hợp, tứ khắc gì gì đó đâu. Bà Hảo tỉnh queo: - Nhưng tao tin . Rồi ba cao giọng giảng giải một lèo về tử vi bói toán và phán chắc nịch: - Tóm lại, mày lấy thằng Thạch là hợp đủ hết, bằng không coi chừng phải làm vợ sau, mẹ kế người khác thì khổ con à . Hà Yên ngang ngang: - Chừng nào chuyện xui xẻo ấy xãy ra hãy hay, chớ con không ưng Thạch đâu. Mặc bà Hảo vỗ bàn quát như mội khi có chuyện không ưng ý, Yên chạy tuốt lên lầu. Vừa ngồi xuống xích đu ngoài ban công, cô đã nghe giọng mẹ hốt hoảng: - Con làm gi cho ngoại giận vậy? Yên bực bội: - Con không làm gì hết . - Vậy tại sao lại chạy lên đây ngồi, còn ngoại thì la lối ở dứơi? Nên nhớ con nhỏ nhất mà, không được cãi người lớn . Hà Yên nói một hơi: - Đó là cách dạy con của mẹ bao nhiêu năm naỵ Không được cãi lời, phải vâng lời. Con ngán cái điệp khúc ấy lắm rồi. Mẹ đừng bắt con nhu nhược như vậy nữa. Con đủ lớn để biết thế nào là đúng là sai. Con không muốn làm cái máy gật, nhất là phải gật đầu đồng ý lấy một người mình chả có chút tình cảm làm chồng cho vừa lòng bà ngoại. Rồi không đợi bà Tuyết nói thêm lời nào, Yên chui vào phòng, đống cửa lại. Sống trong ngôi nhà không phải của mình sao khó thế . Hết làm vừa lòng bà ngoại, Yên phải chiều ý dì út . Nhưng hôm nay cô cả gan làm cho hai người giận . Sự kiện này xem ra cũng khá trọng đại, song suy cho cùng, Hà Yên cũng đúng . Cô phải làm chủ đời mình chớ không để bất kỳ ai khác . Trần Thị Bảo Châu -------------------- Mùa nào cũng buồn ...
|
|
|
![]() |
![]() ![]()
Post
#2
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 2,835 Joined: 9-October 09 Member No.: 5,482 Country ![]() ![]() |
Chương 5 Dụi tàn thuốc, Lãm vươn vai đứng dậy. Lại một ngày trôi qua không niềm vui cũng chẳng nỗi buồn . Với anh, tất cả là sự trống rỗng đến chán chường . Lãm là người đam mê công việc không rượu chè sa đọa ở các vũ trường, quán cơm . Thỉnh thỏang, anh đi nghe nhạc, uống cà phê với bạn bè và vui thú với máy tính . Trong tình yêu anh là người nghiêm túc, thế nhưng duyên phận dường như chưa đến . Lãm chợt thở dài khi nhớ đến Mỹ Tâm . Cũng không thể trách Tâm vì đâu phải cô gái nào cũng chấp nhận vai bà mẹ kế với nhưng định kiến ngàn đời của xã hội. Có trách chăng là trách Tâm hiểu rõ hơn ai hết về hoàn cảnh của Lãm, nhưng vì tính hẹp hòi cô chọn giải pháp chia taỵ Giờ này, chắc Tâm đang ngồi quán với một gã tình hờ nào đó cho khỏa lấ'p nỗi cô đơn . Lãm trách cô và cũng tội nghiệp cô . Thật lòng, anh mong sao Mỹ Tâm sớm tìm được một người chồng như ý muốn . Riêng anh thì …. Giọng thằng Beo vang lên: - Ba ơi! Vào chơi với con . Lãm sà xuống bên nó: - Chơi gì đây nhóc ? - Đua xẹ - Con chơi một mình đi. - Con thích có ba hà . Lãm đành dán mắt lên màn hình . Anh cũng hò hét cổ vũ “cố lên, cố lên” cho Nguyên hăng tiết . Đúng là có anh ngồi cạnh, nó phấn chấn hẳn . Nhưng hét mãi cũng mệt, anh đành bày trò khác: - Không chơi đua xe nữa. Lấy giấy ra vẽ cho bạ Phúc Nguyên tiếc nuối nhìn Lãm tắt máy tính . Nó lấy giấy, hợp viết chì sáp ba mươi sáu màu tuyệt ra để trên bàn . Thằng bé rất có khiếu vẽ, cô giáo đã bồi dưỡng riêng để nó đi dự thị Lãm đặt nhiều hy vọng vào Nguyên, nhưng anh luôn để nó tự do vẽ chớ không ép vào một đề tài nào. Nguyên chống tay: - Con hổng biết vẽ gì nữa. Chán lắm . Lãm ngỡ ngàng vì giọng điệu cụ non đó . Anh buột miệng: - Sao lại chán ? Nguyên lắc đầu. Ngay lúc ấy, bà Năm bước vào. Bà nói: - Hồi chiều, cô giáo bảo với dì, dạo này bé Beo hay lo ra, nó bực bội uất ức điều gì hổng biết mà hay đánh bạn . Tới giờ vẽ nó quẹt tùm lum trên giấỵ Lãm nghiêm mặt: - Tại sao con làm thế ? - Tại bạn chọc con . - Bạn chọc con thế nào? Phúc Nguyên vênh mặt lên: - Bạn nói con là đồ dỏm, nên không có mẹ đi đón . Nhưng con đâu có dỏm nên phải đánh cho bạn biết thế nào là …..lễ độ Lãm lắc đầu: - Đánh bạn là không ngoan, không chịu vẽ thì còn tệ hơn nữa. Hay con muốn không được đi thỉ Phúc Nguyên rơm rớm nước mắt: - Bữa hổm cô Yên hứa sẽ dắt con đi thi, giờ cô Yên mất tiêu rồi, con không thi nữa, không vẽ nữa. Lãm chắc lưỡi, bà Năm ngập ngừng: - Hay cậu đón cô Yên gì đó tới chơi với bé Beo cho nó vuỉ Lãm xua tay: - Cô ấy không rãnh . Hơn nữa, mình đâu thể làm phiền người ta mãi. Nguyên nhìn anh: - Con gọi điện thoại cho cô Yên hổng được . Chắc điện thoại nhà cô hư rồi. Lãm vuốt theo: - Ờ . Chắc là vậy. Nguyên mếu máo: - Con nhớ cô Yên . Lãm xoa đầu nó: - Vậy con vẽ cô Yên đi. Biết đâu chừng cô Yên sẽ trong hình vẽ bước ra thăm con . Mắt thằng nhỏ sáng lên: - Thiệt hả bả - Thiệt . Nhưng con phải vẽ thật giống cô Yên mới được . Phúc Nguyên hăm hở mở hợp chì sáp ra. Lãm buông mình xuống salon . Đâu phải chỉ bé Beo nhỏ Hà Yên . Trái tim khô khan của Lãm cũng đang thổn thức đây. Trước kia, anh yêu Mỹ Tâm rất chân thành . Lần đầu hai người giận và chia tay vì bé Beo, Lãm đã buồn bã, thất tình như chết rồi. Anh nghĩ không thể nào quên được cô nên khi Tâm trở lại với anh, Lãm đã xem Tâm như báu vật . Hai người đã có những phút giây hạnh phúc sau một lần giận dỗi. Thế rồi chuyện bất hòa diễn ra như cơm bữa. Hết giận lại thương, hết thương lại giận . Tình yêu nồng cháy Lãm dành cho Mỹ Tâm ngày càng lạnh, anh như chai trước những cuộc giận hờn ấỵ Cuối cùng chia tay thật . Ngay lúc đấy, Hà Yên xuất hiện . Cô và Mỹ Tâm khác nhau như hai thái cực khiến dù không muốn, lắm lúc Lãm cũng phải làm một bản so sánh rồi ngẩn ngơ tiếc vì Yên đã có nơi có chốn . Yên không tới thăm cha con anh cũng đúng thôi. Lãm không thể ích kỷ, chỉ nghĩ tới mình và bé Beo mà không nghĩ tới cô . Đã biết bao lần anh nhấc ống nghe định nhấn số điện của Hà Yên rồi? Anh không nhớ, chỉ biết dù đang làm việc trong công ty hay ngồi trước bàn phím trong nhà, tâm trí anh vẫn lãng đãng trôi về cô Qua số điện thoại, Lãm đã hỏi 1080 và biết địa chỉ của Hà Yên . Nó chỉ cách nhà anh một con hẻm . Đi bộ vài bước là tớị Thế mà xa dịu vợi. Đã có lần anh chở Phúc Nguyên ngang ngôi nhà đó, nhưng cửa đóng then gài, chả ai bên trong . Lãm đành về với nỗi hụt hẫng to lớn . Anh ước chi nhóc Beo thấy Yên và há mồm gọi tên cô cho thỏa nhớ mong . Lãm ngượng nghịu cười một mình . Thế ra, anh không phải túyp đàn ông chung tình . Vì mới chia tay với Mỹ Tâm chưa bao lâu, vết thương lòng vẫn còn …rỉ máu thế mà Lãm đã xốn xang, bồn chồn vì cô gái khác . Nếu Hà Yên không có Thạch, chắc chắn anh đã đeo đuổi cô bé triệt để rồi. Phúc Nguyên mang tranh lại khoe: - Cô Yên nè bạ Lãm đỡ tờ giấy và tủm tỉm cười vì ….chân dung yêu dấu trong đó xấu qúa cỡ . Nguyên nói: - Ba gọi cô Yên ra đi bạ Lãm tìm cách hoãn binh: - Phải vẽ cô Yên đầy đủ tay chân, ăn mặc thật đẹp mới được . Con vẽ có mỗi gương mặt không tay chân làm sao cô Yên đi ra chơi với con . Như ….ngộ ra vấn đề, Nguyên dạ rõ to và trở lại ngồi vào bàn . Lãm dặn dò: - Phải vẽ thật đẹp, thật kỹ, chừng nào ba khen đẹp, cô Yên mới ra gặp con . Lãm thở dài. Anh ước chi Hà Yên là người đẹp trong tranh của chuyện Bích Câu Kỳ Ngộ để ngày ngày sẽ hiện ra chăm sóc cho con anh rồi lại lẫn vào tranh . Nhưng Hà Yên chỉ là Hà Yên hiện thực của năm hai ngàn, cô không có truyền thuyết liêu trai để Lãm thả trí tưởng tượng tới tận trái tim cô . Nhưng giờ này Yên đang làm gì nhỉ ? Không cưỡng được lòng, Lãm về phòng mình, điện thoại cho cô . Vừa nhấn số, anh vừa vái trời sao cho Yên là người nhấc máỵ Nghe giọng cô “alô”, Lãm mừng như con nít được quà . Anh nghe tiếng mình lạ hoắc: - Lãm đây! Yên khỏe không ? - Tôi khỏe. Cám ơn anh đã quan tâm . Bé Nguyên thế nào rồi? - Nguyên cũng khỏe, có điều không ngoan . Nó rất nhớ em và tuyên bố chỉ nghe lời cô Yên . Anh nghe Hà Yên cười nhẹ: - Vậy à ? Tại Nguyên thiếu thốn tình cảm . Anh tìm cho nó một bà mẹ, bảo đảm nó sẽ ngoan ngaỵ Lãm chép miệng: - Tìm thì dễ rồi, nhưng được hay không, khó nói lắm . Hà Yên lảng đi. - Nguyên đang làm gì vậy? - Nó đang vẽ cô Yên với mơ ước hết sức thần thoại là cô Yên sẽ từ tranh bước ra chơi với nó . - Đúng là con trai của ba Tèo, trí tưởng tượng phong phú quá . - Yên nghĩ sao, nếu tôi cũng mơ ước với Phúc Nguyên ? Hà Yên tỉnh táo: - Tôi nghĩ anh không điện cho tôi để nói lên mơ ươc viển vông đó . Lãm xoa cằm: - Đúng như vậy. Tôi có chút việc nhỏ, tha thiết được cô tiên Hà Yên giúp . - Anh lại quanh co nữa rồi. Chuyện gì ? Cứ nói thử xem . - Dạo này, Nguyên rất chướng, nó không tha thiết với những giờ học vẽ, nó bảo nó không thích vẽ nữa, vì trước đây cô Yên hứa sẽ đưa nó đi thi, nhưng bây giờ cô Yên mất tiêu rồi. Tôi nhờ Yên khích lệ Nguyên và nếu có thể, làm ơn đưa nó đi thi hộ . Không phải tôi là người háo danh ép con mình chuyện nó không thích . Nhưng Yên biết rồi đó, Nguyên rất có khiếu hội họa, nó buông xuôi vì thất vọng chớ không vì bất tài. Tôi sợ nó bị ức chế tâm lý, sau này bỏ luôn sở thích nên ….. Hà Yên ngắt lời anh: - Tôi hiểu. Đúng là tôi có hứa, không ngờ nó lại nhớ và đặt nặng vấn đề như vậy. Lãm nói: - Tại vì Nguyên rất quý em . Hầu như ngày nào nó cũng nhắc tới em, nghe mà tội nghiệp . Yên thở dài: - Anh làm tôi thấy mình tội lỗi vì đã bỏ bê thằng bé . Nhưng đã nói với anh rồi, tôi không thể vì không có thời gian . Lãm im lặng . Anh đã đòi hỏi quá nhiều ở Hà Yên . Điều đó không nên chút nào. Khổ sao anh thèm được nhìn thấy cô lăng xăng bên khung bếp, dịu dàng bên bàn ăn của nhà mình quá . Giọng Yên ngập ngừng: - Tôi ……tôi ….nói chuyện với Nguyên một chút . Lãm nghe tim mình reo lên . Anh cười thật tươi: - Em chờ máy nghẹ Phóng vèo vào phòng của Nguyên, anh bảo: - Cô Yên gọi điện cho con kìa. Thằng nhỏ lật đật buông cây viết chì, chạy ào tới máy điện thoại gần đó . Lãm nhìn gương mặt sáng bừng lên vì mừng của nó mà thương . Giá như …có lẽ anh đừng “Mơ ước viển vông” nữa. Thay vì nghe Nguyên líu lo với Hà Yên, anh bỏ ra hành lang và đốt thuốc . Không gọi điện, không nghe tiếng cô thì nhớ, giờ gọi điện và nghe tiếng cô rồi thì lại thấy buồn hiu hắt . Tàn độ nửa điếu thuốc, Lãm nghe Nguyên gọi mình: - Ba ơi! Ba nói chuyện với cô Yên . Bứng điếu thuốc hút dở ra cỏ, anh chạy vội vào. Giọng Yên nhẹ tênh: - Anh đang làm gì ? - à! Tôi hút thuốc ngoài hành lang . - Không sợ sẽ bị viêm hộng nữa sao? Lãm cười: - Tôi đang ước gì mình lại bị viêm hộng đây. Hà Yên chua ngoa: - Xí! Lần này tôi sẽ để mặc anh chết luôn . Chớ hổng ở không nấu cháo đâu. Lãm ỡm ờ: - Giờ thì tôi mới hiểu vì sao Chí Phèo say cháo của Thị Nở hơn là say rượu. Yên gắt: - Anh chỉ giỏi nói bậy. Thôi stop …… - ấy đừng! Tôi hứa sẽ nghiêm chỉnh, Yên đừng gác máy mà . - Tôi chẳng biết sẽ nói gì với anh đây. Lãm dụ dỗ: - Thì cứ im lặng nghe tôi nóị - Anh có vẻ rảnh rỗi nhỉ ? - Tôi vừa xong một hợp đồng, giờ có thể thỏai mái cả nửa tháng . - Nếu thế, có bệnh thì bệnh vào lúc này đi. Lãm khịt mũi: - Tôi đang bệnh đó chứ . Yên không nghe giọng tôi rất thảm sao Hà Yên thản nhiên: - Không . Không hề . Trái lại, anh có giọng của một kịch sĩ đang cố lên gân . Lãm bật cười: - Tệ vậy sao? - Còn hơn cả tệ nữa. Thôi, hết bệnh cho rồi. Nghe giọng vờ của anh, tôi sẽ bệnh mất . Lãm thích thú lim dim mắt . Nói chuyện với Hà Yên luôn khiến anh thấy yêu đời. Cô lém lỉnh, thông minh, và hơi ác (như tất cả bọn con gái), chính những tính cách đó hợp thành một Hà Yên hồn nhiên nhưng quyến rũ cực kỳ . - Sao không nói gì hết vậy? - à! Toi đang suy nghĩ xem em thích nghe gì mà không chán . Giọng Hà Yên bỗng chùng xuống: - Tôi đang một mình . Buồn lắm, anh nói gì tôi cũng nghe hết . Lãm tò mò: - Bà ngoại, mẹ và dì em đâu cả rồi? - Ngoại và mẹ đi dinh thầy thím để cầu khẩn gì đó . Dì Út cũng không có ở nhà . Chỉ có tôi lẩn quẩn với tôi thôi. - Nếu biết thế, tôi đã gọi điện sớm hơn rồi vì tôi cũng đang một mình như em . Hà Yên chỉnh ngay: - Một mình của tôi khác một mình của anh à nghẹ Lãm xoa cằm: - Nhưng nói chung vẫn là một mình phải không ? Dạo này Thạch vẫn gọi về cho em thường xuyên chứ . - Vẫn thường xuyên, nhưng dường như chất lượng không được như trước . - Sao thế ? Hà Yên cắn môi. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại nói thế với Lãm . Anh đâu phải là dì Út hay Nhược Thủy để Yên tâm sự những điều hết sức riêng tư này. Cô vội vàng nói: - Có lẽ đó chỉ là một cảm giác vu vơ khi xa nhau, sợ mất nhau. Lãm dạy đời: - Yêu phải tin vào người mình yêu chớ . - Tôi biết . Rồi cô thì thầm: - Nè! Nói thật đi. Ngày xưa, anh đã tin vào mẹ bé Nguyên như thế nào? Lãm hơi bất ngờ vì câu hỏi của Yên . Anh lúng túng đổi tay cầm máỵ Hà Yên lại hỏi: - Sao không trả lời tôi? - Trường hợp tôi và mẹ bé Nguyên đặc biệt . Tôi chưa thể nói với em được . Yên cười khẽ: - Vì chưa tin tưởng tôi chớ gì ? Mà thôi. Cũng không nên trách anh . Lãm vội nói: - Không phải vậy đâu. Vì có những chuyện không phải ai cũng dễ thông cảm . Mỹ Tâm là một ví dụ điển hình . Mong rằng em đừng trách tôi. Hà Yên vẫn không tha: - Thế anh với Mỹ Tâm thì tin nhau được bao nhiêu phần trăm ? Lãm lững lờ: - Chắc phải nhiều hơn em và Thạch . Yên buột miệng: - Hổng dám đâu. Anh biết gì về tụi tôi cơ chứ . - Biết nhiều. Đôi khi nói lại sai, chỉ nhìn thoáng thôi mà đoán trúng đấỵ Yên ấm ức: - Lúc gặp anh, tôi và Thạch vẫn chưa là gì của nhau đâu. Lãm kêu lên: - Trời ơi! Tiếc thật . - Tiếc gì cơ chứ ? - Tiếc rằng lúc đó tôi không tán tỉnh Yên để bây giờ ân hận Hà Yên nống người, cô gắt: - Anh lại nói bậy. Lãm trầm giọng: - Lần này tôi nói thật . Tôi rất tiếc đã để vuột cô gái mình từng tìm kiếm khi cơ hội đưa tới trước mắt . Yên trấn tỉnh lại vì lời táo tợn ấỵ Cô cười nhẹ: - Anh thi vị hóa cuộc đời đó thôi. Tôi không phải người anh mong đợi đâu. Nếu quen biếc lâu, anh sẽ nhận ra một Hà Yên đố kỵ, tham lam ác độc, dễ ghét . Lãm nhỏ nhẹ: - Em không cần quảng cáọ Tôi tin vào trực giác của mình . Yên mỉa mai: - Với chị Phương Dung và chị Mỹ Tâm, anh có sử dụng trực giác không vậy? Lãm im lặng . Hà Yên hả hê: - Không trả lời được à ? Nếu thế đừng sử dụng trực giác với tôi nữa nhé . Lãm tỉnh rụi: - Cám ơn Yên đã cho một lời khuyên . Tôi nghĩ trực giác cũng cần có kinh nghiệm . Lần thứ ba này, tôi không sai được . Em đúng là một nửa của bản thân tôi. Yên nhíu mày: - Anh đang đọc thơ à ? - Tôi chỉ nhờ thơ để nói lên lòng mình . - Anh nhầm đối tượng rồi. Chuyển đề tài đi. Nếu không, thì stop đó . Lãm vội vã: - Đừng stop . Em sẽ buồn vì không ai lải nhải bên tai. Tôi sẽ buồn vì đã làm em giận . Nói chung, sẽ chẳng ai vui hết . Hà Yên ậm ự: - Biết người ta hay giận mà vẫn thích chọc . Thảo nào ….. - Thảo nào ……sao? Em nói tiếp đi chứ . Yên mím môi: - Thảo nào một đời vợ, một đời bồ vẫn còn phải solọ Yên nghe Lãm bật cười vì câu chua ngoa của mình . Cô tưởng tượng anh đang nằm dài trên salon, tay ôm điện thoại cười. Nụ cười của anh quyến rũ thế kia, tính tình cũng hay haỵ Sao lại bị vợ bỏ nhỉ ? Lãm nói mẹ Phúc Nguyên đang du học ở Úc, điều này chứng tỏ chị là người cầu tiến . Có phải ưu điểm này lại là nguyên do dẫn đến chuyện hai người chia tay không ? Hà Yên không ngăn được tò mò: - Nói về mẹ của bé Nguyên đi. Lãm ngập ngừng khá lâu mới …..vào đề: - Cô ấy có bé Nguyên quá sớm . Năm đó mới mười bảy tuổi Yên kêu lên: - Trời! Chị ấy có ….bị anh tảo hôn không vậy? Hay là anh dụ dỗ trẻ con ? Lãm chép miệng: - Tôi không thể nói được, chỉ mong em đừng nghĩ xấu cho tôi, tội lắm . - Sau đó thì sao? - Một bà mẹ mười bảy tuổi vừa đáng thương lẫn đáng trách phải không ? Hà Yên cao giọng: - Đáng trách nhất vẫn là người đã làm chị ấy thành mẹ quá sớm . Lãm trầm tư: - Vâng . Đúng là đáng trách . Bởi vậy tôi đã tạo mội điều kiện để cô ấy tiếp tục học và làm lại cuộc đời khi đã chín chắn hơn . Tôi luôn cầu mong cô ấy sẽ tìm được một người đàn ông vừa ý . Hà Yên nhíu mày. Lãm là người như thế nào nhỉ ? Cô cắn môi nghĩ ngợi và ngập ngừng: - Thật là tôi chưa hiểu gì về anh như đã tưởng . - Em thất vọng à ? Yên liếm mối: - Một chút thôi. Lãm nói: - Ai cũng có một lần nông nổi. Nhưng tôi không hề ân hận khi nhận nuôi bé Nguyên . Hiện giờ nó là lẽ sống của tôi. - Nhưng cũng gì nó, anh hy sinh hạnh phúc mớỉ Lãm xoa cằm: - Cũng chưa hẳn . Nhờ Nguyên, tôi mới nhận rõ hơn bản chất của Mỹ Tâm . Một người ích kỷ không phù hợp với tôi. - Tôi sợ anh phải đốt đuốc đi tìm người phù hợp với mình khắp thế gian này. - Có thể tìm mười năm không gặp người trong mọng, nhưng cũng có thể sáng mai ra cửa sẽ gặp ngaỵ Tất cả là duyên số . Hà Yên ôm gối vào lòng: - Anh tin vào duyên số sao? - Tin . - Bà ngoại tôi cũng thế . Ngoại bảo tôi và Thạch có duyên phận, nên người ở ta kẻ ở Tây mới gặp nhau. Lãm cười nhẹ: - Cha con tôi và em hữu duyên vô phận . Chúng ta là bạn thân vậy Hà Yên săm soi móng tay: - Bạn thì có thể, nhưng thân phải còn xét lại. Lãm thở dài: - Tôi biết nên nhất định phải phấn đấu nhiều hơn nữa. Hà Yên nhẹ nhàng: - Không cần đâu. Chỉ là bạn thôi, như bây giờ là đủ rồi. Lãm nhìn lên trần nhà, anh và Yên cùng im lặng . Một lát sau, anh nói: - Được trò chuyện với Yên thật là vui. - Tôi cũng vui, nhưng …. - Nhưng thế nào? - Hình như vần còn những bí mật nào đó anh chưa nói với tôi. Lãm duỗi chân trên salon, anh gật gù: - Em tinh ý lắm . Đã nói là bí mật làm sao hé môi được . Hãy thông cảm cho tôi, cô bạn nhỏ ạ . Hà Yên gõ tay lên gối: - Tại tôi tò mò quá đáng thôi. Lãm liền nói: - Tôi mừng vì em quan tâm đến tôi. - Lại mỉa mai rồi. - Tôi nói thật đó . Đáng sợ nhất là khi mình bị quên lãng, sống hay chết chả ai thèm để ý . Hà Yên bỗng kêu lên: - Dì Út tôi về . Thôi, stop nhé . - Vâng . Chúc em ngủ ngon . Đợi nghe tiếng gác máy xong, Lãm mới đứng dậy. Anh vươn vai bước ra hành lang và huýt sáo liên hồi. Nhóc Nguyên nhắc nhở: - Bà Năm dặn ba không được huýt sáo buổi tối mà . Lãm khựng lại: - Ờ . Tại vui nên ba quên . Sao? Đã hết nhớ cô Yên chưa Beo? - Dạ chưa. Lãm thở dài: - Ba cũng vậy. ****** Thằng nhóc Nguyên hớn hở đi giữa Lãm và Hà Yên . Nó đong đưa hai tay của hai người với tất cả hân hoan, hạnh phúc . Săn nhà thiếu nhi chật cứng . Đứa trẻ con nào cũng có cha mẹ đi cùng . Họ đưa chúng đi thi vẽ giải Cọ Non cấp thành phố . Giao Nguyên lại cho cô giáo xong, Lãm và Yên đứng bên ngoài chờ . Cuộc thi đã bắt đầu. Yên nhón chân nhìn qua cửa sổ để tìm Nguyên . Nó ngồi tít ở giữa, nên cô và Lãm không biết nó vẽ gì . Nhìn cái đầu nghiêng nghiêng, cái môi mím chặt, đôi mắt chăm chú dán vào tờ giấy và bàn tay nhỏ xíu thoăn thoắt vẽ những nét ngang rồi dọc, Yên thấy thương thằng nhỏ quá . Cô say sưa ngắm nó và thấy hai cha con Nguyên rất có nhiều nét giống nhau. Cô mải mê nhìn đến mức một phụ huynh đứng kế phải tò mò hỏi: - Con em có thi không ? Nó đâu? Như một phản xạ, Yên vừa chỉ vừa nó'i: - Thằng bé mặc áo vàng đó . - Chà! Còn trẻ mà con lớn dữ . Bất giác Yên đỏ mặt, cô quay lưng và gặp nụ cười của Lãm . Giận dỗi, cô bỏ ra ghế đá gần đó mặc kệ Lãm đứng lại một mình . Nhưng ngồi chẳng bao lâu, Yên lại đứng lên, cô sợ Nguyên không thấy mình rồi trở chứng không chịu vẽ thì mất công cô đã nói dối nhà để được tới đây. Lãm thì thầm vào tai Yên: - Trông em lo lắng hơn tất cả những bà mẹ ở đây. Yên trớ đi: - Đương nhiên . Vì tôi đang đóng vai mẹ mà . - Em nhập vai thật xuất sắc . Yên trừng mắt ấm ức . Ngay lúc đó, Nguyên giơ tay vẫy vẫy, cô đành nén tức xuống để cùng Lãm cười thật tươi với nó . Lãm sốt ruột: - Chả biết ông tướng vẽ gì đây nữa. Nếu chỉ vẽ một dĩa cánh gà chiên thì hổng tọ Hà Yên nói: - Thằng nhỏ không đến nỗi đâu. - Sao em biết ? - Anh không thấy những người trong ban giám khảo vẫn tới chỗ thằng bé nhìn nó vẽ sao? Họ đã chấm sơ khảo rồi đấỵ Lãm hồ hởi nhìn vào phòng thi: - Ồ nhỉ . Vậy mà em cũng đoán ra. Tôi lại nghĩ nó đang bị lỗi gì đó . Ngốc thật . Hà Yên bật cười: - Đúng là một ông bố ngốc . Lãm cũng cười, ánh mắt anh đong đầy thương yêu, khiến Yên bối rốị Yên nhận ra càng ngày mình càng không cưởng được ước muốn gặp và trò chuyện với cha con Lãm . Dạo này buổi tối dì Út thường đi vắng, nên cô tha hồ nghe điện thoại của Lãm mà không sợ bị mắng . Giữa hai người đã có một mối dây ràng buộc vô hình nào đó, tuy rất mong manh và hầu như không nhìn thấy, nhưng Yên tin chắc nó tồn tại. Cô đang khổ sở vì sự tồn tại đó . Cô không muốn có lỗi với Thạch nhưng biết sao hơn khi anh quá xạ Chút tình yêu vừa hình thành ngày một phôi pha dần . Yên rất sợ tới lúc nào đó …… Lãm kêu lên: - Nguyên vẽ xong rồi. Thằng bé ngồi khoanh tay nhìn anh và Yên với vẽ bình thản lạ thường Cô thắp thỏm: - Sao nó vẽ nhanh thế . Bọn nhóc trong phòng vẫn chưa xong mà . Trời ơi! Đừng trở chứng bôi quẹt lung tung chứ . Lãm trấn an: - Con của ba Tèo không tệ vậy đâu. Chính em đã nói thế mà . Hà Yên làm thinh . Cô thấy mình vô lý khi căng thẳng thế này. Yên nói: - Lẽ ra nên cho phụ huynh vào xem lúc chúng nó vẽ để động viên tinh thần . Lãm cao giọng: - Phòng thì chật cứng thế kia ….. Cuối cùng cũng hết giờ thi, Phúc Nguyên cũng theo bọn trẻ ùa ra ngoài. Lãm bế nó lên hỏi một hơi: - Con mệt không ? Khát nước không ? Muốn ăn gì ba mua chỏ Nguyên dài giọng: - Con ….muốn ăn kem Wall . Mà là kem khoai môn đó nhạ Loa phon'g thanh yêu cầu phụ huynh đừng đưa trẻ về, vì kết qủa sẽ được công bố ngaỵ Hà Yên bẹo má Nguyên: - Lúc nãy con vẽ gì vậy? - Con vẽ cô Yên . Hà Yên kêu lên: - Thật không ? - Dạ thật . Yên chép miệng, than thầm: - Chắc …..tiêu rồi con ơi. Trong khi đó, Lãm lại phấn khởi ra mặt: - Giỏi. Ba sẽ thưởng hai cây kem khoai môn . Đứng chờ ba nhạ Mang về mấy cây kem, Lãm nói: - Cả nhà vừa ăn kem vừa chờ kết quả . Con mà hạng nhất thì muốn gì ba thưởng cái đó . Phúc Nguyên vô tư mút kem trong khi Yên và Lãm nhấp nhỏm nhìn vào phòng xem ban giám khảo lựa chọn, sắp xếp tranh . Thời gian trôi qua chậm như rùa bò, đám con nít bắt đầu quậy, còn cha mẹ chúng bắt đầu oải vì chờ đợi. Cuối cùng, kết quả cũng được công bố . Người ta mời phụ huynh và bọn trẻ vào hội trường nơi có sân khấu rộng trang trí thật đẹp . Cả hội trường háo hức với những tranh treo vội dọc theo vách . Kéo tay Lãm và Yên đi, Nguyên mếu máo: - Sao không có tranh của con ? Hu, hu ….. Căng mắt tìm, Lãm không thấy tên Nguyên nhưng anh vẫn từ tốn vỗ về: - Từ từ nào Beo. Mình sẽ tìm thật kỹ thế nào cũng có của con mà . Hà Yên băn khoăn: - Sao lạ vậy kìa. Chẳng lẽ họ đã làm lạc tranh của bé Beo? Phúc Nguyên càng khóc to hơn khi nghe Yên nói thế . Ngay lúc ấy, trên sân khấu người ta kéo ra nhiều tấm bảng, mỗi tấm bảng có một bức tranh . Chùi nước mắt, Nguyên chỉ tay reo to: - Của con kìa! Lãm hỏi: - Bức nào hở Beo? - Con vẽ cô Yên chở con bằng xe đạp đó . Hồi nãy cô giáo hỏi, con nói con vẽ “Mẹ chở bé đi học”, nhưng đó là cô Yên chớ đâu phải mẹ . Giọng hạ xuống thật bí mật, Nguyên nói: - Con muốn cô Yên là mẹ, được không bả Mặt Lãm sáng lên anh xoa đầu thằng nhóc: - Ba không biết . Con hỏi cô Yên ấỵ Vờ như không nghe cha con Lãm nói chuyện với nhau, Hà Yên chăm chú nhìn lên sân khấụ Vì hơi xa nên cô không thấy rõ bức tranh nào của Nguyên trong số những bức tranh được chọn riêng này. Giọng Lãm xúc động: - Chắc là bé Beo được giải rồi. Dù giải khuyến khic'h cũng giỏi. Người điều khiển chương trình bắt đầu xướng danh . Đầu tiên là ba giải khuyến khích, không có tên Nguyên . Rồi tới giải tư, giải ba cũng không có . Thấy những đứa bé có giải được ban tổ chức mời cả ba mẹ lên sân khấu, đứng ngay bức tranh của mình, rồi được trao phần thưởng, Phúc Nguyên nhấp nha nhấp nhổm: - Sao lâu tới con vậy, cô Yên ? Hà Yên hồi hộp: - Rồi sẽ tớị Không biết giải nhất hay nhì đây. Nhìn vội Lãm, cô thấy anh cũng hồi hộp không kém . Hà Yên chợt nhận ra tay Lãm đang siết chặt tay mình khi tên đứa bé xép hạng nhì được xướng lên . Vậy là bé Nguyên dĩ nhiên hạng nhất rồi. Bất giác, Lãm ôm choàng lấy vai Yên khi tên Lưu Đình Phúc Nguyên được trân trọng đọc tọ Thằng nhóc hồn nhiên vỗ tay: - Tới phiên con lên sân khấu rồi. Đã quá! Đã quá ! Nói xong, nó nắm tay Lãm và Yên lôi đi. Cô bước theo cha con Nguyên một cách vô ý thức . Niềm vui đến với cô cũng mãnh liệt như với Lãm . Cô cũng mừng không kém anh, hãnh diện không thua anh khi mội người nhìn cả nhà bé Phúc Nguyên với ánh mắt ngưỡng mộ . Lãm thầm thì: - Người ta đang ganh tỵ với chúng ta đấỵ Hà Yên cãi lại: - Với anh thì đúng . - Các bà mẹ lẫn các ông bố bên dưới chỉ nhìn em chớ không hề nhìn tôi. Chắc họ bảo “Phúc Nguyên có ba mẹ xinh quá” . - Anh còn lắm điều nữa, tôi đi xuống đó . Lãm cười: - ấy! Đừng nhăn nhó . Xấu lắm . Người ta chụp hình gia đình mình kìa. Hà Yên hoảng hốt khi đèn flat chớp lóe liên tục trước mặt, vội vàng cô đứng dịch sang một bên cánh gà rồi lẻn xuống đất . Thằng nhóc Nguyên tay ôm phần thưởng, mắt láo liêng tìm, miệng gọi cô nheo nhéọ Cũng may buổi lễ kết thúc nên Lãm vội dẫn nó đi tìm Yên . Vừa gặp anh, Yên đã cao giọng: - Tôi về được rồi chứ ? Lãm lắc đầu: - Chưa được . Chúng ta phải ăn mừng . Quay sang Nguyên, Lãm cười cười: - Phải không bé Beo? Thằng nhóc cười híp mắt: - Dạ phải. Bữa nay con thích ăn tiệm . Ba nhớ …..mua món xúp măng cua nhe bạ - Ba nhớ . Nhưng con đã năn nỉ cô Yên đi với mình chưa? Hà Yên ngắt lời anh: - Thôi, đủ rồi. Tôi không hề mắc nợ cha con anh . Đừng lôi tôi vào cuộc mãi thế này. Nhóc Nguyên ngơ ngác rồi ấp úng: - Cô Yên đừng gây lộn với ba giống như mẹ Tâm, con sợ lắm . Yên bỗng giân dỗi: - Cô không giống mẹ Tâm của con . Thằng nhỏ nhìn Lãm rồi nhìn Yên, phần quà trên tay nó trĩu xuống trong thật tội. Lãm nhỏ nhẹ: - Chỉ mong em giúp, để niềm vui của bé Nguyên được trọn vẹn . Hà Yên thở hắt ra: - Vâng . Vào quán, Phúc Nguyên ríu rít nói đủ thứ chuyện trên đời. Lãm lịch sự chăm chúc từng ly cho Yên và thằng con cưng . Anh đúng là một đức ông chồng mẫu mực, còn Yên giống y cô vợ trẻ hiền thục, nhu mì . Đang nhỏ nhẹ múc từng muỗng xúp măng cua, Hà Yên giật nẩy người khi nghe gọi đúng tên mình . Quay lại, cô thấy Sáng . Yên buông muỗng gượng gạo gật đầu chào. Sáng nhìn Lãm rồi nhếch môi: - Tôi không lầm chắc anh là Thạch ? Lãm nhanh nhẹn đưa tay ra tự giới thiệu: - Tôi là Lãm, bạn của Hà Yên . Sáng đành bắt tay anh: - Thì ra thế . Yên lắm bạn nhỉ . Hà Yên đành nói: - Đây là anh Sáng . Đồng nghiệp với dì Út của tôi. Lãm lịch sự mời: - Vậy cũng là chỗ quen biết . Sẵn dịp, mời anh dùng bữa với chúng tôi. Sáng khinh khỉnh: - Cám ơn . Tôi vừa dùng xong . Lúc nãy, tôi bất ngờ khi gặp Hà Yên, nên đã buột miệng gọi. Giờ không làm phiền hai người. à! Không! Hai anh chị và chú nhóc nữa. Chào. Dứt lời, Sáng khệnh khạng bước ra cửa, Hà Yên rầu rĩ trong theo: - Đúng là không mong mà gặp . Lãm hỏi: - Anh chàng từng đeo đuổi em phải không ? - Sao anh biết ? - Ánh mắt anh ta nói lên điều đó . Hà Yên chép miệng: - Thế nào tôi cũng gặp rắc rối với dì Út . Lãm trấn an: - Em đừng lọ Đàn ông không có thói quen thọc mạch đâu. Yên nhún vai: - Khổ nỗi, Sáng có nhiều chất đàn bà hơn . Anh ta hơi bị lắm điều. Lãm ngập ngừng: - Nếu thế, chắc tôi phải điện thọai cho dì Út giải thích lý dọ Yên lắc đầu: - Tôi tự lo được mà . Phúc Nguyên nhắc nhở: - Cô Yên ăn nhanh lên, xúp nguội sẽ không ngon nữa đâu. Yên cười: - Con cũng hơi bị lắm điều đấỵ Lãm hỏi: - Muốn ba thưởng gì nào? Phúc Nguyên thủ thỉ: - Con muốn cô Yên ở nhà mình luôn . Lãm trầm giọng: - Cô Yên không phải là quà tặng, ba không thể thưởng cho con được . Nguyên xụ mặt: - Vậy thì thôi. Con không muốn gì hết . Thằng bé trở nên lầm lì cho đến khi về nhà . Yên tắm rửa thay quần áo và đưa nó vào phòng . Phúc Nguyên không chịu ngủ, nó nắm tay Yên và bắt phải kể chuyện cho nó nghe chớ không được về . Thế là cô xiêu lòng, ở lại kể hết chuyện “Dê trắng dê đen” tới “Ba cô gái” . Khi Phúc Nguyên ngủ thì cũng là lúc mắt Yên díu lại. Cô ngủ lúc nào không hay, đến khi thức dậy trời đã chiều. Cô vừa xấu hổ vừa giận Lãm . Lẽ ra anh phải gọi Yên dậy cơ chứ Rón rén bước đi vì sợ Nguyên giật mình, Yên vào toilette rửa mặt, chải tóc và soi gương . Sao cô dễ mềm lòng thế nhỉ ? Gương mặt trong gương đâu phải gương mặt của một người bướng bỉnh mà là của một con bé đang toan tính chuyện nói dối với mẹ vì đã trốn đi chơi với người yêu. Xoa hai gò má bắt đầu ửng đỏ, cô bước tới căn phòng để cửa rộng mở của Lãm và thấy anh đang ngồi trước màn hình . Yên cự nự: - Sao không gọi tôi dậy? Lãm lơ lửng: - Thấy em và ….con ngủ say sưa quá, anh không nỡ ….. Yên ……..cự tiếp: - Yêu cầu anh nói năng cho có đầu có duôi, chớ lấp lửng thế này khó nghe lắm . Cũng cần nói rõ, đây là lần chót tôi ….vây vào bố con anh . Tôi về đây. Lãm đứng dậy: - Sao em dễ cáu vậy? Hay em làm thế để che giấu tình cảm thật của mình ? Hà Yên gân cổ lên: - Tình cảm gì cơ chớ ? Bước đến gần Yên đến mức cô lui sát vào tường, Lãm nheo nheo mắt nhìn cô: - Em thừa biết sao phải hỏi. Hay em muốn anh nói hộ ? Yên hoảng hồn khi Lãm bước đến gần mình hơn nữa. Cô run lên khi hơi ấm từ người Lãm đang truyền vào người mình . Hà Yên cảm thấy mụ mẫm nôn nao. Cô chịu không nổi cái nhìn nồng nàn, da diết lẫn đắm đuối của anh . Yên hiểu Lãm muốn gì khi nhìn như thế . Anh muốn hôn cô và Yên cũng khao khát được yêu thương . Không thể cưỡng được nỗi khao khát này, Yên nhắm mắt lại và anh hôn cô một nụ hôn nhẹ nhàng, say mê khiến cô tưởng như mình đang bềnh bồng trong một giấc mơ . Nhưng giấc mơ nào rồi cũng tàn, Hà Yên đẩy mạnh Lãm rồi chạy vội ra sân . Anh hối hả giữ tay cô lại: - Anh yêu em . Hà Yên ơi! Giọng Hà Yên lạc hẳn đi: - Xin đừng làm khổ em . Em van anh mà Lãm . Rồi mặc Lãm đứng ngay ra trên tam cấp, cô hấp tấp dắt xe ra đạp nhanh như chạy trốn . -------------------- Mùa nào cũng buồn ...
|
|
|
![]() ![]() |
Lo-Fi Version | Time is now: 17th June 2025 - 07:28 AM |