![]() |
Warning: Declaration of class_bbcode::convert_emoticon($matches = Array) should be compatible with class_bbcode_core::convert_emoticon($code = '', $image = '') in /hermes/bosnacweb07/bosnacweb07as/b283/d5.kekho/public_html/forums/sources/classes/bbcode/class_bbcode.php on line 641
![]() |
![]() ![]()
Post
#1
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Members Posts: 152 Joined: 2-August 09 Member No.: 4,274 Age: 62 Country ![]() ![]() |
![]() Khóc nữa đi Sớm Mai CHƯƠNG 1: Anh yêu. Gió ngọt mưa hiền đang reo ngoài song cửa. Giờ là buổi chiều. Buổi chiều đang bước len lén vào tâm hồn mỏng manh cánh chuồn chuồn của Mai bằng những bước chân lơi lả của thu đông. Thu đông. Hai mùa trộn lại như cơm chiên trộn với hột gà, vừa ngon vừa bùi vừa thơm, vừa... chao ơi, khó tả quá! Anh à. Mai đang ngồi lù lù giữa bầu không gian ngọt bùi của thu đông. Quay lưng về phía bắc. Hướng mặt về phía nam để nhớ nhung anh. Chẳng biết lúc nhớ nhau người ta thường quay mặt về hướng nào. Không biết, nên em đành quay ra hướng cửa sổ vậy. Nhớ nhung là cái gì đó rất ư hình sương bóng khói. Mai quyết bắt nhớ nhung phải hiện hình, bắt nó kết thành chữ, bò thành dòng. Viết xong sẽ gửi cho anh và, yêu cầu anh nên đọc từ từ. Ðọc tham lam ngấu nghiến quá e không cảm hết, thấm hết, thương hết nỗi nhớ nhung chất ngất của người ta. Sao lúc nào anh cũng coi em còn bé thế? Trong khi, cái gương soi bảo em đã lớn. Chiếc lược, cây trâm thủ thỉ rằng em không còn nhi đồng giống năm ngoái năm kia. Rằng giờ em chưa khôn nẻ vỏ nhưng cũng khôn vừa vừa để có thể biết lúc nào nên buồn, khi nào nên giận hay khóc cười, hát hỏng, nguýt háy v.v... Ðừng cho người ta dại khờ. Anh có thấy lòng Mai chợt hồng lên khi gặp anh, bỗng xanh khi nghe anh nói, tim bâng khuâng khi lui tới nôn nả chờ giờ hẹn và, vàng vọt hẳn lúc tạm chia tay đầu ngõ cuối phố không? Không? Có? Có hay không đó ai mờ biết! Mỗi lần anh đổi màu Sớm Mai đều thấy cả. Tin chứ? Ví dụ, lúc hút thuốc lòng anh màu khói nhạt, lúc uống nước đá chanh lòng anh trong vắt, và khi lẫy giận lòng anh màu muội khói đèn v.v... và v.v... Có phải viết như đoạn trên là viết thư tình không hở anh? Con Cẩm Hương hứa cho em mượn cuốn “Những Bức Thư Tình Hay Nhất Thế Giới” nhưng rồi hắn nuốt lời hứa ngon ơ như nuốt không khí hoặc kem ba màu, nên giờ em không có mẫu để bắt chước viết cho hay ho, cho đúng bài bản, cho ra vẻ... thư tình. Thôi, ráng đọc anh nhé. Ai mượn bày đặt rủ rê người ta chơi trò “thư đi tin lại” mà chi!? Giữa lúc ý đang như nước chảy, lời tựa sóng trào chữ câu nối chuỗi tuôn ra mặt giấy, tưởng chừng viết đến gà gáy trăng lặn, ngày khuyết đêm méo, kín cả trăm trang cũng chưa hết ý cạn lời, Sớm Mai vụt cau mày, buông rời cây bút bi dằn lên xấp giấy trắng, nóng nảy đứng bật dậy đẩy tung hai cánh cửa sổ nghiêng đầu trông ra vườn. Cơn mưa cuối thu đầu đông rơi nhè nhẹ, phủ tấm voan xanh lơ lên hình cây bóng lá. Ngỡ lắng lòng có thể nghe mưa đang hát tình ca ru dỗ trăm vạn nỗi niềm vui có tên lẫn không tên. Không, Sớm Mai không thể lắng lòng được lúc này. Cả tiên lẫn thánh e cũng phải chào thua thôi! Dưới tán vú sữa chao nghiêng vài cánh lá rụng duyên dáng khiêu vũ cùng nhạc mưa là hai con chó chẳng biết đang vờn giỡn hay quần thảo nhau, tám cái chân cày nát cả đám lá úa sũng nước. Tiếng sủa in ỏi, thô rợ, hàm hồ hàm chứa làm bầu không khí ngọt bùi thu đông hóa chua hóa khét. Tiếng sủa cơ hồ ngắt điện làm lòng Mai đang cháy bùng ngọn đèn nửa xanh nửa tím vụt tối mù. Dòng ý tưởng vừa tới hồi nồng thắm phiêu bồng tiếc thay, phải ngậm ngùi đứt đoạn. Ui, đồ du côn du kề! Chẳng lý gì tới mưa gió, Sớm Mai vừa kêu thầm vừa mở cửa lớn băng ra vườn với thanh củi bự lăm lăm cầm tay. Hai “võ sĩ đô vật” đang say đòn chẳng nhận ra cơn giận phừng của cô chủ. Không nghe tiếng còi trọng tài nhắc nhở, chỉ nghe thanh củi bổ ngang lưng hệt trời giáng, chúng đành buông nhau ra không kịp hẹn ngày tái đấu. Ðang ở bên bàn viết với nỗi nhớ hình như rất ngợp, rất nồng, với nỗi yêu ba phần dịu dàng bảy phần âu yếm, giờ bỗng đứng ngây lặng im như phỗng giữa vườn mưa hiu quạnh. Sớm Mai tự hỏi không biết nên cười hay nên mếu? Nên vạch hàng chè tàu truy đuổi hai con chó côn đồ hay nên ngắt chiếc lá ổi đẫm mưa ngậm cho tan nguôi cơn bực bội bất ngờ? Mai buông thanh củi thở ngắn. Cảm thấy chưa đã nư, bèn bâng khuâng buông tiếng thở dài. Mưa ướt dính tóc rồi. Mưa thấm lạnh áo rồi. Mai đưa tay vuốt mặt, không buồn phủi chiếc lá sầu đâu nghịch ngợm đậu xuống bờ vai. Vào nhà. Ngồi phịch xuống ghế. Tờ thư viết dở lấp lánh trêu cợt. Những chữ g như dài hẳn ra, những chữ o cơ hồ lép hẳn lại. Dấu ơ dấu ă ngọ ngoạy vểnh lên cụp xuống nom đểu cáng hơn những cọng râu của gã sở khanh. Sớm Mai cảm tưởng trong trí có cục nước đá trong suốt, không gợn mảy may ý tưởng nào đang trôi qua trôi lại, rồi trôi tuột xuống va chạm lanh canh khắp bốn vách thân thể. Cơn lạnh bất giác a thần phù ôm chầm lấy Mai, âu yếm nhấc Mai đứng lên lau khô tóc, thay quần áo. Cơn lạnh đẩy Mai nằm lăn xuống giường ôm gọn lỏn cái gối dài trong đôi tay để trần nõn mượt lông măng. Ngắm nghía đến chán mắt khoảng trần nhà trắng ngã xám, Sớm Mai kêu nhỏ Huy ơi Huy ơi! Cái con bé anh thường kêu một cách cưng quý là bé thơ bé dại, bé nguýt háy thấu trời này quả là yếu bóng nhẹ vía quá. Mới nghe tiếng chó sủa đã hồn xiêu phách tán, không cầm giữ nổi dúm ý tưởng nghèo này để tiếp tục cho ra ngòi bút hý lộng trên giấy! Bé của Huy yếu quá, dở quá! Giờ cái óc Mai rỗng còn hơn cái vỏ dừa, bé bằng cái hạt dưa. Viết thư mà bỏ dở nửa chừng có xúi quẩy gì không anh? E tình ta sẽ dở dở ươn ươn mất? Thình lình, Sớm Mai bỗng nghe cơn nóng đâu từ sáu phủ năm tạng mưng ngợp đẩy lùi cơn lạnh. Cơn nóng thủ thỉ bảo Mai phải viết tiếp cho xong cái thư kẻo mai kia mốt nọ hối không kịp. Ăn năn cũng bằng thừa. Trước đây mai đâu có mê tín dị đoan thế này? Ra vườn đuổi chó cắn nhau hớp nhằm gió độc chắc? Lại ngồi vào ghế. Sớm Mai đưa hết mười ngón tay ngà lên bóp trán, xoa cằm, vuốt chót mũi... suy nghĩ. Ðây là cái thư thứ ba. hai cái trước viết xong đọc lại thấy sao chữ nghĩa ngổn ngang quá, lủng ca lủng củng cứ như người nói ngọng hoặc cà lăm. Ðọc lại một lần nghe lạnh sau ót. Ðọc lại lần hai nghe nhồn nhột đôi gan bàn chân, nhột sống lưng. Không đủ can đảm đọc lên lần thứ ba. Bèn xé. Lần này ngỡ sẽ trơn tru. Nhận thư hẳn anh Huy sẽ chắc lưỡi chục lần khen thầm tài vọc chữ giỡn câu, lựa vần ghép chữ. Bây giờ hóa ra tắc tị. Ðất ơi chán ghê! Trời ơi rầu quá! Viết thư tình ai dám bảo là dễ nhỉ? Khó ghê nơi. Nói có cơn mưa ngoài trời chứng giám, lúc này nếu đọc thấy trên báo, nghe ai mách bảo có chỗ nào mở cour dạy viết thơ tình chắc Sớm Mai sẽ ba chân bốn cẳng chạy đến xin ghi danh học ngay. Lớp mở dưới biển cũng xuống. Học trên non cao cũng ráng cơm đùng gạo bới lên non. Mắt ơi nản quá! Tóc ơi buồn ghê! Ai dám bảo viết thư tình là không cần học nhỉ? Nói có con thằn lằn - thất tình? - Ðang ngủ lơ mơ trên bậu cửa sổ làm chứng, nếu bây giờ có ai giỏi khoa viết thư hạ cố tới nhà bày cho Mai một hoặc nửa câu thôi, Mai sẽ bày hương án tôn làm sư phụ ngay. Bóp trán, xoa cằm vuốt chót mũi suy nghĩ không xong, Sớm Mai bèn dựa ngửa ra lưng ghế, tay chống cằm, tay đưa cây bút lên miệng ngậm, hạ rèm mi xuống hệt con mèo ốm đang ngái ngủ. Ai dám bảo phải lòng nhau là sướng nhỉ? Chán vạn chi cái khổ. Ðể ý nhau chút xíu, gặp nhau giữa đám đông cho kẹo cũng không dám nhìn thẳng mặt nhau, sợ thiên hạ bắt gặp: khổ! Nhận nụ cười tươi rói tình đầu tiên nghe người cứ xiêu xiêu như còng phải gió dù cả đời chưa hề nhấp một giọt rượu: khổ! Nhận cuốn sách tặng. Vừa đọc vừa ngẫm nghĩ, những dòng này ta đang đọc người tặng từng đọc qua. Ðoạn này ta thấy vui, đoạn kia ta nghe buồn. Không biết tâm cảm người ấy lúc đọc có giống ta? Tư tưởng người ấy có gặp ta ở điểm nào không? Băn khoăn quá chừng: khổ! Ði coi phim. Phim hài chẳng nói làm gì. Gặp phải phim có cảnh đời éo le, chuyện tình tan vỡ. Giương mắt ngó lên màn ảnh mà trí tưởng tượng mình là nhân vật nữ, người ấy là nhân vật nam và, dù chỉ là tưởng tượng, cũng vẫn buồn và âu lo không can nổi, có khi còn khóc ngon lành: khổ! May một chiếc áo mới. Dù chỉ là áo trắng mặc đi học. Mặc thử áo trước gương, tức khắc nghĩ ngay đến người ấy. Thắc mắc chẳng biết chàng có thấy đẹp như ta thấy không? Chàng có thấy duyên dáng như ta đang mê cái duyên dáng chiếc áo vừa mang lại không? Gặp người ấy cứ tỉnh bơ, lom lom dòm mặt ta, không lý gì đến chiếc áo mới. Ta bèn buồn rất bâng quơ: khổ! Xách giỏ đi chợ với mẹ. Ngang qua hàng vải. Tim bỗng nổi trống trong lồng ngực chẳng biết vì thất vọng hay vì ghen tương khi thấy người ấy sóng vai một cô gái khác bước, âu yếm chụm đầu vào nhau nói nói cười cười, khen chê một mặt hàng nào đó. Sầu muốn xỉu cũng ráng lết tới trừng mắt nhìn tận mặt gọi là bắt quả tang. Tới gần, hóa ra anh chàng nào đấy chỉ từa tựa giống, hao hao in chứ chẳng phải chàng. Ta bèn cứng họng ngậm cục quê. Về tới nhà rồi vẫn còn cảm thấy quê: khổ! Thỉnh thoảng ta bỗng thích gặp người ấy trong mơ. Lúc lên giường ngủ, nhắm mắt mường tượng một cảnh thật thơ mộng. Ví dụ, ta cùng người ấy dạo chơi trong một cánh rừng đầy hoa. Ta hái hoa còn chàng đuổi bắt bướm. Mường tượng thật lâu, thật rõ nét để hình ảnh in sâu vào “bộ nhớ”, ký ức sẽ chiếu lên màn ảnh thần trí cho ta xem lúc ngủ. Thế nhưng, không ít lần “bộ nhớ” chơi khăm, lúc mơ khác hẳn khi mường tượng. Ví dụ, trong cánh rừng thơ mộng ấy thay vì chàng, lại mơ thấy một lão cọp mắt lé đuổi ta chạy sút cả guốc, bay cả nón, la khóc om sòm. Ui, người mộng hóa thành cọp mơ: khổ! Gật đầu nhận cái hẹn lần thứ nhất, chợt áy náy nửa muốn đến nửa muốn không. Hồi hộp, mất ngủ, biến ăn, môi khô miệng nhạt: khổ! Tới ngày hẹn phải biến báo đủ thứ lý do dối cha mẹ để ra khỏi nhà vào những giờ giấc bất thường: khổ! Trước giờ hẹn mười lăm phút còn giữ rịt chiếc gương, dượt lui tới vài cái chớp mắt, nhún vai, mủm mỉm cười cứ thấy sao mình vô duyên hơn thường ngày quá. Gặp gỡ, không muốn biến thành tượng đá vẫn ngây ngô, lưỡi bỗng cứng trong miệng và ngôn ngữ bập bẹ rất giống thuở thôi nôi mới tập nói tập đi: khổ! Ðại khái thế, còn hàng lô hàng lốc cái khổ linh tinh hầm bà lằng khác nữa và, sau những cái khổ ấy giờ đến cái khổ phải viết thư! Sớm Mai nhả cây bút, vui vẻ buông tiếng thở không dài không ngắn, vuốt tia nhìn mượt mà lên đọt cây trứng gà ngoài vườn. Phía ấy, một làn khói bếp lặn lờ bốc lên trên mái nhà láng giềng. Khói. Làn khói. Mai lặng nhìn làn khói. Và, dòng điện bị ngắt tức tưởi khoảnh khắc trước vụt liền mạch. Ngọn đèn nửa xanh nửa tím trong Mai bỗng cháy bùng. Cô hoan hỷ cầm bút lên tay, cúi xuống tờ thư viết tiếp: Anh ơi! Làn khói bếp nhà láng giềng không dưng gợi nhớ đến “làn khói bếp” bốc tỏa từ anh. Chính xác hơn là từ môi anh. Giờ này anh đang làm gì? Ðang lang thang dưới mưa hay đang ngồi trầm ngâm trong quán cà phê nào đó? Dù ở đâu hay làm gì, hẳn anh cũng đang phì phà khói thuốc phải không? Một ngày hai mươi bốn giờ, một nghìn bốn trăm bốn chục phút, hình như lúc nào miệng anh cũng nhả làn khói bếp, ủa quên, khói độc! Hút quên ăn quên ngủ. Hút một chặp e anh lú lẫn, quên mất tiêu Mai luôn. Hôm nọ đọc báo em thấy người hút mất bảy phút đó anh. Hút thuốc nhiều sẽ mắc bệnh ung thư. Ung thư nơi nào cũng còn tàm tạm. Ung thư tim thì thâm nguy. Trùng ung thư khoét thủng tim anh hỏi còn chỗ đâu để đựng hình bóng người ta hở? Thử tưởng tượng đem những điếu thuốc anh từng đốt từ thuở anh mới biết hút đến nay nối lại, hẳn sẽ dài bằng con đường từ lục địa lên các hành tinh. Dễ sợ chưa? Kinh khiếp phải không? Mới thử tưởng tượng thôi cũng nổi da gà da vịt. Ðừng hút nữa được không? Biết không, Sớm Mai ghen vơi bè lũ, họ hàng, bộ tộc thuốc lá lắm đấy. Thuốc lá luôn hiện sừng sững oai linh ngang tàn trên môi anh, nằm cận kề trong cái túi áo anh, cạnh tim anh. Còn Mai xa anh quá chừng. Xa tới hàng vạn gang tay. Nếu có quyền hành em sẽ ra lệnh cho thế gian diệt trừ hết thuốc lá. Hốt thuốc lá đổ xuống biển hết. Hoặc, tập trung tất thảy mọi kẻ nghiện thuốc lại, bắt mỗi người hút một điếu thuốc dài cả ngàn cây số. Hút không cho ăn cho ngủ. Hút đến lúc mệt xỉu, trút hơi thở cuối cùng luôn. Có phải vì hút thuốc nhiều nên trông anh có vẻ gầy guộc, ốm yếu ho hen? Nghe đâu người ta đang mở chiến dịch bài trừ ma túy. Hãy nghe lời Mai anh nhé. Ðừng có ham lang thang ngoài đường nhiều, có khi mấy ông chuyên viên bài trừ có thể lầm anh với bọn ghiền xì ke bắt anh anh vào trại cai mất. Ui, quen rồi thương anh quả là mệt tim quá. Hết lo gần rồi lại... lo xa! Lo riết e một ngày hay đêm đẹp trời nào đó em biến thành cái trái cây chín háp mất. Chị Mai ơi mở cửa. Làm gì im ru bà rù như Phật trong chùa thế? Tiếng kêu léo nhéo của bé Châu làm cây bút dang phăng phăng “trôi tới hệt thuyền ra cửa biển” bỗng dừng phắt lại giữa trang giấy mênh mông. Hình ảnh anh Huy - nạn nhân của con ma khói bị áp giải vào trại cai ngậm ngùi diễn hành qua trí tưởng tượng khiến Mai nghe cay cay khóe mắt - vụt gãy gập. Sớm Mai dằn dỗi buông bút đứng lên, phụng phịu lê dép ra mở cửa. Nhóc Châu ào vào, cởi vội áo mưa tíu tít nói: Một tai nạn rùng rợn vừa xảy ra ngoài phố. Một ông đi honda tông phải một cô gái. Cô gái văng ra xa đụng nhằm bà lão... Sớm Mai trừng mắt, ngắt lời: Biết rồi. Bà lão văng ra xa đụng phải cái cột đèn. Cái cột đèn tống Châu một đạp, và Châu văng về tới nhà phải không? Giọng chua hơn chanh hơn giấm. Ðôi mày vòng nguyệt cau lại vẽ đôi cánh chim nghiêm lạnh trên trán. Chị Mai trông không vui. Chị Mai đang bực mình. Bé Châu ngỡ ngàng tắt nụ cười, định thủng thẳng kể tiếp vụ tai nạn nhưng Mai đã bất lịch sự kê ngay cái tủ chè vào miệng hắn: Ði hớt tóc ngay. Gớm, tóc tai trông phát khiếp. Cái luờm của cô chị làm cậu em ỉu xìu hệt quả bóng bị xì hơi. Châu đút hai tay vào túi quần lúc lắc đầu tóc dài: Em phải làm xong năm chiếc thuyền để còn đua với bọn thằng Kính. Làm thuyền xong đi hớt tóc được không? Ðược được! Sớm Mai xua tay như thầy pháp đuổi tà. Cậu bé lửng thửng quay ra nhà sau. Ngồi vào ghế. Dõi mắt xuống trang thư viết dở. Sớm Mai chầm chậm đọc lại những đoạn đã viết, cảm thấy thú vị như thể một người tập tành viết đang thưởng thức những dòng mới toanh của tác phẩm đầu tay. Cô mỉm cười hài lòng, thầm phục mình không biết để đâu cho hết. Mường tượng lúc Huy đọc thư, hẳn anh chàng nhăn mày nhíu mặt tí chút, có khi xúc động vỡ thành tiếng cười giòn hơn bánh mì mới ra lò, hoặc cảm động đến rơi nước mắt lộp độp, mát mẻ hơn mưa thu. Chắc chắn anh chàng sẽ không thốt tiếng nào ngoài tiếng tuyệt! tuyệt quá! Ngước ngắm hàng chuỗi kim cương long lanh nối nhau trượt êm qua cành lá bồi hồi rụng xuống đất, Sớm Mai nghĩ phải đem những hạt mưa khảm vào thư. Phải tả cho anh Huy thấy những hạt mưa đẹp não nùng mới được. Ðang loay hoay sắp chữ đặt câu, bỗng nghe bà bán đậu phộng rang ngang qua ngoài ngõ cất tiếng rao lảnh lót. Mai định ra mua vài gói nhưng rồi cô mím môi xuống trang giấy. Quên mất những hạt mưa. Mai viết: Anh à, trong lúc đang viết thư, bà bán đậu phộng rang cất tiếng rao dụ khị ngoài cổng. Ước chi lúc này hai đứa đi rong vào thành nội vừa ngửa tay ngửa mặt hứng mưa vừa ăn đậu phộng rang thì tuyệt biết mấy. Mưa và sương mù có giăng bốn phương tám hướng thây kệ mưa sương, vỏ đậu rãi dọc những con đường mình sẽ dắt dẫn mình quay về, không cách chi lạc được. Ðậu phộng rang béo ngậy thơm tho, kỷ niệm mang về dấu kín trong ký ức hai đứa cũng sẽ thơm tho béo ngậy. Sớm Mai muốn chạy ra mua vài gói hết sức nhưng thôi. Một mình. Không anh. Hẳn đậu phộng rang đắng nghét. Uớc chi lúc này anh hóa thành chim bay vào cửa sổ để em bóc đậu phộng rang mời chim. Ui! Không hiểu tại sao, thỉnh thoảng Mai hay bắt gặp mình tưởng tượng lẩm cẩm in một bà lão. Theo cách nói của dì Út Nhã thì bởi vì dạo này thỉnh thoảng em bị con ma nhớ hành! Dì Út bảo trong mỗi người chúng ta thường chứa lắm con ma nhỏ. Khi đói bụng là bị con ma đói hành. Lúc khát nước, bị con ma khát hành... Bây giờ em mới biết thêm ngoài những con ma kia còn có ma nhớ nữa. Chẳng biết con ma nhớ trong em có họ hàng gì với con ma nhớ trong anh không? Nó có hành hạ anh như đang hành hạ em không hở? Những con ma nhớ, dì Út. Sau dì Út rồi kể chuyện gì. Chẳng lẽ liệt kê hết anh chị em nội ngoại mình cho anh ấy biết? Ui, không nên. Lẩm cẩm thật! Sớm Mai chơm chớp mắt bối rối. Cây bút dừng sững tựa cây cày đứng ngu ngơ một cách buồn phiền giữa đồng trống. Mai lại đưa tay bóp trán, vuốt mũi suy nghĩ. Nên viết gì thêm cho đầy khoảng trống trang thứ ba? Lá thư mà bỏ trống cả một khoảng dài nom nghèo nàn sao ấy. Phải chi có tài vẽ, Sơm Mai sẵn sàng vẽ bông hồng hay chó mèo chim bướm điền thế vào cho xong. Thư tình có bao giờ kèm theo hình vẽ không nhỉ? Mưa Tiếp tục chơi nhạc nhẹ ngoài vườn. Những điệp khúc lặp đị lặp lại ru dỗ nỗi buồn niềm vui nào có tên lẫn không tên. Mưa vô tình. Mây bay lá rụng cũng vô tình. Nào có ai hay cô gái trong song cửa không cần soi gương cũng dư biết mình đang mang gương mặt băn khoăn và lòng bối rối còn hơn tóc rối. Hết ngán ngẩm chiêm bái khoản giấy trống tên đến thôi miên con thằn lằn ngủ quên trên bậu cửa sổ. Sau cùng Sớm Mai khẽ lắc đầu đứng lên, thấy mình thong thả mặc áo len, khoác áo mưa, đội mũ. Ði đâu? Ðang bị con ma nhớ hành mà. Ði đâu chẳng được? Mai thầm nhủ. Mai mủm mỉm cười gật đầu. Cứ bước chân ra đường, gió mưa sẽ mách bảo mi nên đi về hướng nào. Hướng sáng sáng trưa trưa chiều chiều đạp xe đi học, học về. Hướng mùa hè giờ giấu mặt đâu đó sau rặng núi dài màu khoai tía. Hướng mùa xuân giờ xa ngăn ngắt sau hàng mây chùng nặng trên đền đài lăng tẩm. Hướng mùa thu đang bàn giao gió mưa cho mùa đông mai này kéo dài lê thê những màn sương giá buốt. Hướng nào? Sơm Mai kêu bé Châu nói đại: Lát nữa anh Ðạt về có hỏi cứ bảo chị đến nhà chị Cẩm Hương mượn cuốn sách nghe. Ðạp xe long rong qua những ngả đường đan dệt bụi mưa và lá úa, Mai đảo bắt bốn hướng cầu may, hồi hộp Huy sẽ bước ra từ quán cà phê nào đó. Bất thần xuất hiện ở một ngõ khuất đường quanh nào đó. Gặp gỡ tình cờ thường là những cuộc gặp thú vị. Kẻ này lang thang tình cờ gặp kẻ kia như người đi biển lạc đường bỗng gặp được đất liền, dù đất liền ấy chỉ là một đảo hoang cằn cỗi. Chẳng biết trúng gió gì mà Mai ví von lạ tặc thế. Phố xa mênh mông, rộn ràng xe cộ trẻ già trai gái tới lui tấp nập mà là biển hoang vu sao? Mai là người đi biển trôi dạt sao? Không thấy Huy đâu. Chỉ thấy toàn là người dưng xa lạ. Sớm Mai thoáng thất vọng định quay về nhà ngồi đối mặt đìu hiu cùng trang thư bỏ dở, khấn vái trời đất quỷ thần gì gì đó phù hộ cho cô viết trọn bức thư... tình. Một “đảo hoang” không trụ yên chỗ, bước ra từ một hiệu tạp hóa bỗng lên tiếng gọi: Sớm Mai, đi đâu mà đạp xe thơ thẩn như người mất hồn vậy? Ui, dì Út! Mai vội vàng tấp xe vào lề, chộp bàn tay búp măng của cái “đảo hoang” mỹ miều vừa “trôi” tới sát cô lắc lắc, mặt mày rạng rỡ hệt người sắp chết đuối vớt được phao. Út Nhã long đôi mắt bất loạn mí - nhiều mí quá đếm không xuể - vuốt cái nhìn nhọn tợ đuôi tôm từ trán đến ngực cô cháu cười nửa miệng: Mi đi đâu suốt tuần không thấy ghé nhà đấm lưng cho ngoại hả? Ðồ bất hiếu bất mục quá! Bất hiếu thật. Trong khi ngoại đang mỏi lưng muốn chết mi lại ngồi lì một chỗ mơ mộng viết thư tình vớ va vớ vẩn. Sớm Mai chớp mắt hai cái chữa thẹn nói tỉnh khô: Cháu định tới nhà ngoại đây mà. Dì đi đâu trông cô đơn ngạo nghễ thế? Nhã thấp giọng nửa đùa nửa thật: Ðừng, khoan về nhà đã. Dì đang đi trốn thì mi cũng chưa nên về. Dì đi trốn à? Trốn ai? Trốn cái gì? Nhã ngồi lên yên sau, giục: Ðạp lẹ đi. Hạ hồi phân giải. Ði. Những vòng bánh xe quay tít tiếp tục cuốn gió. Mây trên trời dày hơn nên mưa không rơi xuống mặt đất nữa. Thôi mưa, nhìn quanh thiên hạ bớt co ro. Cõi trần chợt hừng lên tươi rói. Chút nắng hanh hao phết lớp vàng nhợt nhạt mỏng manh lên phố xá dễ xui lòng buồn buồn hơn, lòng vui chỉ vui le lói. Sớm Mai lắng nghe lòng mình, hình như không buồn không vui, hẫng hẫng trống trống. Có điều con ma tò mò ngủ yên đâu đó tận hồn trong bỗng cựa mình vương vai thức dậy đánh lùi con ma nhớ, bắt cái xác ngoài của Mai cứ nghe gai gai. Trốn? Tại sao dì Út đi trốn nhỉ? Mai e dè lặp lại câu hỏi. Nhã ỡm ờ: Chuyện người lớn. Con nít như mi không nên biết! Người lớn! Tiếng là dì nhưng dì Út cũng chỉ nhỉnh hơn Mai có ba bốn tuổi chứ mấy. Bây giờ có ai nói về thuyết nhân quả, luân hồi của đạo Phật chắc hẳn Sớm Mai sẽ tin ngay. Lúc nãy ở nhà cô đã kê cái tủ chè vào miệng bé Châu thì giờ đành ngậm cái tủ chè của dì Út vừa kê vào miệng. Sớm Mai ngậm miệng, tưng tức nhưng vẫn ngoan ngoãn theo ngón chỉ của Nhã thong thả đạp xe về hướng Nam Giao. Trong khi tác giả của bức thư đang rong xe qua phố thì ở nhà tờ thư viết dở đặt hớ hênh trên bàn học bị lũ gió nghịch tinh lẻn qua cửa sổ lật giở tứ tung lung tàng. Gió chẳng thèm đọc trộm mà “chu miệng” thổi cho mấy thờ giấy bay tung xuống mặt sàn. Xế chiều. Mai trở về nhà chân không run bụng không đói vì đã được dì Út “hối lộ” một tô bún bò nóng hổi vừa thổi vừa ăn. Lòng thanh thản, chẳng còn tưng tức nữa bởi bí mật của cái gọi là vụ dì Út chạy trốn đã được Nhã vui vẻ bật mí khi Mai đã đưa Nhã đến nơi cần đến. Nhóc Châu với một lô thuyền giấy trên tay và mấy đứa bạn láng giềng - thuộc loại thứ ba. Nghĩa là nghịch tinh nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò - đang loay hoay vén những dề cỏ chắn ngang dòng mương bên mí vườn để khai thông thủy lộ. Thoáng thấy Sớm Mai cu cậu kêu nhặng xị: Thuyền tụi em sẽ ra tới sông trôi lên thấu Bến Ngự. Chị có gửi gì thuyền sẽ chở đi cho. Sớm Mai cười nụ bao dung đằm thắm, nheo mắt lơ đãng nhìn dòng nước bềnh bồng những chiếc thuyền giấy cỏn con. Những chiếc bé bé xinh xinh từng trôi đi trôi lại trong tuổi thơ của mình, nay trôi qua thời thơ ấu của nhóc tì Châu. Những chiếc thuyền trôi mải miết rồi khuất dạng bao giờ chẳng hay. Một sáng sương lam hay chiều sương tím nào đó mình thức dậy và bỗng lãng quên, không còn nhớ đến chúng nữa. Ơi những chiếc thuyền giấy tội tình đã trôi qua kẽ đời mất hút, các người có trách giận con bé “bạc tình” này không? Ngày nào Châu sẽ lớn bổng lên thành chàng trai không biết hắn có dứng ngẩn ngơ nhìn dòng chảy để tưởng niệm, để buồn đúng một phút rưỡi như mình lúc này, cay cay cuối khóe mắt, định nói cái gì đó nhưng Châu và lũ bạn đã theo thuyền trôi đến tận cuối vườn. Thoạt bước vào nhà, đến bên bàn học Sớm Mai tái mặt. Sớm Mai muốn hét cho rung chuyển trời đất. Ðổ hết nhà cửa. Gãy hết cây cối. Sập hết cầu cống tháp chuông. Sớm Mai muốn khóc một trận cho cả thành phố tha hồ ngập lụt. Không hét. Không khóc nổi. Mắt rỗng. Trí rỗng. Lòng rỗng. Nỗi buồn pha giận dồn nén muốn vỡ buồn gan túi mật. Sớm Mai ngây ngẩn nhìn mặt bàn trống trơ. Cây bút bị lẻ loi lăn rơi dưới gầm ghế. Lá thư đầy đặn từng chữ yêu, mềm mại những dòng thương dành cho anh Huy ngàn lần thương mến đã mọc cánh bay đi đằng nào rồi? Lá thư dở dang Sớm Mai định nối dài thêm bằng nhiều tình lắm tứ bắt được khi long rong ngoài đường dưới bầu trời vừa tạnh mưa, thưa gió, nhạt nắng chiều nay thế là tiêu diêu về miền cực khổ hay cực lạc nào rồi? Bất động ba mươi giây, bốn mươi giây rồi Mai thảng thốt gọi: Châu, Châu ơi! Tiếng kêu va vào vách nhà, bàn ghế tủ giường, chui tót ra vườn không mảy may âm vọng. Tiếng kêu mất hút vào lòng đất, bay biến vào thinh không. Mẹ và anh Ðạt chưa về. Cơn mưa đã đến, đã đi. Mùa thu sắp tạm biệt. Mùa đông sắp ngự. Bốn phía quạnh hiu vây ngợp. Sớm Mai thẩn thờ bước ra vườn. Ðứng nhìn dòng nước chảy. Ngẩng nhìn bầu trời quang tạnh. Dưới đất không có bé Châu. Trên trời không có bé Châu. Thằng nhóc chắc đã theo thuyền “trôi” lên tới Bến Ngự rồi. Sớm Mai thở dài. Nước mắt ứa hạt lăn trên má. Mường Mán -------------------- .... |
|
|
![]() |
![]() ![]()
Post
#2
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Members Posts: 152 Joined: 2-August 09 Member No.: 4,274 Age: 62 Country ![]() ![]() |
CHƯƠNG 3: Sớm Mai đã tìm thấy lá thư mất tích. Nhưng chỉ thấy nó... trong mơ. Ðêm qua Mai đã nằm mơ. Không mơ thấy hoa lá cành, trăng gió, bong bóng đỏ xanh. Không mơ thấy bánh ngon kem ngọt. Mai mơ thấy lá thư viết dở hóa thành bướm với đôi cánh chi chít những gạn từ nỗi nhớ, lọc từ lòng yêu của mình. Từ cửa sổ nhà nàng, bướm bâng khuâng bay đến cửa sổ nhà chàng, vào đậu trên trang sách chàng đang đọc. Mai hồi hộp nín thở xem Huy sẽ đón bướm thế nào. Thoạt thấy con bướm lạ, anh chàng mỉm nụ cười duyên đáo để, đoạn cau mày chăm chú đọc từng chữ từng dòng trên đôi cánh và, trời ạ, thay vì nâng niu bướm trên tay, đặt bướm trên vai, ôm ấp bướm vào ngực ngay chỗ trái tim hoặc âu yếm hôn bướm chùn chụt, cảm động nói vài lời cảm ơn sứ giả nhỏ bé của tình yêu đã mang tin nàng đến cho chàng như Mai thầm mong muốn, thầm dàn dựng trong trí theo cái kịch bản tưởng tượng - Mắt Huy vụt ánh vẻ nanh nọc của một cậu bé độc ác, anh chàng bất thần gập mạnh cuốn sách lại, ép bướm chết dí giữa những trang chữ in. Và, Mai đã kêu thét lên nức nở lúc thấy con bướm chết. Mai kêu thét trong mơ. Mẹ lay vai kêu Mai dậy. Sáng nay thức dậy. Mơ tan rồi. Hình ảnh con bướm chết còn ám ảnh mãi chưa nguôi. Sớm Mai nghe chút buồn hanh hao tản mạn chợt bay chợt đậu rối trong tóc, rờn rợn dọc bờ vai, rưng rưng đầu mày cuối mắt. Chút buồn nhẹ nhàng tựa thoáng hương bay cứ đuổi miết theo những vòng quay xe đạp, dọc đường đến trường. Mơ như thế là lành hay dữ? Ui, phải chi gặp dì Út để nhờ dì “đoán điềm giải mộng!” Sao lại có kiểu bỗng dưng mất tích lạ lùng vậy nhỉ? Mấy trang thư chẳng lẽ bốc hơi thành mây bay đi? Phải chi hôm ấy đừng gặp dì Út dọc đường, đừng mắc lừa chở dì ấy lên chùa Hải Ðức lạy Phật xin xăm. Dì Út quả là đáng tội cần phải xách tai véo mũi bắt đền. Khi không chợt buồn duyên buồn phận gì chẳng biết, bèn bốc hứng khăn áo lên chùa xin xăm, bày đặt úp mở bảo đi trốn, làm người ta tò mò muốn chết, hăng hái đạp xe muốn sụm bà chè để rồi cười ha hả an ủi, có mỗi tô bún lảng xẹt. Bộ chú Vũ lạc lòng theo ai, hay làm buồn dì điều chi mà dì đi tìm tận chốn am thiền? Phải chi hôm ấy mình về nhà sớm hơn, cái thư không hề mất! Thôi đừng lải nhải phải chi, phải chi, phải chi nữa. Lá thư mất đi chỉ là tổn thất nhẹ. Tình yêu của Huy và mi vẫn còn. Ngày nào đánh rơi mất tình mới là tổn thất nặng! Mai cười nụ tự dỗ, trí bỗng choáng ngợp vẻ mặt khó hiểu của nhóc tì Châu. Chiều ấy sau chuyến đua thuyền về, cu cậu hoảng hồn thấy chị Mai nôn nóng đứng chờ trước ngõ với gương mặt buồn rất tàn thu, nếu không muốn nói là khá chằm vằm. Nhưng rồi dỗ dành, tra gạn, dọa dẫm cách chi hắn cũng lắc đầu nguầy nguậy. Thằng nhóc còn láu lỉnh đưa cao tay thề: - Từ mẹ đẻ tới giờ em chưa hề biết cái gọi là thư từ nó ra làm sao cả, huống hồ là “thộp cổ” chúng để gấp làm thuyền. Chị nghi thì cứ nghi. Em mà nói láo í à? Ông táo xé rách áo! Hắn nói không nghiêm trang chút nào, môi cười trông phát ghét, phát nghi thêm nhưng đành chịu. Ức quá! Rầu ghê! Sáng nay con đường Mai đi trải dài dưới bầu trời Vỹ Dạ rộng thoáng. Cây cỏ, phố xá còn ngái ngủ dưới màn sương lạnh tê tê. Con đường Mai đạp xe đi chầm chậm sương tan, nắng tới. Thiên nhiên sáng nay trông tươi ngon muốn cắn. Lòng Mai không vui. Ngang qua nhà Huy, Sớm Mai nghiêng nón liếc mắt dòm vào. Không thấy anh chàng tha thẩn trước sân hay ngồi ở cái quán cà phê trước nhà. Huy muốn khác thiên hạ phần đông nên không thích kiểu đưa đưa đón đón hàng ngày. Dù hai đứa đã cùng đồng ý thế nhưng mỗi lần ngang qua nhà, Mai vẫn không nỡ giữ yên cái cần cổ. Ngoài các cuộc hẹn hò bí mật chỉ riêng hai đứa với tiếng nhạc nhè nhẹ trong một quán cà phê yên tĩnh nào đó, với trời đất thành quách Ðại Nội thâm u, hay với thông reo ngút ngàn chập chùng đồi Thiên An, Từ Hiếu... Họa hoằn lắm Huy mới e lệ đến đứng xa xa cách cổng trường chừng vài vạn cái gan tay vơ vẩn nhìn lá me bay và điềm đạm chờ giờ nàng tan trường. Hôm kia, ở lần hẹn trước, không biết trúng phải gió gì Huy bảo Mai viết thư. Mai kêu không biết viết. Anh chàng nhăn mặt mà rằng, viết thư như làm luận thôi, có chi khó! Thế là Huy điềm đạm đưa cho Mai hai mươi cái bì thư, một xấp giấy trắng, hai mươi con tem, dịu dàng phán kể từ ngày mai anh bắt đầu trông thư bé! Mai bối rối lắc đầu, Huy cứ tỉnh khô. Mai ức lắm nhưng không dám cãi sợ Huy giận, ngại Huy lẫy. Anh chàng hễ giận lẫy bao giờ cũng dai như... con gái lẫy giận. Ui, khi không anh Huy nghĩ ra cái trò “thư đi tin lại” làm chi thêm phiền! Sớm Mai vừa nhấn đều bàn đạp cho hai bánh xe tha hồ cuốn gió vừa thả cái nhìn mượt mà lên người ngợm, cảnh vật dọc đường, nghe tan nguôi dần chút buồn trong dạ. Qua Ðập Ðá. Gió từ mặt sông lộng lên tung đôi tà áo trắng. Gió mơn man hôn môi, vuốt má, nghịch tóc. Gió là loài hỗn hào nhất nhưng cũng đáng thương nhất. Hỗn hào vì dám vuốt ve, nựng nịu người ta mà chẳng thèm xin phép. Gió đáng thương vì không nhà gió lang thang muôn phương. Lang thang từ thiên thu này đến vạn đại kia. Vũ trụ lắm bụi quá. Gió thổi hoài không sạch hết bụi nên cứ thổi liên miên. Mệt quá phải không? Mai thương gió thương mưa, thương chim chóc muông thú, còn Huy? Anh chàng long trọng, điềm đạm tuyên bố, chỉ thương có mỗi mình Sớm Mai lắm lúc muốn phát bệnh, còn hơi sức đâu mà thương vẩn thương vơ! Lòng Huy coi vậy mà hẹp quá nhỉ? Có chách chi nới lòng Huy rộng thêm ra chút nữa được không? Sớm Mai lắc đầu cười nụ tự diễu. Ngang qua trường Ðại học Sư phạm, đang lẩm ca lẩm cẩm ngẩm ngợi cách nới rộng lòng Huy, Mai suýt cho xe hôn vào gốc cây bởi lòng chợt mất thăng bằng khi thấy Huy từ hướng cầu Trường Tiền lững thững đạp xe tới. Vóc dạc nom ốm yếu ho hen như Mai từng “mô tả” trong cái thư mất tích. Bốn mùa tám tiết người ta quen thấy Huy đội chiếc mũ bêrê đen nghiêng nghiêng trên mái tóc dài dịu dàng ôm gáy. Chiếc kính trắng không độ lấp lánh ánh mặt trời hoặc ánh trăng sao. Ðiếu thuốc ngậm chếch bên khóe môi lúc nào cũng như chực rơi xuống đất. Quần áo màu sáng tươm tất, thẳng nếp. Gặp anh chàng lang thang qua các nẻo đường với dáng đi hơi điệu người yêu văn nghệ chắc mẫm Huy là thi sĩ đang khác thơ, đi tìm thơ, hái vần gặt tứ, dù Huy chưa từng viết câu thơ nào. Gặp anh chàng ngồi ngắm hoa cỏ trong công viên co ro dưới chiều gió lộng - như Sớm Mai hằng lo sợ - các chuyên viên bài trừ ma túy rất có thể lầm Huy với bọn nghiền xì ke, dù Huy chưa bao giờ đùa với món này. Ði đôi với ngoại hình ỉu dịu, lời ăn tiếng nói của Huy luôn nhỏ nhẹ, rất mực từ tốn, đôi khi hơi văn hoa cầu kỳ. Nếu có ai cắc cớ thống kê những người tình điềm đạm nhất hành tinh thì xin cứ yên trí ghi thên Huy vào danh sách hàng đầu. Hai đứa tấp xe vào lề. Bốn ánh mắt cùng nhấp nhóa in đèn pha. Huy nhảy vội xuống xe đứng thẳng băng trước mặt Mai tựa lính đứng trước bà... tướng, đưa tay khẽ khàng cầm ghi đông xe bạn nom như vịn một cành hoa. Tiếng Huy mượt và mềm hơn gió thoảng: - Sao bữa nay đi học trễ thế? Huy đạp lui tới mấy vòng không thấy bé của Huy đâu cả. Bé của Huy! Sớm Mai đã từng nghe hàng chục lần kiểu xưng hô ấy, bữa nay sao nghe hơi choi chói lỗ tai. Ðôi mày nguyệt khuyết thoáng hơi cau lại: - Bộ có chuyện gì à? Còng sớm mờ anh! Huy cong ngón tay út khẽ nâng chiếc kính trắng lên dù nó không hề trụt, thở hắt: - Không dưng thích đón bé dọc đường. Mai lườm: - Ðể coi có “cái đuôi” nào theo Mai không chứ gì? Huy đốt thuốc, giấu mặc sau đám khói, cười chúm chím: - Sớm Mai, bé của Huy đâu phải là sao chổi hay con chồn tinh quái trong truyện cổ tích mà đòi có đuôi? Này, sáng nay cúp cua được không? Lời đề nghị e dè kèm thêm ánh mắt khẩn nài minh họa, Huy vẫn nơm nớp lo “bé của Huy” từ chối. Sớm Mai ngập ngừng: - Chưa bao giờ Mai dám cúp cua cả. Huy trong nỗi nhớ của Mai hình như luôn luôn bọc trong làn sương huyền ảo. Huy ngoài đời thực không đẹp bằng trong mộng tưởng? Huy đó. Gã con trai tầm thường như bao gã con trai khác có chi hấp dẫn hay ho mà có lúc mi nhớ da diết? Sớm Mai nhìn mông lên trời rồi thình lình nhìn xoáy vào mắt bạn. Ðôi mắt đêm qua trong mơ Mai từng thấy ánh lên vẻ nanh mọc khi gập mạnh cuốn sách ép chết con bướm mang những dòng tin yêu trên đôi cánh mượt mà. Dù bây giờ ánh mắt đáng ghét ấy không còn, Mai cũng mơ hồ cảm thấy giần giận. Mai mát mẻ: - Thôi để người ta đi học chứ. Nợ nần chi mà cứ giữ ghi đông xe người ta như vậy... ông! Giọng nhiễm lạnh. Vẻ mặt lạnh lùng của bạn làm Huy thoáng chột dạ. Con gái bất thường còn hơn nắng sớm mưa chiều. Mới trông ngoan như con thỏ đó, vụt gầm gừ gay cấn in con hổ ngay. Bếp lửa nào đang ngún khói trong Mai mà mắt cô bé mơ huyền thế kia? Tiếng đàn êm ả nào đang ngân trong tim Mai rồi thốt đứt phựt làm cô bé ỉu xìu thế ấy? Cô nàng tên Sớm Mai nhưng thỉnh thoảng nhan sắc bỗng hoàng hôn rất bất chợt. Người già trái tính trái nết rất khó thương. Thiếu nữ trái tính trái nết chút xíu trông càng duyên đáo để. Huy nói ngọt ngào như giọng có ướp đường phèn: - Sáng nay anh tính rủ Mai đi chùa! Mai hứ nhỏ trong mũi. Hết dì Út lên chùa giờ đến phiên anh chàng này muốn lên chùa. Ði chùa bộ là cái mode đang thịnh hành chắc? Mai châm chọc: - Anh tính lên chùa mời Phật đi uống cà phê với tụi mình hở? - Trên chùa Từ Ðàm vừa có một loại hồng màu xanh da trời rất đẹp. Mai dấm dẳng: - A di đà Phật, tui không yêu hoa. Huy nửa đùa nửa thật: - Tiếc nhỉ! Thôi để anh đi hái tặng người khác. - Tùy! Sớm Mai dằn xe khỏi tay bạn, thong thả nhấn bàn đạp. Ơ hay, khi không sao mình trở chứng thế này? Xa, mong gặp. Gần, thấy ghét hay sao? Mai lật tay coi đồng hồ, còn nửa giờ nữa mới vào lớp. Cô chợt hối hả bỏ đi để anh bạn đứng lớ ngớ trông theo. Ngẩn ngơ một chút, Huy lên xe đuổi kịp Mai. Cô gái thở ra, anh chàng cũng không đến nỗi ngốc lắm. Mi làm bộ làm tịch cũng không đến nỗi hớ, hỏng lắm! Huy nói nhỏ nhẹ: - Sáng nay bé của anh kỳ kỳ sao ấy! Mai liếc xéo bạn buộc miệng: - Ai mượn đón đường người ta làm chi? - Không đón làm sao gặp! - Gặp rồi thấy ghét lắm hả? - Ghét không nổi! Vừa đối thoại theo kiểu ngẩu hứng, chàng vừa rình chờ từng biểu hiện nhỏ trên mặt nàng. Thấy cặp môi mim mím của nàng thoảng nhẹ nét cười, chàng vội lanh tay chụp lấy cơ hội nịnh nọt: - Một nụ cười bằng mười liều thuốc bổ, mỗi ngày Sớm Mai nên cười vài ba chục nụ nhỏ, nụ to, nụ choai choai sẽ tăng được vài ba ký. - Ờ, cười chừng một tuần sẽ thành cái thùng tô nô. Mai bật cười tiếng ngắn. Huy rạng rỡ ngay như lân nghe pháo: - Sao? Cúp cua đi chơi nhé? Giọng nghe tội đã đành, ánh mắt khẩn nài đìu hiu sau kính trắng trông càng đáng tội hơn. Sớm Mai hơi siêu lòng nhưng chưa hẳn lạc dạ, lấp lửng: - Anh quên cái tội ép chết con bướm của người ta trong sách rồi sao? Huy ngơ ngác nhìn Mai như người trong mộng đang nói mê: - Bướm nào? Bé nói nhăng nói cuội gì thế? Mai ra vẻ bí hiểm, phóng đại tô màu: - Ðêm qua có cơn gió lạ thổi bạt tới nhà một con bướm lạ, cánh rộng bằng tập vở. Mai bèn nẩy sáng kiến viết lên cánh của nó một bức thư gửi anh và, mang nó đến trước cổng nhà anh thả cho nó bay vào. Bướm vào đậu ngay trên cuốn sách anh đang đọc. Anh cóc thèm đọc thư trên cánh nó, lại gập sách ép bướm chết đi. Sao anh ác quá vậy Huy? Tai ù ù hệt có con ong phải gió nào vừa bất thần lọt vào đập cánh vù vù trong ấy. Huy ngỡ mình nghe nhầm. Anh chàng lắp bắp: - Lạ quá, anh thề là tối qua chẳng có con bướm nào bay vào nhà cả. Bé của Huy không đùa đấy chứ? Vẻ mặt ngay ngẩn của anh bạn làm Mai phì cười: - Xin nói lại cho rõ là cơn gió lạ thổi bạt con bướm thần ấy lạc vào giấc mơ của Mai đêm qua lúc gà vừa gáy sáng. Chợt hiểu, Huy thở phào nhẹ nhõm: - Liếng khỉ. Chuyện mơ bé cứ kể y như chuyện thật. Sớm Mai nghiêm mặt: - Ở ngoài trông anh hiền lành sao trong mơ anh ác thế Huy? Huy đỏ mặt lúng túng: - Trong mơ ai mờ biết. Cầu trời cho đừng bao giờ Sớm Mai thấy Huy trong mơ nữa. Thế bé đã viết thư cho anh chưa? Thư! Mai cố nuốt tiếng thở dài xuống buồng gan vẫn nghe có sợi dây nào quấn quanh tim siết nhè nhẹ. Cô nói dài giọng: - Thư với từ. Anh khéo vẽ chuyện làm người ta muốn khùng luôn. - Khùng? Anh thấy bé vẫn tỉnh mà! Buột thốt rồi gã trai chợt hối mình đã nói một câu khá vô duyên. Anh chàng đánh trống lãng: - Hôm kia thấy bé đèo dì Út đi đâu mà đạp xe như bay như biến thế? - Ðưa dì Út chạy trốn nỗi buồn duyên phận, tìm an ủi nơi mấy que xăm ở chốn am thiền. Huy cau mày: - Bé lại nói chuyện mơ nữa rồi. - Thật mà. Thế anh thấy Mai lúc nào mà chẳng nghe anh kêu? Huy ngậm miệng, ngậm luôn chiếc lá me nhỏ xíu vừa từ trên không liệng xuống bay bướm, lẳng lơ đáp vào môi chàng. Phút im lặng bỗng gãi, bỗng quàu nhè nhẹ lòng cô gái làm vẩn lên sợi khói nghi ngờ. Khói lặng lẽ bốc lên làm Sớm Mai nghe cay cay khóe mắt. Cô nóng nảy giục: - Sao anh bỗng câm như tượng thế? Bộ nói sợ lạnh răng à? Ðôi tai núp dưới vành mũ bêrê, ẩn dưới tóc dày óng ả đỏ lựng như vừa bị ai búng. Huy khẽ nhăn mặt ấp úng: - Anh không dám kêu Sớm Mai tại vì, tại vì hôm đó đang đi cùng bà già chọn may áo sơ-mi. Kêu sợ mẹ quở. - Vậy mà dọc đường đã có lúc Mai ngu ngốc ao ước tình cờ gặp anh. Con gái luôn luôn si ngẩn si ngốc hơn con trai. Thôi anh về đi kẻo mẹ quở, đừng gặp tui nữa! Huy giật thót rồi tưởng chừng cả trái đất cùng giật thót theo mình. Cơn giận phừng phừng như thể bất thần từ vòm cây ập xuống tưới dầu vô đám cháy trong lòng Mai làm cô run cả giọng, tái cả mặt. À ra thế! Trong khi mi khờ khạo mong gặp anh chàng một chút cho bõ thương bõ nhớ. Thấy mi ngang qua anh chàng vẫn tỉnh như sáo sậu, vẫn trơ in đá vững in đồng. Người đâu lại có người vô tình và cao đạo thế nhỉ ? Anh chàng sợ mẹ hơn là sợ... mình? Sợ mẹ quở, mẹ bợp tai hơn sợ mình giận! Thích ngậm nỗi sợ hơn mừng rỡ gọi tên mình! Con trai gì mà “oai” thế chẳng biết!!! Sớm Mai nhấn mạnh bàn đạp, lạng xe tránh xa Huy, suýt tông phải hai cô bạn cùng lớp đang song song dong xe giữa lộ. Một cô hớt hải kêu: - Sớm Mai, gấp gáp chi mà lạng xe cao bồi vậy mi? Cô kia liếc xéo xiên bắt gặp Huy đang tiu nghỉu rẽ nắng tìm đường vượt lên, la khẽ: - Coi kìa, hắn đang bị cây si săn đuổi. Hai tiếng cười trêu chọc hòa giọng xao xác cỡi gió bay theo làm Huy nghe lạnh gáy. Cổng trường con gái khép lại để gã trai đứng hệt trời trồng dưới tán phượng thưa lá. oOo Ngôi trường trọng tuổi màu hồng thẫm đứng trầm tư sau những tàng lá xanh cao, chân viền bãi cỏ xanh thấp. Sân trường lác đác những áo trắng tới lui nghiêng nón, tay cầm nón, nở rộ những mái tóc uốn, tóc kẹp, tóc xõa ngang lưng ngang vai, chơm chớp những đôi mắt một mí, hai mí, và bất loạn mí. Ba tiếng trống nện dập dồn làm cây cối giật mình trút lá, kéo hoa nắng rụng theo. Sớm Mai ôm cặp lững thững theo bạn bè xếp hàng, ngước mắt nhìn thẳng cột cờ. Mai lí nhí hát quốc ca trong miệng, làm như mở miệng hát to ngại gió lùa lạnh răng. Lá cờ chầm chậm trườn lên đỉnh cao chót vót. Rợp trời mây trắng hàng đàn hàng lũ nối nhau bay. Lễ chào cờ chấm dứt. Sớm Mai đủng đỉnh leo thang lên lớp với đôi chân nặng trịch. Cẩm Hương ngồi cạnh huýc cùi chỏ vào mạn sườn Mai cái nhẹ: - Sao cái mặt như đưa đám thế? Mai lẩm bẩm: - Lạy trời sáng nay cô Hài bị trúng gió đau nặng. Lời khấng không thiêng. Cô Hài vào lớp với nụ cười nửa miệng, ba xâu chuổi hạt hyền đen láy dài ngắn khác nhau thõng thệu làm duyên trước ngực, và chiếc kính cận trễ xuống gần chót mũi như thường lệ. Hương khúc khích: - Trời không chứng cái lạy của mi rồi. Sao mi mong cô Hài đau, ác nhơn ác đức vậy? Mai đáp liều: - Tu nhơn tích đức để chi? - Ðể cho con cháu mai sau. - Lỡ tao không con không cháu thì sao? - Ðể đức cho tình. - Mi tiến bộ gớm ghê! - Thua mi. Sáng nay đi học tao đâu có thấy cây si nào rượt theo như mi. Thầm thì tán láo với nhỏ Hương, Sớm Mai cứ nghe tim đánh lô tô, nhảy à go trong ngực. Cô Hài đã chễm chệ ngồi vào bàn và, Trời có can, Phật thánh có quở cô cũng sẽ cứ hiên ngang lật sổ “phong thần” gọi các “chị” lên đọc “kinh”. Ôi, mỗi lần cô Hài gọi học trò lên bảng đen sao lịch sự đến lạnh lùng, âu yếm đến phát sốt? Khóe mắt cô nhìn những “chị” không thuộc bài tình tứ đến sảng hồn bạt vía. Suýt soát “tam thập” chưa có xe hoa nào rước nên cô khó tính chăng? Tụi nhỏ lớp Mai mê tín rằng, có chồng chắc cô Hài sẽ bớt khó, nên đứa nào cũng ngày ngóng đêm mong, lâu lâu lại phỏng vấn nhỏ Kim Sa ở cạnh nhà cô để rồi cả bọn cùng buồn thiu, buồn rất thật tình, buồn hết mình khi con nhỏ liến láu này lắc đầu bảo, chưa, tao chưa thấy cô có bồ, tụi bây yên chí tới tết công gô mới có xe huê tới rước cô mình đi! Cô Hài có sốt ruột như bọn nhỏ không nhỉ? Chưa đứa nào dám uống mật gấu để phỏng vấn cô, nên đứa bảo có đứa bảo không. Ðêm qua, bài “kinh” Vật lý mai “tụng” lui tới khoảng ba mươi sáu lần không thuộc được một đoạn nhỏ, bởi mãi ra ngẩn vào ngơ, hết soi gương đối bóng đến nhìn trời sao hiu quạnh, nhớ Huy thì ít, tiếc thầm lá thư viết dở ngọn gió vô tình chết tiệt nào đã mang đi thì nhiều. Giờ trái tim đang đong đưa những nhịp không bình thường là phải, còn oan ức chi? Không đọc thấy nỗi lo đang nhoi nhói trong tâm khảm bạn, Cẩm Hương cứ đấu tơi tới: - Này, bộ mi ghét cô Hài lắm hở? - Không, tao chỉ sợ cô hát bài “gọi tên bốn mùa”. Hương thật thà: - Gọi ai? Mai chất phác: - Gọi tao lên đứng chết trân như Từ Hải đối diện những bản mặt mốc của tụi bây. Hương khôi hài: - Hồi hôm làm chi không tụng cho xong. Chắc giụt vở xuống gầm bàn, khom lưng dòm kiến bò hở? Mai cười như mếu: - Hồi hôm tao nhức đầu sổ mũi ho hen. - Ngộ gió à? - Không, ngộ... tình. Hương lăn tia nhìn tròn vào mắt Mai: - Hấp dẫn thật, kể mau kẻo nguội. - Tình mang tới một con ma bỏ vô đầu tao. Hương vờ thè lưỡi: - Như bỏ bạc lẻ vô con heo đất hở? Ma à? Mi có khùng không Sớm Mai? - Con ma nhớ. - Ậm à? Khỉ, tưởng ma gì. - Con ma nhớ bắt tao vô ra tha thẩn, biếng uống nhác ăn, quên cả học bài. Mi từng bị con ma nhớ hành lần nào chưa? Hương đá lông nheo con mắt bên phải: - Chưa. Tao chưa ngộ tình làm sao biết được. - Nên ngộ một lần cho biết. - Thôi thôi. Xin can chị. Em còn nhỏ nhít dại khờ lắm, đêm ngủ còn măng vú mẹ mà. Ðừng xúi dại người ta. Hương đưa bàn tay tháp bút đàn áp tiếng cười khúc khích, kèm theo cái rụt cổ, nhún vai điệu đàng. Cuộc vấn đáp đang tới hồi hấp dẫn, bỗng một tiếng sét đánh vù ngang tai Sớm Mai. Tiếng sét êm ái phát từ bục gỗ, từ đôi môi hình trái tim đỏ thắm của cô Hài: - Chị Tôn Nữ Sớm Mai! Mai đứng lên bàng hoàng như đứng trong mộng. Cầm cuốn vở trên tay tựa cầm cục đá nặng. Mai đến trước bảng đen cứ ngỡ đang đứng trước vành móng ngựa, ước bất giác có phép lạ nào đó biến thành con kiến hay hạt bụi hay biến mất cho rồi. Phép lạ nào chẳng thấy, chỉ thấy tấm bảng đen chợt dềnh lớn lên úp chụp lấy mình. Trí Mai đen thui hệt tấm bảng. Cô giáo đăm đăm nhìn gương mặt chợt đỏ rồi chợt tái của cô học trò. Thời gian hình như chẳng buồn trôi. Lâu lắm, chừng cả một hai trăm năm gì ấy. Mai mới nghe Mai lí nhí: - Thưa cô, hôm nay em không thuộc bài ạ. Găm im tia nhìn ngượng ngùng xuống sàn gạch, Mai vẫn cảm tưởng đôi mắt nghiêm khắc của cô Hài đang xoi xoáy vào tinh mũi mình, dù giọng cô vang lên nghe rất dịu dàng: - Dạo này tôi thấy chị lơ là lắm đó. Sao vậy hở chị Mai? Mai run giọng đáp liều: - Thưa cô em bệnh. Lớp học im phắc tựa có bàn tay vô hình nào vừa bí mật phát cho mỗi “chị” một cây tăm im lặng để ngậm. Mai thầm mong cô Hài sẽ cầm bút khuyên tròn hai con số không vào sổ điểm rồi đuổi cô về chổ ngồi. Ui, được quay về chỗ ngồi lúc này Mai sẽ mừng còn hơn ông Bụt thoắt hiện ra cho thêm vài tuổi thọ. Không, cây bút vẫn nằm im trên cuốn sổ điểm mở rộng. Cô Hài nói như cắn rời từng tiếng ngọt. Ngọt ngào đến đắng gắt: - Sớm Mai. Tôi không tin chị bệnh đâu. Nào, nói thật đi, tại sao cô không chịu học bài? Lớp học dường biển hoang vu. Không một tiếng sóng. Biển đông cứng để chỉ mỗi mình Mai đứng chóc ngóc tựa cái cọc chèo ai bỏ quên trên bãi. Chẳng lẽ cứ đứng thế này đến lúc mình biến thành cây, trổ lá, đơm hoa, kết trái xấu hổ luôn hay sao? Thóang liều lĩnh vụt cháy bùng trong trí in dúm lửa nhỏ, đoạn cháy lan khắp hồn trong xác ngoài, Mai nghe giọng mình vang lên tuy ấp úng mà rền như phát qua chiếc loa khuếch đại: - Thưa cô, tại vì, bởi vì em bận... Môi vẫn mím chặt, nhưng thoáng cười dìu dịu trôi qua ánh mắt cô Hài. Hai người, kẻ ngồi người đứng cách nhau cả hai ba chục gang tay, tai Mai ù ù nên cảm tưởng cô ghé sát tai mình hỏi nhỏ: - Bận gì? Nếu không quá bí mật chị có thể cho cả lớp biết được không? Xấu hổ, tẽn tò pha nghẹn ứa. Mai bối rối vặn xoắn hai bàn tay ngỡ muốn gãy rời từng ngón và, buột thốt cái câu sau này mỗi lần cô nhớ lại cô còn rỡn cả ốc, không ngờ mình đã táo gan dám thưa thốt như vậy: - Thưa cô, em bận, bận... Yêu! Biển không đông cứng nữa. Sóng lại ì ầm vỗ khắp bốn hướng. Các cọc chèo ngỡ ngã sấp vẫn còn đứng vững. Cô Hài giật thót. Cả lớp giật thót. Trán Mai biến thành cánh đồng mồ hôi và cơ hồ có cả trăm con kiến bò tới lui trong xốn áo. Năm năm dạy học hẳn chưa bao giờ cô giáo Hài nghe học trò “trả bài” kiểu này?! Khó tả cô đang nghĩ gì, chỉ thấy mắt cô chớp chớp. Và, lạ thay, cô bỗng mỉm cười, lắc đầu: - Ðược rồi, về chỗ, lần này tôi tha! Sớm Mai trở về chỗ ngồi với đôi chân mỏi rời như là chân của kẻ khác. Bên phải nhỏ Ðoan Dung im thít. Bên trái nhỏ Cẩm Hương nín câm. Hai đứa vờ vĩnh như thể từ lâu là học trò ngoan, không bao giờ lảng mắt khỏi cuốn tập mở trước mặt. hai đứa ngầm dang xa ra như ngại cái bện Yêu Mai vừa tự bạch lây lan sang. Như thế càng hay, bởi sẽ không ai thấy cánh mũi Mai phập phồng theo từng nhịp tim thổn thức trong ngực, và nước mắt chợt ứa ra giấu sau bàn tay vờ vuốt tóc. Hai giờ Vật lý trôi qua dù chậm thế nào cũng đến lúc chấm dứt. Giờ ra chơi. Sớm Mai rảo chân đuổi kịp cô Hài trước cửa văn phòng. Cố nén nhịp tim trống chầu, Mai đỏ mặt ấp úng: - Thưa cô, em có chút chuyện muốn thưa với cô ạ! Ngạc nhiên quay nhìn cô học trò rụt rè, lọng cọng, yểu lả tựa cành lá đang ngước đôi mắt âu sầu nhìn mình như nhìn đấng cứu thế, thay vì vào văn phòng uống nước giải lao, cô Hài nắm nhẹ khuỷu tay Mai bước xuống sân, điềm đạm bảo: - Sao trông ỉu xìu thế? Em cần gì ở tôi nào? Tiếng em thân mật quý hiếm, cái từ xưng hô cô Hài không thường dùng với lũ môn sinh lúc này bỗng thốt ra từ môi cô khiến Mai nghe nhẹ lòng như vừa được uống một liều thuốc khỏe. Mai tươi tỉnh hẳn: - Thưa cô, chắc vừa rồi cô giận em lắm. Xin cô tha lỗi cho em. - Nhưng vừa rồi em đã bảo thật cơ mà! - Dạ, vì, vì em quýnh quá. Cô Hài cười nụ nhỏ: - Vì bị cô dồn đến chân tường, vào phút nói thật chứ gì? Dù sao nói thật như thế cô vẫn thích hơn là em nói dối. Cô không giận em đâu. Chỉ buồn em thôi. Mai à, phải học chăm trở lại trước khi quá muộn. Yêu, chẳng có gì xấu cả. Nhưng tuyệt đối không nên để tình yêu kéo tuột mình xuống thang xếp hạng hằng tháng. Càng không nên để trường đại học đóng cửa trước mũi mình vào kỳ thi cuối năm. Hiểu chứ? Hoa nắng rọi loanh quanh nhập nhòa bóng cây hình lá. Cô Hài khép kín đôi vạt áo len màu hồ thủy như chợt thấm lạnh. Mùa đông chưa ẩm ướt lắm nhưng cái lạnh đã đủ đầy. Sớm Mai chớp mắt liền năm sáu cái. Thang vị thứ hàng tháng. Cửa trường đại học sẽ mở rộng hoặc khép kín trước mũi mi! Mùa đông giá băng sẽ ở mãi cùng mi hay mùa xuân ấm nồng rồi sẽ đến? Do mi, bởi mi và tại mi cả thôi Sớm mai à. Ghê chưa? Khiếp không? Tình yêu níu áo lôi mi bước lùi trên thang học vấn. Tình yêu sẽ khoèo chân cho mi trượt ngã chỏng gọng ở sân trường thi, khỏi cần đạp nhằm vỏ chuối. Tình yêu sẽ túm tóc mi quay mòng trong cơn lốc mù mê hôn ám. Chao ơi là tội tình. Tình quả là cái tội. Dễ sợ quá, đáng run in thằn lằn đứt đuôi quá! Sớm Mai nổi gai sởn ốc nghe giọng mình bở rợi, ướt sũng ăn năn tựa ruột bánh mì ngâm nước: - Em xin hứa với cô từ rày về sau em không dám yêu nữa! Cô Hài bật cười tiếng ngắn, vuốt tia nhìn âu yếm vì không thể không dưng đặt một chiếc hôn lên đôi má đỏ au nom rất đáng yêu của cô học trò. Giọng cô nghe bâng khuâng như lọc qua mành sương mỏng mịn: - Ngày xưa, vào tuổi em, đôi ba lần cô cũng từng tự nhủ, tự hứa với mình như thế... Mai nghiêng tai nghiêng lòng uống từng tiếng rồi chưng hửng vì cô Hài bỗng bỏ lửng câu nói nữa chừng. Mai thở mạnh vì không thể nén nổi hồi hộp: - Thưa cô, và cô đã thực hiện được chứ, phải không ạ! Cô Hài khẽ lắc đầu nhún vai như thể muốn giũ bỏ trùng trùng hoa nắn bám đậu trên tóc trên vai, má hồng hơn má búp bê nhựa Nhật Bản, cô cười chúm chím: - Không, cô đã thất bại! -------------------- .... |
|
|
![]() ![]() |
Lo-Fi Version | Time is now: 18th June 2025 - 08:50 AM |