![]() |
![]() |
![]() ![]()
Post
#1
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 5,513 Joined: 22-September 09 Member No.: 5,173 Age: 54 Country ![]() ![]() |
![]() Những bài học trong chốn lao tù (Phần 1) Ra khỏi nhà tù Cộng sản được hơn một năm nay; bận rộn với cuộc sống gia đình nên tôi cũng không có thời gian để viết lại những câu chuyện mà tôi đã trải qua trong nhà tù. Hôm nay lưng tôi bị đau do bệnh thoái hóa đốt sống lại hành hạ. Nằm trên giường suy nghĩ về quá khứ, hiện tại và tương lai của bản thân gia đình và đất nước. Những ký ức chốn lao tù bỗng trở lại trong tôi. Tôi cố ngồi dạy ghi lại những sự kiện đáng nhớ của mình làm lưu niệm cho bản thân và những ai muốn tìm hiểu về một phần xã hội Việt Nam hiện tại ở chốn nhà giam. Sáng ngày 15/1/2011, tôi bị Cơ quan cảnh sát điều tra công an huyện Nam Đàn và Cơ quan an ninh điều tra tỉnh Nghệ an bắt về công an huyện Nam Đàn với lý do không đăng ký tạm trú qua đêm. Khi về tới Công an huyện thì họ không hề đề cập gì tới việc tôi qua đêm mà không đăng ký tạm trú. Họ tiến hành lấy lời khai của tôi cho tới 21h đêm thì trao cho tôi một lệnh tạm giữ với thời hạn 3 ngày. Tôi ngơ ngác, không hiểu lý do gì mà tôi bị tạm giữ? Bởi lẽ qua một ngày Công an lấy lời khai của tôi, tôi đâu có gì để mà khai với họ, ngoài việc tôi vào Nghệ an để đón cháu Đức con chị Hồ Thị Bích Khương ra nhà tôi để đi học tiếp vì cháu về quê thăm bà nội vào dịp nghỉ học cuối kỳ. Tôi không làm gì vi phạm luật pháp tại Nghệ An. Tôi được một chiến sỹ Cảnh sát mang hàm trung sĩ, tên Hà dẫn vào buồng giam. Tôi hỏi Hà: Công tắc điện buồng ở đâu? Lối đi vệ sinh chỗ nào? Cậu ta mở cửa đẩy tôi vào trong và nói: Cứ vào sẽ biết. Cánh cửa buồng giam đóng lại. Trời tối như mực, một mình một buồng giam và lúc đó đã khoảng 21h 30 nên các tù nhân ở các buồng khác đã phải đi ngủ. Tôi mò mẫm lấy tay để lần xem đâu là nơi nằm, nơi đi vệ sinh. Vì buồng giam không dược lắp điện, tôi phải sử dụng hết tất cả các giác quan của mình để biết chỗ năm là một bục xi măng cáo khoảng 50 cm. Hạ lưng xuống nền xi măng lạnh buốt lưng, với thời tiết gần tết nhiệt độ xuống khoảng 9 hay 10 độ c. Lạnh quá không chịu nỗi. Tôi đứng ra gần cửa hé mắt ra khe hở của cánh cửa sắt buồng giam và gọi lớn “Chú Hà ơi mang cho anh cái chăn để đắp chứ, lạnh thế này anh không chịu được”. Một lát sau cậu Hà mang cho tôi một cái ruột chăn bông cũ. Cậu bảo tôi: “Anh đắp tạm cái này, nếu lạnh thì mai tôi đưa thêm”. Đêm đầu tiên ở tù tuy hơi lạnh, nhưng tôi vẫn ngủ rất ngon, bởi sau một ngày bị công an thay nhau xét hỏi. Sáng hôm sau là Chúa nhật nên vừa mới mờ sáng tôi đã tỉnh dậy và cầu nguyện, tôi hy vọng rằng hết 3 ngày tạm giữ thì công an sẽ phải thả mình ra. Rồi cứ thế thời gian trôi qua cũng thật nhanh. Chiều ngày 17/1 tức ngày thứ 2 trong tuần. Tôi thấy họ mở buồng giam và đưa tôi lên phòng lấy cung. Tại đây họ cho tôi xem những thứ mà họ đã thu giữ của gia đình tôi vào sáng ngày hôm đó. Gồm máy tính, băng đĩa, máy in và nhiều vật dung khác. Họ bắt đầu khai thác máy tính của tôi. In các bài viết của tôi có trong máy tính và yêu cầu tôi ký vào. Tôi đồng ý ký tên vào những bài viết đó vì đấy đúng là những bài tôi đã viết. Sau khi lấy ra hàng loạt bài viết và kiểm tra nội dung hơn 200 đĩa DVD, VCD thu giữ tại nhà tôi xong. Họ tiếp tục trao cho tôi một lệnh tạm giữ thứ 2 với thời hạn 3 ngày rồi tiếp tục đưa tôi trở lại buồng giam. Tôi không còn bỡ ngỡ như trước nữa vì đã “quen” với buồng giam này. Thấm thoát thời gian trôi, chiều ngày 22/1 Cơ quan CSĐT huyện Nam Đàn dùng xe của cơ quan đưa tôi và chị Hồ Thị Bích Khương xuống Trại tạm giam Công an tỉnh Nghệ An. Lần đầu tiên trong đời tôi bị Công an dùng Còng số 8 còng tay lại. Tôi không biết rằng thế là tôi chuẩn bị tới một môi trường sống mới. Tới cổng trại giam Công an bắt chúng tôi ngồi đợi mãi cho tới khi một Trung tá an ninh điều tra tỉnh Nghệ An, tên là Văn, mang tới và đưa cho chúng tôi ký vào quyết định khởi tố của họ đối với chúng tôi. Tôi xem quyết định đó thì biết là mình bị khởi tố theo điều 88 của BLHS. Tôi vui vẻ ký vào mà không hề phản đối gì, còn chị Hồ Thị Bích Khương thì cương quyết không ký. Tuy nhiên dù ký hay không thì họ vẫn cứ giam. Trời sắp tối tôi được một đại úy quản giáo tên Nguyễn Văn Thành dẫn từ cổng trại vào nhà giam. Đi cùng với quản giáo này có thượng sĩ Vi Văn Sơn, cán bộ phụ trực trại. Tôi phải đi trước họ một mét họ đi sau và thúc giục đi nhanh lên. Quãng đường từ cổng trại vào buồng giam không xa, nhưng cũng đủ để tôi vừa đi vừa ngắm quang cảnh xung quanh lúc hoang hôn với những cành cây trơ trụ lá vì tiết trời giá lạnh. Nhưng những cành cây đó đang lu lú nhữngbúp non để đón chờ mùa xuân sắp tới. Không gian đó làm cho tôi có thêm nghị lực và ấp ủ những tia hy vọng cho Việt Nam một ngày mai tươi sáng. Tiếng thượng úy Vi Văn Sơn cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: “Đi nhanh lên! Ông đá chết mẹ mày bây giờ” Thú thật lần đầu tiên tôi bị công an quát mắng như vậy. Tôi giật mình và bước nhanh hơn tới nhà giam A la. Quản giáo Nguyễn Văn Thành mở cửa buồng giam số 9 đưa tôi vào đó. Quản giáo dặn với vào: “Giao cho Toàn thằng này nhé! Chỉ dẫn cho nó!” Cánh cửa buồng giam đóng lại, tôi bước vào buồng giam. Đập vào mắt tôi là 3 người tù đầu cắt trọc, họ nhìn tôi chăm chăm. Xác định họ ít tuổi hơn mình nên tôi cất tiếng “Chào các chú”. Một người trong bọn họ hỏi tôi: “Mày chào ai vậy? Chưa bao giờ đi tù à?” Tôi bảo: “Chưa! Tôi bị bắt lần đầu.” Người này nói tiếp: Thằng Rùa lấy cho nó bộ quần áo cho nó thay đi. Thằng này mày đi tắm đi rồi thay quần áo lên đây tao nói chuyện. Cảm giác có chuyện chẳng lành, tôi nói: “Thôi ạ trời lạnh lắm, để trưa mai ấm hơn tôi sẽ tắm”. Người này nói tiếp: “lạnh cũng phải tắm, ở tù mà không tắm rửa sạch sẽ thì ghẻ lở không chịu được đâu”. Biết không thể từ chối nên tôi đành phải tắm. Tôi cởi quần áo ra tắm, nhưng vẫn mặc quần lót như ở nhà. Cậu ta nói: “Cởi hết ra! Trong này toàn đàn ông cả phải cởi truồng mà tắm. Tắm xong quạt người cho khô mới mặc quần áo, nếu không sẽ bị hâm và lở loét đấy.” Tôi nghe theo họ, cởi hết đồ và tắm. Nói thật là vừa lạnh vừa xấu hổ nên tôi tắm qua loa rồi mượn quần áo mặc vào. Khóa học đầu tiên trong tù dành cho tôi bắt đầu khai giảng. Họ bảo tôi ngồi lên bục xi măng, gần phía hố vệ sinh rồi bắt đầu… Người có uy nhất trong buồng lên tiếng: “Mày tên gì? Quê ở đâu? Bị bắt tôi danh gì? Tại sao bị bắt? Công an nào bắt?” Tôi lần lượt trả lới các cậu hỏi của người này. Cậu ta tiếp lời: “May phúc cho mày đấy. tao cũng quê ở Nam Đàn, nhà tao gần công an huyện đấy. Tao bị chúng nó bắt giam ở đó, tao treo cổ tự tử mà bị đứt dây nên không chết. Chúng sợ tao làm lần nữa nên chuyển gấp xuống đây. Thôi ít nhiều gì chúng ta cũng cùng là nạn nhân của công an Nam Đàn nên tao tha cho mày, không làm “thủ tục” nhập buồng, nhưng về “Lý thuyết” thì phải học.” Cậu ta bắt đầu giới thiệu các thành viên trong buồng giam: “Tao giới thiệu để mày biết Tao tên là Trần Thế Toàn. Buồng trưởng buồng này. Bới vậy vào đây mọi thứ mày đều phải hỏi ý kiến tao mới được làm. Còn đây là thằng Lâu Vả Rùa nó là người Lào bị bắt về tôi buôn bán heroin, đã giam ở đây gần một năm. Nó có thể nhẹ thì bị tùtrung thân, nặng thì bị tử hình, còn đây là thằng Thò Gà Hùa người HMong ở Quế Phong cũng tội buôn bánheroin, nhẹ thì 20 năm, nặng thì trung thân. Buồng giam này là buồng giam đặc biệt dành cho những đối tượng trọng án, nên được lắp bóng điện và có “Mắt mèo” theo dõi.” Toàn đưa tay chỉ về hướng Camera trên tường và nói tiếp: Vì có nó nên mọi hoạt động trong buồng đều bị theo dõi. Toàn bảo tôi: Trong này có luật riêng là ba không ba có. Mày phải biết nghe chưa? Ba không là: Không nghe, không thấy, không biết. Cán bộ có hỏi gì chuyện trong buồng cũng phải trả lời trước sau như một. Tất cả phải bắt đầu từ chữ “Không”. Ba có là: Có mắt như mù, có tai như điếc, có mồn như câm. Như vậy không được nhìn việc của người khác, không nghe lén chuyện của người khác, không hớt lẻo chuyện của người khác với bất kỳ ai. Tóm lại không phải việc của mình thì không tò mò làm gì. Nói xong Toàn hỏi lại tôi: Đã nhớ chưa? Tôi trả lời: Nhớ rồi! Toàn nhắc lại: Nhớ rồi mà còn vi phạm thì đừng trách đấy nhé. Toàn nói: Ở trong này người ta không gọi nhau theo tuổi đời mà gọi nhau theo tuổi tù. Ai ở đây lâu hơn thì là bề trên, ai vào sau là bề dưới. Cán bộ quản giáo thì tù phải gọi họ bằng ông, tù nhân vào sau phải gọi tù nhân vào trước bằng anh. Đó là luật bất thành văn nhưng ai cũng phải tuân thủ. Toàn cho tôi biết thêm: Để vào nhập buồng thì các tù nhân phải qua thủ tục Thông tai, Thông ngực, Cuốc chim. Nhưng phúc cho mày là mày không phải vào buồng “Vệ sinh” nên không phải nếm mùi, vào đây gặp tao, tao cho qua là phúc ba đời đấy. Nghe Toàn nói tới đây, mặc dù chưa biết thông tai, thông ngực, cuốc chim là gì nhưng tôi thầm cảm ơn Chúa là mình đã thoát được những thủ tục này. Toàn tiếp tục dạy tôi một bài học nữa trước khi đi ngủ: Trong buồng giam không được đi đại tiện ban đêm. Sáng mai khi mở cửa buồng rồi thì mọi người thay phiên nhau để đi đại tiện, nên phải tập cho quen đi, đi tiểu thì tự do nhưng phải đi tiểu kiểu của phụ nữ để nước tiểu không văng ra ngoài làm hôi khai trong buồng. Vậy là buổi học đầu tiên trong vòng 30 phút kết thúc, nhưng đối với tôi vô cùng giá trị và tôi ơn Chúa vô cùng vì được gặp Trần Thế Toàn, một người “thầy” nhiệt tình, tận tụy chu đáo đối với tôi. Lúc này Toàn nói: Thôi hôm nay chỉ nói tới đây thôi, mai sẽ tiếp tục. Tôi thấy Toàn bảo Hùa: “Bắt đầu đi em” Hùa lấy chiếc khăn tắm vắt lên dây mắc màn, cố ý che chiếc Camera lại, Toàn móc trong người ra một tở giấy báo và một nhúm thuốc lào cùng một cái bật lửa. Toàn cuốn thuốc như cái loa kèn dài, dùng bật lửa nhưng không có ga. Hùa lấy bông xé thật tơi đưa cho Toàn cả hai người lúi húi bật lửa. Toàn hỏi tôi, Có hút thuốc không? Tôi nói, Tôi không hút. Toàn bảo phải tập đi, vào đây chỉ có điếu thuốc làm vui thôi, mà thuốc là hàng cấm đấy, nhưng vẫn có để dùng, không hút thuốc thì sao biết được giá trị của nó trong chốn lao tù. Tôi nói, trước đây tôi có hút, nhưng từ khi làm Mục sư tới giờ tôi đã bỏ. Toàn khuyến khích: Vào đây rồi thì cứ hút cho vui, ở đây thì sư với sải gì nữa, hút cho vui, sau về lại bỏ cũng được. Mà mày không hút là phụ lòng tốt của tao đấy. Mày thích tao đối xử tử tế với mày hay thích tao dùng “luật”? Thấy Toàn nói vậy tôi tặc lưỡi kéo một hơi. Đã lâu không hút thuốc, nay hút lại làm tôi say chóng cả mặt. Hút xong điếu thuốc chúng tôi bắt đầu vào giấc ngủ. Một ngày trôi qua ở chốn lao tù cũng thật nhiều kỷ niệm. Tôi sẽ cố gắng viết tiệp những câu chuyện tiếp theo trong thời gian tới. (Còn nữa) Thanh Hóa, ngày 13/6/2014 Nguyễn Trung Tôn ĐT: 0162.8387.716 Email: nguyentrungtonth@gmail.com Nguyễn Trung Tôn -------------------- Trăn trở
|
|
|
![]() |
![]()
Post
#2
|
|
![]() Bảo vệ tổ quốc ![]() ![]() ![]() Group: Năng Động Posts: 5,513 Joined: 22-September 09 Member No.: 5,173 Age: 54 Country ![]() ![]() |
![]() Những bài học trong chốn lao tù kỳ 6 Chuyện về mấy cái dò bò và những ngày sau tết Sáng 1 tết các bị can trong các buồng giam í ới gọi chúc cho nhau những lời chúc tốt lành. Quản giáo tới mở cửa và mọi sinh hoạt vẫn bình thường như trước. Ngày mùng 1 và ngày mùng 2 tết chế độ ăn có tăng thêm nhưng cũng chỉ là mỗi bị can được một miếng thịt lợn bằng 3 ngón tay, (theo cán bộ nói là một người được 1 lạng). Khi mang đi chia cho các buồng thì những bị can thuộc buồng Vệ sinh chỉ chia cho 4 người 3 miếng. Buồng Vệ sinh ăn chặn đi một miếng nhưng không ai dám thắc mắc vì sợ nếu nói ra thì khi đi phát thuốc lào họ sẽ không phát cho buồng của mình. Ngoài mỗi người được một miếng thịt to thì chúng tôi được mấy củ hành muối, một cục xương và mấy miếng khoai tây. Ngày tết tù cứ nặng nề trôi đi. Thì ra tiêu chuẩn tết mỗi bị can được một chiếc bánh chưng, nhưng buồng chúng tôi đã “xử lý” hết ngay từ đêm giao thừa, nên từ ngày 1 trở đi chúng tôi không còn để thưởng thức nữa. Chiều mùng 3 tết Toàn nhận được quà gia đình gửi vào. Bố Toàn gửi vào 2 chiếc dò Bò mỗi chiếc khoảng 1kg, một con gà luộc khoảng 2 kg, một hộp thịt kho (trong đó có cả thịt lợn, thịt gà), một hộp bánh Nhãn (một loại bánh được làm bằng bột nếp và trứng gà to bằng quả Nhãn). Vậy là bây giờ tết mới thực sự đến với buồng chúng tôi. Toàn vui lắm vì mấy ngày này Toàn trông mong mãi. Nhận quà xong, Toàn nhờ mấy phạm nhân thuộc buồng vệ sinh đưa hộ một số thịt kho và bánh Nhãn cho buồng 8 và buồng 10 để chia sẻ niềm vui cho anh em. Bừa ăn tối chúng tôi chật vật với 2 chiếc dò Bò. Vì là loại dò không xay bột mà gói bằng những miếng thịt lớn. Chúng tôi dùng dây chỉ để cắt, nhưng thịt dai quá. Nếu ở ngoài loại dò này người ta phải dùng dao sắc thái thật mỏng, nhưng ở trong tù thì không thể làm vậy. Dây chỉ cắt vào thịt bò thì đứt dây chứ không đứt dò. Dùng thìa nhựa xắn cũng không được vì thìa nhựa mà chúng tôi dùng là loại thìa rất mỏng. Cuối cùng phải dùng đuôi của chiếc bàn chải đánh răng xắn dò ra thành miếng, mỗi người cầm một miếng đưa lên miệng cắn xé. Thật lúc này chúng tôi ăn miếng dò bò mà chẳng khác gì loài chó gậm xương. Không ăn thì lại phụ lòng người thân, bỏ đi thì tiếc mà thực ra ai cũng đang thèm, nên dù khó cũng cố mà ăn bằng hết. Con gà luộc thì chúng tôi để sang ngày hôm sau. Đúng như Toàn nhận định! Ngoài Trần Thế Toàn nhận được quà của gia đình trong dịp tết, còn lại 3 người chúng tôi thì chẳng có tin tức gì của gia đình. Thời gian trôi đi chầm chậm nhưng điều gì đến phải đến. Sáng ngày 10 tháng giêng (âm lịch) Tôi bắt đầu bị hai viên an ninh điều tra đưa đi lấy lời khai. Một người là trung tá Trần Hữu Văn, một người là đại úy Phan Đình Huy. Họ đưa tôi ra phòng cung, hỏi thăm rất thân mật, họ hỏi tôi tết ăn uống thế nào? Ở trong buồng giam, tôi có bị ai bắt nạt hay đánh đập gì không? Họ hỏi tôi có nhắn gửi gì về gia đình không? Trả lời xong các câu hỏi mang tính xã giao xong. Trung ta Văn bắt đâu đi vào công việc. Đại úy Huy làm nhiệm vụ ghi chép. Họ hỏi tôi về các mối quan hệ với những người trong nước, nhưng linh mục Nguyễn Văn Lý, linh mục Phan Văn Lợi, anh Đỗ Nam Hải, Nguyễn Khắc Toàn… Tôi trả lời rằng: Ngoài Linh mục Nguyễn Văn Lý là một người tù bị bịt miệng trước tòa ra thì tôi không quen biết ai trong số họ. Họ hỏi tôi về mối quan hệ giữa tôi và chị Hồ Thị Bích Khương như thế nào? Tại sao gia đình tôi lại nuôi con của chị Khương?... Tôi chợt nhớ lại lời dặn của Trần Thế Toàn mấy hôm trước. Vào một buổi tối Toan có bảo tôi: “Tết xong chắc vài hôm nữa anh sẽ phải đi cung. Lựa đó mà khai. Cái gì không thể dấu thì khai ngay để họ thấy rằng mình thành khẩn. Cái gì dấu được thì cứ dâu tới cùng, dù họ có đe dọa thế nào cũng đừng khai. Tôi nhanh nhảu trả lời ngay: “Tôi và chị Bích Khương có mối quan hệ là Mục sư và tin đồ. Lý do con trai chị Khương tới học ở nhà tôi vì trong thời gian chị đi tù trước đây, cháu Đức ở nhà lêu lổng, học hành chẳng đâu vào đâu, nên chị đưa ra nhờ tôi dạy kèm cho cháu học. Họ đưa ra một số bài viết của chị Hồ Thị Bích Khương và của tôi rồi hỏi anh có biết đây là bài viết của ai không? Tôi khẳng định những bài viết ghi tên tôi là bài của tôi, còn những bài ghi tên chị Khương thì tôi không rõ, cái này các anh hãy hỏi chị Khương (Những bài này họ in ra trong email của tôi). Sau đó họ lại đưa ra một số bài khác cũng có tên của tôi, nhưng không rõ họ lấy từ đâu ra. Họ hỏi tôi anh có công nhận đây là bài viết của anh không? Tôi trả lời: Tôi không biết các anh lấy ở đâu ra những bài viết này vì vậy tôi không ký. Họ nói: Nhưng tên tác giả là tên anh mà! Tôi trả lời: Có rất nhiều người có tên giống tôi, hoặc ai đó lấy tên tôi để viết, tôi không đồng ý cách các anh lấy thông tin từ đẩu đâu vào để ghép tội tôi. Buổi lấy lời khai đầu năm mới, cũng kết thúc nhanh chóng chỉ trong vòng khoảng 1 tiếng. Họ đưa tôi về buồng. Trước khi đưa tôi vào buồng điều tra viên Trân Hữu Văn đưa cho tôi một gói thuốc lá Ngựa (trị giá khoảng 15.000đ). Anh nói: Thủ trưởng cơ quan gửi cho chú gói thuốc. Tôi nói: Tôi không lấy đâu! Trong buồng giam chúng tôi không có lửa, bình thường tôi không hút thuốc. Anh nói: Cứ cầm vào hút cho đỡ buồn, vào buồng cho anh em họ hút chung. Tôi cầm gói thuốc và nói: Tôi cầm vì nể anh nhưng chưa chắc đã mang vào tới buồng giam. Trung ta Văn nói: Để tôi nói với quản giáo cho chú mang vào. Khi tới nhà giam Điều tra Văn gọi Quản giáo Thành lại nói nhỏ gì đó. Tôi cầm gói thuốc lá đi nhanh về buồng 9 đưa qua song sắt cho Toàn và đứng chờ quản giáo mở cửa. Sau khi nói chuyện với điêu tra của tôi xong, quản giáo Thành cầm chìa khóa đi lại phía tôi chia tay hỏi: Gói thuốc đâu rồi? Đưa đây! Tôi lúng túng hỏi lại: Thuốc nào ạ? Quản giáo nói: Thuốc lá điều tra vừa đưa cho anh, anh đưa đây tôi! Tôi chi vào trong buồng và nói: Tôi đã đưa cho anh em rồi. Quản giáo bảo Toàn nộp gói thuốc ra, ông ta cầm lấy gói thuốc, mở cửa buồng cho tôi vào. Một lúc sau Tuấn vệ sinh đi lại gọi Toàn ra và đưa cho Toàn khoảng 10 điếu thuốc lá loại Con Cò (trị giá khoảng 2000 đồng). Tuấn nói: Cán bộ đưa cho buồng 9 mấy điếu, hút thuốc này thôi nhé, buồng này không đủ tuổi hút thuốc Ngựa! Buổi tối hôm đó Toàn nói với tôi: Quản giáo nhờ em khuyên anh nên thành khẩn khai báo. Nếu khuyên được anh thì buồng mình sẽ được ưu ái quan tâm hơn. Tôi hỏi Toàn: Vậy chú định khuyên anh thế nào? Toàn nói: Tùy anh thôi! Cán bộ dặn thì em phải nhận lời, nhưng anh cũng lựa sao cho em không khó xử với cán bộ mà vẫn tốt chó anh. Toàn bắt đầu chỉ cho tôi thêm vài cách ứng phó với điều tra. Toàn nói: Những gì mà họ lấy ra trong máy tính, tức tang chứng vất chứng đầy đủ thì anh không nên chối, vì anh có chối họ vẫn lấy đó làm bằng chứng khép tôi anh. Còn những gì họ hỏi mang tính khai thác thì anh phải giả như mình ngơ ngác không hiểu biết gì. Họ thường khai thác các mối quan hệ của anh, từ đó suy đoán ra những việc anh làm. Nếu anh không khéo là anh sẽ bị họ đưa vào bẫy. Chỉ cần một chút sơ hở họ có thể khai thác anh để bắt thêm bạn bè của anh. Tôi cẩn thận nói với Toàn: Thực ra tôi có quen biết ai đâu chú. Ngoài chị Hồ Thj Bích Khương ra tôi chẳng quen biết ai cả. Tôi chỉ là Mục sư, đơn thuần mối quan hệ của tôi chỉ là mối quan hệ với những người có cùng đức tin. Tôi cũng chẳng có gì phải che dấu. Tôi chỉ viết mấy bài lên án những cái xấu trong xã hội vẫn còn cả trong máy tính tôi đó thôi. Nếu tôi là người làm chính trị chuyên nghiệp thì làm gì tôi lại để lại bài viết trong email và máy tính như vậy. Toàn cười và nói: Anh đã thuộc bài rồi đấy! Tôi rất cám ơn Toàn vì những gì cậu đã chỉ cho tôi, tuy nhiên tôi vẫn cẩn thận khi trò chuyện về những gì liên quan tới vụ án và các mối quan hệ của mình, vì biết đâu Toàn đang dùng phương pháp nào đó để khai thác tôi giúp cho công an! Đúng như Toàn dự đoán. (Kể từ hôm đó trở về sau cứ mỗi tuần tôi phải đi cung 2 lần. Tổng cộng tôi phải đi cung khoảng 50 buổi. Trong các buổi cung tôi áp dụng những gì Toàn đã chỉ cho. Có những vấn đề như tôi biết gì về Khối 8406, Đảng Dân Chủ, Đảng Việt Tân…Tôi có quen biết ai ở nước ngoài không? Họ thường hỏi đi hỏi lại. Tôi đều không biết gì cả. Có khi họ còn nó kích tôi: Anh là mục sư mà sao quan hệ kém thế? Chị Khương chỉ là tín đồ mà chị ấy quên biết nhiều vậy? Tôi bảo tôi không biết chị Khương quên biết những ai, tôi thì tôi chỉ có mối quan hệ trong hội thánh thôi, mà mối quan hệ đó tôi không phải khai báo cho các anh). Khoảng ngày 20 hay 22 sau tết tôi nhận được 500.000 tiền Lưu ký do điều tra viên gửi thay cho gia đình. Khoảng ngày 15 hay 20 tháng giêng âm lịch. Cậu Tuấn vệ sinh trưởng bị đưa ra tòa xét xử và chuyển đi giam nơi khác. Trần Thế Toàn được chuyển từ buồng 9 lên làm trưởng buồng vệ sinh. Buồng giam số 9 đón một thành viên mới tên Nguyễn Văn Cầu, là người ở xã Nam Diên (Văn Diên) huyện Nam Đàn. Anh Cầu nhiều tuổi hơn tôi. Anh cũng đã đi tù lần thứ 2, lần này anh bị bắt về tội đánh bạc. Người này được đưa từ buồng 5 (buồng sỹ quan) xuống buồng 9 để làm nhiệm vụ giám sát tôi. Chỉ trong 3 ngày sống chung với anh Cầu chúng tôi đã thấy anh là người xã giao rất kém, bản lĩnh chẳng ra gì. Mặc dù được giao nhiệm vụ nhưng anh Cầu không thể gần gũi trò chuyện với cả 3 chúng tôi. Có trò chuyện thì chỉ là chuyện vặt vãnh trong buồng. Thấy anh Cầu không “quản lý” nỗi chúng tôi nên quản giáo Thành đưa thêm một phạm nhân từ buồng 7 sang buồng chúng tôi. Cậu này tên là Võ Văn Quang, người ở xã Nghĩa Khánh, huyện Nghĩa Đàn. Quang cũng đi tù lần này là lần thứ 2. Lần này Quang bị bắt vì tội tàng trữ trái phép chất Ma tuy. Quang được giao làm buồng trưởng buồng 9, Tuy Quang khéo léo hơn anh Cầu nhưng cũng không thể được như Trần Thế Toàn. Quang không hương dẫn hay giúp tôi được gì về kinh nghiệm tù tội, cũng chẳng trò chuyện nhiều. Quang rất ghét anh Cầu nên bảo tôi. Từ nay anh Tôn không phải rửa bát nữa. Anh Cầu vào buồng sau hơn anh Tôn, nay trở đi anh Cầu phải rửa bát. Thấy thương anh ấy nhiều tuổi mà bị Quang đối xử rất khắc nghiệt, nên vẫn thường giúp đỡ anh một vài việc. Có lần Quang bắt anh Cầu phải ăn riêng vì anh Cầu ăn uống mất vệ sinh. Quang nói với tôi: Thằng cha Cầu này không có tiền lưu ký mà ăn uống hổn, lại tham và bẩn. Từ này phần cơn của hắn hắn ăn. Chúng ta không ăn chúng với hắn nữa. Để hắn một mình một gô. Muốn ăn sao thì ăn. Suốt ngày Quang kiếm cớ chưởi anh. Tôi khuyên Quang bỏ qua cho anh Cầu, thông cảm để anh em ăn chung cho gần gũi. Tôi cũng góp ý để anh Cầu lựa cách sinh hoạt phù hợp với anh em. Buồng giám 5 người mà mỗi bục nằm chỉ nằm được 2 người, nên một người phải năm dưới “Xa lộ”. Quang dành phần năm dưới lối đi mối khi ai đó trong buồng đi lại ban đêm rất bất tiện. Anh Câu hay đi tiểu đêm hôm mỗi khi đi tiểu, anh hay gây ồn, hoặc đá phải vào chăn của Quang nên Quang khịa chuyện mấy lần định đánh anh. Khoảng ngày 20 hay 25 tháng giêng âm lịch, chiều muộn thấy có người dìu một bị can nữa vào buồng giam số 9. Người này không được khỏe nên tôi nhường cho cậu nằm trên bục chỗ tôi năm. Cậu tên là Võ Minh Phước. Người ở Nghi Lộc. Phước Bị đưa về buồng giam trong tình trang bung đang bị băng bó, vết thương vừa rút chỉ. Buồng giam chật hẹp chỉ khoảng 7 – 8 mét vung nhưng giam tới 6 người trong đó có một người đang trong tình trạng bệnh tật. Kể từ hôm đó A Lào và anh Cầu ngủ chung một bục. Quang và Hùa nằm dưới “xa lộ” còn tôi và Phước nằm chung. (Còn nữa) Nguyễn Trung Tôn -------------------- Trăn trở
|
|
|
![]() ![]() |
Lo-Fi Version | Time is now: 17th July 2025 - 03:25 PM |