Warning: Declaration of class_bbcode::convert_emoticon($matches = Array) should be compatible with class_bbcode_core::convert_emoticon($code = '', $image = '') in /hermes/bosnacweb07/bosnacweb07as/b283/d5.kekho/public_html/forums/sources/classes/bbcode/class_bbcode.php on line 641 NGƯỜI TÙ BÉ NHỎ - PLEIKU PHỐ NÚI FORUMS

Welcome Guest ( Log In | Register )

> NGƯỜI TÙ BÉ NHỎ, Tác giả: JANE ELLIOTT
tuyettinh
post Jul 17 2008, 05:59 AM
Post #1


Chàng Trai Cô Đơn
***

Group: Năng Động
Posts: 725
Joined: 29-May 08
Member No.: 102
Country



NGƯỜI TÙ BÉ NHỎ

Tác giả: JANE ELLIOTT

Dịch giả: Bùi Liên Thảo

Nhà xuất bản Hội Nhà Văn và Công Ty Tân Việt, 2007

nature-smiley-009.gif nature-smiley-009.gif nature-smiley-009.gif nature-smiley-009.gif nature-smiley-009.gif



--------------------
Go to the top of the page
 
+Quote Post
 
Start new topic
Replies
tuyettinh
post Jul 17 2008, 06:00 AM
Post #2


Chàng Trai Cô Đơn
***

Group: Năng Động
Posts: 725
Joined: 29-May 08
Member No.: 102
Country



LỜI TÁC GIẢ



Khi còn là một đứa trẻ, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai đó tin vào những gì tôi cần phải nói, và vì vậy, khi cuốn sách của tôi trở thành cuốn sách bán chạy nhất và tất cả mọi người đều nói về việc tôi đã dũng cảm như thế nào khi kể lại câu chuyện của chính mình, tôi thật sự cảm thấy khó có thể tin được. Phút trước, tôi vừa mới ngập mình trong một cảm xúc phấn khích tột độ, phút sau, tôi đã rơi vào nỗi hoảng sợ, hoảng sợ về những gì sẽ xảy ra nếu như tôi phơi bày toàn bộ sự thật.

Ban đầu tôi muốn viết cuốn sách này chỉ đơn giản là vì tôi biết mình đã cảm thấy khá hơn biết nhường nào khi đọc được cuốn “Những đứa trẻ đã gọi điều đó như thế” của Dave Pelzer. Chỉ cần một đứa bé đang bị đàn áp, bị bắt nạt, bị lạm dụng đọc được cuốn sách của tôi và cảm thấy đó là một động lực đủ mạnh để thúc đẩy nó nói ra những gì mình đang phải chịu đựng, nhờ đó tự mình chấm dứt được chuỗi ngày bị áp bức, bị đè nén, bị đày đọa của cuộc đời nó thì tôi cũng đã cảm thấy việc làm này của mình được trả công xứng đáng lắm rồi.
Bất cứ khi nào các Nhà xuất bản gọi cho tôi và nói rằng họ đang muốn tái bản thêm cuốn sách để đáp ứng đủ nhu cầu của đọc giả, tôi lại sung sướng tưởng tượng xem có bao nhiêu người nữa sẽ đọc được câu chuyện này và nó có thể giúp họ thấy rằng họ hoàn toàn có thể tố cáo những kẻ đang áp bức họ, giành lại quyền kiểm soát và quyết định cuộc đời mình.
Sự thực là quá trình viết lại câu chuyện rất khó khăn đối với tôi bởi vì nó đã khuấy động lại những ký ức và tình cảm mà tôi đã cố gắng để quên đi. Nhưng giờ đây, tôi đã có thể hét to trước toàn thế giới tất cả những gì mà người ta bảo tôi phải giữ bí mật. Điều đó khiến tôi có cảm giác như một gánh nặng nghìn cân đã được cất khỏi đôi vai nhỏ bé của mình.

Nhiều năm qua, dù cho tôi có cố gắng đến thế nào để quên đi những nỗi kinh hoàng thời thơ ấu, chúng vẫn ám ảnh tâm trí tôi. Tôi có thể tìm quên bằng cách bận rộn với công việc nhà, bằng cách quên mình qua những ly rượu hay khói thuốc. Tuy nhiên, tất cả những thứ đó cũng chỉ có thể giúp tôi quên đi nỗi đau một vài giờ. Thế nhưng, đối mặt với những ký ức và kể lại toàn bộ câu chuyện về những nỗi kinh hoàng đó giống như tôi đã mở được cánh cửa sổ, vén rèm thật cao trong một ngày nắng đẹp để ánh sáng và làn gió dịu nhẹ tràn ngập căn phòng tăm tối, cuốn đi cái không khí tù ngục của nó.

Một trong những mối lo lắng lớn nhất của tôi là phản ứng của các con tôi với cuốn sách này sẽ như thế nào. Cả hai đứa con tôi đều còn quá nhỏ và mặc dù chúng biết rằng điều gì đó rất tồi tệ đã xảy ra trong tuổi thơ của tôi, nhưng chúng không hề biết điều gì cụ thể cả. Tôi cũng đã nói với chúng rằng, trong cuốn sách có cả những tình tiết khiến chúng buồn bã và tôi chưa muốn chúng đọc cuốn sách này cho tới khi chúng lớn hơn chút nữa và tôi nghĩ rằng cho đến giờ, chúng đã cố gắng để kiểm soát thôi thúc được đọc cuốn sách. Sự phấn khích khi được nghe mẹ mình nói chuyện trên đài phát thanh và được nhìn thấy cuốn sách của mẹ xuất hiện trên tất cả những giá sách trong siêu thị dường như đã lấn át những nỗi lo lắng, e dè.
Điều khó khăn đối với chúng là chúng không được phép kể với bạn bè về cuốn sách đó. Điều này quả là một thử thách lớn khi mà cuốn sách xuất hiện trong danh sách những cuốn sách bán chạy nhất và chúng sẽ khao khát được chia sẻ niềm sung sướng, hãnh diện với những người xung quanh về những gì đang diễn ra trong gia đình bé nhỏ của mình. Nhưng chúng đều quả hiểu những hiểm nguy có thể xảy đến nếu như chúng tiết lộ thân phận thật của tôi và về nguy cơ gia đình sẽ phát hiện ra nơi ở của tôi. Chúng đã từng được chứng kiến những gì xảy ra đối với mẹ chúng khi một lần những anh em của mẹ chúng tóm được bà và chúng tôi không hề muốn đánh liều để điều đó xảy ra một lần nữa. Nhưng chúng luôn luôn nói với tôi rằng chúng tự hào về tôi như thế nào. Tôi chỉ hy vọng các con tôi cũng nhận ra tôi cũng hết sức tự hào về chúng.

Chồng tôi cũng phải thu xếp để thay vì trước đây anh là nhiều làm việc duy nhất trong gia đình thì bây giờ anh ở nhà nhiều hơn để trông nom hai cô con gái trong khi tôi tới tham dự những cuộc họp với Nhà xuất bản, những buổi phỏng vấn. Nhưng anh ấy cũng đã được đền đáp xứng đáng. Sự hài lòng khi chứng kiến cuốn sách của mình thành công như thế nào đã khiến tôi trở thành một người phụ nữ dễ chịu hơn (mặc dù không phải là không có những khi tôi vẫn là một cơn ác mộng đối với anh ấy!), và chúng tôi đã có thể trang trải được một vài khoản nợ và cải thiện về mặt vật chất cuộc sống của gia đình mình.

Tôi nghĩ rằng cũng như tôi, anh ấy cũng không bao giờ tưởng tượng được cuốn sách này lại có được thành công lớn đến vậy. Nhưng thật bất ngờ là chúng tôi đã nhanh chóng quen với việc cuốn sách của chúng tôi trở thành cuốn sách bán chạy nhất và cũng bắt đầu biết cảm thấy thất vọng khi nó rơi xuống vị trí thứ hai, thứ ba.

Giờ đây, những cửa hàng sách đã chất đầy những câu chuyện kể về tuổi thơ bị lạm dụng và cũng có không ít bài báo đang phân tích, tìm hiểu xem tại sao lại có quá nhiều người muốn đọc về những đề tài gai góc như vậy. Tôi không cho rằng cái họ muốn nghe, muốn đọc là sự lạm dụng mà cái họ thật sự muốn biết chính là thực tế của một số trẻ em đang phải chịu đựng sự lạm dụng đó, những người đang cố gắng để được tồn tại, sống sót và cuối cùng là chiến thắng vinh quang. Họ muốn được bàng hoàng lúc bắt đầu, khóc thương ở đoạn giữa và hân hoan, hạnh phúc ở đoạn cuối khi đọc những cuốn sách như thế.

Tôi cho rằng độc giả của những cuốn sách như “Người tù nhỏ bé” sẽ chia làm hai nhóm. Nhóm thứ nhất là những người được sinh ra và lớn lên trong những gia đình ổn định, hạnh phúc và họ muốn được hiểu hơn về một thế giới mà họ khó có thể tưởng tượng ra nổi. Nhóm thứ hai là những người đã phải chịu đựng những gì tương tự và họ có thể tìm thấy ở những cuốn sách đó một niềm an ủi rằng họ không cô đơn trên thế giới này. Họ cũng sẽ có thể khám phá ra rằng không những việc tạo ra một cuộc sống bình thường và hạnh phúc là hoàn toàn có thể, mà họ còn có thể biến tất cả những điều tưởng chừng như bất hạnh, đau khổ thành một điều gì đó tích cực hơn.

Tôi có một cảm giác kinh hoàng rằng những người thuộc nhóm hai nhiều hơn những người thuộc nhóm thứ nhất, nhiều hơn tới mức hiếm có ai muốn chấp nhận sự thực đó và chừng nào mà người ta vẫn còn cho rằng đây là một điều cấm kỵ để nói công khai thì chúng ta sẽ không bao giờ có thể biết được một cách chính xác mức độ sâu rộng và nghiệm trọng của vấn đề đó. Tuy nhiên, khi những cuốn sách giống như cuốn sách của tôi được phổ biến rộng rãi thì ít nhất chúng ta cũng bắt đầu hé mở được tấm màn bí mật và lùa được một chút ánh sáng vào những góc tối tăm nhất, đáng sợ nhất của nó.

Nếu như tất cả chúng ta không hiểu được điều gì đang diễn ra trong những gia đình giống như gia đình tôi đã sống trước kia thì chúng ta không bao giờ có thể hy vọng làm cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn được.


--------------------
Go to the top of the page
 
+Quote Post
tuyettinh
post Jul 17 2008, 06:01 AM
Post #3


Chàng Trai Cô Đơn
***

Group: Năng Động
Posts: 725
Joined: 29-May 08
Member No.: 102
Country



LỜI NÓI ĐẦU



Khi nói về quỷ sứ, người ta thường nghĩ ngay tới những tên giết người hàng loạt giống như nhân vật văn học giả tưởng Hannibal Lecter hay những tên độc tài như Adolf Hitler, nhưng thực tế hầu hết chúng ta đều phải đối mặt với những con quỷ trần tục, đời thường hơn thế. Có những vụ bắt nạt lẫn nhau tại trường học, có những giáo viên hung dữ, tàn ác, có những vị bạo hành gia đình, chính những người đó đã biến một ngày trong đời nạn nhân của họ trở thành những cơn ác mộng.

Tuy nhiên, đây là câu chuyện có thật của một cô bế bốn tuổi, người đã rơi vào tay một người đàn ông và mỗi hành động thường ngày của ông ta là một con ác quỷ đối với cô bé. Cô đã phải chịu đựng sự lạm dụng, đàn áp, đè nén dưới bàn tay của người đàn ông đó trong suốt mười bảy năm trời cho tới khi ý thức về sự đau đớn và tương lai u ám của mình nếu cứ mãi cam chịu sống dưới sự bạo hành của gã cha dượng độc ác, cô đã vùng lên trốn thoát và đảo ngược tình thế. Đây là câu chuyện về nỗi kinh hoàng và sự lạm dụng đến độ độc giả cảm thấy khó có thể tin được. Tuy nhiên câu chuyện này cũng kể về những nỗ lực vượt bậc, những hành động dũng cảm tuyệt vời của cô bé để đưa tới kết cục là kẻ hành hạ và lạm dụng cô đã bị xét xử và bị bỏ tù.

Có lẽ hầu hết trong số chúng ta đều không thường xuyên được nghe kể về những đứa trẻ giống như Jane Elliott cho tới khi chúng ta đọc được về cái chết của chúng trên các mặt báo và khi đó tất cả chúng ta mới tự hỏi làm sao những việc như vậy lại có thể diễn ra ngay trước mắt chúng ta, ngay trước mắt những nhân viên phúc lợi xã hội, những người đáng ra phải có mặt để giúp đỡ những đứa trẻ đáng thương đó. Chúng ta cố gắng để giải thích xem điều gì là sai trái, điều gì là không ổn, nhưng chúng ta không thể bởi vì những đứa trẻ này phải sống trong một thế giới, một thế giới mà những người không có mặt ở đó, không trực tiếp chứng kiến và không trực tiếp kinh qua thì sẽ không tài nào tưởng tượng nổi. Đây là câu chuyện của một người đã sống sót sau một quãng kinh hoàng và tất cả chúng ta hãy lắng nghe những gì cô ấy kể.

Khi đọc một vài phần trong câu chuyện của Jane Elliott, bạn có cảm giác gần như không thể chịu đựng nổi, nhưng nó cần phải được công khai bởi vì lý do những kẻ đang nhẫn tâm lạm dụng, đàn áp những đứa trẻ như Jane vẫn tiếp tục thực hiện những hành vi này là do những nạn nhân của chúng đã im lặng. Nếu mọi người được bàn luận một cách thoải mái về những gì đang diễn ra sau những cánh cửa đóng chặt kia thì chắc hẳn những bi kịch tồi tệ mà Jane Elliott phải chịu đựng sẽ không cay đắng, kinh hoàng đến thế, hoặc cũng có thể cô sẽ không bao giờ phải chịu đựng mối kinh hoàng này. Việc bắt nạt, đàn áp, hành hạ chỉ có thể diễn ra khi những người khác vì quá sợ hãi, quá xấu hổ hay quá ngượng ngùng mà không dám nói về những gì họ phải chịu đựng. Thông qua việc kể lại câu chuyện của mình, Jane đã khiến cho những tên quỷ đội lốt người này về sau sẽ khó có khả năng tiếp tục hành vi độc ác của mình.

Tất cả tên các nhân vật trong câu chuyện đã được thay đổi để bảo vệ cho Jane và những người đã giúp đỡ cô trong cuộc chiến giành công lý.


--------------------
Go to the top of the page
 
+Quote Post
tuyettinh
post Jul 17 2008, 06:01 AM
Post #4


Chàng Trai Cô Đơn
***

Group: Năng Động
Posts: 725
Joined: 29-May 08
Member No.: 102
Country



MỞ ĐẦU



Người phụ nữ đứng tuổi là nhân viên chuyên dẫn nạn nhân đã đưa tôi quay trở lại phòng xử án. Cho tới tận lúc này, họ vẫn rất thận trọng đưa tôi ra phòng xử án bằng một cách cửa khác với Richard – cha dượng của tôi, hoặc nếu như họ không thể đưa bằng hai cửa khác nhau thì họ cũng luôn luôn cố gắng để chúng tôi không phải chạm mặt mặt nhau, Điều đó khiến tôi cảm thấy tự tin hơn. Giấu mặt sau làn tóc, tôi có thể tránh không nhìn mặt ông ta và không phải nhớ lại khuôn mặt đó. Khi quay trở lại qua cánh cửa đó, đầu cúi xuống, tôi nhìn thấy một đôi giày chắn ngay trước lối tôi đang đi. Ngước lên, tôi bắt gặp khuôn mặt khiến tôi thấy bủn rủn người vì sợ hãi. Đôi mắt màu xanh mắt rắn và mái tóc hung vàng vẫn vậy, mặc dù trông ông ta dường như tiều tuỵ hơn so với những gì tôi còn nhớ.

- Đưa tôi ra khỏi đây.

Tôi rít lên giữa hai hàm răng nghiến chặt, cảm giác như đôi mắt ông ta đang lướt trên người tôi và những kí ức về ông ta đột ngột dội về trong đầu tôi.

- Đưa tôi ra khỏi đây, đưa tôi ra khỏi đây!

- Bình tĩnh nào, vì Chúa, cô hãy bình tĩnh lại nào. Đi qua đây.

Người phụ nữ nói, bực mình vì thái độ đó của tôi.

Bà đưa tôi vào một căn phòng có cửa bằng kính bên ngoài phòng xử án. Ông ta đi theo chúng tôi, không vào trong mà chỉ đứng ngoài nhìn chằm chằm vào tôi, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì cả.

- Gọi cảnh sát đi! – Tôi rên rỉ - Gọi cảnh sát giúp tôi.

- Đừng có ngốc nghếch như thế cô gái

Lúc này người phụ nữ đi cùng tôi đã thực sự mất kiên nhẫn.

- Cô lo sợ ai cơ chứ? Có phải là ông ta không?

Bà phác một cử chỉ về phía người đang đứng bất động bên kia tấm kính với cái nhìn trừng trừng, đầy chết chóc.

- Gọi ai đó đi!

Tôi kêu lên và bat a nhận ra rằng, bà ta chẳng thể nào làm cho tôi bình tĩnh lại được, Bà bước tới bên cánh cửa.

- Đừng để tôi lại một mình! – Tôi thét lên khi bỗng nhiên nghĩ rằng nếu bà ta đi sẽ chỉ còn một mình tôi và ông ta ở lại trong phòng. Lúc này, người phụ nữ thực sự cảm thấy hoang mang vì bà không biết phải xử trí với tình huống naà như thế nào.

Đúng lúc đó, Marie và một nhân viên cảnh sát nữa xuất hiện. Họ thấy tôi đang đứng co mình trong góc phòng, giấu mặt vào tường giống như một đứa trẻ đang hết sức hoảng loạn, họ chạy tới giúp đưa tôi vào một nơi an toàn.

- Ông ta định giết tôi! – Tôi rên rỉ khi Marie vòng tay ôm lấy tôi. – Tôi chết mất.

- Không đâu, Jane, ông ta sẽ không thể làm thế đâu. – Cô ấy an ủi tôi. - Giờ thì ông ta không thể làm được gì nữa rồi. Cô đã làm rất tốt. Mọi chuyện sắp kết thúc rồi.


--------------------
Go to the top of the page
 
+Quote Post
tuyettinh
post Jul 17 2008, 06:04 AM
Post #5


Chàng Trai Cô Đơn
***

Group: Năng Động
Posts: 725
Joined: 29-May 08
Member No.: 102
Country



CHƯƠNG 1



Những ký ức thời thơ ấu thường không bao giờ lưu giữ được theo đúng trật tự hoặc có những khi bạn cần tới, chúng lại cứng đầu náu mình rất kỹ trong một góc bí mật nào đó của trí nhớ khiến cho bạn chẳng thẻ nào nhớ nổi. Có những lúc tôi còn có thể thấy rõ mồn một những cảnh tượng từ khi tôi còn là một cô bé ba bốn tuổi, nhưng tôi lại không thể nhớ được tại sao tôi lại có mặt trong khung cảnh đó và điều gì xảy ra tiếp theo. Nhiều khi, những ký ức đã bị lãng quên đột ngột trở về không báo trước và thường thì tôi cảm thấy rằng thà chúng cứ mãi mãi bị lãng quên đi có lẽ lại tốt hơn. Tôi sợ rằng một ngày nào đó tất cả những khoang ký ức mà tôi đã cố tình cất giấu sẽ được mở toang ra. Tôi sợ rằng tôi không đủ mạnh mẽ, nghị lực để có thể đối mặt với những điều đó.
Tôi cũng thường xuyên không thể chắp nối, lắp ráp được các sự kiện đã xảy ra theo đúng một trật tự. Tôi có thể nhận ra rằng khi một sự kiện nào đó xảy ra, lúc đó tôi bốn tuổi hay sáu tuổi nhưng lại không thể nói chính xác điều đó diễn ra trong vòng một năm hay một tháng. Tôi nghĩ rằng điều này cũng chẳng ảnh hưởng nhiều lắm nhưng sự lộn xộn của trí nhớ này khiến cho việc kể lại một cách chính xác và chân thực câu chuyện của cuộc đời tôi trở nên khó khăn hơn bởi vì bất kỳ ai có thể nhớ được chính xác những thời điểm đó chắc chắn cũng sẽ có đủ lý do để không nói ra sự thật hoặc ít nhất thì cũng thay đổi đôi chút nhằm làm cho vai trò của họ trong câu chuyện này dễ chịu hơn.
Tôi vẫn còn nhớ cái ngày tôi và cậu em trai Jimmy của mình cùng được đưa vào trại trẻ mồ côi. Khi đó, tôi mới chỉ khoảng ba tuổi và Jimmy ít hơn tôi mười tám tháng. Tôi yêu Jimmy hơn bất kỳ thứ gì trên thế giới này. Ba tôi vẫn kể với tôi rằng, mỗi lần ông đưa chúng tôi ra khỏi nhà trẻ đi ăn trưa hay bất kỳ chuyến đi ra ngoài nào, tôi hành động tựa như bà mẹ tí hon của Jimmy, cho Jimmy ăn và quan tâm từng ly từng tí tới nó. Tôi không nhớ được tất cả những lần ba đưa chúng tôi khỏi nhà trẻ đi chơi nhưng tôi vẫn nhớ rõ mồn một tôi yêu Jimmy tới mức nào.
Điều đáng kể nhất tôi còn nhớ được về nhà trẻ là những viên thuốc vitamin màu xám xịt mà họ vẫn thường phân phát cho chúng tôi mỗi buổi sáng trong những chiếc chén nhỏ màu tía, và việc người ta bắt chúng tôi phải ăn món cải bruxen cùng sự căm ghét từng thìa súp lạnh ngắt và không thể nuốt nổi trong đĩa…
Trong nhà trẻ đó có một người phụ nữ, sau khi tất cả chúng tôi đã được uống sữa buổi tối, bà thường tách tôi ra khỏi những đứa trẻ đang xếp hàng, đưa tôi tới một nơi bí mật, đặt ngón tay trỏ lên miệng như thể chúng tôi đang sở hữu một điều gì đó hết sức bí mật với toàn thế giới. Sau đó, người ấy thường đặt tôi ngồi xuống, chải tóc cho tôi và dành hàng giờ liền để uốn cong những lọn tóc, khiến cho tôi được có cảm giác mình thật xinh đẹp dù chỉ là một vài phút mỗi ngày. Mái tóc tôi dày, tối màu và rất mềm mượt khiến cho nhiều người hay hỏi tôi có phải là người Ấn Độ hay người Pakistan không. Sau khi đã hoàn thiện công trình của mình, người phụ nữ tốt bụng đó thường đưa ra một tấm gương và giơ nó ra trước mặt tôi, nhờ thế tôi có thể nhìn thấy mái tóc mình cả đằng trước lẫn đằng sau qua một tấm gương nữa treo trên tường và ngưỡng mộ công trình của bà. Đối với tôi, nó như là một tấm gương có phép màu vậy.
Sau này, hầu hết những thông tin tôi biết được về những năm tháng ấu thơ và về lý do tại sao chúng tôi lại bị đưa tới trại trẻ đó là do mẹ tôi luôn luôn rất sung sướng khi được nói về tôi với những người khác như thể tôi không hề có mặt ở đó vậy. Tôi thường ngồi lặng lẽ trong một góc phòng, chờ đợi một mệnh lệnh để biết được nhiệm vụ tiếp theo của mình là gì trong khi mẹ tôi cứ không ngừng quay bên này, quay bên kia, diễn thuyết với hết người này đến người khác. Nhưng thỉnh thoảng, khi chợt nhớ ra rằng tôi vẫn còn ngồi ở đó, mẹ sẽ lại nhắc tôi: “Đừng bao giờ nói với ông ấy rằng mẹ đã nói với con như thế nhé”. Cha dượng của tôi thường không thích bất cứ ai nhắc lại những chuyện quá khứ.
Khi tôi khoảng mười tuổi, tôi thường đến thăm cha tôi và cha cũng kể cho tôi biết một vài điều nhưng tôi không thích cứ liên tục hỏi cha những câu hỏi. Hình như ngày trước cha có một số vấn đề với rượu và mẹ làm cho vấn đề càng tồi tệ hơn khi không ngớt càu nhàu và khiến cha phải sống trong tình trạng tồi tệ. Cha đã bỏ chúng tôi đi trước khi chúng tôi bị đưa tới trại trẻ và mẹ thì bắt đầu hẹn hò với Richard, hay là “Git ngu ngốc”, cái tên tôi vẫn thích gọi mỗi khi nhớ về ông ta. Có lẽ ông ta đã bắt đầu sống trong nhà tôi từ ngày đó mặc dù ông ta còn rất trẻ, chỉ mười sáu hay mười bảy tuổi là cùng. Ông ta chỉ lớn hơn tôi có mười bốn tuổi.
Jimmy và tôi đã từng bị gửi tới hai trại trẻ khác nhau, một trong hai nhà trẻ đó tôi nhớ rằng hình như cũng không đến nỗi tệ. Nhưng nhà trẻ thứ hai thì không được ổn lắm. Đối với tôi, mọi người ở đó giống như những con quỷ. Nhưng có lẽ họ cũng chỉ quá nghiêm khắc theo cái cách mà tôi không cảm thấy quen thuộc mà thôi. Chúng tôi không bao giờ được phép thì thầm với nhau, không được phép nói chừng nào người ta cho phép. Có một lần, khi người ta bắt gặp tôi thì thầm với Jimmy, họ đã nhét cả một cái nút chai cuộn giẻ trong miệng suốt cả đêm trong khi tất cả những người khác đã được đi ngủ hết.
Tôi không cảm thấy vui vẻ gì khi sống trong trại trẻ nhưng tôi vẫn không bao giờ mong muốn được quay trở về nhà, dù cho tôi không thể giải thích được lý do tại sao. Khi gặp mẹ, bao giờ tôi cũng sẽ nói: “Con thật sự rất mong muốn được trở về nhà!” mặc dù tôi hoàn toàn không muốn điều đó một chút nào cả.
Khi chúng tôi được trở về thăm gia đình, bầu không khí trong ngôi nhà đó khiến cho tôi hoảng sợ mặc dù trong vòng vài giờ đó, không có điều gì thực sự tồi tệ xảy ra. Tôi giữ thái độ im lặng vì không muốn làm người đàn ông mới tới trong gia đình cảm thấy bực mình. Nhưng Jimmy thì không thể kiềm chế được như tôi và ngay khi chúng tôi vừa xuống xe, bước vào nhà, Jimmy đã kêu toáng lên như thể hết sức kinh hoàng. Tôi vẫn còn nhớ rõ ràng rằng điều đó khiến cho Richard nổi giận còn tôi thì sợ phát run lên. Tuy vậy, tôi đã không thể làm gì để có thể xoa dịu tình hình và làm Jimmy bình tĩnh lại cho tới khi các nhân viên xã hội đến đưa chúng tôi trở lại trại trẻ. Trong suốt chuyến trở về thăm nhà hôm đó, chúng tôi cùng ngồi trên ghế sofa, Jimmy thì kêu thét còn tôi thì cố gắng dỗ dành em. Cơn giận dữ của Richard và nỗi tuyệt vọng của mẹ tôi ngày càng tăng lên đến mức không thể chịu đựng nổi và họ đợi chờ chuyến viếng thăm khó chịu này sớm kết thúc.
Jimmy có một vết sẹo lớn ngay giữa trán. Vết sẹo này đã gắn bó với em suốt thời thơ ấu. Người ta luôn luôn nói với tôi rằng Jimmy bị vết sẹo đó là do em đã bị ngã đập đầu xuống cái bàn uống nước trước khi chúng tôi bị đưa vào trại trẻ. Lúc đó, tôi đã chấp nhận câu chuyện này như là một sự thật hiển nhiên, nhưng giờ đây, khi nghĩ lại, tôi cảm thấy rằng đó là một vết sẹo quá lớn so với một cú ngã đập đầu vào bàn uống nước bởi lúc đó, Jimmy còn nhỏ xíu nên khó có thể ngã đập vào bàn với một lực mạnh đến như vậy. Lúc này, tôi đang tự hỏi không biết có phải có một điều gì đó còn tồi tệ hơn đã xảy ra với em trai tôi hay không và rằng tại sao chúng tôi lại bị đưa vào trại trẻ, tại sao Jimmy lại luôn hoảng sợ mỗi khi trở về nhà. Tôi không thể biết được câu trả lời vì lúc đó Jimmy còn quá bé để có thể nhớ được điều gì.
Có ai đó đã nói với tôi rằng chúng tôi bị đưa vào trại trẻ là bởi vì chúng tôi đã bị bỏ rơi, rằng chúng tôi đã không được quan tâm đầy đủ nhưng không ai cho chúng tôi biết một cách chi tiết câu chuyện.
Trước khi bị đưa đến trại trẻ, chúng tôi sống trong một căn hộ, nhưng khi trí nhớ của tôi hồi tưởng những ký ức về mẹ và Richard thì chúng tôi đã chuyển tới sống trong một ngôi nhà. Họ cũng đã có một đứa con chung, đó là Pete. Điều này có vẻ cũng bình thường, giống như những người đang vá víu lại cuộc sống của mình, nuôi dưỡng con cái và cố gắng làm tốt những nghĩa vụ của mình. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì Richard cũng vẫn chỉ là một cậu thanh niên.
Đôi khi tôi cứ tự hỏi rằng không biết mẹ và Richard có quyết định đưa tôi trở lại nhà không nếu như tôi cũng gây ồn ào, nhặng xị lên như Jimmy. Giờ đây, tôi ước gì lúc đó mình bắt chước Jimmy, không bởi vì sau này Jimmy đã được những người tốt bụng nhận nuôi. Nhưng lúc đó, dường như việc khiến cho Richard trở nên giận dữ là một điều hết sức nguy hiểm và tôi chấp nhận ngồi yên một cách ngoan ngoãn. Nhiều năm sau, tôi mới phát hiện ra rằng chính họ đã nói với những người có thẩm quyền là họ “chỉ muốn đưa đứa bé gái về nuôi”. Tôi đã không thể tin nổi điều đó. Jimmy cũng đã được tự mình đọc tập hồ sơ về cậu và cảm giác bị bỏ rơi còn ám ảnh mãi, thậm chí ngay cả khi tôi khẳng định rằng đó là một sự giải thoát may mắn nhất giành cho cậu.
Tôi cũng đã được nghe mẹ kể rằng gia đình chúng tôi đã phải hối lộ ai đó trong chính quyền địa phương thì người ta mới cho phép tôi trở về nhà và rằng hai nhân viên nhà nước lớn tuổi đã từ chức khi họ biết được rằng tôi đang bị đưa trở lại cái “hố sâu địa ngục đó”. Từ này đã được sử dụng để mô tả gia đình tôi trong một số bản báo cáo. Nếu được đọc những tập hồ sơ bị thất lạc của tôi chắc chắn sẽ rất ấn tượng nhưng những điều đã xảy ra trong một vài năm đầu tiên đó của cuộc đời tôi cũng chẳng còn quan trọng lắm bởi vì những nỗi kinh hoàng thực sự chỉ mới chớm bắt đầu mà thôi.
Một cảnh tượng luôn luôn hiện hữu rất rõ trong tâm trí tôi là khi phải nói lời tạm biệt với Jimmy trên ngưỡng cửa trại tế bần. Jimmy khóc nức nở và tôi thực sự cũng muốn được làm như thế nhưng tôi không dám cho bất kỳ ai biết cảm xúc thực của mình. Ai đó đã nói với tôi rằng Jimmy cũng sẽ trở về nhà trong một hai tuần nữa nhưng tôi không hề tin vào điều đó. Tôi nghĩ rằng chắc hẳn tôi đã nghe lỏm thấy điều gì đó, nên tôi biét rằng những lời nói đó chỉ là dối trá. Tôi biết họ đang sắp sửa chia rẽ chúng tôi và điều đó làm trái tim tôi tan nát. Tôi đã từng căm thù cái trại tế bần này nhưng ít nhất ở đó tôi cũng còn có Jimmy. Nhưng giờ đây, tôi đang sắp phải chuyển đến nơi mà những điều tồi tệ hơn sẽ xảy ra, và tôi thậm chí còn không có Jimmy ở bên để ôm ấp, vỗ về và chia sẻ.

Nhưng tôi không hề nói với mẹ bất kỳ điều gì đang diễn ra trong tâm trí mình. Tôi chỉ nói với bà rằng tôi đang rất mong chờ được trở về nhà bởi vì tôi không muốn làm tổn thương tình cảm của bà.
Từ khi Jimmy và tôi bị chia rẽ, tôi thường cố gắng liên lạc, giao tiếp với em bằng ngoại cảm bất cứ khi nào tôi được ở một mình. Tôi có một cái bớt trên cánh tay và tôi đã cố bắt mình tin rằng lối cái bớt đó mang hình giống như chữ “J”, vì vậy tôi cứ nhìn chăm chú vào đó và cố gắng nói chuyện với Jimmy bằng trí não, nói với em rằng phải cố gắng để trở thành một cậu bé tốt và hứa với Jimmy rằng chẳng bao lâu nữa tôi sẽ đến thăm cậu, kể với cậu tất cả những gì đã xảy đến với tôi. Nhưng thực tế là từ đó cho tới khi chúng tôi trưởng thành, chúng tôi không hề gặp lại nhau một lần nào cả. Tuy nhiên, ở vào thời điểm đó, cách giao tiếp bằng ngoại cảm với Jimmy mà tôi tự huyễn hoặc mình cũng giúp tôi thanh thản chút ít bởi vì tôi nghĩ rằng mình vẫn còn liên lạc được với cậu em trai.
Sau Pete, mẹ và Richard còn có thêm ba cậu con trai khác nữa, gần như mỗi năm một đứa, nhưng không đứa nào có thể thay thế được Jimmy trong lòng tôi. Tôi phải giữ kín những tình cảm với Jimmy, tôi không bao giờ được phép nói chuyện về cậu, phải coi cậu như thể chưa từng tồn tại trong cuộc sống của chúng tôi. Gia đình tôi còn có vô số những bí mật kiểu như vậy. Tôi không bao giờ được phép nói với bất cứ ai rằng Richard là cha dượng chứ không phải cha đẻ của tôi mặc dù chắc hẳn bất kỳ người hàng xóm nào cũng biết được sự thật đó. Bốn đứa em cùng mẹ khác cha của tôi không bao giờ nhận ra rằng tôi không phải là người chị ruột của chúng cho tới khi tôi hai mươi tuổi và những chứng cứ tại phiên tòa phơi bày mọi việc ra ánh sáng. Tôi cũng không bao giờ được phép liên lạc với bất cứ người họ hàng nào thuộc đằng cha đẻ tôi như thể họ không hề tồn tại. Và vì vậy, tôi cũng không hề có ý niệm gì trong ký ức về ông bà nội tôi. Có vẻ như Richard muốn kiểm soát từng thông tin và chỉ cho phép một số lượng ít ỏi có thể đến được với tôi vậy.
Cha tôi kể với tôi rằng ông đã cố gắng đến thăm tôi vài lần nhưng bao giờ cũng phải đụng đầu với bạo lực và sự thô lỗ, vì vậy ông nghĩ rằng sẽ an toàn hơn cho tôi nếu như ông lánh xa ra và để cho mọi việc lắng xuống. Điều đó khiến tôi có cảm giác như đồng minh cuối cùng của mình cũng đã biến mất mặc dù sau này tôi đã phát hiện ra rằng ông vẫn cố gắng dõi theo những gì xảy đến đối với cuộc sống của tôi theo một cách khác.
Một hôm, một bức ảnh của Jimmy rơi ra từ sau một cuốn album. Một trong những đứa em trai cùng mẹ khác cha của tôi hỏi:
- Ai đây? Ai đây?
Ngay lập tức Richard nổi giận, ném ngay bức ảnh vào thùng rác và cấm chúng không được hỏi thêm bất kỳ điều gì về đứa trẻ trong bức ảnh đó nữa. Vậy là Jimmy không còn là một phần trong gia đình tôi nữa.
Ngôi nhà nào chúng tôi sống cũng đều hết sức gọn gàng, sáng sủa. Tôi đoán rằng có lẽ đó là một lý do khiến cho mẹ và Richard thuyết phục được các nhà chức trách rằng họ có thể trở thành những bậc cha mẹ tốt đối với tôi. Họ luôn giữ cho nhà cửa sạch như lau như ly, không một vết bẩn và hoàn toàn biệt lập. Cha dượng của tôi bị ám ảnh bởi việc trang trí nhà cửa. Không có ngày nào là ông ta không trang trí, sắp đặt lại phòng này hay phòng khác với những thứ giấy dán tường phế phẩm, loại giấy mà bạn có thể thấy trong những quán rượu cũ kỹ, lỗi thời, hoặc sơn lại màu sơn khác, hoặc sửa lại cái bệ lò sưởi bằng gạch giả. Thậm chí, ngày đó, tôi còn hay bọc sách vở của mình bằng những mảnh giấy thừa từ những cuộn giấy dán tường của ông ta.
Sự riêng tư, biệt lập của gia đình chúng tôi là tất cả đối với ông ấy. Ngôi nhà của chúng tôi bao giờ cũng là ngôi nhà đẹp nhất trong khu phố. Những tấm rèm phủ kín khung cửa sổ suốt cả ngày và còn được gia cố thêm một lớp rèm bằng nhung dày cộm ngay khi ánh sáng bên ngoài bắt đầu mờ và trong nhà thắp đèn. Chỉ có Chúa mới biết họ lấy ở đâu ra nhiều tiền thế để mua chúng nhưng sự thật là họ đã đặt mua tấm rèm nhung đó từ trong những quyển sách giới thiệu vải mẫu. Không con mắt tò mò nào có được cơ hội dù là nhỏ nhất nhìn thấy cuộc sống bên trong của chúng tôi. Bên ngoài ngôi nhà là những cánh cổng cùng hàng rào cao ngất và những bụi cây còn cao hơn thế. Không ai, kể cả những thành viên trong gia đình có thể ra vào ngôi nhà một cách dễ dàng khi phải vượt qua những lần khóa và then cửa kiên cố như thế. Richard đã kiểm soát hoàn toàn lãnh địa của mình.
Tất cả chúng tôi đều phải làm việc nhà không ngừng nghỉ. Không một hạt bụi, không một vết bẩn nào có thể thoát khỏi đôi mắt diều hâu của Richard. Chỉ cần một chút bông nhỏ xíu rơi ra từ quần áo hay bít tất của chúng tôi xuống thảm là ngay lập tức chúng tôi bị quát mắng. Vì thế chúng tôi thường đi dép lê trong nhà để tránh điều đó xảy ra. Bất cứ ai đến thăm nhà chúng tôi cũng không thể tin được rằng người ta lại có thể giữ gìn một ngôi nhà đầy trẻ con được gọn gàng và sạch sẽ đến như vậy. Tất cả thìa, dĩa, cốc, chén, bát, đĩa trong tủ bếp, chạn bát đều được dọn xuống, lau chùi hàng ngày, mọi thứ đồ gỗ đều được đem ra ngòai cọ rửa, kể cả nồi nấu và tủ lạnh. Khung cửa sổ, cửa ra vào là những nơi thường khuất tầm mắt và không được để ý cũng được lau chùi mỗi ngày. Mọi thứ trong nhà lúc nào cũng bóng lộn như trong một doanh trại quân đội được điều hành bởi một thiếu tá lúc nào cũng sẵn sàng nổi cơn thịnh nộ. Cầu thang phải được cọ bằng tay mỗi buổi sáng và sau đó mẹ sẽ làm sạch nó thêm ba bốn lần nữa trong suốt cả ngày.
Khu vườn cũng nhận được sự quan tâm kỹ lưỡng tương tự. Rìa thảm cỏ được cắt bằng chằn chặn bởi kéo.
Nhưng làm việc nhà là cách duy nhất để khiến tôi bận rộn và tránh được Richard khi ông ta bỗng nhiên nổi cáu.
Richard trẻ hơn mẹ khoảng bốn tuổi và cũng chỉ hơn tôi khoảng mười bốn tuổi khi tôi được đưa trở về nhà. Nhưng đối với tôi ông ta vẫn là người lớn hòan toàn và tôi biết rằng việc phản đối lại ông ta hay không nghe lời ông ta dưới bất kỳ hình thức nào cũng sẽ đồng nghĩa với việc mạo hiểm tới sự an toàn của chúng tôi. Tôi rất ghét phải uống những viên thuốc khi còn ở trại tế bần và tôi không bao giờ cảm thấy sợ hãi khi chống đối lại những người quản lý việc uống thuốc. Vậy mà có điều gì đó ở người đàn ông này khiến cho tôi biết rằng nếu như tôi dám chống đối lại ông ta, mọi việc sẽ trở nên ngàn lần tồi tệ hơn thế.
Trông ông ta không giống như một con quỷ mặc dù ông ta cao hơn sáu feet (1m80), mảnh dẻ và nhiều cơ bắp. Ông ta có mái tóc hoe vàng với đôi mắt màu xanh lục như mắt rắn, ăn mặc bình thường nhưng rất chải chuốt. Ông ta rất quan tâm tới vẻ bề ngoài, cũng giống như chăm sóc ngôi nhà của mình vậy. Trong nhiều năm liền, tôi đã phải là quần áo cho ông ta nhiều tới nỗi tôi vẫn nhớ chính xác những thứ đồ mà ông ta có: một đôi quần jean và áo phông cổ tròn, những chiếc áo len cổ chữ V và những chiếc quần hiệu Farrahs. Khi tôi lớn tuổi hơn chút nữa, bạn bè tôi đôi khi nói với tôi rằng họ rất ngưỡng mộ ông ta. Điều đó khiến tôi cảm thấy phát ốm bởi vì đối với tôi, ông ta dường như là sản phẩm xấu xí nhất của tạo hóa trên thế giới này. Ông ta xăm tên mẹ lên cổ để nói với cả thế giới rằng ông ta mạnh mẽ đến thế nào.
Ngay sau khi tôi vừa bị đưa trở lại ngôi nhà đó và không ai ở thế giới bên ngoài có thể nhìn thấy tôi nữa, ông ta thể hiện ra mặt sự căm ghét đối với tôi. Bất cứ khi nào đi qua tôi mà mẹ không để ý, ông ta đều đánh tôi, hay giật tóc tôi thật mạnh đến mức tôi có cảm tưởng tóc tôi gần như đứt ra khỏi da thịt. Ông ta thường ghé môi sát tai tôi và rít lên rằng ông ta khó chịu và căm ghét tôi đến thế nào, đồng thời những ngón tay ông ta như gọng kìm véo mạnh vào má tôi. Ông ta sẽ phun ra những lời lẽ sau:
- Tao căm ghét mày, đồ con hoang Pakistan. Trước khi mày trở về đây, mọi thứ đều tốt đẹp, mày là đứa con lai chó chết. Mày là đồ xấu xí gớm ghiếc. Mày cứ đợi đấy, rồi sẽ biết tay tao!
Sự căm ghét mà ông ta dành cho tôi lớn đến nỗi ông ta không thể kiềm chế nổi bản thân mình. Gọi tôi với cái tên “con hoang Pakistan” là lời sỉ nhục tồi tệ nhất mà ông ta có thể nghĩ ra bởi vì ông ta thường tự hào khi mang theo mình những tư tưởng kỳ thị chủng tộc giống như một tấm huân chương danh dự trên ngực áo.
Ông ta thường xuyên khạc nhổ vào đĩa thức ăn của tôi bất cứ khi nào ông ta có cơ hội và tôi thường phải trộn cả nước bọt với súp khoai tây hay nước thịt để dễ nuốt hơn bởi vì bao giờ ông ta cũng bắt tôi phải ăn tới miếng cuối cùng có trong đĩa. Ông ta sẽ nói giống như một người cha quan tâm tới sự ăn uống của con mình: “Con không được rời khỏi bàn nếu như không ăn hết đĩa thức ăn của mình đâu đấy!”. Nhưng bao giờ ông ta cũng cười rất nham hiểm vì ông ta biết rõ những gì mình vừa làm được.
Khi cậu em Pete của tôi đủ lớn để có thể nói ra những gì nó nhìn thấy thì một lần điều đó đã thực sự xảy ra.
- Ơ, sao ba lại nhổ vào đĩa thức ăn của chị Janey?
Ông ta nạt nộ:
- Đừng có nói những điều ngu ngốc như thế. Ta đâu có làm thế.
Khi tôi thấy mẹ đã chú ý tới sự việc này, và vì nghĩ rằng tôi đã có một nhân chứng là Pete, tôi lấy hết can đảm lên tiếng:
- Đúng là ba đã làm thế. Ba luôn luôn làm như thế.
Nhưng mẹ không bao giờ có thể tin rằng ai đó lại làm điều đáng ghê tởm như thế và từ đó trở đi Richard đã biến trò đó thành một trò tệ hại gấp đôi. Ông ta thường tạo ra những tiếng động trên đĩa thức ăn của tôi và sau đó khạc một miếng dãi to gấp bội vào đồ ăn của tôi khi mẹ tôi quay đi, chỉ tặc lưỡi một cách không hài lòng và nói với ông ta “đừng có vớ vẩn như thế nữa” như thể điều đó chẳng hơn gì một trò đùa mà bà không cảm thấy buồn cười.
Tôi nghĩ chắc hẳn bà cũng biết ông ta căm ghét tôi đến thế nào bởi vì khi tôi còn bé dường như không bao giờ bà muốn để tôi ở lại một mình trong phòng với ông ta lâu. Nếu như bà thấy Richard đang bực dọc mà bà lại phải đi toa lét thì bà thường gọi tôi đi cùng, giống như gọi một con chó theo gót chủ. Khi chúng tôi đã vào bên trong toa lét, bà sẽ để tôi ngồi xuống ngay đằng trước bà, lưng tôi tựa vào đầu gối bà trong khi bà làm việc của mình.Tôi không thể tìm ra một lý do khác cho hành động đó của bà, nhưng chúng tôi không bao giờ nói với nhau về điều đó và tôi luôn luôn hạnh phúc được đi cùng với bà bởi vì tôi biết rằng điều đó sẽ giúp tôi thoát khỏi một cái tát tai hay một cú đá của Richard. Tuy nhiên, điều mà bà không bao giờ nhận ra là không phải chỉ khi không vui hay cáu giận Richard mới đánh tôi, véo tôi hay rít lên những lời nguyền rủa, sỉ nhục vào tai tôi mà ông ta làm điều đó mọi lúc, mọi nơi, trong mọi hoàn cảnh.
Căn nhà nơi chúng tôi ở có ba phòng ngủ. Vì vậy, tôi có một phòng riêng ngay từ đầu và nó cũng được trang trí rất đẹp, giống như phòng ngủ của bất cứ cô bé con nào. Giấy dán tường trong phòng tôi cũng đầy màu sắc, từ loại giấy có những cô bé con đội những chiếc mũ mềm, rộng, xinh xắn tới những con ngựa đủ kích cỡ, kiểu dáng. Tôi cũng có rất nhiều đồ chơi nhưng tôi không bao giờ được phép chơi với chúng trừ khi tôi trả ơn cho Richard bằng một điều gì đó.
Những lần trả ơn đó đã trở thành thường nhật trong cuộc sống của tôi. Nếu như mẹ cho phép tôi ra ngoài chơi khi Richard đi đâu đó và rồi ông ta trở về nhà và biết rằng tôi đã ra ngoài thì có nghĩa là tôi đã “nợ ông ta một lần trả ơn”. Nếu như tôi muốn ăn một cái kẹo, hay muốn đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của một người bạn hay muốn xem vở “The Muppet”, ông ta vẫn có thể đồng ý nhưng ông ta sẽ làm cho tôi biết rằng sau đó tôi sẽ phải bù lại bằng một lần trả ơn. Cuối cùng, tôi quyết định không hỏi xin ông ta bất kỳ điều gì nữa nhưng ông ta vẫn yêu cầu tôi những lần trả ơn, hoặc thay vì thế ông ta gọi nó là “những hình phạt” vì “những tội lỗi”, chẳng hạn như khi ông ta thấy mặt mũi tôi sưng sỉa, hờn dỗi hay ủ ê. Giờ đây, khi ngẫm lại quá khứ, tôi nhận ra rằng, bằng cách này hay cách khác, ông ta cũng vẫn yêu cầu tôi những lần trả ơn, vì vậy, tôi ước rằng tôi đã xin nhiều thứ hơn để đổi lấy những lần tôi phải trả ơn ông ta. Thế nhưng lúc đó, tôi còn quá nhỏ để có thể hiểu được một cách rõ ràng những gì đang diễn ra. Ông ta đã sắp xếp để mọi chuyện trở nên phức tạp và đáng sợ đối với tôi.
Wolfie là thứ đồ chơi yêu thích của tôi. Đó là một con thú nhồi bông với cái đầu chó rất lớn, to gần bằng tôi. Wolfie có một khoảng eo nhỏ giữa thân. Tôi thường vòng tay qua chỗ ngẵng đó và Wolfie có thể khiêu vũ với tôi, đi cùng tôi xung quanh căn phòng. Đó là người bạn thân nhất của tôi.
Nếu như Richard muốn trừng phạt tôi mà mẹ lại ở nhà, ông ta sẽ thì thầm vào tai tôi: “Nhìn đây này!”. Sau đó ông ta sẽ mắng chửi tôi vì một điều gì đó và mắng mỏ, to tiếng với mẹ rằng tôi là một con bò xấu xí, đáng bực mình. Khi nhìn thấy cơn giận dữ của ông ta khi đó, mẹ sẽ đồng ý với ông ta, tặc lưỡi một cách buồn bã với cô bé con mệt mỏi, ủ rũ là tôi. Sau đó, Richard sẽ đá tôi, tát tai tôi và túm lấy đuôi tóc lôi tôi lên nhà, làm cho tôi không thể nào theo kịp và thế là đương nhiên, tôi bị kéo lê đi hoàn toàn bằng mớ tóc trên đầu. Ông ta sẽ nói với mẹ rằng ông ta sẽ đưa tôi lên giường đi ngủ và sẽ “nói chuyện” với tôi nhưng sau đó ông ta sẽ đánh tôi còn dã man hơn là khi tôi còn ở dưới nhà. Ông ta sẽ nói với tôi trong lúc kẹp nhéo khuôn mặt tôi qua những ngón tay như gọng kìm:
- Hãy đợi cho tới khi mẹ mày đi vắng. Rồi mày sẽ biết tay tao!.
Ban đầu, khi ông ta hay đánh đập tôi bằng tay, bằng dép hay bằng gậy, tôi thường khóc thút thít. Nhưng chẳng mấy chốc, tôi quyết tâm sẽ không để cho ông ta được hả hê như thế nữa. Tôi không thể ngăn nước mắt ròng ròng chảy ra vì đau đớn nhưng tôi nhận thấy rằng nếu như tôi nghiến chặt răng và nhìn chằm chằm vào ông ta thì tôi có thể ngăn mình bật lên những tiếng nức nở. Đó chỉ là một chút rất nhỏ sự chống đối mà tôi thấy mình còn có đủ can đảm và sức mạnh để thực hiện và điều đó thường khiến cho sự hành hạ, đánh đập còn trở nên tàn tệ hơn.
Ông ta nói:
- Không khóc hả? Có nghĩa là mày thấy như thế này chưa đủ đau phải không?
Nhưng sau đó, khi tôi khóc thành tiếng, ông ta thậm chí còn trở nên giận dữ hơn và bảo tôi rằng ông ta sẽ cho tôi lý do để khóc cho dễ dàng. Ông ta luôn luôn làm điều gì ông ta muốn mà không cần quan tâm tới việc tôi nói gì hay làm gì.

Tôi cũng cho rằng mẹ biết đôi khi ông ta đã đi quá đà bởi vì sau khi ông ta ném tôi lên giường, thỉnh thoảng bà cũng rón rén vào phòng tôi để kiểm tra xem tôi có còn thở không. Tôi thường giả vờ thở thật yếu ớt, thật thoi thóp vì tôi muốn hù dọa cho mẹ tôi sợ hãi để trừng phạt bà vì đã để ông ta đánh đập tôi. Đó quả là một điều đáng để làm.
- Janey! Janey! – Bà hốt hoảng thì thầm và tôi đột ngột mở mắt ra như thể tôi vừa thiếp ngủ.
- Con thở bình thường xem nào!
Bà mắng tôi, tức giận vì tôi đã khiến bà hoảng sợ. Bà chẳng bao giờ dám lớn tiếng bởi vì bà không muốn để Richard biết rằng bà đã lên phòng tôi để xem tôi còn sống hay không. Mặc dù tôi đã rất giận bà vì đã không giúp đỡ tôi nhưng tôi cũng cảm thấy nhẹ người vì bà không bị đánh như tôi.
Nhiều lần, Richard nói với tôi là ông ta và tôi sẽ làm gì sau đó và nếu như trông tôi không được thoải mái, hoặc quay đi, hoặc kêu khóc, ông ta sẽ nói:
- Phải, mày là con chó cái vô ơn. Giờ hãy xem tao sẽ làm gì. Tao sẽ dạy cho mày biết phải trái.
Sau đó, ông ta bắt đầu gây sự, cãi nhau với mẹ và đánh đập mẹ ngay trước mặt tôi. Rồi ông ta sẽ liên tục nhắc lại với tôi rằng:
- Mày chính là lý do duy nhất khiến mẹ mày và tao cãi nhau.
Cảm giác tội lỗi đè nặng lên tâm hồn tôi. Tôi hiểu rằng tôi cần phải đồng tình với ông ta, luôn luôn phải mỉm cười và luôn luôn phải tỏ ra biết ơn vì tất cả mọi điều, nếu không thì sẽ có những sự trừng phạt đáng sợ xảy đến với cả tôi và mẹ tôi.
Giống như một cậu bé con vặt trụi cánh của con côn trùng bé nhỏ hoặc nhốt chúng vào trong lọ mứt rỗng và đứng nhìn chúng chết dần vì đói khát, Richard dường như rất háo hức trong những trò bắt tôi phải chịu đựng, phải đau đớn chẳng vì lý do gì cả. Chiếc tủ ngăn được sưởi nóng để đựng khăn tắm của cả nhà được đặt trong phòng tôi và ông ta thường bắt tôi cởi quần áo rồi chui vào trong giữa đống khăn tắm. Tôi cũng không biết ông ta đã bắt tôi phải ở đó trong bao nhiêu lâu bởi vì với một đứa trẻ còn quá nhỏ, ngồi im thít trong bóng tối, lòng đầy sợ hãi thì thời gian dường như không thể đếm được. Tôi cũng không biết cái tủ đó có bị khóa không nữa bởi vì tôi chưa bao giờ dám thử chui ra ngòai nếu như chưa được sự cho phép của ông ta. Không tuân lệnh cũng đồng nghĩa với việc những hình phạt khác nặng nề hơn sẽ giáng xuống đầu tôi. Luật chơi ở đây là phải chịu đựng tất cả những gì ông ta bảo tôi và tôi phải làm như vậy với một nụ cười vui vẻ và lòng biết ơn. Là “một con lừa với vẻ mặt buồn bã, ủ ê” là một trong những “tội lỗi” tồi tệ nhất mà tôi có thể phạm phải. Chỉ thỉnh thoảng hoặc ông ta mới quay lại để kiểm tra xem liệu tôi có bị chết ngạt vì nóng hay không, sau đó ông ta lại sập cửa lại và bỏ mặc tôi trong bóng tối và tôi không hề biết tôi sẽ còn phải ở đó trong bao lâu nữa.
Trong phòng tôi cũng có một cái gờ nhỏ và tôi còn nhớ mình đã bị bắt đứng lên đó nhưng tôi không nhớ được điều gì xảy ra tiếp theo. Một ngày nào đó, có lẽ ký ức về điều này sẽ trở về nhưng tôi không hề mong chờ điều đó xảy ra.
Tuy vậy, những sự làm nhục, sự tra tấn về thể xác như vậy chưa đáng sợ và khó vượt qua bằng những trò tra tấn về tinh thần, những trò gần như đã ngay lập tức diễn ra khi tôi vừa trở về căn nhà đó.
- Hãy lên bật bình nước nóng cho mẹ, Janey! – Mẹ tôi nói như vậy và tôi liền chạy lên gác, bật bình nước nóng. Nhưng ngay sau khi tôi vừa xuống tới nơi thì Richard sẽ bảo tôi:
- Lên tắt bình nước nóng đi!
Tôi chỉ biết tuân lệnh mà không dám nói một lời nào cả. Nhưng khi mẹ tôi lên tắm và kiểm tra không thấy có nước nóng, mẹ hỏi:
- Tại sao con không bật bình nước nóng như mẹ bảo?
- Con đã bật rồi đấy chứ, nhưng ông ấy lại bảo con lên tắt đi. Tôi phản đối.
- Mày đúng là con nhỏ ngậm máu phun người!
Ông ta hét lên đầy giận dữ và tôi chẳng có cơ hội nào để thuyết phục mẹ rằng tôi đã nói thật bởi vì ông ta đã bắt đầu làm ầm lên và ca thán về tôi. Nếu như tôi còn tranh cãi thêm một chút nào nữa, tôi sẽ bị đánh ngay vì vậy tôi đành yên lặng và biết rằng chẳng bao lâu nữa, ông ta sẽ nghĩ ra những trò mới.
Nói đến việc đánh đập, Richard thường thích thay đổi cách thức hành hạ tôi. Đôi lúc ông ta sử dụng đôi dép đi trong nhà, đôi khi dùng tay hoặc có khi dùng gậy tre. Ông ta sẽ bắt tôi phải lựa chọn tôi muốn bị đánh bằng thứ dụng cụ nào. Khi tôi lớn lên thì những trận đòn cũng ít dần đi có lẽ bởi vì chúng đã hòan thành nhiệm vụ là đào tạo cho tôi phải phục tùng mệnh lệnh của ông ta. Thay vào đó, tôi thường bị đấm, véo vào đầu hoặc bị ném ra khỏi phòng hay bị bắt phải nộp phạt bằng cách trả nợ ông ta bằng một việc gì đó. Dù cho có xảy ra điều gì đi chăng nữa thì tôi cũng không bao giờ thoát khỏi một hình phạt.
- Con có muốn ăn sáng không Janey?
Một buổi sáng, mẹ tôi gọi vọng lên từ dưới bếp khi tôi đang ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách.
- Có ạ! – Tôi đáp lại.
- Không, mày không muốn! – Cha dượng tôi rít lên trong chiếc ghế bành ngay bên cạnh.
- Hãy nói rằng mày không muốn ăn sáng!
- Không, con không muốn ăn sáng đâu! – Tôi lại kêu lên.
- Sao lại không? – Mẹ tôi hỏi và thò đầu ra trước khung cửa.
- Chắc là nó phát điên rồi! – Ông ta kêu lên và nhảy dựng lên từ chiếc ghế đang ngồi. – Nó không biết nó thực sự muốn cái quái gì đâu. Con muốn ăn sáng hay không đây?
- Có ạ! – Tôi nói với giọng lí nhí đầy bối rối.
- Con muốn ăn gì? – Mẹ tôi hỏi trong cái lắc đầu khó hiểu.
- Bánh mì nướng ạ! – Tôi trả lời và mẹ tôi quay trở lại bếp để làm bánh mì cho tôi.
Ngay khi mẹ tôi vừa khuất khỏi tầm nhìn, những ngón tay của Richard đã véo mạnh lấy mặt tôi giống như đôi kìm sắt và ông ta lại thì thầm, mặt ông ta chỉ cách mặt tôi vài milimét:
- Tao đã bảo rồi cơ mà, mày không muốn ăn sáng. Bây giờ, nói đi!
- Mẹ ơi, con không muốn ăn bánh mì nướng. – Tôi vâng lời và gọi vọng xuống bếp. – Thực sự là con không muốn ăn gì cả.
- Đừng có làm cho mẹ rối tung lên nữa, Jane! – Bà quát lên.
- Đừng có làm cho mẹ con rối tung lên nữa! – Richard cũng thét lên và đập vào đầu tôi. – Nó đúng là điên thật rồi – Ông ta nói với mẹ. – Nó chỉ muốn làm cho mọi chuyện lung tung, lộn xộn lên thôi.
Ông ta luôn luôn chơi những trò kiểu như thế để làm cho mẹ tôi giận dữ với tôi và để cho ông ta có cái cớ để đánh đập. Còn tôi thì thường hết sức bối rối khi mọi chuyện kết thúc.
Qua trí nhớ của tôi, tôi biết đâu là những ký ức đầu tiên có liên quan tới tình dục và giới tính nhưng tôi nghĩ có lẽ còn có những ký ức khác sớm hơn thế đang nằm dưới những lớp bụi lãng quên đâu đó. Chắc hẳn nó đã xảy ra khoảng hai năm sau khi tôi trở về nhà bởi vì tôi nhớ rằng khi đó tôi đã ngủ chung giường với em trai tôi, Pete. Em trai kế của tôi, Dan, cũng ngủ chung phòng nhưng có một giường riêng. Tôi đã bị tống ra khỏi phòng vì nó cần phải được trang trí lại như thường lệ. Tôi và Pete nằm trở đầu đuôi nhau trên chiếc giường của nó. Nguyên nhân khiến tôi nghĩ rằng chắc hẳn có điều gì đã xảy ra từ trước là vì tôi còn nhớ đêm hôm đó tôi đã chợt thức dậy, chăm chú lắng nghe và hoảng sợ về những gì sắp xảy ra. Tôi đã nghe thấy tiếng mẹ tôi đi ra ngoài, cửa trước đóng lại sau lưng bà và tôi đã biết rằng Richard sẽ lên gác tìm tôi.
Tất cả những âm thanh tôi nghe được đều cho tôi biết những chuyện đó. Cửa phòng khách ở dưới nhà bật mở và tôi có thể cảm thấy tiếng bước chân Richard đang rón rén lên từng bậc cầu thang. Tôi nhắm mắt, cố gắng gồng mình khỏi cơn run rẩy và giả vờ như mình vẫn đang ngủ. Tôi nghĩ có thể tôi sẽ được an toàn bởi vì Pete vẫn đang nằm cạnh tôi và Richard không muốn đánh thức nó dậy. Tôi thường cố níu kéo cho mình một vài tia hy vọng mong manh nhưng cuối cùng lần nào tôi luôn luôn bị thất vọng.
Tôi biết rằng cửa phòng ngay cạnh đầu tôi mở ra và tôi cảm thấy Richard đang lay lay đánh thức tôi dậy. Tôi mở mắt nhìn ông ta. Ông ta thì thầm:
- Ra đây. Nhẹ nhàng thôi.
Tôi bò ra khỏi cái giường ấm áp, để lại Pete nằm ngủ một cách yên bình và Richard đóng cánh cửa sau lưng chúng tôi lại. Tôi đứng trên nền nhà lạnh ngắt chờ đợi khi ông ta đóng một cánh cửa nữa lại và quỳ xuống trước mặt tôi. Ông ta nói:
- Giờ chúng ta sẽ chơi một trò nho nhỏ. Nhắm mắt lại và cấm không được mở mắt ra.
Tôi vâng lời ông ta không một chút thắc mắc và nghe thấy tiếng ông ta mở khóa quần. Ông ta nhắc lại:
- Không được mở mắt. Giờ, chúng ta sẽ chơi trò chơi.
Tôi gật đầu vì không muốn làm ông ta nổi giận.
- Ta muốn mày chơi đùa với ngón tay cái của ta. Mày hãy nắm lấy nó, vuốt ve nó và giật lên giật xuống, sau đó, điều kỳ diệu sẽ xảy ra.
Tôi biết rằng cái ông ta ấn vào tay tôi không phải là ngón tay cái. Điều đó khiến cho tôi nghĩ rằng trước đó chắc hẳn đã phải xảy ra chuyện gì đó rồi. Nhưng tôi cứ chơi với nó và giả vờ như lời ông ta bảo tôi. Tôi nghĩ rằng thái độ hợp tác của tôi càng cao bao nhiêu thì tôi càng sớm được quay trở lại giường và có thể tôi còn tránh được một trận đòn.
- Mày đang cầm cái gì đấy? – Ông ta càng ngày càng hỏi dồn dập trong khi tôi vẫn tiếp tục làm.
- Ngón tay cái của ông! – Tôi trả lời một cách ngoan ngoãn. Sau đó, điều “kỳ diệu” đã xảy ra và ông ta bảo tôi vào phòng tắm rửa tay cho sạch. Một chút sản phẩm của ông ta bắn lên tấm thảm trải sàn và ông ta lấy chân di di lau nó tạo thành những tiếng sột soạt mà nhiều năm sau tôi vẫn còn nghe thấy rất nhiều lần khác nữa.
Khi tôi trở lại từ phòng tắm, tôi nhìn xuống vết bẩn đáng chú ý trên tấm thảm và tôi không tin là mẹ sẽ không chú ý đến nó khi mẹ trở về nhà. Nhiều năm qua đi, ngày càng nhiều những vết bẩn như thế xuất hiện trên tấm thảm và nhắc cho tôi nhớ lại từng lần tôi phải làm những việc như vậy.
- Mày có muốn ăn chút gì không? – Richard hỏi và tôi gật đầu.
- Thế thì xuống nhà, ta sẽ làm cho mày chút bánh mì nướng và trà.
Lần đó, ông ta thật sự rất tử tế với tôi như thể chúng tôi vừa chơi một trò mà cả hai cùng cảm thấy thích thú. Nhưng thường thì ông ta không vui vẻ đến như vậy mỗi khi xong việc. Một đêm, ông ta lôi tôi vào trong bếp, tóm lấy con dao thái thịt cán gỗ dài từ trên giá, ấn tôi vào tường và gí sát lưỡi dao mỏng dính, sắc lẹm vào cổ tôi. Ông ta gầm ghè sát mặt tôi:
- Nếu mày dám nói với bất cứ ai những gì chúng ta đã làm, tao sẽ giết mày. Sau đó tao sẽ giết nốt mẹ mày mà không ai biết được sự thật vì tao chỉ cần nói với người ta là cả mày và mẹ mày đã bỏ trốn.
Tôi tin là ông ta hòan toàn có thể làm điều đó bởi vì tôi đã được chứng kiến ông ta đánh đập mẹ như thế nào khi bà khiến cho ông ta nổi giận. Ông ta đập đầu bà xuống sàn nhà hoặc vào tường, giơ cao chiếc ghế phang xuống người bà trong khi tôi ngồi co rúm trong chiếc ghế sofa chứng kiến cảnh tượng đó và ôm chặt hai đứa em trai trong khi chúng thét lên vì sợ hãi. Ông ta luôn luôn nói với tôi rằng mọi việc xảy ra là do lỗi của tôi và tôi đã tin ông ta. Tôi cảm thấy mình là người có tội và tôi sợ rằng ông ta có thể sẽ giết mẹ. Nếu như vậy, sẽ chẳng còn có ai có thể bảo vệ tôi khỏi ông ta được nữa.
Chẳng bao lâu sau khi tôi trở về nhà, tôi đã đủ tuổi để được đến trường mẫu giáo. Tôi yêu tất cả những gì thuộc về trường học, nhưng điều tôi cảm thấy vui sướng nhất là tôi được phép thoát khỏi căn nhà đó và được ở cùng với những người tỏ ra yêu quý tôi. Trong suốt những năm học ở trường, có những người dường như luôn luôn muốn bắt chuyện với tôi và hỏi cuộc sống tôi thế nào. Chỉ sau này tôi mới biết được rằng họ là những người bạn của cha đẻ tôi và họ đang cố gắng giúp ông tìm hiểu xem tôi có thực sự bình an không. Ngay từ đầu, những người mẹ của bạn bè tôi đã thông báo lại với ông mọi chuyện. Bởi vì tôi luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc khi ở trường và bởi vì bề ngoài, tôi không hề mang dấu vết gì của việc bị bạo hành ở nhà nên tất cả bọn họ đều nói lại với cha tôi là mọi chuyện của tôi đều ổn. Giá như tôi sớm biết được điều đó, tôi đã có thể liên lạc với cha tôi qua họ và có lẽ ông sẽ tìm cách giúp tôi thoát ra khỏi ngôi nhà ghê sợ đó.
Mặc dù vậy, tôi nghĩ chắc hẳn cũng có nhiều người nghi ngờ về những điều đang xảy ra trong ngôi nhà của chúng tôi bởi vì đôi khi tôi thấy những nhân viên bảo trợ xã hội cũng tới gõ cửa nhưng Richard đã thô lỗ dùng vũ lực đuổi họ ra khỏi nhà và tôi không bao giờ biết được điều gì đã xảy ra sau đó; bởi vì khi vài năm sau lúc cảnh sát đến tìm kiếm hồ sơ của tôi thì tất cả đã biến mất. Không hề có một nhân viên bảo trợ xã hội nào đến nói chuyện được với tôi. Tôi cũng không thể trách cứ gì họ nếu như họ có hoảng sợ trước Richard. Tôi có thể khẳng định rằng có những người khỏe bằng, thậm chí khỏe hơn ông ta về mặt thể lực nhưng khi ông ta nổi cơn cuồng nộ mù quáng thì ông ta sẽ mất hết tính người và có lẽ chẳng có ai có thể sánh với ông ta về sự dã man và thô bạo.
Người lớn đôi khi gây ra nhiều nỗi đau đớn cho trẻ con. Khi chúng tôi còn nhỏ, mẹ luôn tắm gội cho chúng tôi nhưng đôi lần, Richard thay thế bà làm điều đó. Tôi cho rằng chắc tại mẹ ốm nặng quá hoặc bởi lúc ấy mẹ đang mang thai đến tháng cuối, thế nhưng ông ta luôn luôn khiến cho việc này giống như là ông ta đang ban ơn cho bà khi đảm nhận những công việc lặt vặt này.
Một buổi tối, ông ta nói rằng ông ta sẽ gội đầu cho tôi và tôi đã run lên vì sợ hãi khi chúng tôi cùng lên lầu. Tôi tự hỏi không biết ông ta đang có kế hoạch khủng khiếp gì ở trong đầu. Nhưng không có cách nào trốn tránh được việc đó cả. Bước vào phòng tắm, tôi như một tù nhân bị kết án đang bước lên đoạn đầu đài. Mọi chuyện diễn ra bình thường trong vài phút và tôi cố gắng yên lặng và tỏ ra vui vẻ. Richard không hề cho tôi một dấu hiệu nào để nhận biết bao giờ thì ông ta sẽ ra tay hay ông ta sẽ ra tay như thế nào, nhưng tôi không phải là con ngốc và tôi biết rằng mọi chuyện đang sắp xảy ra.
Đến lúc đã làm đầu ướt, tôi cảm thấy đôi tay ông ta tóm chặt lấy tôi. Ông ta dí đầu tôi xuống nước và cứ giữ như thế. Chắc chắn ông ta đang tận hưởng cảm giác là người có quyền quyết định sự sống chết của tôi. Khi tôi cố gắng chống cự, vật vã để có thể thở, nước trong bể trào vào miệng tôi và tôi nghĩ mình sắp chết. Chắc là cuối cùng ông ta cảm thấy căm ghét tôi đến nỗi phải loại tôi khỏi cuộc sống này. Sự chống cự của một đứa trẻ con như tôi quả thực là vô ích so với sức mạnh của đôi bàn tay ông ta và điều này chỉ khiến cho Richard thêm giận dữ mà thôi.
Sau khoảng thời gian như cả thế kỷ, ông ta cũng túm tóc kéo tôi lên và véo vào má tôi đau điếng khi tôi khóc thét và đập vào đầu tôi. Ông ta rít qua hai kẽ răng:
- Câm mồm lại, cấm không được kêu!
Tôi cố gắng kìm nén để giữ yên lặng khi ông ta tiếp tục gội đầu cho tôi như thể không có chuyện gì xảy ra nhưng tôi vẫn ý thức được rằng chỉ trong vài phút nữa thôi, khi tôi phải xả chỗ bọt xà phòng trên đầu thì chắc chắn ông ta sẽ lặp lại hành động vừa rồi. Cuối cùng sự việc đó cũng xảy ra, tôi cố gắng nắm chặt hai tay vào thành bể nhưng ông ta buộc tôi phải rời những ngón tay ra và lại ấn tôi xuống nước, thậm chí còn tức điên lên vì những cố gắng vô ích của tôi nhằm tự vệ. Vài phút sau, tôi được kéo đầu lên, miệng thở phì phì và kêu khóc. Nhưng ông ta bóp chặt tay vào miệng và mũi tôi, chửi thề độc địa, dọa dẫm bên tai tôi nhằm buộc tôi câm miệng. Sau đó, ông ta lôi xềnh xệch tôi ra khỏi bồn tắm, bóp tay tôi mạnh tới nỗi tôi nghĩ rằng ông ta đang định kéo rời tay tôi khỏi cơ thể. Cuối cùng, ông ta đập mạnh chân tôi vào thành bể.
- Mặc đồ của mày vào!
Ông ta hét lên và tôi vâng lời, thở phào nhẹ nhõm khi ra khỏi bể nước mà thấy mình vẫn còn sống sót. Tôi bước xuống cầu thang trên đôi chân run lẩy bẩy, yếu ớt, và khi nhìn thấy mẹ, tôi bỗng nhiên òa khóc.
- Có chuyện gì với con vậy? – Bà hỏi.
- Ông ta định dìm chết con. – Tôi trả lời.
Chắc chắn là ông ta đã nghe thấy tiếng tôi và lao tới chặn giữa căn phòng, rít lên và quát tháo về việc tôi đã nghịch ngợm và không vâng lời ra sao, rằng tôi đã chống đối không muốn gội đầu như thế nào và đã la hét ầm ĩ khi bọt xà phòng bắn vào mắt.
- Ồ, nó chẳng bao giờ thích gội đầu cả! – Mẹ tôi đồng tình. Mọi việc luôn luôn trở nên dễ chịu hơn khi bà đồng tình với ông ta, nếu không thì chính bà cũng bị đánh đập.
Tôi bị tống vào phòng ngủ với một cái bạt tai vì việc không vâng lời và không hợp tác.
Vài lần khi tôi đang tắm, Richard thường bắc thang lên tường bên ngoài ngôi nhà và nhòm vào qua khung cửa sổ, coi đó như là một trò đùa. Mẹ cũng cười đồng tình và luôn nói với tôi rằng cần phải vượt qua cảm giác xấu hổ, e thẹn về bản thân mình. Richard luôn luôn tìm cách khiến cho mọi việc ông ta làm đều là nhằm mục đích tốt cho tôi và như thể mọi việc xảy ra với tôi đều là do lỗi của chính tôi vậy.
Khi còn nhỏ, chúng tôi chỉ được phép tắm vào các buổi tối chủ nhật và luôn luôn phải dùng lại nước tắm của nhau nhằm tiết kiệm tiền điện nước. Khi tôi lớn hơn một chút, Richard vẫn bắt tôi chỉ được tắm một tuần một lần. Đôi khi, ông ta tắm xong, xuống nhà và bảo tôi tắm lại nước của ông ta. Ông ta luôn luôn để lại một thứ gì đó trông như tinh dịch nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Lần đầu tiên, tôi đã cố gắng thoát khỏi việc tắm lại thứ nước kinh tởm đó bằng cách gội đầu bằng bồn rửa mặt và làm ướt người để trông như thể tôi đã tắm, nhưng ông ta luôn luôn lên lầu để kiểm tra xem tôi có tắm thật hay không. Ông ta mở cửa và cười nhạo tôi khi tôi trèo vào bồn nước tắm bẩn thỉu của ông ta. Chắc chắn là ông ta biết tôi đang cảm thấy kinh tởm như thế nào. Khi trở xuống nhà, tôi luôn luôn lặng lẽ và “ủ rũ” và vì thế tôi cólý do để được đuổi về phòng.



*
* *

Khi lên bảy tuổi, tôi đã quyết tâm là mình không thể tiếp tục sống trong căn nhà đó thêm một phút nào nữa. Đã đến lúc tôi phải chạy trốn. Ngay giữa ban ngày, lúc nào tôi cũng mơ tới việc bỏ trốn nhưng khi thời cơ đến, mọi việc dường như trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Tôi cứ tin rằng Richard có thể đọc được suy nghĩ của tôi và rằng ông ta có thể biết được những kế hoạch của tôi đang vạch ra. Và điều này khiến cho tôi cảm thấy lo lắng gấp bội.
Đôi khi, có vẻ như ông ta biết về rất nhiều thứ mà tôi chắc chắn rằng mình không bao giờ nói với ông ta. Chỉ nhiều năm sau, tôi mới phát hiện ra rằng đó là những điều mà tôi đã kể với mẹ và chính mẹ đã tiết lộ những gì đó cho ông ta và mẹ đã luôn luôn phản bội lại niềm tin của tôi.
Đôi khi, ông ta lại chơi trò gian xảo để buộc tôi tự mình thú nhận. Khi tôi trở về nhà, ông ta sẽ bắt bẻ tôi: “Ta biết hôm nay mày đã phá rối ở trưởng bởi vì một giáo viên trong ban giám hiệu nhà trường đã tới đây gặp ta”.
Tôi thường bóp óc để ngẫm nghĩ lại và hành hạ mình cả về những việc nhỏ nhặt nhất mà tôi có thể phạm phải vì trong lòng lúc nào cũng tràn ngập một cảm giác tội lỗi, chẳng khó khăn gì mà tôi không tìm ra được một nguyên nhân và tin rằng thực sự là Richard luôn luôn biết tất cả mọi thứ. Việc tin vào lý do này càng khiến cho tôi không thể thoát khỏi được quyền năng của ông ta. Tôi đã chấp nhận rằng mình là một kẻ tồi tệ và sau đó để mặc ông ta toàn quyền hành hạ, trừng phạt tôi theo bất cứ cách nào mà ông ta muốn. Tôi cũng không biết liệu có thực sự là tôi đã phạm phải một lỗi lầm tồi tệ ở trường hay không, ngoại trừ việc có thể tôi đã nói quá nhiều.
Ở trường, tôi có một cô bạn gái tên là Lucy và tôi đã kể với cô ấy về việc cha dượng tôi đã đánh tôi và dọa giết tôi như thế nào. Tất nhiên, tôi đã không nói với cô ấy về những hành động bỉ ổi khác bởi vì chúng khiến tôi quá xấu hổ. Lucy nói với tôi rằng cô ấy cũng muốn chạy trốn khỏi nhà mặc dù tôi không nghĩ rằng ở nhà cô ấy có gặp phải bất cứ vấn đề nào tương tự như của tôi, mà thực ra là cô ấy chỉ háo hức coi chạy trốn như một cuộc phiêu lưu mà thôi. Tôi không cố gắng để trốn chạy khỏi trường học bởi vì tôi thực sự rất yêu quý các thầy cô giáo, nhưng có vẻ dễ dàng hơn cho chúng tôi nếu như chúng tôi quyết định chạy trốn trong giờ ăn trưa, khi mà ít ai để ý tới sự vắng mặt của chúng tôi.
- Tớ muốn đưa em gái của tớ cùng đi.
Lucy nói với tôi như thế khi chúng tôi cùng nhau vạch kế hoạch bỏ trốn. Em gái của cô ấy học ở trường mẫu giáo. Ngôi trường đó nằm ngay cạnh trường tiểu học nơi chúng tôi đang học lớp một.
- Làm thế nào mà chúng ta đưa em cậu ra khỏi trường được? – Tôi hỏi.
- Tớ sẽ nói với cô giáo của nó là nó có một cuộc hẹn khám nha khoa.
Lucy nói với vẻ rất tin tưởng rằng lý do đó sẽ thuyết phục được cô giáo của em mình.
Tôi đợi Lucy giữa những bụi cây bên cạnh sân trường trong khi bạn ấy biến mất sau cánh cổng trường mẫu giáo. Tôi cảm thấy quá bị kích thích, việc viễn cảnh là cuối cùng mình cũng thoát được căn nhà đó khiến cho tim tôi đập thình thịch.
Vài phút sau, Lucy xuất hiện và băng qua sân trường tới chỗ tôi đang nấp.
- Cô giáo của nó không tin tớ. – Lucy nói trong tiếng thở hổn hển – Cô ấy đã đi kiểm tra rồi vì thế chúng ta phải trốn thôi.
- Chúng ta sẽ đi mà không có em gái của cậu.
Tôi nói và Lucy gật đầu đồng ý.
Chúng tôi ráng chạy hết sức để vượt qua được khuôn viên ngôi trường. Nhưng điều này đối với tôi cũng chẳng hề dễ dàng chút nào bởi vì tôi phải đi một đôi giày ngớ ngẩn. “Git ngu ngốc” luôn kè kè bên tôi khi tôi đi mua quần áo, giày dép, ông ta không bao giờ cho tôi bước vào những cửa hàng có bán những đôi giày thích hợp với trường học. Richard luôn luôn bắt tôi phải mua những đôi giày có đế cao với mũi nhọn, hếch lên và sau đó khăng khăng là phải đóng cái đế kim loại nhỏ vào vì thế khi bước đi, chúng luôn phát ra tiếng động và ai ai cũng quay lại nhìn tôi hiếu kỳ. Ngược lại, Lucy thường rất thích mượn đôi giày của tôi vì cho rằng nó tạo ra cho bạn ấy một chiều cao như ý. Tôi đã từng cảm thấy rất hạnh phúc nếu như tôi không bao giờ phải nhìn thấy đôi giày đó thêm một lần nào nữa.
Cho đến lúc hết giờ học ở trường, chúng tôi đã đi được một quãng khá xa và đã tới được một nơi có những dãy cửa hàng lạ lẫm.
Tôi than thở:
- Mình thật sự cảm thấy rất đói rồi. Cậu có đồng nào trong túi không?
- Mình chỉ có năm xu lẻ mà mẹ mình cho để ăn khoai tây chiên thôi – Lucy do dự nói. – Nhưng từng đó không đủ giúp chúng ta đủ no được. Chắc chúng ta phải xoáy thứ gì đó thôi.
Trong cuộc đời mình, tôi chưa từng ăn trộm của ai thứ gì vì vậy cái ý nghĩ phải ăn cắp thứ gì đó để ăn lúc này khiến tôi cảm thấy hoảng sợ. Điều gì sẽ xảy ra nếu như người ta tóm được chúng tôi? Chắc chắn họ sẽ đem chúng tôi trở về nhà và Richard sẽ có một cái cớ hòan hảo để lại đánh đập tôi thừa sống thiếu chết. Thế nhưng cơn đói đã chiến thắng nỗi sợ hãi của tôi và chúng tôi bước vào một siêu thị nhỏ. Chắc là trông chúng tôi lúc đó có vẻ rất đáng nghi, lượn lờ xung quanh gian hàng khá lâu nên người phụ nữ đứng sau quầy thu ngân đã tống cổ chúng tôi ra khỏi cửa hàng. Nhưng cũng đúng lúc đó Lucy đã xoay sở để lấy được một cái bánh trong khi tôi chỉ nhắm mắt nhắm mũi vớ bừa thứ đầu tiên rơi vào tầm tay của mình và cuối cùng tôi chỉ lấy được một quả cam bằng nhựa.
- Mình có thể thử đôi giày của cậu được không?
Lucy hỏi khi chúng tôi đang ngồi nhai trệu trạo chiếc bánh trên vỉa hè gần đó.
Tôi sung sướng đồng ý, chân tôi đã bắt đầu cảm thấy đau đớn vì phải đi trong đôi giày đó một thời gian quá dài. Chúng tôi cũng đổi cả tất cho nhau nữa, tôi đã đi đôi tất dài có hình những viên đá lửa ở hai bên của Lucy. Sau đó chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình.
Tôi cảm thấy buồn đi tiểu tiện kinh khủng nhưng xung quanh chẳng có chỗ nào khác ngoài cách ngồi bên vệ đường. Tôi vừa mới chuẩn bị ngồi xuống hành sự thì một người phụ nữ cùng với những đứa con của mình xuất hiện ở khúc quanh. Không còn đủ thời gian để chạy trốn nữa, tôi đành phải trả lời những câu hỏi dường như vô tận của bà về việc bố mẹ chúng tôi đâu và họ có biết chúng tôi đang ở đây không. Tôi nghĩ rằng câu trả lời của tôi không được thuyết phục cho lắm. Cuối cùng bà ta cũng bỏ đi nhưng tôi ngờ rằng bà sẽ gọi điện cho cảnh sát ngay khi bà gặp được một cái bốt điện thoại.
Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình và khi chúng tôi tới được một cánh đồng rộng mênh mông thì trời trở tối. Lucy bắt đầu nói về khả năng về nhà và nếu quay trở về nhà, Lucy sẽ chẳng có gì phải lo sợ cả. Tôi biết rằng lúc này cha mẹ tôi chắc đã được thông báo về việc chúng tôi biến mất và tôi cũng biết rằng tôi sẽ rơi vào một tình thế cực kỳ rắc rối nếu trở về nhà. Tôi chỉ muốn được tiếp tục đi như thế mãi mãi. Tôi không quan tâm tới việc trời sẽ trở nên tối tăm và lạnh lẽo đến nhường nào. Không gì có thể khiến tôi sợ hãi hơn việc phải bước chân vào cửa nhà mình một lần nữa.
Một vài đứa trẻ lớn hơn chúng tôi đang tan trường và chúng tôi phải đi ngang qua một nhóm bọn chúng. Tất cả đều quay lại nhìn chúng tôi chằm chằm. Tôi đoán chắc trông chúng tôi không giống những đứa trẻ đang bỏ trốn lắm. Và chúng tôi hầu như không còn mấy cơ hội để tiếp tục con đường tiến tới tự do vì thực tế là chỉ vài giây sau, hai dáng người xuất hiện ở phía cuối con đường chính là hai nhân viên cảnh sát. Một nỗi lo sợ kinh hoàng bủa vây lấy tôi khi tôi nhận ra rằng họ sắp sửa đưa tôi trở về nhà. Tôi thà phải sống trong rừng mãi mãi còn hơn là lại phải chịu một trận đòn nữa. Nhưng tôi có thể khẳng định rằng Lucy thì cảm thấy nhẹ cả người khi cuối cùng người ta đã tìm thấy bạn ấy trước khi đêm xuống. Hai viên cảnh sát nói rằng chúng tôi đã gây ra những rắc rối và lo lắng cho tất cả mọi người như thế nào và áp tải chúng tôi tới xe của họ.
- Tại sao các cháu lại chạy trốn?
Một trong số họ hỏi khi chúng tôi đang trên đường trở về nhà.
- Bố bạn ấy nói rằng ông ta sẽ giết bạn ấy. Ông ta còn thường xuyên đánh đập bạn ấy. - Lucy đáp.
Đúng lúc tôi nghĩ rằng mọi chuyện không thể trở nên tồi tệ hơn được nữa thì chuyện đó lại xảy ra.
- Có đúng như vậy không? – Viên cảnh sát hỏi.
- Không! – Tôi lắc đầu – Cháu đã nói dối bạn ấy đấy. Điều đó chưa bao giờ xảy ra cả.
Tôi nhìn xuống sàn nhà để tránh ánh mắt của viên cảnh sát và nhận ra rằng chúng tôi vẫn đang trong tình trạng tráo đổi giày tất cho nhau. Chắc chắn tôi sẽ còn gặp nhiều rắc rối hơn nữa nếu tôi quay trở về nhà với tình trạng như thế này.
- Nhanh lên, chúng ta đổi lại thôi! – Tôi thì thầm với Lucy.
Giờ đây tôi lo sợ bị trừng phạt vì việc này hơn là việc tôi sẽ bị trừng phạt vì đã bỏ trốn. Lúc đó, xe đã đến cửa nhà tôi và tôi chỉ còn một vài giây nữa để tráo đổi lại giày tất.
Ngay khi vừa mở cửa mẹ đã la mắng. Dường như bà không hề cảm thấy nhẹ lòng vì tôi đã trở về nhà an toàn mà chỉ cảm thấy tức giận vì những gì tôi đã làm. Tôi đang chết cóng vì lạnh vậy mà vẫn toát mồ hôi vì sợ. Khi tôi nghe thấy viên cảnh sát nói với mẹ tôi những gì Lucy đã nói về Richard, rằng ông ta đã đánh đập tôi và dọa sẽ giết tôi, lúc đó tôi biết rằng tôi thật sự sắp gặp rắc rối lớn.
- Lên tầng và vào phòng của mày ngay – Mẹ tôi hét lên ngay khi cảnh sát vừa đi khỏi – và hãy đợi ở đó cho tới khi bố mày về để xem ông ấy xử lý mày như thế nào.
Ông ta đã ra ngoài, và chắc hẳn là ra ngòai để tìm tôi. Ý nghĩ đó khiến cho tôi lên giường với trái tim trĩu nặng vì tôi biết điều gì sẽ xảy ra khi ông ta trở về. Tôi không thể nào ngủ được khi nằm đó và lắng nghe từng tiếng động rất nhỏ và xem ông ta đã trở về nhà hay chưa.
Cuối cùng, ông ta cũng về và tôi có thể nghe thấy tiếng ông ta gầm lên với mẹ như một kẻ điên loạn và sau đó là tiếng chân ông ta chạy huỳnh huỵch lên gác. Giọng nói của ông ta quá to và chứa đầy sự giận dữ, hung hãn đến nỗi tôi không thể luận ra được ông ta đang nói những gì khi ông ta lôi tuột tôi ra khỏi chăn và bắt đầu đấm đá tôi, hung dữ và tàn bạo đến nỗi tôi tưởng rằng ông ta đang chuẩn bị giết mình. Sự đau đớn tồi tệ đến mức lần này tôi thật sự mong rằng mình chết đi cho xong. Trong cơn hoang mang đến tuyệt vọng, tôi còn tè dầm ra quần và làm ướt cả tay ông ta, điều đó khiến cho ông ta đã giận còn giận hơn, đã mạnh tay còn mạnh tay hơn đối với cơ thể đã mềm nhũn của tôi.
Sau sự việc đó, tôi không thể quay trở lại trường trong vòng một tuần liền và đã được mua cho rất nhiều quần áo và đồ chơi mới vì thế tôi biết chắc rằng những vết bầm tím trên người tôi phải tệ hại lắm. Họ luôn luôn bắt tôi nghỉ học bất cứ khi nào họ thấy rằng các thầy, cô giáo trong trường có thể phát hiện ra những điều họ đã hành hạ tôi ở nhà.


--------------------
Go to the top of the page
 
+Quote Post
tuyettinh
post Jul 17 2008, 06:05 AM
Post #6


Chàng Trai Cô Đơn
***

Group: Năng Động
Posts: 725
Joined: 29-May 08
Member No.: 102
Country



CHƯƠNG 2



Tra tấn và bạo hành có thể dễ dàng biến thành những thói quen thường nhật. Richard có thể biến việc khạc nhổ vào đồ ăn của tôi thành một trò đùa, ông ta cũng có thể gọi tôi là một “con nô lệ Pakistan”, và tất nhiên, ông ta cũng vờ như đây không chỉ là một cách bỡn cợt và tôi phải vờ như mình không hề bận tâm đến điều đó. Nếu không, tôi sẽ trở thành kẻ không biết hưởng ứng những lời bông đùa và sẽ lại bị đánh vì không có khiếu hài hước.
Richard không bao giờ che giấu việc ông ta căm ghét tất cả những người da đen và những người châu Á. Và vì tôi có một mái tóc màu đen cùng với nước da màu ô liu nên tôi cũng được xếp vào hạng khác, một người ngoài rìa so với tất cả các thành viên khác trong gia đình, một người mà ông ta có thể đối xử theo cách mà ông ta muốn.
Ông ta sẽ bảo tôi phải ngồi trên sàn nhà bởi vì tôi là một con nô lệ Pakistan trong khi tất cả mọi người được ngồi trong những chiếc ghế bành thoải mái, êm ái hoặc trên ghế sofa. Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, ông ta sẽ búng ngón tay.
- Này con nô lệ Pakistan, làm cho ta và mẹ mày một tách trà.
- Này con nô lệ Pakistan, lau giày cho ta.
- Này con nô lệ Pakistan, lấy quần áo đã giặt ra.
- Này con nô lệ Pakistan, cho quần áo bẩn vào.
Những lời đó sẽ được nói ra như thể đây chỉ là một trò chơi nhưng tôi biết rằng tôi cần phải tuân theo những mệnh lệnh đó với một nụ cười tươi tỉnh nếu như tôi không muốn ăn một trận đòn vì tội đã làm hỏng một trò vui.
Ngay khi tôi vừa quay trở lại phòng khách với chén trà, Richard sẽ khúc khích cười với những đứa em tôi, khuyến khích chúng búng ngón tay giống như ông ta và ra những mệnh lệnh cho tôi. Ông ta sẽ nói với chúng:
- Hãy bảo nó làm những gì các con muốn.
Và bọn trẻ sẽ cười lớn, coi đó như một trò chơi mà ông ta đã vờ như vậy. Nhưng tôi cũng vẫn phải thực hiện những gì chúng yêu cầu nếu không thì tôi sẽ bị buộc tội là không biết tham gia vào những trò vui và sẽ lại bị trừng phạt vì tôi là một con lừa ngu ngốc, ủ dột.
“Trò đùa” này tiếp diễn trong vòng một năm. Tôi không trách những cậu em trai cùng mẹ khác cha – chúng không biết gì hơn và chúng cũng sốt sắng thực hiện những gì bị sai bảo giống như tôi vậy. Nếu như vị trí giữa tôi và chúng có được tráo đổi đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ làm như những gì mình được bảo để tránh những trận đòn đau. Khi Richard quẳng chúng tôi từ bức tường này sang bức tường khác, đấm đá chúng tôi, có vẻ như ông ta chẳng hề quan tâm xem ông ta có thể sẽ gây ra những thương tổn gì. Giống như là có một tấm cửa sắt đã sập xuống trong não ông ta và ông ta đã mất hết mọi suy nghĩ cũng như lý trí. Và chắc chắn không ai muốn mình sẽ là người gánh chịu hậu quả cuối cùng của những cơn bùng phát như vậy.
Tuy nhiên, nhiều lúc ông ta hoàn toàn kiểm soát được những gì mình đang làm và sự ác tâm, hiểm độc của ông ta không thể bào chữa được bằng tâm trạng thường phải châm thuốc cho ông ta ngay từ khi tôi còn rất nhỏ. Ông ta cũng bắt những đứa em trai của tôi làm điều đó nhưng chúng chỉ cần đưa điếu thuốc vào ngọn lửa hoặc vào cái nồi trên bếp để điếu thuốc dần dần bắt lửa trong khi tôi bị ép phải quỳ hẳn xuống, thổi phù phù để châm thuốc nhanh hơn.
Richard nghĩ rằng chúng tôi cần được dạy cách rít thuốc, đặc biệt là các em trai tôi. Thỉnh thoảng, ông ta bắt chúng hút hẳn một điếu xì gà trong khi ông ta và mẹ nhìn chúng cười sặc sụa và nhận xét rằng chúng thật đáng yêu khi mặt chúng tai xám và ho dữ dội như thể chúng đang bị sặc.
Khi em trai tôi, Dan, được hai hay ba tuổi, họ bắt nó châm thuốc và hít hơi thuốc vào. Nó bắt đầu sặc thuốc, người đỏ lựng lên rồi chuyển dần sang tím tái. Sau một lát, những tràng cười của họ biến thành bi kịch và họ bắt đầu hét lên, lay cho Dan thở và đấm mạnh vào lưng nó. Richard cầm lấy hai cổ chân Dan dốc ngược lên và tét vào mông nó giống như người ta vẫn làm với những đứa trẻ sơ sinh bị ngạt, hét bảo tôi đi lấy cho ông ta ít nước lạnh.
Việc châm thuốc thường xuyên khiến cho tôi trở nên thèm thuốc khi mới mười một, mười hai tuổi nhưng tôi biết rằng nếu Richard phát hiện ra là tôi đã bắt đầu nghiện thói quen đó, ông ta sẽ tìm cách này hay cách khác để biến nó thành một trò tra tấn, vì vậy, tôi cố gắng giữ bí mật đó cho riêng mình, chừng nào tôi còn có thể.
Khi mười ba tuổi, tôi được tham gia vào một chuyến đi Bỉ của trường tổ chức do ông ngoại tôi trang trải chi phí. Chắc là tôi đã mang vài điếu thuốc lá trở về nhà. Tối hôm sau, mẹ tôi đến uống trà với một vài người bạn ở con phố đối diện, để lại tôi ở nhà với Richard.
- Mày đang hút thuốc có phải không? – Ông ta đột ngột hỏi ngay khi chúng tôi còn lại một mình với nhau.
- Không – Tôi trả lời và trong đầu tự hỏi không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây.
- Mày có hút. – Ông ta nói, trấn áp ngay lời phản bác của tôi. – Đây là những điếu thuốc lá. Một là mày hút, hai là mày phải ăn chúng trừ khi mày nói cho tao biết sự thật.
Tôi cầm lấy điếu thuốc, châm lên và hút ngay trước mặt ông ta.
- Hít thật sâu vào – Ông ta ra lệnh. – Tao không muốn lãng phí tiền của khi mua điếu thuốc chết tiệt đó cho mày nếu mày không có ý định hút triệt để.
Khi tôi đã chứng minh cho ông ta rằng tôi có thể hít sâu và hút thuốc một cách triệt để, ông ta đưa cho tôi một bao thuốc mười điếu. Tôi mang thẳng lên phòng. Lúc mẹ tôi trở về nhà, tôi đang ngả người trên giường và sảng khoái hút thuốc.
- Ồ, chào mẹ! – Tôi vui vẻ nói.
- Mày đang làm gì vậy? – Bà hỏi, rõ ràng là bà đang rất hoảng sợ với cảnh đó.
- Con đang hút thuốc. Mọi chuyện ổn cả. Cha nói là con có thể hút.
Tôi đoán rằng họ cũng chẳng mấy lo lắng về điều này bởi vì họ cho rằng nếu như tôi cũng nghiện thuốc thì họ sẽ có thể lấy thuốc của tôi khi họ hết.
Để bắt đầu âm mưu đó, Richard cho tôi một lựa chọn: Tôi sẽ có tiền để mua kẹo mỗi ngày, hoặc tôi có thể dùng số tiền đó để mua thuốc lá. Tôi đã chọn thuốc lá và liên tiếp vài buổi sáng sau, tôi đều thấy có một bao thuốc lá mười điếu đang chờ tôi trên bệ đồng của lò sưởi. Nhưng chẳng bao lâu sau, một bao co lại thành một hay hai điếu.
Xung quanh ngôi nhà có cơ man nào là đồ bằng đồng: một chú ngựa bằng đồng treo trên tường, những đồ trang trí bằng đồng treo khắp nơi – và tất cả những đồ đồng đó đều được đánh bóng thường xuyên. Mẹ và Richard còn có cả bức tượng hai người lính bằng đồng rất to và rất nặng nhưng ông ta đã tống khứ chúng đi bởi vì mẹ thường dùng chúng để tự vệ mỗi khi ông ta đánh mẹ.
- Cô sắp sửa giết tôi rồi đấy! – Ông ta thường kêu lên bất cứ khi nào mẹ dùng chúng phang vào ông ta.
Ngoài việc phải dọn dẹp ngôi nhà từ trên xuống dưới vài lần mỗi ngày, tôi và các em trai còn phải lau chùi giày dép và ủng những công việc này cũng phải được làm một cách cẩn thận. Mọi thứ phải bóng loáng, không một vết bụi. Richard luôn khăng khăng bắt tôi phải làm cho giường ngủ của tôi giống như bốn góc trong bệnh viện, phải chính xác là chín mươi độ. Tôi không hề biết chín mươi độ nghĩa là gì nhưng ông ta vẫn luôn cảnh báo với tôi rằng ông ta sẽ lên kiểm tra nơi đó. Nếu có khi nào tôi dám phàn nàn với mẹ, ông ta lại nói với mẹ rằng đó chỉ là trò đùa và rằng tôi là một con lừa ngu ngốc khi tin vào những lời ông ta nói, nhưng khi chỉ còn lại tôi với ông ta thì ông ta quả thật trở nên đáng sợ, nguy hiểm. Nếu như tôi làm không đúng những gì Richard yêu cầu tôi sẽ bị đánh hoặc phải chịu một hình phạt.
Bất kỳ công việc nào, dù là nhỏ nhặt, mà ông ta bắt tôi phải làm, tôi đều cố gắng hết sức mình. Nhưng dường như không bao giờ là đủ cả. Với bất cứ một việc gì, tôi càng cố gắng để làm hài lòng ông ta bao nhiêu thì ông ta càng muốn thúc ép tôi, như thể chỉ để chứng tỏ rằng ông ta làm thế để gây ra những đau đớn cho tôi và như thể cho tôi thấy rằng tôi chỉ được sống là vì ông ta đã chọn con đường không giết tôi.
Chắc hẳn cái ý nghĩ phải làm tổn thương tôi luôn luôn thôi thúc trong tâm trí ông ta, sự thôi thúc muốn chứng tỏ quyền lực. Một trong những trò hành hạ thích thú nhất của ông ta, trò mà hầu như chưa bao giờ cũng bắt đầu ngay sau khi tôi đi học về là làm tôi chết ngạt trên giường bằng gối trong phòng tôi hoặc bằng chiếc gối ông ta lấy sang từ phòng ông ta. Richard thường ấn chặt cái gối xuống mặt tôi, chặt tới nỗi tôi có cảm tưởng như ông ta ngồi hẳn lên đó với tất cả sức nặng trên cơ thể mình, mặc dù thực ra ông ta hoàn toàn chỉ dùng tay mà thôi. Khi ông ta bị kích động, hứng thú hay giận dữ, ông ta trở nên rất khỏe.
Vài lần đầu tiên khi trò tra tấn đó diễn ra, toi không thể ngăn mình thét lên khi tôi cố gắng đấu tranh để có được một chút không khí để thở nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng nỗ lực đó chỉ càng khiến cho tình hình trở nên tồi tệ hơn mà thôi; bởi vì tôi phải sử dụng hết phần không khí ít ỏi còn lại trong lá phổi. Hơn nữa, không ai có thể nghe thấy tiếng thét của tôi sau lớp gối dày. Tôi thường vùng vẫy trong hoảng loạn, cố gắng để thoát ra nhưng chẳng có hy vọng nào trừ khi ông ta muốn tha cho tôi.
Cuối cùng, khi bỏ cái gối ra, ông ta sẽ véo thật đau vào mặt tôi và nói:
- Tao căm thù mày – Mặt ông ta gần như dí sát vào mặt tôi. – Tất cả mọi người đều căm ghét mày.
Sau đó, ông ta sẽ đánh tôi vài cái rồi lại ấn cái gối xuống đầu tôi một lần nữa.
Lần duy nhất ông ta để cho tôi có chút không khí để thở là khi ông ta tưởng rằng tôi đã chết. Ông ta đã kiểm tra bằng cách cầm lấy cánh tay tôi giơ lên rồi thả rơi tự do vì vậy tôi nhanh chóng học được cách mềm rũ ra đúng lúc. Nhưng cũng chẳng bao lâu, ông ta đã phát hiện ra điều đó và ông ta còn trở nên cuồng nộ hơn.
Tôi thường trở nên hết sức hoảng loạn dưới những chiếc gối tới nỗi tôi tè cả ra quần và điều này khiến cho ông ta càng trở nên giận dữ. Ông ta dúi mặt tôi xuống chỗ tôi vừa tè ra như một con chó con, chà xát tấm đệm ướt vào da mặt tôi một cách thô bạo để dạy cho tôi một bài học. Ông ta cũng sẽ nói với mẹ tôi rằng tôi đã tè dầm ra giường và đó là lý do tại sao ông ta lại nổi giận với tôi. Thế là ngay cả bà cũng sẽ quát mắng tôi. Đôi lúc, nếu mẹ tôi ra ngòai, ông ta sẽ nói rằng ông ta cho tôi uống nước và tôi đã làm đổ nước ra quần áo. Đó là lý do tại sao tôi lại mặc bộ đồ khác lúc bà trở về nhà. Và cách giải thích đó lại cho ông ta một cái cớ khác để đánh đập tôi, quát tháo giận dữ và cuối cùng ông ta lặp lại tất cả trò tra tấn của mình từ đầu.
Vì trò làm tôi nghẹt thở hầu như đêm nào cũng diễn ra nên tôi đã nghĩ ra một cách khác để làm cho sự tra tấn này bớt khủng khiếp hơn. Tôi thường nằm nghiêng một bên khi tôi nghe thấy tiếng bước chân Richard lên cầu thang, tôi đã nhận ra rằng khi nằm ở tư thế này, tôi có thể thở được dễ dàng hơn và tôi có thể hít được nhiều không khí vào phổi hơn khi tôi nằm úp mặt xuống giường. Vì vậy, tôi thường nằm nghiêng, đôi khi tôi đặt sẵn một cái gối lên đầu để chờ đợi cuộc tấn công của ông ta. Nhưng sau đó Richard cũng phát hiện ra trò của tôi, vì thế ông ta đặt thêm một cái gối nữa dưới đầu tôi, vì vậy tôi chẳng có cách nào để thoát thân cả. Việc duy nhất tôi có thể làm là cố gắng nằm im thin thít và thở thật nhẹ nhàng. Một cách bản năng, tôi khám phá ra rằng nếu tôi nằm im, ông ta sẽ bớt hứng thú hơn và thường thì ông ta sẽ nhanh chóng cảm thấy nhàm chán. Đã có lúc tôi mong rằng ông ta cứ giết chết tôi đi, nhưng ông ta quá xảo quyệt đã không làm thế, và ông ta luôn luôn nhấc chiếc gối ra đúng vào phút cuối cùng.
Mọi việc còn tồi tệ hơn khi mẹ tôi có việc ra ngoài. Nhưng cũng có lúc, ông ta thực hiện công việc tra tấn tôi ngay cả khi mẹ tôi ở dưới nhà. Hơn nữa còn có những cách tra tấn, mà ông ta thường thích gọi là “trò chơi”, ông ta luôn luôn rất sung sướng nếu được thực hiện dù cho có bất cứ ai khác xung quanh. Ví dụ có khi ông ta bắt tôi bẻ cong ngón cái xuống càng sâu càng tốt cho tới khi tôi kêu lên vì đau đớn. Đó là một trong những việc mà ông ta làm để gây cười. Một trò khác là bắt tôi xòe những ngón tay tên mặt bàn bằng gỗ để ông ta đâm những con dao làm bếp sắc nhọn vào khoảng trống giữa những ngón tay với tốc độ ngày một nhanh chỉ để thể hiện sự chính xác cùng phản xạ nhanh của mình. Một lần ông ta đẩy trò này lên một mức độ cao hơn. Ông ta ném một cái cạo sơn về phía chân tôi và nó đâm phập xuống sàn nhà giữa hai ngón chân tôi.
Nếu mẹ tôi có ở nhà, ông ta sẽ để tôi được ở một mình sau trò làm nghẹt thở bằng gối nhưng nếu bà không có ở nhà thì đó sẽ chỉ là trò bắt đầu cho màn giải trí buổi đêm.
Sau khi đã chán trò chơi với chiếc gối, ông ta sẽ bảo tôi: “Lại đây!” và tôi sẽ phải ngoan ngoãn bước ra hành lang, trong đầu biết chắc điều gì sắp xảy ra.
Nghi lễ này trong nhiều năm liền hầu như không mấy thay đổi. Ông ta sẽ cởi khóa quần và ngả người xuống những bậc thang trên cùng.
- Liếm mông tao.
Ông ta ra lệnh cho tôi và tôi miễn cưỡng bước tới gần. Tôi thường bắt đầu liếm, hy vọng rằng ông ta sẽ tha cho tôi sau khi tôi thực hiện nhiệm vụ đó. Đối với tôi điều đó thật tồi tệ, nhưng như thế đối với ông ta vẫn là chưa đủ.
- Liếm vào giữa.
Ông ta gầm gừ một cách giận dữ và tôi đành phải thực hiện mệnh lệnh đó dù cho tôi có cảm thấy kinh tởm và nhục nhã đến nhường nào đi chăng nữa. Sau đó, ông ta buộc tôi phải thọc ngón tay vào càng sâu càng tốt. Tôi đoán rằng ngón tay tôi không đủ lớn để có thể chạm tới bất cứ nơi nào mà ông ta muốn tôi phải chạm tới bởi vì cuối cùng ông ta cũng thường tự mình làm lấy việc đó.
Những đêm kinh hoàng luôn luôn kết thúc bằng việc ông ta làm tình bằng lời với tôi và bắt tôi thủ dâm cho ông ta. Nếu như mẹ tôi đi vắng cả đêm hôm đó, ông ta sẽ tiếp diễn “trò chơi” của mình trong vòng nhiều giờ liền. Đôi khi, ông ta muốn tôi vuốt ve và xoa mông cho ông ta đồng thời bảo rằng ông ta là một đứa trẻ hư. Đôi khi ông ta bắt tôi phải chổng mông lên, hai tay, hai chân duỗi thẳng, chống xuống đất và ông ta mân mê dương vật của mình quanh âm hộ và hậu môn tôi, sau đó ấn sâu vào hậu môn.
Sức nặng của ông ta khiến cho tôi phải chùn người lại mặc dù tôi đã cố gắng không làm như vậy, vì đó là điều ông ta không hài lòng. Vì vậy ông ta thường đưa tôi xuống nhà, tới chiếc ghế sofa và tôi không thể nào cử động được nữa. Nhiều lúc ông ta đặt tôi nằm trong lòng ông ta, quần lót của tôi tụt xuống hoặc được cởi bỏ hòan toàn sau đó ông ta tét, cắn, hôn và vày vò tôi.
- Tao không thể chịu được khi phải nhìn vào cái khuôn mặt chó má, xấu xí của mày.
Ông ta thường bảo tôi như thế và tôi sẽ phải cong người xuống, mặt tôi gí sát vào mông ông ta và hai tay tôi đưa vào giữa hai chân ông ta để thủ dâm cho ông ta. Hoặc ông ta sẽ đặt tôi ngồi trong lòng vặn người tôi quay lại, rồi bảo tôi cứ liên tục cử động.
Khi ông ta thả những lời kích động bẩn thỉu, tôi thông thường cố gắng để tâm trí mình thoát khỏi thể xác, cố gắng để trí óc bận bịu bằng cách đếm tất cả mọi thứ xung quanh như những hình vẽ trên những tấm giấy dán tường hay những con số trên chiếc đồng hồ điện tử ở chiếc đầu video. Nếu ti vi vẫn còn bật, tôi sẽ nhắm mắt và đánh vần lại những gì phát ra trong tivi đồng thời đọc thầm từng chữ trong đầu. Nói chung là tôi sẽ làm bất cứ điều gì miễn là chúng có thể giúp tâm trí tôi thật bận rộn và nhờ đó tôi không phải nghĩ về những gì ông ta đang làm với tôi. Đôi khi ông ta phải quát tôi thật to để tôi nhấc người lên xuống đều đặn hay nắm lấy tóc ông ta khi ông ta tự thủ dâm.
Nếu các em trai của tôi vẫn còn trên tầng, chúng sẽ biết rằng tốt hơn hết là không nên ra ngòai vì bất cứ lý do gì. Có Chúa mới biết chúng nghe được những gì và hiểu được chừng nào về những tiếng động về đêm phát ra sau cánh cửa đóng chặt.
Mặc dù Richard đánh lộn với tất cả những người có quan hệ với mình bắt nạt mọi người bất kể tuổi tác hay giới tính của họ, tôi cũng không nghĩ rằng có ai đó có thể tưởng tượng ra ông ta đã suy đồi trong giới tính tới mức như ông ta đã làm với tôi. Tất cả mọi hàng xóm trong khu vực nhà tôi sống đều ghét ông ta và họ cũng chẳng mấy thích thú với cái cách xử sự của mẹ tôi. Suốt cả ngày tôi thường bị phái ra ngoài, gõ cửa từng nhà và xin xỏ điếu thuốc, gói chè, bột giặt hoặc bất kỳ thứ gì mà bà cần nhưng không muốn phải đi mua bằng tiền.
Những người hàng xóm chắc hẳn đã có thể trông thấy tôi bước từ cửa nhà này qua cửa nhà khác. Tôi dám chắc rằng đã có lúc họ giả vờ như không có nhà để lờ đi tiếng gõ cửa của tôi. Khi tôi quay trở lại tới lần thứ năm để xin xỏ cái này cái kia, họ chỉ còn biết thốt lên:
- Ôi, Janey!
Tất cả bọn họ đều biết rằng bất cứ thứ gì mà họ cho chúng tôi mượn đều không bao giờ trở lại cả.
Mặc dù đã phải chi đến cả gia tài để chăm sóc, gìn giữ ngôi nhà nhưng tôi chưa bao giờ thấy Richard và mẹ tôi có đủ tiền để chi tiêu cho những nhu cầu thiết yếu của cuộc sống. Mẹ tôi luôn luôn mua những cuộn giấy vệ sinh rẻ tiền vào thứ hai khi bà nhận được tấm séc chuyển khoản nhưng với bảy người trong một gia đình thì sang tới thứ ba, giấy vệ sinh đã hết sạch và chúng tôi đành phải xé giấy báo để sử dụng trong những ngày còn lại. Tôi đã tập cho mình được một thói quen là phải nhặt đầy túi những tờ giấy ăn bất cứ khi nào tôi có cơ hội. Một lần, tôi ăn trộm những cuộn giấy vệ sinh ở trường và thế là mẹ tôi bảo tôi phải lấy thêm nữa nhưng tôi đã bịa ra một vài lý do để tôi không thể nào làm thế được. Bất cứ khi nào tôi ra khỏi nhà, mẹ tôi thường nói:
- Cố lấy thêm mấy cuộn giấy vệ sinh nữa nhé.
Tôi không thể hiểu được tại sao bà và Richard có thể xoay đủ tiền để hút thuốc và ăn đồ ăn McDonald, đồ ăn Trung Quốc và những món cary Ấn Độ nhưng lại không thể mua được những thứ tối thiểu phục vụ cho nhu cầu thiết yếu trong gia đình.
Đôi khi, nếu như mẹ tôi hết thuốc lá mà tấm séc chuyển khoản vẫn chưa đến ngày lĩnh, tôi sẽ phải ra ngoài cùng với một trong những đứa em trai và tìm kiếm trên vỉa hè những mẩu thuốc lá thừa. Sau đó, bà sẽ lấy ruột bên trong vỏ thuốc ra, cuốn lại thành một điếu thuốc mới. Tôi phải giữ bí mật không cho Richard biết vì ông ta sẽ phát điên lên nếu như ông ta biết được rằng chúng tôi đã chiềng mặt ra trước bàn dân thiên hạ trong bộ dạng như thế. Tôi cảm thấy xấu hổ với bạn bè về điều này và tôi luôn nói với họ rằng chúng tôi đang nhặt sỏi nhưng họ đều biết chắc chắn là chúng tôi đang tìm kiếm thứ gì. Nhưng họ cũng luôn hết sức tử tế đối với tôi. Tôi nghĩ rằng họ cảm thấy thương hại cho tôi khi phải sống với Richard.
Tất cả mọi người đều biết rằng Richard không hề làm việc trong nhiều năm rồi. Sau đó, ông ta bắt đầu làm ca với công việc của một người lái xe tải nhỏ. Tuy nhiên, ông ta vẫn không muốn mất món tiền trợ cấp thương tật mà ông ta nhận được nhờ vào cái chân khập khễnh của mình cho nên công việc ông ta đang làm được giữ bí mật tuyệt đối. Bất cứ khi nào trở về nhà ông ta cũng tháo chiếc ăng ten trên nóc xe để lắp vào chiếc đài radio. Thậm chí đôi khi ông ta còn sử dụng cây gậy chống đặc biệt là khi ông ta để ý thấy có một chiếc xe lạ đậu trên phố và nghĩ rằng những nhân viên xã hội đang theo dõi ông ta. Nếu họ thật sự đang theo dõi ông ta, họ sẽ thấy ông ta hoặc là đang sửa sang lại nhà kho, hoặc là đang nghỉ ngơi trên hàng hiên hoặc là đang dọn dẹp nhà cửa với vẻ hết sức hiền lành và ốm yếu chứ chưa nói đến việc có thể làm tổn thương đến ai đó khi họ làm cho ông ta bực mình.
Chúng tôi luôn luôn được chỉ thị hết sức nghiêm khắc rằng phải nói dối với bất kỳ ai hỏi han về ông ta và phải hành động như thể ông ta là một người rất đáng thương. Bạn bè tôi vẫn thường nói với tôi rằng ai cũng biết ông ta chẳng phải là người tốt đẹp gì nhưng không ai muốn công khai buộc tội trước mặt ông ta cả.
Ông ta thậm chí còn định lắp cả tay vịn trong phòng tắm để chứng minh tình trạng thương tật của mình ở cấp độ cao hơn và nhờ đó ông ta sẽ nhận được khoản tiền trợ cấp nhiều hơn.
- Tao ghét phải có những thứ xấu xí chết tiệt này trong nhà.
Ông ta thường than thở như thế nhưng lại sẵn sàng làm bất cứ điều gì miễn là điều đó có thể dễ dàng đem lại cho ông ta dù chỉ là một chút tiền nhỏ.
Hàng ngày tôi thường xuyên phải lui tới những cửa hàng hay gõ cửa nhà hàng xóm và luôn luôn được cử đi vào những giờ nhạy cảm bởi vậy tôi cũng luôn luôn được giới hạn một khoảng thời gian nhất định để thực hiện nhiệm vụ của mình và đảm bảo rằng tôi sẽ không đi nhầm đường hay gặp gỡ bạn bè hoặc hơi đùa với những đứa trẻ đang tụ tập bên bãi đỗ xa cách nhà có vài bước chân. Tuy nhiên, đôi khi, mọi thứ cũng không được như người ta tính toán. Ví dụ, một lần, khi tôi vẫn còn rất nhỏ, tôi phải đi mua thuốc cho Richard cùng một số thức khác.
- Đừng có mà đi lâu quá đấy. – Ông ta cảnh báo và tôi cũng có thể nhận thấy rằng tâm trạng ông ta không được vui vẻ cho lắm.

Tôi vội vã chạy xuống đường và đến cửa hàng trong một khoảng thời gian kỷ lục nhưng những người bán hàng sau quầy thu ngân nhất định không chịu bán thuốc lá cho tôi và tôi biết rằng mình sẽ lại phải đứng chờ ở ngoài cửa như thường lệ và nhờ một vị khách nào đó mua giùm. Đôi khi việc này cũng hết sức mất thời gian vì hầu hết mọi người đều từ chối. Ngày hôm đó, hình như tôi đã phải chờ tới hàng tiếng đồng hồ và tôi đã bắt đầu bồn chồn, lo lắng. Nếu tôi trở về nhà mà không có những thứ đồ cần mua, tôi sẽ gặp rắc rối, nhưng nếu như tôi đi quá lâu, Richard cũng sẽ nghĩ rằng tôi đã la cà và chơi đùa với bạn bè, không nghe lời ông ta. Về nhà, chắc chắn tôi không thể nào tránh khỏi ít nhất là một cái tát.
Cuối cùng, một người đàn ông sống ở đối diện nhà chúng tôi cũng bước tới và tôi đã cầu xin ông ta giúp tôi đồng thời khẳng định rằng tôi mua thuốc này cho cha mẹ mình. Có vẻ như ông ta tin tôi. Ông ta đã mua hộ thuốc lá và hỏi tôi liệu tôi có muốn đi nhờ xe về nhà không. Chúng tôi vẫn thường được nhắc nhở là không được đi nhờ xe của những người lạ nhưng người đàn ông này, tôi vẫn thường chơi với con gái ông ấy và tôi biết vợ ông. Có vẻ như chẳng có gì nguy hiểm ở đây cả. Vả lại, tôi đang rất muốn trở về nhà càng nhanh càng tốt với hy vọng sẽ tránh được một sự trừng phạt vì vậy tôi đã đồng ý với đề nghị của ông ấy. Tôi nghĩ rằng ông ấy sẽ dừng lại ở bến đỗ xe nằm ở khúc quanh cuối con đường và cha dượng tôi sẽ không thể nhìn thấy tôi bước ra khỏi chiếc xe. Thế nhưng, trước sự kinh hoàng của tôi, người hàng xóm, có lẽ ông đã nghĩ rằng mình đang giúp đỡ tôi, đã thả tôi xuống ngay trước cửa nhà. Khi tôi vừa mới bước vào, Richard đã trở nên giận dữ, quát tháo và gào thét, đánh vào đầu, đá và mông tôi.
- Con xin lỗi, con xin lỗi.
Tôi liên tục nhắc đi nhắc lại lời xin lỗi nhưng điều đó cũng không thể khiến cho ông ta dừng tay.
Ông ta ra lệnh:
- Đứng quay mặt vào tường kia và duỗi thẳng hai tay ra.
Lúc đó trong nhà không có một ai để có thể can thiệp giúp tôi cả. Tôi làm như ông ta bảo, hoảng sợ vì không biết ông ta đang nung nấu trò tra tấn nào trong đầu của tôi, tôi sợ đến nỗi không dám nhúc nhích gì cả. Vì vậy, khi ông ta tung ra nắm đấm tôi không dám né tránh và hứng trọn quả đấm dữ dội vào giữa mặt.
- Mày đáng bị như thế. Đừng bao giờ đặt chân lên xe của bất kỳ ai nữa nghe chưa.
Ông ta thét lên và cuối cùng cũng hài lòng vì đã dạy được cho tôi một bài học.
Khi những đứa em trai của tôi lớn hơn một chút, nhiệm vụ của tôi đối với chúng càng tăng lên bội phần. Tôi cũng không quan tâm lắm tới điều đó vì khi chúng còn nhỏ, tôi thực sự rất thương yêu chúng và chúng cũng đáp lại tình cảm của tôi. Những cậu bé con suốt ngày gọi tôi là “Mẹ” và điều đó khiến tôi bật cười. Tôi rất thích chúng gọi tôi như vậy, nó khiến cho tôi có cảm giác như chúng cũng cảm thấy biết ơn đối với những gì tôi đã làm cho chúng.
Richard luôn luôn muốn có thêm đứa con nữa bởi vì ông ta muốn có một đứa con gái, một đứa con đẻ của mình. Ngay cả khi mẹ tôi trở nên ốm yếu và phải cắt một quả thận, ông ta vẫn khăng khăng muốn điều đó và họ lại tiếp tục cố gắng.
Khi tôi đã có thể chăm lo cho những đứa em trai, đánh thức chúng dậy và lo bữa sáng cho chúng thì mẹ tôi và Richard thường nán lại trên giường rất muộn. Tôi luôn luôn đến trường với vô số kim băng còn găm lại trên quần áo vì tôi phải thay tã lót cho bọn trẻ.
Nếu các em tôi thức dậy sớm, chúng sẽ vào phòng tôi. Tất cả chúng tôi đều rất sợ sẽ gây ồn ào và quấy rầy giấc ngủ của người lớn. Để bày trò cho chúng và giữ cho chúng yên lặng cho tới giờ ăn sáng, tôi thường xếp chúng ngồi thành hàng và cho chúng mặc quần áo của tôi, làm tóc cho chúng giống như thể chúng là những con búp bê của tôi vậy. Chúng rất thích điều đó nhưng nếu Richard phát hiện ra ông ta sẽ lập tức nổi điên lên và nói rằng tôi đang biến bọn trẻ thành một lũ ẻo lả đồng tính.
Nếu mẹ tôi đã trở dậy thì “Git ngu ngốc” sẽ vẫn nằm trên giường và tôi sẽ được gọi tới để mang trà cho ông ta. Mỗi chuyến đi như vậy, tôi đều phải “giúp ông ta một việc nho nhỏ”. Ông ta sẽ bắt tôi bước lại gần bên giường, kéo váy tôi lên và giật mạnh quần lót của tôi xuống để ông ta có thể chạm vào tôi. Sau đó, tôi sẽ phải chơi đùa với “ngón cái” của ông ta dưới tấm chăn vài phút cho tới khi mẹ tôi gọi tôi xuống nhà.
- Mang lên đây cho tao điếu thuốc.
Ông ta nói to khi tôi đã ra tới cửa và điều tương tự lại lặp lại khi tôi quay trở lên phòng. Ông ta luôn luôn đòi uống tới hai cốc trà trước khi ra khỏi giường và hai cốc trà đó phải do tôi mang lên.
Nhiều năm trôi qua, tất cả mọi thành viên trong gia đình chúng tôi đều tâm sự với nhau rằng chúng tôi căm ghét Richard đến nhường nào nhưng không bao giờ chúng tôi để cho ông ta nghe thấy những lời đó. Mẹ tôi thường nói với chúng tôi là bà chỉ chờ đến lúc những đứa em trai của tôi học xong thì tất cả chúng tôi sẽ bỏ trốn. Nhiều lần, khi ông ta đánh mẹ tôi, bà nói với tôi rằng một khi những đứa em trai của tôi khôn lớn, chúng sẽ giúp bà chống lại ông ta.
Một vài lần hiếm hoi, mẹ tôi đã thu hết can đảm, từ bỏ ông ta, và đưa chúng tôi cùng đi như một đàn vịt con theo sau mẹ. Nhưng ông ta luôn luôn làm bất kỳ điều gì có thể để níu kéo bà trở lại mà không cần quan tâm xem ai đang chứng kiến sự việc đó.
Một lần, ông ta lái xe đi tìm bà. Khi ông ta tiến đến gần, ông ta vặn cửa kính xe hơi xuống và đánh xe chầm chậm bên cạnh trong khi mẹ tôi vẫn nhìn thẳng về phía trước, vờ như không nhìn thấy ông ta.
- Chết tiệt, vào xe ngay! – Ông ta ra lệnh.
- Biến đi! – Mẹ tôi đáp lại.
Không nói thêm một lời nào nữa, ông ta với tay qua cửa xe và tóm lấy tóc mẹ tôi sau đó lùi xe trở về nhà và đương nhiên là vẫn kéo tóc lôi mẹ tôi theo mà không hề quan tâm tới sự nguy hiểm của hành động đó cũng như những ai quan sát chúng tôi.
Đôi lúc ông ta đóng kịch một cách lâm ly thống thiết giả vờ như không nhớ là ông ta đã uống thuốc hay chưa. Ông ta thường phải uống thuốc vì những cơn đau nơi cái chân thương tật, hình như để trấn áp thần kinh mặc dù không ai biết được thực hư thế nào. Richard thường phải tới bệnh viện và tôi phải đi theo ông ta để học cách cho ông ta uống thuốc đúng giờ và học cách châm những chiếc kim vào sau lưng ông ta. Richard biết rằng tôi quá sợ ông ta và sẽ không bao giờ dám có ý nghĩ dám hại ông ta bằng những chiếc kim đó.
Việc phải chịu đau đớn thường khiến ông ta cáu kỉnh và bực dọc.
- Ta đã uống thuốc chưa nhỉ? – Ông ta rên rỉ.
- Chưa! – Một trong số chúng tôi sẽ nói dối như vậy – Con nghĩ rằng cha chưa uống thuốc đâu.
- Con đưa cho ông ta đi. Có thể chúng sẽ giúp kết liễu đời ông ta.
Mẹ tôi sẽ thì thầm với tôi khi chúng tôi đã sang tới một phòng khác.
- Không, mẹ làm đi. – Tôi thì thầm đáp lại.
Nhưng thực ra Richard chỉ giả vờ mà thôi. Bất cứ khi nào một trong số chúng tôi lấy được can đảm để đưa cho ông ta quá liều cần thiết, Richard sẽ trở nên trầm ngâm và nói như thể những ý nghĩ đó vừa mới thoáng qua trong đầu.
- Con biết không, ta nghĩ là ta đã uống thuốc rồi.
Richard dường như bị thôi thúc phải đánh nhau với mọi người không cần biết họ là họ hàng, hàng xóm hay chỉ là một người lạ mặt trên đường. Tôi không bao giờ hiểu được tại sao ông ta lại thích cư xử như vậy với mọi người. Ông ta thường chỉ đưa ra một lý do ăn vạ trời ơi đất hỡi nào đó để thể hiện sức mạnh vượt trội của mình. Ông ta có kẻ thù ở khắp nơi nhưng chỉ thỉnh thoảng mới thấy có kẻ có đủ can đảm để trả thù.
Một buổi tối chủ nhật, các em trai tôi và tôi đang chuẩn bị tắm gội. Chúng tôi đã cởi hết quần áo và đã lên tới bậc cầu thang cuối cùng thì gạch bắt đầu rơi xuống lớp cửa kính ở cửa trước.
- Đứng yên ở đó! – Mẹ tôi kêu lên khi chúng tôi bắt đầu lo sợ, la hét và bà chạy xuống nhà dưới. “Git ngu ngốc” đã trang bị được cho mình một sợi dây xích dày cộp và chúng tôi nhìn thấy ông ta chân đất chạy ra ngoài thẳng tới chỗ những người đàn ông đang đợi ông ta trong xe ngoài bãi đỗ. Nhóm đó gồm khoảng tám người và một số người trong bọn họ có mang theo dao rựa và những thứ vũ khí tương tự như vậy. Mẹ tôi băng ra ngoài, thét gọi và tay giơ con dao làm bếp khua cao trên đầu. Có vẻ như lúc này danh dự của gia đình đang bị đe dọa.
Chúng tôi đứng bên cửa sổ và nhìn cuộc chiến đấu của họ cho tới khi cảnh sát tới và tách họ ra khỏi nhau. Richard đang hết sức tức giận và ông ta không cần quan tâm xem người đang ẩu đả với mình là ai và hậu quả sẽ tồi tệ tới mức nào. Được chứng kiến những cảnh như vậy, tôi càng tin chắc rằng ông ta hoàn toàn có khả năng giết chết tôi và mẹ tôi nếu tôi dám không vâng lời ông ta.
Richard cũng rất thích bắt chúng tôi phải đánh nhau, coi đó như là một tấm huân chương danh dự của gia đình nếu như chúng tôi có thể nghiền nát ai đó. Nếu mẹ tôi kết bạn với một người phụ nữ khác trên phố, ông ta sẽ nói với mẹ tôi rằng người phụ nữ đó đã phỉ báng bà sau lưng và đem bêu riếu bà với tất cả những người khác. Tôi biết chắc rằng mẹ tôi cũng biết ông ấy bịa chuyện nhưng bà phải vờ tin vào những gì ông ta nói để tránh bị ăn đòn và sẽ tới nhà người phụ nữ kia đánh bà ta.
Mặc dù mẹ đã nói rất rõ ràng với tôi là bà ghét phải sống với Richard nhưng dường như bà cũng bị đánh lừa bởi ảo giác là sự thô bạo như ông ta vẫn làm là một điều gì đó cần thiết. Một hôm, một cậu bé sống ở con phố đối diện đã bắn một viên đạn bằng khoai tây vào mắt tôi. Tôi đã nghĩ rằng mắt tôi mù đến nơi rồi và tôi chạy về nhà, mếu máo. Mẹ tôi đã kéo thẳng tôi ra chỗ cậu bế đó để tôi đánh cho cậu ta một trận và chỉ cho cậu ta thấy lỗi lầm mà cậu ta đã gây ra. Biết rằng mình sẽ vướng vào rắc rối to nếu như tôi thua trong trận chiến đó, giận dữ dồn nén bấy lâu, những sự dồn nén bất ngờ được khấy động lên bởi cơn đau đớn trong con mắt bị thương. Cậu bé tội nghiệp không hề biết gì và dù rằng đó là một cậu bé khá cứng cỏi nhưng mẹ cậu bé cũng đã phải chạy ra khỏi nhà để tách chúng tôi ra khỏi cuộc ẩu đả.
- Con bé Janey nhà bà đúng là một con điên khát máu.
Một người hàng xóm đã nhận xét như vậy và mẹ tôi coi đó như một lời ngợi khen. Bản thân tôi cũng cảm thấy tự hào vì đã chứng thực được danh dự của gia đình và hoàn thành được nhiệm vụ của mình.
Vào một mùa hè, người chị họ của tôi là Tracy đến chơi và ở cùng với chúng tôi vài tuần. Tôi đã cảm thấy rất phấn khích khi nghe thấy điều đó bởi vì trước đây chưa từng có ai đến sống cùng với chúng tôi và như thế cũng có nghĩa là tôi sẽ có một người bạn gái, người sẽ chơi cùng với tôi thay vì mấy cậu em trai. Đương nhiên là Tracy sẽ ở chung phòng với tôi và Git ngu ngốc sẽ có ít cơ hội hơn để giở trò với tôi.
Mặc dù ông ta vẫn luôn tìm cách để hành hạ tôi ngay cả khi Tracy có ở đó nhưng rõ ràng là sự có mặt của chị ấy cũng khiến cho việc hành hạ tôi trở nên khó khăn hơn và chẳng bao lâu sau khi chị ấy đến, ông ta bắt đầu bực bội với sự có mặt của Tracy trong ngôi nhà. Ông ta bắt đầu cư xử chẳng mấy thân thiện, dễ chịu với chị ấy nhằm khiến Tracy đòi trở về nhà nhưng dường như Tracy chẳng mấy để ý đến điều đó vì cô không hề biết rằng Richard nguy hiểm đến thế nào khi ông ta không thể khiến mọi việc diễn ra theo như ông ta muốn.
Một buổi chiều, tất cả chúng tôi đang chơi đùa trong vườn còn mẹ và Richard đang ngồi trên hàng hiên, quan sát chúng tôi và uống trà. Tracy và tôi đang chơi trò trồng cây chuối trên thảm cỏ còn các em trai tôi đang chơi trò đuổi bắt nhau. Chắc rằng “Git ngu ngốc” cảm thấy mình bị bỏ rơi và thấy buồn chán, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là ông ta nghĩ ra một trò tệ hại mới. Ông ta thường không bao giờ thích thú khi nhìn thấy tôi chơi đùa vui vẻ như những cô bé bình thường ngay cả khi sự vui vẻ của tôi cũng khiến tôi phải nợ ông ta một điều gì đó theo cách này hay cách khác.
- Jane, lại đây. – Ông ta gọi.
Tracy cũng vô tư chạy lại cùng với tôi.
- Biến đi – Ông ta gầm lên với cô – Ta không gọi cháu.
Ngay khi Tracy ra khỏi tầm nghe, ông ta yêu cầu tôi bước lại gần.
- Con bé Tracy đó đã cư xử không tốt với em trai của mày.
Ông ta nói với tôi như vậy. Tôi biết rằng đó không phải là sự thật, nhưng chẳng thể nói được điều gì, vì vậy tôi chỉ đứng đó và nhìn ông ta, chờ đợi xem điều gì sẽ xảy ra tiếp sau đó.
- Vậy mày nghĩ mày sẽ phải làm cái chết tiệt gì khi đó?
- Tracy và con đang chơi trò trồng cây chuối, còn các em trai con thì chơi một trò khác cùng nhau. – Tôi nói, cố gắng để giọng mình không có vẻ như là tôi đang tranh luận với ông ta. Một cảm giác buồn nôn, giống như một điềm báo, trào lên trong bụng tôi.
- Đừng có cãi tao thế, - Ông ta thét lên. – Mày chỉ việc lại đó và đánh cho nó một trận. Hãy bênh vực các em mày.
- Nhưng con không muốn – Tôi cãi lại dù biết rằng giờ đây nói điều gì cũng là vô ích vì ông ta đã nổi cáu lên rồi.
- Chết tiệt, chúng ta là một gia đình. Chúng ta phải bênh vực lẫn nhau. Mày phải thể hiện cái sự trung thành chết tiệt của mày với gia đình và đánh cho nó một trận vì những gì nó đã làm với các em trai mày. – Ông ta gầm lên.
Tôi không muốn đánh Tracy không phải chỉ vì chị ấy là chị họ và cũng là bạn của tôi mà còn vì Tracy lớn hơn tôi rất nhiều và chắc chắn là chị ấy sẽ đánh bại tôi. Tuy nhiên, điều đó cũng không làm tôi quan tâm nhiều lắm. Điều làm tôi lo lắng là nếu tôi thua trong cuộc chiến này Richard sẽ trừng phạt tôi vì đã làm danh dự của gia đình bị hạ thấp. Tất cả chúng tôi đều vẫn được cho là những người cứng rắn, những người không bao giờ cho phép ai tự do đàn áp mình. Đó là vấn đề niềm tự hào hay thứ gì tương tự như thế.
Tôi cố gắng năn nỉ một lần nữa, nhưng chẳng ích gì.
- Chết tiệt, chỉ cần mày đánh nó thôi. – Ông ta ra lệnh và tôi biết rằng mình chẳng còn cách nào có thể thoái thác được nữa.
Tôi bước trở lại chỗ Tracy với trái tim trĩu nặng.
- Sao chị lại bắt nạt Tom? – Tôi hỏi.
Trông chị ấy có vẻ bối rối.
- Tiếp tục đi.
Cha dượng tôi thét lên từ phía hàng hiên, dường như ông ta đang mất hết kiên nhẫn và mong cuộc chiến nhanh chóng bắt đầu.
- Em xin lỗi.
Tôi thì thầm và đẩy nhẹ cô ấy.
Quá bối rối vì tất cả những lời quát tháo vừa rồi và vì các kết thúc quá bất ngờ của cuộc vui chúng tôi vừa tham gia, Tracy đẩy lại tôi và chỉ vài phút sau, chúng tôi đã lăn lộn trên nền đất, đấm đá, cào cấu, véo, xé và giật tóc nhau. Cha dượng tôi đứng bên hàng hiên cổ vũ cho tôi giống như bất kỳ một vị phụ huynh nào tự hào khi nhìn con mình đang tham gia một trận đấu ở trường học. Chẳng bao lâu sau, Tracy đã đè nghiến được tôi xuống đất và ngồi lên tôi trong một cơn tức giận khá công bằng. Tóc rụng vương vãi khắp nơi và mặt mũi chúng tôi đều chi chít những vết cào cấu, những vết xước rất sâu. Cả hai chúng tôi đều khóc nức nở vì sự đau đớn của những vết thương chúng tôi gây ra cho nhau và bởi vì chỉ vài phút trước đây chúng tôi đã có một khoảng thời gian chơi đùa vui vẻ vậy mà bây giờ tất cả đều chấm dứt. Cha dượng tôi đã bắt đầu nổi giận vì tôi đã thua và làm hạ thấp niềm tự hào của gia đình. Ông ta gào lên, đòi tôi phải đánh trả lại Tracy nhưng Tracy quá khỏe so với tôi. Hơn nữa, tôi cũng không hề muốn làm đau chị ấy thêm chút nào nữa.
Cả hai chúng tôi đều đã quá mệt rồi nhưng Richard hình như vẫn chưa thỏa mãn với màn biểu diễn vừa rồi. Ông ta kéo Tracy ra khỏi tôi và tóm cổ áo cả hai chúng tôi, lôi vào nhà, bị kích động bởi vụ đánh nhau vừa rồi và giận dữ điên cuồng vì chiến binh của ông ta là tôi đã bại trận, ông ta quyết tâm phải trút mọi thù hận lên Tracy. Ông ta thô bạo kéo chúng tôi lên cầu thang và tống chúng tôi vào một phòng ngủ. Ông ta đẩy hai chiếc giường của các em trai tôi ra xa tạo thành một đấu trường đấm bốc.
- Nào, chết tiệt, bây giờ chúng mày phải thi đấu thực sự.
Ông ta ra lệnh. Tôi hiểu rằng ý ông ta nói là chúng tôi sẽ phải đấm, đá và tiếp tục cuộc chơi theo luật lệ mà ông ta đặt ra, hai chiến binh bé nhỏ. Chẳng còn tóc để mà túm hay giật nữa và lần này tôi biết rằng tôi sẽ thắng bởi vì ông ta đã đào tạo tôi cùng với các em trai tôi cách làm thế nào để đấm bốc.
Chúng tôi bắt đầu cuộc chiến bằng cách tung ra những cú đấm nhẹ nhàng nhưng Richard biết rằng chúng tôi đã kiềm chế trong mỗi cú đấm và ông ta hét lên bảo tôi rằng tôi sẽ không thể thoát khỏi ông ta đâu nếu như tôi không thực sự chiến đấu và chiến thắng Tracy. Vì vậy tôi bắt đầu đánh thật bởi vì nỗi sợ hãi đối với ông ta lớn hơn rất nhiều so với lòng thương xót Tracy trong tôi. Chúng tôi đánh nhau cho ông ta xem giống những chú chó săn điên cuồng trong một khoảng thời gian mà tôi ngỡ như hàng thế kỷ trước khi mẹ tôi không thể chịu đựng được và tách chúng tôi ra khỏi nhau.
Sau sự việc đó, Tracy được đưa trả về nhà. Chắc chắn Tracy sẽ bị rầy la rất nhiều vì “những gì chị đã gây ra” nhưng tôi chẳng thể làm gì hơn để giúp chị ấy cả. Có lẽ cha dượng tôi đã ghen tuông, ông ta chỉ muốn gia đình mình thuộc về riêng mình mà thôi và ông ta muốn tống khứ những ai không hiểu rằng ông ta cần phải được nể sợ và phải được tuân theo mà không được thắc mắc điều gì. Cuối cùng, ông ta đã cãi nhau với cha mẹ của Tracy và họ, cũng giống như bao nhiêu người khác, đã tránh xa chúng tôi trong suốt nhiều năm trời.
Richard cũng rất hay bắt chúng tôi phải đánh nhau, thậm chí ngay cả khi những đứa em trai tôi còn rất nhỏ. Nếu chúng tôi cãi nhau về điều gì đó, giống như vẫn thường xảy ra giữa các anh chị em trong bất kỳ gia đình nào, ông ta sẽ bắt chúng tôi phải đánh nhau thật sự để phân giải đúng sai. Tôi thường bị bắt phải quỳ xuống vì tôi lớn hơn chúng quá nhiều và tôi không được phép cào cấu, nhưng thực ra đó chỉ là những luật lệ mà thôi.
Tôi không hề muốn đánh các em trai mình bởi vì tôi yêu chúng và chúng cũng chỉ là những đứa trẻ. Nhưng Richard muốn chúng tôi phải đánh nhau hết sức mình. Chúng tôi cũng có thể giật tóc, cắn và bóp cổ nhau nhưng những cậu em của tôi luôn cạo trọc đầu vì vậy tôi chẳng có gì để túm cả. Thường thì tất cả chúng tôi sẽ khóc lóc vì chúng tôi chẳng muốn điều này xảy ra chút nào. Từng túm tóc trên đầu tôi bị giật khỏi da đầu, máu me và những vết bầm tím loang lổ trên mặt tất cả chúng tôi. Mặc dù tôi đã cố gắng để không làm đau bọn trẻ nhưng chúng bị buộc phải đánh tôi và đôi khi tôi cũng vô thức tung ra những cú đấm đá bởi vì tôi đã bị đấm vào giữa mặt và một trong số những cậu em của tôi đã thò tay bóp chặt lấy cổ họng tôi. Nếu như tôi làm như được ra lệnh và đánh bọn trẻ thật lực với hy vọng sớm chấm dứt được trận chiến này thì tôi sẽ bị lôi ra trừng phạt vì đã quá mạnh tay với chúng. Chúng tôi chẳng có cách nào để phân thắng bại và thế là bao giờ chúng tôi cũng kết thúc cuộc chiến bằng những tiếng khóc nức nở và sự đau đớn. Những lúc như vậy, tôi biết rằng bọn trẻ cũng căm thù cha chúng giống như tôi.
Mặc dù tôi không ngại gì việc phải chăm sóc các em trai tôi nhưng tôi còn quá nhỏ để có thể hoàn toàn bị phó mặc trong việc trông nom các em và hậu quả là những điều tồi tệ xảy ra là điều không thể tránh khỏi. Một buổi sáng, tôi vừa chuẩn bị cho ba đứa lớn đến trường vừa thay tã lót cho Les. Tôi vừa nướng bánh mì trong lò, vừa tìm kiếm quần áo cho chúng trong khi chúng thay đồ đến trường đồng thời tôi cũng phải vội vàng để mình không bị muộn học và tôi đã lơ đãng rời mắt khỏi Les chỉ trong một giây đồng hồ. Lúc đó, Les mới chỉ một tuổi nhưng đã khá lớn so với tuổi của mình. Lúc mới sinh, Les đã nặng như một hòn đá và từ đó đến nay cậu còn lớn hơn nhiều. Chắc là không thể chờ đợi bữa sáng của mình lâu hơn được nữa, cậu đã với tay và kéo mạnh ấm nước trong khi tôi không để ý và thế là cả ấm nước sôi đổ cả vào người cậu. Nước sôi khiến cho toàn thân cậu bị bỏng rộp và phồng lên còn tiếng khóc thét của Les thì thật kinh khủng. Les đã phải nằm viện ba tháng và những vết sẹo trên cánh tay cậu không bao giờ biến mất được, mặc dù cuối cùng thì khuôn mặt cậu bé cũng lành sẹo.
Người ta không bao giờ để cho tôi được phép quên rằng chính tôi là người đã gây ra tai họa đó cho cậu và bắt cậu phải mang theo những vết sẹo đó suốt cả cuộc đời mình.
- Ai đã làm con bị bỏng hả Les? – “Git ngu ngốc” sẽ thường xuyên hỏi cậu câu đó.
- Janey đã làm điều đó. Janey làm con bị bỏng.
Đó là những gì mà Les sẽ trả lời một cách đầy nghĩa vụ.
Lúc đó tôi mới chỉ mười hai tuổi.


--------------------
Go to the top of the page
 
+Quote Post
tuyettinh
post Jul 17 2008, 06:07 AM
Post #7


Chàng Trai Cô Đơn
***

Group: Năng Động
Posts: 725
Joined: 29-May 08
Member No.: 102
Country



CHƯƠNG 3



Người mà tôi yêu quý nhất trong gia đình luôn luôn là ông ngoại tôi. Ông không phải là một người đã già lụ khụ và tất cả mọi người dường như đều yêu quý ông. Ông có mái tóc đen và làn da sẫm màu giống như người Italia. Tôi tin rằng mình được thừa hưởng nước da của ông. Khi ông còn trẻ, ông thường ăn mặc kiểu thanh niên những năm năm mươi, với áo vét dài, rộng, quần bó ống và giày mềm, mái tóc cắt kiểu DA. Ông là lái xe cho những người rất cao cấp và ông có hai cái xe hơi hiệu Mỹ rất lớn, một chiếc màu da cam và một chiếc màu trắng, cùng với hai chú chó săn giống Yorkshire lớn. Tôi thường coi chúng như một cặp vợ chồng nhỏ, đặc biệt là khi chú chó chồng còn có chút lông ở mõm trông giống như một bộ ria nhỏ. Tôi rất thích buộc những sợi dây ruy băng lên đầu chúng và đeo cho chúng kính râm hay bất cứ thứ gì mà tôi có thể thuyết phục. Những chú chó này không bao giờ tỏ ra khó chịu, chúng rất hạnh phúc khi được quan tâm như vậy.
Biết rằng tôi rất yêu chó, ông ngoại tôi đã đem về cho tôi một con chó giống Labrador màu đen. Ông chủ của ông ngoại tôi có quan hệ với những gia đình quý tộc và con chó này chính là một thành viên trong gia đình chó săn của nữ hoàng. Đó là một con vật rất đáng yêu, nhưng một hôm “Git ngu ngốc” nhìn thấy một sợi lông màu đen trong đĩa ăn của mình và thế là chú chó của tôi phải ra đi. Ông ta đem con chó ra vùng ngoại ô và buộc nó vào một thân cây. Ai đó tốt bụng đã tìm đường mang trả lại nó và thế là ông ta lại phải cất công mang chú chó vứt đi một lần nữa.
Đó không phải là chú chó đầu tiên mà chúng tôi có và cũng không phải là chú chó đầu tiên biến mất khỏi gia đình tôi. Khi tôi còn nhỏ, trong nhà cũng có nuôi một chú chó lai. Nó rất hay cào cào vào cánh cửa mỗi khi nó muốn vào trong nhà và thường hay theo chân tôi xuống cửa hàng mỗi khi tôi nhận được một nhiệm vụ nào đó. Nhưng một hôm, khi tôi đi học về, người ta nói với tôi là nó đã chạy ra ngoài và bị xe cán chết. Cũng có thể điều đó là sự thật nhưng tôi không bao giờ biết được có đúng như vậy hay không.
Ông ngoại thường hay đưa tôi đi mua sắm ở Tesco cùng với ông trong những chiếc xe sặc sỡ của mình. Mọi người thường dừng lại và nhìn theo khi chúng tôi đi qua, ông đeo chiếc kính râm còn tôi có cảm giác như mình là một cô công chúa nhỏ đang nép sát vào ông. Trong cửa hàng, ông sẽ làm rất nhiều việc khiến tôi bật cười khanh khách, chẳng hạn như ông sẽ rút cái răng giả của mình ra và nhét vào thắt lưng khi chúng tôi đến quầy thu ngân hay trèo lên cái thang mà người ta vẫn dùng để đưa hàng lên giá cao và hát một bài nào đó khiến cho những người đi mua hàng phía dưới tụ tập lại. Tôi vừa cảm thấy ngượng ngùng, vừa cảm thấy thích thú. Nếu tôi xin đi mua sắm với ông ngoại, Richard và mẹ tôi luôn luôn bắt tôi phải bảo với ông rằng tôi cần một chiếc áo khoác mới hay một đôi giày đế mềm. Tôi ghét việc phải xin xỏ thứ gì nhưng tôi nghĩ rằng ông ngoại biết tôi bị buộc phải làm như vậy. Hầu như lần nào ông cũng đáp ứng tất cả những gì tôi yêu cầu nếu như ông có thể.
Có một giai đoạn ông sống ở ngay sát nhà tôi với cậu con trai út, cậu John của tôi. Cậu chỉ hơn tôi có bốn tuổi và giống như là một người anh trai. Ông ngoại thường thu nhặt đủ mọi thứ, từ những con chim như chim cút, hay chim bồ câu mà ông thường hay nhốt trong một chiếc chuồng đặt ở cuối vườn, tới các loại cá, mà ông vẫn nuôi trong cái ao rộng có chiếc cầu bắc ngang qua. Nếu chúng tôi được ra chơi đùa ngoài vườn nhà mình, chúng tôi có thể gọi với sang qua bờ rào.
- Ông ngoại ơi, ông ngoại ơi, cho chúng cháu ít sô cô la được không ông?
Và ông sẽ nhổm dậy trong chiếc võng mà ông đang nằm và chuyển những thanh sô cô la hiệu Mars qua lỗ hổng ở hàng rào.
Tôi không còn nhớ gì nhiều về bà ngoại, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ cái hộp gỗ mà bà để lại với tất cả những món đồ nữ trang trong đó. Chắc lúc ấy ông ngoại tôi cũng có một số tiền kha khá bởi vì trong số những đồ nữ trang đó có một chiếc đồng hồ hiệu Rolex và một chiếc vòng tay 18 cara bằng vàng rất đẹp. Mỗi món đồ trang sức đều đánh dấu một sự kiện quan trọng trong đời bà ngoại. Ví dụ, bà có một mô hình nhà thờ nhỏ xíu mà bạn có thể mở ra đóng vào. Ông đã tặng bà món đồ này ngày ông bà cưới nhau. Cũng có một kỷ vật cho lễ đính hôn của họ và hai chiếc nhẫn tượng trưng cho sự vĩnh cửu. Chiếc vòng tay là một món đồ trang sức rất lớn, nó quá nặng để đeo tay. Ông ngoại đưa cho tôi cái hộp đó nhưng Richard và mẹ đã bán chiếc đồng hồ đi để trang trải cho thứ này thứ khác và cầm cố cả chiếc vòng tay. Họ hứa với tôi là họ sẽ chuộc lại nó cho tôi nhưng tất nhiên là chẳng bao giờ họ làm thế cả. Vậy là tất cả những kỷ vật của cuộc đời bà đã ra đi và tôi cảm thấy rất buồn.
Khi tôi lớn hơn một chút, ông ngoại thường trả cho tôi một chút tiền khi tôi giúp ông công việc nhà. Ông sẽ viết cho tôi một tấm séc ba bảng. Điều đó khiến tôi cảm thấy mình thực sự giàu có. Một hôm, ông bảo tôi pha cho ông một tách trà mời.
- Ôi, ông à, cháu vừa mới pha cho ông một tách rồi mà. – Tôi than phiền.
- Thôi nào, - Ông ngọt ngào – Trước tiên hãy dọn tách trà này đi đã.
Khi tôi đem chiếc chén đến bồn rửa và đổ phần cặn bên trong đi, một chiếc vòng cổ bằng vàng rơi ra. Tôi biết cần phải giữ bí mật điều này.
Ông ngoại còn có một chiếc nhẫn vàng được gắn những viên đá quý nữa. Ông biết tôi rất thích nó. Nhưng ông bảo:
- Cháu không thể giữ nó được vì mẹ cháu sẽ lại bán nó đi mất. Nhưng cháu có thể đeo nó khi cháu đến đây giúp ông làm việc nhà nếu cháu muốn.
Ông ngoại có một người anh trai sống ở Úc và ông luôn muốn tới đó một lần, đi một vòng khám phá thế giới rồi trở về. Ông muốn đưa tôi cùng đi. Nhưng “Git ngu ngốc” không muốn và nói rằng điều đó là không công bằng đối với các em trai tôi.
- Ta không thể đưa tất cả bọn chúng đi cùng được. – Ông ngoại phản đối. – Nhưng đây là cơ hội cả đời của con bé.
Nhưng chẳng điều gì có thể thay đổi quyết định của cha dượng tôi.
Mặc dù vậy, một năm sau, ông ngoại cũng đã được phép đưa tôi đi cùng. Chúng tôi tới Hastings bằng một chiếc xe du lịch mà ông là người lái và hành khách cũng chỉ có ông, tôi và hai chú chó. Đối với tôi, chiếc xe đó giống như một thiên đường, tôi cảm thấy thật an toàn và lúc nào cũng hạnh phúc.
Ông ngoại còn có một chiếc xe tải luôn đậu trong bãi đỗ xe ở Southend. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng đến đó chơi vào những kỳ nghỉ hoặc vào dịp cuối tuần như một gia đình bình thường và nếu như ông ngoại có mặt ở quanh đó thì Richard khó mà bắt nạt tôi được. Nhưng tất nhiên là ông ta vẫn cố gắng xoay sở để có thể làm được điều gì đó. Vào buổi tối, ông ta sẽ bảo tất cả mọi người ra ngoài chơi bingo và muốn được ở lại cùng với tôi bởi vì tôi đã không ngoan trong ngày hôm đó và tôi cần phải bị phạt. Còn mẹ tôi thì sẽ nói:
- Ôi, Janey, con lại làm gì nữa thế?
Còn tôi thì thầm nghĩ:
- Chúng ta đã ở trong xe cả ngày cùng với nhau. Mẹ biết tất cả những gì con đã làm mà.
Nhưng tôi không bao giờ nói thành lời điều gì để có thể bảo vệ cho mình cả bởi vì tôi biết rằng điều đó sẽ chỉ kích thích thêm cơn giận dữ của Richard mà thôi còn mẹ tôi thì đã sẵn sàng chấp nhận sự thật rằng tôi cần phải bị trừng phạt. Thế là tất cả bọn họ đều ra ngoài, để lại tôi một mình cùng với Richard nhiều giờ liền. Thường thì trong mỗi kỳ nghỉ như vậy, tôi sẽ được ra ngoài một buổi tối. Nhưng để có được một sự biệt đãi như thế, ban ngày, tôi phải đi dạo với ông ta và tìm một nơi nào đó vắng vẻ, nơi mà tôi có thể “làm một điều gì đó cho ông ta”.
Một năm nọ, ông ta nói rằng ông ta cần phải trở về nhà trong ngày hôm đó để lấy phiếu chuyển khoản vì nếu không thì chúng tôi sẽ chẳng còn tiền mà tiêu. Chẳng cần phải nói cũng biết tôi sẽ phải đi cùng với ông ta. Richard luôn luôn đưa ra một cái cớ duy nhất: “Tôi sẽ đưa Jane đi cùng với tôi phòng khi cái chân của tôi lại giở chứng. Nó có thể giúp tôi pha trà hoặc mua thuốc lá cho tôi”. Và đó luôn luôn là lý do mà tôi phải đi với ông ta tới bất cứ đâu. Nhưng lần này, tôi không thể tin được rằng không những tôi sắp phải ở cùng với ông ta cả một đêm dài vô tận mà tôi còn có nguy cơ mất đứt luôn cả kỳ nghỉ của mình.
Khi chúng tôi trở về nhà, chúng tôi đi thẳng tới giường của ông ta và mẹ tôi, nơi Richard giành hàng giờ liền để lạm dụng tôi. Thật kinh khủng khi biết rằng không hề có ai ở quanh đó và tôi chẳng thể làm gì để ngăn ông ta lại. Có lần, mọi chuyện kết thúc bằng cách ông ta nằm ngủ, ôm ấp tôi như thể tôi là vợ của ông ta và đến sáng hôm sau, tôi lại phải bắt đầu mọi chuyện như đêm hôm trước một lần nữa.
Nếu như có khi nào đó mẹ tôi đi vắng qua đêm, điều này lại xảy ra rất thường xuyên vì thận bà kém và bà luôn ốm yếu hoặc khi bà đi sinh con ở bệnh viện, tôi sẽ phải ngủ trên giường cùng với Richard như thể chúng tôi là một cặp vợ chồng. Có một buổi sáng, một trong số các em trai tôi đã nhìn thấy tôi bước ra từ căn phòng đó mặc dù tôi đã luôn luôn cố gắng để trở về giường của mình trước khi chúng thức dậy.
- Chị làm gì trong đó thế?
Nó tò mò hỏi tôi. Tôi đã phải bịa ra một cái cớ là tôi phải vào để lấy một vài thứ và nó có vẻ chấp nhận lời giải thích của tôi mà không hỏi han thêm gì. Một đứa trẻ thì làm sao có thể tưởng tượng được điều gì khủng khiếp xảy ra giữa cha và chị gái nó cơ chứ?
Một trong những người cậu của tôi cũng có một chiếc xe moóc di động ngay đối diện nhà của ông ngoại và thỉnh thoảng chúng tôi cũng tới đó. Nhưng khi chỉ có tôi và ông ngoại thì đây là những khoảng thời gian tuyệt vời nhất đối với tôi. Chúng tôi có thể ở trong xe, ra ngoài đi mua sắm hay ở chơi trong nhà. Nơi nào cũng tuyệt cả.
Nhưng điều đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Richard đã chống lại ông ngoại và chú John giống như ông ta chống lại tất cả mọi người. Ông ta làm mọi việc có thể để ngăn không cho tôi ghé qua nhà họ bởi vì Richard biết rằng tôi thích được sang đó tới nhường nào và ông ta cũng biết rằng ông ngoại luôn luôn đối xử quá tốt với tôi. Tôi đóan rằng Richard sợ tôi sẽ buột mồm nói ra điều gì đó nếu như tôi sang bên nhà ông ngoại quá nhiều.
Nhiều lần Richard có thể tấn công bất kỳ ai chỉ vì lòng hận thù phi lý hay vì những điều cỏn con. Có lần, ông ta tấn công cậu tôi ở trên phố, lần khác, ông ta lén lút trèo vào đằng sau nhà, cắt đường ăng ten ti vi và đường cáp điện thoại nhà ông tôi.
Vì tôi biết tất cả đường ngang ngõ tắt trong nhà ông ngoại nên Richard thường nâng tôi trèo qua rào khi ông ngoại đi vắng và bắt tôi đột nhập vào trong rồi lấy những thứ đồ mà mẹ tôi và ông ta muốn như thức ăn, thuốc lá hay bất cứ cái gì có trong tủ lạnh. Thậm chí đôi khi, thứ mà họ muốn là tiền hay thẻ tín dụng bởi vì họ muốn ra ngòai mua sắm. Tôi ghét phải làm điều đó nó khiến tôi có cảm giác như mình đang phản bội lại ông ngoại vậy.
Khi cậu John kết hôn, Richard đã tấn công người vợ tội nghiệp của cậu và nếu ông ta nhìn thấy vợ cậu trên phố, ông ta sẽ ráng sức đuổi theo và đánh đập.
Ông ngoại cũng có một người bạn gái mà ông định sẽ kết hôn nhưng mẹ và Richard đã tấn công bà chỉ vì một lý do vớ vẩn là bà “không phải là một người trong gia đình”. Nếu như chúng tôi tình cờ ra khỏi nhà cùng lúc ông ngoại cũng đi ra phố, tôi được lệnh là phải làm ngơ với ông và tôi không bao giờ dám không nghe theo những mệnh lệnh như vậy. Sau này tôi mới được biết rằng điều đó làm trái tim ông đau đớn. Cuối cùng họ cũng đã xua đuổi được ông cùng cậu tôi đi khỏi khu chúng tôi sống. Tôi nghĩ là đã xảy ra một cuộc cãi vã liên quan tới món tiền mà họ đã vay ông hay về một điều gì đó, nhưng dù sao lý do cũng chẳng mấy có ý nghĩa gì cả. Chỉ đơn giản là vì họ đã quyết tâm phải đuổi bằng được ông ra khỏi thị trấn. Lúc đó ông ngoại tôi đang bị đột quỵ và mẹ tôi với Richard lo sợ rằng khi ông mất sẽ không để cho họ thừa kế ngôi nhà ông đang ở mà rất có thể sẽ để lại ngôi nhà đó cho bà vợ góa của ông.
Đôi khi, mọi người cũng có báo với cảnh sát sau khi họ bị cha dượng tôi tấn công hoặc đe dọa nhưng họ luôn luôn rút lại lời cáo buộc sau khi nhận được chuyến viếng thăm cảnh cáo của mẹ tôi và Richard. Họ đều cho rằng thà rời nơi ở đi chỗ khác còn dễ dàng hơn là đối mặt với sự hăm dọa cùng bạo lực, những điều sẽ xảy ra khi họ cố gắng đòi lại công lý. Vậy là chẳng ai có thể ngăn ông ta làm những gì ông ta muốn. Đối với một đứa trẻ bé nhỏ như tôi, ông ta dường như là một người bất khả chiến bại. Bởi vậy chẳng ích gì khi cố gắng chống lại ông ta hay cố gắng thoát khỏi sự hành hạ của ông ta vì cuối cùng ông ta luôn là người chiến thắng và sự trừng phạt khi đó còn tồi tệ hơn rất nhiều so với trước đó. Vì thế, bất cứ khi nào được yêu cầu làm điều gì, dù cho điều đó có tầm thường, nhỏ nhặt, ghê tởm hay xấu xa đến thế nào đi chăng nữa, tôi biết rằng tôi sẽ vẫn phải chấp nhận với một nụ cười vui vẻ nếu như tôi không muốn bị đánh đập hay thậm chí tồi tệ hơn cả bị đánh đập.
Khi tôi lớn hơn chút nữa, ông ta bắt tôi phải trả ơn ông ta theo cách khác. Đôi khi ông ta bỏ qua thú vui thường lệ và thử một kiểu thú vui mới, thỉnh thoảng, Richard cũng quay lại với những thú vui cũ đã làm từ rất lâu. Tôi không bao giờ biết khi nào thì những yêu cầu mới sẽ được đưa ra.
Một ngày mùa hè, tất cả chúng tôi đều ra ngoài vườn để lau chùi chiếc xe hơi và làm vườn thì bỗng nhiên Richard bỏ vào trong nhà không một lời giải thích. Tôi không nghĩ ngợi điều gì cho tới khi ông ta vươn người qua cửa sổ phòng ngủ và gọi tôi lên giúp ông ta một vài việc. Tim tôi như rụng xuống nhưng tôi tự nhủ rằng chắc không thể là một điều gì đó quá kinh khủng đâu vì mẹ tôi và các em trai tôi vẫn còn ở dưới. Thậm chí tôi còn không thèm đóng cửa trước khi tôi bước vào nhà vì tôi nghĩ rằng chỉ vài phút nữa thôi là tôi lại quay ra ngay.
Khi tôi bước vào phòng ngủ, ông ta đang đứng đó chờ tôi.
- Đóng cửa lại! – Ông ta ra lệnh.
Tôi vâng lời.
- Mày đã rất hư. – Ông ta tiếp tục nói.
Tim tôi như thắt lại. Tôi biết rằng mình chuẩn bị gặp rắc rối lớn.
- Mày đã xem cuốn sách đen của tao.
Trước đây tôi chưa bao giờ nghe nói về cuốn sách đen nào cả.
- Mày biết cuốn sách đó dùng để làm gì phải không?
- Vâng.
Tôi nói dối vì tôi biết rằng nếu như tôi phản đối, sự ngây thơ hoặc không hiểu biết của tôi sẽ khiến ông ta nổi giận và lại đánh tôi.
- Mày sẽ bị phạt vì đã xem cuốn sách đen.
Tôi gật đầu mà không biết rằng ông ta đang dự định điều gì nhưng chắc chắn chỉ biết rằng điều đó sẽ chẳng lấy gì làm thú vị cả.
Ông ta bắt tôi quỳ xuống trước mặt và cởi khóa quần ông ta. Mặc dù tôi chưa từng làm điều đó bao giờ, tôi bỗng nhiên biết chắc chắn là điều gì sắp xảy ra.
- Cho nó vào mồm và mút nhẹ nhàng. – Ông ta nói.
Cửa sổ vẫn mở, tấm rèm mỏng bay nhẹ trong gió và tôi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng mẹ tôi đang nói ở ngoài, bảo những đứa trẻ tiếp tục rửa xe và không được vào trong nhà. Có lẽ là bởi vì người chúng đang ướt nhẹp và mẹ không muốn chúng làm bẩn những tấm thảm, cũng có thể là vì mẹ không muốn chúng bắt gặp những gì chúng không nên thấy. Tôi cảm thấy thật kinh khủng nếu chúng bước vào nhà và nhìn thấy chúng tôi. Khi đó, Richard sẽ nổi cơn thịnh nộ rồi sẽ đánh đập mẹ, và tất cả những điều đó đều là lỗi của tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy sợ hãi và tôi bắt đầu khóc. Điều đó cũng khiến ông ta nổi giận.
- Làm đi – Ông ta ra lệnh và ấn đầu tôi vào khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn nhưng không còn cách nào khác.
Khi ông ta thấy tôi đã làm đủ nhiệm vụ của mình, ông ta lôi nó ra khỏi miệng tôi và tự mình thủ dâm trước mặt tôi. Sau đó chúng tôi xuống nhà, cùng những người khác tiếp tục lau chùi chiếc xe như thể chúng tôi là một đại gia đình hạnh phúc.
Sự lạm dụng tình dục dường như không bao giờ đủ đối với Richard. Ông ta luôn luôn tạo cho nó cái vỏ bọc bề ngoài là một trò tra tấn tâm lý mà ông ta giả vờ như đó là một trò chơi mà cả hai chúng tôi đều ưa thích.

Một hôm, khi tất cả những người khác đều ra ngoài, ông ta gọi tôi lên tầng trên cùng.
- Mày nợ tao một ân huệ, - Ông ta nói với tôi - vì thế mày có thể lựa chọn cách trả ơn cho tao.
Có vẻ như các lựa chọn của tôi, một là ông ta sẽ làm tình với tôi, hoặc là tôi phải làm tình với ông ta, hai là tôi phải hôn môi ông ta. Trước đây, tôi chưa bao giờ phải hôn Richard và tôi nghĩ rằng lựa chọn đó có lẽ sẽ ít ghê tởm nhất, ít nhất thì ông ta sẽ không chạm vào chỗ nào riêng tư trên cơ thể tôi.
Một khi tôi đã chọn hôn, ông ta sẽ bảo tôi phải đưa lưỡi vào miệng ông ta. Tôi nghĩ tôi sẽ chết mất. Tôi cố gắng làm điều đó để Richard không tức giận nhưng tôi cảm thấy buồn nôn bởi vì điều đó thật ghê tởm. Vì vậy, tôi đã không thể hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp và ông ta trở nên giận dữ, đồng thời bắt tôi phải thực hiện cả ba việc, coi đó như là hình phạt vì tôi đã không làm tốt nhiệm vụ của mình.
Sau này, khi nghĩ lại những điều đó, tôi nhận ra rằng tất cả chỉ là trò đê tiện của ông ta mà thôi và ông ta đã luôn có ý định bắt tôi phải thực hiện tất cả mọi việc mà ông muốn. Bất cứ " trò chơi" nào có "sự lựa chọn" đều giống như thế cả. Tôi luôn luôn là người thua cuộc và vì thế, sau này, tôi thường chọn việc tồi tệ nhất với ý nghĩ là làm xong càng nhanh càng tốt.
Khi bạn còn là một đứa trẻ, bạn sẽ dễ cho rằng cuộc sống mà bạn đang trải qua là bình thường, giống như tất cả những đứa trẻ khác. Lần đầu tiên tôi nhận ra suy nghĩ đó là sai lầm, khi tôi ra ngoài chơi với một người bạn và cô ấy nói rằng cô ấy đang định về nhà.
- Nhưng mẹ của cậu đang đi vắng mà.
Tôi nói và ngạc nhiên hết sức về quýêt định của cô bé.
- Không sao, có cha mình ở nhà rồi.
Cô ấy trả lời như thể đó là một điều bình thường nhất trên thế giới và tôi nhận ra rằng thực ra cô ấy không hề cảm thấy sợ hãi khi ở nhà một mình với cha cô ấy. Liệu có phải là cha cô ấy chưa từng làm đau cô ấy không? Liệu có phải tôi là người duy nhất bị buộc phải làm những điều đã xảy ra với tôi không? Tôi không tìm được câu trả lời vì biết chắc mẹ tôi sẽ chết nếu như tôi dám bàn luận những vấn đề riêng tư đó với bất cứ ai.
Cuối cùng, tôi đã lấy hết can đảm, để tâm sự những gì đã xảy ra với tôi cho bạn tôi, Hayley, sau khi cô ấy thề rằng sẽ giữ bí mật và sau khi tôi đã có được một bí mật của cô ấy để đảm bảo rằng cô ấy sẽ không tiết lộ bí mật của tôi cho bất cứ ai.
Đầu tiên, cô ấy không thể hiểu được những gì tôi đang cố gắng kể lại. Khi thấy cô ấy có vẻ hơi bối rối, tôi giải thích thêm:
- Bạn biết đấy, ông ta bắt mình làm những điều mà chỉ những cặp vợ chồng đã cưới nhau mới làm.
Cô ấy hiểu ra, cảm thấy kinh hoàng và ngay lập tức cô ấy muốn kể cho mẹ cô ấy tất cả những điều này vì có lẽ bà sẽ giúp ngăn chặn ông ta và bắt ông ta dừng việc đó lại. Tôi nhắc cho cô ấy nhớ lại lời thề của mình và về bí mật của cô ấy mà tôi còn đang giữ. Tôi cảnh báo cô ấy rằng tôi sẽ tự tử nếu cô ấy dám hé một lời và cô ấy nhận thấy rằng tôi đang rất nghiêm túc. Cô ấy nghĩ một lát. Cuối cùng, cô gợi ý:
- Vì ông ta không phải là cha ruột của cậu, có lẽ cậu cứ giả vờ coi như đó là một công vụ mà cậu phải làm.
- Nhưng mình không muốn có bất cứ một công vụ nào với ông ta. - Tôi la lên và qua cái nhìn của cô ấy, tôi nghĩ rằng cô ấy có thể hiểu được nỗi đau đớn mà tôi đang phải chịu đựng dù rằng cô ấy không thể nào hiểu hết những gì đang xảy ra đối với tôi và tôi cũng biết rằng cô ấy sẽ không bao giờ tiết lộ dù chỉ một lời cho tới khi nào tôi cảm thấy đã sẵn sàng. Cô ấy là người bạn tốt nhất mà tôi dám mơ tới. Nhưng dù rằng tôi biết tôi có thể tin cậy ở cô ấy, tôi vẫn cảm thấy hoảng sợ khi tôi nghĩ tới những điều đó có thể xảy ra nếu một lúc nào đó cô ấy buột miệng nói ra bí mật của tôi.
Có một lần khi "Git ngu ngốc" bắt tôi thực hiện một việc ghê tởm cho ông ta, tôi thu hết can đảm và nói với ông ta rằng Hayley không phải làm những việc giống như thế cho bố cô ấy.
- Làm sao mày biết điều đó? - Ông ta hỏi lại và bỗng nhiên nghi ngờ.
- Con không biết! - Tôi nhanh chóng rút lui vì biết hình phạt kinh khủng nào đó sẽ xảy đến nếu như ông ta nghĩ rằng tôi đã nói với ai đó về những điều đã diễn ra giữa tôi và ông ta. Con chỉ biết rằng bạn ấy không phải làm những chuyện đó.
- Nếu mày dám nói với nó bất kỳ điều gì, tao sẽ giết mày. - Ông ta nghiến răng và tôi tin chẳng có lý do gì khiến ông ấy không thể thực hiện được điều đó.
Tôi và Hayley gắn bó với nhau như hình với bóng dù tôi rất ít khi được ra khỏi nhà. Bất cứ khi nào tôi được ra ngoài, chúng tôi thường chơi bóng runđơ hay chơi trượt patanh ở khu đỗ xe, chỗ góc phố hoặc ngồi chơi bài trong chiếc xe du lịch của ông ngoại. Dù vậy, sự tự do của tôi cũng hạn chế. Khi những đứa trẻ khác đã chán việc chơi trong bãi đỗ xe và muốn dạo quanh những tòa nhà cao tầng, Hayley luôn ở lại cùng với tôi vì biết rằng tôi không được phép đi chơi quá xa nhà. Thỉnh thoảng, khi Richard ra ngoài làm ca vài giờ, mẹ Hayley cùng với mẹ tôi uống trà ở nhà, mẹ Hayley sẽ xin cho tôi:
- Ôi, thôi nào, chị hãy để cho nó ra ngoài chơi với bọn trẻ một lát.
Mẹ tôi sẽ không thể nghĩ ra lý do gì để từ chối và vì vậy tôi được phép đi chơi. Nhưng điều đó không thường xuyên xảy ra.
Biết rằng không thể đến gõ cửa nhà tôi và rằng hầu hết thời gian, tôi bị cấm không được đến nhà cô ấy, Hayley thường ngồi sau một bức tường khuất tầm nhìn từ cửa sổ nhà tôi và đợi tôi đi qua khi tôi được giao nhiệm vụ tới cửa hàng mua thứ gì đó. Cô ấy thường không bao giờ phải đợi lâu và chúng tôi sẽ vừa đi vừa nói chuyện suốt dọc đường. Khi quay trở về, cô ấy se biến mất ở góc rẽ cuối cùng của con phố nên mẹ tôi và Richard sẽ không bao giờ nhìn thấy và không thể nghĩ rằng tôi đã không nghe lời. Chúng tôi đã kết nghĩa chị em bằng cách lấy những con ghẻ ở đầu gối chúng tôi, di chúng vào nhau để máu của chúng tôi hòa làm một. Cuối cùng, cô ấy cũng chứng minh sự trung thành và xứng đáng giống như bất cứ người chị ruột thịt nào. Cô ấy đã đặt bản thân và gia đình vào một mối hiểm nguy đáng kể khi lên tiếng bênh vực cho tôi.
Mẹ của Hayley rất thân thiện với tôi và một buổi tôi, khi cha dượng tôi ra ngoài làm ca, bà thường đến chơi nhà tôi và nói chuyện với mẹ tôi. Trong khi đó, họ gửi tôi tới nhà Hayley để chúng tôi cùng trông coi hai đứa em một trai một gái của cô ấy. Khi cả hai đứa bé đã ngủ, chúng tôi quyết định đột kích tủ rượu và tìm được một chai Malibu cùng với vài loại rượu khác nữa của mẹ Hayley. Chúng tôi giả vờ như mình đã say khướt và nếm mỗi chai vài ngụm.
Khi mẹ của Hayley trở về nhà và nói rằng tôi phải về ngay vì cha tôi đi làm về sớm hơn bình thường. Tôi rất sợ hãi khi nghĩ rằng ông ta sẽ phát hiện ra những gì tôi vừa làm ở nhà Hayley. Trên đường băng qua con phố trở về nhà, tôi thực sự không nghĩ rằng mình đã say nhưng tôi liên tục va vào bất cứ chiếc xe hơi nào đang đậu trên phố.
Tuy vậy, một phần đầu óc tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để biết rằng nếu như Richard nhận ra tôi đã uống rượu đến say thì rắc rối sẽ lớn sẽ đến. Tôi thu hết sứ lực còn lại trong mình để giữ cho bước chân và giọng nói của mình có vẻ bình thường. Trước khi bước vào nhà, tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng để lấy lại bình tĩnh nhưng tất cả mọi việc diễn ra lúc đó quả là kinh hoàng. Một cái gì đó bên trong thôi thúc, lấn át cả lý trí khiến tôi cười rúc rích. Tôi biết rằng tiếng cười đó sẽ khiến tôi bị một trận đòn thừa sống thiếu chết vì Richard không thể hiểu nổi tôi cười vì cái gì. Tôi nấn ná vài giây nữa ở ngoài rồi mới bước vào nhà. Tôi cởi giày và tất để không gây ra vết bẩn hay làm vương những sợi cốt tông bẩn từ đôi tất lên tấm thảm đồng thời đập đầu mình vào cánh cửa trước để thử xem tôi còn có cảm giác gì không.
Richard và mẹ tôi, cả hai đều đang ở trong phòng khách và Richard đang ngồi trên chiếc ghế tựa của mình, ăn chiếc bánh sandwich bốn trứng mà mẹ tôi vẫn thường gói sẵn trong cái hộp đồ ăn trưa để chờ mỗi khi ông ta đi làm buổi đêm trở về. Tôi nhìn thấy cái hộp đó một cách rõ ràng khi tôi bước vào trong phòng. Quanh nó còn nhiều khoảng trống nhưng không biết vì lý do gì đôi chân trần của tôi không tuân theo sự điều khiển của bộ não như thể chúng bị hút bởi một cục nam châm cực mạnh, và vô thức, chân tôi dẫm thẳng vào những miếng bánh sandwich mềm nhoẹt. Tôi đứng đó, chết điếng người và chờ đợi cơn giận điên cuồng khi dưới chân tôi, bánh sandwich nát bét.
- Con vừa uống rượu hả? - Cả mẹ tôi và Richard cùng đồng thanh hỏi và cười lớn.
Vì nguyên nhân gì tôi cũng không rõ, nhưng tôi đã không hề gặp phải bất cứ rắc rối nào cả. Tôi chỉ phải lau hết bánh sandwich khỏi chân mình và về phòng đi ngủ. Buối sáng hôm sau, họ bắt tôi tới xin lỗi mẹ của Hayley vì đã trộm rượu của bà. Và mẹ Hayley cũng nghĩ rằng chuyện đó thật buồn cười.
Thật lạ lùng vì đôi khi, tôi tưởng rằng chắc mình sẽ gặp phải rắc rối to thì lại chẳng thấy chuyện gì xảy ra, như thể mọi nguyên tắc dạy dỗ con cái của các bậc cha me bình thường đã đảo lộn hết trong đầu óc cha mẹ tôi. Thường thì, tôi không thể nào nói trước được khi nào thì mẹ tôi và Richard thấy điều gì đó là buồn cười và cũng cho phép tôi được cười nói. Tôi có cảm giác như tôi phải được sự đồng ý của họ thì mới được vui vẻ hay được lên tiếng, còn ngược lại, tôi sẽ là đứa hỗn xựơc và chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
Một trong những nơi mà Richard thích đưa tôi đến chính là căn gác xép. Việc lên được đó cũng không mấy dễ dàng vì chẳng có thang trèo như vậy không ai có thể bất ngờ làm phiền chúng tôi được. Trên đó không có đèn đóm gì cả, sàn gác cũng không được lát ván, chỉ có một vài mẩu gỗ nhỏ ở cuối phòng.
Richard thường nói với mẹ tôi rằng chúng tôi phải lên đó tìm thứ này hay thứ khác. Ông ta trèo lên qua đường lan can, sau đó ông ta kéo tôi lên, thắp một ngọn nến hay đánh một que diêm rồi tạo ra vài tiếng động lọat xoạt để mẹ tôi nghĩ rằng ông ta đang tìm thứ gì đó. Khi chúng tôi đã đi tới cuối căn gác xép, ông ta sẽ lôi ra một vài tờ tạp chí khiêu dâm và nhìn đăm đăm vào đó trong khi tay ông ta vày vò ngực tôi và những chỗ kín khác trên cơ thể tôi rồi bắt tôi thủ dâm cho ông ta. Nếu như mẹ tôi làm phiền bằng cách gọi với từ dưới nhà hỏi xem tại sao chúng tôi lại lên đó lâu thế hoặc nếu như tôi không thực hiện nhiệm vụ của mình một cách tốt đẹp hoặc nếu như tôi thể hiện vẻ ảo não trên mặt mình, ông ta sẽ thổi tắt nến và để tôi ở trên đó một mình. Ông ta nói với mẹ tôi rằng tôi đã có thái độ không tốt, hay hờn dỗi và cần phải cho tôi một bài học.
Tôi ghét phải ở trên căn gác xép đó trong bóng tối giữa đám nhện, và có Chúa mới biết còn những gì khác nữa. Tôi thường ngồi ở ngay miệng cửa căn gác xép, nơi thông xuống dưới nhà, nhìn xuống dưới và thầm nghĩ, khoảng cách đó quá xa để có thể nhảy xuống.
- Nếu mày muốn xuống thì phải nhảy thôi, còn nếu không thì cứ ở nguyên trên đó cả ngày hôm nay nghe chưa! - Richard thường mắng nhiếc tôi như vậy.
Cuối cùng, ông ta cũng sẽ đưa tôi xuống khi mẹ tôi bắt đầu càu nhàu với ông ta.
Thỉnh thoảng, khi mẹ tôi ra ngoài đi chơi bingo với bạn bè và ông ta biết rằng mẹ tôi sẽ đi vắng khá lâu, Richard sẽ mang những thứ sách báo đó xuống nhà và bắt tôi diễn lại tư thế mà những người phụ nữ trong những bức tranh đang làm và đọc to những lời trong tranh của cô gái đó. Ông ta sẽ nổi giận nếu như tôi không làm đúng. Nếu như các em trai tôi có ở nhà, chúng sẽ biết rằng tôt hơn hết chúng đừng ra khỏi phòng khi chúng được lệnh đi ngủ.
Một hôm, mẹ tôi tự lên gác xép một mình khi Richard đi làm vì bà cần tìm một số quần áo. Tôi đã xin bà đừng lên đó nhưng tôi lại không thể đưa ra lý do tại sao. Tôi đứng đó bất lực nhìn bà tìm một chiếc ghế và leo lên căn gác. Qua cửa sập, tôi có thể nhìn thấy bà đang bước quanh chỗ mà Richard giữ những tờ báo khiêu dâm. Khi mẹ tôi xuống khỏi căn gác xép, những tờ báo đó nằm gọn trong tay bà. Bà hỏi tôi tại sao chúng lại có ở trên đó và tôi cảm thấy người mình như đỏ dần lên vì xấu hổ.
- Con không biết! - Tôi lắp bắp trả lời đầy vẻ tội lỗi.
Điều gì khiến mẹ tôi nghĩ rằng tôi có biết điều gì đó về những tờ báo? Tại sao bà lại nghĩ rằng một cô bé con như tôi có thể tàng trữ những loại sách báo khiêu dâm đó trên gác xép? Hay bà đã nghi ngờ điều gì đó?
Khi Richard về nhà, bà đưa cho ông ta xem những tờ báo đó.
- Nhìn xem cái gã bẩn thỉu đó để lại những gì trên gác xép đó sau khi gã chuyển đi này. Em luôn cảm thấy có điều gì đó rất xấu xa ở gã này mà.
Tôi biết rằng mẹ đang ám chỉ người chủ cũ của ngôi nhà này.
- Thật đáng ghê tởm! - Richard đồng tình. - Anh chẳng biết phải làm gì với những thức rác rưởi như thế.
Tôi không biết mẹ có tin vào những gì ông ta nói hay không nhưng rõ ràng dù cho mẹ có không tin đi chăng nữa thì tốt hơn bà cũng không nên thể hiện những nghi ngờ đó cho ông ta thấy.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.


--------------------
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Posts in this topic
tuyettinh   NGƯỜI TÙ BÉ NHỎ   Jul 17 2008, 05:59 AM
tuyettinh   LỜI TÁC GIẢ Khi còn là một đứa tr...   Jul 17 2008, 06:00 AM
tuyettinh   LỜI NÓI ĐẦU Khi nói về quỷ sứ, ng...   Jul 17 2008, 06:01 AM
tuyettinh   MỞ ĐẦU Người phụ nữ đứng tuổi l...   Jul 17 2008, 06:01 AM
tuyettinh   CHƯƠNG 1 Những ký ức thời thơ ấu th...   Jul 17 2008, 06:04 AM
tuyettinh   CHƯƠNG 2 Tra tấn và bạo hành có thể d...   Jul 17 2008, 06:05 AM
tuyettinh   CHƯƠNG 3 Người mà tôi yêu quý nhất tr...   Jul 17 2008, 06:07 AM
tuyettinh   CHƯƠNG 4 Tôi luôn muốn tin rằng mẹ t...   Jul 17 2008, 06:08 AM
tuyettinh   CHƯƠNG 5 Tôi là đứa trẻ hơi chậm ph...   Jul 17 2008, 06:11 AM
tuyettinh   CHƯƠNG 6 Về cơ bản, mẹ tôi và "G...   Jul 17 2008, 06:14 AM
M&N   Cám ơn Tuyệt Tình ...   Jul 17 2008, 04:59 PM
tuyettinh   CHƯƠNG 7 Sau Joe là đến lượt Paul. Tôi...   Dec 19 2008, 10:18 PM
tuyettinh   CHƯƠNG 8 Tôi nên biết rằng Richard sẽ ...   Dec 19 2008, 10:20 PM
tuyettinh   CHƯƠNG 9 Bây giờ là hai giờ sáng và St...   Dec 19 2008, 10:22 PM
tuyettinh   CHƯƠNG 10 Vài tháng sau khi bỏ trốn, tô...   Dec 19 2008, 10:24 PM
tuyettinh   CHƯƠNG 11 Vào buổi sáng diễn ra phiên t...   Dec 19 2008, 10:26 PM
tuyettinh   CHƯƠNG 12 Vài tuần sau, khi Marie gọi đi...   Dec 19 2008, 10:28 PM
tuyettinh   Lời Kết Khi Richard đã bị tống giam s...   Dec 19 2008, 10:29 PM
VanAnh   TuyetTinh   Dec 24 2008, 08:07 AM


Reply to this topicStart new topic

 



Lo-Fi Version Time is now: 21st July 2025 - 10:22 AM