Profile
Personal Photo
Options
Personal Statement
Buudinh doesn't have a personal statement currently.
Personal Info
Buudinh
Bảo vệ tổ quốc
Age Unknown
Gender Not Set
Location Unknown
Birthday Unknown
Interests
No Information
Other Information
Country: Afghanistan
Statistics
Joined: 24-December 09
Profile Views: 1,281*
Last Seen: Private
Local Time: Nov 20 2024, 01:45 AM
61 posts (0 per day)
Contact Information
No Information
No Information
No Information
No Information
* Profile views updated each hour
|
Topics
Posts
Recent wiki edits
ibProBattle
Arcade
Blog
Shared Photos
Comments
Friends
My Content
30 May 2011
Sự Tích Trầu Cau Histoire du betel et de la noix d’arec Về đời Hùng-vương, có 2 anh em sinh đôi họ Cao giống nhau như đúc, tên là Tân và Lang. Hai anh em thương yêu, sống chung và làm ruộng cùng nhau. Sau đó người anh lấy vợ là nàng Lưu thị. Tân hàng ngày quấn quít bên Lưu thị nên ít có dịp trò chuyện cùng Lang. Durant le règne de Hùng-Vương dans un lointain petit village, 2 jumeaux paysans nommés Cao, l’un prénommé Tân et l’autre prénommé Lang, s’aimaient bien et vivaient ensembles sous un même toit. Tân se maria avec Lưu thị. De ce jour, il resta toujours près de sa femme et il n’eut plus l’occasion de parler à son frère. Người em hiểu lầm là anh mình không còn thương yêu mình như trước, nên buồn bã bỏ nhà ra đi. Lang đi mãi tới một bờ sông vắng vẻ. Chàng vừa buồn vừa đói nên ngồi gục chết bên sông. Thân thể Lang biến thành một tảng đá vôi có hình dáng của người em. Lang ne compris pas l’attitude de son frère et pensa qu’il ne l’aimait plus. Il devint malheureux et quitta la maison. Il marcha jusqu’au bord d’une rivière déserte. Désespéré et affamé, il mourru. Son corps devint un rocher de calcaire de la forme de son corps. Tân đợi mãi không thấy em về, dặn dò vợ giử nhà, rồi chàng ra đi tìm em. Đi đến bờ sông thấy tảng đá vôi có hình dạng của Lang, Tân biết em mình đã chết. Tân buồn rầu ngồi bên tảng đá rồi cũng chết theo em. Thân thể Tân biến thành một loại cây suông, mọc thẳng có lá xanh và trái hình hơi tròn. Dân làng đặt tên là cây CAU. Tan attendit son frère, puis parti le chercher, laissant sa femme à la maison. Lorsqu’il arriva à l’endroit où son frère était mort, il vit et comprit que son frère était mort. Il devint malheureux et mourrut à côté du rocher représentant son frère. Son corps devint une plante verticale avec des feuilles vertes et des fruits ronds. Les villageois nommèrent cette plante aréquier. Nàng Lưu đợi mãi không thấy chồng về bèn lên đường đi tìm chồng. Đến bờ sông, nàng thấy tảng đá và cây cau, biết chồng và em đã chết. Nàng buồn rầu ngồi ôm cây cau khóc rồi mỏi mệt chết đi. Thân nàng hóa thành một loại dây leo có lá vàng, quấn vào thân cây cau. Dân làng đặt tên là dây TRẦU. Sa femme l’attendit. Sans nouvelle de lui, elle partit le chercher. Lorsqu’elle arriva à la rivière, elle trouva le rocher et l’aréquier et comprit que son mari et son beau-frère étaient déjà morts. Elle devint malheureuse, elle étreignît l’aréquier dans ses bras et elle mourût en pleurant. Son corps devint une sorte de lierre à feuilles jaunes qui enveloppa l’aréquier. Les villageois l’appelèrent bétel. Vua Hùng Vương đi ngang qua, thấy cây lạ nên hỏi dân làng. Vua sai lấy lá trầu và trái cau nhai thử thì thấy mùi thơm nồng. Khi nhổ nước trầu trên đá vôi lại thấy màu đỏ tươi. Hùng-vương cho rằng đó là mối tình thắm thiết giữa anh em, vợ chồng mà ra. Vua truyền lịnh trong lễ cưới hỏi nên có trầu cau làm sính lễ để nhớ tới tình nghĩa vợ chồng, anh em. Un jour, le roi Hùng Vương passa en cet endroit. Il remarqua ces plantes étranges et demanda aux villageois de prendre les feuilles de bétel et les noix d’arec et de les mâcher. Les feuilles et les noix développèrent une bonne odeur. Et lorsque les villageois crachèrent sur le rocher, les crachats devinrent rouges. Le roi pensa que c’était le symbole de l’amour fraternel et de l’amour conjugal. Il ordonna aux mariés d’offrir à leur mariée ces feuilles et ces noix à la cérémonie du mariage.
27 May 2011
Bích Câu kỳ ngộ Vào đời Hồng Đức, có một người học trò nghèo, sớm mồ côi cha mẹ, trọ học ở phường Bích Câu, phía Nam thành Thăng Long. Chàng rất hay chữ, tuy chưa đỗ đạt gì nhưng người ta vẫn gọi là Tú Uyên. Vào một ngày mùa xuân, chùa Ngọc Hồ mở hội Vô Già, thiện nam tín nữ ở kinh đô và bốn phương tụ họp lại rất đông. Tú Uyên cũng không bỏ lỡ cơ hội để tìm người trong mộng. Chàng vui chân đi quanh quẩn đến chiều và ngồi bên gốc đa gần chùa. Bỗng một chiếc lá đa bay đến trước mặt, chàng nhặt lên xem thì thấy mặt sau có đề một bài thơ. Tú Uyên ngạc nhiên tưởng có người nào trên lầu ném xuống rồi nấp vào một chỗ. Nhưng ngước nhìn mọi nơi, mãi cũng không thấy gì cả. Đương lúc ngơ ngác, chàng bỗng thấy một đám người từ trong chùa đi ra, trong đó có một thiếu nữ xinh như mộng. Thấy nàng liếc mắt đưa tình, chàng tiến lại bắt chuyện. Hai người vừa đi vừa vui vẻ truyện trò, lòng Tú Uyên như mở hội hoa đăng. Nhưng khi đến Quảng Văn thì người con gái bỗng biến mất. Tú Uyên ngơ ngẩn mãi một lúc rồi mới trở về nhà. Từ đấy, Tú Uyên ngày đêm mơ tưởng đến bóng dáng người thiếu nữ ấy, không thiết gì đến việc ăn uống, học hành. Nghe người ta bảo là đền Bạch Mã rất thiêng, chàng liền đến xin quẻ thẻ rồi ngủ đêm lại đền để cầu mộng. Đêm hôm ấy, vị thần giữ đền hiện ra trong giấc mơ của chàng nói rằng: - Này anh chàng hào hoa kia, sáng mai hãy đến cầu Đông ta sẽ cho biết một tin rất tốt. Tú Uyên vô cùng mừng rỡ, như vậy là chàng sẽ có cơ may gặp lại người trong mộng... Hôm sau, chàng y hẹn đến cầu Đông, nhưng đợi mãi không thấy ai cả. Cuối cùng chàng mới gặp một ông già bán tranh, ông đưa tới mời chàng mua một bức tranh tố nữ. Chàng mở ra xem thì không ngờ hình dạng người tố nữ trong tranh trông chẳng khác gì người mà mình đã gặp hôm trước. Quá mừng rỡ nên Tú Uyên mua ngay bức tranh mà không cần hỏi thăm xuất xứ từ đâu nữa. Dù không gặp được người thật, nhưng người trong tranh cũng làm cho chàng hoan hỉ trong lòng. Tú Uyên muốn lúc nào cũng được nhìn ngắm chân dung người đẹp, nên chàng treo bức tranh bên cạnh chỗ ngồi, để khi học, hay khi thưởng thức chén trà ngon, thậm chí khi ăn cơm chàng cũng đem ra hai cái bát, hai đôi đũa rồi mời người thiếu nữ trong tranh như mời thật. Mỗi lần say đắm ngắm nhìn người tố nữ trong tranh như thế, Tú Uyên hơi ngạc nhiên khi thấy tố nữ cũng say đắm nhìn lại, cũng như những lúc chàng nói những lời hoa bướm với người đẹp thì thấy hai má tố nữ trong tranh đỏ bừng như có ý thẹn. Một hôm, khi Tú Uyên đi học về thì thấy giữa bàn đã dọn sẵn sàng một mâm cơm có thức ăn ngon, khác với cơm rau thường ngày. Tuy chưa hiểu là của ai cho, nhưng đói bụng, chàng cũng ngồi vào ăn một cách ngon lành. Chàng không ngờ thiếu nữ trong tranh cũng nhìn chàng một cách trìu mến và mãn nguyện. Tiếp mấy ngày hôm sau, chàng luôn được chăm sóc bằng cách đó, cơm canh lúc nào cũng được dọn sẵn sàng trên bàn. Tú Uyên vừa mừng lại vừa lo, không hiểu vì đâu mà mình được ưu đãi như thế! Hôm khác chàng giả vờ đi học, được nửa đường rồi quay trở về, nấp ngoài cửa nhìn vào. Chợt thấy tố nữ trong tranh bước ra, dọn dẹp nhà cửa và xuống bếp làm cơm. Thế là chàng đã biết rõ nguyên nhân, liền đột ngột xô cửa bước vào, nắm chặt lấy tay nàng mà rằng: - Sao nàng lại nỡ để tôi trông đợi mỏi mòn đến thế! Bây giờ tôi đã gặp lại nàng, tôi nhất quyết là không cho nàng ra khỏi đây đâu! Thiếu nữ trong tranh e thẹn, má đỏ hồng, không dám nhìn mặt Tú Uyên. Tú Uyên đã biết nàng từ đâu ra nên giật lấy bức tranh trên tường xé nát để nàng không còn nơi trú ẩn. Người con gái se sẽ nói: - Sao chàng ác thế! Thiếp đã lạc vào đây rồi nên đâu dám không vâng lời. Rồi nàng cho biết mình là tiên nữ tên là Giáng Kiều, vốn có duyên nợ với chàng nên được xuống trần cùng kết làm đôi lứa. Tú Uyên tưởng không còn có gì vui sướng hơn nữa, chàng đưa tay lên trời thề yêu nàng trọn đời. Thế là hai người được thành thân với nhau, dưới sự chứng kiến của các bạn tiên của nàng. Nhưng từ ngày được vợ đẹp, Tú Uyên buông thả không màng gì đến đèn sách. Suốt ngày chàng ở bên vợ và đặc biệt là thích được uống rượu và ăn ngon. Giáng Kiều khuyên can mãi, nhưng Tú Uyên vẫn chứng nào tật nấy. Ba năm trôi qua, chàng không hề lai vãng đến nhà học. Dần dà chàng trở nên nghiện rượu, đã uống thì uống đến say, không còn biết trời đất là gì nữa, thậm chí nhiều khi còn chửi mắng vợ. Giáng Kiều giận lắm! Song nàng không biết làm sao hơn, kiên nhẫn chờ dịp quay về trời. Một hôm Tú Uyên từ tửu quán khật khưởng trở về, Giáng Kiều đưa chồng vào giường rồi nhân lúc chàng ngủ thiếp đi, nàng liền bay về trời. Lúc tỉnh rượu, không thấy vợ đâu, Tú Uyên lấy làm hối hận. Suốt một tháng trời, chàng bỏ ăn bỏ ngủ, kêu khóc thảm thiết. Bạn bè thân thiết hết lời khuyên nhủ nhưng chàng cũng không sao giảm được u sầu. Giận thân, chàng chỉ muốn từ giã cõi đời mà thôi. Nhưng khi khăn vừa vắt lên xà nhà để thắt cổ tự vẫn thì bỗng có trận gió thoảng đưa mùi hương đến... Thì ra đó chính là Giáng Kiều hiện ra cứu chàng. Tú Uyên vừa thẹn vừa mừng, thề xin chừa hẳn rượu và chăm lo học hành. Hai vợ chồng lại sum họp đầm ấm như xưa. Chẳng bao lâu, Giáng Kiều sinh được một trai, đứa bé lớn lên thông minh tuyệt đỉnh, học đâu nhớ đó. Một đêm nọ bỗng có hai con hạc từ trên trời bay xuống, đến đón hai người ở trước sân. Hai vợ chồng dặn dò con ở lại học cho tốt, rồi cưỡi hạc bay về trời. Về sau con của hai người cũng đỗ đạt cao, làm quan vinh hiển... |
Last Visitors
Comments
Other users have left no comments for Buudinh.
Friends
There are no friends to display.
|
Lo-Fi Version | Time is now: 19th November 2024 - 10:45 AM |