Welcome Guest ( Log In | Register )

 
Reply to this topicStart new topic
> Ngôi nhà thờ đổ nát của Cha, Duyên Anh
lalan
post Dec 23 2016, 02:12 PM
Post #1


Phố Cũ
***

Group: Năng Động
Posts: 2,691
Joined: 21-April 08
Member No.: 43
Country




Ngôi nhà thờ đổ nát của Cha


Gần đến Noel mời các bạn nghe lại một câu chuyện cảm động của nhà văn quá cố Duyên Anh. Truyện có tên Đêm Thánh Vô Cùng viết năm 1973.

Cha sở buồn bã từ mấy hôm nay. Tháng mười hai đã tới bằng những buổi sáng mù sương, bằng những cơn gió lạnh lẽo gợi tưởng những cơn gió lạnh lẽo chốn xưa. Và Cha sở càng buồn bã. Ngôi nhà thờ bé nhỏ của Cha đã chịu đựng hàng ngàn trái pháo kích tàn nhẫn chung số phận với làng quê hiền lành, vô tội… Theo dân làng chạy đạn, đám con chiên của Cha sở cũng lưu lạc đó đây như những tội đồ oan uổng. Cha sở nhớ ngôi nhà thờ, nhớ xóm đạo nghèo khổ, nhớ vùng trời êm ả cũ. Ðại bác đã làm sụp đổ giáo đường? Tháp chuông đã bị xóa bỏ? Và Thánh thể? Cha sở ôm mặt. Chưa bao giờ Ngài biết buồn. Nhưng hôm nay Ngài buồn khôn tả. Vì sắp đến ngày Chúa giáng sinh.”

Cha sở bàn với các con chiên tản lạc để về thăm lại nhà thờ xưa. Chẳng ai dám theo cha. Ðám con chiên lưu lạc nín thinh. Cha sở ngó mấy gã chiên ghẻ. Mấy gã này nổi tiếng phá phách, bướng bỉnh cãi lời Cha và lười biếng tới nhà thờ. Ðã thế, mấy gã còn láo lếu, dám chọc ghẹo gái trước cổng giáo đường và bắt trộm gà, bắt trộm chim bồ câu của Cha sở nấu cháo nhậu nhẹt, đàn địch. Mấy tên này nói chúng sợ chết, không đi. Chúng bảo “Những người ngoan đạo chết mới được lên thiên đàng. Chúng con chết về địa ngục khổ lắm. Chúng con nhất định không về. Thưa Cha…”

Thế là… Cha sở vác cây thánh giá băng đồng, vượt đường. Ngài khởi hành vào nửa đêm 23. Ðoạn đường Ngài đi, chắc chắn nhiều gian khó gấp bội đoạn đường của các vì vua tới Bê Lem từ phương Ðông. Ngài đi chân đất, không mang theo lương thực. Gió lạnh cuối năm cắt da thịt Ngài. Tóc Ngài tung bay. Ngài hụt chân, ngã chúi xuống ruộng nước. Y phục Ngài ướt đẫm bùn.”

Cha sở tiếp tục đi. Bùn khô dần và quánh trên áo Ngài, dính chặt mình mẩy Ngài. Như máu của Chúa sau lần chịu tội cho nhân loại… Ðúng nửa đêm 24, Cha sở về tới ngôi nhà thờ. Ngài đứng trên đổ nát. Ngài đứng trên đất chết. Giáo đường chỉ còn là đống gạch vụn. Tháp chuông gục đổ. Thánh thể chìm dưới lớp gạch nát. Cha sở ứa nước mắt. Ngài không còn thì giờ làm gì khác hơn là dựng vội cây thánh giá lên đất chết. Và Ngài quỳ xuống cầu nguyện:

– Lạy Chúa, Chúa chịu khổ cho chúng con hạnh phúc. Chúng con theo Chúa, chịu khổ cho đời sau hạnh phúc. Hạnh phúc chỉ nở hoa tươi đẹp, ngát hương từ đau khổ. Kẻ nào biết đau khổ kẻ ấy sẽ được hưởng hạnh phúc, được hưởng ân sủng của Chúa.

– A men…

Cha sở ngạc nhiên. Ngài căng mắt hướng về phía phát ra âm thanh kỳ diệu giữa cô đơn, sợ hãi. Mấy gã chiên nhận mình là chiên ghẻ đang kính cẩn làm dấu. Cha sở ngước nhìn trời. Một vì sao lung linh thả ánh sáng, rơi lọt vào đôi mắt Ngài. Và nhờ ánh sáng huyền ảo đó, Cha sở thấy quê hương Việt Nam chết chóc quá lâu của Cha đang cựa quậy phục sinh trong đêm thánh vô cùng.

Duyên Anh”

Ôi, thật là đáng thương và thật là buồn. Ðành rằng việc làm của ông Cha Sở là đáng quý và cảm động. Nhưng hình ảnh mấy con chiên ghẻ quỳ gối cầu nguyện trước ngôi thánh đường đổ nát kia mới thật sự gây xúc động, khiến lòng ta rưng rưng thương cảm.

NS


--------------------
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Reply to this topicStart new topic
2 User(s) are reading this topic (2 Guests and 0 Anonymous Users)
0 Members:

 



Lo-Fi Version Time is now: 28th March 2024 - 10:19 PM