Đỗ Trung Quân: 'Tôi đã qua thời ngây thơ', Phạm Thành Nhân |
Đỗ Trung Quân: 'Tôi đã qua thời ngây thơ', Phạm Thành Nhân |
Nov 8 2014, 12:36 PM
Post
#1
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Đỗ Trung Quân Đỗ Trung Quân: 'Tôi đã qua thời ngây thơ' Hai năm nay, người ta không còn thấy Đỗ Trung Quân xuất hiện trên báo chí hay truyền hình với tư cách là nhân vật được nói đến. Anh từ chối hàng loạt cuộc hẹn phỏng vấn vì cho rằng mình không cần phải xuất hiện nữa. Mãi cho đến khi biết người sẽ thực hiện phỏng vấn là Phạm Thành Nhân thì anh mới nhận lời. - Anh quá đề cao tôi hay quá chảnh? - Tôi không đề cao bạn, cũng không chảnh, mà chỉ vì tôi biết tầm vóc của bạn và tôi tin rằng bạn cũng biết tôi là ai dựa trên mối quan hệ của chúng ta nhiều năm qua. Quả thực tôi đã chán việc phải lặp đi lặp lại những câu trả lời từng nói quá nhiều lần. Không ít khi tôi bảo người phỏng vấn “Em chịu khó về đọc lại những gì anh nói từ 10 năm trước đã rồi hẵng quay lại phỏng vấn tiếp, chứ bây giờ bảo anh nói lại cái đã nói rồi, để độc giả phải xem lại cái đã xem rồi thì vừa mệt cho anh, mệt cho em mà còn mất thời gian của độc giả nữa”. Ừ thì bạn có thể bảo tôi chảnh, nhưng ít nhất với tư cách là người được (bị) phỏng vấn, tôi luôn có quyền từ chối và luôn có quyền chọn lựa người sẽ ngồi với mình bởi nếu đó chỉ là một cuộc phỏng vấn theo kiểu giật gân, câu khách thì tôi xin kiếu. Vẫn là nhà thơ - Trong mắt của phần đông công chúng, anh là một thi nhân. Ngoài ra anh còn được biết đến như một họa sĩ, một nhà báo, một diễn viên và một người dẫn chương trình… Nói chung là “kính thưa các loại nhà”. Vậy, cá nhân anh nhận mình là…? - Tôi vẫn là nhà thơ. Với tôi, thơ là nghiệp, báo là nghề, vẽ là nghề, những cái khác chỉ là việc làm chơi. - Anh định vị mình là nhà thơ. Đồng ý! Thế thì trong tư cách nhà thơ, xin được hỏi tác phẩm của anh đâu? Chắc anh không phiền câu hỏi đó bởi nhà thơ, nhà văn, nhạc sĩ, họa sĩ hay nhà gì đi nữa cũng sẽ là vô nghĩa nếu không có tác phẩm. - Tôi không phiền. Trái lại tôi cho đó là một câu hỏi rất thú vị. Xã hội của chúng ta đang tồn tại đầy rẫy các “nhà” không tác phẩm, hay nói đúng hơn là "ăn mày dĩ vãng" trên những cái từng có. Khi tôi nói tôi vẫn là nhà thơ, tôi không định nói đến những bài thơ tôi viết trên blog mà là những bài tôi viết và vẫn còn cất giữ. Có những người đều đặn hằng năm xuất bản tác phẩm, có những người phải mất 10 năm mới trình làng tác phẩm mới. Song chắc gì những tác phẩm định kỳ ấy hơn được những tác phẩm được nuôi dưỡng nhiều năm? Hãy lấy thí dụ trường hợp của Phan Thị Vàng Anh, 10 năm mới ra được một tác phẩm, nhưng mỗi lần xuất hiện là một lần gây chấn động. Sự im lặng của một nhà văn, nhà thơ trong một thời gian dài có thể được hiểu là người ấy đã không còn viết được nữa, đã đứt vốn, hoặc cũng có thể là để tích tụ năng lượng. Tôi ở trường hợp thứ hai. Tác phẩm của tôi ư? Hãy đợi đấy! Tất nhiên “Hãy đợi đấy” ở đây không có nghĩa là một năm hay hai năm để độc giả phải đợi mà là một thời điểm ở tương lai. Tôi vẫn viết, và mọi người sẽ có dịp xem tác phẩm mới của Đỗ. - Như anh nói: Thơ là nghiệp, báo là nghề. Vậy hỏi anh một câu đơn giản: Nghề báo sướng không? - Sướng. Có nhiều người bảo nghề báo sướng vì được đi đây đó, gặp người này người kia. Tôi thì cho rằng nghề báo sướng vì được biết nhiều thứ. Có những chuyện không liên quan gì đến lĩnh vực của mình, nhưng vì là nhà báo nên tự nhiên ta vẫn phải biết. Từ chuyện kinh tế đến chính trị đến giáo dục… Nghiệp văn cho tôi nhìn vấn đề một cách nhân bản hơn. Nghề báo cho tôi thấy mọi chuyện rõ ràng hơn và chân thực hơn. - Thế mà có nhiều nhà báo lại không thấy sướng... - Tôi hiểu. Tôi quen nhiều nhà báo và họ không thấy sướng khi không thể viết điều họ muốn, phải tự kiểm duyệt mình trong từng câu chữ. Tuy nhiên theo tôi đó là chuyện thái độ của chính người làm báo. Quyền viết và viết như anh muốn, đúng như anh nghĩ là quyền tự do của anh, không ai tước đoạt được. Còn khi anh không viết hoặc tự kiểm duyệt mình thì đó là tự anh tước tự do của anh. Khi anh đã từ bỏ quyền viết như anh muốn thì anh không thể trách người khác kiểm duyệt anh. Sòng phẳng, phải không. - Vâng, rất sòng phẳng. Vậy xin anh sòng phẳng cho biết việc anh “lên bìa” tạp chí Time là vì con trai anh quá tôn sùng anh hay vì để chiều theo sở thích vĩ cuồng của bố? - Cả bạn và tôi đều biết rằng tấm ảnh Đỗ Trung Quân trên bìa tạp chí Time chỉ là một tấm ảnh do con tôi thiết kế tặng bố. Năm ấy cháu học năm nhất thiết kế đồ họa và sự thật thì chẳng phải cháu quá tôn sùng tôi hay tôi thích như thế mà là cháu muốn trêu tôi rằng bố còn lâu mới được như thế. Khi nhận tấm ảnh ấy, tôi vui vì con tôi đã biết hài hước. Khi xung quanh ta nhiều người đã không còn biết hài hước nữa thì việc cháu còn có thể hài hước là điều khiến tôi rất hài lòng. Ngu và ngây thơ - Nhân tiện nói về tuổi trẻ, mời anh nói một chút về tuổi trẻ của anh - về một thời anh không còn muốn nhắc đến! - Ai cũng có một thời tuổi trẻ mà khi nhìn lại chúng ta sẽ thấy mình đã làm được một số điều và làm hỏng một số điều. Tôi cũng vậy. Nguyên nhân bởi vì tôi ngu và còn quá ngây thơ. Thuở ấy, máu tôi còn nóng nên khi được khuyến khích, động viên, tôi đã làm nhiều việc, đến nay nhìn lại mới biết rằng đó là những việc không nên làm. Bởi thế nhiều lần khi được mời họp mặt nhân dịp kỷ niệm này kia, tôi đã không tham gia. Tôi biết chứ, khi người ta mời tôi là khi họ muốn xướng danh rằng trong hàng ngũ của họ từng có tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy tự hào khi đứng trong hàng ngũ ấy nên tôi xin phép vắng mặt. Cũng tương tự việc tôi bán xe. Trước đây tôi nghĩ rằng mình là một thằng làm thơ, đi chiếc xe Vespa nhìn cho đẹp. Chạy ngoài đường mọi người nhìn mình cũng thấy thích. Rồi một ngày kia khi dừng lại trước đèn đỏ, tôi quay nhìn ra phía sau và chợt nhận ra rằng tôi không thể đi chiếc xe đó được nữa bởi sau tôi là một em bé đang phải hứng khói do xe tôi xả ra mà không thể tránh đâu được cả trong cảnh kẹt cứng. Con người nhà báo hiểu về môi trường đã không cho phép chàng thi sĩ trong tôi hủy hoại môi trường. Tôi dần từ chối những việc làm ngây thơ ấy và từ chối luôn cả những sự cố tình ngây thơ đó đây. Quay lưng... đi chỗ khác chơi - Từ chối và từ chối…, phải chăng đó là lý do khiến anh nhậu ít đi, dù nhắc tới Đỗ Trung Quân người ta vẫn luôn nhớ hai điều - nhậu và phụ nữ? - Ai nói với bạn là tôi nhậu ít đi? Tôi chỉ ít đến những nơi vô ích, ngồi với những người nhạt nhẽo và nói những điều vô bổ. Chẳng hạn ngồi đây với bạn, tôi đã từ chối một cuộc nhậu khác vì tôi cho rằng đến chỉ để người ta ngắm, để triển lãm mình thì không nên đến làm chi. Bạn chắc cũng đồng ý với tôi rằng nhậu phải tùy theo không gian, thời gian, món nhậu, bạn nhậu. Tôi ngồi nhà hàng nhậu cũng được, ăn gì cũng được, lúc nào cũng xong, nhưng bạn nhậu thì phải xem lại. - Vậy còn chuyện phụ nữ? Tôi sẽ không đặt câu hỏi, anh tự nói đi! - Nhiều người thấy tôi đi với cô này cô kia, thay vì tìm hiểu xem đó là ai, đồng nghiệp hay người tôi đang phỏng vấn lại vội kết luận ngay Đỗ lắm bồ. - Nhưng cũng nhiều người đi với cô này cô kia, sao không ai nói mà lại cứ “chăm chú” vào anh? - Tôi hỏi ngược lại nhé! Bạn cũng đi với nhiều cô, đúng không? Những người biết bạn là nhà báo thì tự nhiên sẽ hiểu rằng bạn đang làm việc. Nếu người ta không biết bạn thì …chẳng có gì phải bàn cả. Một điểm nữa, nếu cái người đi với các cô đó là một chàng đẹp trai cỡ như Johnny Trí Nguyễn chẳng hạn thì cũng không có vấn đề gì hết. Ở đây tôi là nhà thơ (dù đang làm báo), lại xấu, nên mới sinh chuyện. Thật may là tôi có một người vợ rất hiểu chuyện nên đến nay gia đình tôi vẫn rất đầm ấm, hạnh phúc. - Tôi còn nhớ bài viết đầu tiên anh gửi cho tôi là bản viết tay, giờ thì anh ngày ngày đều có entry mới trên blog. Anh có định nói gì không? - Đó là cả một sự thay đổi phải không? Khách quan là do yêu cầu công việc. Chủ quan là tôi muốn được học, được biết thêm. Có người hỏi tôi rằng đến với Internet tôi mất gì, được gì? Tôi thì lại nghĩ ngược lại rằng nếu không có Internet tôi sẽ mất gì. Nếu không có Internet, tôi chỉ có thể biết tin tức qua bạn bè, qua báo chí, trong đó chắc chắn có rất nhiều thứ người ta không nói với tôi. Có Internet, tôi biết được những chuyện ở tận những xứ sở xa xôi khác, có bạn bè khắp nơi, biết cả những điều không ai nói ra. Trong thế giới ấy, tôi hoàn toàn tự do, kể cả việc tự do viết sai lỗi chính tả. - Để kết thúc, lại một lần nữa, không có câu hỏi nào cả. Mời anh phát biểu bất cứ điều gì anh muốn! - Những gì muốn nói tôi đã nói trong suốt buổi trò chuyện này. Tôi vẫn là nhà thơ và hiện nay tôi đang rất thoải mái vì mình có toàn quyền lựa chọn cuộc sống của mình - chọn nơi đi, chọn bạn bè, chọn điều để nói… Tôi đã có những khoảng thời gian ngây thơ và giờ thì đang cố gắng để giúp các bạn trẻ tiến lên. Nếu nhờ những việc tôi làm mà các bạn trẻ có một không gian rộng mở hơn để cống hiến, để khẳng định thì con tôi cũng được hưởng lợi ích ấy. - Anh có cần rút lại lời nào đã nói trong buổi hôm nay không? - Không. Bạn cứ viết như bạn muốn, tôi thậm chí không cần xem lại. Chúng ta tin nhau. Phạm Thành Nhân -------------------- |
|
|
Nov 8 2014, 04:49 PM
Post
#13
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Cỏ hoa cần gặp Có thể chấm dứt được rổi những nụ cười giễu cợt Rằng những ai nói về cỏ hoa là những kẻ không chạm hai chân trên mặt đất này Anh vẫn đến thăm em bằng bước chân có thật Vẫn không quên chùm hoa cúc cầm taỵ.. Anh không dửng dưng trước hạt gạo khó khăn ngày hai bữa Anh không quên những vất vả đời thường Anh biết rõ những giọt nước mắt em đôi khi thành chất độc Nhỏ xuống lòng mình loang lỗ vết thương Nhưng anh vẫn cần nói cùng em về hoa cỏ Về những vòm me không ai có thể đốn mất của mình Về những chiếc chuổng bồ câu màu hổng trên mái ngói Về tím đỏ ráng chiều, Về vạt nắng bình minh... Dẫu hoa đã từ lâu không có mặt trên những bàn ăn đạm bạc. Dẫu bóng mát vòm me chưa che tròn lưng những đứa trẻ con lượm rác ven đường. Dẫu đã xuất hiện quá nhiều kẻ vác súng săn tìm bầy chim thành phố. Và có người lạnh nhạt nhìn nhau nhân danh áo cơm Thì những kẻ mơ mộng còn rất cần đấy chứ Anh sợ vật giá leo thang nhưng cũng lo vầng trăng không mọc nữa đêm rằm Hay sợ trăng đã mọc rồi mà đầu anh vẫn cúi Bởi trái tim mình đã thành đá tảng rêu phong Nên anh vẫn muốn nói cùng em về hoa cỏ Ta xanh xao - nhưng hãy rất con người Ta phẫn nộ - nhưng chớ thành trái độc Ai vấp ngã ven đường, không một giọt lệ rơi Không một giọt lệ rơi vì mắt nhìn ráo hoảnh Vì mắt đã lạnh tanh những dung tục đời thường Nên anh cứ muốn nói hoài về hoa cỏ Để còn biết giật mình khi chạm một làn hương 01/10/1986 Tác giả: Đỗ Trung Quân -------------------- |
|
|
Nov 8 2014, 04:53 PM
Post
#14
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Cỏ hồng Ta đi qua thời cỏ hồng Cỏ đã héo đồi xanh đã úa Dấu chân cũ lẫn nơi nào trong cỏ Khi ta về hoa hoang dại mọc lên Con đồi dài - như em còn ngoan Lòng ta rụng trái thông khô thoảng thốt Ta qua dốc phía hoàng hôn tím ngắt Cỏ hồng xưa đổi sắc dưới chân mình Và ta buồn như mây trắng mông mênh Soi bóng suối - chú bé xưa ngồi khóc Công chúa nhỏ mang chùm hoa đi mất Tóc hiền ngoan theo gió lên trời Rồi chiều qua - ai ngồi cạnh bên đời Ðôi chân nhỏ như chút tình khép nép Và cuối dốc một người mơ được chết Ngọn cỏ hỗn thơ ấu ngậm trên môi Buồn ta bay thành bướm trắng lên đồi. Tác giả: Đỗ Trung Quân -------------------- |
|
|
Nov 8 2014, 04:56 PM
Post
#15
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Có một bài thơ không bươm bướm Không thể nói khác hơn rằng hôm nay - buổi sáng rất buồn. Anh mất nửa giờ ở ngã tư quen thuộc, chỉ vì một gã đụng người rồi bỏ chạy luôn ... Gã đụng người chạy luôn còn anh đứng lạị Rồi một "người anh em" đến làm chứng lập lờ. Anh mất nửa giờ và mất luôn ... nửa phần lương tháng - Hỏi em có thấy buồn không? Hỏi em có thấy buồn không rằng chiều nay anh đã có lần dừng trước người con gái hỏng xe Rất lịch sự xin được làm anh chàng hào hiệp Người con gái giật mình với cái nhìn nghi hoặc (!). Rồi bỏ mặc anh chàng cụt hứng đứng ngẩn ngợ.. Có những lúc lòng buồn anh tự hỏi Liệu lòng tin có cần chứng minh thư ? Ví dụ như em lỡ độ đường và anh dừng xe lại Em có ... mà thôi ! ... Anh đã có những ngày buồn như thế Trang thơ viết ra không có nổi chú bướm vàng Nhưng anh vẫn tin một hôm nào xuống phố Còn gặp những lòng người hóa bướm bay sang ... Tác giả: Đỗ Trung Quân -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 04:31 PM
Post
#16
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Có một chiều tháng năm "Thầy còn nhớ con không...?" Tôi giật mình nhận ra người đàn ông áo quần nhếch nhác Người đàn ông gầy gò ngồi sau tủ thuốc ven đường. "Thầy còn nhớ con không...?" Câu lặp lại rụt rè rơi vào im lặng. Hoa phượng tháng năm rơi đầy vỉa hè Rụng xuống trên vai người thầy học cũ "không... xin lỗi... ông lầm... tôi chưa từng dạy học xin thối lại ông tiền thuốc ... cám ơn..." Cuộc sống cho ta nhiều quên, nhớ, vui buồn Thầy học cũ mười năm không lầm được Thầy học cũ ngồi kia giấu mình sau tủ thuốc Giấu mình trong hoa phượng rụng buồn tênh. Còn biết nói gì hơn Đứa học trò tâm sự Người thầy cũ lại chối từ kỷ niệm Chối từ những bài giảng dạy con người đứng thẳng Biết yêu anh em- đất nước- xóm giềng Đứa học trò vào đời với trăm nghìn giông bão Bài học ngày xưa vẫn nhớ mãi không quên Và hôm nay... Bên hè phố im lìm Vành nón sụp che mắt nhìn mỏi mệt Câu phủ nhận phải vì manh áo rách Trước đứa học trò quần áo bảnh bao? Tôi ngẩn ngơ đi giữa phố xá ồn ào Những đứa trẻ tan trường đuổi nhau trên phố Mười năm sau nữa đứa nào trong số đó Sẽ gặp thầy mình như tôi gặp hôm nay? Tác giả: Đỗ Trung Quân 1987 -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 04:34 PM
Post
#17
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Có một ngày trong ngăn sách cũ có một chiều như thế trong đời trên vai tôi nàng khóc có một chiều mưa của khắp thế gian lặng trong một giọt nước mắt có một chiều như thế trong đời muối của mọi đại dương trên lưỡi tôi khô đắng có một chiều như thế mọi màu tím của hoàng hôn tím như không thể tím hơn được nữa run rẩy chùm hoa nhỏ tay nàng có một ngày cộng tất cả ly tan thành lặng im thảng thốt có một chiều trong ngăn sách cũ tình cờ còn nguyên vẹn một điều gì đã mất Tác giả: Đỗ Trung Quân cuối 1997 -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 04:38 PM
Post
#18
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Đọc lại shakespeare Tác giả: Đỗ Trung Quân Cả thế giới đều biết Cuối cùng thì chàng đã chết Cái chết không làm chàng run sợ Chẳng có gì quật ngã nổi chàng Cả những nhát gươm hằn thù sau lưng hay đối mặt Chỉ một điều duy nhất Buộc chàng lên ngựa lúc nửa đêm Phóng vụt qua bóng tối Vượt mọi tường cao Đêm ấy... Gã người hầu cấp báo Juliette ốm đau Mọi Roméo trên đời đều run sợ Khi người yêu ốm đau -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 04:40 PM
Post
#19
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
hoa ngọc của t.ngy Tác giả: Đỗ Trung Quân vườn đã hoang rồi hoa trắng ạ anh đã quên như chưa nhớ bao giờ hai đứa trẻ ngày xưa đã chết còn lại một người râu tóc lơ phơ đừng giữ mãi chùm hoa trắng ấy trắng giờ đây lên màu tóc ta rồi hoa đã chết sao hồn còn khắc khoải vẫn nhờ một người không đáng nhớ, em ơi anh ra đi một lần, biền biệt... vô tâm hơn một kẻ vô tình hoa trắng ạ ngờ đâu em hoá ngọc bao nhiêu năm tự le lói một mình DTQ 1998 -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 04:43 PM
Post
#20
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Hoa và đất Tác giả: Đỗ Trung Quân Khi con ra đời Cha gọi con là nụ hoa Cha gọi con là ngọn gió Cha gọi con là mặt trời Cha gọi con bằng tất cả Những từ ngữ đẹp nhất trên đời. Những buổi mai Cha vẫn đạp xe đi làm Cha kể chuyện con trong quán cà-phê Buổi chiều đi làm về Cha vẫn làm công việc thường ngày trên bàn viết Và vẫn lén hôn con Dù biết rằng râu ria sẽ làm giật mình - con khóc Con là một diệu kỳ Cha gọi con là nụ hoa Là mặt trời - là ngọn gió Khi rảnh rỗi cha vẫn giành phần giặt tã Đẩy nôi cho con yên giấc trưa hè Dù vì con, cha có hơi già Soi gương thấy râu mọc bất ngờ như cỏ Không sao Cha vẫn gọi con là ngọn gió là ánh sáng, là bầu trời Con là tất cả trên đời là tất cả. Khi ấy phía sau vừng sáng của con là bóng mẹ rất âm thầm Mẹ không làm thơ không viết văn nên chỉ gọi con bằng con của mẹ. Đôi mắt mẹ thâm quầng thiếu ngủ bao nhiêu đêm con khó nhọc trong người mẹ gầy đi, mẹ nhỏ nhoi đi đứng, vào ra như chiếc bóng để dành cho cha niềm hạnh phúc cho cha chạy nhảy trong nhà cho cha đích thực được làm cha mẹ tiêu hao quá nhiều sinh lực cha chỉ thức vài hôm Mẹ có mấy khi được ngủ nằm xuống, ngồi lên đêm hóa thành ngày dòng sữa dành cho con mẹ nổi gân tay Đã có bài thơ nào cho mẹ của con đây Cha không nhớ ra một điều đơn giản nhất nụ hoa nào có thể ra đời thiếu sự cưu mang của đất. -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 04:46 PM
Post
#21
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Huệ Tác giả: Đỗ Trung Quân mãi đến mười năm anh mới nhận ra mình đã mất ngôi nhà có khung cửa tối và ngã tư mưa bay mù trời những chiều về muộn em ướt như con chim sẻ lông xù lạnh run, cuống quýt nhấn chuông gọi cửa mãi đến mười năm tất cả những câu chuyện khôi hài ở đó (nhiều bắng vô số mẩu vụn thuốc lá vất trên thềm) mới thật sự hiện ra gương mặt phiền muộn của một tình yêu muộn như này kịp hết và ban mai chưa bắt đầu mãi đến mười năm anh đi qua bao nhiêu đường phố (Sài Gòn nhỏ bằng bàn tay) anh mới tin đại dương có thật đường chim bay có thật trừ nước mắt tầm tã trên vai anh ngày ấy không thật chút nào phải mất đến mười năm anh mới biết một nụ hôn dễ làm sao mà không thể mất đến mười năm anh mới thật sự tin rằng ta có một tình yêu như hoa huệ trắng tận khi úa tàn -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 04:48 PM
Post
#22
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Huế 1998 Tác giả: Đỗ Trung Quân chỗ nào cho bình yên thôi ta ngồi với cỏ ghế đời chông chênh quá chỗ nào cho bình yên? ngồi mỏi ta cứ nằm mây bay tự nghìn năm cuộc đời ầm ĩ quá ngủ được thì ngủ đi nghe được thì nghe đi trong lặng im lá cỏ giật mình ai điều gì cỏ ung dung trên đá thành quách cũ hao mòn chỉ tiếng chim bình thản an trong cành nhãn non -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 04:50 PM
Post
#23
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Không đề Tác giả: Đỗ Trung Quân tôi là con chim nhỏ một hôm đến giữa cuộc đời hót chơi dăm ba tiếng mặt đất nếu đầy đá sỏi tiếng hót xin làm những hạt mầm mong cây xanh mọc trên sỏi đá nếu sớm mai nào em gặp nụ hông trong vườn bất chợt dất là chút quà bé mọn tôi mang tặng mọi người tôi là con chim nhỏ đến giữa cuộc đời hót chơị.. đừng kiếm tìm nếu hôm nào em không gặp đừng kiếm tìm và đừng thắác mắc tôi đã bay đi những nụ hổng để lại nếu còn nhớ đến cánh chim xin em hãy chăm chỉ vun trổng chút quà bé mọn và khi vui vẻ hãy kể cho mọi người nghe như kể chuyện ngày xưa rằng :”ngày xưạ.. xa lắm... lầu rổị.. có một con chim nhỏ đến giữa cuộc đời hót -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 04:52 PM
Post
#24
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Không đề 5 Tác giả: Đỗ Trung Quân Tôi không có bi kịch Cho đến một ngày Tôi tẩy xoá những tì vết Tôi có một cuộc đời trắng Trắng tinh như tấm khăn sô Phủ xuống sự thật Bi kịch không phải lúc nào cũng màu đen ĐTQ 9/1998 -------------------- |
|
|
Lo-Fi Version | Time is now: 16th May 2024 - 04:13 AM |