Welcome Guest ( Log In | Register )

 
Reply to this topicStart new topic
> Nước đã xa nguồn, Khánh Hà
Tulip
post Sep 11 2014, 07:49 AM
Post #1


Hoa cô đơn
***

Group: Năng Động
Posts: 5,417
Joined: 28-October 08
Member No.: 516
Country







Nước đã xa nguồn


trong mơ thấy mẹ chưa già

thấy con bé bỏng như là thời xưa

buồn ơi buồn tiếng võng đưa

buồn ơi buồn tiếng gà trưa trễ tràng

thoảng hương hoa bưởi mơ màng

hay hương áo mẹ bàng hoàng tim con

tỉnh ra biết mẹ không còn

tỉnh ra thấy nước mắt con ướt đầm

Hôm nay là ngày giỗ mẹ. Nước mắt tôi ràn rụa khi hồi tưởng những kỷ niệm về người. Nỗi buồn nào theo thời gian rồi cũng phai nhạt, nhưng nỗi buồn mất mẹ cứ còn hoài. Mẹ tôi mất đã hơn mười năm rồi mà mỗi lần nhớ lại tôi vẫn thấy đau lòng như mới hôm qua.

Hình ảnh cuối cùng của mẹ trong tôi là buổi sáng tôi từ giã người đi vượt biển. Mẹ đưa chúng tôi ra đến cổng rồi trở vào một mình. Qua khe cửa rào đã đóng, tôi nhìn mẹ mặc áo xanh rêu, quần lụa đen, bước đi như xiêu đổ trên mảnh sân dài. Hẳn là lòng mẹ đang tan nát, mắt mẹ đang nhòa lệ, cũng như tôi.

Nắm chặt bàn tay đứa con gái năm tuổi đi bên cạnh như cầu cứu một sức mạnh, tôi cắn răng bước đi. Vĩnh biệt mẹ, vĩnh biệt ngôi nhà có giàn hoa giấy tím trên vòm cổng, có cây vú sữa và cây dừa bên giếng nước. Chúng tôi bước lên chiếc xích lô đang đậu sẵn. Xe chạy qua những dãy phó, những con đường. Tôi chẳng còn nhìn thấy gì, chỉ thấy lòng mình đang tan nát. Rồi mẹ sẽ sống ra sao khi còn lại một mình trong ngôi nhà vắng vẻ? Rồi tôi sẽ sống ra sao khi không có mẹ bên cạnh? Tôi cảm thấy mình như một cái cây vừa bị bứt rễ, đang rũ xuống, héo tàn.

Chúng tôi vượt biển thành công và định cư tốt đẹp trên xứ người. Cuộc sống mới có những lo nghĩ, bận rộn khiến tôi không có nhiều thì giờ rảnh để nhớ mẹ lúc ban ngày. Nhưng về đêm tôi thường mơ thấy mẹ. Tôi mơ thấy mình về lại ngôi nhà thơ ấu, giữa một khu vườn rộng trồng đủ các loại cây ăn trái. Trước sân là một bồn hoa lớn trồng hoa mười giờ viền quanh, bên trong lan đất và huệ chen chúc nhau. Hoa mười giờ như những chiếc đồng hồ đúng giờ, rực rỡ tím hồng vào đúng giữa trưa và xếp cánh khi mặt trời lặn. Hoa lan đất năm cánh màu hồng nhạt, thanh tú vươn mình trên đám lá xanh. Hoa huệ trắng muốt, thơm ngát, đơm thành từng cọng dài; mẹ thường cắt vào cắm trên bàn thờ Phật và bàn thờ ba tôi. Trong sân còn nhiều cây nguyệt quý tỏa hương nồng nàn về đêm và một hàng lựu mùa hè trổ hoa đỏ rực. Những trái lựu chín vàng bóng treo trên cành thấp lè tè mẹ vẫn dành cho tôi hái.

Ở xứ người tôi gần như có hai cuộc sống. Ban ngày lạc lõng giữa những người xa lạ và ban đêm hạnh phúc với những giấc mơ. Tôi thường nằm chờ giấc ngủ trong tâm trạng hồi hộp được về Ề quê Ể, được gặp lại mẹ.

Khi tôi còn nhỏ, mỗi lần mẹ đi đâu, ở nhà tôi không làm gì khác hơn là ngồi trên ngạch cửa để ngóng mẹ về. Thấy bóng mẹ từ đàng xa, tôi đã chạy u ra đón. Tôi thích được mẹ nắm tay thật chặt, được đi gần mẹ để ngửi mùi áo mẹ thơm tho dịu dàng. Bàn tay mẹ êm ái, mát mẻ biết bao khi người đặt lên trán tôi mỗi lần tôi đau ốm. Cũng bàn tay đó vững chắc dắt tôi đi qua những cây cầu khỉ chênh vênh hay những đoạn đường âm u, tối tăm. Giọng nói của mẹ ngọt ngào ru tôi bằng những câu ca dao, những truyện kể. Đêm nào trước khi ngủ tôi cũng đòi mẹ kể những truyện như Tấm Cám, Thạch Sanh Lý Thông, Phạm Công Cúc Hoa, hoặc đòi mẹ nói thơ Lục Vân Tiên, vè thầy Thông Chánh.... Mặc kệ tiếng cú rúc ghê rợn ngoài vườn, tiếng chó sủa trăng, tiếng gió run phần phật những tàu lá chuối, hoặc tiếng súng lẻ tẻ ở một đồn bót nào đó, được nằm an toàn bên cạnh mẹ tôi êm ái đi vào giấc ngủ.

Tôi cũng giúp mẹ được nhiều việc lắm. Công việc của tôi là mỗi sáng hốt mấy nắm lúa vãi ra sân cho đàn gà. Buổi chiều, khi nước lớn, tôi dùng chiếc gàu nhỏ múc nước tưới hoa cho mẹ. Tôi còn giúp mẹ hái rau nữa. Rau cải trời, rau dền mọc rải rác khắp vườn; rau mồng tơi lá xanh mơn mởn bò trên hàng rào. Tôi cũng giúp mẹ vo gạo, dọn cơm, rửa chén. Nhưng quan trọng nhất là tôi có thể giúp mẹ làm bánh. Mẹ tôi biết làm nhiều loại bánh tây. Trong xóm mỗi lần có đám tiệc, người ta thường đặt mẹ làm những quả bánh bắt bông đường, bánh sâm-banh, bánh hạnh nhân, bánh gai, bánh men.... Có lần tôi đang giúp mẹ vo tròn những viên bánh men thì một bà khách đến thăm, nhìn thấy. Bà la lên: ỀChị ơi! Coi con nhỏ vọc bột kia kìa!Ể. Mẹ tôi mỉm cười trả lời: Ề Không phải đâu thím, nó giúp tôi làm bánh đó! Ể Bà khách nhìn tôi vẻ thán phục làm tôi hãnh diện vô cùng.

Không phải lúc nào tôi cũng làm mẹ vui lòng. Một lần tôi đã nhìn thấy nước mắt của mẹ loang trên gối. Lần đó, tôi giận mẹ mấy ngày vì mẹ ngồi nói chuyện quá lâu với một ông khách và gần như bỏ quên tôi. Ông ta một dạo thường đến thăm mẹ tôi, mang theo rất nhiều quà bánh cho tôi, nhưng tôi không thích ông tí nào. Hôm ấy, thấy ông ta đến, tôi bỏ ra vườn thơ thẩn một mình và rồi cuối cùng ngủ quên trong một bụi cây. Khi mẹ tìm ra tôi, bế tôi vào nhà, tôi không chịu ăn cơm và không nói chuyện với mẹ trong nhiều ngày. Mãi đến khi mẹ hứa không gặp người đàn ông đó nữa tôi mới hết giận mẹ. Nhiều đêm sau đó, trong giấc ngủ mơ màng, tôi nghe thấy tiếng thở dài của mẹ và sáng ra trên gối người còn dấu nước mắt chưa khô...

Năm tôi lên bảy tuổi, mẹ tôi gởi tôi trọ học ở nhà một người bà con trên tỉnh. Nhũng ngày đầu xa mẹ, tôi không chịu đi học, không thiết ăn uống, chỉ khóc lóc đòi về. Một buổi sáng, tôi lẻn ra bến đò ngoài chợ, tìm ghe xuồng người quen để xin quá giang về nhà. Khi ghe vừa cập bến, tôi vừa mừng vừa lo sợ. Mừng vì sắp được gặp mẹ. Sợ vì biết mình đã làm trái ý người. Tôi bẽn lẽn bước vào nhà gọi mẹ. Mẹ tôi sững sờ nhìn tôi, buồn rầu và thất vọng. Suốt đời tôi không quên được cái nhìn đó. Buổi tối, mẹ tỉ tê to nhỏ, giải thích, khuyên răn tôi trở lại trường. Sáng hôm sau, mẹ tôi lại khăn gói đưa tôi lên tỉnh. Mẹ dẫn tôi đến trường xin với cô giáo cho tôi đi học trở lại. Mẹ đã khóc khi nói chuyện với cô giáo. Những giọt nước mắt của mẹ làm tôi xốn xang, ái ngại nên quyết tâm đi học.

Cuối năm đó tôi được lãnh thưởng. Khi ôm gói quà bọc giấy bóng kính có buộc nơ đến chỗ mẹ ngồi, tôi thấy mắt mẹ long lanh đẫm lệ vui mừng. Suốt thời đi học, ý muốn làm vui lòng mẹ là động lực chính khiến tôi cố gắng học hành. Tôi muốn có một nghề nghiệp vững chắc để phụng dưỡng mẹ tôi chu đáo, người mẹ đã cho tôi cả cuộc đời. Vậy mà tôi đã phải ra đi, bỏ mẹ lại một mình khi tuổi già bóng xế.

Ngày mẹ mất ở quê nhà, tôi nằm mơ thấy mình về lại ngôi nhà thời thơ ấu, chạy khắp vườn tìm mẹ mà không thấy. Trong nhà có rất đông bà con thân thuộc. Tôi hỏi mẹ đâu, người ta chỉ ra bờ sông. Tôi vội vàng chạy ra thì thấy một cỗ quan nằm đó. Tôi ôm chiếc quan tài gọi mẹ ơi, mẹ ơi....

Thức giấc, tôi biết rằng mẹ tôi đã mất. Tôi biết từ nay tôi chỉ còn có thể gặp mẹ trong những giấc mơ thôi.

Khánh Hà


--------------------

*******
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Reply to this topicStart new topic
2 User(s) are reading this topic (2 Guests and 0 Anonymous Users)
0 Members:

 



Lo-Fi Version Time is now: 28th March 2024 - 10:20 PM