Từ Ngữ, Ngô Đồng |
Từ Ngữ, Ngô Đồng |
Oct 10 2018, 03:16 PM
Post
#1
|
|
Bảo vệ tổ quốc Group: Năng Động Posts: 2,169 Joined: 17-December 08 Member No.: 1,269 Country |
Từ Ngữ Chiều nay – như mọi buổi chiều, dòng xe cộ lưu thông nườm nượp, triền đồi vàng khô cỏ cháy. Con đường sõng xoài nằm im chịu đựng, hàng cây lặng yên rũ nhánh thẫn thờ – mùa hè nhiều nắng, nắng như thiêu. Đã quen với hàng cọ một bên, hàng phong một bên, giải mây buồn thiu vì rừng bị cháy hàng loạt, không khí nặng nề, nặng nề hơn bao giờ, mây dầy đặc vì tro – tro từ những cánh rừng thông bạt ngàn xanh thẫm ngày xuân vài tháng trước. Rừng đã cháy và rừng đã héo – em hãy ngủ đi Rừng đã khô và rừng đã tàn – em hãy ngủ đi …(TCS) Và em phải ngủ thôi – em là chữ viết trên tờ giấy hoa tiên, em là nét mực bay bướm trên tờ giấy mỏng cánh gián, em là vần thơ nắn nót trên tập thơ đóng trang trọng bằng tay, em là chập chùng trang sách đưa bao người vào mộng – Em hãy ngủ đi. Rừng đã cháy. Như lẽ tự nhiên, như điều tất yếu, vũ trụ không ngừng luân chuyển, ngay cả những chòm sao Tử Vi – Trường Sinh cũng khi vượng lúc suy, thì ngày em “chữ viết rồng bay phượng múa” tàn phai cũng phải đến. Hàng loạt máy vi tính, hàng triệu triệu bàn phím gõ ra đời mỗi ngày, thì lọ mực tím ngày xưa, cây bút parker ngày nọ, đến cây bút bic bây giờ cũng sầu héo dung nhan. Mực pha bằng vài viên màu khô với nước sôi, chiết sang cái lọ có miệng rộng đủ cho ngòi bút chấm vào, xách toòng teng đi học. Cây bút là sự kết hợp hài hòa giữa quản bút bằng gỗ và những chiếc ngòi lá tre, ngòi bầu làm bằng thiết mỏng, có khuyết một lỗ nhỏ giữ mực, đủ cho mực len vào khe mỏng xuống giấy, dùng lâu ngày bị rỉ sét phải thay. Ngòi bút có tà, chỉ cần mài dũa hai bên nét chữ lại “phượng múa rồng bay” . Quản bút tròn làm bằng gỗ thông, chuốt vừa tầm tay cầm, sơn đủ màu sắc, có khía đủ để kẹp chặt chiếc ngòi. Đôi khi quản bút bị hư không còn giữ chặt ngòi bút, chỉ cần vài sợi dây thun cột vội, cũng đủ thảo được bài thơ. Tình giấy nồng nàn hương mực tím Thấm ngất ngây lòng ai nhớ ai Ngỏ lời sợ gió lùa bay mất Ghi trên trang giấy, nhớ những ngày! Viết xong dùng giấy chậm, thấm mực trên giấy sợ nhòe. Giấy thấm mực được gài vào một miếng gỗ hình cầu có núm để nắm, lăn tròn trên vần thơ vừa viết, vần thơ được in ngược vào trang giấy thấm. Bao câu thơ ghi trên giấy bị nhòe vì nước mắt đêm vu qui… Hoa nở để rồi tàn Trăng tròn để rồi khuyết Bèo hợp để ly tan Người gần để ly biệt Đã thành kỷ vật – kỷ vật một thời giấy – bút – mực. Mực tím từ hai viên màu đỏ một viên màu xanh – Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu thương Anh pha mực cho vừa màu áo tím. (Nguyên Sa) Sang đến bút parker – màu mực đen hay xanh, đã được pha theo công thức hàng loạt, hết mực đi mua một bình, tự bơm vào bút . Chiếc bút có mạ vàng, thường là phần thưởng cho ngày thi đậu đệ thất, đệ tam. Cây bút có áo bằng len xinh xắn. Các anh thích dùng bút bi hơn, vì tiện, nhưng góc túi áo trắng hay bị dấu mực loang. Rồi chẳng biết đến khi nào, chẳng cần đến bút, mười ngón múa như bay trên phím – chữ tuôn thành hàng trên màn ảnh sáng lóa trước mặt, chữ có nét tròn, chữ sắc cạnh, chữ thư họa, chữ hình chim, chữ hình lá, mực từ những ống bột, mực từ những luồng sáng, và in xuống giấy, những chồng giấy thật dầy. Ngón giữa thôi bị chai vì quản bút, những đầu ngón tay tà đi vì phím, sự chuyển đổi đồng bộ, nhịp nhàng. Những bản thảo xa xưa viết tay gạch xóa – bản thảo bây giờ không còn, chỉ là những hồ sơ (file) vô cảm, một tích tắc vô tình chúng biến mất đi, không lưu lại chút gì thân thiết. Quyển sách chứa những ngôn từ, thơ phú, tình yêu, mùi giấy mới nhạt nhòa, còn lại não nùng trắng tinh người đọc không hiểu điều gì còn đọng lại trong lòng giấy. Một tình yêu ép uổng chẳng hồn chẳng vía, giới thiệu em đến người đọc, mà em có còn nữa đâu? Có còn nữa đâu, giả dối nhìn nhau, khen nhau vẫn thế như thuở ban đầu, còn gì nữa đâu. Có phải em đã ngủ yên khi rừng đã héo, từ ngày bàn tay không còn biết nâng niu bút mực, là ngày em tàn tạ dung nhan – chữ chết dần trên trang giấy mỏng, tình phai dần theo ngày tháng đong đưa. Giới thiệu nhau chi nữa chỉ là thừa – nợ văn chương có lẽ vẫn theo nhau! Để những cuối tuần, từng tựa sách ngồi im chờ đợi, tha thiết gặp tri kỷ đến cùng, ly nước lạnh, miếng bánh thơm, không cần nhiều lời giới thiệu, chẳng cần lời ngỏ dài dòng, sách là sách, âm thầm chứa bao thương yêu giận ghét, bao nhánh đời gom lại thành sông – dòng sông êm đềm dù em diễn tả bao tang thương mất mát, dù em than khóc phận số không may. Nào là ngày nhà tan nước mất, nào là khi vận số Thúy Kiều, những mua bán đau lòng trinh tiết, mảnh gương soi thiếu phụ nuôi chồng. Ngập ngừng đi ở bao nỗi tả tơi, những dòng tơ thả tung không nơi đến. Đến khi em bật máu thổn thức sự lạm dụng nham nhở, vì không cần mực chẳng cần quản bút, những trang đầy chữ chen chúc hớ hênh. Em ơi! Rừng đã cháy và rừng đã tàn, em hãy ngủ đi… Còn hành hạ nhau biết đến bao giờ, ta ngồi khẩy phím khóc ngày đang sang. Ngô Đồng -------------------- ------------- |
|
|
Lo-Fi Version | Time is now: 14th November 2024 - 04:29 PM |