Sự Thật về Hồ Chí Minh |
Sự Thật về Hồ Chí Minh |
Oct 27 2010, 08:42 AM
Post
#13
|
|
Bảo vệ tổ quốc Group: Năng Động Posts: 88 Joined: 14-September 10 Member No.: 15,539 Country |
Đây là một huyền thoại đầy đủ tính chất dối trá, sự dối trá có hệ thống bắt nguồn từ nhân vật chính dối trá, sau đó được đám đàn em lợi dụng, dàn dựng sự dối trá gấp 100 lần sự dối trá khởi đầu. Dối trá có hệ thống, cố tình tô son trét phấn để tiếp tục lừa phỉnh cả dân tộc, hổ trợ chúng hợp thức hóa sự dối trá này trước công luận thế giới, nó không ngoài mục đích là kế tục chính sách độc đoán, độc đảng, tiếp tục đè đầu cởi cổ đồng bào, dùng huyền thoại Hồ tặc để cố lắp vùi tội ác giết người và đày đọa cả dân tộc suốt 70 năm thống trị. Sự mục rữa đạo lý, sự thối nát loang tỏa mặt trong và mặt ngoài của xã hội, bao gồm thế hệ con em bắt nguồn từ sự giả dối này mà ra. Mất đất đất, mất đảo, mất biển, mất rừng, hủy hoại Tây nguyên, bằng sự ngấm ngầm hiệp thương với giặc, qua mặt toàn dân cũng từ giả dối này mà ra. Đây là thứ giặc nội xâm, nó có sức lôi cuống kẻ u muội hám danh còn tàn hại gấp trăm lần giặc đỏ. Chưa đâu, nó còn lôi cuốn theo những kẻ u muội, ngu dốt nhưng hám lợi hám danh như đã nói trên, không biết mình là ai...sự ra đi cùng dòng người mang tâm trạng yêu quê hương, yêu dân tộc, chối bỏ sự giả dối thì nay trỡ về tiếp tục hổ trợ sự giả dối đang thời kỳ làm cho tổ quốc đổ gục trước giặc trong và giặc ngoài. Những kẻ đang ngoảnh mặt thờ ơ trước cơn quốc biến, sau khi thoát khỏi vòng kìm kẹp, đang hưởng tự do thay vì lấy tự do có được, ném cái nhìn bằng sự cảm thông cho bao lương dân quê nhà khao khát, cho đất nước sớm thoát khỏi họa diệt vong, thì ngược lại lấy sự tự do riêng để tìm thú vui riêng, mặc cho đất nước đang hồi nghiêng ngã...Hoặc là lấy cớ yêu quê hương, yêu hòa bình, trở về hoặc ở lại bằng sự thờ ơ hay bất đồng chính kiến, bỏ ngoài tay tiếng kêu vang thống thiết... Trỡ về ư..? ở lại thờ ơ..ư..? Tôi cho 2 đối tượng này là một chướng ngại, một vật cản, một sự gián tiếp, tiếp tay cho bọn dối trá tiếp tục hoành hành vết thương tổ quốc đang rỉ máu...là cố tình tiếp tay với giặc, gián tiếp hổ trợ nghị quyết 36 là 2 đối tượng này...
Đả đến lúc không còn khoan nhượng, không còn thờ ơ lặng nhìn, buộc phải nói những lời này; bởi vì, ai trong người cũng có giòng máu dân tộc Việt, ai cũng có trái tim yêu nước, chính vì có trái tim yêu nước yêu công lý, yêu tự do, xin hãy cho tổ quốc, cho đồng bào một cái nhìn, một sự quan tâm, sự chờ đợi kéo dài 35 năm trong khoắc khoải từ chúng ta không phải dolla, không phải để nhận sự bàng quan mà là tha thiết từ trái tim đầy tình yêu của những đứa con xa xôi hướng về họ. "Cây si PVĐ" bị đốn bỏ dã man vào năm 2005. Cột mốc cũng chỉ còn chữ "Hữu Nghị". Đảng CSVN không dám nhận thêm chữ "Quan". Xóa bỏ vĩnh viễn lịch sử để làm vừa lòng đàn anh TC -------------------- Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách
ngày nay quốc gia bại vong chỉ thấy chính phủ tắc trách. |
|
|
Oct 27 2010, 02:11 PM
Post
#14
|
|
Newbie Group: Members Posts: 4 Joined: 1-March 10 Member No.: 8,453 Country |
Hồ Chí Minh vô cùng gian manh, xảo trá, đáng ghê tởm ... chết rồi còn để lại một bầy ung nhọt bán nước hại dân. |
|
|
Oct 27 2010, 02:55 PM
Post
#15
|
|
Còm cõi Group: Năng Động Posts: 128 Joined: 8-December 09 Member No.: 6,853 Age: 48 Country |
Thật không thể tưởng tượng, chỉ có đầu óc man di mới có thể làm nên chuyện tài trời đối với dân tộc và gạt lừa thế giới. Nếu là con người có trái tim, có khối óc biết cảm xúc thì chỉ có nước đập đầu vào đá..nhục thật..! -------------------- |
|
|
Oct 27 2010, 04:21 PM
Post
#16
|
|
Bảo vệ tổ quốc Group: Năng Động Posts: 63 Joined: 1-April 09 Member No.: 2,386 Country |
Hồ Chí Minh vô cùng gian manh, xảo trá, đáng ghê tởm ... chết rồi còn để lại một bầy ung nhọt bán nước hại dân. Đã chết rồi nhưng mà còn để lại cái thây ma ăn hại, đái nát báo đời dân đói... -------------------- |
|
|
Nov 7 2010, 11:22 PM
Post
#17
|
|
Newbie Group: Năng Động Posts: 8 Joined: 5-August 09 Member No.: 4,343 Age: 61 Country |
Trời ... cha ơi là cha ... sao cha lại để cho người đời nguyền rũa cha như thế này! Thảo nào thằng em trời đánh Nông Đức Mạnh của tui ... nó nhất định không chịu để cho cha đi đầu thai làm súc vật mà cứ khư khư đem nhốt cha ở trong hòm kiếng Ba Đình... -------------------- ...long mạch ... căng quá... chắc sắp đứt ...
|
|
|
Nov 15 2010, 11:29 AM
Post
#18
|
|
Bảo vệ tổ quốc Group: Năng Động Posts: 13,947 Joined: 18-November 08 Member No.: 775 Age: 53 Country |
Hồ chí Minh đón Vi Quốc Thanh tại Hà Nội năm 1965 Cố vấn Trung quốc với Hồ Chí Minh Lich sử là thời gian đói với năm tháng, nó như một thứ lưới trời răng khắp vây bủa,không có một nhân vật ngoại lệ,không trừ ai. Bất cứ ở đâu lúc nào, thời nào không trốn thoát khỏi lịch sử.Hồ Chí Minh dược đảng cộng sản che đạy lấp liếm, nhưng cuối cùng chính những nhân vật cộng sự với ông đến lúc gần đất xa trờ cũng phải mở miệng; Trong cuốn “Ðại tướng Võ Nguyên Giáp-Tổng Tập Hồi Ký” do nhà xuất bản Quân Ðội Nhân Dân ấn hành đầu năm 2004, nơi trang 629, tướng Giáp viết: “Anh Trần Ðăng Ninh chuẩn bị sang Quảng Tây đón Ðoàn cố vấn quân sự Trung Quốc. Tôi yêu cầu anh Hoàng văn Thái tổ chức gấp cho mình đi trinh sát vị trí Cao Bằng…” Trang 636 viết: “Ngày 12 tháng 8, anh Trần Ðăng Ninh sang Quảng Tây đã trở về cùng với Ðoàn cố vấn quân sự Trung Quốc. Ðoàn gồm có các đồng chí Vi Quốc Thanh, Mai Gia Sinh, Ðặng Viết Phàm… đã có mặt ở Tả Phày Tử. Ðồng chí Vi Quốc Thanh trưởng đoàn, bắt đầu cuộc gặp các chuyên gia Trung Quốc đã sang trước cùng với cán bộ Ðại đoàn 308 để nắm tình hình…” Nơi trang 640 Giáp viết: “Buổi tối, Bác và tôi đi đến gặp đồng chí Trần Canh. Ðồng chí Trần từ Vân Nam đi thẳng sang đây đã tới Tả Phày Tử, trong khi chờ gặp, Bác đã tranh thủ thời gian làm việc với Ðoàn cố vấn, về danh nghĩa đồng chí Trần là khách mời của Bác”. HCM - tội đồ Hồ - Trần Canh Ðọc đoạn hồi ký của tướng Võ Nguyên Giáp. Chúng ta thấy rõ Hồ Chí Minh và những kẻ lãnh đạo Ðảng Cộng Sản VN tất cả chỉ là một lũ tay sai thấp hèn, không có một chút tư cách, phẩm chất tối thiểu của một người lãnh đạo quốc gia. Ðường đường là một vị nguyên thủ quốc gia, Chủ tịch nhà nước và nhân vật đứng hàng đầu quân đội là một vị Đại tướng Tổng Chỉ Huy quân đội của cả một nước mà khi biết tin đoàn cố vấn Trung Quốc vừa mới sang, thế mà ngay buổi tối hôm đó cả Chủ Tịch Nhà Nước lẫn Tổng Chỉ Huy quân đội Việt Nam đã dẫn nhau đến chầu chực để được gặp viên tướng Trần Canh. Thấy có nhục nhã không?! Nhẽ ra, họ phải đến xin gặp mình, đằng này ngược lại đi chầu chực để xin gặp họ! Ðọc sử nước nhà, ta thấy bọn Lê Chiêu Thống chỉ trông chờ vào quân đội nhà Thanh sang cứu viện. Bọn Lê Quýnh đưa Thái Hậu và Hoàng Gia sang Quảng Tây xin gặp Tuần Phủ Tôn Vĩnh Thanh. Thái Hậu xin với quân nhà Thanh giúp đỡ. Tâu xin vua Thanh cử binh sang đánh quân Tây Sơn. Tổng Lưỡng Quảng Tôn Sĩ Nghị bàn với liêu thuộc, nước Nam xưa thuộc Hán, Ðường… Nay thời thế đổi thay người nước họ không giữ nổi. Ðây là cơ hội tốt cho ta chiếm lấy làm quận huyện… Ngay khi quân Tầu vừa đột nhập nước ta. Chiêu Thống đã sai người lên biên giới đón. Tôn Sĩ Nghị đến Kinh Bắc, Chiêu Thống đến chào mừng, rồi đi theo quân Thanh. Ngày 20 tháng 11 Âm lịch năm 1788, Tôn Sĩ Nghị đem Chiêu Thống vào thành Thăng Long. Sĩ Nghị đóng đồn ở giữa mé Nam sông Hồng, bắc cầu phao giữa sông để tiện đi lại và chia quân ra đóng giữ các nơi. Chiêu Thống mời Nghị vào đóng ở điện Kinh Thiên. Sĩ Nghị cho rằng nơi đó bất tiện cho việc hành binh… Chiêu Thống hàng ngày đến dinh Nghị chầu chực tâu việc cơ mật quân quốc. Lịch sử Việt Nam và lịch sử nước Tầu cứ diễn đi diễn lại cái trò cầu viện, mà lần cầu viện nào cũng bị lợi dụng. Từ năm 1950 đến năm 1954 Hồ Chí Minh mang danh Chủ tịch Nhà Nước VN Dân Chủ Cộng Hoà, bốn lần sang Bắc Kinh xin cầu viện, lần thứ nhất đến Bắc Kinh vào ngày 31 tháng 1 năm 1950, rồi qua Moscow, lần thứ hai Hồ Chí Minh đến Nam Ninh ngày mồng 5 tháng 2 năm 1951, lần thứ ba đến Bắc Kinh năm 1952, lần thứ tư đến Liễu Châu gặp Chu Ân Lai, nói là để họp, nhưng thực chất là Chu Ân Lai ra lệnh cho họ Hồ ký hiệp định Genève. HCM bí mật sang Quảng Tây ngày 16-01-1950 HCM – người đứng thứ 2 từ phải sang, bí mật sang Quảng Tây ngày 16-1-1950. Trong Tổng Tập Hồi Ký của Võ Nguyên Giáp có mô tả: “Đầu năm 1950, Bác ra nước ngoài. Từ lâu Bác đã là một cán bộ của quốc tế Cộng Sản. Trong quá trình hoạt động, Bác luôn luôn gắn bó với phong trào và cơ quan lãnh đạo. Đây là chuyến đi bí mật… về danh nghĩa, đây là phái đoàn của Trung Ương đảng ta qua gặp đảng Cộng Sản Trung Quốc. Dọc đường đi khi quan hệ với địa phương, anh Trần Đăng Ninh đóng vai trưởng đoàn. “Bác tới Bắc Kinh chỉ gặp và làm việc với các đồng chí Lưu Thiếu Kỳ, Chu Ân Lai, Chu Ðức, Mao Trạch Ðông đã qua Liên Xô trước đó một thời gian. Các đồng chí Trung Quốc nói Bác sẽ gặp Mao Chủ tịch ở Liên Xô. Bác lưu lại Bắc Kinh ít ngày, rồi đi tiếp sang Liên Xô. Trước ngày lên đường, Bác bảo tôi làm một tờ tường trình về tình hình quân sự, Bác nói: “Chú viết ngắn cần nêu được những vấn đề lớn người nghe thông báo sẽ là đồng chí Stalin.” Tôi viết tờ trình 8 trang đọc xong Bác nói “được”. Các cuộc kháng chiến chống ngoại xâm trong lịch sử Việt Nam trước đây rất cam go, nhưng ông cha ta luôn luôn tự lực bảo vệ nền độc lập dân tộc, không cần cầu viện ngoại bang. Vì các ngài biết rõ sẽ bị lợi dụng và rất nguy hiểm… chỉ có những kẻ manh tâm, không tin nơi chính bản thân mình, không dựa vào dân mới đi cầu viện ngoại bang gây họa cho dân tộc! Cả ngàn năm qua, các triều đại Trung Hoa đã nhiều lần đem binh hùng tướng mạnh để chinh phục nước Việt Nam, nhưng đều bị thất bại. Nước Tầu tuy to lớn đông dân, nhưng không bao giờ mạnh những lần chúng xâm chiếm được Việt Nam chỉ dựa vào bọn tay sai phản quốc theo xin cầu viện. Từ năm 1950, khi cầu viện Trung Quốc để chống Pháp, Hồ Chí Minh và đảng CSVN đã tự nguyện làm phiên thuộc, thần phục Trung Quốc, hoàn toàn vâng lệnh Bắc Kinh, từ những phong trào chính trị như rèn cán chỉnh quân, Cải Cách Ruông Đất, các chiến dịch hành quân Bắc Kinh đã đưa cố vấn chính trị và quân sự sang chỉ huy điều khiển các chiến dịch Đông Khê, Cao Bằng, Thấp Khê, Lạng Sơn, kể cả chiến dịch Điện Biên Phủ năm 1954. khoảng năm 1964-1965 HCM sang Tàu nhận vợ con – ảnh này do Tân Hoa Xã phổ biến. Trong lịch sử Việt Nam kể cả thời kỳ Bắc thuộc 1000 năm, chưa bao giờ nhà cầm quyền Trung Quốc kiểm soát Việt Nam chặt chẽ như vậy. Điều này không phải do tài ba của Đảng CS Trung Quốc mà do Hồ Chí Minh và tập đoàn lãnh đạo Ðảng Cộng Sản VN rước voi về dày mả tổ! Với mưu đồ bành trướng về phương Nam và mục tiêu đầu tiên là nước ta, bọn cầm quyền Bắc Kinh đã hóa trang bộ mặt như trên sân khấu kinh kịch. Kẻ thù của chúng ta thay đổi mầu sắc trên cùng một khuôn mặt “Hán Tộc”. Hát bài “Quốc tế ca”, một thứ chủ nghĩa bành trướng kiểu mới dán nhãn hiệu Mác-Xít bọn này khoác áo mầu đỏ diễn vai bạn bè đồng chí để cố vấn và cổ súy cho Ðảng Cộng Sản VN chống đế quốc theo ý chí của Bắc Kinh, biến VN thành một tỉnh tiền đồn gìn giữ phên dậu phía Nam cho chúng, gọi là: “theo sự phân công quốc tế”. Tướng Giáp thuật lại trong “Tổng Tập Hồi Ký”, tr. 624, việc phân công quốc tế này như sau: “Trong một buổi làm việc ở MátxCơVa cùng với Stalin, có cả Mao Trạch Ðông, Bác đề nghị Liên Xô giúp trang bị cho mười đại đoàn bộ binh và một trung đoàn pháo cao xạ. Stalin nói: Yêu cầu của Việt Nam không lớn nên có sự phân công giữa Trung Quốc và Liên Xô… Khi trở về Bắc Kinh, Bác đề nghị Trung Quốc cử cố vấn sang giúp Việt Nam, nay mai sẽ đánh lớn. Ngay sau khi Bác trở về nước cuối tháng 3 năm 1950, các bạn Trung Quốc đã nhanh chóng thực hiện những cam kết… Tháng 4 năm 1950, hai trung đoàn của 308 đi theo đường Hà Giang qua Mông Tự (Vân Nam) nhận vũ khí. Tiếp đón một trung đoàn của 312 đi theo đường Cao Bằng qua Hoa Ðông (Quảng Tây). Bạn cũng chở gấp vũ khí sang Cao Bằng để trang bị tiếp tế cho hai trung đoàn khác phải ở lại chiến trường đối phó với quân địch.” Để bạn đọc có cái nhìn đúng đắn và chân thật hơn về họ Hồ. Tôi lại trích dẫn một số đoạn hồi ký của ông Hoàng Tùng, nguyên là Bí Thư Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam, nguyên Tổng Biên Tập Báo Nhân Dân, cơ quan ngôn luận của đảng. Trong cuốn sách “Những kỷ niệm về bác Hồ” có đoạn ông viết: “Bác sang Trung Quốc, Mao đưa Bác vào quỹ đạo của Mao. Sang Liên Xô Stalin lại đưa Bác vào quỹ đạo của Stalin. Chuyến đi Trung Quốc và Liên Xô năm 1950 của Bác là chuyến đi gian khổ”. HCM - Tội đồ - Chu Ân Lai, HcM Chu Ân Lai mới chỉ là thủ túc của Mao Trạch Đông, chưa phải là chính Mao, thế mà HCM đã sa vào lòng như con sa vào lòng cha. Đoạn hồi ký ngắn của Hoàng Tùng đã là một minh họa chính xác về thái độ lông bông. Không có một định hướng nào, ông luôn luôn bị người khác lèo lái. Đấy, con người chính trị cao cả của đảng Cộng Sản Việt Nam là như thế, tư tưởng Hồ Chí Minh là như thế. Ở một đoạn khác ông Hoàng Tùng viết: “Mùa Thu 1950 Trung Quốc phái hai đoàn cố vấn sang Việt Nam, một đoàn chính trị do La Quý Ba làm cố vấn. La Quý Ba trước là bí thư của Mao, Bí thư Sơn Tây. Ông này là người nghiêm chỉnh, phục Mao Trạch Đông như một ông Thánh. Ông ta là người tin cẩn của Mao. Còn Tổng cố vấn về quân sự là Vi Quốc Thanh. Đoàn cố vấn quân sự đông hơn. Vì nó có đủ cả bộ máy quân sự. Ta không hiểu thâm ý của Trung Quốc, họ muốn sửa ta. Họ sang để giới thiệu kinh nghiệm Trung Quốc. Lý luận Mao Trạch Đông, lý luận quân sự, tổ chức quân đội. Việc đầu tiên của họ là sửa quân đội của ta đã. Họ sửa cả đảng trong quân đội cho nên mới lập ra chức chính ủy, trước ta chỉ có chính trị viên! (…) Năm 1951 đoàn cố vấn thực hiện chỉnh đốn quân đội ta. Các chỗ khác họ chưa đụng tới. Đại Hội Đảng năm 1951 đại biểu nước ngoài tới dự chỉ có La Quý Ba, bên Kampuchia có Xiên Hiêng (sau phản bội). Phía Lào có một đại biểu. Tại Đại hội, La Quý Ba phát biểu chủ yếu về thuế nông nghiệp. Sau đó ta bắt đầu đánh thuế. Họ đem các nề nếp từ Trung Quốc sang, đem kinh nghiệm chỉnh phong từ Diên An sang. Sau khi Đại Hội Nguoi CCRD2ta không nói gì đến Cải Cách Ruộng Đất năm 1952. Mao Trạch Đông và Stalin gọi Bác sang, nhất định bắt Bác phải thực hiện Cải Cách Ruộng Đất. Sau thấy không thể từ chối được nữa, Bác mới quyết định phải thực hiện Cải Cách Ruộng Đất. Năm 1952, sau khi đi Trung Quốc và Liên Xô về, Bác chuẩn bị cho hội nghị cán bộ đầu năm 1953, quyết định Cải Cách Ruộng Đất. Trung Quốc cử đoàn cố vấn sang, bao gồm cố vấn công an, cố vấn tổ chức, cố vấn tuyên truyền, Đoàn cố vấn CCRÐ do Kiều Hiểu Quang làm trưởng đoàn, Kiều là Phó bí thư tỉnh ủy Quảng Tây. Họ muốn qua Cải Cách Ruộng Ðất để chỉnh đốn lại Đảng ta. Thời gian từ lúc tiến hành CCRÐ đến lúc dừng lại là 3 năm. Khi đó tôi thường được dự họp Bộ chính trị do đó cũng biết một số việc. Đó là việc làm thí điểm ở đồng bằng và chọn đồn điền Nguyễn Thị Năm. Nguyễn Thị Năm tức là Cát Thành Long có một người con làm Trung đoàn trưởng ở cục chính trị của Văn Tiến Dũng, gia đình bà trong dịp tuần lễ vàng có hiến 100 lạng vàng. Bà còn tham gia công tác của Hội Phụ Nữ từ năm 1945 đến năm 1953. Tôi chưa đến đó lần nào. Các anh Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt, Lê Đức Thọ thường hay ăn cơm ở nhà bà. Gia đình Nguyễn thị Năm cũng giống như các gia đình Đỗ đình Thiện, Trịnh văn Bố giúp đỡ rất nhiều cho cách mạng, chọn địa chủ Nguyễn thị Năm để làm trước là do có người mách cho cố vấn Trung Quốc. Họp Bộ Chính Trị, Bác nói: “Tôi đồng ý có tội thì phải xử thôi, nhưng tôi cho là không phải đạo nếu phát súng đầu tiên lại nổ vào người đàn bà, mà người ấy lại cũng giúp cách mạng. Sau cố vấn Trung Quốc La Quý Ba đề nghị mãi, Bác nói: “Thôi tôi theo đa số, chứ tôi vẫn cứ cho là không phải” và họ cứ thế làm…” Ôi! Ai che chở cho người dân được an toàn trong lúc này đây? Hiến pháp năm 1946 đâu? Bổn phận của quyền lực quốc gia là bảo vệ tính mạng, tài sản, và bảo vệ phẩm giá con người để đâu? Tôi xem sách sử, thấy những người làm chính trị xưa nay, ai cũng biết bảo vệ uy quyền quốc gia, coi trọng danh dự, tính tình cương trực. Họ biết nhìn xa trông rộng, xử sự linh hoạt, thấu rõ các cục diện chính trị để xử lý công việc cho phù hợp với những việc xảy ra… Sách sử cũng có ghi chép nhiều vị sứ thần của nước ta qua triều đình nước Tầu. Tuy là một nước nhỏ nhưng không bao giờ họ làm mất thể diện quốc gia. Họ có trí sáng suốt và rất nhậy bén để ứng phó đối đáp với vua quan nước Tầu, cũng phải thán phục và nể trọng các sứ thần của ta chuyện đi sứ thì nhiều, Mạc Ðĩnh Chi được cử sang nhà Nguyên, Trung Quốc cũng ở vào tình thế khó khăn như Án Anh sang nước Sở. Nguyên Mông bấy giờ là một đế quốc lớn mạnh, còn Ðại Việt là một quốc gia nhỏ bé. Các quan đại thần triều Nguyên phần lớn đều cao lớn (tạng người Mông Cổ thạo cỡi ngựa, bắn tên , ăn nhiều sữa, đạm động vật từ nhỏ), bên cạnh đó Mạc Ðĩnh Chi lại quá nhỏ bé. Bọn quan đại thần nhà Nguyên nhìn thấy Mạc Ðĩnh Chi như vậy, cho nên tỏ thái độ rất khinh ông. Ý thức được vẻ kỳ thị đối với mình của quan lại Trung Quốc, Mạc Ðĩnh Chi chủ động tấn công. Ðại Việt sử ký toàn thư cho biết: “Một hôm, viên Tể Tướng mời ông vào phủ cho cùng ngồi. Lúc ấy, đương hồi tháng 5, tháng 6. Trong phủ có bức trướng mỏng thêu hình con chim sẻ vàng đậu cành trúc. Ðĩnh Chi vờ ngỡ là chim sẻ thực, vội chạy đến bắt. Người Nguyên đều cười ồ, cho là phương xa bỉ lậu. Ðĩnh Chi kéo bức trướng xuống xé đi. Mọi người đều lấy làm lạ hỏi tại sao. Ðĩnh Chi trả lời: “Tôi nghe người xưa vẽ cành mai chim sẻ, chứ chưa thấy chim sẻ đậu cành trúc bao giờ. Nay trong bức trướng của Tể Tướng lại thêu cành trúc với chim sẻ. Trúc là bậc quân tử, chim sẻ là kẻ tiểu nhân. Tể Tướng thêu như vậy là tiểu nhân trên quân tử, sợ rằng đạo của tiểu nhân sẽ mạnh, đạo của người quân tử sẽ suy. Tôi vì thánh triều mà trừ giúp bọn tiểu nhân.” Mọi người đều phục tài của ông (1). Rõ ràng ở đây, chúng ta thấy Mạc Ðĩnh Chi cố tình dậy cho lũ quan lại nhà Nguyên Mông vốn tự phụ là hiểu biết, một bài học về thẩm mỹ và đạo học. Ngoài câu chuyện trên, Ðại Việt sử ký toàn thư còn ghi lại bài Phiến Minh (bài “Minh về cái quạt”). Mạc Ðĩnh Chi làm theo yêu của vua Nguyên. Bài Phiến Minh này, là một trong những bài “Minh” hay nhất từ trước đến nay của nước ta và hầu như những người hiểu biết chữ Hán xưa nay, ai cũng thuộc lòng bài ấy. Nhưng để làm nổi bật một con người thông minh mẫn tiệp tuyệt đỉnh, có tài xuất khẩu thành chương, trí tuệ dân gian đã tạo ra hàng chục câu đối gán cho Mạc Ðĩnh Chi, Trần Quý Nha trong Công dư tiệp ký tục biên , có lẽ là người đầu tiên, ghi lại những giai thoại về chuyện đối đáp một bên là đám quan đại thần nhà Nguyên ngạo mạn với một bên là Mạc Ðĩnh Chi “đơn phương độc mã”. Ðọc kỹ những câu thách đối của các viên quan nhà Nguyên, cho thấy đều rất khó. Ðó là: - Có câu cố ý dùng “điệp từ”, như quá quan trì, quá quan bế, nguyện quá khách quá quan (qua cửa quan chậm, cửa quan đóng, mời khách qua đường qua cửa quan). - Có câu lại dẫn điển, từ các chữ có sẵn trong sách vở thánh hiền Trung Hoa, như:Xúc ngã, kỵ mã, Ðông Di, chí nhân giả? tây di chí nhân giả? (Chạm ngựa ta cưỡi là người Ðông Di, hay là người Tây Di – câu này ở sách Mạnh Tử) hoặc như câu: Quách khiếu tưởng đầu, đàm Lỗ luận: Tri trí vi tri trí, bất tri vi bất tri, thị tri (chim chào mào kêu ở đầu tường, học sách Luận Ngữ. Biết thì bảo là biết, không biết thì bảo là không biết, ấy là biết câu này ở sách Luận Ngữ.) Có câu lại dùng lối nói bóng gió, như: Nhật hóa vân yên, bạch trú thiên tàn ngọc thỏ (Lửa mặt trời, khói đám mây, ngày trắng đốt tàn con thỏ ngọc). Tất cả những câu thách đố đã được nhiều viên quan hay chữ nhà Nguyên chuẩn bị trước đều bị Trạng Nguyên Mạc Ðĩnh Chi đối lại ngay tức khắc mà câu nào cũng đối rất chỉnh, hơn nữa có câu còn xuất sắc hơn cả câu xuất đối. Thí dụ như câu ra: Quá quan trì, quan quan bế, nguyện quá khách quá quan, đã dẫn ở trên mà được ông Trạng họ Mạc đối lại là: Xuất đối dị, đối đối nan, thỉnh tiên sinh tiên đối (ra đối dễ, đối lại khó, mời Tiên sinh đối trước), thì thật vừa hay vừa tài tình, lại nói lên một chân lý không ai có thể bác bỏ được. Tư liệu lịch sử cũng như văn học Việt Nam, đều ghi chép chuyện Mạc Đĩnh Chi là danh thần nhà Trần; nổi tiếng học giỏi tài cao trong những cuộc đấu trí ở nước ngoài, khiến vua quan nhà Nguyên phải vị nể Danh nhân văn hóa cũng có nhiều giai thoại, tác giả: Vũ Ngọc Khánh viết, Mạc Đĩnh Chi (MĐC) thông minh từ nhỏ, lại rất chăm chỉ học hành, có tài ứng đ ối mau lẹ. Năm 1304, vua Trần Anh Tông mở khoa thi để kén người tài trong bốn cõi. Năm ấy, ông thi đỗ Trạng nguyên với điểm loại ưu. Hôm nhà vua ban cho mũ áo , rất ngạc nhiên thấy MĐC chỉ là một chàng trai có vóc người nhỏ, thấp , tướng mạo xấu xí. Vua Anh Tông có ý không muốn dùng ông. M-ĐC bực lắm, không nói gì cả, về nhà viết bài phú “Ngọc tỉnh liên “ (Cây sen trong giếng, ngọc), ông tự ví mình như một thứ sen thần mọc trong giếng ngọc . Bài phú được dâng lên vua Anh Tông. Từng câu, từng chữ trong bài phú đã làm cho vua Anh Tông bừng tỉnh và thốt lên : “Mạc Trạng nguyên quả là bậc thiên tài, có tiết tháo”. - MĐC là người rất liêm khiết, thẳng thắn, được tiện không lấy làm của riêng, giàu sang phú quý đối với ông không có ý nghĩa gì, cho nên được người đời ca tụng. Một lần, vào năm 1323, vua Trần Minh Tông cho gọi viên quan nội thị đến nói nhỏ : - Nghe nói các quan và dân chúng đều quen MĐC là người liêm khiết, thẳng thắn lắm. Trẫm định thử xem có đúng như thế chăng? Nói đoạn , vua Minh Tông lấy 10 quan tiền đặt vào tay viên quan nội thị, rồi nghe sát tai thì thầm to nhỏ. Viên quan nội thị tâu: - Thần sẽ làm đúng như ý bệ hạ sai bảo. Sáng ấy, Mạc dậy sớm hơn thường lệ. Trời còn chưa sáng rõ , ông đã tập xong hai bài quyền. Ông vươn người hít thở không khí trong lành của buổi sớm ban mai. Xong công việc thường lệ , ông lững thững vào nhà. Vừa bước lên bậc cửa, bỗng ông kêu lên kinh ngạc : - Ô kìa ! tiền của ai đánh rơi mà nhiều thế kia? Ông nhặt lên đếm, vừa tròn 10 quan. Ông thầm nghĩ : “Quái ! Đêm qua không có ai lại chơi, sao có tiền rơi? “. Ông vội vã khăn áo chỉnh tề, vào yết kiến nhà vua : - Tâu bệ hạ, thần sáng nay có bắt được 10 quan tiền ở trước cửa nhà, hỏi khắp cả mà không ai nhận, thần xin trao lại để bệ hạ trả lại kẻ mất của. Vua Minh Tông mỉm cười gật đầu : -Không ai nhận tiền ấy thì người cứ lấy mà dùng… -Thưa bệ hạ , tiền này không ít, người mất của chắc xót xa lắm, nên tìm người trả lại thì hơn. - Nhà ngươi yêu tâm, cứ giữ lấy mà dùng. Tiền thưởng lòng chính trực , liêm khiết của nhà ngươi đấy. Mạc Đỉnh Chi bấy giờ mới vỡ lẽ ra là nhà vua đã thử lòng ông. Ông chào tạ ơn trở về. CÂU ĐỐI Ở QUAN ẢI Năm 1308, MĐC nhận chiếu chỉ của vua Anh Tông đi sứ nhà Nguyên. Dạo ấy vào đầu mùa hạ, tuy trời ít mưa, nhưng đã mưa thì mưa như đổ nước từ trên trời xuống; đường sá, đồng ruộng, nước trắng băng một màu, việc đi lại gặp trở ngại lớn. Chính vì vậy mà đoàn sứ bộ đến qua ải chậm mất hai ngày. Quan coi ải một mức không cho qua. M ĐC bực lắm, toan quay trở về nhưng nghĩ đến mệnh vua mà mình gánh vác chưa trọn nên nán lại xin đi. Ngẫm nghĩ hồi lâu , viên quan coi ải nói : - Nghe nói ngài là người có tài văn chương, tài ấy sao không sử dụng lúc này? Bây giờ tôi ra một vế câu đối, nếu đối thông suốt, sẽ mở cửa ải; bằng không,xin mời ngài quay lại . Yên lặng giây lát, viên quan nọ hí hửng ra đối : - Quá quan trì , quan quan bế, át quá khách quá quan. (Đến cửa ải chậm, người coi cửa đóng cửa không cho khách qua ) Không cần suy nghĩ lâu, MĐC đối ngay : - Xuất đối dị, đối đối nan, thỉnh tiên sinh tiên đối. (Ra đối thì dễ, đối lại thì khó, mời tiên sinh đối trước). Quan coi ải vái ông hai vái, tỏ ý phục tài, rồi mở cửa cho đi. Trích dẫn trong sách các ông trạng ở Việt Nam của Vũ Ngọc Khánh Cũng chuyện đi sứ cuối thế kỷ thứ XVI đầu thế kỷ thứ XVII. Vua Lê Thần Tông cử sứ thần Giang văn Minh (2) đi sứ sang nhà Minh. Bằng tài ứng đối hùng biện của mình. Ông đã gỡ cái nợ Liễu Thăng cho nước ta. Năm 1639, vua Minh nhắc lại truyền thuyết Cột đồng Mã Viện với lời nguyền diệt chủng thâm độc “Ðồng Trụ Chiết, Giao Chỉ Diệt”, (Cột đồng gẫy thì dân Giao Chỉ diệt vong), và ra vế đối “Ðồng trụ chỉ kim đài dĩ lục” (Cột đồng đến nay đã rêu xanh.) Nghe xong Giang Văn Minh đối lại ngay: “Ðằng Giang tự cổ huyết do hồng” (Sông Bạch Ðằng Giang tự cổ huyết do hồng) (Sông Bạch Ðằng từ xưa máu còn đỏ). Câu đối quá sắc sảo, đanh thép quá sức! Vua Minh tưởng sẽ làm nhục được ông, nhục được nước Ðại Việt, không ngờ ngược lại bị nhục! Tức tối, căm giận bầm gan tím ruột, hắn cho mổ bụng, moi gan ông, nhưng vẫn phải kính nể đưa thi hài ông về tận quê quán Ðường Lâm (3). Vua Lê Thần Tông và cả triều đình bằng nghi thức trọng thể quốc táng với lời điếu: “Sứ bất nhục quân mệnh, khả vị thiên cổ anh hùng”, (Ði sứ chẳng làm nhục mệnh vua, xứng đáng là bậc anh hùng ngàn năm.) Ðã kể truyện đi sứ, cũng phải nói tới các sứ thần phương Bắc đến nước ta. Tất cả đều phải tuân thủ mọi luật lệ, nghi lễ của triều đình Ðại Việt nước ta như qua cổng thành: buộc phải xuống ngựa, bưng chiếu đi bộ, hai tay dâng chiếu… ÐVSKTT, tập II, tr 169 chép: “Vua Nguyên Khai Mã Hợp Mưu (4), Dương Tông Thị sang báo tin lên ngôi (5) và trao cho một quyển lịch. Bọn Mưu đi ngựa đến tận đường ở cầu Tây Thấu Trì không xuống ngựa. Những người biết tiếng Hán, vâng lệnh tiếp chuyện, từ giờ Thìn đến giờ Ngọ, khí giận càng tăng. Vua sai Thị Ngự Sử Nguyễn Trung Ngạn ra đón. Trung Ngạn lấy lẽ bẻ lại. Hợp Mưu đuối lý phải xuống ngựa bưng chiếu đi bộ. Vua rất hài lòng. Tiền nhân ta nhiều vị vua uy đức vẹn toàn, lòng dạ các ngài thanh sạch luôn luôn lo cho dân cho nước. Không mưu đồ riêng như bọn lưu manh lên cầm quyền từ năm 45 đến nay. Cái nguy hiểm hơn nữa là họ hoàn toàn bất lực đối với đoàn cố vấn Tầu, cứ một mực cúi đầu vâng lệnh. Việc này cũng do những đảng viên cao cấp như ông Hoàng Tùng thuật lại. Ghi chú: 1) ÐVSKTT. Sdđ, Tập II, tr. 93 2) Sứ thần Giang Văn Minh, là một nhà ngoại giao văn tài thao lược xuất sắc. Ông sinh năm 1582. Tại làng Mông Phụ, Ðường Lâm, năm 1637 được vua Lê Thần Tông cử đi sứ sang nhà Minh. 3) Ðường Lâm hiện còn nhà thờ họ sứ thần Giang Văn Minh. Ðường Lâm thuộc thị xã Sơn Tây, là nơi duy nhất trong nước có hai vị Vua trong một làng. (Phùng Hưng (761-802) và Ngô Quyền (898-994)) cùng được sinh ra trong một làng. Nên Ðường Lâm còn được gọi “Ấp hai Vua”, ở đây có đền thờ Phùng Hưng và Ngô Quyền. 4) Phiên âm tên Hồi Giáo Mahmud 5) Vua Nguyên lên ngôi, nói ở đây là Nguyên Thái Ðịnh Ðế Đọc đoạn hồi ký trên của Hoàng Tùng Ủy Viên Bộ Chính Trị, trước hết ta thấy những kẻ lãnh đạo Đảng Cộng Sản là bọn người vong ơn bội nghĩa đối với những người đã nuôi dưỡng họ, vì tấm lòng yêu tổ quốc, họ lầm tưởng người Cộng Sản tranh đấu cho độc lập dân tộc. Và ta có thể hỏi ai lãnh đạo cách mạng Việt Nam? Ai làm chủ tịch đảng Cộng Sản Việt Nam? Ai làm chủ tịch nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa? Hồ Chí Minh hay cố vấn Trung Cộng La Quý Ba? Và như thế là bản tuyên ngôn độc lập mà Hồ Chí Minh long trọng đọc trước quốc dân ngày 2/9/45, với ba mục tiêu: Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc chỉ là một trò bịp bợm, lừa dối, cổ kim Đông Tây chưa hề thấy. Nhưng đứng về mặt lịch sử đây là một vết nhơ lớn, vì ông Hồ là Chủ Tịch Đảng Cộng Sản Việt Nam, kiêm Chủ Tịch nhà nước Việt Nam, mà hoàn toàn không có quyền quyết định việc gì của nước mình; đối nội cũng như đối ngoại đều do viên cố vấn Tầu quyết định. Đọc các hồi ký của cán bộ đảng trong thời kỳ này, đâu đâu chúng ta cũng thấy sự có mặt của cố vấn chuyên gia Trung Quốc, từ chiến dịch biên giới, chiến dịch Ðiện Biên Phủ, rồi Cải Cách Ruộng Ðất cố vấn Trung Quốc hoàn toàn chỉ đạo cán bộ Việt Nam họ biến Ðảng Cộng Sản VN và quân đội Việt Nam thành công cụ để thực hiện ý đồ của họ. Bởi người lãnh đạo chóp bu của Việt Nam tình nguyện chọn họ làm chỗ dựa, thì đây là cơ hội ngàn vàng, Mao trạch Đông không thể bỏ qua. Thế là thật nhanh, thật gọn, thật êm, họ lợi dụng mê hoặc bằng tình đồng chí anh em. Bắc Kinh nắm chắc ban lãnh đạo Ðảng Cộng Sản Việt Nam để tranh giành thuộc địa với người Pháp. Họ âm mưu dùng quân đội Việt Nam đánh Pháp đoạt được nước Việt mà không cần quân đội Trung Quốc đánh chiếm như ở nước Tây Tạng… Thâm độc hơn nữa họ dùng người Việt giết người Việt, và dùng chính người Việt tự hủy diệt văn hóa truyền thống của dân tộc mình, phá các di tích lịch sử trong các chiến dịch Cải Cách Ruộng Ðất, bài trừ phong kiến hoàn toàn do cố vấn Trung Quốc chỉ đạo, việc này cũng được áp dụng ở Campuchia. Mao Trạch Ðông dùng Polpot (để diệt chủng), ở Việt Nam – Mao Trạch Ðông dùng Hồ Chí Minh. Họ Mao còn thâm độc hơn cả Minh Thái Tổ với ảo tưởng có thể xóa sạch hiện tại và quá khứ của một dân tộc từng có mấy ngàn năm lịch sử. Minh Thái Tổ phải dùng quân đội nước Tầu. Nhưng Mao Trạch Ðông chỉ cần nuôi dưỡng cán bộ Việt Nam như Hồ Chí Minh, ngay từ ban đầu họ đã “trù mưu tính kế” cướp nước ta và cũng chủ trương triệt phá văn hóa bằng cách mượn tay Ðảng Cộng Sản Việt Nam. Ðây là mục tiêu chính trị hàng đầu của Bắc Kinh. trông mặt mà bắt hình dong – con lợn có béo thì lòng mới ngon… Đây là diện mạo Hồ Chí Minh, nó biểu lộ bản chất cao qúy lương thiện hiền triết hay gian xảo qủy quyệt ác tâm thì đã quá rõ. Từ trước tới nay có nhiều người vẫn cho Hồ Chí Minh là một nhà lãnh đạo thông minh, có uy tín quốc tế. Về vấn đề này, tôi lại trích dẫn một đoạn hồi ký của tướng Giáp để bạn đọc đánh giá, nơi trang 603 ông viết: “Buổi tối, khi chung quanh đã yên tĩnh, Bác ngồi ngập ngừng rồi nói với chúng tôi: “Liên Xô phê bình ta chậm làm cách mạng thổ địa. Ðồng chí Stalin trỏ hai chiếc ghế hỏi mình: “Ghế này là ghế của nông dân, ghế này là của địa chủ, người cách mạng Việt Nam ngồi ghế nào?” tới đây, chúng ta phải làm cách mạng ruộng đất, Trung Quốc hứa sẽ giúp ta kinh nghiệm và phát động quần chúng tiến hành cải cách ruộng đất… Bác kể thêm, trong một buổi làm việc thấy có cuốn họa báo Liên Xô đặt trên bàn, Bác cầm đưa Stalin, xin đề nghị ký một chữ làm kỷ niệm. Stalin vui vẻ ký rồi chuyển cho đồng chí Môlotốp, Kaznlôvích ngồi bên ký tiếp. Bác mang tờ báo về nhà khách. Nhưng hôm sau không còn thấy tờ báo! Bác không bình luận gì về việc này. Liên Xô đã công nhận nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, nhưng có thể còn đang cân nhắc mức độ công khai hóa quan hệ mật thiết với ta.” Thông thường nhân cách con người có thể đánh giá qua cung cách ứng xử. Trường hợp Hồ Chí Minh, một cá nhân gắn liền với danh nghĩa một quốc gia. Chủ tịch Đảng CS cũng vừa là Chủ tịch nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, gồm cả hai tư thế, danh dự mà y hành xử theo kiểu “bồi bàn” thì thật là bất hạnh cho dân tộc! “Trong một buổi làm việc thấy có một cuốn họa báo Liên Xô đặt trên bàn, Bác cầm đưa Stalin, xin đề nghị ký một chữ làm kỷ niệm”. Qua lăng kính chính trị, đây có phải là cung cách hành xử kiểu chủ tớ hay nô bộc, chư hầu hay không? Cung cách ngoại giao của một vị chủ tịch nhà nước, trước các nguyên thủ quốc gia khác mà như thế ư? (Chộp một tờ họa báo Liên Xô trên bàn, rồi xin chữ ký làm kỷ niệm!) Các bạn xem sách sử Ðông Tây có thấy vị vua, vị Tổng Thống nhà nước nào mà cung cách hành xử ngoại giao quốc tế như Hồ Chí Minh không? Chưa hết cái gen “nô bộc – chư hầu” còn truyền sang nhiều thế hệ lãnh đạo Ðảng Cộng Sản VN. Từ dòng máu Việt Gian Hồ Chí Minh lại được bọn Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng… những đứa con thừa tự chánh dòng Việt Gian cấy ghép phôi thai do Bắc Kinh đẻ ra dị dạng đủ kiểu… Nay là mô hình “Việt Trung hợp tác toàn diện”. Qua mô hình này chúng đã bán đứng đất nước cho giặc. Bọn chúng sang chầu Bắc Kinh cung cách không khác Hồ Chí Minh. Làm nhục quốc thể và làm tay sai cho ngoại bang hại dân hại nước thì khá hơn Lê Chiêu Thống rất nhiều! Nhưng hưởng dục lạc thì không kém vua chúa phong kiến Trung Hoa! Trần Nhu -------------------- KHAI TỬ ĐẢNG!
|
|
|
Dec 4 2010, 07:04 AM
Post
#19
|
|
Tình yêu chớm nở Group: Năng Động Posts: 2,139 Joined: 15-February 10 Member No.: 8,154 Country |
Báo chí của Đảng trót dại hay họ đang tự diễn biến Chắc không cần giải thích nghĩa của từ dại trong tiếng Việt, hay phải trả lời câu hỏi “dại là gì?”. Vì ai mà không biết điều đơn giản đó, điều mà đứa trẻ lên ba khi đã bắt đầu biết nói biết chơi một cách hoàn chỉnh là nó hiểu. Vậy mà hình như cả một bộ máy truyền thông của đảng và chính quyền nhà nước Việt nam ta mấy hôm vừa rồi lại mắc “dại”, mà cái dại này quá ngây ngô mới buồn cười, đây là suy nghĩ của cá nhân tôi khi đọc bài viết trên Thông Tấn xã Việt Nam nhan đề “Bác bỏ bộ phim xuyên tạc về Chủ tịch Hồ Chí Minh” của tác giả đạo diễn – NSND Đào Trọng Khánh và rất nhiều các báo khác trong hệ thống báo chí của chính quyền cũng đăng lại tin này. Linh Mục Nguyễn Hữu Lễ, Chủ Tịch Hội Đồng Cố Vấn và Yểm Trợ (Theo Doithoai) Theo bài báo của tác giả Đào Trọng Khánh cho biết bộ phim sự thật Hồ Chí Minh là của một nhóm người lưu vong ở hải ngoại đã thực hiện bộ phim tài liệu nói trên hòng xuyên tạc lịch sử vu cáo, bôi nhọ về Chủ tịch Hồ Chí Minh với những hình ảnh nghèo nàn, chắp vá và những luận điệu vu cáo của những kẻ thực hiện. Và nếu những ai đọc bài báo này của tác giả Đào Trọng Khánh thì bạn đọc sẽ tự tìm hiểu và được biết rằng Bộ phim “Sự Thật về Hồ Chí Minh” của Phong trào đòi lại tên Sài Gòn thực hiện, bộ phim đã được phát hành hơn 1 năm trước đây do Linh mục Nguyễn Hữu Lễ và cộng sự tiến hành xây dựng và trình chiếu om sòm ở hải ngoại. Từ đó đến nay bộ phim này đã dần dần theo các phương tiện truyền thông đi vào từng ngõ ngách gia đình người Việt Nam từ hải ngoại đến trong nước ai ai cũng biết. Quan khách ngồi kín nhà hàng trong buổi tiếp tân ra mắt cuốn phim “Sự Thật về Hồ Chi Minh”. Cũng như mọi bộ phim khác, phim nào cũng vậy người ta chỉ xem một lần cùng lắm là hai lần đối với những người chậm hiểu thì bộ phim “Sự thật về Hồ Chí Minh” cũng thế. Với thời gian hơn một năm thì đa phần mọi người đã quên nó về cả nội dung lẫn tên phim thì việc bài báo này của tác giả Đào Trọng Thi lại là hành động khuấy động cho bộ phim này trở lại, vì những người chưa biết và chưa xem phải tìm xem cho thỏa trí tò mò. Được biết cách đây khoảng hơn một năm khi bộ phim “Sự Thật về Hồ Chí Minh” được công bố ở hải ngoại thì trong nước, trên các tờ báo, radio, TV cũng đã đồng loạt phản bác và chỉ trích về bộ phim này. Vậy tại sao bỗng dưng những ngày này báo chí nhà nước lại nhắc lại sự kiện không có lợi này để làm gì? Nếu ai theo dõi tin tức trong và ngoài nước thường xuyên sẽ dẽ dàng tìm được câu trả lời thỏa đáng, đó là có lẽ nó liên quan tới sự ra đời của tổ chức chống cộng mới ở Austrlia mấy ngày vừa qua, đó là việc “Thành lập và ra mắt tổ chức LỰC LƯỢNG DÂN TỘC CỨU NGUY TỔ QUỐC tại Australia”, mà Linh Mục Nguyễn Hữu Lễ, tác giả của bộ phim “Sự thật về Hồ Chí Minh” lại là Chủ Tịch Hội Đồng Cố Vấn và Yểm Trợ của Lực lượng Dân tộc cứu nguy Tổ quốc này . Vì sao báo chí trong nước lại dại như vậy khi tuyên truyền không công cho các lực lượng chống phá hay là họ đang tự diễn biến thông qua một bài báo của tác giả Đào Trọng Khánh để quảng cáo và khuếch trương cho giúp cho Lực lượng Dân tộc cứu nguy Tổ quốc mới ra đời này? Chủ tịch Hồ Chí Minh Anh hùng giải phóng dân tộc, Nhà văn hóa kiệt xuất Việt Nam (Theo Chinhphu.org) Chưa hết, cũng nhờ bài báo của Thông tấn xã Việt nam mà bạn đọc biết được một chi tiết mới, đó là biết đến Quyết định 505/QĐ-TTg ngày 21 tháng 04 năm 2010, do Phó Thủ tướng Nguyễn Thiện Nhân ký phê duyệt “Đề án tổ chức kỷ niệm 120 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 – 19/5/2010), 20 năm Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa Liên hợp quốc (UNESCO) công nhận Hồ Chí Minh là “Anh hùng giải phóng dân tộc, Nhà văn hóa kiệt xuất Việt Nam” (1990 – 2010)”. Nghĩa là Chính phủ nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt nam đã thừa nhận rằng UNESCO chỉ công nhận Hồ Chí Minh là “Anh hùng giải phóng dân tộc, Nhà văn hóa kiệt xuất Việt Nam” (1990-2010) chứ không phải UNESCO công nhận Hồ Chí Minh là “Anh hùng giải phóng dân tộc, Danh nhân văn hóa thế giới” như đảng CS Việt nam và chính quyền nhà nước tuyên truyền dối trá bấy lâu nay. Bởi làm gì có chuyện UNESCO công nhận Chủ tịch Hồ Chí Minh là danh nhân văn hóa bao giờ đâu? Trước kia đảng và nhà nước ta toàn tự sướng, bịa đặt bốc phét nâng bi lãnh tụ để lừa gạt dân chúng trong nước đó chứ là mgì có thật. Một bài báo của đảng xuất hiện không đúng thời điểm rất dễ gây cho bạn đọc hiểu lầm và suy diễn, nếu không phải vì những lý do phân tích nêu trên thì còn những lý do nào khác? Xin bạn đọc góp ý cho mọi người cùng biết. Người xưa dạy rằng “Cái tốt thì khoe ra, cái xấu xa thì đậy lại”, vậy mà không hiểu tại sao Thông tấn xã Việt nam và các cơ quan báo chí khác bỗng dưng khuấy lại cái hũ “Sự thật về Hồ Chí Minh” vốn quá nặng mùi, không mấy thơm tho ra để nhằm mục đích gì? Cá nhân tôi chỉ thấy bài báo trên hoàn toàn phản tác dụng tuyên truyền theo chức năng của báo chí cách mạng của đảng và nhà nước, mà ngược lại hình như nó rất có lợi cho các thế lực thù địch lợi dụng trong chiến lược Diễn biến hòa bình hay ta còn gọi là hành động tự diễn biến từ trong đánh ra. Tại sao truyền thông và báo chí của đảng trước đại hội mà lại dại một cách ngây ngô như thế? Hay là họ cố tình dại vì lợi ích của ai đó, hòng tạo bước ngoặt bắt đầu chiến dịch đánh phá nhằm để hạ bệ thần tượng Hồ Chí Minh trước đại hội XI? Ngày 26/11/2010 -------------------- Khù khờ thì bảo...giai tơ. Khôn lanh thì bảo...hái mơ bao lần??? |
|
|
Lo-Fi Version | Time is now: 16th November 2024 - 02:30 PM |