Welcome Guest ( Log In | Register )

21 Pages V   1 2 3 > » 

TốTâm
Posted on: May 20 2012, 04:49 AM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513























  Forum: BỘ SƯU TẬP CÁC LOÀI HOA - CHIM MUÔNG - THÚ VẬT · Post Preview: #124518 · Replies: 1 · Views: 1,788

TốTâm
Posted on: May 20 2012, 04:47 AM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513



Nghệ thuật đồ gỗ: QUÁ SIÊU.























  Forum: BỘ SƯU TẬP CÁC LOÀI HOA - CHIM MUÔNG - THÚ VẬT · Post Preview: #124517 · Replies: 1 · Views: 1,788

TốTâm
Posted on: May 20 2012, 04:35 AM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513






.Vẻ đẹp ma mị của hoa dơi - Một loài hoa kỳ lạ.

Một loài hoa đẹp, có hình dạng khá đặc biệt với nhiều điểm giống loài dơi với... hàm răng lớn màu đen, hoa dơi có tên gọi khoa học là Tacca Chantrieri.
Mặc dù có hình dáng khá đáng sợ, nhưng hoa dơi là loài hoa được yêu thích của nhiều người. Chúng thường được mang về trồng trong vườn, tuy nhiên loài hoa này cũng có chút đòi hỏi khó tính về khí hậu. Nếu sử đụng đúng kĩ thuật trồng trọt, chúng sẽ phát triển tốt.



Loài hoa này có thể tìm thấy tại những vùng nhiệt đới của Australia, Đông Nam Á và Châu Phi



Hoa dơi không thích nghi với khí hậu quá nóng và khô, và loại đất thích hợp nhất để trồng
là xốp và có đặc tính thoát nước cao













Và trông loài hoa dơi này cũng "hơi giống" như...
con quái vật ngoài hành tinh Predator vậy!


  Forum: BỘ SƯU TẬP CÁC LOÀI HOA - CHIM MUÔNG - THÚ VẬT · Post Preview: #124516 · Replies: 0 · Views: 1,114

TốTâm
Posted on: Feb 15 2012, 09:37 AM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513



Mẹ và Bé





Một sự cảm xúc trào dâng trong tôi khi nhìn tận mắt đứa bé sắp sửa ra khỏi cánh cửa tình yêu của người mẹ sau chín tháng mười ngày ắp yêu mang nặng.

Hình ảnh này cũng là hình ảnh quay lại trong trí tưởng tượng của tôi cũng 8 lần như vậy đối với mẹ tôi. Nhưng đây là lần đầu tiên, tôi mới chứng kiến tận mắt, không phải chứng kiến tận mắt bà chị đang nằm bê bết máu vì đau mà vẫn nở nụ cười tươi vì hạnh phúc, mà tôi cảm nhận ra rằng, trong đó có mẹ tôi lúc sanh tôi ra cũng cùng tâm trạng như vậy, cũng 8 lần vừa rặn vừa đau nhưng tràn ngập niềm vui và hạnh phúc, tôi như chợt tỉnh, nhận ra thiên chức rõ nét của người mẹ, sự hình thành từ trong nôi để trở thành đứa bé và chào ánh sáng bình minh, cả hai thật cao đẹp và thiêng liêng.. tạo hóa hình thành con người quả tình không đơn giản, chỉ có tình yêu vô bờ, biến nỗi đau banh da xẽ thịt thành tình yêu mới có chúng ta ngày hôm nay. Cũng từ hôm nay, tôi mới ngộ ra rằng: Cái điều làm cho người ta nhớ mãi không bao giờ quên, đó là cái điểm khởi đầu của cái sướng nhất và cái đau nhất. Một thân hình nguyên vẹn ra đời trên một thân thể phải cắt rạch bê bết máu, phải thức trắng hàng đêm, chắc chiu mớm sữa. Đừng quên cái giây phút thiêng liêng chứng thật cho sự hy sinh vô bờ đánh đổi có ta ngày hôm nay thưa các bạn, và tôi cũng mong rằng các bạn cũng cùng tâm trạng như tôi, hảy mở to mắt và nhìn cho kỹ, không phải để tò mò mà là để nhớ, nhớ cái đau nhức nhối, nhớ cái ngồn cội khởi đầu tạo ra ta là người, tôi cũng hy vọng các bạn như tôi sau khi xem, hình ảnh này sẽ ám ảnh suốt cuộc đời, vì nếu các bạn quên nó đi, tức là các bạn đánh mất nguồn cội của các bạn.

Nhân ngày lễ tình yêu, tôi post cái youtbe này chúc phúc cho những người mẹ, chúc lành cho những đứa con đã, đang và sắp sữa chào đời, phải thực sự xứng đáng với sự hy sinh cao cả, luôn hướng về nguồn cội bằng tình yêu trong sáng thủy chung, để khỏi phải trở thành con người phản phúc, phản bội, phản bội tiền nhân, phản bội giống nòi..
  Forum: VĂN DO THÀNH VIÊN PLEIKU PHỐ NÚI SÁNG TÁC · Post Preview: #121352 · Replies: 0 · Views: 1,063

TốTâm
Posted on: Feb 11 2012, 05:04 PM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513






“Cá Chép trông trăng”

























  Forum: BỘ SƯU TẬP THỜI TRANG - CÁC LOẠI · Post Preview: #121163 · Replies: 0 · Views: 920

TốTâm
Posted on: Feb 9 2012, 11:36 AM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513







Chân dung bà thứ phi Mộng Điệp.

Bà thứ phi Mộng Điệp của Bảo Đại .

Bà thứ phi Mộng Điệp của Bảo Đại vừa qua đời ngày 26/6 tại Pháp, thọ 87 tuổi.

Ngày 26/6 tại Pháp, bà Mộng Điệp, thứ phi của vua Bảo Đại đã qua đời, thọ 87 tuổi. Dù có 3 người con với Bảo Đại, nhưng những năm cuối đời, bà thứ phi phải sống trong cô quạnh nơi đất khách.
"Bà Mộng Điệp còn lưu giữ nhiều tài liệu quý về cựu hoàng Bảo Đại. Dù xa quê hương bà vẫn lo hương khói cho Đức Từ Cung và vua Bảo Đại trong chính căn nhà của mình trên đất Pháp".


Bà Mộng Điệp và Cựu hoàng Bảo Đại khi ở Hà Nội.

Cuộc đời thứ phi Mộng Điệp

Bà Mộng Điệp ở Hà Nội trước khi lấy vua Bảo Đại. Ảnh do nhiếp ảnh gia Võ An Ninh chụp.

Bà Mộng Điệp được bà Từ Cung trao áo mũ đảm nhận việc lo hương khói cho Hoàng tộc.

Bà thứ phi Mộng Điệp ngồi trước biệt điện ở hồ Lak.

Bà Mộng Điệp (bìa phải) cùng vua Bảo Đại (đứng giữa) trong một chuyến đi săn tại Buôn Mê Thuột.- được con chim Trĩ. Từ đó Mộng Điệp mới bắt đầu ăn nhậu.

Bà Mộng Điệp tại Nha Trang.

Bà Mộng Điệp và bà Từ Cung trong chuyến xây chùa Khải Đoan tại Buôn Mê Thuột.

Bà Mộng Điệp chụp với cựu hoàng Bảo Đại tại Pháp.

Bà Mộng Điệp tại phòng khách của mình ở quận 12 Paris, phía trên là bức tranh vẽ cựu hoàng Bảo Đại khi mới lên ngôi.

Bà Mộng Điệp trước bàn thờ của gia đình thờ Đức Từ Cung, vua Bảo Đại và hai con trai của mình.
  Forum: LỊCH SỬ - VĂN HÓA - BÌNH LUẬN · Post Preview: #120983 · Replies: 0 · Views: 543

TốTâm
Posted on: Feb 9 2012, 11:23 AM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513







Cựu hoàng Bảo Đại ở Paris.


Chuyện 'phòng the' gây sốc của ông hoàng Bảo Đại

Từ khi đến tuổi lớn, đêm nào, Bảo Đại cũng phải có một người đàn bà nằm bên, mỗi đêm một người.

Bảo Đại (1913 - 1997) có tên húy là Nguyễn Phúc Vĩnh Thụy, là con của Vua Khải Định và Từ Cung Hoàng thái hậu và là vị Hoàng đế thứ 13 và cuối cùng của triều Nguyễn

Từ "nhu cầu" với đàn bà...

Theo sách Bảo Đại hay những ngày cuối cùng của Vương quốc An Nam của tác giả người Pháp Daniel Grandclément, sở thích hàng đầu của Hoàng đế Bảo Đại là đuổi theo những người đàn bà đẹp. Ông từng thẳng thắn bộc lộ sự ham muốn sắc dục của mình: “Luôn có nhu cầu đối với đàn bà, một thứ nhu cầu thường xuyên không thể dập tắt được như đồ ăn thức uống. Từ khi đến tuổi lớn, đêm nào cũng phải có một người đàn bà nằm bên, mỗi đêm một người”.

"Con người Bảo Đại có một phần mười của Farouk , hai phần mười của Machiavel và bảy phần mười của Hamlet... Ông đã dan díu với đủ hạng người, từ cô hầu phòng bình thường, vợ của các gia nhân đày tớ, hoa hậu Đông Dương đến gái nhảy, thậm chí gái điếm...", một người thân thiết của cựu hoàng đã bình phẩm.

Tác giả Lucien Bodart trong cuốn sách Chiến tranh Đông Dương - Sự nhục nhã (xuất bản năm 1973 tại Paris) cũng đề cập tới tính trăng hoa của Bảo Đại. Điều đó không chỉ gây rắc rối cho ông, mà còn khiến một số người khác bị vạ lây. Ông Lucien Bodart viết: “Nam Phương ghen tuông đã có ý định cho lái xe bắn lén vào những kẻ đang tình tự (ý nói Hoàng đế Bảo Đại và người tình) ở Đà Lạt. Bà Decoux, vợ quan Toàn quyền đã phải hi sinh thân mình trong vụ đáng buồn này. Bà đã đi nhanh đến chỗ hẹn hò để ngăn một vụ án mạng..”.

Tuy án mạng đã không xảy ra, nhưng phu nhân Toàn quyền vì phóng xe quá nhanh để ngăn vụ bắn Bảo Đại và người tình nên đã thiệt mạng.

... Đến những giai nhân trong đời

Được mệnh danh là vị vua đa tình và ăn chơi khét tiếng một thời, Bảo Đại có những bà vợ và nhân tình tuyệt sắc giai nhân. Trong đó, Nam Phương Hoàng hậu, bà Phi Ánh, Monique Marie Eugene Baudo, Hoàng Tiểu Lan và Mộng Điệp là 5 phụ nữ được nhà vua hết mực sủng ái.



Hoàng đế Bảo Đại và Hoàng hậu Nam Phương

Hoàng đế Bảo Đại cưới bà Nam Phương năm 1934 khi ông 21 tuổi. Lúc đó, để cưới được giai nhân, ông đã phải chấp nhận 4 điều kiện gắt gao mà nhà gái đặt ra: phải tấn phong cho Nguyễn Hữu Thị lan làm Hoàng hậu chính cung ngay trong ngày cưới (các bà vợ của 12 đời vua trước đó chỉ được phong tước Vương phi, đến khi chết mới được truy phong Hoàng hậu); lễ cưới của hai người phải được tòa thánh La Mã cho phép một cách đặc biệt; sau khi cưới Nguyễn Hữu Thị Lan có quyền được giữ nguyên đạo công giáo và các con, khi sinh ra, phải được rửa tội theo luật công giáo và giữ đạo; còn Bảo Đại thì vẫn giữ đạo cũ là Phật giáo.

Sau lễ cưới, Bảo Đại cùng Hoàng hậu Nam Phương dọn về ở tại điện Kiến Trung thuộc khu vực cấm thành. Trong 12 năm “hương lửa mặn nồng”, hai người có với nhau 5 người con và tưởng rằng "tình đẹp bất tử". Song, nào ngờ thời điểm đánh dấu sự kiện vị vua thứ 13 của nhà Nguyễn kết thúc lời thề "chỉ một vợ một chồng" là lúc Mộng Điệp, người đẹp gốc Kinh Bắc sinh trưởng ở Hà Nội, xuất hiện năm 1946.

Theo nhiều tài liệu, Thứ phi Mộng Điệp là người phụ nữ được gần gũi Bảo Đại nhiều nhất và thậm chí, là người được ông hoàng này yêu quý hết mực. Bà Mộng Điệp sinh năm 1924 tại Bắc Ninh, gặp cựu hoàng Bảo Đại tại Hà Nội năm 1945, khi ông đang làm cố vấn cho Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa. Lúc đó, bà Mộng Điệp là một vũ nữ nổi danh Hà thành, mới 21 tuổi; còn Bảo Đại vừa từ giã ngai vàng ở tuổi 32 và họ đã phải lòng nhau, dù người đẹp đã có một đời chồng (thầy thuốc-bác sĩ Phạm Văn Phán nổi tiếng ở Hà Nội lúc đương thời) và một đứa con riêng (hiện sinh sống và làm trong ngành ngân hàng ở Pháp).
Cựu hoàng và bà Mộng Điệp về chung sống tại căn hộ số 51 đường Trần Hưng Đạo. Tháng 3/1946, cựu hoàng được Chủ tịch Hồ Chí Minh cử sang Trung Quốc và lưu lại nước ngoài trong một sứ mệnh ngoại giao. Sau năm 1949, khi Bảo Đại từ Hong Kong về nước, bà luôn được gần gũi cựu hoàng đế. Thậm chí, ở Đà Lạt, Bảo Đại còn dành tặng cho bà một toà nhà riêng, gần biệt điện hoàng đế để tiện sớm tối kề cận. Khi tháp tùng cựu hoàng sang Pháp về sống ở Cannes, bà cũng tậu một biệt thự riêng gần lâu đài Thorenc của hoàng gia.

Dù sinh cho vua Bảo Đại 3 người con: có một con gái là Phương Thảo (1946) và hai con trai Bảo Hoàng (1954-1955) và Bảo Sơn (1955-1987), nhưng thứ phi Mộng Điệp trong những năm tháng tuổi già, vẫn phải sống cô quạnh vì cựu hoàng Bảo Đại đi theo những tình nhân và những cuộc vui khác.


Vua Bảo Đại và Thứ phi Mộng Điệp trong một chuyến đi săn

ở rừng Tây Nguyên.

Một số sách cũng chép rằng, xuất hiện cùng thời với bà Mộng Điệp trong quan hệ tình cảm với ông hoàng Bảo Đại còn có bà Lý Lệ Hà, nổi tiếng nhan sắc và đa tình. Sách Bảo Đại hay những ngày cuối cùng của Vương quốc An Nam ghi: Bảo Đại quan hệ công khai với Lệ Hà, đêm đêm đi dạo, ăn nhậu, lui tới các nơi ăn chơi, tiệm nhảy bất chấp dị nghị của mọi người xung quanh đang sống khắc khổ đạm bạc.

Không chỉ "cặp kè" với người đẹp ở quê hương, ông hoàng Bảo Đại còn có đàn bà Trung Hoa, Hong Kong, Pháp, Nhật Bản, Zaire.... Đối với họ, lúc nào ông cũng lịch sự, hào phóng và lãng mạn. Những khi kiếm được tiền ông có thể vung tay mua biệt thự đắt giá tặng cho người tình. Nhưng cũng có lần lâm vào cảnh túng quẫn, ông phải sống bằng số vốn liếng đã cóp nhặt cả đời của một cô gái nhảy.

  Forum: LỊCH SỬ - VĂN HÓA - BÌNH LUẬN · Post Preview: #120982 · Replies: 0 · Views: 414

TốTâm
Posted on: Feb 9 2012, 11:12 AM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513









Chuyện lấy chồng Việt Kiều.

Tối nào tôi cũng khóc, khóc cho cái ngu si của mình. Khóc cho sực kém hiểu biết, khóc cho không biết yêu thương chồng.Nhà tôi và bà con đay nghiến tôi, có người nói: “lấy chồng Việt Kiều như mày ngu quá”. Bà con hay người ngoài tôi bỏ ngoài tai nhưng buồn hơn là chính mẹ tôi.

Tôi uống thuốc tự tử và để lại mảnh giấy: “Không ai thương tôi cả, chỉ biết làm tiền từ tôi và tôi lại làm tiền từ chồng tôi để cho họ. Khi tôi thất bại họ dìm tôi xuống giếng đến khi tôi chết mới hả dạ. Có ai thông cảm cho tôi vì lỗi của tôi và lỗi của họ. Tôi thất bại tại vì ai. Mẹ tôi không dạy cho tôi thương yêu chồng mà chỉ dạy cho tôi bòn rút tiền chồng.”
Rồi tôi được cứu kịp. Khi tôi tỉnh thì khóc và người ta chích thuốc mê cho tôi để tôi đừng quá xúc động. Tỉnh lại lần nữa thì thấy mẹ tôi khóc và mẹ tôi nói: “Tao ân hận. Tao có lỗi! Tao sẽ làm hết sức để trả lại cho nó”.
Bạn bè thương tôi nên giúp tôi có việc làm tốt hơn hiện tại và làm nơi chẳng ai biết về tôi.
Những lúc đi xe đạp dưới trời nắng nóng và bụi bặm mà tôi nhớ đến anh, chồng cũ của tôi mà khóc. Không biết anh ở bên Mỹ sống ra sao? Vết thương lòng của anh có lành bớt chưa?
Tôi không có đi chiếc Honda Future mà anh đã từng gởi tiền mua cho tôi mà tôi để lại cho nhà. Tôi đi xe đạp cho dù đường xá có cực khổ. Tôi phải tự dấn thân vào cực khổ để cảm nhận anh cực như thế nào cho tôi sướng một thời. Tôi thề tôi không đụng đến xe đó. Má tôi dùng hằng ngày và thỉnh thoảng nhìn tôi khóc khi tôi đi về với ướt đẫm mồ hôi.
Má tôi có lần nói: “Tao không dùng đến, có đi tao cũng đi xe đạp như mày”. Rồi chiếc xe nằm ở góc phòng khách đóng bụi. Vài ngày tôi chùi mà nhớ tới anh da diết.
Chuyện 5 năm trước như thế này:
Tôi đòi hỏi quá nhiều cho tiệc cưới, anh ở bên Mỹ năn nỉ bớt nhiều thứ mà tôi đâu có nghe. “Lấy chồng Việt Kiều” mà cho nên nên phải cho “xứng” với chữ “Việt Kiều” không thì thiên hạ cười thúi đầu. Mẹ tôi đi đâu cũng khoe tôi là “dâu Việt Kiều” rồi ăn diện từ những đồng tiền do anh gởi.
Rồi tôi qua Mỹ.
Căn nhà đơn sơ trông thiểu não, chiếc xe anh đi đã 15 tuổi đời. Anh hứa sắm sửa lại để cho sang trọng nhưng anh không làm. Tôi bực mình lắm. Rồi phòng cho hai vợ chồng không đẹp, chỉ tường trắng và chiếc giường nệm mà thôi chứ không có giường 4 cột cầu kỳ với hoa và đăng ten.
Ngày ngày anh đi làm về tôi đòi anh chở đi shopping. Mỗi ngày tôi mua cái áo, hay cái quần,… Anh nhăn nhó nói khi cần thì mua. Tôi lại nghĩ ở Mỹ mà không mua sắm thì uổng đời.
Tôi học lái xe rồi tôi ép anh mua cho tôi chiếc Camry. Anh nói không thể kham nổi cho dù anh la kỹ sư nhưng phải trả tiền nhà, điện nước, xăng, chợ, shopping cho tôi,… Tôi trừng mắt: “nhà phải trả sao? chứ không phải anh nói em anh mua nhà rồi đón em qua?”. Anh giải thích ở đây không ai mua nhà trả hết như ở Việt Nam mà phải trả góp.
Tôi xem mấy hóa đơn trả tiền nhà, tiền này tiền nọ,…. rồi tiền hàng tháng anh phải bỏ ra 300-400 để tôi gởi về mẹ (chưa kể tiền Tết, tiền ho cảm, tiền dịp này dịp kia). Tôi thấy anh sao nghèo quá. Lương 80 ngàn mỗi năm, thuế rồi trả này trả kia sao nghèo quá. Rồi cưới tôi, tôi đòi hỏi, tiền nợ thẻ tín dụng chưa trả hết nên phải trả lãi cao.
Tôi thất vọng quá vì lấy nhằm Việt Kiều nghèo. Kỹ sư Mỹ gì đâu mà nghèo quá. Thằng bạn tôi ở VN kỹ sư mà nó mua hai căn nhà 3 tỉ, còn hơn anh. Anh là Việt Kiều thua nó sao? Nó sắp mua xe 800 triệu, còn anh đi xe cũ không dám mua xe Camry ở Mỹ chỉ có 400 triệu.
Tôi tức quá. Tại sao tôi lấy nhầm chồng Việt Kiều nghèo.
Anh chở tôi đi thăm mấy người bạn. Nhà cửa người ta rộng, xe người ta ngon. Sao chồng mình cái gì cũng bèo.
Anh giải thích là người ta làm ngon, ít người như những người đó. Hai vợ chồng ở đây, làm lâu, hai thu nhập tích cóp được như vậy. Còn anh thì một thu nhập mà con phải nuôi tôi để tôi hội nhập, rồi phải cho tiền hàng tháng gia đình tôi.
Tôi như nổi điên lên vì tức anh nghèo. Tôi và anh bắt đầu cãi nhau to tiếng và anh luôn xuống nước và xin lỗi. Anh đi làm thêm vào ngày thứ Bảy chủ nhật để trả góp cho tôi chiếc Camry mà chạy.
Anh ngày một ốm và xơ xác. Cuộc sống tình cảm và tình dục cũng nghèo nàn. Tôi và anh ít quan tâm nhau.
Một hôm anh nói: “Nhà băng mình lủng rồi, mình cần tiết kiệm hơn.” Tôi lại la nạt anh: “Ý anh nói em tiêu hoang rồi lủng băng chứ gì. Anh nghèo mà đòi cưới vợ làm sao mà sống?” Anh nói nhỏ nhẹ: “Anh đã tiết kiệm cho chính anh, em thấy không, anh di làm rồi về, không tiêu xài một cắt. Từ khi em qua anh có mua cái áo, cái quần gì không? Cà phê không đi uống ngoài, không nhậu nhẹt, …. Em nghĩ lại xem”.
Thế rồi anh xiết tiền cho tôi tiêu xài. Tôi tức lên. Tôi tâm sự một cách phiến diện cho bạn bè tôi. Ai cũng bảo anh là bần tiện, là kiết lỵ, nên bỏ anh cho rảnh nợ. Con gái đi lấy chồng Việt Kiều mà chẳng hưởng gì cũng uổng.
Tôi và anh to tiếng nhau cãi nhau. Anh lại đi làm thêm vào buổi chiều tối. Thế là tôi ít khi gặp anh hơn vì khi tôi ngủ anh mới về tới nhà.
Có anh khác ve vảng tôi. Thấy đi xe Mẹc tôi thèm. Ảnh hứa sẽ cho tôi chiếc Mẹc hay chiếc Bi nếu tôi thích. Tôi hiểu ảnh muốn tôi bỏ chồng mà theo ảnh.
Một lần ảnh rủ tôi đi shop nhưng tôi nghĩ tôi có chồng không đi chơi riêng được. Cuối cùng tôi bị khuất phục. Đi shop sang trọng làm tôi cảm thấy sướng, ảnh mua cho tôi tất cả tôi muốn. Xe Mẹc thiệt là ngon. Tôi cảm thấy sung sướng khi đi với ảnh.
Chồng tôi biết và hai vợ chồng cải lộn nhau.
Rồi tôi bỏ chồng. Chồng đưa giấy ly dị ra toà. Tôi bị kêu vài lần không ra. Toà gởi giấy cuối cùng là tôi không ra trình là mất quyền lợi. Tôi thấy không tiếc khi bỏ chồng và tôi lại nhờ luật sư. Tôi đòi hỏi gì chồng cũng chịu. Chồng thiểu não và đầu hàng vô điều kiện với sự đòi hỏi của tôi.
Chồng tôi ra đi khỏi căn nhà và trắng tay với số nợ hơn 100 ngàn. Tôi thì được anh ta cho mượn tiền trả dứt nhà băng nên nhà thuộc về tôi. Rồi tôi bán nhà theo anh ta để được hưởng sự sung sướng.
Nhưng tôi lầm và bị anh ta lừa. Anh ta không chịu cưới tôi làm vợ như đã hứa. Anh ta bắt đầu xem thường và chữi tôi. Tôi rất ngạc nhiên. Tôi từ từ nhận biết là anh ta từng lừa đảo nhiều cô vợ mới từ Việt Nam sang để có tiền.
Tôi tức tốc chạy ra nhà băng thì tôi chỉ còn có ít trăm. Tôi đã tiêu tiền bán nhà hết lúc nào không hay. Tôi nhớ là mấy thẻ nhà băng và tín dụng của tôi do anh quản lý. Tôi hiểu ra sự thật về con người lường gạt này.
Khi tôi chạy về nhà anh ta hòng gom hết tất cả những gì có thể mà trốn đi thì anh ta đã đứng trước nhà liệng cho tôi giấy tờ và ít bộ đồ và nói:
- Chơi với mày đủ rồi, mày lo biến đi. Mày dám bỏ chồng theo trai ai mà dám cưới dám chứa mày. Mày đừng hòng tố tao vì vì không ai binh vực mày vì mày là đứa khốn nạn bỏ chồng. Hồ sơ ly dị của mày thì không tòa nào dám binh vực. Mày có khôn hồn thì biến ngay đừng có gặp tao và kiếm tao.
Tôi gần như muốn xỉu vì cảm thấy nhục nhã cho bản thân vì cái từ “bỏ chồng theo trai”. Nó đánh sâu vào tâm trí và lòng tự trọng của tôi. Mà tôi có tự trọng đâu. Nếu có tôi đâu có bỏ chồng. Tôi đau quá mà không thể khóc. Tim tôi nhói quặng như muốn bể ra. Tôi hiểu không thể đụng đến hắn. Tôi lượm giấy tờ và bọc quần áo bước đi.
Tôi muốn đâm đầu vào xe đang chạy để chết nhưng không dám. Tôi bơ vơ biết dựa vào đâu? Nhà không, xe không, việc làm không.
Tôi lại tìm đến chồng cũ tôi. Chồng cũ tôi nhìn tôi xót xa mà không nói lời nào, điều này khiến tôi đau buồn hơn. Anh không nói gì cả. Tôi nói la muốn mượn tiền anh đi về VN trong nay mai, đi về càng sớm càng tốt.
Rồi anh cũng nói: “Anh không có tiền, nhà băng quản lý thu nhập anh. Em tìm đến mẹ anh mượn đi.”
Làm sao tôi có mặt mũi nào đến mẹ anh. Anh nói anh phải đi làm xa và sẽ không về nhà một tháng. Anh khoá cửa lại bước đi. Tôi lại bơ vơ không bến đậu và muốn chết. Tôi biết anh sẽ tạm ở nhà khác vì không muốn tôi phải năn nỉ hoài.
Tôi chỉ còn một cái phao là mẹ anh. Mẹ anh không nói gì nhưng dẫn tôi đón xe buýt ra ngoài chỗ bán vé máy bay. Lần đầu tiên đi xe buýt trên nước Mỹ tôi không quen. Mẹ anh nói: “Những năm đầu chồng con cự khổ đi xe buýt để đi học đi làm. Đâu phải nước Mỹ phải quỳ lạy dâng hiến cho kẻ mới đến mọi thứ”.
Tôi đau lòng lắm. Tôi khóc nức nở. Đúng rồi: “Người mới đến là cái quái gì mà nước Mỹ phải quỳ xuống mà dâng hiến mọi thứ. Ai cũng phải cố gắng học hành làm việc để có cuộc sống tốt hơn”.
Mẹ anh nói: “Mẹ nói cho con biết vậy chứ không có ý móc con đâu. Mẹ chưa có dịp trò chuyện với con, cho con biết cuộc sống ở Mỹ.”
Khi tôi biết thì muộn rồi. Mẹ anh xưng “mẹ” với tôi làm tôi hận chính tôi hơn bao giờ hết. Có khi nào tôi thăm mẹ anh một cách đàng hoàng chân thành đâu? Chỉ có vài lần ghé sang mẹ anh một chút rồi đi vì tôi không muốn nói chuyện với mẹ anh. Bây giờ chỉ có mẹ anh mới giúp tôi.
Vé máy bay thì có hôm sau nhưng đến 1200 đô la. Lúc trước tôi “theo trai” thì 1200 đô la nhỏ lắm. Bây giờ tôi thấy lớn kinh khủng, làm sao tôi có thể trả cho mẹ anh? Lúc này tôi mới hiểu những khoản nợ anh phải có để cưới tôi qua đây.
Mẹ anh hiểu và nói: “Khi nào con trả cũng được. Mẹ không có tiền trả bill này một lần, mẹ sẽ trả dần dần và phải chịu lãi 14% là ít nhất cho credit card. Mẹ sẽ copy từng cái bill gởi về cho con. Con sẽ hiểu là nợ credit card rất nguy hiểm”.
Khi tôi hiểu thì tôi không còn ở đây.
Mẹ anh dắt tôi mướn motel để tôi ở qua đêm để ngày mai về. Mẹ anh còn dặt người trực gọi taxi giùm tôi vào ngày mai.
Tôi ở lại trong phòng motel trống trải và cô đơn. Tôi thấy thời gian trôi thật chậm …. Tôi nghĩ lại và thấy hối hận.
Và bây giờ…
Cứ mỗi tháng tôi gởi cho mẹ anh tiền theo bản copy của bill gởi về vì tôi cũng không có nhiều hơn để trả hết bill một lần. Tôi ráng tích cóp mà gởi mẹ anh hàng tháng. Nay 8 tháng qua mà chưa bớt nợ bao nhiêu. Tôi lại hiểu anh trong hoàn cảnh khốn cùng bên đó, anh phải trả nợ quá lớn cho sự khốn nạn của tôi. Đáng lẻ ra anh phải hưởng thụ nhưng lấy tôi anh trở nên khốn khó cho dù anh là kỷ sư.
Tôi nhìn chiếc xe Future mà chính anh gởi tiền về cho tôi mua để tôi đi cho đúng kiểu “vợ Việt Kiều”.
Hôm sau tôi gọi người tới bán xe. Tôi dành hết tiền đó gởi cho mẹ anh để trả xong tiền vé máy bay, tiền motel. Mẹ anh gởi trả lại tiền dư.
Xóm tôi không còn nhìn tôi với cặp mắt lạ kỳ. Không ai còn giễu cợt tôi nữa. Tôi thấy những ánh mắt ái ngại và thông cảm cho tôi hơn. Đáng lẽ ra tôi hạnh phúc bên anh nhưng không được.
Bây giờ tôi mới cảm thấy yêu quý anh. Khi tôi thật sự biết thương anh thì anh và tôi không thể nào đến bên anh.
Tôi đi làm và đi làm. Về nhà đọc sách và xem phim. Tôi cố gắng đơn giản mọi thứ trong cuộc sống để trải nghiệm cuộc sống hết sức đơn giản của anh để anh dư ra gởi tiền về theo sự đòi hỏi của tôi. Tôi khốn nạn quá.
Thế là tôi khóc và khóc nhiều. Tội nghiệp cho anh quá. Anh quen tôi làm chi để đến nông nổi như thế này.
Thời gian dài sau, chừng 2 năm sau nữa, cũng gần 8 năm rồi. Tôi già úa, tôi chẳng muốn quen ai và chẳng ai muốn quen đứa “bỏ chồng theo trai” như tôi. Tôi cam phận. Thỉnh thoảng tôi nhớ anh và trách bản thân mình rồi khóc.
Mẹ tôi già cả và cũng ân hận lắm. Ba tôi còm cõi nhăn nheo và trở nên ít lời sau khi tôi về. Có lẽ ba tôi cảm thấy nhục lắm. Mấy đứa em tôi thì cũng lập gia đình và đi xa hết.
Và rồi anh cũng về VN có ghe thăm tôi. Tôi biết anh còn thương tôi nhưng vết thương lòng quá lớn. Còn tôi khi biết thương anh thì anh ở một khoảng cách xa. Anh rủ tôi đi dạo phố, nói chuyện bâng quơ. Anh nói anh không còn nợ nữa vì cố làm trong thời gian qua và có bà con giúp đỡ. Bây giờ chỉ trả một ít cho bà con nữa là xong.
Tôi hỏi anh về VN làm gì. Anh nói: “kiếm vợ”.
Tôi nghe như muốn xỉu và muốn chết. Nghĩa là tôi biết ghen. Nhưng mà tôi đâu còn là vợ anh mà ghen.
Anh kể là tình cờ vào một forum trên Internet trò chuyện. Một bạn tôi nhận ra anh. Hai người trao đổi rồi duyên bén cũng 2 năm rồi.
Tôi điếng người và bật khóc. Dĩ nhiên bạn tôi biết rõ anh và tôi. Tôi cảm thấy nhục nhã quá.
Nhìn ánh mắt anh, anh còn thương tôi nhiều. Cho dù anh có mở lời nối lại cuộc sống vợ chồng với anh thì tôi không dám. Tôi không muốn anh thấy tôi mà vết thương lòng cứ âm ỉ ri rỉ trong thâm tâm của anh. Cho dù tôi có thay đổi nhưng làm sao mà xoá nhoà vết thương của anh?
Mấy tháng sau, tôi nhận được thiệp cưới anh. Anh và bạn tôi đến thăm tôi. Tôi thấy họ có vẻ hạnh phúc lắm. Bạn tôi có vẻ hiểu cuộc sống ở Mỹ hơn tôi. Bạn tôi đã chuẩn bị mọi kỹ năng sống để qua Mỹ bắt tay vào làm để cùng anh xây đắp tổ ấm. Khác với tôi hoàn toàn là tôi phá đi tổ ấm.
Mẹ tôi ra sau bếp mà khóc. Tôi đau lòng lắm. Lỗi cũng ở mẹ tôi một phần.
Ngày cưới của anh tôi không thể đi dự. Còn mặt mũi nào để gặp nhiều bạn bè. Tôi muốn chết đi nhưng không thể. Mẹ tôi luôn sát bên tôi trong ngày này vì sợ tôi làm chuyện bậy.
Thời gian sau, bạn tôi qua Mỹ.
Tôi tò mò gọi điện cho mẹ anh hỏi tình hình. Mẹ anh không hé răng điều gì vì sợ tôi khóc. Chỉ nói bâng quơ chuyện tếu lâm. Tôi biết anh và bạn tôi sẽ hạnh phúc vì bạn tôi biết chuyện, còn tôi là một đứa hư hỏng và ngu ngốc.
Tôi lại khóc, khóc hơn bao giờ hết…

Em đau khổ

  Forum: TÙY BÚT · Post Preview: #120981 · Replies: 0 · Views: 524

TốTâm
Posted on: Feb 4 2012, 05:36 PM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513








Một suy ngẫm bất chợt

Một vị thương gia lập nghiệp từ tay trắng, sau kiếm được rất nhiều tiền nhưng vì buôn bán trong thời kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản, nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, anh ta bèn ra bờ sông tự tử. Vào lúc canh ba một đêm nọ, anh ta đến trước bờ sông, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc thảm thiết, anh bèn đến hỏi cô gái:
- Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?
Cô gái buồn bã nói:
- Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có anh ấy tôi không sống nỗi.
Vị thương gia vừa nghe xong lập tức nói:
- Ồ! Lạ nhĩ, sao lúc chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được.
Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ ngay ý định tự tử.

Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: Khi chưa giàu có ta vẫn sống bình thường, ta cũng tay trắng làm nên mà!
Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia:
- Đêm hôm lạnh lẽo như vậy, anh ra đây để làm gì?
Vị thương gia ậm ừ trả lời:
- Ừ… đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi”.

Thì ra, dù đã mất tất cả nhưng thực sự cũng chỉ bằng lúc ta chưa có mà thôi. Đây là một tuệ giác lớn! Phần lớn thế hệ chúng ta từng sinh ra trong chiến tranh, lớn lên trong giai đoạn đất nước đói nghèo, gia sản chỉ gói gọn trong một chiếc ba lô nhưng vẫn yêu đời, tin tưởng vào tương lai tươi sáng thì giờ đây rủi thời dẫu có thất thế sa cơ đến tay trắng cũng chẳng đến nỗi nào, vì trước đây ta có cái gì đâu! Ai thấy được điều này là có trí tuệ. Vì khổ đau, vật vả, thù hận thậm chí quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ thiệt cho mình.
Nhờ quán không nên người con gái trong câu chuyện trên khi mất người yêu nghĩ rằng không có người yêu thì không sống nỗi, chợt thấy rõ rằng trước khi chưa gặp “kẻ phản bội” kia thì ta vẫn sống vui, liền lập tức đổi ý không trầm mình xuống sông nữa. Người thương gia trắng tay cũng đổi ý khi ngộ ra rằng trước đây ta cũng từ tay trắng mà lên. Bây giờ trắng tay nhưng cũng chỉ bằng ngày xưa chứ chưa mất mát tí gì.

Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và dù thành công hay thất bại thì cũng trở về cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì với được mất, có không, vì vô thường thay đổi vốn là bản chất của cuộc đời này. Chúng ta hãy quán chiếu thật sâu sắc vào sự chuyển biến vô thường của cuộc đời để sống bình thường trước mọi biến động có thể xảy đến với ta bất cứ lúc nào.

St
  Forum: NGHỆ THUẬT SỐNG - TÂM LÝ HỌC · Post Preview: #120707 · Replies: 0 · Views: 502

TốTâm
Posted on: Feb 4 2012, 04:45 PM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513






Việt Nam tự do....là thế đấy?



Một số người sống ở nước ngoài than phiền, thậm chí chỉ trích VN chưa được tự do lắm. Tui nghe như vậy riết, rồi giống như bị nhồi sọ, đâm ra tin thiệt, cảm thấy mình là một người VN bất hạnh. Nhưng mới đây, khi tui đi một chuyến du lịch ở Singapore, một xứ có thể nói là rất tự do, tui mới vỡ lẽ ra nhiều điều.

Hóa ra người ta nói VN chưa được tự do lắm chỉ là nói xấu, xuyên tạc, hổng chừng là ganh tị nữa. Tui nói như vầy là nói có sách, mách có chứng đàng hoàng, chớ không phải nói đại, nói bừa.

Đây nè, ở Singapore, sơ ý mà liệng miếng rác xuống đường phố là cảnh sát phạt thắt họng. Hút thuốc cũng phải có chỗ, mà đâu phải chỗ nào cũng cho hút thuốc.

Những chỗ nào có cái gạt tàn thuốc ở ngoài đường to bằng cái thùng rác cao cả thước thì mới được đứng kế bên mà hút. Còn trong những nơi công cộng khác hoặc các siêu thị, tìm đỏ mắt cũng không ra chỗ dành cho người hút thuốc. Ở VN, trái lại, theo như những người bạn ngoại quốc mà tui quen, họ khen VN là tuyệt vời, muốn hút thuốc ở đâu cũng được, kể cả ở những chỗ có để bảng cấm hút thuốc.

Còn rác thì muốn liệng đâu cũng được, chẳng ai bắt bớ, hỏi tội mình gì cả, sướng ơi là sướng. Chưa hết đâu, đàn ông lỡ mắc tiểu quá trong lúc đi đường mà không có nhà vệ sinh công cộng thì cũng không có gì phải lo.

Nếu tính đi tìm nhà vệ sinh công cộng thì chắc tiêu quá vì kiếm hoài hổng ra, mà có kiếm ra được đi nữa thì chưa chắc được xài, vì có khi nó bị hư chưa được sửa chữa hoặc người trông coi bỏ đi đâu mất nên cửa toilet bị khóa lại. Vậy là huề trất. Nhưng không có nhà vệ sinh công cộng thì đã sao đâu, chuyện nhỏ.



Người VN mình vốn tính tình phóng khoáng, không thích bị gò bó trong 4 bức vách của toilet, nên thích đi toilet ở ngoài trời hơn, vừa mát mẻ, vừa khỏi tốn tiền, tạm gọi là đi “tiểu sinh thái” (nhái theo danh từ “du lịch sinh thái”). Chỗ đi tiểu ngoài trời thì thiếu gì, cứ đi đến chỗ bức tường nào có vẽ nguệch ngoạc mấy chữ “cấm không tiểu tiện” thì nhào vô mà tiểu là chắc ăn, vì chắc chắn là đã có nhiều người từng tiểu tiện nơi đây nên mới có mấy chữ như vậy.

Hơn nữa, bà con mình thích nói lái nên đọc mà hiểu ngược lại là “tiện tiểu không cấm”. Cùng lắm không thấy vách tường kiểu đó thì đứng nấp sau mấy xe tải đậu trên ven đường rồi xả ra cho sướng.

Còn khạc nhổ hả, thoải mái vô cùng. Ra đường, muốn khạc nhổ chỗ nào mà chẳng được, đừng khạc vô mình người khác là được. Thậm chí khi đi trên xe buýt, người ta cũng có thể khạc nhổ xuống sàn cũng không sao, đừng khạc trúng chân người khác coi chừng bị “đục” ráng chịu.

Chưa hết, ở những khu phố bình dân hay xóm lao động nghèo, con nít ngồi ỉa ngoài đường là chuyện thường ngày, còn người lớn thì phải chờ đến ban đêm thì mới lén lén ra lề đường hay mép đường phóng uế. Đối với những người sống lang thang đầu đường xó chợ, không nhà không cửa thì đâu còn cách lựa chọn nào khác. Thậm chí ban ngày ban mặt mà rủi mắc quá thì người lớn, kể cả đàn bà, cũng vô tư chổng mông ngồi ỉa bên lề đường, mặc cho người qua đường dòm ngó.

Cho nên, có một số lề đường mà người đi bộ không dám đi qua, một phần vì hôi thúi quá, một phần sợ bị đạp trúng “mìn dẻo” bất tử thì không biết kiếm nước ở đâu mà rửa. Nếu bà con nào có dịp đi ngang đường Nguyễn Trãi, Quận 1 (đường Võ Tánh trước đây) khúc bên hông nhà thờ Huy ện Sĩ thì sẽ thấy cái món “mìn thúi” này.



Đó quý vị thấy chưa, tiểu tiện, đại tiện, khạc nhổ “sinh thái” như thế mà có ai bị bắt bớ gì đâu, thật là tự do thoải mái. Về chuyện ồn ào làm phiền hàng xóm, ở nước ngoài, bất cứ vì lý do gì cũng bị thưa cảnh sát đến lập biên bản, xử phạt. Còn ở VN ta, ở nhà mà có đám cưới hay đám ma thì tha hồ mà làm ồn ào cả xóm cũng chẳng ai thưa gởi gì cả. Thậm chí, có đám ma còn tổ chức thật là hoành tráng, thuê đến mấy dàn nhạc, cổ nhạc, tân nhạc, còn có cả mini xiếc và một nhóm lại cái (gays) tới biểu diễn văn nghệ, ca múa rùm trời.

Có lúc cao hứng, đội văn nghệ đám ma này còn chơi nổi, tràn ra ngoài đường nhảy múa theo nhạc, làm cho người đi xe qua lại hiếu kỳ dừng lại xem. Vậy là kẹt xe, nhưng chẳng ai làm gì được ai cả, thật là tự do quá cỡ.

Trong lúc đi đường, đèn xanh đèn đỏ chỉ có giá trị khi có công an giao thông đứng chần vần ở ngả tư, còn không có thì cứ tự nhiên mà đi qua. Ai hơi sức đâu mà đi tuân theo hiệu lệnh của cái đèn giao thông chết tiệt, nhứt là ở VN làm gì có camera theo dõi chụp hình đâu mà sợ.



Có lần tui đi đến một ngả tư đèn xanh đèn đỏ, đèn vừa đỏ là tui dừng xe lại liền. Bỗng có một chiếc xe Honda trờ tới, đang tính chạy qua luôn, bị tui dừng lại phía trước nên người thanh niên lái xe phải lẹ tay lách qua, vừa tiếp tục chạy qua lúc đèn đỏ vừa chửi tui “Đ.M. chạy xe gì kỳ vậy cha nội !”.

Có một lúc khác, khi tui dừng lại ở một ngả tư đèn xanh đèn đỏ không có nhiều xe qua lại lắm, nhiều người cứ tỉnh bơ chạy vượt qua luôn, còn ngoái nhìn tui như tui là người ngoài hành tinh vậy.

Có lẽ họ nghĩ rằng tui là Hai Lúa mới ở dưới tỉnh nhỏ lên Sài Gòn, hoặc họ nghĩ là tui khờ khạo, chưa biết tận dụng cái tự do của mình trong những hoàn cảnh như vậy. Còn khi sắp hàng để làm gì đó, như gởi xe, mua vé..v..v.. cũng đâu nhứt thiết phải ai tới trước thì đứng trước.

Đâu có ai treo bảng quy định người tới trước thì đứng trước, tới sau thì đứng sau. Cho nên, ai đến sau mà thiếu kiên nhẫn và mặt dầy một chút thì cứ sấn tới, rình rình xen lên phía trước. Nếu có ai đứng trong hàng cự nự phản đối thì trở xuống, ăn gian không được thì bỏ. Còn không ai nói gì thì tỉnh bơ đứng luôn, như không có gì bậy bạ cả, miễn là giả lơ, tránh nhìn lại người mà mình vừa xen vô phía trước để khỏi trông thấy “đôi mắt hình viên đạn” đang nhìn mình.

Khi tấp vào lề đường đậu xe lại, dù là xe mô tô hay ô tô, quý vị cần lưu ý là chỗ lề đường đó có ở phía trước chỗ buôn bán của người ta không, nếu không muốn gặp phiền phức. Lề đường là chốn công cộng, nhưng người buôn bán tự cho họ có quyền không cho ai đậu, ngoại trừ khách hàng của họ. Hễ ai không phải là khách hàng mà đậu lại là họ tìm cách đuổi, vì sợ khách hàng của họ không có chỗ đậu, hoặc mình đậu xe làm cản trở tầm nhìn của khách qua lại không nhìn thấy cửa hàng.

Người bán hàng lịch sự thì nhỏ nhẹ mời mình đi chỗ khác, nhưng người lịch sự thì hiếm lắm, vì “Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều”. Đa số họ thường muốn đuổi mình như đuổi tà. Còn nếu mình lấy lý ra mà cãi lại không đi thì họ chửi xiên chửi xéo thậm tệ, đôi lúc còn “đốt phông lông” trước mặt mình như để xua đi sự xui xẻo mà nguyên nhân là mình gây ra. Thiệt ra ai cũng có quyền tự do của mình cả.

Người bán hàng thì tự cho mình có quyền chọn người cho đậu trên khu vực đó, còn khách đi đường cũng có quyền cãi lại, không bỏ đi chỗ khác đậu vì đó là nơi công cộng. Nhưng nếu mình là khách qua đường, liệu có nhiều thời gian và mặt dầy để đôi co ì xèo với họ ngoài đường phố hay không. Tâm lý chung thì chẳng ai muốn dây dưa hay đôi co với mấy thành phần “Lý Thông” như vậy, nên đành phải làm Thạch Sanh lẳng lặng mà đi chỗ khác cho khỏi phiền phức.



Ở xứ người, nhứt là ở những xứ văn minh, luật là luật, không có cái kiểu gọi là rình rình “lách luật” hay du di như ở VN. Ra đường, rủi vi phạm luật giao thông, cứ thoải mái thương lượng giá phạt với cảnh sát giao thông, dĩ nhiên là không cần làm biên bản phạt vạ gì cả, đôi bên đều có lợi. Người vi phạm sẽ mất ít tiền hơn theo quy định về khoản phạt và khỏi mất công đi nộp tiền phạt ở kho bạc Nhà nước.

Còn cảnh sát giao thông thì khỏi mất công viết biên bản phạt mà còn có tiền bỏ túi riêng nữa, nhứt cử lưỡng tiện. Trong làm ăn kinh doanh cũng vậy, ai mà làm đúng quy định, khai báo đúng doanh thu và nộp thuế đầy đủ thì có mà ăn mày. Quy định Nhà nước thì phải gắt gao, kiểm soát thật chặt chẽ, nhưng phải “vô lý” một chút thì mấy cán bộ phòng thuế mới có đất sống, chứ lương công chức rẻ như bèo thì làm sao sống nổi.

Cho nên, việc người làm ăn thỏa hiệp với cán bộ thuế để trốn thuế là chuyện bình thường, đôi bên cùng có lợi. Chỉ có Nhà nước là bất lợi, nhưng Nhà nước là cái gì quá trừu tượng, còn cơm áo gạo tiền mới là chuyện thực sự sống còn. Vì vậy mà các đại gia VN trong thương mại hiện nay đều là những tay trốn thuế cỡ bự, nhưng trốn thuế có bảo lãnh ngầm vì có ăn chia sòng phẳng với các cán bộ thuế cấp cao.

Cho nên, có người ở nước ngoài nói là làm ăn ở VN khó quá, là tại họ chưa hiểu hết cái tự do thoải mái này. Ai biểu nhà kinh doanh phải làm đúng luật? Luật lệ thì thay đổi như mưa nắng, ai mà theo cho nổi, nhưng bản chất con người thì đâu dễ gì thay đổi theo mưa nắng. Vậy thì cái tự do làm ăn là biết lợi dụng ở chỗ thói quen (hay tánh tham) của con người chứ ai đi bám theo luật pháp hay quy định làm chi cho khổ thân. Nếu biết lợi dụng ở chỗ này thì muốn làm ăn thứ gì ở VN cũng được cả, còn ở nước ngoài thì bó tay bởi luật lệ, đâu có gì là tự do nữa.

Những tự do mà tui kể ở trên là loại tự do của người dân, chẳng cần có hiến pháp hay một văn kiện pháp luật nào quy định. Đó là loại tự do bất thành văn, Singapore hay Mỹ làm gì có.



Thế nhưng, dân có cái tự do của dân, còn quan chức Nhà nước cũng có cái tự do của quan chức. Hiến pháp thực ra chỉ là cái khung pháp lý, còn thực hiện thì cần có nhiều văn kiện pháp lý khác nữa, nói chung là luật, thì mới có căn cứ để khai triển. Thế nhưng, cẩn thận hơn nữa, Nhà nước còn ra các văn bản dưới luật như các Thông tư hướng dẫn để các cấp chính quyền địa phương ở tỉnh thành, quận huyện biết rõ mà thực hiện.

Nhưng không biết có biết rõ thật không, một số chính quyền địa phương đã tìm cách lách hay gọi là “vận dụng” để làm theo cách của mình, đôi lúc trở thành “luật rừng” để làm lợi cho địa phương mình, hay có thể hiểu ngầm là làm lợi cho riêng bản thân mình thì đúng hơn. Tại như vậy mà cơ quan thanh tra mới có việc làm và có đất sống.

Trừ những vụ việc bê bối hay scandals quá nổi cộm và báo chí đã lên tiếng nên đoàn thanh tra phải làm cho đúng bài bản, còn những vụ khác hầu như thanh tra chỉ tìm cách moi móc sai sót của các quan chức để chia chác quyền lợi mà thôi. Ngu sao mà đi thanh tra, moi móc để mang tiếng oán mà mình chẳng được lợi ích gì. Cứ giơ cao, đánh khẽ hoặc xù luôn các sai phạm quy định mà có bao thơ đầy tiền thì có phải là hay hơn không.

Vì vậy mà thỉnh thoảng, một số địa phương có ngân sách bị hao hụt hay thiếu hụt sao đó thì mạnh dạn tự động “đẻ” ra vài khoản thu nào đó rồi bắt dân đóng. Chỉ khi nào dân chúng than trời quá, báo chí lên tiếng thì việc làm trời ơi đó mới chịu ngưng.

Dĩ nhiên, sẽ có thanh tra đến địa phương đó tìm hiểu sự việc, nhưng không phải vụ bê bối nào cũng được xử lý đúng luật và được công bố cho dân biết mà đôi khi bị “chìm xuồng” đâu mất. Thậm chí, nếu vụ bê bối được công bố thì cũng tránh né rất tài tình, rồi thì cuối cùng cái bài bản cũ được lập đi lập lại là sẽ “rút kinh nghiệm”, chấm hết.



Trên các quốc lộ cũng vậy, một số địa phương, nhứt là khu vực phía Bắc, lâu lâu lại bày ra những trạm kiểm soát giao thông “từ trên trời rơi xuống”, chặn xe tải lại “làm luật”, nghĩa là bắt địa công khai các lái xe.

Việc chặn bắt xe trái phép như vậy kéo dài có khi vài năm, nhưng khi bị báo chí phanh phui, hỏi tới các quan chức có thẩm quyền tại địa phương, thì họ giả nai như chẳng biết gì cả, tài thiệt. Như vậy, luật thì cứ là luật trên giấy tờ, lệ thì là lệ của quan chức, tự do là như thế đó. Mà cái tự do này nảy sinh là đúng theo những gì tiền nhân đã phán: “bần cùng tất biến”.

Tui không nói là “bần cùng sanh đạo tặc” đâu nha, mặc dù bản chất của nó cũng tương tự như thế. Chứ bà con nghĩ coi, lương công chức VN thì sống sao nổi, hổng “tất biến” thì chắc là “tất tử”. Nhưng mấy chục năm nay, có cán bộ Nhà nước nào bị chết đói đâu, trái lại nữa là khác. Tại VN, ngoài các đại gia tư nhân về kinh doanh nổi bật, còn rất nhiều đại gia chìm là cán bộ Nhà nước. Lâu lâu, khi có chuyện gì bê bối đổ bể trước công luận thì người dân mới té ngửa là những người “đầy tớ dân” khả kính ấy quả là đại gia, giàu ơi là giàu.
Bởi vậy, gần đây có nổi lên nhiều vụ trộm cắp xảy ra tại nhà các cán bộ Nhà nước cao cấp. Điều mỉa mai là những nhà của “đại gia” bị trộm viếng đều là nhà của các “hung thần” đối với bọn tội phạm, như trung tá, đại tá công an chẳng hạn. Tụi ăn trộm này thật là cao cơ.

Thứ nhứt, tụi nó biết chắc là mấy cán bộ cao cấp này thế nào cũng là đại gia có của chìm, chớ mấy chả ngu sao bỏ tiền vào ngân hàng thì lộ chân tướng là đại gia trong khi đồng lương không đủ sống. Thứ hai, mấy cha này “chảnh” lắm, tưởng bở mình là “ông kẹ”, thằng ăn trộm nào mà dám dẫn xác vào hang cọp.
Chính vì vậy mà mấy chả ỷ y, không đề phòng nên tụi ăn trộm mới dễ bề hành động. Hơn nữa, mấy cha cán bộ cao cấp này mà có bị trộm thì đâu phải cha nào cũng dám khai báo hết sự thật về tài sản bị mất của mình, sợ người ta biết mình là đại gia thì ăn nói sao với đồng nghiệp, với đảng ủy.

Kẹt quá không dấu được thì cùng lắm mấy chả khai mất ít đi để không ai để ý. Vì vậy, thằng ăn trộm có bị bắt và buộc phải trả lại tài sản ăn trộm thì nó cũng đâu có ngu gì mà khai thật số tài sản trộm được, phần chênh lệch dôi ra thì dấu kỹ, sau này ra tù có mà xài. Mấy thằng ăn trộm này tính toán tài thiệt.

Đó, quý vị thấy chưa, dân có cái tự do của dân, còn quan có cái tự do của quan, ai cũng được tự do cả, luật hay quy định Nhà nước cũng chẳng gò bó hay làm gì được để hạn chế. Mà trên đây là tui chỉ nói những sự việc về tự do mà ai cũng biết, đôi lúc có báo chí VN đăng tin hẳn hoi, chứ không phải tui bịa ra để lên mặt hay lấy làm hãnh diện là người VN đâu. Còn nhiều cái tự do “bất thành văn” hơn nữa mà tui biết nhưng nhiều người sẽ khó tin nên không tiện kể ra.



Có một điều tui nói ra nhưng không biết quý vị có tin tui không. Số là sau khi đi du lịch Singapore về tới VN, khi nhìn thấy trên mặt đất ngoài đường chỗ nào cũng có rác, chỗ nhiều chỗ ít, sao tui cảm thấy có một cái gì đó thật là thân thương dễ chịu. Như vậy mới là VN chứ. Ngày nào đó, khi nhìn thấy trên đường phố Sài Gòn sạch trơn, không còn thấy bóng dáng của rác rưởi nữa, có lẽ tui sẽ chép miệng than rằng: Ôi tự do, ngày xưa nay còn đâu…

Trường Khùng (KT)
  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #120701 · Replies: 0 · Views: 88

TốTâm
Posted on: Feb 4 2012, 04:45 PM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513






Việt Nam tự do....là thế đấy?



Một số người sống ở nước ngoài than phiền, thậm chí chỉ trích VN chưa được tự do lắm. Tui nghe như vậy riết, rồi giống như bị nhồi sọ, đâm ra tin thiệt, cảm thấy mình là một người VN bất hạnh. Nhưng mới đây, khi tui đi một chuyến du lịch ở Singapore, một xứ có thể nói là rất tự do, tui mới vỡ lẽ ra nhiều điều.

Hóa ra người ta nói VN chưa được tự do lắm chỉ là nói xấu, xuyên tạc, hổng chừng là ganh tị nữa. Tui nói như vầy là nói có sách, mách có chứng đàng hoàng, chớ không phải nói đại, nói bừa.

Đây nè, ở Singapore, sơ ý mà liệng miếng rác xuống đường phố là cảnh sát phạt thắt họng. Hút thuốc cũng phải có chỗ, mà đâu phải chỗ nào cũng cho hút thuốc.

Những chỗ nào có cái gạt tàn thuốc ở ngoài đường to bằng cái thùng rác cao cả thước thì mới được đứng kế bên mà hút. Còn trong những nơi công cộng khác hoặc các siêu thị, tìm đỏ mắt cũng không ra chỗ dành cho người hút thuốc. Ở VN, trái lại, theo như những người bạn ngoại quốc mà tui quen, họ khen VN là tuyệt vời, muốn hút thuốc ở đâu cũng được, kể cả ở những chỗ có để bảng cấm hút thuốc.

Còn rác thì muốn liệng đâu cũng được, chẳng ai bắt bớ, hỏi tội mình gì cả, sướng ơi là sướng. Chưa hết đâu, đàn ông lỡ mắc tiểu quá trong lúc đi đường mà không có nhà vệ sinh công cộng thì cũng không có gì phải lo.

Nếu tính đi tìm nhà vệ sinh công cộng thì chắc tiêu quá vì kiếm hoài hổng ra, mà có kiếm ra được đi nữa thì chưa chắc được xài, vì có khi nó bị hư chưa được sửa chữa hoặc người trông coi bỏ đi đâu mất nên cửa toilet bị khóa lại. Vậy là huề trất. Nhưng không có nhà vệ sinh công cộng thì đã sao đâu, chuyện nhỏ.



Người VN mình vốn tính tình phóng khoáng, không thích bị gò bó trong 4 bức vách của toilet, nên thích đi toilet ở ngoài trời hơn, vừa mát mẻ, vừa khỏi tốn tiền, tạm gọi là đi “tiểu sinh thái” (nhái theo danh từ “du lịch sinh thái”). Chỗ đi tiểu ngoài trời thì thiếu gì, cứ đi đến chỗ bức tường nào có vẽ nguệch ngoạc mấy chữ “cấm không tiểu tiện” thì nhào vô mà tiểu là chắc ăn, vì chắc chắn là đã có nhiều người từng tiểu tiện nơi đây nên mới có mấy chữ như vậy.

Hơn nữa, bà con mình thích nói lái nên đọc mà hiểu ngược lại là “tiện tiểu không cấm”. Cùng lắm không thấy vách tường kiểu đó thì đứng nấp sau mấy xe tải đậu trên ven đường rồi xả ra cho sướng.

Còn khạc nhổ hả, thoải mái vô cùng. Ra đường, muốn khạc nhổ chỗ nào mà chẳng được, đừng khạc vô mình người khác là được. Thậm chí khi đi trên xe buýt, người ta cũng có thể khạc nhổ xuống sàn cũng không sao, đừng khạc trúng chân người khác coi chừng bị “đục” ráng chịu.

Chưa hết, ở những khu phố bình dân hay xóm lao động nghèo, con nít ngồi ỉa ngoài đường là chuyện thường ngày, còn người lớn thì phải chờ đến ban đêm thì mới lén lén ra lề đường hay mép đường phóng uế. Đối với những người sống lang thang đầu đường xó chợ, không nhà không cửa thì đâu còn cách lựa chọn nào khác. Thậm chí ban ngày ban mặt mà rủi mắc quá thì người lớn, kể cả đàn bà, cũng vô tư chổng mông ngồi ỉa bên lề đường, mặc cho người qua đường dòm ngó.

Cho nên, có một số lề đường mà người đi bộ không dám đi qua, một phần vì hôi thúi quá, một phần sợ bị đạp trúng “mìn dẻo” bất tử thì không biết kiếm nước ở đâu mà rửa. Nếu bà con nào có dịp đi ngang đường Nguyễn Trãi, Quận 1 (đường Võ Tánh trước đây) khúc bên hông nhà thờ Huy ện Sĩ thì sẽ thấy cái món “mìn thúi” này.



Đó quý vị thấy chưa, tiểu tiện, đại tiện, khạc nhổ “sinh thái” như thế mà có ai bị bắt bớ gì đâu, thật là tự do thoải mái. Về chuyện ồn ào làm phiền hàng xóm, ở nước ngoài, bất cứ vì lý do gì cũng bị thưa cảnh sát đến lập biên bản, xử phạt. Còn ở VN ta, ở nhà mà có đám cưới hay đám ma thì tha hồ mà làm ồn ào cả xóm cũng chẳng ai thưa gởi gì cả. Thậm chí, có đám ma còn tổ chức thật là hoành tráng, thuê đến mấy dàn nhạc, cổ nhạc, tân nhạc, còn có cả mini xiếc và một nhóm lại cái (gays) tới biểu diễn văn nghệ, ca múa rùm trời.

Có lúc cao hứng, đội văn nghệ đám ma này còn chơi nổi, tràn ra ngoài đường nhảy múa theo nhạc, làm cho người đi xe qua lại hiếu kỳ dừng lại xem. Vậy là kẹt xe, nhưng chẳng ai làm gì được ai cả, thật là tự do quá cỡ.

Trong lúc đi đường, đèn xanh đèn đỏ chỉ có giá trị khi có công an giao thông đứng chần vần ở ngả tư, còn không có thì cứ tự nhiên mà đi qua. Ai hơi sức đâu mà đi tuân theo hiệu lệnh của cái đèn giao thông chết tiệt, nhứt là ở VN làm gì có camera theo dõi chụp hình đâu mà sợ.



Có lần tui đi đến một ngả tư đèn xanh đèn đỏ, đèn vừa đỏ là tui dừng xe lại liền. Bỗng có một chiếc xe Honda trờ tới, đang tính chạy qua luôn, bị tui dừng lại phía trước nên người thanh niên lái xe phải lẹ tay lách qua, vừa tiếp tục chạy qua lúc đèn đỏ vừa chửi tui “Đ.M. chạy xe gì kỳ vậy cha nội !”.

Có một lúc khác, khi tui dừng lại ở một ngả tư đèn xanh đèn đỏ không có nhiều xe qua lại lắm, nhiều người cứ tỉnh bơ chạy vượt qua luôn, còn ngoái nhìn tui như tui là người ngoài hành tinh vậy.

Có lẽ họ nghĩ rằng tui là Hai Lúa mới ở dưới tỉnh nhỏ lên Sài Gòn, hoặc họ nghĩ là tui khờ khạo, chưa biết tận dụng cái tự do của mình trong những hoàn cảnh như vậy. Còn khi sắp hàng để làm gì đó, như gởi xe, mua vé..v..v.. cũng đâu nhứt thiết phải ai tới trước thì đứng trước.

Đâu có ai treo bảng quy định người tới trước thì đứng trước, tới sau thì đứng sau. Cho nên, ai đến sau mà thiếu kiên nhẫn và mặt dầy một chút thì cứ sấn tới, rình rình xen lên phía trước. Nếu có ai đứng trong hàng cự nự phản đối thì trở xuống, ăn gian không được thì bỏ. Còn không ai nói gì thì tỉnh bơ đứng luôn, như không có gì bậy bạ cả, miễn là giả lơ, tránh nhìn lại người mà mình vừa xen vô phía trước để khỏi trông thấy “đôi mắt hình viên đạn” đang nhìn mình.

Khi tấp vào lề đường đậu xe lại, dù là xe mô tô hay ô tô, quý vị cần lưu ý là chỗ lề đường đó có ở phía trước chỗ buôn bán của người ta không, nếu không muốn gặp phiền phức. Lề đường là chốn công cộng, nhưng người buôn bán tự cho họ có quyền không cho ai đậu, ngoại trừ khách hàng của họ. Hễ ai không phải là khách hàng mà đậu lại là họ tìm cách đuổi, vì sợ khách hàng của họ không có chỗ đậu, hoặc mình đậu xe làm cản trở tầm nhìn của khách qua lại không nhìn thấy cửa hàng.

Người bán hàng lịch sự thì nhỏ nhẹ mời mình đi chỗ khác, nhưng người lịch sự thì hiếm lắm, vì “Thạch Sanh thì ít mà Lý Thông thì nhiều”. Đa số họ thường muốn đuổi mình như đuổi tà. Còn nếu mình lấy lý ra mà cãi lại không đi thì họ chửi xiên chửi xéo thậm tệ, đôi lúc còn “đốt phông lông” trước mặt mình như để xua đi sự xui xẻo mà nguyên nhân là mình gây ra. Thiệt ra ai cũng có quyền tự do của mình cả.

Người bán hàng thì tự cho mình có quyền chọn người cho đậu trên khu vực đó, còn khách đi đường cũng có quyền cãi lại, không bỏ đi chỗ khác đậu vì đó là nơi công cộng. Nhưng nếu mình là khách qua đường, liệu có nhiều thời gian và mặt dầy để đôi co ì xèo với họ ngoài đường phố hay không. Tâm lý chung thì chẳng ai muốn dây dưa hay đôi co với mấy thành phần “Lý Thông” như vậy, nên đành phải làm Thạch Sanh lẳng lặng mà đi chỗ khác cho khỏi phiền phức.



Ở xứ người, nhứt là ở những xứ văn minh, luật là luật, không có cái kiểu gọi là rình rình “lách luật” hay du di như ở VN. Ra đường, rủi vi phạm luật giao thông, cứ thoải mái thương lượng giá phạt với cảnh sát giao thông, dĩ nhiên là không cần làm biên bản phạt vạ gì cả, đôi bên đều có lợi. Người vi phạm sẽ mất ít tiền hơn theo quy định về khoản phạt và khỏi mất công đi nộp tiền phạt ở kho bạc Nhà nước.

Còn cảnh sát giao thông thì khỏi mất công viết biên bản phạt mà còn có tiền bỏ túi riêng nữa, nhứt cử lưỡng tiện. Trong làm ăn kinh doanh cũng vậy, ai mà làm đúng quy định, khai báo đúng doanh thu và nộp thuế đầy đủ thì có mà ăn mày. Quy định Nhà nước thì phải gắt gao, kiểm soát thật chặt chẽ, nhưng phải “vô lý” một chút thì mấy cán bộ phòng thuế mới có đất sống, chứ lương công chức rẻ như bèo thì làm sao sống nổi.

Cho nên, việc người làm ăn thỏa hiệp với cán bộ thuế để trốn thuế là chuyện bình thường, đôi bên cùng có lợi. Chỉ có Nhà nước là bất lợi, nhưng Nhà nước là cái gì quá trừu tượng, còn cơm áo gạo tiền mới là chuyện thực sự sống còn. Vì vậy mà các đại gia VN trong thương mại hiện nay đều là những tay trốn thuế cỡ bự, nhưng trốn thuế có bảo lãnh ngầm vì có ăn chia sòng phẳng với các cán bộ thuế cấp cao.

Cho nên, có người ở nước ngoài nói là làm ăn ở VN khó quá, là tại họ chưa hiểu hết cái tự do thoải mái này. Ai biểu nhà kinh doanh phải làm đúng luật? Luật lệ thì thay đổi như mưa nắng, ai mà theo cho nổi, nhưng bản chất con người thì đâu dễ gì thay đổi theo mưa nắng. Vậy thì cái tự do làm ăn là biết lợi dụng ở chỗ thói quen (hay tánh tham) của con người chứ ai đi bám theo luật pháp hay quy định làm chi cho khổ thân. Nếu biết lợi dụng ở chỗ này thì muốn làm ăn thứ gì ở VN cũng được cả, còn ở nước ngoài thì bó tay bởi luật lệ, đâu có gì là tự do nữa.

Những tự do mà tui kể ở trên là loại tự do của người dân, chẳng cần có hiến pháp hay một văn kiện pháp luật nào quy định. Đó là loại tự do bất thành văn, Singapore hay Mỹ làm gì có.



Thế nhưng, dân có cái tự do của dân, còn quan chức Nhà nước cũng có cái tự do của quan chức. Hiến pháp thực ra chỉ là cái khung pháp lý, còn thực hiện thì cần có nhiều văn kiện pháp lý khác nữa, nói chung là luật, thì mới có căn cứ để khai triển. Thế nhưng, cẩn thận hơn nữa, Nhà nước còn ra các văn bản dưới luật như các Thông tư hướng dẫn để các cấp chính quyền địa phương ở tỉnh thành, quận huyện biết rõ mà thực hiện.

Nhưng không biết có biết rõ thật không, một số chính quyền địa phương đã tìm cách lách hay gọi là “vận dụng” để làm theo cách của mình, đôi lúc trở thành “luật rừng” để làm lợi cho địa phương mình, hay có thể hiểu ngầm là làm lợi cho riêng bản thân mình thì đúng hơn. Tại như vậy mà cơ quan thanh tra mới có việc làm và có đất sống.

Trừ những vụ việc bê bối hay scandals quá nổi cộm và báo chí đã lên tiếng nên đoàn thanh tra phải làm cho đúng bài bản, còn những vụ khác hầu như thanh tra chỉ tìm cách moi móc sai sót của các quan chức để chia chác quyền lợi mà thôi. Ngu sao mà đi thanh tra, moi móc để mang tiếng oán mà mình chẳng được lợi ích gì. Cứ giơ cao, đánh khẽ hoặc xù luôn các sai phạm quy định mà có bao thơ đầy tiền thì có phải là hay hơn không.

Vì vậy mà thỉnh thoảng, một số địa phương có ngân sách bị hao hụt hay thiếu hụt sao đó thì mạnh dạn tự động “đẻ” ra vài khoản thu nào đó rồi bắt dân đóng. Chỉ khi nào dân chúng than trời quá, báo chí lên tiếng thì việc làm trời ơi đó mới chịu ngưng.

Dĩ nhiên, sẽ có thanh tra đến địa phương đó tìm hiểu sự việc, nhưng không phải vụ bê bối nào cũng được xử lý đúng luật và được công bố cho dân biết mà đôi khi bị “chìm xuồng” đâu mất. Thậm chí, nếu vụ bê bối được công bố thì cũng tránh né rất tài tình, rồi thì cuối cùng cái bài bản cũ được lập đi lập lại là sẽ “rút kinh nghiệm”, chấm hết.



Trên các quốc lộ cũng vậy, một số địa phương, nhứt là khu vực phía Bắc, lâu lâu lại bày ra những trạm kiểm soát giao thông “từ trên trời rơi xuống”, chặn xe tải lại “làm luật”, nghĩa là bắt địa công khai các lái xe.

Việc chặn bắt xe trái phép như vậy kéo dài có khi vài năm, nhưng khi bị báo chí phanh phui, hỏi tới các quan chức có thẩm quyền tại địa phương, thì họ giả nai như chẳng biết gì cả, tài thiệt. Như vậy, luật thì cứ là luật trên giấy tờ, lệ thì là lệ của quan chức, tự do là như thế đó. Mà cái tự do này nảy sinh là đúng theo những gì tiền nhân đã phán: “bần cùng tất biến”.

Tui không nói là “bần cùng sanh đạo tặc” đâu nha, mặc dù bản chất của nó cũng tương tự như thế. Chứ bà con nghĩ coi, lương công chức VN thì sống sao nổi, hổng “tất biến” thì chắc là “tất tử”. Nhưng mấy chục năm nay, có cán bộ Nhà nước nào bị chết đói đâu, trái lại nữa là khác. Tại VN, ngoài các đại gia tư nhân về kinh doanh nổi bật, còn rất nhiều đại gia chìm là cán bộ Nhà nước. Lâu lâu, khi có chuyện gì bê bối đổ bể trước công luận thì người dân mới té ngửa là những người “đầy tớ dân” khả kính ấy quả là đại gia, giàu ơi là giàu.
Bởi vậy, gần đây có nổi lên nhiều vụ trộm cắp xảy ra tại nhà các cán bộ Nhà nước cao cấp. Điều mỉa mai là những nhà của “đại gia” bị trộm viếng đều là nhà của các “hung thần” đối với bọn tội phạm, như trung tá, đại tá công an chẳng hạn. Tụi ăn trộm này thật là cao cơ.

Thứ nhứt, tụi nó biết chắc là mấy cán bộ cao cấp này thế nào cũng là đại gia có của chìm, chớ mấy chả ngu sao bỏ tiền vào ngân hàng thì lộ chân tướng là đại gia trong khi đồng lương không đủ sống. Thứ hai, mấy cha này “chảnh” lắm, tưởng bở mình là “ông kẹ”, thằng ăn trộm nào mà dám dẫn xác vào hang cọp.
Chính vì vậy mà mấy chả ỷ y, không đề phòng nên tụi ăn trộm mới dễ bề hành động. Hơn nữa, mấy cha cán bộ cao cấp này mà có bị trộm thì đâu phải cha nào cũng dám khai báo hết sự thật về tài sản bị mất của mình, sợ người ta biết mình là đại gia thì ăn nói sao với đồng nghiệp, với đảng ủy.

Kẹt quá không dấu được thì cùng lắm mấy chả khai mất ít đi để không ai để ý. Vì vậy, thằng ăn trộm có bị bắt và buộc phải trả lại tài sản ăn trộm thì nó cũng đâu có ngu gì mà khai thật số tài sản trộm được, phần chênh lệch dôi ra thì dấu kỹ, sau này ra tù có mà xài. Mấy thằng ăn trộm này tính toán tài thiệt.

Đó, quý vị thấy chưa, dân có cái tự do của dân, còn quan có cái tự do của quan, ai cũng được tự do cả, luật hay quy định Nhà nước cũng chẳng gò bó hay làm gì được để hạn chế. Mà trên đây là tui chỉ nói những sự việc về tự do mà ai cũng biết, đôi lúc có báo chí VN đăng tin hẳn hoi, chứ không phải tui bịa ra để lên mặt hay lấy làm hãnh diện là người VN đâu. Còn nhiều cái tự do “bất thành văn” hơn nữa mà tui biết nhưng nhiều người sẽ khó tin nên không tiện kể ra.



Có một điều tui nói ra nhưng không biết quý vị có tin tui không. Số là sau khi đi du lịch Singapore về tới VN, khi nhìn thấy trên mặt đất ngoài đường chỗ nào cũng có rác, chỗ nhiều chỗ ít, sao tui cảm thấy có một cái gì đó thật là thân thương dễ chịu. Như vậy mới là VN chứ. Ngày nào đó, khi nhìn thấy trên đường phố Sài Gòn sạch trơn, không còn thấy bóng dáng của rác rưởi nữa, có lẽ tui sẽ chép miệng than rằng: Ôi tự do, ngày xưa nay còn đâu…

Trường Khùng (KT)
  Forum: LỊCH SỬ - VĂN HÓA - BÌNH LUẬN · Post Preview: #120703 · Replies: 0 · Views: 342

TốTâm
Posted on: Feb 4 2012, 10:52 AM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513






Bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ Maurice Mimoun cầm một miếng silicone độn ngực mà ông lấy ra từ một bệnh nhân vì lo ngại sẽ không an toàn cho sức khỏe

Các giới chức Pháp kêu gọi tháo bỏ các túi độn ngực PIP

Bộ Y tế Pháp kêu gọi 30.000 phụ nữ trong nước đã giải phẫu đặt các túi độn ngực bằng chất liệu do một công ty của Pháp đã bị giải tán phải lấy các túi này ra như là một biện pháp đề phòng.

Trong một tuyên bố được đưa ra hôm thứ Sáu, một viên chức nói chính phủ Pháp sẽ trả tiền để tháo bỏ các túi PIP.

Các giới chức Pháp nói khuyến cáo này dựa vào rủi ro các túi độn ngực này có thể bị vỡ, chứ không phải có nhiều nguy cơ gây bệnh ung thư.

Có 8 trường hợp ung thư, chính yếu là ung thư vú, đã được ghi nhận.

Hàng trăm ngàn túi độn ngực này được phụ nữ sử dụng, hầu hết sống tại Nam Mỹ và Tây Âu, trong các cuộc giải phẩu thẩm mỹ hay thay thế những mô ở phần ngực bị mất.

Công ty chế tạo PIP đã sản xuất khoảng 100.000 túi độn ngực hàng năm trước khi bị phá sản và bị đóng cửa vào năm ngoái. Công ty bị phát hiện là đã sử dụng một chất silicone dưới dạng dẻo không được nhà chức trách y tế chấp thuận.
  Forum: TIN TỨC NĂM CHÂU · Post Preview: #120687 · Replies: 0 · Views: 344

TốTâm
Posted on: Feb 4 2012, 10:52 AM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513






Bác sĩ giải phẫu thẩm mỹ Maurice Mimoun cầm một miếng silicone độn ngực mà ông lấy ra từ một bệnh nhân vì lo ngại sẽ không an toàn cho sức khỏe

Các giới chức Pháp kêu gọi tháo bỏ các túi độn ngực PIP

Bộ Y tế Pháp kêu gọi 30.000 phụ nữ trong nước đã giải phẫu đặt các túi độn ngực bằng chất liệu do một công ty của Pháp đã bị giải tán phải lấy các túi này ra như là một biện pháp đề phòng.

Trong một tuyên bố được đưa ra hôm thứ Sáu, một viên chức nói chính phủ Pháp sẽ trả tiền để tháo bỏ các túi PIP.

Các giới chức Pháp nói khuyến cáo này dựa vào rủi ro các túi độn ngực này có thể bị vỡ, chứ không phải có nhiều nguy cơ gây bệnh ung thư.

Có 8 trường hợp ung thư, chính yếu là ung thư vú, đã được ghi nhận.

Hàng trăm ngàn túi độn ngực này được phụ nữ sử dụng, hầu hết sống tại Nam Mỹ và Tây Âu, trong các cuộc giải phẩu thẩm mỹ hay thay thế những mô ở phần ngực bị mất.

Công ty chế tạo PIP đã sản xuất khoảng 100.000 túi độn ngực hàng năm trước khi bị phá sản và bị đóng cửa vào năm ngoái. Công ty bị phát hiện là đã sử dụng một chất silicone dưới dạng dẻo không được nhà chức trách y tế chấp thuận.
  Forum: CHĂM SÓC SẮC ĐẸP · Post Preview: #120692 · Replies: 0 · Views: 467

TốTâm
Posted on: Feb 3 2012, 09:58 AM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513






Khách sạn 7 sao duy nhất trên thế giới


Cao 321m, hoàn thành năm 1999, chi phí xây dựng: 650 triệu USD.
Đây là khách sạn 7 sao duy nhất trên thế giới.



























  Forum: BỘ SƯU TẬP THỜI TRANG - CÁC LOẠI · Post Preview: #120641 · Replies: 0 · Views: 593

TốTâm
Posted on: Feb 1 2012, 07:13 PM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513





  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #120554 · Replies: 1 · Views: 143

TốTâm
Posted on: Feb 1 2012, 07:02 PM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513






33. Gaudi's "Casa Battlo" - Barcelona , Spain


34. National Stadium - Beijing , China


35. National Theater - Beijing , China


36. Ripley's Believe It or Not Museum near Niagara Falls , Canada


37. Palais Bulles - Cannes , France


38. Experience Music Project [Front View] - Seattle , Washington , USA


39. Experience Music Project [Rear View] - Seattle , Washington , USA


40. "The Cucumber" - London , England


41. Banpo Bridge - Seoul , Korea


42. Dynamic Tower - Dubai , UAE [still under construction, each floor moves independently]


  Forum: KỶ NIỆM XA XƯA, THÀNH PHỐ, THỦ ĐÔ CÁC NƯỚC TRÊN... · Post Preview: #120553 · Replies: 3 · Views: 770

TốTâm
Posted on: Feb 1 2012, 06:56 PM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513






23. Mammy's Cupboard - Natchez , Mississippi , USA


24. National Library - Minsk , Belarus


25. Cubic houses - Rotterdam , Netherlands


26. Casa Pueblo - Maldonado , Uruguay


27. Alexandria Library - Alexandria , Egypt


28. Cathedral of Brasilia : Catedral Metropolitana Nossa Senhora Aparecida [Exterior View] - Brasilia , Brazil


29. Cathedral of Brasilia : Catedral Metropolitana Nossa Senhora Aparecida [Interior View] - Brasilia , Brazil


30. Denver Art Museum Denver , Colorado , USA


31. Graz Art Museum - Graz , Austria


32. Le Palais Ideal - Hauterives , France [Built in 19th century by a Post Office worker; took 30 years to build]

  Forum: KỶ NIỆM XA XƯA, THÀNH PHỐ, THỦ ĐÔ CÁC NƯỚC TRÊN... · Post Preview: #120552 · Replies: 3 · Views: 770

TốTâm
Posted on: Feb 1 2012, 06:50 PM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513






13. Snail House - Sofia , Bulgaria


14. Edificio Mirador - Madrid , Spain


15. Nautilus house - Mexico


16. Calakmul "The Washing Machine" building - Mexico


17. Habitat-67 (Apartment Complex) - Montreal , Canada


18. Montreal Biosphere - Montreal , Canada


19. Olympic Stadium - Montreal , Canada


20. Lotus Church - India


21. Wood Skyscraper - Archangelsk , Russia


22. Stone house - Guimaraes , Portugal

  Forum: KỶ NIỆM XA XƯA, THÀNH PHỐ, THỦ ĐÔ CÁC NƯỚC TRÊN... · Post Preview: #120551 · Replies: 3 · Views: 770

TốTâm
Posted on: Feb 1 2012, 06:44 PM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513






42 OF THE WORLD'S MOST UNUSUAL STRUCTURES

1. Public Library - Kansas City , Kansas , USA


2. Atomium - Brussels , Belgium


3. Milwaukee Art Museum - Milwaukee , Wisconsin , USA


4. Church of Hallgrimur - Reykjavik , Iceland


5. Longaberger Basket Building - Newark , New Jersey , USA


6. Wonder Works - Pigeon Forge , North Carolina , USA


7. Upside down house - Shimbark , Poland


8. Crooked house - Sopot , Poland


9. Tenerife Auditorium - Canary Islands, Spain


10. "The Bullring" - Birmingham , England


11. La Tete au Carre Library - Nice, France


12. Eden Project - England

  Forum: KỶ NIỆM XA XƯA, THÀNH PHỐ, THỦ ĐÔ CÁC NƯỚC TRÊN... · Post Preview: #120550 · Replies: 3 · Views: 770

TốTâm
Posted on: Dec 30 2011, 07:14 PM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513





Việt Nam tôi đâu? - Việt Nam tôi đâu?


  Forum: RẠP CHIẾU PHIM ONLINE VÀ PHIM TÀI LIỆU LỊCH SỬ · Post Preview: #118646 · Replies: 0 · Views: 317

TốTâm
Posted on: Dec 30 2011, 07:09 PM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513






Anh la ai? - Việt Khang


  Forum: RẠP CHIẾU PHIM ONLINE VÀ PHIM TÀI LIỆU LỊCH SỬ · Post Preview: #118645 · Replies: 0 · Views: 293

TốTâm
Posted on: Dec 30 2011, 07:04 PM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513






















  Forum: BỘ SƯU TẬP THỜI TRANG - CÁC LOẠI · Post Preview: #118644 · Replies: 1 · Views: 536

TốTâm
Posted on: Dec 30 2011, 07:02 PM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513






Amazing Paths...





















  Forum: BỘ SƯU TẬP THỜI TRANG - CÁC LOẠI · Post Preview: #118643 · Replies: 1 · Views: 536

TốTâm
Posted on: Dec 30 2011, 06:15 PM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513




























  Forum: BỘ SƯU TẬP THỜI TRANG - CÁC LOẠI · Post Preview: #118640 · Replies: 1 · Views: 429

TốTâm
Posted on: Dec 30 2011, 06:13 PM


Hoang vắng
***

Group: Năng Động
Posts: 528
Joined: 14-September 10
Member No.: 15,513






Thời trang thế giới Venkatram 2012 Calendar

























  Forum: BỘ SƯU TẬP THỜI TRANG - CÁC LOẠI · Post Preview: #118639 · Replies: 1 · Views: 429

21 Pages V   1 2 3 > » 

New Posts  New Replies
No New Posts  No New Replies
Hot topic  Hot Topic (New)
No new  Hot Topic (No New)
Poll  Poll (New)
No new votes  Poll (No New)
Closed  Locked Topic
Moved  Moved Topic
 

Lo-Fi Version Time is now: 7th May 2024 - 06:49 PM