Welcome Guest ( Log In | Register )

108 Pages V   1 2 3 > » 

mviet
Posted on: May 19 2012, 05:12 PM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235









Câu chuyện chín năm trốn chạy ra khỏi Bắc Hàn của một cô gái

Nguyễn Văn Lục
Hiện nay, chỉ có khoảng hai chục ngàn người Bắc Hàn đến được Nam Hàn trong số 22 triệu dân Bắc Hàn.
Con số thật ít ỏi vì biên giới Nam- Bắc Hàn được canh phòng rất kỹ lưỡng. Người ta nói một con chó chui qua cũng không lọt.
Vì thế, sau này phần lớn những người Bắc Hàn chọn con đường tỵ nạn đi ngã qua Trung Quốc. Cho đến năm 1999 mới chỉ có khoảng hơn 1000 người đến được Nam Hàn. Nhưng con số này hiện có dấu hiệu gia tăng thêm nhiều.
Vì vậy, Bắc Hàn vẫn là một trong những nước cộng sản hiếm hoi còn sót lại ở mức độ chậm tiến, độc đoán và tồi tệ nhất mà ít người được biết đầy đủ những gì thực sự đang xảy ra ở nơi hỏa ngục trần gian ấy.
Sau đây là một trong những câu chuyện thương tâm ấy được viết lại của một cô gái tạm gọi là Eunsun Kim(tên giả để tránh mọi sự trả thù của chính quyền Bình Nhưỡng đối với những thân nhân còn bị kẹt lại) và được một ký giả Pháp, ông Sébastien Falletti làm việc ở Hán Thành viết cho các tờ Le Figaro và tờ Le Point đã giúp cô Eunsun Kim trong việc biên tập cuốn sách này.
Cuốn sách có nhan đề là: Corée Du Nord. 9 ans pour fuir L'enfer. Xuất bản mới đây, tháng 3/2012. (Bắc Hàn, 9 năm để đào thoát khỏi địa ngục)
Tôi đã đọc một mạch hết cuốn sách này. Đọc đến đâu thấm đến đó. Tuy nhiên, nhiều điều tôi vẫn không thể mường tượng nổi được. Một Nam Hàn nay thuộc các nước phát triển hàng đầu của Á Châu lại có thể có một Bắc Hàn chậm lụt, mọi rợ, kém văn minh và để dân chết đói như thế!
Đọc để nhớ, để so sánh, để một cách khác thương dân mình hiện nay còn bị đầy đọa bởi người cộng sản. Đọc cũng như thể thấy lại được chính mình, tìm lại được những ngày tháng lao đao trên biển cả cách đây hơn 30 năm.
Nhưng khi đọc cuốn sách này, người ta không thể trông chờ ở một cô nữ sinh ở độ tuổi 11 khi trốn ra khỏi Bắc Hàn có thể thấy hết và tố cáo một cách có hệ thống về sự tàn bạo của chế độ Cộng Sản. Đó không phải là việc của cô có thể làm được.
Nhưng những điều gì cô nói ra đều là sự thật không thêm bớt từ của miệng một đứa trẻ. Nó có giá trị tự tại của nó- giá trị trung thực và ngây thơ của một đứa trẻ chưa phân biệt rõ biên giới thiện ác-.
Đọc cuốn chuyện này, nó nhắc nhở chúng ta câu chuyện cuốn Nhật ký của một cô gái người Đức, gốc Do Thái, Anne Frank (Journal d'Anne Frank, năm 1942) đã làm lay động lương tâm cả nhân loại cách đây hơn nửa thế kỷ.
Kết thúc số phận của cô Eunsun Kim đã hẳn không bi thảm như số phận đã dành cho Anne Frank. Anne Frank bị chết trong trại tập trung về bệnh sốt rét. Và cuốn nhật ký của cô may mắn được tìm thấy sau này đưa những trang nhật ký của cô trở thành tiếng nói thức tỉnh lương tâm nhân loại.
Còn cô Kim sau 9 năm trốn chạy với biết bao khốn khổ và nhục nhã cuối cùng thì cũng đã đến được bến bờ Tự Do. Chúng ta đã hẳn chẳng ai mong muốn một số phận hẩm hiu dành cho cô Kim để được người đời thương tiếc như Anne Frank!!
Câu chuyện bắt đầu vào năm Kim được 11 tuổi. Đó là tháng 12/ 1997. Gia đình Kim cũng như nhiều gia đình khác ở Bắc Hàn đang lâm vào cảnh đói trầm trọng. Con số người chết đói không ai tính hết được. Nó có thể lên đến nửa triệu mà cũng có thể lên đến con số hàng triệu người.
Cái chết của hàng triệu người dân Bắc Hàn vào cuối thập niên 1999 trong khi bờ bên kia vĩ tuyến - dân Nam Hàn có cuộc sống ấm no và thịnh vượng thuộc những nước hàng đầu ở Đông Nam Á.
Điều đó đủ nói lên một thực tế hiển nhiên: Một bên là Thiên Đàng, bên kia là địa ngục.
Bố mẹ Kim đã phải bán tất cả những gì có thể bán được để đối lấy miếng ăn. Chỉ trừ một cái bàn mà trên bức tường còn treo hai bức ảnh lãnh tụ " Tổng thống muôn đời" Kim II-Sung và người con kế vị Kim Jong-il ..Họ đang từ trên đó nhìn xuống gia đình Kim với những lời hứa hẹn một Bắc Hàn "Hùng cường và thịnh vượng "!!. Đó chỉ là những lời tuyên truyền dối trá, phỉnh gạt dân Bắc Hàn từ hơn 30 năm rồi mà sau này Kim mới vỡ lẽ ra.
Họ không thể đốt hai bức ảnh để bán hai cái khung ảnh đó được, vì nếu bị khám phá, họ sẽ bị phạm tội bất kính và lãnh án tử hình. Chỉ cần có những lời lẽ xúc phạm đến lãnh tụ thì kể như cuộc đời kể như tàn.

Kim nhớ lại hồi còn đi học tiểu học, chính quyền đã tập trung các học sinh tại sân vận động để chứng kiến những cảnh hành quyết các tội nhân bị kết án xử bắn, trong đó có những phạm nhân đã phạm tội "bất kính"với lãnh tụ.
Bắt trẻ con chứng kiến những cảnh hành hình dã man như vậy đến các chế độ nô lệ phong kiến thời xưa cũng không làm. Nó cũng nhắc nhở mọi người nhớ lại cảnh đấu tố trong Cải cách ruộng đất thời 1954. Cả dân làng bị xách động đi dự những phiên xử đấu tố địa chủ mà mọi người bị ép buộc phải lên tố cáo.
Bắc Hàn hay Bắc Việt, cộng sản ở đâu cũng cùng một phương thức cộng sản, nếu có khác chăng là ở mức độ tàn bạo nhiều hay ít. Lúc nào nó cũng nhắc đến nhân dân, nhưng nhân dân là công cụ, là cỏ rác, là thành phần bị lợi dụng và bóc lột hơn ai hết. Tại Trung Quốc, 800 triệu nông dân ì ạch vác 30 thứ thuế đủ loại trên vai. Mà ở Việt Nam thời bao cấp, có 2000 trạm thu thuế từ Bắc chí Nam. Nó moi móc, lục soát, nắn bóp dờ nắn cơ thể những người phụ nữ đi buôn chui trên xe hàng, xe lửa để đánh thuế vài kí gao, vài ký thịt.
Còn hiện nay, chính quyền cộng sản vẫn có thể trơ trẽn, tráo trở gọi đất đai là sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý.
Kim đã chứng kiến nhiều lần các cuộc xử bắn như thế. Xác các nạn nhân sau đó còn bị các tên lính lấy bộ óc ăn sống vì họ tin rằng chữa được nhiều bệnh.
Tôi tin là cô Kim không thể viết bịa điều này và tôi tin là mọi người đọc cô Kim với lối viết xem như "bình thản", " không mảy may xúc động", " không nôn mửa", không để lại một ấn tượng sâu xa nào khi chứng kiến cảnh hành hình này là điều làm tôi kinh sợ nhất.
Cô đã bị đầu độc đến tận xương tủy, tận tim óc mà các hệ thống giây thần kinh cảm giác đều bị liệt kháng. Những con người trong guồng máy độc tài toàn trị là những con vật-người. Những bộ máy biết đi.
Đó là bệnh vô cảm liệt kháng hiện nay tại các nước XHCN, nhất là tại Việt Nam và Trung Quốc.
Cái mâu thuẫn đến vô lý là cô có thể xúc động, khóc dễ dàng khi nghe tin lãnh tụ cộng sản họ Kim chết. Cô viết như thế này :
" Comme tout le monde, au lendemain de la mort de Kim II-sung, J'ai craqué" (Như tất cả mọi người hôm sau ngày lãnh tụ Kim II-sung chết, tôi bật khóc).
Nhưng cô lại gần như thản nhiên khi chứng kiến những cảnh phạm nhân bị trọi bi bịt mắt, bị hành hình và não bị người ta ăn sống.
Đây là một đoạn văn vắn gọn trong một vài dòng của môt cô gái đã làm tôi xúc động vì sự ngây thơ, vô tội của cô và nhìn thấy bản chất tàn độc vô vàn của chế độ ấy.
Trước đây, gia đình Kim còn có miếng ăn vì mẹ Kim làm trong một nhà bếp ở nhà thương ở một trại mỏ, bà biết thu vén, chắt chiu mang đồ ăn dư thừa về nuôi cả nhà.
Từ đây cho đến hết cuốn hồi ký, hình ảnh bà mẹ Kim- mặc dù chỉ là nhân vật phụ- đã ám ảnh tôi suốt hành trình cuộc sống của một gia đình Bắc Hàn tiêu biểu. Bà là thứ mà chỉ dùng những biểu tượng trong thiên nhiên may ra mới nói hết được ..Bà như một cây cổ thụ được Sơn Nam mô tả như sau:
"Như những cây cổ thụ bám vào kẽ đá. Mùa nắng không một giọt nước, ấy thế mà cây sống gan lì, đôi khi tòn ten, dộng đầu xuống đất, trở gốc lên trời, chờ ngày xa xôi nào đó, trời sẽ mưa, hoặc đêm đến, sương rơi mịn màng`".
Nhưng thiên nhiên còn có hy vọng có ngày mưa, cộng sản có ngày nào là ngày mưa?
Người đàn bà xem ra yếu đuối, mảnh mai, một người đàn bà như muôn người đàn bà khác lại có sức mạnh phi thường- sức mạnh của bản năng sinh tồn- sức mạnh của giống cái bảo vệ đàn con của nó- . Một sức mạnh vô địch mà ngay đến mãnh hổ khi đối đầu cũng phải chùn bước.
Đó là cái khám phá thứ hai đến kinh dị khi tôi đọc cuốn Hồi ký này.
Những người khác trong bối cảnh một xã hội hà khắc, bất nhân lần lượt gục ngã như những cây chuối trong cảnh "chém treo ngành", thân gục xuống lót đường cho một hy vọng ánh sáng lóe lên (.. và rồi ánh sáng hiện ra, sách Sáng thế ký (1,3).
Hay như lời tuyên bố bánh vẽ của Mao ngày 9, tháng giêng 1963 như sau:
"Thời gian cấp bách mà còn biết bao nhiêu điều phải làm. Trời đất vẫn quay và ngày tháng qua mau. 10 ngàn năm thì quá lâu!
Hãy nắm lấy ngày hôm nay! Hãy nắm lấy nó "..
Nhưng ngày hôm nay là ngày gì? Ngày bất tận- ngày dài không bao giờ dứt- ngày bất hạnh với bước nhảy vọt 1958-1959. Ngày của cách mạng văn hóa.
Và tháng 10, 1966 Mao dõng dạc tuyên bố:
"Chính ta là người đốt lên ngọn lửa của cuộc hỏa hoạn".
Những con vật hy sinh cho ngày ấy lần lượt là bà ngoại, ông ngoại của Kim rồi bất hạnh nhất đến lượt bố Kim chết vì đói. Bố Kim chết, không có đến miếng cỗ ván để chôn.
Ông là người đàn ông chỉ có thể mạnh và tồn tại trong một xã hội Người-Người và trở thành bất lực, gục ngã trong một xã hội Người-súc vật. Ông chỉ có cái đầu, nhưng lại thiếu một lá gan trong một đất nước mà "Một con cá lội , mấy người buông câu". Nói cho cạn nghĩa, ông chỉ có cái "giá trị trú ẩn" (mượn lại một từ kinh tế valeur refuge) trong một xã hội có tổ chức, có pháp luật. Ông không có khả năng tồn tại trong một một xã hội mà tính phá sản mang tính chất lừa đảo(Faillite frauduleuse)-một xã hội lưu manh vườn và lưu manh mang tính Đảng ..
Vì thế, ông gục ngã dễ dàng mà đến lúc chết cũng không biết tại sao một người như ông lại chết- một người lương thiện- lại là người chết đầu tiên, chết trước những người như vợ ông ..
Còn lại trên đời này ba người đàn bà mà xã hội đã chừa lại:
Mẹ Kim, chị gái và Kim.
Ai có thể nghĩ rằng, người đàn bà yếu đuối này có thể tồn tại giữa báo táp thời đại?
Mẹ và chị của Kim đã quyết định bỏ đi tìm"miếng ăn hy vọng" ở bến tàu chưa về ..Kim chờ đợi trong sáu ngày bị bỏ đói và đã viết chúc thư để lại như sau:
" Mẹ ơi. Con chờ đợi mẹ mãi chưa về. Nay đã 6 ngày rồi chờ đợi mẹ. Con biết rằng con sắp chết . Tại sao mẹ không về? Rồi cô thiếp đi tưởng chắc rằng sẽ không còn thức dạy nữa"..
Thế rồi Mẹ và chị cô đã về đúng lúc, nhưng tay không có gì!!
Hành trình sa mạc bắt đầu từ đây, từ những quyết định táo bạo của mẹ Kim- một người đàn bà phi thường được trui rèn trong khó khăn và thử thách- bà quyết định đi tìm con đường sống trong cái chết đang kề cận.
Nhưng trước hết, xin để Kim kể lại một vài câu chuyện thời thơ ấu của cô- theo cái nhìn và sự hiểu biết của cô -.
Thời thơ ấu
Cuộc sống của Kim và gia đình của cô trương đối, "đủ ăn" vào thời điểm năm 1990-. Bố cô, một người đàn ông không mấy tháo vát và biết soay sở, không phải là mẫu người đàn ông lý tưởng của các thiếu nữ Đại Hàn. Dưới mắt phụ nữ Đại Hàn, người đàn ông lý tưởng là người đàn ông giỏi!! Dầu không là người đàn ông giỏi, ông cũng là công nhân xưởng sản xuất vũ khí " 20 tháng giêng". Thời giờ còn lại, ông làm những việc "vô ích" như say mê "viết lách"!! Mẹ cô làm bếp trong một nhà thương của xưởng mỏ và bà biết xoay sở để gia đình có được cái ăn cho vào miệng.
Ngay từ đầu cả nhà chỉ biết trông cậy vào bà.
Mỗi ngày Kim đến trường trong bộ đồng phục áo sơ mi trắng, váy xanh, khăn quàng đỏ. Tiêu biểu một học sinh "giỏi và " "ngoan". Đến trường, học sinh phải xếp hàng ngay ngắn theo lớp, đi như diễn binh, bước đều theo nhịp của các binh sĩ (Marche militaire)- mười người như một và hát những bài ca tụng lãnh tụ. Bài học chính trong lớp là học về đời sống của các lãnh tụ. Nó quan trọng chẳng khác gì môn toán, tiếng Đại Hàn và Đạo đức cộng sản.
Khỏi phải nói, kỷ luật trong trường thật nghiêm khắc và chỉ cần nói chuyện trong lớp cũng đủ chịu hình phạt chịu xỉ nhục bị đánh bằng thước trước mặt cả lớp. Cuối giờ học trong ngày là đến giờ kiểm thảo mà mỗi học sinh phải tự kiểm thảo trước cả lớp trong đó đồng thời"mệt" hơn cả là có bổn phận tố cáo bạn bè mình về những hành vi và thái độ của bạn mình ..
Cái được gọi là giỏi và ngoan của Kim là biết làm theo lệnh, chịu khuất phục và ngay cả tố giác bạn mình!!
Cô nhớ lại khi được tin Kim II-Sung chết, ngày 8 tháng bảy, 1994 Kim thấy mẹ đi làm về khóc sướt mướt và sau đó bà đã sỉu. Nhiều người dân Bắc Hàn đã chết ngất khi nghe tin lãnh tụ của họ qua đời.
Dưới mắt một đứa trẻ như Kim, lãnh tụ là một ông Trời. Làm sao ông Trời lại có thể chết được - Đó là con người đã cứu nhân dân Bắc Hàn ra khỏi ách thống trị của người Nhật. Khi nghe tin lãnh tụ chết, đời sống toàn nhân dân như ngừng lại và khắp nơi xảy ra cái cảnh tượng cuồng loạn tập thể. Những người lính lăn lộn dưới đất khóc, những người phụ nữ kêu gào, khóc lóc thảm thiết vật vã. Trời đất mưa gió sảm thầu.
Đó là hiện tượng khóc tập thể!!(Lời bình của người viết).
Viên trưởng thôn, một thứ hung thần địa phương, bằng một thái độ nghiêm trọng và khẩn trương, đến từng nhà báo tin dữ.
Ngày hôm sau, không còn một cọng hoa nào còn có thể mọc lên được ở Bắc Hàn vì các trẻ con đã cắt hết để tưởng nhớ lãnh tụ. Kim như mọi đứa trẻ khác, cô đã khóc lóc thảm thiết.
Chỉ sau này, khi đã đến Hán Thành, Kim mới dần dần hiểu là cô đã bị nhiễm độc tuyên truyền. Và dân Bắc Hàn đã hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài. Cô đã có dịp đọc hồi ký của một người đầu bếp Nhật của Kim jong-il đã phải chạy trốn về Tokyo vì đã chứng kiến và kể lại từng chi tiết nhiều cảnh tượng tàn độc cũng như những cuộc trác táng truy hoan của Kim jong-il.
Người đầu bếp tên Kenji Fujimoto từng sửa soạn món sushis trong nhiều năm đã phải bỏ trốn vì sợ bị lãnh tụ Kim theo dõi trả thù ..
Bây giờ thì Kim đã là một cô gái trưởng thành và hiểu rằng đất nước của cô chỉ là một nhà tù rộng lớn mà hằng trăm ngàn người đã chết trong các trại tập trung
Trận đói ở Bắc Hàn
Kể từ khoảng 1990, dân Bắc Hàn rơi vào thảm trạng chết đói. Cả năm, Kim chưa hề biết đến món mì. Nhà thương đóng cửa và nguồn lợi cung cấp sự sống còn cho gia đình Kim cũng cạn kiệt. Các tỉnh phía Bắc như vùng Hamgyong của gia đình Kim là chịu thảm khốc đói kém hơn cả. Các cửa hàng hợp tác xã đã ngưng bán cả sáu tháng nay. Điện không có, vì không có bóng đèn mà có bóng đèn thì nhà máy điện không đủ nhiên liệu cũng ngưng chạy. Nói chi đến sưởi? Chỉ trừ các hàng sĩ quan và viên chức cao cấp là được cung cấp thực phẩm.
Vì thế, sau năm năm đói kém thì từ năm 1995, gia đình Kim lần lượt chết dần chết mòn như sung rụng: Ông bà ngoại rồi đến bố Kim .. Phần KIm phải nghỉ học..
Từ nay còn lại ba người phụ nữ. Mẹ Kim phải đi ăn trộm ở những cánh đồng trồng bắp hoặc lúa hoặc rau .. Vẫn không đủ ăn, họ phải đào các loại củ, nấm để ăn thêm. Rồi vào rừng chặt cành cây, kiếm củi để sống qua ngày. Chặt cây mà không có lấy một con dao chặt cây.
Đi đến con đường cùng, Mẹ Kim quyết định tháo gỡ khung ảnh lãnh tụ đáng kính xuống- bằng một thái độ cương quyết- chặt khung ảnh ra từng mảnh để bán làm củi. Còn hình ảnh thì lén lút đốt để tránh bị tố cáo tội bất kính với lãnh tụ có thể bị kết án tử hình.
Đó là một cử chỉ tuyệt vọng của con người trước cái đói, cái khát. Cả nhà được một bữa ăn từ khung ảnh lãnh tụ.
Cuộc Lưu vong
Kể từ những tuần lễ cuối cùng của mùa đông 1997-1998, số phận của Kim đã đổi khác. Bị đẩy vào con đường cùng, không còn lối thoát nào khác, Mẹ Kim đã quyết định bằng mọi cách phải trốn ra khỏi Bắc Hàn đến một nơi xa lạ nào đó để cứu sống hai đứa con gái của bà.
Ở lại Bắc Hàn là để chờ chết. Một cái chết chắc chắn. Và không còn có chút hy vọng gì có thể sống còn. Vào khoảng tháng giêng- 1998, Kim được biết mẹ cô quyết định sẽ trốn sang Trung Quốc.
Vùng Eundeok chỗ Kim ở chỉ cách biên giới Trung Quốc khoảng một giờ. Đã có tin một số người Bắc Hàn đã đi thoát sang Trung Quốc. Đã có quyết định như thế rồi thì không gì có thể lay chuyển mẹ Kim. Bà nhận thức rõ nỗi nguy hiểm. Bà nay chỉ sống dựa theo bản năng sinh tồn thúc đẩy bất kể đến hiểm nguy. Bà sẽ trở thành kẻ đào tẩu, một kẻ phản quốc nếu bị bắt. Nhưng mặc kệ, bà bắt đầu chuẩn bị cho cuộc đào thoát.
Và rồi vào một đêm, cả ba mẹ con đào thoát, ra khỏi nhà. Mẹ Kim đóng cửa nhà lần cuối cùng. Mẹ Kim đã mượn người bạn quen một cái rìu và cái cưa cho cuộc hành trình gian nan này. Cái rìu, cái cưa sẽ giúp mẹ con kiếm củi độ nhật trong cuộc hành trình gian nan này.
Sau một thời gian đi bộ, họ đã tới được cái làng giáp giới với biên giới. Họ chờ đêm tối để tiến tới được con sông Tumen mà bên kia là tự do, là có cơm ăn, là hy vọng. Đêm nay là đêm quyết định sự sống của họ.
Nhưng đây là lần thứ hai họ tính vượt sông. Lần trước là khoảng tháng tháng ba .. Mùa xuân đang tới. Các mảng tuyết băng đá trên sông đang vỡ ra từng mảng. Họ đành thất vọng trở về chờ mùa đông năm tới. Nhưng mẹ của Kim quyết định trở lại năm tới ..
Họ đã tới bờ sông, quan sát lính canh qua lại. Họ chờ đợi torng im lặng, trong kiên nhẫn qua đêm và đếm xem những lượt đổi gác, chờ cơ hội.
Vào khoảng nửa đêm, mẹ Kim ra hiệu vượt sông. Kim và chị đều không biết bơi. Mẹ Kim nắm chặt hai bên các con và dậm bước. Nước lạnh thấu xương .. Nước đã đến đầu gối, lên đến bụng, rồi ngập đến cổ. Kim nghĩ rằng mình sẽ chết đuối.
Biết rằng không thể tiến thêm được nữa . Mẹ Kimn đưa hai con về lại bờ . Nhưng bướng bỉnh và quyết tâm, bà thử đi một mình, tìm một ngõ thoát hiểm. Nhưng cũng chỉ một chút síu nữa, bà đã chết đuối chỉ còn cách bờ sông phía Trung Quốc khoảng ba thước .. bà thất vọng quay về, rét run lẩy bẩy, trình diện bốt Bắc Hàn ở biên giới trong tủi nhục.
Bà nói dối viên trưởng đồn canh là đi mót củi, lạc qua bờ sông. Nhưng lời nói dối chẳng qua mặt được ai .. Viên trưởng đồn cho ba mẹ con ăn bắp và bất ngờ với tấm lòng nhân đạo, đa thả cả ba mẹ con sáng hôm sau.
Không thể quay trở về làng, ba mẹ con quyết định đi đến cảng Rajin- Sonbong ..Đó là ngày buồn thảm nhất đời đối với Kim. Mẹ Kim phải bán rìu và cưa để có tiền ăn.
Họ phải trốn vào nhà vệ sinh xe lửa để đi lậu vé. Hai ngày hành trình vất vả như thế để tới được nhà người dì.
Nhưng hai ngày sau, ba mẹ con phải cuốn gói ra xe lửa đi chui về lại phía Bắc .. Nạn đói xảy ra, không trừ một gia đình nào ..Và nay thì họ bắt buộc đi ăn mày, sống đầu đường xó chợ, chờ mùa đông năm tới.
Có khi cả tuần không tắm, rửa, rồi bệnh chấy rận và mỗi tối phải đi tìm một chỗ để ngủ, rồi cuối cùng không còn chỗ nào khác là gầm cầu.
Sang một giai đoạn bi đát hơn, Kim theo một người bạn trai tập tành ăn cắp, ăn cắp đủ thứ từ bắp ngô, cải bắp ngoài đồng .. Người chủ bắt được đã đánh đập mẹ Kim, nhưng không báo cảnh sát.
Thế rồi mùa đông lại đến. Mặt nước sông Tumen đã đông cứng lại như đá.
Ba mẹ con trở lại dòng sông hy vong .. Lần này, may mắn có hai bố con một gia đình cùng đồng hành trong chuyến đi lưu dầy định mệnh. Họ nay 5 người chờ đợi đến 5 giờ sáng để khởi hành.
Và cuối cùng họ đã sang được phía bên kia bờ của Trung Quốc. Và đây phải chăng là một bình minh mới đang chờ đợi họ?
Sau một ngày nhịn đói, khát và lạnh. Họ bạo dạn gõ cửa một căn nhà. Như một phép lạ, một người đàn bà gốc Đại Hàn mở cửa và đón họ vào. Ở vùng biên giới này có nhiều người gốc Đại Hàn cư ngụ như thế. Rồi họ gặp một người đàn bà khác đón họ về và mối lái mẹ Kim cho môt người nông dân Trung Quốc với nhiều hứa hẹn .
Mẹ Kim không có đường nào thoát đành miễn cưỡng nhận lời Ba ngày sau, hai người đàn ông nhà quê xuất hiện và rước ba mẹ con về nhà họ .
Tất cả ba đều đã được bán với giá 2000 Nhân Dân Tệ. Họ đi xe buýt đến một nơi vô định trong nhiều tiếng đồng hồ. Sau đó lại dùng xe bò để đi về một vùng quê thuộc tỉnh Sukhyun-Jin .. Họ đến một doanhb trại dơ dáy bẩn thỉu nghèo nàn .. Người đàn ông Trung Hoa sống chung đụng với bố mẹ và anh em.
Và ngay từ những ngày đầu tiên sang đất Trung Hoa, họ phải ra đồng làm việc, làm quen với sự khó nhọc ..
Trong dân làng, họ cũng tìm cách che chở ba mẹ con khi có bóng công an xuất hiện .
Phần mẹ Kim thì phải làm thế nào sinh một đứa con cho người chồng mới. Đã hơn một năm rồi, chưa có dấu hiệu gì . Bà trở thành nạn nhân, bị đánh đập chửi bới, xỉ nhục bởi người chồng mới .
Cuối cùng không chịu đựng nổi nữa. Mẹ Kim quyết định trốn đi. Nhưng sau một đêm đi lạc loài, vô định. Ba mẹ con lại quyết định quy trở về chốn cũ.
Nay tôi đã được 13 tuổi. Và mẹ tôi đã mang bầu.Tin đó đem lại một hy vọng mỏng manh là gia đình người chồng của mẹ Kim có thể nhờ đó đối xử tử tế hơn với ba mẹ con và nhất là đó cóm thể hợp thức hóa vấn đề cư trú ở Trung Quốc ..
Cuối cùng mẹ Kim đã sinh hạ được một đứa con trai vào tháng giêng 2011. Hình như mọi người đều vui mừng trước tin này ..
Nhung mùa đông năm 2012 thì một tai biến lớn xảy ra .. Cảnh sát đến gõ cửa ban đêm và bắt cả ba mẹ con lên xe chở đi . Người đàn ông được coi là chồng của mẹ Kim tỏ ra bất lực và mặc kệ ba mẹ con..
Và ngày hôm sau, họ đã chở ba mẹ con đến cái nơi phải đến. Họ đang trở lại dòng sông Tumen. Hôm nay là 31 tháng 3, năm 2002, chúng tôi tất cả quay trở về Bắc Hàn. Những ngày đen tối sắp tới và tuyệt mọi hy vọng.
Họ bắt chúng tôi phải được "cải tạo" và vì thế mẹ và chị mỗi ngày phải đi lao động.
Nhung số phận đã dành cho chúng tôi một lần nữa chút may mắn. Xe chở chúng tôi về nhà tù ở Eundeok ..Mẹ tôi nói với người đàn ông trách nhiệm chở chúng tôi đi là đó là quê cũ nên chúng tôi có thể đi lấy một minh. Đỡ tốn ba miệng ăn, người đàn ông đã để ba mẹ con tự về lấy . Đó thật như một phép lạ ..
Chúng tôi chỉ có một ý tưởng trong đầu là đào thoát sang Trung Quốc một lần nữa ..Chúng tôi đã bán những bộ quần áo Trung Hoa để lấy tiền ăn đường và trở lại hướng Bắc về hướng biên giới. Lần này chúng tôi không được may mắn và bị lính bắt. Cuộc tra hỏi xong, chúng tôi lại bị bắt giải tới trại giam trước đây. Mẹ tôi khóc lóc vật vã và không chịu đi. Ngươi chỉ huy động liong` và một lần nữa thả chúng tôi muốn đi đâu thì đi .
Ngay chiều hôm ấy, ba mẹ con lại quyết tâm vượt sông Tumen. Lại bị bắt rồi lại được thả .
Và ngay đêm đó, vào lúc 23 giờ đêm, ba mẹ con lại vượt qua sông Tumen. Và lần này không có lính canh. chúng tôi đã vượt thoát sang phía biên giới Trung Hoa ..
Chúng tôi đã vượt được biên giới sang Trung Quốc và sau ba ngày lang thang, chúng tôi quyết định thuê một xe taxi chạy về làng cũ của người chồng của mẹ tôi và hứa đến nơi sẽ trả tiền.
Chúng tôi lại được họ đón tiếp niềm nở để tiếp tục khai thác sức lao động của ba mẹ con.
Nay chị tôi đủ khôn lớn quyệt vượt thoát để tự lập thân . Chị kiếm được chân bồi bàn ở một tiệm ăn ở thành phố nhỏ tên Yongil ..6 tháng sau, vào mùa đông 2002, tôi đã được 16 tuổi, chị tôi đã kiếm được cho tôi một chỗ làm ở tiệm bánh .
Thế là nay đến, lượt tôi cất cánh ra đi để lại mẹ tôi một mình Người chủ của tôi trả cho 300 Nhân Dân Tệ, tương đương với 25 Eurô. Trong vòng 6 tháng, tôi đã có thể kiếm được 600 Nhân Dân tệ mỗi tháng .
Tháng sáu 2003, tôi nhận được điện thoại của mà tôi muốn bỏ trốn đi vì phải trốn lánh mỗi khi có cảnh sát vào làng . Người chồng của má tôi tìm đến cửa tiệm và dọa nạt Tôi bắt buộc phải bỏ công việc ở tiệm bánh để tránh sự hăm dọa của người đàn ông- chồng của má tôi.
Đến lượt chị tôi cũng quyết đi xa hơn nữa để tránh thật xa người đàn ông đáng nguyền rủa kia . Và rồi cuối cùng cả ba mẹ con tập trung ở Yongilo và quyết tâm đi đến một thành phố lớn với 6 triệu dân: Thành phố Dalian ..
Một lần nữa, chị tôi có cái nhìn xa hơn nữa: đi Thượng Hải và lần này chị tôi đi một mình ..
Giấc mơ Nam Hàn
Tôi đã gọi điện thoại cho chị tôi để muốn đi Thượng Hải . Và sau những dặn dò của chị, tôi đã đến Thượng Hải và tìm đến chỗ chị tôi làm việc . Đó là một siêu thị do người Đại Hàn làm chủ ..Và đến lượt tôi cũng tìm được một vệc làm ở một tiệm ăn Đại Hàn . Thượng Hải đang trên đà phát tiển mạnh mặc dầu còn nhiều đường phố nhỏ hẹp, dơ bẩn ..
Ở đây, lần đầu tiên, tôi có thẻ nói tiéng Hàn Quốc, xem TV Nam Hàn và hiểu được một phần đời sống ở Nam Hàn .
Cũng nhơ đó, tôi biết được đường giây có thể giúp trốn sang Nam Hàn .. Việc mua giấy tờ giả ở đây thật dễ dàng .. DDong^`1 lương kiếmm được không nhiều, nhưng vẫn có thể để dành dùm . Mẹ tôi cũng dứt khoát lên Thượng Hải và cũng kiếm được việc làm như quản gia cho hai người đàn ông Nam hàn sang đây làm việc .
Dần dân giấc mơ về Nam Hàn mỗi ngày mỗi thôi thúc .. Không có cách nào vào được tòa đại sứ Nam Hàn bị canh giữ rất kỹ . Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm được đường giây có thể đưa về Hán Thành, nhưng với một giá rất đắt . 20 .000 Nhân dân tệ, tức vào khoảng 2000 euro mà không có gì bảo đảm! Hoặc là quyết đin h. liều, hoặc bỏ cuộc > Chỉ của Kim quyết định ở lại TRungQuoc^' vì nay đã ó người tình nhân TQ .
Phần Kim, cô cương quyết phải ra đi kéo theo mẹ cô đi theo . Mà điểm hẹn là biên giới Mong Cổ và Trung Hoa ..
Khi đến vùng "nội Mông" trơ trọi, lạc lõng có thể bị lính canh, cảnh sát Trung Quốc bắt giừ, ở nhà ga Erenhot, Kim đã điện thoại cho người môi giới.
Sau đó có hai người đàn ông đến đón họ đưa về một căn nhà tạm trú dơ bẩn và cũng có ba người phụ nữ Đại Hàn cũng đang ở đó . Ba người phụ nữ này đã được tổ chức giáo hội Tin Lành Mỹ và Nam Hàn bảo trợ người Bắc Hàn trốn sang Nam Hàn .
Nhơ gặp gỡ những người phụ nữ này làm hai mẹ con thêm tin tưởng .
Đêm hôm sau, vào khoảng 10 giờ đêm, 5 người đàn bà và hai người môi giới đi vào đêm tối đoạn đường sa mạc dẫn đến biên giới Mông Cổ . Đi khoảng 5 tiếng đồ hô thì tới địa điểm biên giới Trung Quốc và Mông Cổ .
Người môi giới lẳng lặng nói : đã đến nơi . Bây giờ là 3 giờ sáng . Hai người môi giới đưa ra một cái thang ngắn và 5 người lần lượt trèo lên và tụt xuống bên kia . Và thật nhanh chạy đến biên giới Mông Cổ . Đây là sa mạc Gobi, một sa mạc hioang dã và khắc nghiệt.Và chỉ cần trèo qua một hàng rào cao khoảng 3 thước thì phía bên kia là biên giới Mông Cổ .Đây là sa mạc Gobi, một sa mạc hoang dã và khắc nghiệt nhất thế giới. Nó vừa hùng vĩ vừa đe dọa . Ba người phụ nữ đồng hành bèn quây vòng, quỳ xuống và cảm tạ Thiên Chúa của họ .. Sau đó, họ bắt đầu cắm đầu cắm cổ chạy thẳng thero sự chỉ dẫn của hai người môi giới .. Chỉ việc gặp quân lính Mông Cô>? là họ sẽ dẫn đến tòa đại sứ Nam Hàn ở.
đây . trong tỉnh Oulan-Bator.

Chạy như thế khoảng 3 giờ không một bóng người, không một sự sống nào và mặt trời đã nắng rát. Nhưng từ xa, họ nhìn thấy một căn lều nhỏ và rồi xuất hiện hai người lính Mông Cổ, họ đã phát hiện ra đám 5 người và đang tiến lại dần.
Họ lục soát, dọa dẫm để kiếm tiền .. Sau đó, họ nhốt chung trong một khu nhà có khoảng gần 20 chục người Bắc Hàn đang ở đó .. và chờ chở đến thủ đô Oulan-Bator.
Ở dday6, lại chờ đợi và cuối cùng hàng loạt những cuộc phỏng vấn để tránh để lọt những gián điệp Bắc Hàn lọt vào Nam Hàn ..Cả tháng trời tra hỏi, cuối cùng hai mẹ con Kim được lên máy bay đi Hán Thành .. Một cuộc đời mới, một tương lai đang mở ra trước mắt họ sau hàng ngàn thử thách, đói khổ, nguy hiểm đoan đường 9 năm trời ..
Ngày thứ hai, 19 tháng 11, vào đúng 12 giờ 15 phút đêm, Kim hoàn tất cuốc hồi ký nào
  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #124513 · Replies: 0 · Views: 1,073

mviet
Posted on: May 19 2012, 04:21 PM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235









Người biểu tình cắm lều tại trung tâm Moscow

Chủ nhật, 13 tháng 5 2012 - Cuộc biểu tình của phe đối lập thu hút hàng chục ngàn người tại thủ đô Mascova hôm 6 tháng 5 đã kết thúc trong bạo động khiến hàng chục người bị thương gồm cả cảnh sát chống bạo loạn lẫn người biểu tình và rất nhiều người bị bắt giữ. Nhiều đêm sau đó cảnh sát đã bắt giữ thêm hàng trăm nhà hoạt động tranh đấu đi khắp thủ đô vào buổi tối trong “cuộc tuần hành của nhân dân.” Thông tín viên Jonas Beinstein từ Mascova tường trình rằng chiến thuật mới nhất của đối lập đã phỏng theo phong trào “Chiếm Đóng” của toàn cầu.
Hàng trăm nhân vật hoạt động tranh đấu đang cắm lều trong khu vực Chistye Prudy của trung tâm thủ đô Moscow, trong một hành động mà ban tổ chức gọi là “Chiếm đóng Abai,” phỏng theo tên thi sỹ kiêm triết gia Abai Kunanbayaev của thế kỷ thứ 19, mà bức tượng đồng của ông ở ngay giữa nơi cắm lều.

Một loại nhà ăn được dựng lên cho các nhà hoạt động, trong lúc những màn trình diễn văn nghệ và ngâm thơ ngẫu hứng được tổ chức để nâng đỡ tinh thần.

Cô Olga, một sinh viên 18 tuổi, cho biết cô cảm thấy thoải mái hơn khi tham gia cuộc “Chiếm Đóng Abai” hơn là cuộc mít tinh phản đối hôm 6 tháng 5, được gọi tên là “Cuộc tuần hành của Hàng Triệu Người.” Cô nói: “Tôi giúp chuẩn bị bữa ăn, đun nước v..v… Nhưng tôi không thể, không đủ sức mạnh để đến cuộc biểu tình như Cuộc Tuần hành của hàng triệu người.”

Cho tới giờ này thì “Chiếm đóng Abai” hầu hết vẫn được để yên. Tuy nhiên hôm thứ Sáu, giám đốc báo chí của Tổng thống Vladimir Putin nói những người biểu tình đang cắm lều “bất hợp pháp” và rằng cảnh sát “nhất định” chẳng sớm thì muộn cũng sẽ dẹp hết.

Một trong những lãnh đạo đối lập, ông Ilya Yashin, không để cho phong trào bị đe dọa, nói: “Giống như áp lực tâm lý, nhưng họ đã nhiều lần cố đe dọa chúng tôi bằng dùi cui và lời lẽ. Đừng hòng mà đe dọa chúng tôi, đừng hòng mà giải tán chúng tôi.”

Có nhiều nhân vật đối lập hàng đầu trong số hàng trăm người đã bị bắt giữ trong và sau cuộc biểu tình ngày 6 tháng 5, kể cả lãnh đạo của Mặt Trận Cánh Tả Sergei Udaltsov và blogger chống tham nhũng Alexei Navalny. Cả hai ông đã bị nhốt tù 15 ngày vì bất tuân lệnh cảnh sát và hiện vẫn còn bị câu lưu.

Một lãnh tụ đối lập khác, ông Boris Nemtsov, bị bắt hôm 6 tháng 5 nhưng đã được thả sau khi đóng tiền phạt. Chính trị gia kỳ cựu có lập trường cấp tiến này đã đến thăm địa điểm cắm lều của cuộc “Chiếm Đóng Abai”, hối thúc thủ tướng Dmitry Medvedev, là người sẽ tham gia hội nghị thượng đỉnh của khối G-8 trong tuần tới hãy ghé lại đây. Ông nói: “Chẳng có ai muốn làm hại ông cả, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cho ông, mọi người chỉ muốn đặt câu hỏi với ông thôi.”

Một số người biểu tình lại sợ một loại thăm viếng chính thức khác. Đó là sự thăm viếng của cảnh sát chống bạo loạn!
CBB
  Forum: TIN TỨC NĂM CHÂU · Post Preview: #124512 · Replies: 0 · Views: 1,032

mviet
Posted on: May 19 2012, 04:15 PM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235








Tội ngu


“Ðem đại nghĩa để thắng hung tàn
Lấy chí nhân mà thay cường bạo!”
(Nguyễn Trãi)

Huy Phương - Cho đến hôm nay, nhiều người vẫn oán trách, lên án cộng sản chuyên lật lọng, nói một đường làm một nẻo. Câu chuyện mà chúng ta nhắc nhở nhiều nhất là chuyện sau ngày 30 tháng 4, cộng sản thông báo sĩ quan cấp úy “đi học tập” một tuần, và sĩ quan cấp tá 15 ngày, nhưng sau đó đày đọa Quân, Cán, Chính VNCH trong các trại tập trung ở các vùng thâm sơn cùng cốc đến mười năm, hai mươi năm và đã biết bao nhiêu người kiệt lực phải chết ở trong tù!

Tuy nhiên, nếu chúng ta chịu khó nhớ lại và đi tìm, thì không có văn bản nào của Ủy Ban Quân Quản VC thời đó thông báo hay ấn định thời gian học tập là một tuần hay mười lăm ngày. Họ chỉ nói lập lờ là sĩ quan cấp úy đem theo tiền ăn cho “một tuần,” và sĩ quan cấp tá “15 ngày.”

Hiền lành, hiểu biết nông cạn, hay phỏng đoán và suy luận hời hợt, tôi, là người viết bài này, một sĩ quan cấp úy vội hiểu rằng cộng sản tập trung chúng tôi lại để học tập chính sách mới trong vòng một tuần. Là một sĩ quan Chiến Tranh Chính Trị trung cấp (cứ xem như vậy đi), đã biên tập nhiều bài vở, phỏng vấn nhiều tù binh CS, viết nhiều slogan chống Cộng trên sách báo và đài phát thanh mà ngây thơ, hoàn toàn không hiểu gì về cộng sản. Buổi trưa ngày 24 tháng 6, theo thói quen, tôi vẫn có một giấc ngủ trưa, thức dậy vào khoảng ba giờ chiều, hẹn một người bà con cùng cấp bậc ở chung trong cư xá khăn gói cùng đi trình diện. Trong ba lô cá nhân có một cái mền dù, một cuốn sách không nhớ tên, hai bộ áo quần, một đôi dép, một số tiền để đóng tiền ăn cho một tuần và đúng bảy gói mì ăn liền “Hai Con Cua” cho bảy buổi sáng. Như mỗi lần đi công tác, ra đi, tôi nói với vợ: “Anh đi một tuần về!” Cũng không hôn vợ hay xoa đầu con trước khi ra đi.

Theo thông cáo của chính phủ Lâm Thời Miền Nam (tức là MTGPMN) thì sau cuộc chiến, sĩ quan và binh sĩ (Ngụy) được cho trở về nơi quê quán làm ăn, đó là trên văn bản, nhưng trong thực tế, một cuộc trả thù quy mô đã thực sự bắt đầu.

Ðến nơi trình diện, chưa đóng tiền ăn thì ngay buổi chiều đã có những chiếc xe của những nhà hàng Tàu nổi tiếng Chợ Lớn như Soái Kình Lâm, Ðồng Khánh… mang thức ăn đến với những món như cơm chiên Dương Châu, Cá Chua Ngọt, Mì Xào… chia cho anh em theo từng toán, phòng dùng bữa. Nếu như có bà vợ nào lo lắng cho số phận của chồng, đứng lấp ló bên kia đường, thấy vậy cũng yên tâm, tối nay về ngủ yên. Người nào đang còn nghe ngóng, hồ nghi chưa chịu đi trình diện thì cũng “hồ hởi” hăng hái vào rọ. Ai cũng cho rằng “Cách Mạng” chu đáo, bảy ngày “tẩm bổ” như thế này, đi “học”về chắc lên cân.
Sau một tuần lễ trôi qua, rồi sau một tháng, khi đã bị sập bẫy, trong một lần chuyện trò với những người bạn tù cùng hoàn cảnh, tôi bày tỏ ý kiến về chuyện chúng ta có thể bị tập trung, giam giữ lâu dài chứ không phải một hai tuần như nhiều người đã tin tưởng. Trong số bạn tù, có người đã không đồng ý với nhận định của tôi, tin tưởng vào lời hứa hẹn ỡm ờ của bọn cai tù, y cho là tôi đã làm mất tinh thần anh em, hung hãn bước tới và toan đánh tôi, vì tôi là người đã nói ngược lại những điều mà họ tin tưởng: “học tập” vài tháng rồi về!

Nhà tù cộng sản nêu khẩu hiệu và đoan chắc: “Học tập tốt, lao động tốt” sẽ được sớm về sum họp với gia đình. Do đó đám tù khi lên lớp “học tập,” kiểm thảo thì đấm ngực mình nhận tội, sẵn sàng đấu tố bạn bè, đồng ngũ chưa thành khẩn khai báo, lúc “lao động” thì làm việc trối chết, tranh thủ để được bầu làm “tiên tiến,” nhưng cuối cùng về hay ở là do chuyện ở đâu đâu! Nếu có năm bảy chục lượng vàng đút lót ở cấp trung ương thì may ra.

Ở ngoài nhà tù lớn thì gia đình, vợ con những người tù “cải tạo” được phường khóm hứa hẹn, khuyến khích bồng bế nhau đi vùng kinh tế mới cho chồng mau về sum họp gia đình, nhưng cuối cùng mất nhà, mất tiền, thân tàn, ma dại, lâm vào cảnh khốn cùng.

Ði làm thủy lợi thì chia toán, phân lô, cán bộ hô hào “làm sớm nghỉ sớm,” toán nào làm xong, đạt chỉ tiêu thì được về nhà trước. Ai cũng làm việc trối chết vì mẹ già con dại ở nhà, nhưng làm xong phần mình thì được “điều” sang làm cho toán khác, “đoàn kết để cùng nhau tiến bộ!”

Ở trong trại tù, có tin đồn là tù sắp chuyển trại, thì trước hàng tù tập họp, cán bộ trại thề sống thề chết là không bao giờ chuyện đó có thể xẩy ra, nhưng ngay tối hôm đó thì trại tù được lệnh chuẩn bị khăn gói… lên đường.

Ở trong nhà tù “cải tạo” cũng với trò này, anh nào làm sớm được nghỉ sớm, nhưng xong chỉ tiêu thì sẽ có việc khác làm tiếp, “nước sông công tù,” biết bao giờ cho hết việc làm.

Tết Mậu Thân ở Huế, Việt Cộng kêu gọi viên chức VNCH ra trình diện, lần thứ nhất tuyên truyền qua loa xong cho về nhà, lần thứ hai học tập sơ sài lại cho về. Do vậy, những người còn ẩn náu trốn tránh gọi nhau ra trình diện, nhưng lần thứ ba cũng là lần cuối cùng, và là lần về… mồ chôn tập thể!

Ông Nguyễn Văn Thiệu đã có một câu danh ngôn để đời: “Ðừng nghe những gì cộng sản nói…” tuy ai cũng khen ngợi câu nói này, nhưng lại thật thà, mau quên, nhớ được một lần, nhưng những lần sau lại không nhớ! Cuối cùng chúng ta đều là những “cô bé choàng khăn đỏ” ngây thơ, cả tin, thiếu kinh nghiệm trước con cáo già cộng sản!

Những gì mà cộng sản nói thì phải hiểu ngược lại hay hiểu một cách khác. Hiệp định ký chưa ráo mực trên bàn thương thuyết thì ngoài mặt trận chúng đã vi phạm. Lệnh hưu chiến mới có hiệu lực thì lực lượng cộng sản đã nổ súng tấn công. Mậu Thân là một bài học lịch sử trả bằng máu quá đắt.

Phát ngôn viên chính phủ trong các cuộc họp báo thì nói ngược để che giấu sự thật một cách trơ trẽn. Năm 2008, phóng viên AP ở Hà Nội, Ben Stocking, 49 tuổi khi đến chụp hình chuyện tranh chấp đất đai giữa giáo dân và chính phủ cộng sản, đã bị “đánh đấm, bóp cổ và đập vào đầu, tịch thu máy ảnh,” có chứng cớ bằng hình ảnh và những đoạn phim thu hình, nhưng phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Việt Nam vẫn chối phăng là không hề có vụ hành hung này.

Trong vụ Văn Giang, hai ký giả bị đánh tàn nhẫn thì chính quyền cho đó là những đoạn phim giả tạo được ghép vào! Mô tả một vụ máy bay cháy, thì chúng nói có khói bốc lên nhưng không phải cháy! Ngay người đại diện chính phủ còn ăn gian nói dối mà không hề biết ngượng nên xã hội ngày nay đã mất hết đạo lý. Chân thật, ngay thẳng luôn luôn phải chịu thiệt thòi, nên con người phải chạy theo gian trá, lươn lẹo để sống còn.

Chúng ta thua vì chúng ta sống có đạo lý, ngay thẳng.

Chúng ta cứ hô hào “Ðem đại nghĩa để thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo,” nhưng rút cuộc hung tàn, cường bạo đè bẹp chuyện đại nghĩa, chí nhân. Dương Thu Hương đã từng cho rằng: “Chế độ chiến thắng cuộc chiến chẳng qua chỉ là một thể chế man rợ!”

Ðến hôm nay tôi vẫn chưa quên được chuyện khăn gói mang theo bảy gói mì “Hai Con Cua”dành cho bảy ngày “học tập,” trở thành bảy năm tù của tôi.

Sau bảy năm tù, tôi đắng cay nhận ra cái tội của mình: tội ngu!

Tạp Ghi Huy Phương
  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #124511 · Replies: 0 · Views: 1,040

mviet
Posted on: May 19 2012, 04:10 PM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235









Nầy Sinh Viên ơi … !


TS PhanVanSong – 1. Từ “Nầy Sinh Viên ơi, đứng lên đáp lời sông núi !…”

Bức hình các sanh viên Việt Nam Cộng Hòa tại Paris xuống đường diễn hành ngày 27 tháng Tư năm 1975 với bát nhang đi đầu, với những vành khăn tang, với những biểu ngữ đen… để báo cho quần chúng thế giới thờ ơ, vô cảm hay thân Cọng sản… rằng đất nước chúng tôi đang bị giặc xâm chiếm, chế độ tự do chúng tôi đang bị bức tử. Tấm hình nầy từ nay đã và sẽ là tấm hình biểu tượng cho phong trào sanh viên Việt Nam tự do đang du học trên những đất nước tự do bạn nhưng lòng vẫn hướng về quê hương.

Cũng như bao thanh niên thanh nữ tại quê hương, sanh viên Việt Nam tự do du học phản ánh hình ảnh của tinh thần chiến tranh giữ nước của Việt Nam Cộng hòa.
Sau Hôi nghị Genève, sau khi lãnh thổ Việt Nam bị chia cắt làm đôi, miền Nam Việt Nam, nửa nước tự do còn lại tiếp tục chiến đấu suốt 20 năm, để giữ cái phần hồn dân tộc, cái nghĩa đồng bào, cái tinh túy của người Việt tự do ….Tuy phải chiến đấu giữ nước, nhưng thanh niên thanh nữ vẫn được tiếp tục trao dồi văn hóa kỹ thuật để xây dựng nước. Cần Võ để giữ nước, nhưng vẫn luyện Văn để xây dựng nước. Các trường Trung học vẫn đầy học sanh; các lớp hè luyện thi Trung học, Tú tài, các lớp sanh ngữ, ngoại ngữ tràn ngập học sanh, sanh viên : nào Hôi Việt Mỹ, nào Alliance française, nào British Council, nào Goethe Institute . .. Các Đại học đa khoa được mở ra mọi nơi, thoạt tiên Sài gòn, Huế, Đà lạt, nay thêm Cần thơ, Tây Ninh, và An Giang… rồi những Đại học tư, rồi những Đại học chuyên nghiệp, Kỹ thuật Phú thọ, Nông lâm súc, …Chánh trị Kinh doanh, Vạn Hạnh , Minh Đức, Cửu Long, Tri Hành, Minh Trí… Và cứ như thế mà phát triển…Phát triển Văn hoá, phát triễn kỹ thuật, phát triển dịch vụ…trên gần 30 ngân hàng, hàng trăm nhà máy công ty, . . sanh viên ra trường là có ngay công việc làm. Việt Nam Cộng Hòa những năm 70’ đang trên đà phát triển sôi sục, … mặc dù chiến tranh, mặc dù Cọng sản Bắc Việt vẫn hằng ngày xua hàng loạt thanh thiếu niên sanh Bắc tử Nam vượt Trường Sơn vào xâm chiếm miền Nam trù phú với đồng bằng sông Cửu Long vựa lúa miền Nam Đông Nam Á lúc bấy giờ. Và tất cả dừng lại ngày 30 tháng tư.

Ngày 30 tháng Tư 1975, từ nay là Ngày Quốc hận. Đất nước miền Nam Việt Nam đang đà phát triển bổng khựng lại, và thụt lùi bước vào đêm tối … (chúng tôi không nói đến miền Bắc vi chưa bao giờ đi ra Bắc cả, nhưng cứ nhìn dáng vóc các cán bộ Cọng sản Bắc Việt lúc bấy giờ cũng thấy cái nghèo nàn của dân chúng miền Bắc – xin phép miễn bàn ).

Ngày hôm nay, thế kỷ thứ 21, đường phố tuy có thay đổi, Việt Nam tuy có tân trang, đổi mới, cũng chẳng có chi là lạ cả ! 37 năm hòa bình mà, 37 năm để xây dựng mà, 37 năm để phát triển mà, với 37 năm cầm quyền, nhà cửa phố xá cũng phải cất thêm thôi. Nhưng thực sự dân chúng có giàu thêm không ? có hưởng thực sự tự do không ? hay vẫn cửa quyền, cửa quan, vẫn bị bợp tai đá đít, vẫn bị hỏi giấy khi đi đường, vẫn phải đút, phải lót, như thời thuộc địa, như thời « bảo hộ » . Giáo viên phải kiếm sống thêm bằng ép học sanh học tư, cảnh sát phải « hỏi giấy » để thêm bổng lộc, có những công việc phải mua, phải thầu, cảnh sát mua khu vực ngon, hải quan mua cửa khẩu tốt, thậm chí cả cô tiếp viên hàng không phải mua con đường bay « ngon lành » !. Tất cả là buôn, tất cả là bán, từ chổ ngồi trên chợ chòm hỏm đến bằng Tiến sĩ tất cả phải mua, tất cả là thương mại.

Ngày nay, Cọng sản Bắc Việt bán cả non sông đất nước, từ những hải đảo Hoàng sa, Trường sa đến những đỉnh cao vùng biên giới Việt -Trung. Từ Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan đến bình nguyên Boloven. Cho Tàu thầu khai thác Bô- xít, cho Tàu thầu xây dựng nhà máy than, nhà máy điện nguyên tử tương lai, cho Tàu thuê rừng để khai thác gỗ và trồng cây bạch đàn làm giấy, bất cần bạch đàn làm nghèo đất, xấu đất canh tác… tài sản Việt Nam nay còn đâu ? Đất nước tuy được mang tiếng là Việt Nam, nhưng cái tinh túy Việt Nam nay còn đâu ? Bừa bải, hổn loạn, dơ bẩn, và « thiếu văn minh » là những tỉnh từ vẫn được nghe thấy khi hỏi một người bạn vừa đi « du lịch » Việt Nam. Còn đâu những tỉnh từ xưa như « văn hóa, kín đáo, tế nhị, hiền hòa, lễ độ… ». Vì hiểu lầm cái tử tế với cái tự ty, nên văn hóa trong nước ngày nay không dạy con em Việt Nam biết hai chữ đầu môi của người tử tế là « Xin lỗi » và « Cám ơn » !. (Chính một người cháu du học sanh trẻ, gặp lại sau bao năm xa cách, khi mình bảo cháu xin lỗi khi đụng phải người trong một cửa hàng trả lời « Cháu đâu có lỗi gì mà cháu phải xin lỗi, chính ông ấy đụng vào cháu chớ ». Mình buộc cháu phải xin lỗi người khách trong nhà hàng ấy. Cậu bé ấm ức nói với mình « Bác buộc thì cháu nghe lời Bác, chứ Bác như vậy là sai rồi, vì Bác sợ Tây, cứ thấy người Tây là mình phải xin lỗi sao ? » Ngao ngán – miễn bàn, chỉ biết chia sẻ với quý vị đọc giả)

Việt Nam tuy rất tự hào dân tộc, « đỉnh cao trí tuệ loài người », nhưng ngày nay cũng đành phải gởi sanh viên đi du học các quốc gia tiên tiến, hảnh diện có nhiều Bác sĩ, hảnh diện có nhiều Tiến sĩ… nhưng nếu vẫn với cái não trạng «không Xin lỗi không Cám ơn» thì e rằng vẫn còn vướng vít trong cái tự ty của một dân tộc chậm tiến. Người Việt tỵ nạn tại Hải ngoại, sau bao năm tháng làm lại cuộc đời, xưa chủ nay tớ, xưa ông nay thằng, làm đủ nghề, nhà hàng chạy bàn, nấu bếp múa chảo, đứng quầy, mở tiệm tạp hóa, mở nhà ngủ, ô – ten khách sạn, làm thợ, làm thuyền, làm công, làm tư, có kẻ làm chủ vẫn nghèo, có kẻ chỉ làm công nhưng nhưng lại lắm địa, nhưng tất cả được những các con các cái « du học sanh tại chổ », vì vẫn con Việt học trường Tây, ngày nay thành công ! Thành công không phải là có bằng có cấp Tiến sĩ, Bắc sĩ, Kỹ sư, vì đó chỉ là những học vị đánh giá cái chuyên khoa nghề nghiệp thôi ! Thành công là có vừa góp mặt trong xả hôi quốc gia nước bạn, vừa đóng góp trong cộng đồng người Việt tỵ nạn. Và thành công hơn nữa là những người công dân tử tế, sống trong một giai cấp trung bình, bình thường (middle class, classe moyenne), biết làm ăn, từ tế, lương thiện.

2. Qua “Nầy Thanh Niên ơi !…”

Bài hát «Tiếng gọi Sanh viên – La Marche des Étudiants » năm xưa do các sanh viên yêu nước Đại học Hà nội đặt lời với những notes nhạc của sanh viên Lưu Hữu Phước, được sanh viên y khoa Nguyễn Tôn Hoàn trưởng ban âm nhạc đưa cho hai nữ sanh viên khoa hộ sản Phan Thị Bình và Nguyền Thị Thiều đồng ca tại Nhà Hát lớn Hà nội, đánh dấu, qua bài hát nầy, lời phát biểu tâm huyết của lòng yêu nước sanh viên Việt Nam trước cử toạ và thính giả người Pháp. Đây là một đóng góp lớn của Phong trào Sanh Viên Yêu nước trăn trở trước đại cuộc giải phóng Việt Nam, trước thời Thế Chiến 2. Đồng thời sanh viên luật khoa Trương Tử Anh cùng với các đồng chí, sanh viên y khoa Nguyễn Tôn Hoàn, sanh viên kỹ sư công chánh Cung Đình Quỳ, sanh viên y khoa Phan Thanh Hòa,…cùng nhau với các nhà trí thức yêu nước, năm 1939, thành lập Đại Việt Quốc Dân Đảng và cho ra đời Chủ Thuyết DânTộc Sanh Tồn.

Bài ca nầy lớn mạnh nhờ Phong trào Sanh Viên phổ biến, và Đảng Đại Việt và các Đảng phái quốc gia cũng lớn mạnh qua bài ca nầy… Chảng mấy năm sau, tiếng gọi Sanh Viên biến thành tiếng gọi Thanh niên : «Nầy Thanh Niên ơi ! ….

Từ đấy « Nầy Thanh Niên ơi, đứng lên đáp lời sông núi. … là tiếng gọi bao thế hệ thanh niên kẻ xếp bút nghiên, người bỏ hảng bỏ xưởng, bỏ gia đình đứng lên kháng chiến chống chế độ thực dân. Thế nhưng quý vị cũng đã biết, lịch sử cũng đã chứng minh, Đảng Cọng sản Việt Nam núp dưới chiêu bài Việt Minh kháng chiến chống Pháp dành Độc lập, đã lừa Thanh Niên Việt Nam lúc bấy giờ. Với phương tiện dồi dào của Komintern, Đảng Cọng sản quốc tế và Liên sô nên chẳng chốc, với những cán bộ – agents-prop được đào tạo bởi Trường Đảng tại Mạc Tư Khoa Việt Minh đã chiếm trọn Phong trào Thanh Niên Yêu nước để phục vụ cho quyền lợi Đảng Cọng sản Đông dương và Đảng Cọng sản quốc tế !

Thanh niên và quần chúng Việt Nam lúc bấy giờ vì quá ngây thơ, lầm lẫn, lẫn lộn tình yêu nước và giải phóng quốc gia, vô tình giao trứng cho ác, giao mạng cho ba Ông Tây râu xồm Các – Mác, Lê – nin và Xì – ta – lin giựt giây. (Ba khuông mặt chụp nghiêng được đặt vào vị trí, thế chổ của Bàn thờ Tổ quốc – thế mà các Cụ các Bác các đàn anh của chúng ta vẫn bị Cọng sản lường gạt, cả tin và vái tụng – cả đến ngày nay, vào thế kỷ thứ 21, bức tường Bálinh đã sập, chủ thuyết Mác Lê đã sụp đỗ tiêu tùng, tượng Xì –ta – lin đã bị giựt sập, thế mà vẫn còn tín đồ Cọng sản…thật hết ý kiến, thật là ngao ngán !).

1946, Phong trào Thanh Niên Tiền Phong trong miền Nam bị Cọng sản chiếm trọn. Ngoài miền Bắc Đảng Cọng sản bắt đầu giết các thủ lãnh các Đảng phái không cùng phe với mình, đảng trưởng Đại Việt Trương Tử Anh, đảng viên Đại việt Phan Thanh Hòa, …các thành viên bạn bè quen biết với các nhóm cách mạng quốc gia đều bị thủ tiêu …cụ Phạm Quỳnh, nhà văn Khái Hưng, hoạ sĩ Cát Tường Le Mur người sáng chế ra chiếc áo dài và cái quần y phục Việt Nam tân thời… Trong Nam Đảng Cọng sản giết cả các đồng chí Cọng sản đệ tứ quốc tế như Tạ Thu Thâu, Phan Văn Hùm, Phan Văn Chánh … hay những lãnh tụ kháng chiến quốc gia như Đức Thầy Huỳnh Phú Sổ …. Nhở vậy, Cọng sản Việt Nam, chư hầu Cọng sản đệ tam quốc tế từ nay độc quyền giài phóng Việt Nam khỏi tay thực dân Pháp, độc quyền cướp nước và cai trị để nhuộm đỏ Việt Nam, hầu mở đường nhuộm đỏ Đông Nam Á xuống tận đến mủi Singapore, theo chủ thuyết của Andrei Jdanov tên đệ tử ruột của Xì – ta – lin tuyên bố tại hôi nghị Kominform năm 1947….

3. đến “Nầy Công dân ơi !…”

Năm 1948, Pháp thật sự qua Hiệp Ước Élysée, nhìn nhận trả độc lập lại cho Việt Nam. Chiếm Việt Nam trong tay Vua Tự Đức, nhà Nguyễn 1884, Pháp trao trả Việt Nam lại cho Vua nhà Nguyễn, Bảo Đại năm 1948. Thật sự, Vua Bảo Đại đã lấy lại Độc lập cho Việt Nam ngay vào năm 1945 rồi. Sau khi Nhật xóa bỏ sự có mặt của Pháp ngày 9 tháng 3 năm 1945. Việt Nam ta đã hiển nhiên « de facto » Độc lập rồi. Ngày 11 tháng 3, dưới sự chứng kiến (témoignage) của quân đội Nhật, Hoàng Đế Bảo Đại tuyên bố lấy lại chủ quyền cho Việt Nam, bổ nhiệm Cụ Trần Trọn,g Kim làm Thủ tướng và tuyên bố bãi bỏ tất cả những Hiệp Ước liên hệ đến sự chiếm đóng Pháp thuộc.. Như vậy, khi Hồ Chí Minh tuyên bố ngày 2 tháng 9, sau khi quân đội Nhựt đầu hàng, và gọi rằng cướp chánh quyền để giài Thực và tuyên bố Độc lập là hoàn toàn sai ! vì Việt Nam đã Độc lập rồi ! Và Hồ Chí Minh chỉ làm một Coup d’État – đảo chánh cướp chánh quyền trong tay Hoàng đế Bảo Đại và chánh phủ Trần Trọng Kim. Bằng chứng là Trần Huy Liệu đã được phái đến tiếp thu ấn kiếm, biểu tượng của Nhà Vua, buộc Nhà vua phải từ ngôi. Năm 1948, Hiệp Ước Élysée xác nhận chánh thức, hợp pháp hóa « de jure » chủ quyền Việt Nam, Hiệp Ước độc lập được ký kết giữa hai nguyên thủ quốc gia Tổng thống Vincent Auriol và Cựu Hoàng Bảo Đại (Hoàng đế đã từ ngôi năm 1945 khi Hồ Chí Minh cướp chánh quyền). Quốc gia Việt Nam ra đời ngày 1 tháng 7 năm 1949, quốc kỳ là cờ Vàng ba sọc đỏ và Quốc ca là bài Tiếng gọi Sinh Viên năm xưa nay trở thành bài quốc ca « Tiếng gọi Công dân », và Cựu Hoàng là Quốc trưởng. .

Nầy Công dân ơi đứng lên đáp lời sông núi… !

Và từ đó những công dân quốc gia Việt nam xếp bút nghiên tòng quân be bờ chống Cọng, bảo vệ quê hương : các trường sĩ quan Việt Nam được thành lập, Trường Võ bị Liên Quân Đà lạt, các trường Sĩ quan Thủ Đức, Nam định, Đập Đá…các sanh viên, các thanh niên, các công dân tòng quân chận làn sóng đỏ… Những tiểu đoàn Khinh quân, những tiểu đoàn Nhảy dù được được lần lượt thành lập, được chỉ huy bởi những sĩ quan Việt Nam… Nhưng Quốc gia Việt Nam vẫn còn non yếu, quân đội Pháp vừa ra khỏi đệ nhị chiến tranh chưa hoàn toàn chấn chỉnh. Làn sóng đỏ tràn ngập, hàng ngàn chí nguyện quân Trung Cọng được tung vào Việt Nam để đè bẹp quân đôi Pháp đang tìm đường rút chưn khỏi Việt Nam, với một quân đội Quốc gia Việt Nam đang còn tập tểnh.

Điện Biên Phủ thất thủ, vì thế giới tự do không đồng nhứt, thờ ơ không cương quyết be bờ chống Cọng. Pháp không đủ phương tiện chống giữ được làn sóng đỏ đang tràn vào Việt Nam. Đất nước đành bị chia đôin nhưng nhờ vậy lằn ranh Quốc Cộng được phân chia rõ ràng. Một cuộc bỏ phiếu bằng chưn lựa chọn chánh tà đã diễn ra : 1 triệu đồng bào miền Bắc bỏ nhà bỏ làng bỏ xứ, chạy vào miền Nam tỵ nạn. Đất lành chim đậu miền Nam tuy có khó khăn, nhưng vẫn cưu mang đùm bọc và tạo một khung trời yên ổn cho các anh chị em miền Bắc. Và trong không khí an lành nầy, một nền văn hóa mới, một nền văn minh mới được xây dựng: tự do, phóng khoáng, dân chủ, …

Và cũng như những sinh viên, trí thức của Đại học Hà nôi năm nào, những sinh viên trí thức của thế hệ sau . .. Trần Văn Văn, Nguyễn Văn Bông, Nguyễn Ngọc Huy cũng từ hải ngoại trở về tiếp tục đấu tranh xây dựng đất nước mới dân chủ tự do, đa nguyên … Một làn gió mới được thổi đến trên một mô hình mộtViệt Nam mới đang thành tựu. Trong vòng hai mươi năm, một Việt Nam tân thời, nhưng hài hòa, đàng hoàng, tử tế.. đã thành hình, chưa thật sự hoàn toàn, nhưng đã có những cơ bản về tập tục dân chủ, những nét sanh hoạt văn hóa … được tự do hơn, cởi mở hơn sáng tạo hơn… hinh ảnh cái Việt Nam Tự do đáng yêu, dễ thương ấy, từ Quốc gia Việt Nam 1949 đến hai chế độ Công hòa đến ngày bức tử 30 tháng Tư năm 1975, từ nay đã mất, và cũng không có hy vọng gì tìm lại được.

Nhưng mẫu người Việt Nam mới, chịu chơi, hùng dũng, phóng khoáng, những người Việt Tự do, những chiến sĩ can trường của quân dân cán chánh của thời đại, của thế hệ Việt Nam Cộng hòa vẫn còn. Vẫn còn qua hình ảnh một Trần Văn Bá và các bạn sanh viên của Tổng Hội Sanh viên Việt Nam Paris của Bá, họ là một điển hình. Họ đã tiếp tục cuộc chiến chống Cọng, không chấp nhận, mặc dầu cả thế giới đã bỏ rơi Việt Nam. Trong lúc cả thế giới đang ca tụng chiến thắng Cọng sản, trong lúc nhà cầm quyền Paris đang bỏ rơi Việt Nam Cộng hòa, ủng hộ cái gọi là Cọng hòa miền Nam, mong tìm quyền lợi kinh tế, thì các sanh viên Việt Nam Cộng hòa xuống đường để tang cho miền Nam đang bị bức tử giảy chết. Các lớp cựu sanh viên học Pháp, lớp đàn anh như chúng tôi, lúc ấy đang ở Sài gòn cũng đang bị bỏ rơi, mỗi người trong mỗi hoàn cảnh.

Vẫn còn con người Việt Nam mới, còn cả một thế hệ người công dân Việt Nam Cộng hòa gan dạ anh hùng. Một thế hệ dám vượt biển đi tìm Tự do. Vượt trên những chiếc thuyền mong manh, đi tìm Tự do trong cái chết. Hai mưoi năm đấu tranh để giữ Tự do, trong lữa đạn, trong tàn phá, bom đạn, không bao giờ bỏ Việt Nam, chúng tôi được dịp đi du học ngoại quốc vẫn trở để phục mặc dù trong binh lữa. Nhưng nay hoà bình rồi, hết nguy hiểm rồi, vẫn lao vào cỏi chết để để không làm nô lệ độc tài, dù phải làm lại cuộc đời, chỉ để đi tìm hai chữ Tự do.

Bốn người vượt biên, chỉ một người đến. Cái giá phải trả có cao đấy, nhưng cũng phải đi !. Cũng như phải tạo một Quốc gia Việt Nam, người việt Nam Cộng hòa tỵ nạn tạo lại một quốc gia mới, nước Việt Nam Hải ngoại, xuyên quốc gia, với những cái tập tục, cầu kỳ dễ ghét, nhưng cũng dễ yêu. Chưa bao giờ Việt Nam Cộng hòa được nâng niu như vậy, chưa bao giờ những quân dân cán chánh, những chiến sĩ Cọng hòa được cưng như vậy, lá quốc kỳ vàng với ba sọc đỏ hiên ngang được chào hàng tuần, và từ nay, hằng tuần hầu như Chúa nhựt nào, thứ bảy nào cũng có một dịp để chúng ta ca bài Quốc Ca « Nầy Công dân ơi, đứng lên đáp lời sông núi… » và lá cờ vàng ba sọc vẫn được dịp phất phới tung bay ngạo nghễ. Ta thua trận, nhưng vẫn phất cờ ngạo nghễ, cất cao lời hát « Nầy công dân ơi… ». Bọn Việt cọng thắng trận nhưng ở Hải ngoại lâu lâu mới thoáng thấy lá cờ đỏ.

Việt Cọng giết Trần Văn Bá, vì Bá đã dám về Việt Nam, giết Trần Văn Bá tưởng để bịt miệng tiếng nói Dân chủ Tự do đâu ngờ đã biến Trần Văn Bá thành một anh hùng, một biểu tượng sự dũng cảm phấn đấu để mãi mãi tiếng có tiếng nói dân chủ tự do. Trần Văn Bá, lá cờ vàng ba sọc, bài Công dân ơi, nay đã trở thành quốc ca những biểu tượng mãi mãi.

Việt cộng dù có giết tất cả những biểu tượng sanh viên và trí thức từ Cụ Phạm Quỳnh, đến các lãnh tụ sanh viên như Trương Tử Anh, Phan Thanh Hòa, Bửu Hiệp, Khái Hưng của thời sanh viên Đại học Hà nội, đến Trần Văn Văn, Nguyễn Văn Bông và đến cả Trần Văn Bá của thời sau 1975 cũng không làm tắt được ngọn lữa yêu nước và quyết tâm giải trừ Cọng sản.

30 tháng Tư 2012, ngày quốc hận thứ 37 vừa qua. Thêm một ngày giỗ. Mà ngày giỗ, ngày kỵ là ngày ta tưởng nhớ đến những anh hùng đã nằm xuống cho Việt Nam Tự do. Những anh hùng, những gương sáng, luôn luôn nhắc nhở chúng ta phải tiếp tục cái truyền thống đấu tranh chống Cọng sản chống bạo lực, chống độc tài, chống bất công và chống ngoại xâm. Truyền thống đấu tranh nhắc nhở chúng ta chỉ nên tin vào chúng ta.

Những ngày qua, tại Paris, trong cuộc bầu cử Tổng thống vừa qua, cộng đồng Việt Nam lại được các đảng phái ứng cử viên ve vãn. Chúng ta phải thận trọng và chớ có quên, chánh phủ nào đã khuất nhượng yêu sách Cọng sản Hà nội cấm cộng đồng chúng ta không được đặt bia vinh niệm cho anh hùng Trần Văn Bá ở quận 13 Paris vào tháng 9 năm 2008. Chúng ta không lựa chọn đảng cầm quyền tại Pháp, tại Mỹ, tại Đức hay tại một quốc gia nào chúng ta cư ngụ… chúng ta phải làm như các cộng đồng khác, như Cuba ở Mỹ chẳng hạn, tham gia có mặt ở tất cả các đảng chánh trị của quốc gia liên hệ, và chỉ ủng hộ đảng nào đấu tranh phụ chúng ta giúp chúng ta tìm lại Tự do, Độc lập và nhơn quyền cho một Việt Nam tương lai không còn người Cọng sản cầm quyền.
  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #124510 · Replies: 0 · Views: 1,013

mviet
Posted on: May 19 2012, 04:06 PM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235








Huỳnh Thục Vy, thành viên tổ chức Phóng viên không Biên giới.


Huỳnh Thục Vy - Kính thưa quý vị, trong cuộc đấu tranh đầy cam go cho một nền chính trị dân chủ, một xã hội tự do, tôn trọng phẩm giá con người hôm nay, nhiều lớp người đã trải qua một phần đời mình, thậm chí là nửa đời người trong tù. Những đau đớn, mất mát mà họ gánh chịu chỉ khi nào chúng ta thực sự trải qua mới có thể cảm nghiệm sống động. Nhưng cuộc đấu tranh vẫn như một cuộc chạy tiếp sức, lớp người sau tiếp bước lớp người trước trong nỗ lực và hành trình không mệt mỏi vì niềm hy vọng mở ra một sinh lộ cho Tổ quốc. Chúng ta, những người vẫn còn được tự do vẫn phải tiến về phía trước trong sự quan tâm và niềm tri ân đối với tất cả những người đã và đang chịu tù đày, đàn áp, sách nhiễu dưới chế độ Cộng sản. Bởi, chỉ với cách quan tâm đến tất cả những người đang gánh chịu khó khăn, chúng ta mới có khả năng giữ cho ngọn lửa đấu tranh cháy mãi không dứt trong tinh thần cảm thông và đoàn kết.

Hồ Thị Bích Khương

Trong tâm tình đó, ngày hôm nay tôi nhớ đến một nữ văn sĩ, quê ở Nghệ An, từng là dân oan và sau này là người đấu tranh cho dân oan, là một trong những người đã nhận giải thưởng Nhân quyền Hellman-Hammett của Human Rights Watch năm 2011. Năm 2008, bà từng bị kết án hai năm tù vì tội “lợi dụng các quyền tự do dân chủ, xâm phạm lợi ích Nhà nước”. Ngày 29 tháng 12 năm 2011, cùng với Mục sư Nguyễn Trung Tôn, bà đã bị đưa ra xét xử ở Tòa án tỉnh Nghệ An vì cái gọi là tội “tuyên truyền chống Nhà nước”, và bị kết án 5 năm tù giam cùng 3 năm quản chế. Bà Hồ Thị Bích Khương (và một số người khác), mặc dù đã lãnh nhận bản án khá nặng nề của Nhà cầm quyền Cộng sản, thời gian gần đây, những tin tức về tình trạng hiện tại của bà khá vắng trên các trang mạng đấu tranh của chúng ta.

Hôm nay, ngày 17 tháng 5 năm 2012, tôi đã liên lạc với bà Hồ Thị Lan, chị gái bà Khương với mong muốn được biết thêm những thông tin về tình trang sức khỏe cũng như tình thần hiện nay của bà Khương, đồng thời cũng để bày tỏ mối cảm thông đối với những khó khăn và sự cô lập mà gia đình này đang phải đối mặt.

HTV: Em là Huỳnh Thục Vy, thành viên Tổ chức Phóng viên không Biên giới, xin kính chào chị Lan và cám ơn chị đã nhân lời trả lời cuộc phỏng vấn hôm nay. Từ lúc chị Khương bị bắt vào tháng 11 năm ngoái đến nay, gia đình có được thăm gặp chị Khương thường xuyên không ạ?

Chị Lan: Tôi đi thăm Khương nhưng không được gặp, chỉ gặp được hai lần đầu tiên và nhìn thấy nhau qua khung chắn kính và song sắt thôi. Còn ngoài hai lần đó, sau này không được gặp nữa, mà chỉ được gởi tiền và lưu ký.

HTV: Tình hình sức khỏe chị Khương hiện nay ra sao ạ?

Chị Lan: Sáng nay, có người gọi điện cho tôi báo rằng Khương hiện nay xương vai bị lôi cho gãy rời ra rồi mà không được cung cấp thuốc men hay đi bệnh viện gì cả. Người đó bảo tôi phải nhanh chóng xuống trai giam để làm cách nào đó, để xin cho Khương đi bệnh viện, chứ tình hình giờ đang rất nguy hiểm. Nói chung là tình hình sức khỏe của Khương xuống dốc rất mạnh. Hôm 28 tháng 3 vừa qua, Khương nói là công an trai giam cho phạm nhân vào đánh Khương bốn lần. Nhưng những người phạm nhân đó đánh Khương không theo mong muốn của họ. Khương biết được vì sau đó họ đã khóc và nói với Khương rằng “Khương phải hiểu cho tao chứ tao không muốn thế”. Thế là Khương mới biết được bọn họ do sự chỉ đạo của công an mà đánh Khương. Họ đánh Khương có những lần bất tỉnh. Ngày ra tòa phúc thẩm (dù bị hoãn do sự phản đối của chị Khương), Khương đưa ra 3 viên thuốc đạm đã nhặt được trong trại giam. Những viên thuốc này do các phạm nhân (phục vụ cho cán bộ nên được cấp thuốc) đánh rơi, Khương nhặt lại để uống.

HTV: Lần gần đây nhất chị gặp chị Khương là khi nào ạ?

Chị Lan: Là ngày Khương bị đưa ra xử phúc thẩm ( ngày 28 tháng 3 năm 2012). Sau đó, tôi xuống đó gởi quà, gởi tiền hai lần nữa rồi. Tôi gởi lưu ký vào ngày 30 tháng 4 mà đến ngày 3, ngày 4 tháng 5 có một người xưng là phạm nhân ở cùng với Khương gọi cho tôi bảo tôi xuống gửi tiền gấp, mà trong khi đó tôi đã gởi rồi. Và tôi gọi điện xuống trai giam ấy, họ yêu cầu tôi xuống để làm rõ nhưng tôi nói rằng tôi đã gởi rồi, và phải chuyển cho em tôi chứ còn tôi không có điều kiện để đi xuống đó được vì tôi phải ở nhà trông cháu nhỏ (cháu nội chị Lan) và phải kiếm sống hằng ngày nữa.

HTV: Em đươc biết đây không phải là lần đầu tiên chị Khương ở tù, vậy theo chị nhận thấy, tinh thần chị Khương lần này so với lần trước có khác không ạ?

Chị Lan: Bản chất, tính khí của Khương từ ngày nhỏ đến giờ vẫn cứ như thế. Cái gì mà đã đấu tranh thì sẽ kiên quyết đến cùng. Nó bảo là “chỉ có chết đi thôi chứ sống thì tôi vẫn đi đến cùng”. Trước lúc đi vào con đường đấu tranh, nó bảo là”‘sẽ bị vô tù ra tội, tôi biết mà tôi vẫn phải đi, vì đi không phải cho riêng tôi mà cho nhiều người khác”

HTV: Ngày 28 tháng 2 năm 2012 vừa qua, phiên toàn phúc thẩm xử vụ án của chị Khương và Mục sư Tôn đã bị hoãn lại. Vậy người ta có thông báo khi nào sẽ tổ chức xử lại không ạ?

Chị Lan: Tôi có nghe phong thanh, một người nói với tôi là 30 tháng 5 năm này người ta sẽ xử phúc thẩm lại. Tôi nghe nói qua điện thoại, những lần tôi được báo thông tin về Khương toàn là qua điện thoại, bởi một người không xưng tên.

HTV: Những nguyên nhân nào khiến chị Khương phản đối và yêu cầu hoãn phiên toàn phúc thẩm vừa qua ạ?

Chị Lan: Thứ nhất là ngày hôm trước đó Khương vẫn bị kỷ luật trong nhà biệt giam mà sáng hôm sau đưa Khương đi xử, Khương không được biết trước về phiên phúc thẩm. Thứ hai, Khương vẫn chưa được tống đạt bản án sơ thẩm. Thứ ba là Khương đã gởi những đơn tố cáo đến Viện Kiểm sát và Tòa án nhưng chưa được hồi đáp. Thứ tư là Khương bị đánh đập tàn nhẫn trong trại giam.

HTV: Chị nghĩ thế nào về những sự đàn áp, bắt bớ, tù đày mà chị Khương phải chịu?

Chị Lan: Thật sự, tôi nghĩ những việc này rất vô lý. Vì hôm xử sơ thẩm, tôi có đến dự từ đầu đến cuối. Qua luật sư bào chữa và qua chủ tọa, tôi phát hiện ra những sai trái. Ngày người ta về bắt Khương, côn an xã, huyện, tỉnh đi cả 6, 7 ô tô; mà ra giữa tòa họ nói là đến kiểm tra thủ tục hành chính, phát hiện ra những điều nghi vấn rồi bắt giữ. Tôi thấy hai điều đó là sai hoàn toàn. Vì, nói là kiểm tra thủ tục hành chính gì mà mang 6, 7 xe ô tô toàn công an đến. Thủ tục hành chính ở đây thì chỉ cần công an xã đến kiểm tra là được rồi. Và ngày về bắt ấy, có những người công an ra ngoài để gọi điện về trụ sở, họ nói là trong nhà không phát hiện ra bằng chứng gì cả, vậy mà cuối cùng họ vẫn cứ bắt đấy thôi. Còn chuyện người ta đánh đập Khương tàn nhẫn, tôi thấy rằng tội ác của họ rất ghê gớm. Tôi đã nói với họ “ác chi mà ác rứa”.

HTV: Hiện tại gia đình chị có gặp khó khăn gì về kinh tế cũng như từ phía chính quyền không?

Chị Lan: Con trai Khương đang học lớp 9 nhưng đã nghỉ học, hiện giờ đang ở với bà nội bảy tám chục tuổi rồi. Gia đình tôi thì chỉ kiếm sống qua ngày, thêm chuyện em út bị tù tội như vậy nên cũng khó khăn lắm. Có một lần, ông bác sĩ Nguyên Đan Quế viết thỉnh nguyện thư kêu gọi trả tự do cho tù nhân lương tâm, trong đó có Khương. Công an họ đến nhà tôi hạch hỏi tôi, rằng có ký tên vào thỉnh nguyện thư ấy không. Tôi nói là tôi không tiếp cận được nên không ký chứ nếu có đơn thư nào mà kêu gọi trả tự do em tôi thì bảo tôi ký chục lần tôi cũng ký.

HTV: Qua sự việc em gái chị bị đàn áp bất công như vậy, chị suy nghĩ gì về xã hội này ạ?

Chị Lan: Nói chung xã hội này hiện giờ thì tràn lan sự bất công. Nói thật chứ giờ nếu ngoại xâm mà đến thì không biết sẽ rơi vào tay giặc lúc nào. Những người làm việc đúng, thẳng thắn thì bị vùi dập, còn những người tham nhũng, tàn ác thì được dung túng. Tôi không trông mong gì. Tôi chỉ mong quý vị đấu tranh giúp đỡ và lên tiếng bảo vệ cho em gái tôi, để em gái tôi được trả tự do sớm.

HTV: Chị ơi, em mong chị an tâm, đừng lo lắng gì nha. Càng nhiều người biết về mình, mình càng được an toàn chị ạ.
Chị Lan: Tôi nghĩ thế này, là con người, cái quyền gì không được thì thôi, chứ cái quyền nghe và quyền nói mà cũng không được thì đâu phải là con người.

HTV: Dạ, đúng ạ. Và em xin cám ơn chị Lan về buổi nói chuyện ngày hôm nay.

Kính thưa quý vị, hiện tại bà Hồ Thị Lan đang sống ở xóm 3, Nam Anh, Nam Đàn, Nghệ An. Số điện thoại của bà là : 0974 915 195.

Xin cám ơn quý vị đã theo dõi bài phỏng vấn.

Sài Gòn, ngày 17 tháng 5 năm 2012
Huỳnh Thục Vy, thành viên tổ chức Phóng viên không Biên giới.
  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #124509 · Replies: 0 · Views: 1,670

mviet
Posted on: May 19 2012, 02:59 PM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235









Dân Bắc Triều Tiên ăn thịt người vì quá đói

Trẻ em bị suy dinh dưỡng tại bệnh viện Heiju, Bắc Triều Tiên ngày 01/10/2011. REUTERS/Damir Sagolj BẮC TRIỀU TIÊN

Trọng Thành – Le Figaro chú ý đến thảm trạng của người dân Bắc Triều Tiên qua bài viết « Những người Bắc Triều Tiên đói kém phải ăn thịt người ». Mặc dù chưa hẳn đã là phổ biến, sự xuất hiện của các hành động giết người ăn thịt cho thấy mức độ trầm trọng của nạn đói tại Bắc Triều Tiên.

Viện Nghiên cứu Hàn Quốc vì Thống nhất Quốc gia – Kinu (Korea Institut for National Unification) tại Seoul, trong một báo cáo được công bố ngày hôm qua 17/05/2012, cho biết trong những năm gần đây, chính quyền Bắc Triều Tiên đã xử tử ít nhất ba phạm nhân, vì tội giết người để ăn thịt. Đây là lần đầu tiên mà các chứng cứ cụ thể về hành động ăn thịt người tại Bắc Triều Tiên đã được công bố trong một báo cáo chính thức.

Vào năm 2009, một người đàn ông đã bị hành quyết tại thành phố Hyesan, giáp với biên giới Trung Quốc, vì đã giết một bé gái 10 tuổi. Trước đó vào năm 2006, tại thành phố Dokson, một người đàn ông và con trai cũng đã bị tử hình, vì tội ăn thịt người. Câu chuyện này là do một trong những người dân Bắc Triều Tiên tị nạn kể lại với Viện Nghiên cứu Kinu. Gần đây là vào năm 2011, một vụ ăn thịt người khác lại xảy ra ở thành phố Musan. Câu chuyện này cũng là do một nhân chứng trong số những người tị nạn đến từ miền bắc kể lại.

Báo cáo của Viện Kinu cũng tương đối hóa mức độ của hiện tượng giết người để ăn thịt tại Bắc Triều Tiên, và khẳng định rằng đây chỉ là những trường hợp cá biệt, chỉ được khoảng mười người trong số 230 người tị nạn được phỏng vấn kể lại. Ông Daniel Pinkston – một chuyên gia của tổ chức International Crisis Group cũng không tin rằng việc ăn thịt người ở Bắc Triều Tiên diễn ra trên quy mô lớn và được tiến hành có tổ chức.

Mặc dù chưa hẳn đã là phổ biến, sự xuất hiện của các hành động giết người ăn thịt cho thấy mức độ trầm trọng của nạn đói tại Bắc Triều Tiên. Bất chấp việc hệ thống phân phối lương thực đã được cải thiện, sau khi các nạn đói lớn trong những năm 1990 chấm dứt, nhiều khu vực tại Bắc Triều Tiên vẫn đói triền miên.

Cuối năm 2007, một người mẹ bị chính quyền kết tội đã ăn thịt đứa con gái 9 tuổi của mình, đã thanh minh : « Đói khiến tôi mất cả lý trí, tôi đã nghe thấy tiếng nói rằng thịt người còn ngon hơn cả thịt lợn và tôi tự nhủ, đằng nào thì chúng ta cũng sẽ chết cả mà thôi ».

Câu chuyện này đã được một người tị nạn kể lại với tổ chức nhân quyền North Korean Human Rights (NKHR), sau khi anh đến được Hàn Quốc vào năm 2009. Hiện tượng này xảy ra vào giai đoạn nạn đói khủng khiếp khiến hơn một triệu người chết. Kim Eunsun, thiếu nữ Bắc Triều Tiên đào thoát khỏi miền Bắc, trong hồi ký vừa xuất bản, đã kể lại chuyện một người đàn ông tại một tỉnh vùng cực bắc, bị kết tội vì đã giết con gái để ăn. Cô Kim giải thích:

« Những người xung quanh đã tỏ ra thương cảm ông ấy, bởi vì nạn đói khiến người ta phát điên, khiến con người bị biến thành súc vật ». Bản thân cha của Kim Eunsun cũng đã bị chết vì đói.



Nguồn: http://www.viet.rfi.fr/chau-a/20120518-dan...thit-vi-qua-doi
  Forum: TIN TỨC NĂM CHÂU · Post Preview: #124508 · Replies: 0 · Views: 635

mviet
Posted on: May 19 2012, 04:46 AM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235









NÓI VỚI VIỆT KIỀU



Trước 1975, tại miền Nam, ông là một nhà giáo, một huynh trưởng Hướng Đạo sáng giá. Bài viết của ông, như tựa đề, theo cách nhìn của bà con quê nhà đối với Việt kiều Mỹ về thăm quê quán.
Tháng Năm, nóng toé khói.
Ai đã từng đi xa quê hương đều ước mong có dịp trở về, hoài niệm làm người ta xao xuyến đến cháy lòng. Tìm về từ vật chất đến tinh thần để thấy những cái tưởng mất đi vĩnh viễn, gặp lại cái xưa tầm thường nay trở nên quí giá.
Tôi may mắn thường có dịp đón tiếp thân nhân cùng bạn bè về thăm nhà, nhận thấy song song với nỗi vui mừng khi tái ngộ, còn có vài điều tưởng giữa chúng ta, TA và TÂY tự điều chỉnh, để ngày sum họp niềm vui thêm trọn vẹn.
Tôi nhận thấy có mấy dạng Việt Kiều:
1. Người giàu (có lẽ là giàu thật) quan niệm đi 5 về 10, xênh xang áo gấm về làng, họ hàng cũng được thơm lây. Hàng xóm có lòng đố kỵ cho là nổ : Hồi xưa nghèo không có đôi dép mà đi, giờ tha đi đâu cũng kè kè chai nước lọc, vô nhà ai cũng không dám uống nước dù là nước trà; nước giếng, nước mưa thì chê hôi. Họ đâu còn nhớ tới những ngày kinh tế mới, những ngày đi đào kinh thuỷ lợi nghiêng nón múc một ít nước đục ngầu mà uống. Bây giờ cứ đòi vào nhà hàng máy lạnh sang thiệt là sang để ăn uống cho an toàn khỏi sợ đau bụng, nhưng nếu họ chịu quá bộ ra chỗ đang rửa chén tô, nơi nhà bếp đang lặt rau, làm cá băm thịt, thì tưởng chưa có nơi nào mất vệ sinh hơn thế nữa !. Tôi lấy làm ngạc nhiên và hãnh diện khi người mình mới qua tới xứ người, người lâu thì vài ba chục năm, người mới thì chỉ năm hay mười năm mà nay ai cũng là bác sĩ, kỹ sư, chủ hãng chủ tiệm, tiếng Tây tiếng Mỹ phun phèo phèo, mà hình như không có ai làm thợ hết cả (?). Nếu quả thực như thế thì Mỹ trắng Mỹ đen quá kém, nay họ lại phải xin đi làm công cho người mình nhiều quá, chứ như ở VN mà mấy anh Campuchia qua đây lập nghiệp, không chịu làm cu ly khuân vác từ đời cha tới đời con thì cũng còn khuya mới ngóc đầu lên nổi. Có người qua Mỹ đã lâu nhưng còn e ngại vì tài chánh eo hẹp chưa muốn về thăm quê, vì ngoài tiền vé máy bay ra, còn tiền quà cáp, xe cộ tiêu xài. Nhưng họ đâu biết rằng có tiền cho thân nhân đã quí, nhưng gặp lại người thân sau bao nhiêu năm xa cách còn quí hơn nhiều lắm. Vẫn biết rằng trong đám thân nhân “yêu vấu” kia thế nào cũng có người nói xấu sau lưng: “Việt Kiều về quê mà Trùm Sò thế thì về làm quái gì”. Cũng may số người này không nhiều.
2. Người nghèo (có thể là nghèo giả) than van quá trời vì sợ người nhà vòi tiền, mà có người vòi tiền thật, mè nheo đủ thứ. Họ không chờ cho đến khi gặp mặt mà thư, điện tới tấp khiến mẹ cha, anh em con cái phát chán, vì người ta biết tiền gửi về sẽ bị tiêu pha một cách lãng nhách bởi những người chuyên vô công rỗi nghề, từ sáng tới tối xách xe chạy vòng vòng. Thái độ và cử chỉ bên TÂY thì lịch sự nhã nhặn, cưng chiều vợ con hết mức (theo kiểu nịnh nghề bà lắm nạc) khiến phe TA ở quê nhà xốn con mắt lắm. Nhưng khốn nỗi TA lại cộc cằn thô lỗ, gia trưởng y như xưa, y như cách đây hàng thế kỷ. Hôm nay nhà có cơm khách, khách hỏi:
- Còn các cháu đâu, không ra dùng cơm luôn thể?
- Các bác cứ xơi tự nhiên, các cháu đã có rồi.
Các bác đang xơi, các cháu thập thò ở cửa, Bố quát:
- Xuống bếp ăn với mẹ!
Đứa con giơ tay lên trời:
- Xin thề là dưới bếp hết cả nước lẫn cái rồi bố ạ!!!
*
Bên TÂY gặp nhau ôm hôn chùn chụt, bên TA mà làm thế có ngày chả còn răng ăn cháo. Hôm anh tôi về, thấy mấy trự Việt Kiều gặp người đi đón ở phi trường, lợi dụng cơ hội ôm hôn tùm lum, ảnh nói có nhiều người làm trò khỉ quá.
Rồi sau đó ít hôm, ảnh lại nói sao Việt Kiều về cứ phải chứng tỏ mình là Việt Kiều cho oai, lúc nào cũng thấy đeo cái túi mề gà trước bụng, đàn ông lại còn mang quần có dây đeo vai cứ như mấy anh bồi nhà hàng. Họ nói chuyện với nhau hay với con cái cứ xổ tiếng Mỹ làm người nhà phải nghệt mặt ra. Mà làm như thế nghĩ cũng chả ích lợi gì, chỉ tổ cho nhà hàng chém thẳng tay.
Việt Kiều thường phê bình người trong nước đổ đốn, không chịu làm gì cả chỉ ăn nhậu. Nói của đáng tội, cái đó cũng có nhưng vì họ chưa có cơ hội tiếp xúc với những Giám Đốc trẻ không rượu bia thuốc lá; có trách nhiệm, năng lực và lòng tự trọng; những người thợ quần quật với công việc nặng nề; những nông dân chân lấm tay bùn đã làm nên những thay đổi và ấm no hơn những ngày cũ.
*
Việt kiều lớn đã thế còn Việt Kiều con, tụi nhỏ về đây gặp khí hậu, thời tiết khác lạ, ăn ngủ trái múi giờ, dễ sinh ra dị ứng ốm đau, làm ông bà cha mẹ lo sốt vó.
Thái độ tụi nó cũng kỳ dị lắm, hình như nó không thích được nâng niu âu yếm, đụng vào người là nó co rúm lại, mà người mình có thương thì mới rờ rẫm bóp mông, bóp đít khen nó mập, trắng hồng coi dễ thương hết sức. Ban đầu tôi tưởng tụi nó chê mình ở bẩn, nhưng sau này mới biết là làm vậy không nên, nếu là ở Mỹ có thể bị kết tội child abuse gì đó.
Tụi nhỏ nói tiếng Việt không rành, nó ú ớ bảo là đau bụng, đưa thuốc cho uống cả tiếng sau mới nói là nó “wrong”, nó bị đau cổ họng cơ. Có nhiều đứa lý sự và phá trời thần, trẻ con VN mà nói tay đôi với người lớn thế thì có mà nát đít, còn trẻ Việt Kiều nó được tự do tranh luận nếu nó nhận thấy người lớn nói sai. Về VN mà nó làm cứ như ở nhà nó, cái máy quay phim, dàn máy hát ở quê nhà quí lắm, dành dụm biết bao lâu mới mua được, nhưng con cháu Việt Kiều về xài rồi nó quăng vất tứ tung, chọc ghẹo nhau chạy tới chạy lui làm đổ dàn am-pli, cả nhà thấy xót quá mà không ai dám nói gì!
Nói sang cái ăn mới ngộ, đãi Việt Kiều ở nhà hàng, TA ép TÂY ăn thịt.
TÂY than thở: “Tại sao lại ép chúng tôi những thứ mà hàng ngày phải ăn mấy chục năm nay?”. Không lẽ kêu măng luộc, rau đay cua rốc, cà pháo mắm tôm, rau muống xào đập tỏi v.v…Những thứ đó quê tôi có đầy ra, bước ra đàng sau vườn loáng một cái có cả rổ, bây giờ thường để cho heo ăn mà thôi, ai nỡ lòng nào đem ra đãi Việt Kiều.
Việt Kiều con thì khác hẳn, vào bàn nó ngồi im như tượng, mặt buồn như Đức Mẹ Sầu Bi ngồi dưới chân thánh giá, hỏi ăn gì thì chỉ lắc đầu. Thấy mấy ông kêu đồ nhậu rắn rùa, chim chuột … đặc sản, nó chỉ con thạch sùng (thằn lằn) trên tường mà hỏi: “Con đó có ăn không?”
Người lớn thích ăn tiết canh, mua con heo, con vịt về cắt tiết hay thọc huyết, nhìn thấy cảnh đó nó kinh hãi ôm nhau khóc thét lên. Còn về thịt cầy, nó dặn là đừng bao giờ đánh lừa nó ăn một miếng, bởi vì ăn thịt chó, tim sẽ đau đớn như phạm tội vậy. Về tới SG thả tụi nó vào khu siêu thị thì như cá gặp nước, tụi nó hoạt bát hẳn lên, nói líu lo vì trong đó có bán đồ ăn khoái khẩu của nó.
Ở quê tôi, còn có một thứ mà mỗi nhà có Việt Kiều về thăm thì phải lo trước, đó là cái bàn cầu ngồi theo lối Mỹ, nhà cầu kiểu cũ trẻ con ngồi không quen cứ ngã bổ chửng ra. Nhớ hồi cách đây hơn 10 năm, cầu cá dồ chưa bị cấm, có ông Việt Kiều đang ngồi thì bị cầu sập, ông đứng giữa đìa khóc ầm lên kêu Trời kêu Phật, kêu cả thánh quan thầy.
Một cái đáng sợ nữa cho Việt Kiều là muỗi. Xưa kia, muỗi chỉ có mùa, bây giờ nhờ kinh tế thị trường nên có quanh năm, nó lại theo trào lưu khủng bố của thế giới nên không kêu vo ve nữa mà chuyên âm thầm đánh du kích, cắn xong một phát là chỗ đó ngứa không chịu nổi. Đối với người trong nước không hiểu vì đã chịu muỗi chích hoài nên cơ thể quen nọc ngứa, hay là tại vì thịt Việt Kiều thơm (tắm bằng xà bông Dove), hay tại muỗi vẫn còn thù dai đối với Đế Quốc, mà cho dù là ban ngày sáng sủa đàn muỗi không cắn ai, lại cứ xà quần bên Việt Kiều như đàn trực thăng sắp đổ quân vậy.
Đi với Việt Kiều nhí thì thật là thê thảm, cho dù bôi thuốc chống muỗi rồi đó, nhưng dính mũi nào là làm độc mũi đó, có khi mưng mủ sưng to như trái chùm ruột. Tôi có đứa cháu kiên nhẫn ngồi đếm được 108 mụn trên một cái chân nhỏ bé !!!
Còn trục trặc ngôn ngữ Việt giữa người trong và ngoài nước nữa chứ. Có nhiều Việt Kiều nghe không hiểu được những từ ngữ “mới”. Hồi sau 75, tôi có dịp tiếp xúc với cán bộ hay người miền Bắc mới vô, nghe họ nói tôi buồn cười lắm, mà không dám cười, sau đó nhái chơi, rồi dần dần nó ngấm vào giọng nói lúc nào không hay; bây giờ, có những chữ mà loay hoay mãi không nhớ ra chữ cũ để thay thế.
Thí dụ: Hôm nay tôi tranh thủ đến thăm anh (cố gắng). TV hôm nay bị sự cố kỹ thuật (trục trặc). Nhưng đến câu “Họ có mặt bằng cho thuê” thì tôi đành chịu không tìm ra chữ nào để thay.
Có anh về nước cầm máy chụp hình hay quay phim thì thấy cái gì hơi lạ là bấm máy liên hồi, thấy người ta nói đi xe khách chất lượng cao (high quality); xe tham quan (tourist); cửa hàng chuyên bán ổn áp (survolter) là cười khinh khỉnh, nhưng chúng tôi thấy họ nói pha tiếng Mỹ lại càng kỳ quái hơn: Đem cái xe tới tiệm để estimate, anh thợ sửa xe dốt nát đâu biết tiếng Tây tiếng U gì đâu, nghe vậy bèn tháo tung chiếc xe ra; bảo tun-ấp thì nghe giống như “ốc” nên lấy đồ nghề ra siết tất cả những con ốc lại. Đàn bà con gái gì mà nói giữa chốn đông người “Tôi không có khe” (care); “Vẫn còn ở chỗ cũ đây, chứ tôi đâu có mu (move)”. Cười, bởi vì ”khe” và ”mu” là những chữ dùng để chỉ cơ quan sinh dục của đàn bà.
Có lần được tháp tùng về thăm quê cũ của mẹ tôi ngoài Bắc, gặp đứa em họ đang phụ trách một đoàn thể trong xứ đạo, nó hỏi xin cái máy kích. Tôi hỏi cần đẩy hay kéo cái gì, nó giải thích thì ối giời ơi! Đó là cái am-pli và cặp loa để phát thanh, ở ngoài Bắc gọi là cái máy kích âm !!!. Bây giờ, họ còn hay nói tắt. Hỏi: Gia đình thế nào? Trả lời: Dạo này gia đình chúng em VẤT lắm (vất vả); Món này ăn ngon CỰC (cực kỳ); Thợ xây quát phu hồ: “Lấy cho tao bao Xi (xi măng) !!!
Chữ “bị” ở thế thụ động (passive voice) lại được nói: “Ông ta hơi bị giỏi đấy.” Món này ăn hơi bị ngon v.v… Ban đầu, tôi tưởng chỉ là cách dùng chữ cho khôi hài, không ngờ có những nhà văn lớn dùng trong văn chương nghiêm túc nữa đấy. Thật quái đản !!!
Hôm xem lậu cuốn băng Thuý Nga, thấy ông Nguyễn Ngọc Ngạn nói xỏ người ở nước ngoài hay nói chữ ”là”, thay vì “Rất đẹp” thì lại nói “Rất là đẹp!” Tôi thì tiếng Anh dốt nát, đành dịch ra là “Very is beautiful”! Ngày xưa, còn đi học, làm luận văn mà xài chữ: ”thì, là, mà, bị v.v…” lung tung như kiểu này chắc thầy vã cho rách mép. Ở VN bây giờ, từ quan cho tới anh cùng đinh khố rách đều nghiện chữ “Nói chung” cũng như mấy anh Việt Kiều hay dùng chữ “You know” vậy. Hỏi thăm gia đình khoẻ không thì được trả lời: “Nói chung cũng tốt. Mẹ tôi còn đang nằm bệnh viện, còn vợ tôi thì mới chết tuần rồi.” Hãy nghe đài BBC phỏng vấn mấy quan chức, hay đọc trong bản báo cáo của mỗi cơ quan, đoàn thể, mỗi ngành không bao giờ thiếu chữ “Nói chung”:
- Tình hình chỗ nào cũng vậy, nói chung là tốt, nhưng trong đó còn có một vài bộ phận yếu kém tồn tại …
Tôi tới thăm gia đình người bạn mới từ nước ngoài về, bố bảo con gọi mẹ ra đây. Thằng con chạy vào trong hét toáng lên: “Momy, dady muốn momy bây giờ”. Hồi lâu sau nó lại chạy ra bảo: “Momy đang rửa he”. Tôi ngạc nhiên ngẫm nghĩ mãi mới hiểu là má nó đang gội đầu (hair).
Tháng rồi, có mấy đứa cháu từ Úc về chơi, tôi dẫn đi ăn nghêu ở Ngã Sáu, trong đĩa nghêu luộc chín há vỏ ra, có con thịt rớt ra ngoài chỉ còn cái vỏ không, đứa bé cầm cái vỏ ngắm nghía một hồi, rồi tặc lưỡi: “Không có ai.” Ôi ngôn ngữ Việt của Việt Ta và Việt Tây sao mà rắc rối, biến hoá làm vậy!
Ngày vui qua mau rồi cũng đến ngày tiễn đưa người nhà ra phi trường. Người còn ở VN khoái tiễn đưa lắm, lý do là lúc đó người đi rất ngậm ngùi, còn bao nhiêu tiền trong túi cũng móc ra cho hết, thương lắm cơ.
Việt Kiều con ra tới phi trường thì mừng lắm, chúng nhảy cỡn lên múa máy tay chân rồi la to:
- Thoát khỏi Việt Nam rồi! Thoát Việt Nam rồi!
Vậy thì tôi còn mong gì khi chúng to lên, học hành thành tài rồi về giúp đỡ quê hương?
… he he he !!!

Tác giả: Chung Mốc (Thủ Đức, Việt Nam, gửi bài qua một thân hữu.)
  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #124507 · Replies: 0 · Views: 679

mviet
Posted on: May 19 2012, 04:30 AM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235









Nguồn gốc từ y tá lên thủ tướng


Lâu nay bạn đọc thường vẫn hỏi nhau một trong những câu hỏi, mà cho đến gần đây chưa có câu trả lời thỏa đáng, có chăng thì cũng chỉ là những lời đồn thổi khó thuyết phục vì xét ra cũng là thiếu lôgich: Tại sao Nguyễn tấn Dũng, với nhân thân (công khai) có thế nói rằng không có gì nổi bật, nếu như không muốn nói là quá tầm thường, mà lại leo cao, trèo sâu nhanh đến như vậy?.

Hôm nay, Thăng Long tôi xin cùng phân tích với quí vị để trả lời cho câu hỏi nêu trên (mọi người chớ có cho rằng tôi là... thầy bói đấy nhé). Chúng ta cùng ngược lại thời gian cách nay hơn 20 năm, lúc đó không hiểu từ đâu bỗng thấy xuất hiện một tài liệu nặc danh (chỉ đề là: một lão thành cách mạng, biết không còn sống được bao lâu, nên chỉ muốn các đồng chí biết một sự thật mà tôi và một số đồng chí khác đã trực tiếp chứng kiến) câu chuyện như sau:

Năm 1948 một nữ cán bộ khu chín ra khu bốn cũ (vùng Thanh Hóa - Nghệ An - Hà Tĩnh) công tác, có gặp và rồi có tình cảm với đồng chí Nguyễn Chí Thanh. Sau đó thì nữ đồng chí này có thai, được khoảng trên ba tháng gì đó thì phải nhận nhiệm vụ quay về miền nam tiếp tục công tác rồi sau đó sinh ra một cháu trai. Theo lời dặn của anh Thanh, đặt tên cháu là Nguyễn Tấn Dũng...

Ảnh - Nguyễn Chí Thanh

Tài liệu vừa trích dẫn, chưa biết đúng-sai thế nào nhưng nó cũng làm dư luận xôn xao một thời gian dài và quả thật, gần như ngay lập tức trên chính trường bỗng xuất hiện một nhân vật lạ hoắc mang tên Nguyễn Tấn Dũng (mà lần lượt "kinh qua" nhiều chức vụ "chuyên trị" làm cấp phó và cấp trưởng nhỏ ở nhiều cơ quan khác nhau... rồi bây giờ đang là thủ tướng nhiệm kỳ hai).

Xâu chuỗi các sự kiện, người ta đặt ra câu hỏi: ông Nguyễn Chí Thanh đã chết từ rất lâu rồi, lại không thể đủ uy tín và tầm cỡ như ông Hồ (ám chỉ trường hợp Nông Đức Mạnh). Hơn nữa vào thời điểm đó dù Nguyễn Chí Vịnh có ra tay giúp người anh cùng cha khác mẹ (tạm cho là như vậy) thì cũng khó thuyết phục, bởi vì lúc đó Vịnh cũng "chưa là cái gì" cả dù y có là trùm tổng cục 2, vì bên trên toàn là loại"cây đa cây đề", cũng không dễ để y tự tung tự tác như thời gian sau này...

Vậy thì do đâu mà Dũng lại được cả "tứ trụ triều đình" thời bấy giờ nhất lòng nâng đỡ và ủng hộ đến mức bất thường đến thế? Câu hỏi là quá khó để trả lời thì lại thấy xuất hiện một lời đồn mới là "Nguyễn Tấn Dũng chính là hậu duệ của cụ phó bảng Nguyễn Sinh Sắc, tức là thuộc dòng dõi ông Hồ. Lời đồn thổi này quả thực cũng có lý (thiên hạ đem ra để so sánh với trường hợp lên nhanh của Nông Đức Mạnh). Xét về mọi mặt, lời đồn này có thể còn "si nhê" hơn là cho rằng y thuộc dòng dõi Nguyễn Chí Thanh... Nhưng, khi chúng ta bình tĩnh lại mà suy xét thì lại cay đắng nhận ra rằng: Tất cả chỉ là một trong những "quả lừa" mà đảng cộng sản và những kẻ nhân danh nó cho Dân chúng "ăn" liên tục mà thôi!!!

Bây giờ, chúng ta xét trường hợp cụ Phó bảng trước: Nếu Nguyễn Tấn Dũng là hậu duệ, xét về tuổi tác thì phải là hàng cháu chắt mà cha, con ông Hồ lại đã chết từ rất lâu rồi. Hơn nữa bản thân ông Hồ cũng lại chết trước khi thống nhất đất nước những sáu năm thì làm sao biết được Nguyễn Tấn Dũng là ai để mà "dặn dò" hậu thế nâng đỡ? (trong khi Nông Đức Mạnh thì họ đã biết từ lâu rồi...). Giả sử có người "biết chuyện" báo cáo với trung ương thì liệu có ai tin? Cụ phó bảng trước khi chết cũng không thể biết trước được sau này mình lại có hậu duệ tên là Tấn Dũng để mà viết di chúc hay làm sẵn gia phả? Quả là điều không tưởng nếu như không muốn nói là quá vớ vẩn. Do đó ta hãy loại bỏ trường hợp này, vì nó quá phi lý!

Vậy còn trường hợp Nguyễn Chí Thanh có phải là cha Nguyễn Tấn Dũng? Ta xét quá trình công tác của ông Thanh thì thấy rằng: Ông Nguyễn Chí Thanh mãi đến sau chiến dịch biên giới 1950 mới vào công tác tại khu bốn cũ (tức là vùng Thanh Hóa - Nghệ An - Hà Tĩnh ngày nay). Trong khi đó thì ai cũng biết là Nguyễn Tấn Dũng sinh năm 1949, thế thì mẹ y có bầu với ai đó chứ làm sao mà đỗ thừa cho ông Thanh được? Sự vô lý còn ở chỗ, ai cũng biết là "Bộ tham mưu" của Việt minh nằm hết ở chiến khu Việt Bắc, chứ đâu có ở khu bốn cũ mà người nữ cán bộ từ mãi tận trong Nam ra đó thì công tác cái nỗi gì? Không lẽ ra chỉ để "gặp" người chưa quen biết rồi đẻ ra Nguyễn tấn Dũng?... Hơn nữa, thời đó thì làm gì đã có nhiều ô tô để cấp riêng cho bà cán bộ đó, dù là có bầu với (ông Thanh); do đó, bà phải đi bộ như những người khác, mà từng ấy cây số, lại đã có bầu trên ba tháng mà phải đi bộ đầy hiểm nguy gian khổ như thế mà bà không đẻ non dọc đường thì mới là chuyện lạ, không lẽ cố mà lết về đến tận Kiên Giang mới chịu cho Nguyễn tấn Dũng chui ra?


Xét về hình thể, rõ ràng ta thấy rằng ông Nguyễn Chí Thanh là người nhỏ thó. Khuôn mặt và dáng người Nguyễn Chí Vịnh là khá giống cha còn Nguyễn Tấn Dũng lại khác hoàn toàn từ dáng người cho đến khuôn mặt... Từ tất cả những dẫn chứng nêu trên, ta có thể nói rằng Nguyễn Chí Thanh không hề có thằng con nào như thế và việc gán cho ông suy cho cùng cũng chỉ là cái trò "gắp lửa bỏ tay người" để đánh lừa dư luận mà thôi!.

Vậy thì Nguyễn Tấn Dũng là con ai mà lại lên nhanh đến thế? Kẻ đó chính là "Thái thượng hoàng" Lê Đức Anh. Những năm đầu thập kỷ 90 thế kỷ trước tuy chỉ làm chủ tịch nước nhưng lại được đàn anh là Lê Đức Thọ bảo kê và "dìu dắt" (lúc này Lê Đức Thọ như Thái thượng hoàng) chính y đã ép thủ tướng Võ Văn Kiệt ký quyết định nâng cấp cục 2 thành tổng cục 2 trực thuộc bộ chính trị, cho theo dõi toàn bộ ban chấp hành trung ương để giúp y nắm gáy mọi người nhằm dễ bề khuynh loát chính trường và thời gian này con đường hoạn lộ của gã con hoang của y cũng thực sự bắt đầu.

Trước tiên, ta hãy xét quá trình hoạt động của Lê Đức Anh. Không tính thời gian y làm cai đồn điền cho mật thám Pháp thì suốt trong những năm theo Việt Minh chống Pháp cũng như sau này, trước năm 1975 thì chưa bao giờ y ra khỏi vùng gọi là Quân khu 9 (tức là mấy tỉnh cực nam của tổ quốc). Trong đó, dĩ nhiên bao gồm cả vùng đất đã sinh ra và nuôi dưỡng Nguyễn Tấn Dũng!

Xét về hình tướng thì cha con y rõ ràng có những nét vô cùng tương đồng: cùng cao lớn, khuôn mặt và các chi tiết như mũi, gò má, cằm, trán v.v... Chúng ta đem so sánh hình ảnh chụp công khai của cha, con y thì sẽ tự đối chiếu ra thôi, có khó gì?


Cho nên đã có nhiều bạn thấy thằng Nguyễn Thanh Nghị rất giống Lê Đức Anh thì cũng không có gì là lạ, vì xưa nay cháu có nét giống ông nội là chuyện thường tình.

Nói về một điều khá lạ nữa cũng liên quan đến cha, con y là mỗi khi xảy ra một sự việc nào đó, hễ mà thái thượng hoàng cha lên tiếng công khai thì y như rằng được thằng con "chấp hành" ngay còn người khác có là cỡ nào nói thì cũng chẳng "xi nhê" gì (ta lấy ví dụ gần nhất là vụ Tiên Lãng thì thấy rõ liền...).

Tội ác của cha, con y đối với Dân tộc như đã và đang xảy ra thì rất nhiều người đã biết, nhưng vụ bị mang tiếng với quốc tế vì xâm chiếm Campuchia dẫn đến bị cấm vận trong hơn 10 năm thì có lẽ ít người biết một cách tường tận: "Nếu đánh trả Khơ me đỏ theo cách của Tướng Giáp thì ngày nay làm gì còn Khơ me đỏ để tòa án quốc tế mất thời giờ xét xử!..." Tại sao BBC lại bình luận như vậy? Họ ngồi trong phòng có điều hòa rồi võ đoán chăng? Xin thưa là không, mà là họ nói rất đúng!

Ảnh - Lê Đức Anh

Trước tiên, chúng ta phải khẳng định rằng việc đánh trả Khơ me đỏ xâm lược và giết hại dã man đồng bào ta là đúng! Vấn đề là ở cách đánh như thế nào.? Chúng ta đều đã biết là sau năm 1975 Quân đội VNCH đã để lại gần như nguyên vẹn mọi khí tài thuộc tất cả các quân binh chủng Hải-Lục-Không quân... Ta dùng trực thăng vận đổ quân bao vây toàn bộ biên giới Thái Lan-Campuchia, phía biển dùng tàu chiến các loại & tàu đổ bộ bao vây toàn bộ các hải cảng (ví dụ cảng sihanucvin...) Dùng bộ binh, tăng, thiết giáp, pháo binh tấn công dọc biên giới VN-Campuchia và Lào - Campuchia vậy thử hỏi Khơ me đỏ nếu không đầu hàng thì chạy đi đâu? Đó chính là cách đánh của Tướng Võ Nguyên Giáp mà BBC đã bình luận ở trên! Vậy mà tiếc thay, tập đoàn Lê Duẩn - Lê Đức Thọ - Văn Tiến Dũng không những không nghe mà lại cử Lê Đức Anh (kẻ cơ hội chỉ quen đánh trộm kiểu du kích) làm tư lệnh chiến trường...

Kết quả là không những không thể giải quyết đánh nhanh thắng nhanh (là binh pháp sơ đẳng khi phải chiến đấu trên đất nước đối phương) mà phải kéo dài sự chiếm đóng bất đắc dĩ kéo theo cái chết "bất đắc kỳ tử" của hàng chục ngàn binh sĩ đêm đêm làm mồi cho du kích Khơ me đỏ. Đã thế lại còn đẩy Dân tộc lâm vào cảnh đói nghèo vì kiệt quệ do chiến tranh quá kéo dài, danh dự-uy tín của Quốc Gia trở về con số không to tướng... Ấy vậy mà sau vụ Xiêm Riệp (Lê Đức Anh chỉ đạo giết hại rất nhiều đảng viên Khơ me vô tội...) Lê Đức Anh về nước lên làm bộ trưởng quốc phòng thay Văn Tiến Dũng, rồi từ đó lên chủ tịch nước như chúng ta đã biết. Thời gian này y cùng "bộ tứ" khom lưng cúi đầu dâng đất, dâng biển qua hiệp định Thành Đô ô nhục để giữ chế độ độc tài đảng trị... Tội ác này của tập đoàn cộng sản VN rồi đây sẽ có ngày Nhân Dân sẽ phán xét phân minh!...


Thăng Long
  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #124506 · Replies: 0 · Views: 894

mviet
Posted on: May 19 2012, 04:26 AM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235









Nỗi đau DÂN TỘC



Một lời tựa "Nỗi đau từ chiến tranh và nỗi đau hòa bình”, một tấm ảnh trong đó một cựu chiến binh cộng sản, quân phục nhiêm chỉnh, với cả huy chương cùng huân chương trên ngực áo, bức ảnh có kèm theo một câu nói "Đề nghị đồng chí công an cho tôi qua, tôi thuộc diện ưu tiên" - Đó là những gì chúng tôi thấy trên trang mạng Dân Làm Báo hôm qua, chỉ vỏn vẹn bao nhiêu đó thôi, nhưng nó đã cuốn hút sự chú ý của chúng tôi, và có thể của cả nhiều người khác nữa với 77 ý kiến đóng góp.

Có một thời sau năm 75, những cái như trong tấm ảnh này là một cái gì quen thuộc, người ta thường thấy, và rất thành công cho kẻ dụng kế, những tưởng nó thui chột, hay tan biến trong thời buổi đồng tiền mạnh hơn đồng chí. Không ngờ nó lại xuất hiện trong khung cảnh bát nháo, nơi cái cổng trường mà mấy hôm nay, lời dị nghị của dư luận mang cái cười như chửi, về tính thực nghiệm của con người mới hôm nay, cùng cái ưu việt của chế độ xã nghĩa mà “Bác” đã dày công. Nhưng xuất hiện hôm nay, nó mang cái thê thảm cho thân phận bị tụt giá – Bao chiến công một thời dâng đảng, đem lên bàn cân nó chỉ còn bằng mỗi xuất học lớp một cho đứa trẻ, mà phải trong tư thế “lòn” mới ngang bằng được cán cân.
Chuyện năm xưa mấy chục năm rồi, ở miền bắc xã nghĩa biết bao nhiêu kẻ với cái hãnh tiến, khi nói câu ra ngõ gặp anh hùng vào nhà gặp liệt sĩ, mà mấy ai trong chúng ta không từng được nghe - Còn miền nam chẳng có ai lạ gì cái vênh váo của các ông tập kết luôn cái saccote đeo chéo một bên vai, nơi họ những gì hào quang như còn đọng tựa giọt sương khuya lúc mặt trời chưa lên. Thế rồi như bóng đêm biến dần trước ánh sáng ban ngày, những gì dối trá đã đến lúc bị lộ, và sự thật không cần phải che đậy nữa, ai cũng biết cả một dân tộc bị lừa, mọi người được nghe Lê Duẩn nói “chúng ta đánh đây là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung quốc và chúng ta đã thành công trong việc cắm lá cờ quốc tế Mác Lê trên toàn cõi Việt Nam”.

Cái cờ Mác Lê đang cắm trên đất nước ta, ngay cả Nga và các nước Liên Xô cũ cũng đã ném nó vào sọt rác từ lâu - Từ cái tâm nô lệ, cái trí phục tòng đất nước đã rơi vào vòng kềm tỏa của phương bắc, và để cả một dân tộc không còn đối kháng, một chính sách cùng chủ trương được áp dụng khiến tất cả theo một lối sống thực dụng bầy đàn, mọi giá trị đạo đức dân tộc bị tha hóa. Trong cuộc chiến, sự mất mát của dân tộc quá lớn, nhưng nước Việt sau năm 1975 không được độc lập tự do, đã tốn biết bao xương máu để đoạt lấy lãnh thổ, mà nay đất nước đang rơi vào tay giặc Tàu, thử hỏi còn nỗi đau nào hơn?.

Tất cả những cái chết trở thành vô nghĩa - Rồi những phản tỉnh phản hồi, những ly khai trả thẻ đảng, những gì lộng kiếng nay liệng cống, những người mẹ anh hùng liệt sĩ của chúng năm xưa nay khoác áo dân oan. Nhưng nợ súng đạn giết đồng bào người dân vẫn phải trả, và đất nước đã bị cắt dâng làm đẹp lòng đàn anh ngày nào ân nghĩa cưu mang.

Những cái đó hiện rõ trên tấm ảnh, nhất trên khuôn mặt người cựu chiến binh mặc cả quân phục, đeo cả huân chương huy chương, ông cúi lòn dưới tay người công an để được vào bên trong cánh cửa, trường thực nghiệm Liễu Giai Ba Đình Hà Nội hôm nay. Người post tấm ảnh này đã đặt lời tựa cho nó là “Nỗi đau từ chiến tranh và nỗi đau hòa bình”, xin phép cho chúng tôi đặt tên câu chuyện hôm nay là “Nỗi đau Dân Tộc”, từ hành động và nét mặt của người cựu chiến binh này mà chúng tôi có được cái ý đó.

Không thể chối cãi được, là ông cựu chiến binh này đã ăn mày quá khứ, để mong được vào trong bằng sự chiếu cố, mà ông nghĩ mình với những huy chương mang theo trên áo như vậy ông phải hơn người và phải được ưu tiên(?). Cái ăn mày quá khứ này, chúng ta và người dân Việt hôm nay không một ai lạ gì, thấy nó rất quen thuộc nơi đảng cộng sản hôm nay, với những chiến thắng, những thành công cách mạng hoang tưởng, nào là bách chiến bách thắng, quang vinh, đế quốc Pháp Mỹ v.v… Để rồi ẩn vào đó mà cơ hội, không sai khi có người dân nói là Điện Biên Phủ và cái Lăng Ba đình đã nuôi sống đời cái Đảng cộng sản hôm nay.

Đây không phải ý chúng tôi, muốn nói đến thứ chuyện dài XHCN, nhưng chắc quí vị đồng ý là lắm lúc ta không dừng được cái bực, trước một cái gì đó phản cảm - Vì rõ rệt ông cựu lính này trong suy nghĩ tự cho mình là một công thần của chế độ hay hơn nữa của đất nước. Nên đòi hỏi là phải được đặt trên những người khác, và phải được đối xử đặc biệt, nên khi được thỏa, nét mặt đã nói lên sự hài lòng của kẻ ích kỷ hạ nhân(!). Ăn bận như thế ông đã có chủ đích, nhưng ông đâu có biết rằng chỉ có những kẻ với đầu óc nô lệ mới dụng những phương thức vừa hèn vừa tham như thế. Ngày nay trên đất nước Việt biết cơ man nào những tay như thế - Có phải đó là những người của Đảng?.

Những công thần của Đảng!!! chỉ một xuất học cho con trẻ mà đã cơ hội thế, nếu với những gì cao hơn, mà trong khả năng chắc chắn không tha từ, thế mới biết tại sao hôm nay trong nước có quá nhiều quan tham, từ trên xuống dưới từ bé đến lớn. Tham từ cục đá cảnh đến nhà vườn, đất ruộng của người dân, mà thói đời những kẻ thời cơ đạp lên kẻ khác để sống, lại là kẻ sẵn sàng làm tay sai nô lệ cho quyền lực và bạc tiền.

Đất nước đang trên họa diệt vong, những Lê Chiêu Thống thời đại đã lòn dưới những tên Tầu cộng mà đội chúng lên - Những kẻ với quyền lực vay mượn ngoại bang, đang máng ách Bắc thuộc một lần nữa vào người dân Việt. Những con người với mũ mảng cân đai trên người, nhưng tư cách chỉ là thứ phường tuồng, con rối trong tay kẻ thù dân tộc.


Văn Trường
  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #124505 · Replies: 0 · Views: 476

mviet
Posted on: May 19 2012, 04:20 AM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235





Công trạng của Đài Tiếng Nói VN (VOV) sau việc cưỡng chế "thành công" tại Văn Giang


"Đài Tiếng nói Việt Nam là đài phát thanh quốc gia, là cơ quan thuộc Chính phủ, thực hiện chức năng thông tin, tuyên truyền đường lối, chính sách của Đảng và pháp luật của Nhà nước, góp phần nâng cao dân trí, phục vụ đời sống tinh thần của nhân dân bằng các chương trình phát thanh, phát thanh trên Internet, phát thanh có hình và báo viết. TGĐ là Nguyễn Đăng Tiến - Đảng viên cs, Thạc sĩ Quản lý Khoa học Công nghệ - Cử nhân Chính trị."

Sáng sớm ngày 24 tháng 4 năm 2012 nhà cầm quyền cộng sản Hà nội huy động một lực lượng hùng hậu, có chó nghiệp vụ bao gồm công an Bộ, CA tỉnh Hưng Yên, CA huyện Văn Giang, cảnh sát chiến đấu, bọn côn đồ băng (đảng) đỏ - hàng ngàn tên trang bị súng ống, gậy gộc - để trấn áp 160 hộ bà con nông dân huyện Văn Giang kiên quyết không chịu bán đất giá rẻ mạt cho tập đoàn Vihajico liên kết với tư bản ngoại bang. Điều mà trước đó, hơn 300 hộ khác đã bị buộc phải chấp nhận do áp lực từ phía chính quyền trong nhiều năm.

Vậy mà tất cả các báo trong nước hoàn toàn không có một giòng chữ nào đăng tin tội ác tày trời nói trên. Thì ra trước đó vài ngày, Chánh văn phòng UBND tỉnh Hưng Yên họp báo yêu cầu các nhà báo không được có mặt tại khu vực cưỡng chế để "bảo đảm tuyệt đối an toàn", được xem như là một tối hậu thư cho bầy cừu hơn 700 con đã được đóng vào lưng dấu nung đỏ hai chữ "định hướng". Và quả đúng như vậy thật, ngày xảy ra cưỡng chế, hoàn toàn không có con cừu nào dám bén mảng ra cánh đồng Văn Giang.

Riêng chỉ có mỗi đài Tiếng Nói VN phát thanh từ Thủ đô Hà Nội không cho mình là cừu, mà to hơn cừu - là Bò - vì bò (rống) to hơn cừu. Không ai biết được là do thói quan liêu không thèm dự buổi họp báo của tỉnh Hưng Yên, hay do tự cho mình là tiếng nói của đảng nên bất khả xâm phạm, mà bà xếp của VOV cử 2 phóng viên xuống chụp ảnh, viết bài ca tụng "cuộc cưỡng chế đã thành công và an toàn mỹ mãn." Bà xếp mong muốn rằng chỉ có đài TNVN là cùng đồng ca với nhà-thơ-nhà-giáo-nói-láo-ăn-tiền PCT Hào của tỉnh Hưng Yên báo cáo lên Thủ tướng, lập công đầu trong việc cưỡng chế.

PV Phi Long của VOV trả lời CA tỉnh Hưng Yên lấy lời khai sau khi bị đánh "Sao đã cấm quay phim, chụp ảnh, anh còn chụp ảnh?" Tôi trả lời “Khi đó tôi thấy phía người dân có những hành vi rất quá khích, ném gạch đá, chai xăng về phía lực lượng cưỡng chế, nhưng tôi thấy họ (công an) rất nhẫn nhịn chịu đựng mà không có phản ứng gì. Tôi chụp ảnh người dân có những hành vi vi phạm nghiêm trọng để làm tư liệu khi cần thiết."

Đó thấy chưa, rõ ràng là PV của VOV được phái xuống hiện trường vụ cưỡng chế ở Văn Giang - nói trắng ra là cướp đất - không phải để chụp ảnh, viết bài bênh vực người nông dân bị lực lượng công an đàn áp, đánh đập, bắt bớ chỉ vì họ không muốn bán đất đai được tạo bằng mồ hôi, nước mắt của Cha Ông để lại với giá rẽ như bèo. Ngược lại, họ chỉ xuống để chộp tận mắt cảnh người dân giữ đất dùng cuốc xẻng, đá chống lại súng AK, quả nổ, dùi cui, gậy gộc và bị gắn cho cái nhản bị kích động, chống phá chủ trương tốt đẹp của chính quyền cộng sản.

Và rồi có ai học được chữ ngờ. Chính cái lực lượng mà đài TNVN, xếp của hai PV ra lệnh chụp ảnh để tô son, đánh bóng hình ảnh người công an nhân dân - không chỉ đánh người dân, mà còn đánh hội đồng luôn hai nhà báo cùng phe nhà một cách dã man tàn bạo. Gương mặt PV Phi Long trước đó vuông, giờ thành mập tròn, mõ màu đẹp thấy thương luôn. Và khi đó 2 PV mới thừa nhận rằng chính người dân đã cứu thoát họ khỏi trận đòn thừa sống thiếu chết, và vì cứu họ, một phụ nữ nhỏ người, can đảm kia cũng bị một tên công an cao to hơn dùng chân đá cật lực vào bụng đến phải gập đôi người lại. Bà Lê Hiền Đức xác nhận đoạn video clip được tung lên mạng đúng "ngày của Mẹ" là rất thật, thật cũng như đoạn video clip quay cảnh 2 nhà báo bị đánh bầm giập mà Bà đã được chứng kiến.

Vậy mà hai ngày sau, ngày 26/4/2012 nhà báo trưởng phòng chính trị Ngọc Năm lại có bài viết với nội dung là "Việc cưỡng chế ở Văn giang để giao đất cho nhà đầu tư Vihajico đã diễn ra tốt đẹp, đã được thực thi đúng pháp luật nhà nước." kịp thời được đưa lên đài VOV ký tên Ngọc Năm.

Sau khi phó tỉnh Hào lu loa với thủ tướng là các thế lực phản động dàn dựng clip hình ảnh trên mạng nhằm bôi nhọ chính quyền cộng sản, thì Đài TNVN bỗng dưng nổi tiếng trên các hệ thống truyền thông thế giới vì đài BBC phát hiện ra sự thật hai tuần sau và phỏng vấn 2 nạn nhân. Đó là do công của bà xếp cử hai phóng viên xuống hiện trường vụ cưỡng chế để có được bằng chứng sống và rất thật - không thể chối cãi - hình ảnh đoạn video clip ghi cảnh công an VN đánh người dã man khi tiến hành cưỡng chế, cướp đất của người dân Văn Giang, mà 2 nạn nhân bị đánh không ai khác hơn là 2 nhà báo Phi Long và Ngọc Năm của đài TNVN.

Chuyện vỡ lở, gánh hát VOV đành phải ca bài đòi GĐCA tỉnh Hưng Yên điều tra sự việc nghiêm trọng trên, đòi phải xử lý ai là người ra lệnh đánh 2 nhà báo của bản đài, v.v... và v.v... Hội Nhà Báo sau khi bảo là không được thông báo tin trên, cũng đã ăn theo lên tiếng đòi bồi thường cho 2 nạn nhân là hội viên. Vài tờ báo cừu viết bài dè dặt lên án việc công an CC hành hung 2 nhà báo đang khi làm phóng sự tại VG.

Công trạng của đài Tiếng Nói Việt Nam (VOV) quả là lớn lao. Nhờ có 2 nhà báo của đài trực tiếp đóng phim trên clip video mà cả thế giới biết được hình ảnh tốt đẹp của công an VN công cụ của chính quyền cộng sản.

Có một sự thật là khi công an Bộ tham gia đoàn cưỡng chế thì đó là chủ trương lớn của đảng rồi, nói dại là nếu tổng bí thư Trọng mang máy ảnh có mặt tại nhà văn hóa huyện VG hôm đó thì cũng bị đánh te tua như 2 nhà báo đài TNVN, không khác hơn.

Sau đó thì tất cả các bài báo có cùng nội dung, đăng trên các báo cừu, hay ngay trên đài TNVN (VOV) đều nhất loạt bị gỡ xuống. Tất cả đều nín khe, im thin thích cứ như là có bàn tay tác động của mụ phù thủy vậy. Và rồi tất cả đều chìm xuồng như mọi việc trước đây (tàu Vinashin to thế mà còn chìm nữa là xuồng!).


V.V.V
  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #124504 · Replies: 0 · Views: 863

mviet
Posted on: May 19 2012, 04:15 AM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235









Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng: Lời nói và việc làm



Trong thời gian gần đây với cương vị là người đứng đầu chính phủ, là một trong 14 vị Vua trong Bộ chính trị, TT Nguyễn Tấn Dũng có những phát biểu mạnh mẽ có tính chất cụ thể nóng bỏng thời sự, và sát với diễn biến của tình hình đất nước nhất. Không như Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng toàn nói giáo điều sách vở và có phần lú lẫn, hoặc im lặng không ho he gì của các ông bà khác trong Bộ chính trị. Qua các phát ngôn của TT Dũng nhiều người nghĩ rằng ông có tư tưởng cấp tiến, và cải cách nhất trong số họ, nhưng theo dần thời gian từ chỗ nghi ngờ ông bị cô lập và ngáng đường của nhóm Giáo điều bảo thủ, thì đến bây giờ mọi người có cơ sở hoàn toàn tin rằng không nên đề cao TT Nguyễn Tấn Dũng quá, mặc dù có những đặc điểm hơn người về thủ đoạn, sự tàn ác và tham lam, nhưng xuất thân ông ta là kẻ cơ bản thiếu những phẩm chất của một nhà lãnh đạo.

Những biểu hiện tỏ thái độ về chủ quyền quốc gia khi nói về Trường Sa, Hoàng Sa, về giảm áp lực từ sự phản kháng của nhân dân khi ủng hộ luật biểu tình, và vụ giải quyết Tiên Lãng, về thu hồi đất đai... cũng chỉ là sự giật mình của ông ấy khi cảm nhận được tội ác của mình là quá lớn và trách nhiệm liên đới trực tiếp là không thể tránh khỏi. Còn bản thân ông ta cũng chẳng hiểu gì về sự thống nhất và hài hòa giữa Thượng tầng kiến trúc và Hạ tầng cơ sở, về quy luật đấu tranh giai cấp, về công bằng xã hội, về luật nhân quả... Ông ấy mà biết được tất cả những điều ấy thì ông ta đã không làm những việc làm quá tai hại trong thời gian vừa qua, và dĩ nhiên những con người như ông ấy không thể tiên lượng được những hậu quả trong tương lai đến với bản thân mình và gia đình huống chi là vận mệnh của quốc gia. Nhưng có điều chắc chắn rằng ông ta gieo cây nào thì sẽ gặt quả ấy, không có một tương lai sáng sủa gì cho con người này.

Có thể điểm qua một số lời nói và việc làm của ông ấy thông qua các sự kiện sau đây:

-TT Dũng nói Thu Hồi Đất Đai (THĐĐ) phải đúng Pháp luật, ông ấy phải hiểu pháp luật là do ai làm ra? Đến Hiến pháp Bộ chính trị cũng đóng kín cửa họp kín để bàn, và quyết định, có bao giờ hỏi Dân đâu mà mở mồm là quyền lực của Nhân dân.

- TT Dũng nói THĐĐ phải đúng quy hoạch, quy hoạch là do TT Dũng chỉ đạo, ra Quyết định và ký có bao giờ Dân biết, Dân tham gia ngay từ đầu không? Cho nên miếng đất nào có lợi cho nhóm lợi ích của TT Dũng thì sẽ có quy hoạch vì vậy ông ấy thích cướp đất ở đâu mà trả được và chỗ nào mà trả đúng luật - Luật là của ông ấy.

- TT Dũng nói THĐĐ phải được đa số dân ủng hộ nhưng chính TT Dũng ra nghị định cấm khiếu kiện đông người, tách lẻ từng người dân ra mà trị thì làm sao biết đa số ủng hộ hay đa số chống đối. Hội đồng giải phóng mặt bằng lại toàn Tay sai của thằng thu đất thì làm sao biết được dân có đồng thuận hay không?....

- TT Dũng nói toàn bộ hệ thống chính trị phải vào cuộc có nghĩa là toàn bộ bọn Du côn, bọn Tay sai đoàn thể, bọn Công an, Quân đội... phải chiến đấu, đàn áp thẳng tay với Dân khiếu kiện không khoan nhượng mà thực tế Văn Giang, Tiên Lãng, Vụ Bản… đã chứng minh.

- TT Dũng nói phải sửa đổi Luật đất đai, vì đây là gốc rễ của mọi nguyên nhân dẫn đến người dân mất đất và tạo điều kiện cho quan lại địa phương cướp đất, nhưng nghị quyết TW 5 khóa 11 đến hiến pháp cũng không thay đổi gì bản chất, Luật đất đai không thay đổi về sở hữu thì cái gốc rễ kia có đánh bật được không?

- TT Dũng nói là cần có Luật biểu tình, Dân tin mít tinh xuống đường tuần hành ủng hộ ông ấy đòi có Luật biểu tình Công an nó bắt, nó giam vào Trung tâm phục hồi nhân phẩm.

- TT Dũng nói ông ấy ghét nhất dối trá, và hứa hẹn luyên thuyên, và không chống được tham nhũng thì ông từ chức nhưng Tham nhũng càng nặng thì ông tại vị càng lâu, và càng thâm độc tàn ác, càng tham lam quỷ quyệt.

Nói tóm lại TT Dũng nói một đằng làm một nẻo, tại sao vụ Tiên Lãng ông bảo chính quyền sai, ông Vươn đúng thế mà quan lại ở Tiên Lãng chưa thằng nào bị xử Hình sự, trong khi ông Vương vẫn ngồi tù. Vụ Văn Giang cả mấy xã hàng nghìn người bị đàn áp vì đấu tranh, tức là đại đa số người dân không ủng hộ thì tại sao TT Dũng không bắt mấy thằng cưỡng chế, mà để nó đánh Dân hộc máu mồm, máu mắt ra thế.

Làm một Thủ tướng như vậy làm sao dân tin được, và đã là lãnh đạo một Quốc gia cũng phải có cái liêm cái sỉ tối thiểu của con người, không thì sẽ là đại họa cho đất nước và rước họa cho thân mình – Ôi lầm than cho một Dân tộc.


Hoàng Việt
  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #124503 · Replies: 0 · Views: 388

mviet
Posted on: Feb 15 2012, 03:14 PM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235









Total signatures on this petition
40,529



lick vào link để xem chi tiết dễ hơn , đông quá không thể post.

https://wwws.whitehouse.gov/petitions#!...rights/53PQRDZH


  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #121370 · Replies: 0 · Views: 423

mviet
Posted on: Feb 15 2012, 12:47 PM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235







Trẻ em Chiềng Ân

Đảng cho ai nụ cười?


Cuối năm Tân Mão, về lại Tây bắc thăm những người bạn, thăm lại cả những bản làng xưa.
Con đường mòn lên Chiềng Ân, một bản làng heo hút cách thị trấn Mường La 40 km nay đã đổi khác. Nó được trải nhựa thủ công. Dù thủ công, thì đó cũng là điều xa xỉ đối với các bản làng người H’Mong vùng Tây Bắc. Những bản làng được trải nhựa trên các cung đường dẫn vào bản chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Một số bản có đường nhựa dẫn vào làng là vì đó là quê hương của những vị quan đầu tỉnh như Long Hẹ, Thuận Châu, Sơn La – quê hương của Thào Xuân Sùng, bí thư tỉnh ủy Sơn La.


Chiềng Ân không có cái may mắn được làm quê hương của các quan chức đầu tỉnh, đơn giản bởi đó là một bản làng mà phần lớn những người dân nơi đây đã tự mình tìm đến đạo Chúa với tâm niệm theo đạo để nhờ Chúa mà bỏ được tục thờ ma. Người dân nơi đây tin Chúa, nên họ cũng tin rằng, con đường đươc trải nhựa là nhờ ơn Chúa và nhờ những chuyến viếng thăm của Giáo hội tại nơi đây.
Trẻ em Chiềng Ân
Ngoại trừ con đường vừa mới được trải nhựa, Chiềng Ân vẫn vậy. Vẫn cái nghèo bám lấy người dân. Cái đói quanh năm quay quắt. Những đứa trẻ còi cọc bên các bể nước công cộng đã cạn nước tự khi nào như tố cáo một kế hoạch, một chính sách thất bại của nhà nước của dân, do dân và vì dân. Nhiều gia đình không còn cái ăn, phải vào rừng đào củ hay lấy dễ cây rừng làm lương thực tạm sống qua ngày chờ đợi vụ ngô thu hoạch.
Sống trên đỉnh của các ngọn núi, như bất cứ bản làng H’Mong nào, người dân Chiềng Ân quanh năm chỉ biết sống nhờ vào một vụ ngô duy nhất thường thu hoạch vào tháng mười. Cái vòng luẩn quẩn nghèo – đói của người dân các bản làng H’Mong Tây Bắc diễn ra quanh năm. Tình trạng “bán ngô non” xảy ra hầu hết nơi các gia đình người H’Mong. Mỗi năm khi vụ mùa đến, niềm vui được mùa không khỏa hết nỗi buồn lan khắp bản làng khi chứng kiến những người dưới xuôi lên thu hoạch công sức cả năm nai lưng canh tác. Điệp khúc vay, mượn, ăn trước, trả sau cứ bám lấy từng gia đình như một thứ nghiệp chướng. Cái nghèo, cái khó cứ thế bám lấy chẳng chịu rời họ nửa bước.


Bể nước công cộng do nhà nước xây dựng nay làm chỗ chơi cho trẻ

Một em bé Chiềng Ân đang tự xúc thứ cơm đã chảy nhựa trong nồi bỏ vào tay ăn một mình ở nhà

Đời sống kinh tế đã vậy, đời sống tinh thần, việc chăm sóc y tế, giáo dục cũng chẳng được ai lo. Nhiều người chết vì những căn bệnh hết sức đơn giản như đau ruột thừa cấp, tiêu chảy… Nhiều tháng trời, trạm y tế xã hầu như không có thuốc, đơn giản bởi tiêu chuẩn y tế của các bản vùng cao thường chỉ về tới huyện đã bị các nhân viên y tế xà xẻo tới viên thuốc cuối cùng. Phần lớn các giáo viên tại các trường bản là những người được cắt cử tới bản theo qui hoạch giáo viên vùng cao, chứ hiếm có những giáo viên tự nguyện lên vùng cao dạy con chữ cho trẻ em nghèo. Chính vì thế, với họ, tinh thần trách nhiệm hầu như không có. Họ chỉ muốn sao cho hết thời hạn ba năm để có thể về xuôi tiếp tục nghề dạy học. Các em nhỏ vùng cao tới trường hay không họ chẳng mấy quan tâm. Nhiều giáo viên coi thời gian dạy học tại bản như giai đoạn đọa đầy. Mỗi cuối tuần từng đoàn giáo viên xuống núi với lỉnh kỉnh đồ đạc và những phẩm vật mua được với giá rẻ như cho của những người dân bản làng.
Hôm chúng tôi tới thăm, cả bản đang chuẩn bị cỗ cưới cho một đôi trai gái trẻ. Cô dâu 15, chú rể 16 tuổi. Với các bản làng vùng cao Tây Bắc, nạn tảo hôn vẫn phổ biến. Chúng tôi hỏi thăm ông bố cô dâu tên con rể, ông bảo không biết: “Chúng đi chơi, làm quen, rồi bắt con gái mình. Hôm nay, nó mang con lợn và con gái mình về xin cưới”. Vậy là xong! Đó là tập tục của người H’Mong. Sau một năm nữa, người con rể sẽ được bố vợ đổi tên theo phong tục sở tại.


Cô dâu 15 tuổi đang chuẩn bị đồ cưới về nhà chồng

Người phụ nữ H’Mong thật khổ. Mười lăm tuổi bị bắt làm vợ, làm mẹ và phải gánh trọn trọng trách kinh tế gia đình. Họ suốt ngày phải ở trên nương, trên rẫy, quán xuyến việc ruộng đồng. Các bé gái ngay từ 10 tuổi đã phải ngày hai buổi lên rừng hái lá, đào măng. Những chiếc gùi trên vai nặng trĩu che khuất những tấm thân gầy còm, lạc vào giữa những nương ngô xanh ngắt.
Cuộc sống vùng cao Tây Bắc là thế. Họ bị tước đoạt tất cả, từ vật chất tới tinh thần. Những người may mắn gặp được đức tin, thì lại gặp thêm trăm ngàn sự thương khó. Với họ, cái đói cái sợ không sợ bằng công an, chính quyền. Họ bị tuyên truyền theo “tà đạo” khiến nhiều người phải bỏ bản mà đi. Trong những chuyến đi vì đức tin như vậy, nhiều người đã phải bỏ xác lại nơi chốn rừng xanh hay tận bên nước bạn Lào xa xôi.
Cuộc sống người dân H’Mong Tây Bắc là vậy. Trước đã vậy, bây giờ vẫn vậy. Vậy mà, ngay tại cửa ngõ vào thành phố Sơn La và khắp dọc con đường vào thành phố, người ta giăng mắc trên các cột đèn những tấm pano mang dòng chữ: “Đảng cho em nụ cười”. Không biết người ta có biết ngượng không khi cố tình giăng lên dòng chữ đó mặc dù họ biết rất rõ, đó là những lời dối trá, mị dân?




"Gánh hàng" xuống chợ Thành phố Sơn La của một phụ nữ H'Mông

Thật tội nghiệp cho những người dân vùng cao Tây Bắc luôn bị kỳ thị, tước đoạt, bị lợi dụng cả nụ cười để tuyên truyền cho một chế độ luôn tự hào là ưu việt.
Đất nước này rồi sẽ ra sao khi cả một hệ thống chính trị cùng toa rập, ủng hộ sự dối trá một cách có hệ thống, đánh lừa dư luận bằng những tấm pano quảng cáo kiểu như: “Đảng cho em nụ cười”?
Có lẽ, sự thiếu quan tâm, tình người xuống cấp trong xã hội Việt Nam hiện nay một phần cũng là do những kiểu tuyên truyền không trung thực, thiếu lương tri, chỉ nhắm làm đẹp cho chế độ mà không nghĩ tới sinh mạng và sự thăng tiến đời sống con người?
Nụ cười nào cho đất nước, cho dân tộc khi sự dối trá tiếp tục lên ngôi?
11/02/2012
Linh mục Gioan Nguyễn Ngọc Nam Phong Cssr.

  Forum: LỊCH SỬ - VĂN HÓA - BÌNH LUẬN · Post Preview: #121365 · Replies: 0 · Views: 935

mviet
Posted on: Feb 15 2012, 12:21 PM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235









Tất cả bà con trước khi chia tay, mỗi người góp 5 ngàn, 10 ngàn, thành chút tiền bé nhỏ nhưng cao cả và ấm áp tình người, động viên gia đình anh em Đoàn Văn Vươn cố gắng vượt qua khó khăn, tiếp tục cuộc sống.
  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #121359 · Replies: 1 · Views: 840

mviet
Posted on: Feb 15 2012, 12:20 PM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235










VỤ TIÊN LÃNG- KỲ 12: CUỘC HỘI NGỘ CẢM ĐỘNG CỦA NHỮNG NÔNG DÂN MẤT ĐẤT


PHÓNG SỰ ẢNH ĐƯỢC THỰC HIỆN LÚC 11 GIỜ NGÀY 15/2/2012

Hàng trăm người dân tụ tập ngay nơi ngôi nhà anh Đoàn Văn Quý bị phá bởi lực lượng cưỡng chế. Ấm áp đứng cạnh họ là lá cờ Tổ Quốc. Họ là nhân dân. Họ làm nên hai chữ TỔ QUỐC. Họ được quyền sống, được quyền hạnh phúc, được quyền lao động trên mảnh đất của họ. Họ khát khao một cuộc sống bình yên và luôn tin tưởng vào Đảng, Nhà nước về sự công bằng và dân chủ.
10 giờ sáng ngày 15/2, bất ngờ có hai đoàn nông dân gần 200 người thuê nhiều xe khách từ Hưng Yên và Hà Nội về thẳng vùng đầm hồ gia đình anh Đoàn Văn Vươn. Qua tìm hiểu, chúng tôi được biết, bà con đều quê ở xã Phụng Công, xã Xuân Quang, xã Cựu Cao huyện Văn Giang thuộc tỉnh Hưng Yên và bà con tổ dân phố Trung Bình, Dương Nội, Hà Đông ( Hà Nội), họ đều là những nạn nhân bị chính quyền cưỡng chế thu hồi đất một cách bất công, đã đâm đơn kiện nhiều nơi nhưng vẫn chưa được giải quyết thỏa đáng
Ông Trương Văn Kỉnh, xã Phung Công, Văn Giang tỉnh Hưng Yên đại diện bà con nói: ba xã chúng tôi có hơn 1800 hộ đều ở trong hoàn cảnh bị chính quyền cưỡng chế đất bất công, không minh bạch, không thảo đáng để xây dựng dự án Khu đô thị EcoPark. Chúng tôi đã khiếu kiện từ năm 2004 đến nay, nhiều lần đã bị các đối tượng xấu de dọa, tấn công, uy hiếp nhưng chúng tôi vẫn cương quyết theo kiện đến cùng.
Bà Cấn Thị Thêu đại diện 356 hộ dân ở Dương Nội cũng gặp hoàn cảnh tương tự, chính quyền thu hồi đất để xấy dựng Khu đô thị Lê Trọng Tấn và Dương Nội ( Hà Đông), đã khởi kiện từ tháng 3 năm 2008 đến nay nhưng chính quyền vẫn không giải quyết thỏa đáng.
Những người dân nói, sở dĩ hôm nay họ tới thăm gia đình anh Đoàn Văn Vươn vì qua sự phản kháng của anh Đoàn Văn Vươn, câu chuyện đã làm cho các cơ quan nhà nước và cao hơn cả là Thủ tướng xử lý, kết luận hết sức được lòng dân. Họ muốn tới gặp gia đình để tìm hiểu mọi chuyện đã xảy ra ở đây và thấy có nhiều sai trái của chính quyền Tiên Lãng như sai trái ở địa phương mình. Họ mong ước các Bộ ngành quan tâm và cả Thủ tướng cũng quan tâm đến họ như đang quan tâm xử lý thấu đáo cho gia đình anh Đoàn Văn Vươn.
Chị Nguyễn Thị Thương và chị Phạm Thị Hiền ( vợ của Đoàn Văn Vươn và Đoàn Văn Quý) hết sức cảm động trước tấm lòng của bà con cùng cảnh ngộ và đón nhận cả tình cảm, quà tặng của bà con nơi xa với gia đình mình.
Tất cả bà con đều cùng ký đơn đề nghị các cơ quan tố tụng trả tự do anh em họ Đoàn.
Chúng tôi trân trọng gửi đến bà con cô bác những hình ảnh ghi lại tình cảm, sự chia sẻ của nhân dân các địa phương đối với gia đình anh Đoàn Văn Vươn vào hôm nay.


Tất cả bà con đều ngưỡng mộ và kính phục ý chí lao động của gia đình anh em Đoàn Văn Vươn trước một công trình nuôi trồng thủy sản đồ sộ, có giá trị nhiều tỷ đồng, với biết bao mồ hôi nước mắt, của nả đã đổ xuống để bây giờ chính quyền đòi cướp không.





Những bà con tới thăm gia đình anh Đoàn Văn Vươn mang theo thức ăn, họ trải bạt ngay trên nền đất nhà anh em họ Đoàn, cùng quây quần ăn và hỏi thăm nhau như người cùng một gia đình

Chị Hiền ( vợ anh Đoàn Văn Quý) người bên phải ảnh, chia sẻ tâm tư với những gia đình bị mất đất. Chị khuyên họ, cần phải tìm công lý và lẽ phải bằng việc mời luật sư tư vấn hoặc bào chữa, không nên vì quá bức xúc mà manh động như gia đình chị …

Gia đình anh em Đoàn Văn Vươn có một bữa ăn ấm áp và hạnh phúc bên những người cùng cảnh ngộ

Chị Hiền thay mặt đại gia đình Đoàn Văn Vươn kể cho bà con nghe về những năm tháng lao động gian khổ của mình để làm nên thành quả lao động hôm nay

Bà con vỗ tay khen ngợi gia đình Đoàn Văn Vươn đã biến vùng bãi bồi hoang hóa thành một trang trại lớn




  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #121358 · Replies: 1 · Views: 840

mviet
Posted on: Feb 14 2012, 02:37 PM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235









Ý Nghĩa Của Chiến Dịch Vận Động TT Obama

TS Nguyễn Đình Thắng

Vào thời điểm này, 12 giờ khuya Hoa Thịnh Đốn của ngày thứ 6 kể từ khi Nhạc Sĩ Trúc Hồ chính thức phát động chiến dịch ngày 8 tháng 2, thỉnh nguyện thư đã vượt quá 36,000 chữ ký ủng hộ (bây giờ đã hơn 37000), đứng thứ hai trong số tất cả các thỉnh nguyện thư từ trước đến nay. Thỉnh nguyện thư dẫn đầu về số chữ ký nhất là 42,600 (và vẫn còn nhúc nhích tăng vì đến ngày 20 tháng 2 mới khoá sổ; lúc ấy có thể sẽ là 43,000 hoặc hơn một chút)Với sự hưởng ứng ngày càng đông, chiến dịch của chúng ta đang lan rộng và chắc chắn sẽ đạt kỷ lục.

Tại sao muốn đạt kỷ lục?

Không phải vì tinh thần háo thắng mà vì các ý nghĩa sau đây:


Cho Toà Bạch Ốc thấy khả năng huy động vượt trội của tập thể người Việt ở Hoa Kỳ tuy dân số không đông bằng một số cộng đồng sắc dân bạn
Quả vậy, ngay khi đạt được con số 15 ngàn trong ngày thứ 2 của chiến dịch, chúng tôi đã báo cho Toà Bạch Ốc biết để theo dõi “hiện tượng” này. Lúc 1:30 trưa mai chúng tôi lại có dịp cập nhật họ. Nếu vào thời điểm ấy chúng ta tiến gần đến mức kỷ lục thì chắc chắn sẽ tạo được một ấn tượng sâu đậm hơn. Sau đó sẽ còn nhiều lần cập nhật nữa. Chính vì vậy, SBTN và BPSOS đang phối hợp gia tăng nỗ lực vận động cho chiến dịch ngay lúc này. Nhưng mọi cố gắng sẽ chẳng đến đâu nếu như không có sự tham gia của thật đông đảo đồng hương ở Hoa Kỳ.

Cùng nhau tập dợt vận động chính sách qua những phương tiện tân kỳ

Mỗi người tham gia đợt vận động này sẽ sẵn sàng cho các đợt sau. Và càng nhiều người sẵn sàng thì chúng ta càng tăng khả năng vận động chính sách Hoa Kỳ để yểm trợ cho đồng bào trong nước khi hữu sự. Không những vậy, chúng ta còn đang tập với nhau cách thức phối hợp nhịp nhàng qua phương tiện truyền thông đại chúng, qua sử dụng kỹ thuật tin học, qua các mạng lưới xã hội… để chiến dịch lan toả theo vận tốc của điện tử. Chỉ trong mấy ngày qua chúng ta đã cùng nhau học được rất nhiều kinh nghiệm quý báu và hữu dụng cho công cuộc quốc tế vận dài lâu.

Phát huy niềm phấn khởi và tự tin

Chưa bao giờ trong 36 năm qua trong cộng đồng Việt lại rộ lên một niềm phấn khởi đến vậy, bất luận già trẻ, nam nữ, địa dư, thời điểm định cư, thành phần xã hội. Đâu đâu cũng không khí nhộn nhịp, háo hức, nhiệt tình. Mọi người đều muốn góp phần mình và thôi thúc lẫn nhau. Trong nhà ông bà, cha mẹ kêu gọi con cháu tham gia; lại có gia đình con cháu kêu gọi cha mẹ, ông bà. Cả cộng đồng bừng lên sinh khí mới. Nỗi sợ hãi hay e ngại ở đó đây đang nhường bước trước hào khí ngùn ngụt của trào lưu. Dùng chữ của cụ Phan Chu Trinh, đây là bước đầu của công cuộc chấn hưng dân khí trong tập thể người Việt ở Hoa Kỳ, và nó đang vang dội đến người Việt ở khắp nơi, kể cả ở Việt Nam.

Thông tin về “biết cách”


Chúng ta đang chứng kiến một thay đổi căn bản về nội dung truyền thông trong cộng đồng, từ “biết” đến “biết cách”. Trước chiến dịch này nội dung truyền thông qua báo chí, truyền thanh, truyền hình, blogs, websites, hoặc email hầu như chỉ thuần tuý đưa tin (biết). Trong mấy ngày qua, tình hình đã thay đổi. Các phương tiện truyền thông Việt ngữ tập trung hướng dẫn đồng hương biết cách ký tên thỉnh nguyện thư hay đến đâu để nhận sự chỉ dẫn và giúp đỡ. Các email qua lại giữa những người chưa từng quen biết đã hỏi han hay chỉ bảo nhau các vấn đề kỹ thuật. Đây là bước ngoặt lớn về truyền thông trong tập thể người Việt ở hải ngoại.
Vì những ý nghĩa trên, chúng ta hãy cùng nhau thúc đẩy chiến dịch này đi thật xa. Những ai chưa ký tên, thì xin bằng mọi cách nhập cuộc. Những ai đã tham gia, thì xin đôn đốc, lôi kéo thêm những người mình quen biết.

Mỗi người một tay, chúng ta đang góp phần cho đại cuộc.

https://wwws.whitehouse.gov/petitions#!...rights/53PQRDZH
  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #121331 · Replies: 0 · Views: 673

mviet
Posted on: Feb 14 2012, 10:59 AM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235







Ho-Phap Honey -- E-Temple: HoPhap.Net

Tàu cộng giết dân Mỹ bằng mật ong giả

Tin cần đọc và chuyển nhanh:

Mật ong giả và độc từ Trung Cộng qua Ấn Độ Vào Florida, Mỹ !!!!!!!!!
Quí bạn thân mến nên chuyển Tin tức này để cứu người để làm phước,
Theo báo SunSentinel ra ngày 09 tháng 11-2011 tại Florida, Trung Quốc đã chuyển 60 triệu lbs mật ong qua Ấn Độ, thay đổi nhãn hiệu từ China qua India và cho nhập vào Mỹ.
Mật ong nầy có chứa kim loại nặng và nhiều loại trụ sinh không thể dò được.
Mời đọc bản tin tiếng Anh, để quý vị dể theo dõi rõ ràng. Trân trọng xin quý vị chuyển loan tin này. Đa tạ !!!!

Xin gửi nguyên văn bài trên báo Los Angeles Times ngày 8 tháng 11, 2011


Honey laundering: When honey isn't really honey






A torrent of illegal Chinese honey labeled in India is slipping into the U.S. potentially laden with untraceable antibiotics and heavy metals, according to accusations in several new reports.
The American Honey Producers Assn. said that more than 60 million pounds of Indian honey exports reached the U.S. in the first half of 2011 and that much of it is believed to have been first produced in China, then rerouted to skirt American trade restrictions.
The “unimpeded colossal flow of honey” puts the U.S. honey industry in a sticky spot, potentially depressing wholesale prices, the producers group said. And as a result, more than three-quarters of the product that ends up on American grocery shelves labeled as “honey” is actually far from it, according to Food Safety News.

The online journal, which is backed by a law firm representing victims of foodborne illness, tested more than 60 containers of honey from across the country. Results found that much of it has undergone a process called ultra-filtration, which strips the honey of all its pollen and makes tracing its origin impossible. The procedure is sometimes used to make honey appear clearer or to extend its shelf life, but Food Safety News said its primary use is to mask the presence of contaminants in illegally imported foreign honey. More than three-quarters of the honey from stores such as Safeway, Costco, Walmart and Target had all of the pollen removed, according to the study. All of the honey tested from drugstores such as CVS Pharmacy and in individual packets served at McDonald’s and KFC was devoid of pollen. But all of the samples from farmers markets and stores such as Trader Joe's had normal amounts of pollen, as did most containers labeled as organic. Tests were conducted by Vaughn Bryant, a professor at Texas A&M University and a melissopalynologist -– a honey investigator who tracks pollen. Most of the honey he examined wouldn’t pass the standards set by food safety agencies such as the World Health Organization and the Food and Drug Administration, the report claims.

-- Tiffany Hsu
Photo: Patrick Downs / Los Angeles Times
  Forum: TIN TỨC NĂM CHÂU · Post Preview: #121326 · Replies: 0 · Views: 827

mviet
Posted on: Feb 14 2012, 10:51 AM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235





Thỉnh nguyện thư cho nhân quyền Việt Nam: 35,350 chữ ký

Sau 6 ngày, thỉnh nguyện thư đã có 35,350 chữ ký



Huy Phương/Người Việt

Tính đến 6:00 PM ngày Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012, sau khi nhạc sĩ Trúc Hồ, giám đốc đài SBTN, khởi xướng một chiến dịch bắt đầu từ ngày 8 tháng 2, 2012, vận động đồng bào tại Mỹ, viết thỉnh nguyện thư, yêu cầu Tổng Thống Barack Obama đình chỉ việc mở rộng thương mại với Việt Nam khi nhân quyền không được tôn trọng, số chữ ký trong thỉnh nguyện thư gửi đến Tòa Bạch Ốc đã lên đến con số 35,350. Những nhà tranh đấu được nêu tên trong thỉnh nguyện thư gồm có: LM Nguyễn Văn Lý; hai vị được đề cử giải Nobel Hòa Bình là Hòa Thượng Thích Quảng Ðộ và BS Nguyễn Ðan Quế, blogger Ðiếu Cày, và nhạc sĩ Việt Khang là người đã bày tỏ lòng yêu nước qua các nhạc phẩm “Anh Là Ai” và “Việt Nam Tôi Ðâu?”

Ðể được Tòa Bạch Ốc chính thức trả lời trực tiếp, theo quy định, một thỉnh nguyện thư phải đạt được 25,000 chữ ký trong vòng 30 ngày.Tuy nhiên cho đến nay, sau 5 ngày, thỉnh nguyện thư này không những đã đạt được con số cần thiết, mà còn tiếp tục tăng dần trên cả sự mong muốn của những người vận động cho thỉnh nguyện thư ban đầu và còn tạo sự phấn khởi cho toàn thể đồng bào hải ngoại. Hiện nay rất nhiều đoàn thể và tổ chức tại hải ngoại đã vào cuộc, tiếp tay vận động cho thỉnh nguyện thư đạt con số chữ ký tối đa.

Từ sáng Thứ Tư, 8 tháng 2, hơn 30 thiện nguyện viên đủ mọi tuổi tác đã có mặt tại phòng họp rộng lớn của đài SBTN, ngồi làm việc bên những dãy bàn kê dài, chăm chú trên những laptops của mình để ghi danh cho hàng ngàn người. Những người tình nguyện không có laptop đã phụ trách tiếp nhận điện thoại của đồng bào khắp nơi trên nước Mỹ gọi và cung cấp những chi tiết cá nhân để ghi danh vào thỉnh nguyện thư.

Một thiện nguyện viên là cô Bích Phước ở Westminster, mặc dầu sắp đến giờ đi đón con, vẫn ghé qua đài SBTN để xem mình có thể đóng góp được gì cho chiến dịch. Cô cho biết khi đã tiếp nhận phone gọi vào, người bắt phone không nỡ gác máy, vì người gọi vào liên tục, mỗi người gọi và ghi danh cho toàn gia đình có khi lên 7, 8 người. Ðiện thoại reo không dứt, lúc đó đã là buổi chiều của ngày Thứ Hai, có 5 người nghe phone mà ghi không kịp. Cảm tưởng của cô là: “Rất vui, vui vì khẳng định được bằng mắt thấy tai nghe rằng có rất nhiều đồng bào mình xót xa cho quê hương đọa đày, họ hành động theo lương tri, theo lẽ phải khi cơ hội đến chứ không làm thinh vô cảm trước điều sai quấy. Vui vì chúng ta, người Việt ở hải ngoại tỏ ra rất đoàn kết khi hữu sự.”

Cô Linh Trương, chuyên viên điện toán ở thành phố Garden Grove, đến Mỹ theo diện kết hôn cách đây 5 năm. Cô cho biết, theo lời kêu gọi của nhạc sĩ Trúc Hồ, cô đã đến đây mấy ngày hôm nay để giúp hướng dẫn các thiện nguyện viên, phân phối người nhận điện thoại gọi vào hay giúp các bạn trẻ sử dụng laptop. Ðối với những người ở xa, đang lên trang web rồi, mà gặp trở ngại về kỹ thuật thì cô cũng sẵn sàng hướng dẫn. Mấy hôm nay, điện thoại gọi vào quá nhiều nhưng người nhận điện thoại không đủ, nên cô cũng xin gửi lời xin lỗi các cô chú ở xa thông cảm cho tình trạng này và xin vui lòng gọi lại. Mặc dầu chúng ta đã được mục tiêu 25,000 chữ ký - lời cô Linh - xin cố gắng vận động bà con tiếp tục, để cho chính phủ Mỹ cũng như Hành pháp biết đến sức mạnh của cộng đồng chúng ta.

Bản thân tôi khi bước vào căn phòng lớn này của SBTN, cầm máy lên để tiếp nhận phone gọi vào của đồng bào, lòng xúc động vì sự sốt sắng, vui vẻ của mọi người. Một vị cao niên ở tận thành phố Sringfield, Virginia, ông Nguyễn xin ghi tên cho gia đình 4 người, gồm ông bà và hai con trai. Bà Bùi ở Milpitas, Bắc Cali, sốt sắng mở cuốn sổ địa chỉ và điện thoại của các con, ghi danh trong thỉnh nguyện thư 6 người. Cảm động nhất là bà Tuyết Nguyễn, 86 tuổi, ở thành phố San Francisco, giọng nói còn rõ ràng, đích thân gọi vào đài, nhờ ghi danh cho bà. Tôi còn nhớ câu nói của bà: “Làm sao lúc này mà mình ngồi yên được!” Trong khi chúng tôi đang nói chuyện với một gia đình đang gọi vào thì trên máy hiện lên những số điện thoại khác, có khi đến 5 missed calls, không làm sao có thể chuyển máy để trả lời. Hy vọng là đồng bào thông cảm gọi lại lần khác và chúng tôi cũng hy vọng độc giả Người Việt có lòng với đại cuộc xin tình nguyện giúp cho đài SBTN để tiếp nhận điện thoại ghi danh, hay nếu bạn có laptop xin mang đến để ghi danh giúp đồng bào trong website của Tòa Bạch Ốc.

Ông Lê Phú Nhuận từ Texas, cựu nhân viên Việt Nam Thông Tấn Xã đề nghị với đồng bào: “Sau khi đạt đến con số 25,000, một mặt tiếp tục vận động lấy thêm chữ ký, đồng thời đề nghị tiến hành những bước kế tiếp, để duy trì hào khí đấu tranh ít khi có được này, không để cho nó im lặng chìm xuồng, uổng lắm.” Tiến Sĩ Nguyễn Ðình Thắng cho biết con số kỷ lục trong lịch sử thỉnh nguyện qua trang mạng của Tòa Bạch Ốc hiện nay là 43, cho vụ Anti-counterfeiting Trade Agreement (ACTA). Nhạc sĩ Nam Lộc kêu gọi: “Với những biến động ở quê nhà cùng một số quốc gia khác có người tỵ nạn VN sinh sống, cộng với sự chú tâm đặc biệt của giới truyền thông Hoa Kỳ, xin quý vị cố gắng tiếp tay để chúng ta vượt qua con số 100 ngàn.”

Nhạc sĩ Trúc Hồ cho rằng: “Thời gian này là thời gian chúng ta có sức mạnh và tạo sức mạnh. Sẽ có 200,000 người Mỹ gốc Việt đứng về phía Tổng Thống Obama nếu Obama chận đứng được việc mở rộng thương mãi với VC và đòi hỏi được tự do, nhân quyền cho người dân Việt. Trong vòng một tháng, chúng ta hy vọng sẽ đạt đến con số 200,000. Hiện nay, đài SBTN có 80,000 gia đình khán giả, chỉ cần mỗi gia đình có ba người ký vào thỉnh nguyện thư, chắc chắn chúng ta sẽ có con số trên 200,000. Nhạc sĩ Trúc Hồ cũng nói những lời nhắn gởi đanh thép đến Tòa Bạch Ốc: “Sức mạnh của người Việt tại Hoa Kỳ thuộc quyền tổng thống, nếu tổng thống đi với chúng tôi.”

Xin mỗi người trong chúng ta gọi vào để ghi danh cho mình và gia đình, bạn bè khoảng 5 người thì chúng ta đạt đến con số 200 ngàn chữ ký không có gì là khó, có thể gây một “kỷ lục” và tạo ra một khí thế đấu tranh của người Việt ở hải ngoại.

Số điện thoại gọi vào cho toàn nước Mỹ để ghi danh: 1.888.339.8247

Từ cell phone bạn có thể gửi text cho số: 55678 (Hoa Kỳ), 70734 (Canada).

Ngoài ra Ủy Ban Cứu Người Vượt Biển (BPSOS) của TS Nguyễn Ðình Thắng cũng đã lập những văn phòng tại những thành phố sau đây để giúp đỡ đồng bào ghi danh vào thỉnh nguyện thư. Bạn chỉ cần gọi những số sau đây và sẽ có người giúp nếu gặp trở ngại kỹ thuật hay không biết dùng máy điện toán hay Internet:

-Atlanta (GA): 770-458-6700; Camden (NJ): 856-486-7770; Falls Church (VA): 703-538-2190; Houston (TX): 281-530-6888; Louisville (KY): 502-368-1491; Orange County (CA): 714-897-2214; Philadelphia (PA): 215-334-1500; Silver Spring (MD): 301-439-0505; Bayou La Batre (AL): 251-824-7004; Biloxi (MS): 228-436-9999

Bắt đầu hôm nay các thiện nguyện viên của SNTN sẽ có mặt trước các khu chợ ABC, Phước Lộc Thọ, Thuận Phát... để ghi danh giúp đồng bào.
  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #121325 · Replies: 0 · Views: 482

mviet
Posted on: Feb 14 2012, 10:41 AM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235







Lịch của người Maya, nguồn gốc tạo ra lời đồn tận thế 2012. Ảnh minh họa.

NASA: “2012 - Thế giới sẽ không tận thế”

Rất giống với vụ Y2K năm 2000, năm 2012 rộ lên tin đồn về Ngày tận thế. Liệu có thể xảy ra điều đó? Các nhà khoa học của NASA sẽ trả lời một số câu hỏi liên quan đến chuyện này. Bài viết được đăng tải trên website chính thức của NASA.

Hỏi (H): Có mối đe doạ nào đối với Trái đất vào năm 2012 không ? Nhiều trang website trên Internet nói thế giới sẽ bị huỷ diệt vào cuối tháng 12 năm 2012.
Đáp (Đ): Không hề có một điều gì xấu xảy ra với Trái đất năm 2012. Hành tinh của chúng ta yên ổn suốt 4 tỷ năm nay và những nhà khoa học đáng tin cậy trên thế giới đều biết là năm 2012 càng không có gì đe doạ.
H: Từ đâu phát sinh những lời đồn đại là cuối tháng 12/2012 Trái đất bị huỷ diệt?
Đ: Câu chuyện bắt nguồn từ lời “sấm” rằng Nibiru, một hành tinh tưởng tượng của người Sumer đang lao vào Trái đất. Lúc đầu người ta đoán thảm họa này xảy ra vào tháng 5/2003. Thế nhưng ngày đó chẳng có gì đặc biệt, người ta bèn chuyển vào tháng 12/ 2012. Có 2 truyền thuyết liên quan đến việc kết thúc một chu kỳ trong lịch Maya cổ vào ngày đông chí (winter solstice) năm 2012. Thế là người ta bèn chỉ định đích danh vào ngày 21/12/2012.
H:Lịch Maya có thực sự kết thúc vào tháng 12/2012 hay không?
Đ: Nếu quyển lịch treo trong nhà bạn không ngừng tồn tại sau ngày 31/12 thì cuốn lịch của người Maya cũng không ngừng tồn tại sau ngày 21/12. Sau đó cuốn lịch của bạn bắt đầu bằng một chu kỳ mới (tính theo năm) thì lịch Maya cũng bắt đầu một chu kỳ mới tương tự. Nó không chấm dứt.
H: Liệu có xảy ra hiện tượng các hành tinh xếp thẳng hàng nên tác động đến Trái đất?
Đ: Trong vài thập kỷ tới không có dịp nào các hành tinh xếp thẳng hàng. Năm 2012, Trái đất cũng không đi qua mặt phẳng Thiên hà (galactic plane, tức mặt phẳng chứa xích đạo Thiên hà). Ngay cả khi các hành tinh đều xếp thẳng hàng thì tác động đến Trái đất cũng không đáng kể. Tháng 12 nào Trái đất và Mặt trời cũng xếp thẳng hàng với tâm giả định của Dải Ngân Hà, nhưng hiện tượng này có gây hậu quả nào đâu.
"Mọi người rất lưu ý đến các thiên thể, vị trí và đường đi của chúng vào cuối năm 2012. Sự thực về những chuyện này ra sao?”
H: Phải chăng có một ngôi sao lùn nâu được đặt tên là Nibiru, một hành tinh chưa biết Planet X hoặc hành tinh Eris đang tiến gần Trái đất và sẽ gây phá hoại khủng khiếp?
Đ: Nibiru và những câu chuyện tương tự về những hành tinh đang lao về phía chúng ta chỉ là những tin đồn nhảm trên mạng internet. Những tin tức đó hoàn toàn không có cơ sở. Nếu có Nibiru hoặc Planet X thực sự thì các nhà thiên văn đã phải báo trước ít nhất từ thập kỷ trước và hiện nay mọi người đã có thể trông thấy bằng mắt thường. Rõ ràng đó là chuyện bịa. Eris thì có thật, nhưng chỉ là một hành tinh lùn, tương tự như Diêm vương tinh (Pluto), nằm ngoài Thái dương hệ và nếu muốn đâm vào Trái đất nó sẽ phải vượt qua 4 tỷ dặm.
H: Thuyết chuyển cực là gì? Có đúng là vỏ Trái đất quay 180 độ xung quanh lõi của nó là chuyện sắp sửa xảy ra, tính bằng giờ chứ không còn tính bằng ngày nữa?
Đ: Trái đất chẳng bao giờ quay ngược. Các đại lục có thể di chuyển chậm (ví dụ Nam cực đã gần xích đạo hơn hàng trăm triệu năm về trước) nhưng nếu nói rằng các cực quay ngược thì không đúng. Nhiều website đưa ra chuyện này để đánh lừa mọi người. Họ bảo rằng sự quay và từ trường của Trái đất thay đổi bất thường, mà từ cực của Trái đất cứ 400.000 năm mới đảo ngược một lần. Theo các nhà khoa học, dù từ trường có biến đổi cũng chẳng có hại gì cho sự sống trên Trái đất. Vả lại, theo tính toán khoa học thì vài thiên niên kỷ nữa, không có sự đảo ngược từ trường nào.
H: Vậy có nguy cơ một sao Chổi nào đó va quệt với Trái đất trong năm 2012 không?
Đ: Trái đất thường xuyên va quệt với sao Chổi và các thiên thể mặc dù những lần va chạm lớn rất hiếm hoi. Lần va chạm lớn gần nhất cách nay 65 triệu năm, dẫn đến sự tuyệt chủng của loài khủng long.
Hiện nay, các nhà khoa học của NASA đang tiến hành một Chương trình nghiên cứu mang tên “Bảo vệ không gian”, nhằm phát hiện tấtcả những thiên thể lớn nhỏ đang tiến gần Trái đất trước khi có sự cố gì xảy ra. NASA cũng khẳng định là không có một thiên thể nào đủ lớn như thiên thể đã từng hủy diệt loài khủng long. Chương trình này thực hiện một cách công khai và những phát hiện hàng ngày đều đưa lên trang mạng của NASA (NEO Program Office website), nên ai cũng có thể truy cập để biết tất cả những vụ va chạm trong năm 2012.
H: Các nhà khoa học của NASA có cảm nhận gì trước những lời tuyên bố rầm rộ về Ngày tận thế đang đến gần?
Đ: Nếu như cảm thấy - dù chỉ đôi chút - băn khoăn về thảm hoạ sẽ diễn ra năm 2012, thì còn đâu Khoa học? Khoa học không phải là những lời tiên tri mà là dẫn chứng. Hiện đầy rẫy những sách vở, phim ảnh, phim tài liệu, báo chí, trang mạng … nói về sự kiện này nên khó lòng ngăn cản. NASA chỉ có thể cam đoan với mọi người rằng chăng có sự cố bất thường nào vào tháng 12/2012.
H: Có mối nguy hiểm nào về bão Mặt trời được dự báo vào năm 2012 không?
Đ: Hoạt động của Mặt trời có tính chu kỳ, cứ 11 năm lại đạt đến đỉnh điểm. Gần đạt đỉnh, có những tia chớp mặt trời gây nhiễu cho sự hoạt động của các vệ tinh, tuy nhiên các nhà kỹ thuật đã biết được cách khắc phục. Không có hiện tượng nào đặc biệt trong năm 2012. Tuy nhiên trong khung thời gian 2012-2014 thì Mặt trời cũng bước vào điểm cực đại, song không khác biệt gì so với những lần đạt cực đại trước.
Tuấn Hà
  Forum: QUỐC PHÒNG-KHOA HỌC VÀ ĐỜI SỐNG - CHUYỆN LẠ · Post Preview: #121324 · Replies: 0 · Views: 656

mviet
Posted on: Feb 14 2012, 10:33 AM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235



Xem những phát minh trong tương lai


  Forum: CÔNG TRINH KHOA HỌC - PHÁT MINH MỚI · Post Preview: #121323 · Replies: 0 · Views: 649

mviet
Posted on: Feb 14 2012, 09:40 AM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235






the Year 1945: Saigon, Da Lat, Quy Nhon, Hue - Old Precious Color Footage of Vietnam

  Forum: RẠP CHIẾU PHIM ONLINE VÀ PHIM TÀI LIỆU LỊCH SỬ · Post Preview: #121309 · Replies: 0 · Views: 817

mviet
Posted on: Feb 14 2012, 07:20 AM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235









Việt Khang đấu tranh vì ai?

Thời gian gần đây cộng đồng người Việt Hải Ngoại đã làm một việc đáng khen ngợi . Đưa lên hình ảnh Việt Khang, một tuổi trẻ Việt Nam yêu nước tỏ bày những uất ức của thanh niên trí thức, của toàn dân Việt trước sự đàn áp người dân biểu tình chống Trung Cộng.

Những vận động của SBTN và của T/S Nguyễn Đình Thắng trên trang web White House Petition mang lại kết quả vẻ vang: https://wwws.whitehouse.gov/petitions#!...rights/53PQRDZH Việc đưa Việt Khang vào chung với các nhà đấu tranh cho Nhân Quyền tại Việt Nam là đúng đắn và hiệu quả. Thành công vang dôi của SBTN đã làm nức lòng người Việt Hải Ngoại và Quốc Nội.

Việt Khang hoàn toàn là “tuổi trẻ Việt Nam yêu nước” không có đi kèm bất cứ điều gì. Việt Khang không thuộc đoàn thể, đảng phái nào,tôn giáo nào. Đừng bao giờ ghép Việt Khang vào bất cứ phe nhóm nào để làm mờ hình ảnh cao quý con người thanh niên yêu nước nầy.

Việt Khang đấu tranh ôn hoà cho các mục tiêu: đòi Tự Do bày tỏ chính kiến theo công ước Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc quy định, bày tỏ lòng yêu nước trước giặc ngoại xâm Trung Cộng. Việc nhà cầm quyền Cộng Sản bắt giam anh vô cớ là một việc làm độc ác và phản bội quê hương.

Việt Khang đấu tranh không cần trợ giúp tài chánh cho cá nhân và gia đình. Động lực đấu tranh của Việt Khang là trong sáng và không hề nghĩ đến quyền lợi, bạc tiền.

Việt Khang hành động tự con tim, không chịu bất cứ áp lực nào và bất cứ sự điều khiển ngoại lai nào.

Việt Khang tâm tình bằng chính con tim mình với các con tim Việt Nam yêu nước khác. Đừng quyên góp, giúp đỡ tài chánh để CSVN có cớ buộc tội cho Tuổi Trẻ Yêu Nước. Bất cứ sự gán ghép nào đều là sai quấy, vô tình là bằng cớ để CSVN khép tội Việt Khang.

Vì vậy thỉnh cầu đài SBTN, Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng và các cơ quan truyền thông, báo chí Hải Ngoại, Quốc Nội phổ biến rộng rải để ngăn ngừa các mưu toan đen tối muốn ngăn chận làn sóng Đòi Tư Do cho Việt Khang , cho các nhà Dân Chủ Nhân Quyền, cho Tuổi Trẻ Việt Nam Yêu Nước đã và đang nhận chìm chế độ thối nát, bán nước hại dân của bè lũ CSVN.

Long Điền 13.02.2012
  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #121292 · Replies: 0 · Views: 446

mviet
Posted on: Feb 14 2012, 07:02 AM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235









Gỡ Vòng Tay Ác Quỉ


Trong đại hội tôn giáo thế giới họp tại thành phố Chicago vào tháng 9 năm 1983, một vị đại thiền sư đã lên tiếng cảnh báo : Thế giới chúng ta sẽ bước vào một tai kiếp khủng khiếp đầy máu và nước mắt vì những tên vô lại vào trong các kim tự tháp ăn cắp các vật quí đã để xổng ra những con quỉ dữ.

Tháng 4 / 1915, những con quỉ dử này khởi đầu hành động ở đế quốc Ottoman (Thổ Nhĩ Kỳ) bằng cách tàn sát 1.2 triệu người Armerians, 500.000 người Assyrians, 350.000 người Pontians và 480.000 người Anatolians ( gốc Hy Lạp ) . Năm 1914-1918, thế chiến thứ I bùng nổ đã làm chết 15 triệu người và gây thương tật cho 20 triệu người. Năm 1917 cọng sản nổi lên ở Nga đã đưa đến cái chết của 100 triệu người khắp thế giới mà đến nay vẫn chưa dứt. Năm 1943-1945, thế chiến thứ II đã cướp mất của thế giới 2.5% dân số tức là khoảng trên 60 triệu đã bị thiệt mạng và một Châu Âu hoang tàn đổ nát.

Sau khi tàn phá và giết sạch từ Trung Đông đến Châu Âu, những con quỉ tiến qua Châu Á với những vụ tàn sát mới như : Nội chiến Trung Hoa 1.2 triệu người. Thảm sát Nam Kinh 200.000 người. Quân Nhật tạo nạn đói ở Bắc Việt Nam 3 triệu người. Bom nguyên tử nổ ở Hiroshima và Nagasaki 600.000 người. Bước Đại Nhảy Vọt của Mao 36 triệu người, Chiến tranh Triều Tiên 3 triệu người. Chiến tranh Việt Nam 4 triệu người. Khmer đỏ diệt chủng 1.7 triêu người v.v…

Cuối thế kỷ XX, chúng lại tiến sang Châu Phi với hằng chục cuộc thảm sát và chiến tranh khác gây nên hằng chục triệu người chết ( bạn đọc muốn biết số lượng người bị giết chính xác của từng vụ thảm sát và từng trận chiến trên toàn thế giới trong thế kỷ XX xin vào trang mạng www.scaruffi.com/politics/massacre.htlm ).

Sau khi đã tàn sát và phá nát cả thế giới, qua thế kỷ XXI những con quỉ dữ trở về lại cố hương của chúng để tàn phá giết chóc tiếp với chiến tranh Iraq, Afganistan, mùa xuân Á rập, nội chiến Lybie và sự căng thẳng leo thang giữa Iran và Phương Tây mà theo những lời truyền thuyết và tiên tri cũng như những nhận định có cơ sở có thể gây nên thế chiến thứ III làm cho vùng Trung Đông và Châu Âu hoang tàn với máu.

Trong con mắt của nhà tiên tri Nostradamus có 3 con quỉ dữ là Napoléon, Hitler và AntiChrit đều đã xuất hiện. Theo những lời tiên tri của ông ta và lời trong thánh kinh của Thiên Chúa Giáo thì trận chiến dài 3 năm 6 tháng cuối cùng của loài người có tên là Armagedon sẽ chấm dứt vào năm 2026 sau đó quỉ Satan (AntiChrist) sẽ bị các thiên thần bắt đi trong 3 ngày trái đất tăm tối không có ánh nắng mặt trời. Thế giới sau đó sẽ được yên ổn phát triển trong thái bình ngàn năm.

Trên trang mạng filibustercartoons.com đã phân ra 3 loại quỉ tùy theo mức độ tội ác do chúng gây ra cho nhân loại :

Loại cùng hung cực ác chịu trách nhiệm về cái chết ít nhất 20 triệu người, có 3 con quỉ dữ là Mao ( từ 49 – 78 triệu ngưởi ) Stalin ( trên 23 triệu người ) và Hitler (trên 21 triệu người ).

Loại nhất ác chịu trách nhiệm về cái chết ít nhất 1 triệu người, có 15 con quỉ dữ trong đó có tên con quỉ Hồ Chí Minh.

Loại nhị Ác chịu trách nhiệm về cái chết của ít nhất 10.000 người, có 16 con quỉ trong đó có tên con quỉ Lê Duẫn.

Hình thức tội ác có 4 loại : Phát xít, cọng sản, chế độ quân phiệt và chế độ quân chủ.

Cọng sản góp mặt 12 con quỉ dữ và Việt Nam “vinh hạnh” có được 2 con quỉ có tên trong danh sách.

Phân tích để tìm cho ra lý do nào đã tạo cho con người biến thành con quỉ hung ác và phân tích tại sao số lượng con quỉ dữ lại có rất nhiều trong chế độ cọng sản không phải là một việc dễ làm và khi làm ra cũng chưa chắc có được sự đồng thuận nhưng chúng ta, những con người đang đấu tranh giải thể chế độ cọng sản hay đấu tranh cho một thế giới bình yên hơn, cũng cần phải phân tích để tìm cho ra được lý do để từ đó chúng ta có thể chặn đứng được sự biến thành quỉ của những con người chừng nào hay chừng ấy.

Theo nền khoa học hiện đại con người là một là một sinh vật có 5 giác quan : thính giác, thị giác, khứu giác, vị giác và xúc giác . Các cơ quan của 5 giác quan này là tai, mắt, mủi, lưỡi và da ghi nhận ngoại cảnh đưa lên cơ quan trung ương là não bộ. Cơ quan trung ương này tiếp thu và tổng kết lại để đưa ra một kết luận gọi là Ý Thức. Ý Thức này đưa đến hành động của con người.

Trong những năm gần đây nền khoa học hiện đại còn xác nhận trong con người còn có thêm những giác quan khác như : Thần giao cách cảm, định hướng, cảm nhận nhiệt độ, cảm nhận đau khổ. Một số người đặc biệt còn có giác quan đặc biệt khác như : Ngoại cảm. thần nhản, thần nhĩ v.v…Vì ngoại cảnh diễn ra trước từng người khác nhau, số lượng cảm giác của từng người có được khác nhau, cách tiếp thu ngoại cảnh của từng người khác nhau nên Ý Thức của con người khác nhau do đó hành động của con người cũng khác nhau.

Theo các tôn giáo phần chính của con người là linh hồn, a nại gia thức, nguyên thần, pháp thân ( có nhiều tên gọi khác nhau tùy theo từng loại tôn giáo ). Họ gọi 5 giác quan và Ý Thức là lục tặc vì chúng thường làm nhiểu loạn nguyên thần hay pháp thân.

Ý Thức còn được người Phương Đông xem như một ông thần và họ gọi Ý Thức bằng cái tên là Thức Thần vì nhờ có Ý Thức mà con người có được của cải giàu sang và cả nền văn minh hiện tại. Nhưng họ cũng cảnh báo rằng chính trong Ý Thức có Tam Bành ( bành cứ, bành chất, bành kiểu hay tham sân si ) nên ông thần này có thể biến thành con quỉ mang đến cho con người nghèo đói khổ đau và cả máu và nước mắt.

Từ Bát Quái, cuốn sách không chữ giải thích ra mọi điều thâm sâu của tạo hóa, người Phương Đông giải thích hiện tượng người biến thành quỉ như sau : Thế giới chúng ta đang sống là thế giới Âm Dương, Dương là thần Âm là quỉ. Con người ở trong thế giới Âm Dương nên con người có thể là thần mà cũng có thể là quỉ.

Thế thì cũng là những con người mà tại sao có kẻ được gọi là thần có kẻ bị gọi là quỉ? Xin thưa : Vì hành động thiện và ác của người ấy; Thế thì cái gì đã tạo ra hành động người ấy ? Xin thưa : Ý Thức. Như thế Ý Thức là một vị trí, một vật thể, một động lực vừa hữu hình vửa vô hình đã làm con người biến thành con quỉ.

Ta không thể đem thuyết Luân Hồi để giải thích những con người cùng hung cực ác trên là do những con quỉ dữ trong kim tự tháp xổng ra đầu thai nhưng chúng ta cũng không thể phủ nhận hoàn toàn trường hợp trên. Giả dụ rằng có việc quỉ dử đầu thai thì chúng đã gài những vũ khí của chúng ở đâu trong con người để biến con người thành quỉ ? Xin thưa : Trong Ý Thức . Quỉ dữ đầu thai hay quỉ dữ không đầu thai không phải là một vấn đề cần đặt ra. Vấn đề cần đặt ra là cái gì nằm trong Ý Thức đã làm cho con người có những hành động hung ác như những con quỉ ? Xin thưa : Đó là cái Đúng và cái Sai trong Ý Thức đã làm con người thành thần thành quỉ. Vì Ý Thức đưa đến hành động. Ý Thức Đúng đưa đến Hành Động Đúng thì giàu có lên tuyệt đỉnh vinh quang. Ý Thức Sai đưa đến Hành Động Sai thì cuộc đời nghèo nàn tan nát ô nhục, đôi lúc trở thành tên tội đồ vì đã làm khổ bao kẻ khác. Kẻ mang Ý Thức Sai mà nắm quyền hạn trong tay và để bảo thủ Ý Thức Sai của mình thì có một cách duy nhất là tiêu diệt kẻ khác Ý Thức nên biến thành quỉ dữ.

Chủ nghĩa cọng sản là một Ý Thức Sai vì những quốc gia thực hiện chủ nghĩa cọng sản đều đã mang đến nghèo đói khổ đau cho nhân dân quốc gia mình. Người cọng sản không chịu từ bỏ Ý Thức Sai và đã tiêu diệt hàng trăm triệu con người khác Ý Thức nên số lượng người cọng sản (12/34) bị đánh giá đã biến thành quỉ nhiều hơn những hình thức tội ác khác.

Mặc Tử cho rằng : Các bậc thánh nhân trong thiên hạ so với quỉ chỉ là những đứa con nít. Người cọng sản không phải là những con người ngu. Nói họ bị quỉ ám hay quỉ đầu thai là cách nói thiếu khoa học mà nên nói họ bị mê hoặc bởi chủ nghĩa cọng sản và xem đó là chân lý là Ý Thức Đúng là lý tưởng để sống nên đã bất chấp mọi thủ đoạn mọi tội ác để thực hiện lý tưởng và Ý Thức mà họ tưởng rằng Đúng.

Vậy toàn thể chủ nghĩa cọng sản có cái gì trong đó cuốn hút con người tin tưởng rằng đó là một Ý Thức Đúng. Xin thưa : Thiên đường cọng sản và duy vật biện chứng. Thiên đường cọng sản là biểu tượng trong tư duy là sự tuyệt đối của vật chất để làm vừa lòng những con người mơ mộng hoang tưởng hướng tới. Duy vật biện chứng là bức thành đồng lý luận chứng minh chủ nghĩa cọng sản là Ý Thức Đúng và để bảo vệ chủ nghĩa cọng sản một cách vững chắc hữu hiệu nhất.

Những người đấu tranh giải thể chế độ cọng sản thân mến của tôi ơi ! Hoạt động của những con quỉ cọng sản là Hoạt Động Sai. Để bảo vệ Hoạt Động Sai chúng chỉ có một cách là lừa phỉnh, nếu lừa phỉnh không thành công chúng lại dùng bạo lực. Các bạn đã phơi bày bao lừa phỉnh của chúng ra ánh sáng trong hàng chục năm qua mà cũng chẳng làm chúng thay đổi và sụp đổ. Cuộc suy thoái kinh tế ở khu vực đồng Euro đang làm cho nhiều đảng cọng sản ở Châu Âu ngóc đầu lên với bao lý luận. Tại sao vậy ? Tại vì những điều lừa phỉnh mà các bạn phơi bày chỉ làm chợt da chứ chưa làm vỡ não chúng được, tức là chúng ta chưa xô ngã được bức tường thành lý luận của chúng : duy vật biện chứng. Chừng nào bức tường thành lý luận này còn thì những con quỉ cọng sản vẫn còn. Đó là thứ vũ khí vô hình do con quỉ Karl Marx gài trong Ý Thức để con người ăn phải bãi cức mà cứ tưởng rằng chụp được món ngon hay là ôm lấy Ý Thức Sai mà cứ tưởng rằng chân lý là đỉnh cao trí tuệ.

Bên hòn núi đá Miền Đông nước Hoa Kỳ có một lão già, hắn đã bao năm đi làm phụ cu li cho bọn Mỹ để kiếm sống này vừa mới được về hưu nên rãnh rỗi ngồi gõ gõ bài viết này tấn công vào Thế Giới Quan của Marx, một bộ phận trong duy vật biện chứng, thành đồng lý luận của những con quỉ cọng sản để giúp một tay với các bạn vào việc giải thể chế độ cọng sản hay để ngăn chặn con người biến thành quỉ cho thế giới bình yên hơn.

Thế Giới Quan của Marx viết như vầy :

Hắn xin ghi nguyên văn lời giải thích của bọn quỉ cọng sản như sau :

Hoạt động của Chủ Thể là Hoạt Động có mục đích và Khách Thể Hoạt Động được là nhờ Hoạt Động của Chủ Thể và tác động lại làm thay đổi Chủ Thể. Lao động là hình thức Hoạt Động thực tiển cơ bản nhất của con người mà Hoạt Động thực tiển là bao gồm cả những hình thức Hoạt Động khác như Hoạt Động xã hội làm cho thế giới thay đổi, đấu tranh giai cấp, giải phóng dân tộc, thí nghiệm khoa học v.v… và “ phải hiểu ” là thực tiển cách mạng.

Vì Triết lý hay dùng những từ khó hiểu nên hắn xin giải thích thêm tí xíu :

Một người thợ mộc làm một cái bàn ( Chủ Thể Hoạt Động có mục đích thay đổi khách thể ), cái bàn được làm ra có những ưu khuyết điểm làm thay đổi óc thẩm mỹ của người thợ mộc (Khách Thể tác động lại thay đổi Chủ Thể ) nên người thợ mộc làm cái bàn thứ 2 đẹp hơn ( Chủ Thể đã bị thay đổi Hoạt Động có mục đích thay đổi Khách Thể lần thứ 2). Cứ thế người thợ mộc sau nhiều lần thay đổi sẽ làm được một cái bàn tuyệt đẹp (!).

Giải thích cao hơn tý nửa là đảng cọng sản Hoạt Động cải tạo xã hội biến xã hội từ giàu sang thành nghèo mạt rệp ( Chủ Thể hoạt động có mục đích làm thay đổi Khách Thể ). Thấy xã hội bị nghèo nghèo mạt rệp đảng cọng sản đổi mới ( Khách Thể tác động lại thay đổi Chủ Thể ). Đảng cọng sản đổi mới nên xã hội đang giàu lên ( Chủ Thể đã bị thay đổi Hoạt Động có mục đích thay đổi Khách Thể lần thứ 2). Cứ như thế đảng cọng sản sau nhiều lần Hoạt Động đổi mới sẽ đưa xã hội đến thiên đường cọng sản (sic!).

Thế Giới Quan của Marx và cách giải thích thiếu sót trên đã đưa chủ nghĩa cọng sản đến một Ý Thức Sai vì khi người thợ mộc đưa cái bàn hắn làm ra đến nhà tôi đã bị tôi chê đủ điều và không chịu nhận cái bàn xấu xí ấy nên hắn biết rằng tay nghề hắn quá tệ. Hắn bị thay đổi không phải do cái bàn mà do tôi. Một Chủ Thể khác nằm ngoài Khách Thể.

Cũng như xã hội giàu lên không hoàn toàn do đảng cọng sản đổi mới mà do những doanh nghiệp tư nhân làm ăn có lời, doanh nghiệp tư nhân là Một Chủ Thể khác nằm trong Khách Thể ( xã hội ).

Tóm lại thế giới quan của Karl Marx không hẳn là sai hoàn toàn mà là thiếu sót một Chủ Thể Khác nằm trong hay nằm ngoài Khách Thể. Khách Thể không hoàn toàn Hoạt Động được là nhờ Chủ Thể Hoạt Động có mục đích mà còn nhờ Hoạt Động của Chủ Thể khác nằm trong hay ngoài Khách Thể.

Trăm năm nay người ta thường phê bình chủ nghĩa Marx là một chủ nghĩa bỏ quên con người nhưng rất ít người biết nguồn gốc của sự bỏ quên này chính là do từ cái Thế Giới Quan của Marx nằm trong phép duy vật biện chứng. Từ Thế Giới Quan này bọn đệ tử của hắn chỉ xem đảng cọng sản là Chủ Thể còn những con người khác, đảng phái khác, tổ chức khác đều là Khách Thể như ly chén bát chúng muốn đập vở lúc nào cũng được, cũng từ đó chúng điểu khiền quốc gia bằng chế độ chính trị độc đảng ( một chủ thể ) gây bao tan tóc nghèo đói cho dân tộc.

Thế Giới Quan là một hệ thống tổng quát những quan điểm của con người về thế giới, về vị trí con người trong thế giới, về qui tắc ứng xử do con người đề ta trong thực tiển xã hội nên không thể thiếu sót mà cần phải đầy đủ và không nên giải thích lung tung rồi kêu gọi “phải hiểu” thế nầy thế nọ. Thế Giới Quan cũng như muôn ngàn triệu thứ khác không là vĩnh cữu mà phải thay đổi tủy theo những phát hiện của khoa học và những thay đổi trong tư duy.

Hơn nửa chúng ta có thể tìm ra hàng chục loại Hoạt Động của Chủ Thể mà chẳng liên quan gì đến Khách Thể cả như Hoạt Động chiến tranh là Hoạt Động giữa 2 Chủ Thể khác nhau với 2 mục đích đối nghịch nhau và trong chiến tranh thì Khách Thể chính là súng đạn để hai Chủ Thể sử dụng làm thịt nhau mà thôi và ta có thể biểu hiệu Hoạt Động chiến tranh như sau :

Sau chiến tranh thì Hoạt Động chính trị xày ra, Hoạt Động chính trị cũng là Hoạt Động giữa 2 Chủ Thể khác nhau vì nói tiến hành chiến tranh để ăn cướp là ăn cướp của cải của người khác, nói tiến hành chiến tranh để cai trị là cai trị con người khác, nói chiến tranh để giải phóng là giải phóng con người khác chứ ai lại tiến hành chiến tranh để giải phóng trâu, chó, bò, heo.

Để chỉ rõ cho người cọng sản biết Thế Giới Quan của Marx là thiếu sót và sai hay để ngăn chặn những con người mang Ý Thức Sai biến thành quỉ chúng ta cần thêm một Chủ Thể Khác trong Thế Giới Quan của Marx và diễn tả lại như sau như sau :

Để phân biệt với Thế Giới Quan 1 Chủ Thể của Marx, chúng ta tạm gọi Thế Giới Quan mới này là Thế Giới Quan 2 Chủ Thể.

Để cho dễ hiểu chúng ta đưa thí dụ Hoạt Động 2 người A và B đang chơi cờ vào Thế Giới Quan 2 Chủ Thể thì sẽ rất đầy đủ và đúng sít sao : Khi người A đưa tay đẩy cờ (Chủ Thể 1 Hoạt Động có mục đích thay đổi Khách Thể) hắn còn liếc mắt cười châm biếm nói khích bác người B. Khi người B đưa tay đẩy cờ ( Chủ thể 2 Hoạt Động có mục đích thay đổi Khách Thể), hắn cũng liếc mắt khích bác người B. Như thế ngoài Hoạt Động thay đổi Khách Thể, 2 Chủ Thể còn có Hoạt Động khích bác nhau. Khi 2 ông nội này không chịu nổi nhau, vác bàn cờ phạn vào đầu nhau thì gọi là chiến tranh vậy.

Thế Giới Quan 2 Chủ Thể không cần lý luận nhiều và bắt người khác “ phải hiểu” thế này thế nọ vì nó bao trùm tất cả những Hoạt Động của NHỮNG con người. Trong Thế Giới Quan 2 Chủ Thể này có thêm một Chủ Thể Khác có nghĩa là con người bị bắt buộc phải chấp nhận sự hiện diện của Con Người Khác, phải chấp nhận sự khác biệt từ Ý Thức đến Hoạt Động của NHỮNG con người khác, NHỮNG đảng phái khác, NHỮNG tổ chức khác trong xã hội, nó chống lại sự độc quyền của một Chủ Thể, sự Nhất Nguyên trong Ý Thức và trong Hoạt Động.

Thế giới ngày nay đang nhỏ lại với lượng thông tin đến với nhau nhanh như vũ bảo. Hoạt Động của con người không còn đơn độc như xưa mà là Hoạt Động của 2 người trở lên hay của một tập thể người hay là Hoạt Động của nhiều tổ chức, nhiều đảng phái, nhiều quốc gia hay Hoạt Động của Đa Nguyên với nhiều Ý Thức khác nhau. Mang Thế Giới Quan 1 Chủ Thể của Marx ra để trang bị cho những Hoạt Động ngày nay là lạc hậu, là mang Ý Thức Sai để biến con người thành những con quỉ.

Tôi thách thức bạn đọc, là người cọng sản hay không cọng sản, tìm cho ra một Hoạt Động nào của con người mà Thế Giới Quan 2 Chủ Thể không bao trùm được thì tôi xin chào thua.

Tôi dám khằng định Thế Giới Quan của Marx là thiếu sót và không còn phù hợp với tình hình ngày nay bởi những lẽ sau đây :

Năm 1917 nhà bác học Albert Einstein (1879-1955) trình bày Thuyết Tương Đối để nói đến những chuyện của vật lý thiên văn cho chúng ta biết thời gian và không gian cũng không nằm trong tuyệt đối, nào ngờ cái tên ông ta và hai chữ Tương Đối lại làm cho con người bớt hung hăng, bớt đòi bảo thủ tính tuyệt đối trong chân lý nhiều vấn đề, bớt thù ghét và bớt giết nhau vì khác Ý Thức và vô tình đào mồ chôn luôn cái ý niệm tinh thần của Friedrich Hegel (1770-1931) và cái ý niệm tuyệt đối vật chất của Karl Marx (1818-1883), trên lý thuyết.

Tháng 10 năm 2004 một chương trình với sự tham gia của 200 nhà thiên văn thuộc 13 viện thiên văn quốc tế tại đài thiên văn New Mexico, U.S.A. để vẽ một bản đồ của vũ trụ. Chương trình này đã xác nhận rằng ngoài vũ trụ chúng ta đang sống còn có một vũ trụ khác to gấp 4 lần nằm xen kẽ với những loại vật chất, năng lượng và khoảng không gian khác với vật chất, năng lượng và khoảng không gian trong vũ trụ chúng ta đang có (vật chất tối, năng lượng tối, chiều thứ tư ) hay đã xác nhận có một nữa vũ trụ bí mật hay một Phản Thế Giới nằm trước con mắt chúng ta. Từ phát hiện trên đã cho ta hiểu rằng, trên thực tế, cuộc tranh luận tinh thần có trước hay vật chất có trước, vật chất tạo ra tư tưởng hay tư tưởng tạo ra vật chất, là không còn cần thiết, không còn là đề tài chính hay lý tưởng để sống và nhất là không còn là cái cớ để buộc Con Người Khác đi theo Ý Thức mình có vì tất cả điều trên sẽ chẳng đi đến đâu và không chắc đúng hoàn toàn do trí óc con người có cao siêu lắm cũng chỉ hiểu được ½ vũ trụ, ½ vấn đề, ½ thực tại.

Hai phát hiện trên của nền khoa học hiện đang đẩy nền triết học Phương Tây vào ngõ cụt, đang đào thải dần dần những thứ mà lũ quỉ đang gài trong Ý Thức con người, đang đưa những cấu trúc chính trị sai lầm của lũ quỉ vào thùng rác.

Hai phát hiện trên lại đang nâng cao tính chính xác của nền triết học Phương Đông, mà điển hình là hai triết thuyết Âm Dương và Nhị Nguyên, đang thôi thúc tôi trình bày cùng các bạn Thế Giới Quan 2 Chủ Thể, vì Chủ Thể 1 là Âm thì Chủ Thể 2 là Dương. Chủ Thể 1 là Nhất Nguyên thì Chủ Thể 2 là Nhị Nguyên.

Thế Giới Quan 2 Chủ Thể không phải là phát minh mới lạ gì của tôi mà chỉ là cách diễn tả lại 2 triết thuyết lớn ở Phương Đông theo những phương pháp luận của Phương Tây để cho người Phương Tây, đã bị tiêm nhiểm quá sâu với những lý luận của quỉ, hiểu thêm những tư tưởng của Phương Đông mà theo sự hiều biết của tôi khi nào Gió Đông thổi bạt Gió Tây thì làn sóng bạo tàn của những con quỉ mới mong chấm dứt được.

Người Phương Tây thường chê người Phương Đông man rợ. Họ hãnh diện với nền văn minh của họ đang có, họ tự hào với cấu trúc tổ chức chính phủ là Tam Quyền Phân Lập và chế độ chính trị dân chủ Đa Nguyên của họ đang là ngọn đuốt soi đường cho thế giới Á Rập vùng lên, đang là niềm mơ ước của nhân loại khắp hành tinh. Gọi là Đa Nguyên tức là Đa đảng nhưng trên thực tế họ chỉ có được 2 đảng lớn và nhiều đảng nhỏ vây quanh. Các đảng nhỏ lúc thi liên kết với đảng lớn này lúc lại ngã về phía đảng lớn kia để giành quyền điều khiển chính phủ và quốc hội vô tình làm cho nền chính trị họ được cân bằng, làm xã hội được ổn định nên quốc gia họ phát triển. Lẽ dĩ nhiên họ chẳng biết “mô tê” gì về thuyết Âm Dương nhưng phân tích sâu thì họ đang tìm cách thực hiện Nguyên Lý Quân Bình Âm Dương trong mọi Hoạt Động và mọi cấu trúc mà họ đang có. Họ đã ngạc nhiên khi thấy hầu hết những phát minh của nền khoa học Phương Tây mà họ vừa tìm thấy đều có nói trong Kinh Dịch cách đây vài ngàn năm. Họ sẽ ngạc nhiên khi biết được Thế Giới Quan của Marx mà họ đã một thời tôn thờ là thiếu sót và sai cần phải chỉnh đốn lại bằng những tư tưởng Phương Đông để thành Thế Giới Quan 2 Chủ Thể.

Tư tưởng Phương Đông nằm trong 2 triết thuyết Âm Dương và Nhị Nguyên, Thuyết Âm Dương thành hình nhờ các nhà tư tưởng Phương Đông qua ngàn năm bàn cải và hiểu được Bát Quái, cuốn sách không chữ giải thích mọi điều thâm sâu của tạo hóa, theo truyền thuyết đến từ Cõi Trời. Thuyết Nhị Nguyên là do những lời giảng của Đức Phật Thích Ca Mầu Ni, ngài cũng nói ngài đến từ tầng Trời thứ tư tên là Đẩu Xuất. Phần đông những nhà tư tưởng ở Phương Đông thành danh chẳng qua là nhờ hiểu được một vài điểm trong 2 triết thuyết ấy. Thực hiện 2 triết thuyết ầy là đi đúng theo con đường của Trời đã vạch ra thì sẽ được bình yên. Đi ngược hai thuyết ấy là đi ngược lại lời của Trời dạy bảo thì việc hung dữ sẽ xảy ra.

Người Phương Tây thừa hưởng đức tính công bằng bác ái của Thiên Chúa Giáo nên họ luôn luôn suy nghĩ tạo mọi cấu trúc, mọi vật, mọi Hoạt Động được công bằng từ đó họ có được Tam Quyền Phân Lập và chế độ dân chủ đa nguyên, xã hội họ được ổn định và phát triển. Nói cho sâu là họ cũng đang thực hiện những lời của Thiên Chúa dạy bảo, họ đang đi con đường của thiên chúa vạch ra hay họ trong vô tình đang thực hiện Nguyên Lý Quân Bình Âm Dương của thuyết Âm Đương của người Phương Đông trình bày vào hàng ngàn năm trước. Tất cà những gì tốt đẹp mà người Phương Tây đang có được chỉ là bước khởi đầu đi theo con đường của Trời dạy bảo để đẩy lui làn sóng bạo tàn của quỉ. Con đường này còn dài chúng ta cần phải nắm tay nhau chỉ vẽ cho nhau để lần ra khỏi bóng đêm tăm tối mà lũ quỉ đã phủ lên đầu chúng ta suốt thế kỷ XX để bước vào một kỷ nguyên mới.

Đây là bài viết thứ 2 tấn công vào thành đồng chủ nghĩa cọng sản : Duy vật biện chứng. Bài viết thứ nhất có tên là Bàn Về Nghĩa Chữ Chân Lý. Lão già này xin cám ơn những trang mạng như danchimviet.info ; baotoquoc.online ; thangtien.de ; diendandanchu.com và những trang mạng khác đã bỏ thì giờ đọc những thứ khô khan và cho đăng lên trang mạng mình bài thứ nhất. Lão cũng xin cám ơn trước những trang mạng sẽ cho đăng bài thứ 2 này. Trình độ lão bao nhiêu thì lão trình bày được bấy nhiêu, sai hay thiếu sót chỗ nào cũng sẽ có những bạn trẻ trong phong trào giải thể chế độ cọng sản sửa và bổ túc vì đây không phải là trách nhiệm riêng của một mình lão mà là trách nhiệm chung của những ai đang nghe được tiếng rên xiết của hàng ngàn triệu con người, nạn nhân của lũ qui. Đánh sụp được bức tường thành Duy Vật Biện Chứng là gỡ được vòng tay của quỉ thì thế giới sẽ bình yên hơn.

Nhất Hướng Nguyễn Kim Anh

  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #121291 · Replies: 0 · Views: 426

mviet
Posted on: Feb 14 2012, 06:59 AM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235









Anh hùng hào kiệt là ai?

Tôi yêu biết bao người
Lý, Lê, Trần và còn ai nữa…
Những anh hùng của thời xa xưa
Vững tin vào…Mộng đẹp ngày mai…

Trên dây là lời ca yêu nước của PD từ thuở mới chạy giặc cộng, từ Bắc vô Nam năm 1954, cùng với hàng triệu đồng bào, gạt nước mắt bỏ làng, bỏ xứ ra đi tìm tự do!

Nhại giọng trùm văn nghệ cs Tè He kênh kiệu bảo về anh già PD: Khúc trước, kháng chiến: Lấy. Khúc giữa, yêu nước, yêu Tự do, Dân chủ: Lấy. Khúc chót, ông già “chống gậy”, tầm phơ: Sổ toẹt.

Sở dỉ nhắc lại là để mượn lời ca yêu nước, tỏ lòng khâm phục gương anh hùng, hào kiệt thời hiện đại: Những người ấy là ai?

NGƯỜI CHIẾN SĨ BẤT KHUẤT: Dương Văn Đức

Tui là gã lính giấy, Trung úy trừ bị biệt phái ngoại ngạch, vẫn hãnh diện xưng hô Trung Tướng Dương Văn Đức là NIÊN TRƯỞNG. Niên trưởng của tui thiệt là vui! Sau cuộc “Biểu dương lực lượng 1965”, ông thất thế, sa cơ, bị cho giải ngủ. Buồn tình, ông ra công viên Catinat, tức đường Tự Do, vạch quần tự do…đái. Mấy anh “bạn dân” hồi đó tử tế chớ không giống mấy đứa “còn đảng, còn mình” tệ lậu bây giờ, nên chẳng những không biên giấy phạt mà còn chào kính như khi ông còn tại ngủ.

Chuyện nầy đã vui mà chưa vui bằng chuyện tiếu lâm khi ông ra Bắc “học đại” trên núi rừng Hoàng Liên. Một bửa, đại cán ngố trên bộ Nạn Vụ xuống thuyết giảng: Ai thắng ai? Niên trưởng tui cắm cúi ghi chép. Cán ta thấy khoái mới hỏi, “anh ghi chép gì đó,” đưa đây xem. Niên trưởng bình tỉnh đưa. Thằng cán ngố xem tới, xem lui, rồi ngạc nhiên hỏi, “Sao anh chỉ ghi toàn là cc là nghĩa lý gì? Anh tù già dõng dạt hô: Là “con c…” Vậy đó, niên trưởng tui chịu chơi như vậy đó!

ANH HÙNG LIỆT SĨ: Trương Văn Sương

“Cứ mỗi lần họ muốn thả tôi, họ luôn đưa cho tôi một mảnh giấy in sẵn, được gọi là “Giấy xin sự khoan hồng của Nhà nước”… nhưng tôi không ký, không xin một điều gì của họ cả, mà ngược lại tôi luôn ghi trên miếng giấy đó giòng chữ này: Người cần được khoan hồng là Đảng Cộng Sản VN, và chính thể do Đảng này lập nên. Chúng tôi, những người lính VNCH và dân tộc VN mới là người có đủ tư cách để khoan hồng cho các ông (Đảng CS), chứ các ông không có tư cách gì để khoan hồng cho chúng tôi. Chúng tôi cầm súng chiến đấu để bảo vệ hòa bình và tự do cho nhân dân miền Nam. Các ông đã hủy hiệp định, cướp lấy… và rồi sau bao nhiêu năm các ông gọi là giải phóng, các ông đã làm được gì cho nhân dân?…

Trên đây là lời tự thuật của liệt sĩ Trương Văn Sương, Trung úy Phân chi khu trưởng Mỹ Tú, Ba Xuyên, chỉ huy trưởng đơn vị Phục Quốc, phong trào Trần Văn Bá, người tù 33 năm, 4 tháng 15 ngày dưới gông cùm cs, nhắm mắt lìa đời trong ngục tối!

Kể lại gương anh hùng, hào kiệt thế hệ trước như ôn cố, tri tân, để biểu dương nghĩa khí của những kẻ sĩ, hào kiệt thời nay.

KẺ SĨ, NHÀ VĂN Huỳnh Ngọc Tuấn

Mười năm tù tội, đọa đày không uy hiếp được ngòi bút công chính của kẻ sĩ thời đại Huỳnh Ngọc Tuấn, người dân xứ Quảng, thế hệ kế tục Huỳnh Thúc Kháng! Cha rồng sanh con hổ Trọng Hiếu, anh thư Thục Vi. Cả nhà họ Huỳnh vẫn ngạo nghễ thách đố cường quyền. Riêng Thục Vi dáng mặt trang gái Việt khi viết: Tôi viết với tấm lòng chân thật, bao dung, KHÔNG THÙ HẬN!

HÀO KIỆT HIỆN ĐẠI LÀ NHỮNG AI?

NHỮNG NGƯỜI TRẺ Đổ Thị Minh Hạnh

Đoàn Huy Chương

Nguyễn Hoàng Quốc Hùng

Ba người bạn trẻ siết chặc tay nhau chiến đấu vì quyền lợi của giới công nhân. Trải qua bao sóng gió vì bạo quyền vùi dập vẫn giũ dạ sắc son. Ngày nay, dù lâm vòng lao lý của cường quyền, anh danh vẫn còn mãi trong lòng dân tộc.

KẺ SĨ, HÀO KIỆT Đoàn Văn Vươn

Nói Đoàn Văn Vươn là để tiêu biểu cho cả đại gia dình họ Đoàn nơi Cống Rộc, Vinh Quang, Tiên Lãng. Tiếng bom tự chế , tiếng súng hoa cải của nhà họ Đoàn ngày nay sánh ngang với những nhát dao chém thực dân Tây của gia đình Biện Toại ở cánh đồng Nọc Nạn trăm năm về trước. Riêng chị Hiền, vợ anh Quý để lại câu nói để đời: “ Gia đình em chấp nhận chịu thiệt để cho xã hội được!”

TIẾNG HÁT RUNG CHUYỂN BẠO QUYỀN: Việt Khang

Nhà văn dùng chính luận công kích cường quyền. Người hào kiệt dùng bom, dùng súng. Nhạc sĩ cất tiếng ca ngạo nghễ với hùng khí núi sông đất Việt gây khiếp đảm bạo quyền. Khí hạo nhiên chí đại, chí cương tà quyền làm sao giam nhốt được?! Thân trong tù, tâm vẫn thản nhiên. Muôn vạn người chung sức, chung lòng tìm phương giải cứu rồng thiên lúc sa cơ. Dù còn mất lẽ nào, tiếng hát Việt Khang vẫn lồng lộng trên trang sử Việt!

NỮ TƯỚNG BIỂU TÌNH: Bùi Thị Minh Hằng

Thuở thanh bình thanh thản cất tiếng ca, “Sáng trăng, sáng cả vườn chè. Một gian nhà nhỏ đi về có nhau.” Nay vận nước lâm vào cảnh thù trong, giặc ngoài. Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh. Hào kiệt đánh bằng gươm bằng súng. Phận nữ lưu đánh cường quyền bằng chiếc nón bài thơ, chỉ vẽn vẹn một câu thơ đanh thép: HOÀNG SA-TRƯỜNG SA-VIỆT NAM. Ngày nay, ngay trong chốn lao tù vẫn tiếp tục phản kháng cường quyền qua bao lần tuyệt thực! Gương chiến đấu kiên cường lưu lại mãi ngàn sau!

BÌNH NGÔ ĐẠI CÁO

Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân
Quân điếu phạt trước lo trừ bạo

………………………

Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau
Song hào kiệt thời nào cũng có

……………………….

Vừa rồi:

Nhân họ “Hồ” chính sự phiền hà
Để trong nước lòng dân oán hận
Quân cuồng Minh thùa cơ gây loạn
Bọn gian tà còn bán nước cầu vinh
Nướng dân đen trên gọn lừa hung tàn
Vùi con đỏ xuống hầm tai vạ
Dối trời lừa dân đủ muôn ngàn kế
Gây thù kết oán trải mấy mươi năm
Bại nhân nghĩa nát cả đất trời
Nặng thuế khóa sạch không đầm núi

………………………………………

Đọc ác thay trúc Nam sơn không ghi hết tội
Dơ bẩn thay nước Đông hải không rửa sạch mùi
Lòng người đều căm giận
Trời đất chẳng dung tha

Vậy đó, lúc vận nước ngửa nghiêng, từ hào kiệt, sĩ phu cho đến thứ dân, mỗi người mỗi phận cùng chung sức trừ gian, diệt bạo.

Xưa cũng thế mà nay cũng thế, mỗi người một vị thế bất kể trong, ngoài nước, mỗi người một bàn tay góp phần xóa tan độc tài, bán nước, hại dân, nói làm gì chuyện trí thức cùng không trí thức!

Nguyễn Nhơn

  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #121290 · Replies: 0 · Views: 419

mviet
Posted on: Feb 14 2012, 06:55 AM


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,769
Joined: 9-September 10
Member No.: 15,235









Đâu phải cần là tiến sĩ, là trí thức

Vào lúc 7 giờ tối ngày 22 tháng 12 năm 2011, công an thành phố Mỹ Tho đã bắt giam nhạc sĩ Việt Khang, tác giả ca khúc “Việt Nam Tôi Đâu?”.

“Việt Nam ơi… thời gian quá nửa đời người
và ta đã tỏ tường rồi, ôi cuộc đời ngày sau tàn lửa khói
Mẹ Việt Nam đau từng cơn sót dạ nhìn đời
người lầm than đói khổ nghèo nàn
kẻ quyền uy giàu sang dối gian.

Giờ đây Việt Nam còn hay đã mất?
Mà giặc Tàu ngang tàng trên quê hương ta
Hoàng Trường Sa đã bao người dân vô tội
Chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu.

Là một người con dân Việt Nam
lòng nào làm ngơ trước ngoại xâm
người người cùng nhau đứng lên đáp lời sông núi
từng đoàn người đi chẳng nề chi
già trẻ gái trai giơ cao tay
Chống quân xâm lược, chống kẻ nhu nhược bán nước Việt Nam
Việt Nam tôi đâu… Việt Nam tôi đâu… Việt Nam tôi đâu…”

Người nhạc sĩ mà “lời ca của anh là máu, tiếng hát anh là nỗi đau của xích xiềng đang nghiền nát trên thân thể gầy guộc mẹ Việt Nam”, theo tác giả Hạt Sương Khuya thì người nhạc sĩ viết ca khúc “Việt Nam Tôi Đâu” có nội dung đòi lại mùa Xuân cho đất nước Việt Nam đã bị bắt vì ca khúc này.

Vì sao tôi gọi anh là người nhạc sĩ viết ca khúc đòi lại mùa Xuân cho đất nước Việt Nam? Lý do rất dễ hiểu là đất nước VN hiện nay đang ở trong mùa Đông băng giá của tình người và đang có nguy cơ biến thành một tỉnh của Trung Cộng mà nhiều bậc thức giả đã lên tiếng báo động.

“Tôi không thể ngồi yên
Khi nước Việt Nam đang ngã nghiêng
Dân tộc tôi sắp phải đắm chìm
Một nghìn năm hay triền miên tăm tối
Tôi không thể ngồi yên
Để sau này con cháu tôi làm người
Cội nguồn đâu
Khi thế giới này không còn Việt Nam”

Lời ca của bài hát “Anh là ai?” còn nhức buốt hơn lời ca “Việt Nam Tôi Đâu”. Từng lời, từng lời như con dao nhọn xoáy vào vết thương đang mưng mủ là cơ thể bà mẹ Việt Nam gầy guộc vì đàn con cộng sản Việt Nam bội nghĩa vong tình!

Nhà cầm quyền CSVN bắt nhốt người nhạc sĩ viết ca khúc đòi mùa Xuân cho đất nước VN là Việt Khang ( tên thật của anh là Võ Minh Trí); nhưng tiếng hát của anh đã bay ra khắp thế giới và vang xa để mọi người VN cùng nghe những lời ca đòi lại mùa Xuân cho đất nước Việt Nam!

Nhiều bậc thức giả đã nói về nhạc sĩ Việt Khang. Trong đó có cả những kẻ tự xưng trí thức đã từng ký tên dâng “thỉnh nguyện thư ô nhục” cho bọn lãnh đạo VC – bọn đã ra lệnh bắt nhạc sĩ Việt Khang, viết bài ca tụng anh ( chắc là với hy vọng “danh thơm” của người nhạc sĩ sẽ át đi “mùi mắm thối” mà bọn VC đã đổ lên đầu những kẻ làm hoen ố hai chữ trí thức?)

Và, cũng từ đó, có thể khẳng định mà không sợ nhầm lẫn là nhạc sĩ Việt Khang với hai ca khúc “Việt Nam Tôi Đâu” và “Anh Là Ai” đã bị những kẻ gây nên “Mùa Đông băng giá cho đất nước VN” bắt giam chính là người viết ca khúc đòi lại mùa Xuân cho đất nước Việt Nam, vì những kẻ này sợ lửa của sự thật mà những ca khúc của nhạc sĩ Việt Khang đã đốt lên!

*

“Xin nghiêng mình khâm phục Việt Khang
Người chiến sĩ đã dùng ngòi bút
Viết những lời ca quyện cung đàn
Thành bài nhạc lửa dâng cao vút.

Anh hát vang “Việt Nam tôi đâu?”
Một câu hỏi rơi vào vực thẳm
Bởi nhân quyền đã mất từ lâu
Nên quỷ đỏ nhốt anh vào khám.

Anh vào tù không phải một mình
Mà cả triệu người trên thế giới
Đều chung lòng chia sẻ nhục vinh
Danh bất khuất vang lừng muôn cõi.

“Anh Là Ai” sống chết coi thường
Khi lên tiếng là anh biết trước
Con đuờng đi sẽ lắm đoạn trường
Dẫu hiểm nguy vẫn không lùi bước.

Bọn cộng nô bắt một Việt Khnag
Nhưng còn đó vạn Việt Khang khác
Sẽ đứng lên cùng với dân oan
Đòi công lý diệt quân gian ác”.
(thơ Như Ly)

Đây là một trong nhiều bài thơ ca tụng việc làm dũng cảm của người nhạc sĩ với cây đàn và tiếng hát đã làm bạo quyền VC phải run sợ.

Người thanh niên tên Võ Minh Trí không có bằng tiến sĩ, anh cũng không tự xưng mình là trí thức; nhưng, chỉ với ca khúc “Việt Nam Tôi Đâu?” và “Anh Là Ai?” viết bằng cả tấm lòng đã nói lên được cái thảm họa diệt vong mà đất nước Việt Nam sẽ phải đương đầu. Anh không cần phải mượn lá bùa “Bác Hồ kính yêu” để đội lên đầu khi muốn bày tỏ ý kiến – như những kẻ có bằng Tiến sĩ, có giải thưởng quốc tế đã làm; nhưng anh đã nói lên được điều muốn nói. Chính điều đó làm bạo quyền run sợ nên đã bắt giam anh.

Nhưng chúng không thể giam những lời ca nồng nàn lòng yêu nước của anh. Tiếng hát bất khuất đã bay xa. Nhiều người trên thế giới đã lắng nghe. Và xúc động.

Tại California, Hoa Kỳ, nhạc sĩ Trúc Hồ, giám đốc đài truyền hình SBTN và tác giả của những ca khúc rực lửa đấu tranh tại hải ngoại lần đầu tiên đã hát 2 ca khúc của nhạc sĩ Việt Khang và đã bày tỏ lòng cảm phục. Và, bằng việc làm thiết thực, người nhạc sĩ này đã phát động chiến dịch vận động chữ ký gửi ông Barrack Obama, Tổng Thống Hoa Kỳ để vận động nhân quyền cho Việt Nam và đòi trả tự do cho các tù nhân lương tâm đang bị VC giam giữ, trong đó có nhạc sĩ Việt Khang. Chữ ký của những người Việt tỵ nạn cộng sản tại Hoa Kỳ dành cho nhạc sĩ Việt Khang cũng như những nhà tranh đấu đang bị giam cầm đã vượt quá lòng mong đợi của Ban tổ chức vận động chữ ký.

“Tiếng súng Đoàn Văn Vươn” nả vào chế độ đã từ huyện Tiên Lãng đất Cảng Hải Phòng vang xa ra khắp thế giới. Người nông dân Đoàn Văn Vươn đã được báo chí ngoại quốc xưng tụng anh hùng.

“Ca khúc đòi lại mùa Xuân cho Việt Nam” của nhạc sĩ Việt Khang đã vang lên từ xứ Mỹ Tho “đèn ngọn tỏ, ngọn lu” đã vang xa ra hải ngoại. Và đã được người Việt tỵ nạn cộng sản đáp ứng.

*

Đâu có phải cần là tiến sĩ, là trí thức Bình Định Vương Lê Lợi đã đánh đuối được giặc Minh?

Cũng đâu cần phải có “giải thưởng quốc tế” Quang Trung Nguyễn Huệ mới đánh đuổi đươc quân Thanh ra khỏi đất Thăng Long?

Hơn lúc nào hết, chúng ta có quyền hy vọng “Một Mùa Xuân Việt Nam” – như cuộc cách mạng tại Syria rồi ra sẽ mang lại “Mùa Xuân Ả Rạp” cho xứ sở này; vì chúng ta đã có nông dân Đoàn Văn Vươn, nhạc sĩ Việt Khang và những nhà tranh đấu cho tự do, dân chủ, nhân quyền đang bị VC giam cầm.

NGUYỄN THIẾU NHẪN
  Forum: DÂN TỘC VIỆT NAM TRƯỚC SỰ TỒN VONG VÀ VẸN TOÀN ... · Post Preview: #121289 · Replies: 0 · Views: 351

108 Pages V   1 2 3 > » 

New Posts  New Replies
No New Posts  No New Replies
Hot topic  Hot Topic (New)
No new  Hot Topic (No New)
Poll  Poll (New)
No new votes  Poll (No New)
Closed  Locked Topic
Moved  Moved Topic
 

Lo-Fi Version Time is now: 28th March 2024 - 09:39 PM