Đỗ Trung Quân: 'Tôi đã qua thời ngây thơ', Phạm Thành Nhân |
Đỗ Trung Quân: 'Tôi đã qua thời ngây thơ', Phạm Thành Nhân |
Nov 8 2014, 12:36 PM
Post
#1
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Đỗ Trung Quân Đỗ Trung Quân: 'Tôi đã qua thời ngây thơ' Hai năm nay, người ta không còn thấy Đỗ Trung Quân xuất hiện trên báo chí hay truyền hình với tư cách là nhân vật được nói đến. Anh từ chối hàng loạt cuộc hẹn phỏng vấn vì cho rằng mình không cần phải xuất hiện nữa. Mãi cho đến khi biết người sẽ thực hiện phỏng vấn là Phạm Thành Nhân thì anh mới nhận lời. - Anh quá đề cao tôi hay quá chảnh? - Tôi không đề cao bạn, cũng không chảnh, mà chỉ vì tôi biết tầm vóc của bạn và tôi tin rằng bạn cũng biết tôi là ai dựa trên mối quan hệ của chúng ta nhiều năm qua. Quả thực tôi đã chán việc phải lặp đi lặp lại những câu trả lời từng nói quá nhiều lần. Không ít khi tôi bảo người phỏng vấn “Em chịu khó về đọc lại những gì anh nói từ 10 năm trước đã rồi hẵng quay lại phỏng vấn tiếp, chứ bây giờ bảo anh nói lại cái đã nói rồi, để độc giả phải xem lại cái đã xem rồi thì vừa mệt cho anh, mệt cho em mà còn mất thời gian của độc giả nữa”. Ừ thì bạn có thể bảo tôi chảnh, nhưng ít nhất với tư cách là người được (bị) phỏng vấn, tôi luôn có quyền từ chối và luôn có quyền chọn lựa người sẽ ngồi với mình bởi nếu đó chỉ là một cuộc phỏng vấn theo kiểu giật gân, câu khách thì tôi xin kiếu. Vẫn là nhà thơ - Trong mắt của phần đông công chúng, anh là một thi nhân. Ngoài ra anh còn được biết đến như một họa sĩ, một nhà báo, một diễn viên và một người dẫn chương trình… Nói chung là “kính thưa các loại nhà”. Vậy, cá nhân anh nhận mình là…? - Tôi vẫn là nhà thơ. Với tôi, thơ là nghiệp, báo là nghề, vẽ là nghề, những cái khác chỉ là việc làm chơi. - Anh định vị mình là nhà thơ. Đồng ý! Thế thì trong tư cách nhà thơ, xin được hỏi tác phẩm của anh đâu? Chắc anh không phiền câu hỏi đó bởi nhà thơ, nhà văn, nhạc sĩ, họa sĩ hay nhà gì đi nữa cũng sẽ là vô nghĩa nếu không có tác phẩm. - Tôi không phiền. Trái lại tôi cho đó là một câu hỏi rất thú vị. Xã hội của chúng ta đang tồn tại đầy rẫy các “nhà” không tác phẩm, hay nói đúng hơn là "ăn mày dĩ vãng" trên những cái từng có. Khi tôi nói tôi vẫn là nhà thơ, tôi không định nói đến những bài thơ tôi viết trên blog mà là những bài tôi viết và vẫn còn cất giữ. Có những người đều đặn hằng năm xuất bản tác phẩm, có những người phải mất 10 năm mới trình làng tác phẩm mới. Song chắc gì những tác phẩm định kỳ ấy hơn được những tác phẩm được nuôi dưỡng nhiều năm? Hãy lấy thí dụ trường hợp của Phan Thị Vàng Anh, 10 năm mới ra được một tác phẩm, nhưng mỗi lần xuất hiện là một lần gây chấn động. Sự im lặng của một nhà văn, nhà thơ trong một thời gian dài có thể được hiểu là người ấy đã không còn viết được nữa, đã đứt vốn, hoặc cũng có thể là để tích tụ năng lượng. Tôi ở trường hợp thứ hai. Tác phẩm của tôi ư? Hãy đợi đấy! Tất nhiên “Hãy đợi đấy” ở đây không có nghĩa là một năm hay hai năm để độc giả phải đợi mà là một thời điểm ở tương lai. Tôi vẫn viết, và mọi người sẽ có dịp xem tác phẩm mới của Đỗ. - Như anh nói: Thơ là nghiệp, báo là nghề. Vậy hỏi anh một câu đơn giản: Nghề báo sướng không? - Sướng. Có nhiều người bảo nghề báo sướng vì được đi đây đó, gặp người này người kia. Tôi thì cho rằng nghề báo sướng vì được biết nhiều thứ. Có những chuyện không liên quan gì đến lĩnh vực của mình, nhưng vì là nhà báo nên tự nhiên ta vẫn phải biết. Từ chuyện kinh tế đến chính trị đến giáo dục… Nghiệp văn cho tôi nhìn vấn đề một cách nhân bản hơn. Nghề báo cho tôi thấy mọi chuyện rõ ràng hơn và chân thực hơn. - Thế mà có nhiều nhà báo lại không thấy sướng... - Tôi hiểu. Tôi quen nhiều nhà báo và họ không thấy sướng khi không thể viết điều họ muốn, phải tự kiểm duyệt mình trong từng câu chữ. Tuy nhiên theo tôi đó là chuyện thái độ của chính người làm báo. Quyền viết và viết như anh muốn, đúng như anh nghĩ là quyền tự do của anh, không ai tước đoạt được. Còn khi anh không viết hoặc tự kiểm duyệt mình thì đó là tự anh tước tự do của anh. Khi anh đã từ bỏ quyền viết như anh muốn thì anh không thể trách người khác kiểm duyệt anh. Sòng phẳng, phải không. - Vâng, rất sòng phẳng. Vậy xin anh sòng phẳng cho biết việc anh “lên bìa” tạp chí Time là vì con trai anh quá tôn sùng anh hay vì để chiều theo sở thích vĩ cuồng của bố? - Cả bạn và tôi đều biết rằng tấm ảnh Đỗ Trung Quân trên bìa tạp chí Time chỉ là một tấm ảnh do con tôi thiết kế tặng bố. Năm ấy cháu học năm nhất thiết kế đồ họa và sự thật thì chẳng phải cháu quá tôn sùng tôi hay tôi thích như thế mà là cháu muốn trêu tôi rằng bố còn lâu mới được như thế. Khi nhận tấm ảnh ấy, tôi vui vì con tôi đã biết hài hước. Khi xung quanh ta nhiều người đã không còn biết hài hước nữa thì việc cháu còn có thể hài hước là điều khiến tôi rất hài lòng. Ngu và ngây thơ - Nhân tiện nói về tuổi trẻ, mời anh nói một chút về tuổi trẻ của anh - về một thời anh không còn muốn nhắc đến! - Ai cũng có một thời tuổi trẻ mà khi nhìn lại chúng ta sẽ thấy mình đã làm được một số điều và làm hỏng một số điều. Tôi cũng vậy. Nguyên nhân bởi vì tôi ngu và còn quá ngây thơ. Thuở ấy, máu tôi còn nóng nên khi được khuyến khích, động viên, tôi đã làm nhiều việc, đến nay nhìn lại mới biết rằng đó là những việc không nên làm. Bởi thế nhiều lần khi được mời họp mặt nhân dịp kỷ niệm này kia, tôi đã không tham gia. Tôi biết chứ, khi người ta mời tôi là khi họ muốn xướng danh rằng trong hàng ngũ của họ từng có tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy tự hào khi đứng trong hàng ngũ ấy nên tôi xin phép vắng mặt. Cũng tương tự việc tôi bán xe. Trước đây tôi nghĩ rằng mình là một thằng làm thơ, đi chiếc xe Vespa nhìn cho đẹp. Chạy ngoài đường mọi người nhìn mình cũng thấy thích. Rồi một ngày kia khi dừng lại trước đèn đỏ, tôi quay nhìn ra phía sau và chợt nhận ra rằng tôi không thể đi chiếc xe đó được nữa bởi sau tôi là một em bé đang phải hứng khói do xe tôi xả ra mà không thể tránh đâu được cả trong cảnh kẹt cứng. Con người nhà báo hiểu về môi trường đã không cho phép chàng thi sĩ trong tôi hủy hoại môi trường. Tôi dần từ chối những việc làm ngây thơ ấy và từ chối luôn cả những sự cố tình ngây thơ đó đây. Quay lưng... đi chỗ khác chơi - Từ chối và từ chối…, phải chăng đó là lý do khiến anh nhậu ít đi, dù nhắc tới Đỗ Trung Quân người ta vẫn luôn nhớ hai điều - nhậu và phụ nữ? - Ai nói với bạn là tôi nhậu ít đi? Tôi chỉ ít đến những nơi vô ích, ngồi với những người nhạt nhẽo và nói những điều vô bổ. Chẳng hạn ngồi đây với bạn, tôi đã từ chối một cuộc nhậu khác vì tôi cho rằng đến chỉ để người ta ngắm, để triển lãm mình thì không nên đến làm chi. Bạn chắc cũng đồng ý với tôi rằng nhậu phải tùy theo không gian, thời gian, món nhậu, bạn nhậu. Tôi ngồi nhà hàng nhậu cũng được, ăn gì cũng được, lúc nào cũng xong, nhưng bạn nhậu thì phải xem lại. - Vậy còn chuyện phụ nữ? Tôi sẽ không đặt câu hỏi, anh tự nói đi! - Nhiều người thấy tôi đi với cô này cô kia, thay vì tìm hiểu xem đó là ai, đồng nghiệp hay người tôi đang phỏng vấn lại vội kết luận ngay Đỗ lắm bồ. - Nhưng cũng nhiều người đi với cô này cô kia, sao không ai nói mà lại cứ “chăm chú” vào anh? - Tôi hỏi ngược lại nhé! Bạn cũng đi với nhiều cô, đúng không? Những người biết bạn là nhà báo thì tự nhiên sẽ hiểu rằng bạn đang làm việc. Nếu người ta không biết bạn thì …chẳng có gì phải bàn cả. Một điểm nữa, nếu cái người đi với các cô đó là một chàng đẹp trai cỡ như Johnny Trí Nguyễn chẳng hạn thì cũng không có vấn đề gì hết. Ở đây tôi là nhà thơ (dù đang làm báo), lại xấu, nên mới sinh chuyện. Thật may là tôi có một người vợ rất hiểu chuyện nên đến nay gia đình tôi vẫn rất đầm ấm, hạnh phúc. - Tôi còn nhớ bài viết đầu tiên anh gửi cho tôi là bản viết tay, giờ thì anh ngày ngày đều có entry mới trên blog. Anh có định nói gì không? - Đó là cả một sự thay đổi phải không? Khách quan là do yêu cầu công việc. Chủ quan là tôi muốn được học, được biết thêm. Có người hỏi tôi rằng đến với Internet tôi mất gì, được gì? Tôi thì lại nghĩ ngược lại rằng nếu không có Internet tôi sẽ mất gì. Nếu không có Internet, tôi chỉ có thể biết tin tức qua bạn bè, qua báo chí, trong đó chắc chắn có rất nhiều thứ người ta không nói với tôi. Có Internet, tôi biết được những chuyện ở tận những xứ sở xa xôi khác, có bạn bè khắp nơi, biết cả những điều không ai nói ra. Trong thế giới ấy, tôi hoàn toàn tự do, kể cả việc tự do viết sai lỗi chính tả. - Để kết thúc, lại một lần nữa, không có câu hỏi nào cả. Mời anh phát biểu bất cứ điều gì anh muốn! - Những gì muốn nói tôi đã nói trong suốt buổi trò chuyện này. Tôi vẫn là nhà thơ và hiện nay tôi đang rất thoải mái vì mình có toàn quyền lựa chọn cuộc sống của mình - chọn nơi đi, chọn bạn bè, chọn điều để nói… Tôi đã có những khoảng thời gian ngây thơ và giờ thì đang cố gắng để giúp các bạn trẻ tiến lên. Nếu nhờ những việc tôi làm mà các bạn trẻ có một không gian rộng mở hơn để cống hiến, để khẳng định thì con tôi cũng được hưởng lợi ích ấy. - Anh có cần rút lại lời nào đã nói trong buổi hôm nay không? - Không. Bạn cứ viết như bạn muốn, tôi thậm chí không cần xem lại. Chúng ta tin nhau. Phạm Thành Nhân -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 04:55 PM
Post
#25
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Màu tết Tác giả: Đỗ Trung Quân chuyến xe cuối cùng đã ra đi ngoài phố lá me rắc cốm chàng áo xanh Tư Mã không quê nhà chưa gió rét mà linh hồn đau ốm giàn thiên lý nở quên... giàn thiên lý rụng quên... chẳng nhuộm áo chàng như năm trước chàng Tư Mã áo xanh nát nhàu chàng nằm ốm trong màu hoa đào chuyến xe cuối cùng đã ra đi những quê nhà ai đang gần lại chiều cuối năm một ngừơi ngồi chơi hát lên màu khói nhớ từ vết thương chàng nở lặng lẽ nụ hoa đào nho nhỏ nở rất khẽ một màu Tết đỏ . DTQ -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 04:59 PM
Post
#26
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Một chút hương thời gian Tác giả: Đỗ Trung Quân Cơn gió mùa xa về gõ cửa Cho lòng ta nhớ Tết thế này ! Em đến mà sao trời nóng quá Đâu còn một chút mưa xuân bay ? Em đến cùng ta xin ngồi lại Treo một cành lan trong lặng im Nhịp guốc nào quen, xin gõ nhẹ Đã nghe êm ả - gió qua thềm Ta không xuống phố đi tìm Tết Lo gió xập xình nhạc phương Tây Ở lại cùng ta em bé nhỏ Nhớ chút hoa đào lác đác bay Tết của lòng ta riêng giữ lại Những thằng cu áo đỏ lon ton Tết của riêng lòng ta giữ lại Chiếc thuyền nan cũ hội chùa Hương Ta không ra phố đi tìm Tết Chiều cuối năm rồi - nắng đỉnh cây Phố đông, trả những người con gái Tóc tém thôi còn thả gió bay ... -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 05:01 PM
Post
#27
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Một hôm thấy nắng vàng như là ngày xưa Tác giả: Đỗ Trung Quân Một hôm thấy nắng vàng ngoài hiên Nắng như là năm cũ Một hôm thấy nắng vàng vừa lên Vui - buồn không biết nữa Chỉ là nắng vàng thôi mà Chỉ là em đùa thôi mà Mà nắng vàng ơi Sao đùa tình tôi Sao đùa một hơi Sao đùa tí thôi Mà mười năm chẵn Tôi như trái thông hiu quạnh Rơi bất tỉnh phía chân đồi Một hôm thấy nắng vàng quen quá Quen như là ngày xưa Sao em đùa dai thế Để hồn tôi cửa mục gió lùa Một hôm thấy nắng vàng đâu đó Một hôm thấy nắng vàng trải dọc ven đường Ồ! Chỉ là dã quỳ một ngày thu hết nắng Lộng lẫy niềm nhớ thương Một hôm thấy mình chán quá Đứng vô duyên bên đường... -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 05:04 PM
Post
#28
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Năm bốn mươi bốn Tác giả: Đỗ Trung Quân tàu chuối xanh non mở cho ta cánh buổm góc sân thì quá hẹp chiếc võng gai gọi sóng con thuyền mắc cạn còn đâu lòng giếng rêu đất lấp một hôm hoa khế rụng buổn rầu đêm qua có gió về đập cửa buổm xanh lá chuối tả tơi thì mang hết gió lên thuyền võng cười khan mà hát giọng sao trời DTQ 1997 -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 05:07 PM
Post
#29
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Ngày vắng Tác giả: Đỗ Trung Quân Ta ném qua cửa sổ cành Violet quá buồn có những ngày vắng quá hoa cúc vàng ngoài dậu vẫn cứ màu hoàng hôn Có những ngày vắng quá hình như không còn ai đành gõ cửa một người không muốn gặp vu vơ vài lời đầu môi ta nói thầm với nắng trôi mau đi những chiều không người Có những ngày vắng quá em làm gì trên văn phòng nhìn xuống lá me ? vòm trời màu ngọc bích bao giờ chia cho ra Có những ngày vắng quá về lại chỗ quen ngồi quán lạnh, kính mờ buồn phố nhỏ lòng ta còn sợi tóc ai rơi.. -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 05:09 PM
Post
#30
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Ngụ ngôn của mỗi ngày Tác giả: Đỗ Trung Quân Ngồi cùng trang giấy nhỏ Tôi đi học mỗi ngày Tôi học cây xương rồng Trời xanh cùng nắng, bão Tôi học trong nụ hồng Màu hoa chừng rỏ máu Tôi học lời ngọn gió Chẳng bao giờ vu vơ Tôi học lời của biển Đừng hạn hẹp bến bờ Tôi học lời con trẻ Về thế giới sạch trong Tôi học lời già cả Về cuộc sống vô cùng Tôi học lời chim chóc Đang nói về bình minh Và trong bia mộ đá Lời răn dạy đời mình -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 05:12 PM
Post
#31
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Phía sau thơ Tác giả: Đỗ Trung Quân cám ơn em, người chẳng bao giờ quan tâm dến những bài thơ anh viết. Người chẳng bao giờ để mắt đến những trang bản thảo anh quăng bừa bãi trên bàn, người đứng đứng ngoài cuộc đời riêng của anh từng đêm - nhưng vẫn thức cùng anh suốt sáng... cám ơn em tách cà phê nóng, khi cơn buổn ngủ đe dọa bài thơ ngày mai phải sẽ bỏ nữa chừng - cám ơn em, những dĩa cơm chiên khi cái đói đã làm anh muốn rời bàn đứng dậy - cám ơn em, kẻ đứng ngoài chuyện văn chương nhưng đôi mắt cứ quầng den sâu thẳm - vẫn thức sau lưng anh như chiếc bóng lặng thầm... ngày maị..có những những người con gái đọc thơ anh, có những những người con gái yêu thơ anh. Những bài thơ tình nổng nàn có tất cả những người đang yêu nắm tay nhau dạo phố. Những bài thơ có nắng ban mai, có chiều lộng gió, có tất cả, trừ em ngươi không bao giờ có mặt trong thơ anh nhưng vẫn cùng anh hàng đêm thao thức... cảm ơn những dĩa cơm chiên không có trong thợ Những ly cà phê nửa khuya không có átrong thơ, và những bước chân em thầm lặng. Cảm ơn chiếc ghế dựa lưng mà em không ngã xuống bao giờ, để trăm nghin câu thơ anh viết được ra đời ung dung trọn vẹn. Cảm ơn em, vì sao thầm lặng lấp lánh suốt đời anh... DTQ -------------------- |
|
|
Nov 10 2014, 05:16 PM
Post
#32
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Quán mưa Tác giả: Đỗ Trung Quân 1. Giã từ một cơn mơ đẹp giọt sương trên mắt Hương gương mặt nghiêm trang mà trẻ ranh của Yên Huyền bụ bẫm Thủy hồn nhiên 2. Giã từ và chiêm ngưỡng vẻ đẹp thiếu phụ của Nga tâm hồn đất phương Nam của Diệu sự ồn ào của Khanh vẻ trầm tư của Chánh gương mặt hài hước, buồn phiền của San màu nâu biển của Loan Tôi đị.. 3. Gã Di-gan tuổi bốn ba vui vẻ và muộn phiền yêu đủ thứ trừ yêu chính mình 4. Giã từ một cơn mơ đẹp bây giờ tôi lầm lũi với nỗi cô đơn thắp đỏ đầu điếu thuốc của mình Tôi - gã Di-gan không Đông Âu, không Phi Châu, không Do Thái - chưa từng ra khỏi biên giới bản đồ. mang những tên người trong ba lô để gọi tên để sống và để chết 5. Bao giờ Hương lấy chồng nhớ cho tôi một dòng tin nhắn bao giờ Diệu thật sự hạnh phúc(!?) nhớ gọi cho tôi hay bao giờ Chánh cưới được niềm vui đừng quên tôi nhé và Khanh nữa đừng để đá sỏi làm hoang khu vườn của mình những nốt nhạc xanh gieo xuống đang mọc thành cây và Yên - rất gầy giữ giùm tôi mùi hoa sữa 6. Trên đường phía hoàng hôn tím đỏ tôi sẽ quên nỗi ngậm ngùi trên đường phía chân trời tím đỏ Tôi nhẹ nhàng mây trôị ĐTQ 1997 -------------------- |
|
|
Nov 13 2014, 06:23 PM
Post
#33
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Thằng ăn cướp! thanks ! Tác giả: Đỗ Trung Quân Thằng ăn cướp! thanks ! Dẫu gì ta cũng cảm ơn mày thằng kẻ cướp! nhờ mày ta thấy dân ta yêu nước trừ ra có mỗi mình ta... Dẫu gì ta cũng cảm ơn mày thằng đạo tặc! nhờ mày ta thấy dân ta nghèo nhưng không nhục họa chăng có mỗi mình ta... dẫu gì ăn cướp cũng đôi khi cần nó giúp dân ta biết la "cướp!cướp!" họa chăng chỉ có mình ta ngậm bồ hòn bảo "ngọt!" -------------------- |
|
|
Nov 13 2014, 06:25 PM
Post
#34
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Tháng mười - thành phố dốc đồi - của h.n.b Tác giả: Đỗ Trung Quân thành phố dốc đổi già theo người đi hoa quì dại có bao giờ vàng thế sao hoa quì buôn quá hay chính ta buổn tẩu thuốc nào để lại khói sương trên đỉnh tháp nhà thờ buỗi sáng trên phố chợ buỗi chiều trên cửa kính quán cà phê buỗi tối khói sương sao buổn quá hay chính ta buổn... chiếc valise vuông va ống poster tròn trên vai một người chở nặng bay lên bầu trời thành phố dốc dổi không ngoái lại buổn như những thung lũng ngủ say buổn như một nghìn năm cao nguyên hoang dại buổn như một nghìn ngọn thông ướt sương trên đổị.. bây giờ còn lại một mình tôi buỗi chiều kéo cao cỗ áo lên phố chợ gió ơi là gió chưa chi đã mùa đông khum tay che một đốm lửa hổng cho đỡ lạnh cho đỡ hoài mong... bây giờ còn lại một mình tôi trên vỉa hè đá lát đá những trái thông khô nhảy một nhịp vu vơ hoa tím trong cỏ ơi sao mày lẻ loi quá vậy chúng ta ai buổn hơn?... bây giờ còn lại một mình tôi thềm đá cao phố chợ co ro ngổi thỗi khói, ly sữa nóng nửa khuya bốc mù tròng kính lãnh đãng một ngày vui trong trí nhớ... những vì sao ơi đừng nhỏ lệ ướt đường về chân ta hoa quì ơi sao mày không ngủ thức làm gì như ta chiếc valise vuông và ống poster tròn trên vai một người chở nặng bay lên bầu trờị.. lòng ta cũng bay lên một cánh chim rách nát vào chân mây ngậm ngùị.. DTQ 1991 -------------------- |
|
|
Nov 13 2014, 06:28 PM
Post
#35
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Thỉnh thoảng Tác giả: Đỗ Trung Quân Đôi khi bỗng nhớ một chốn nào mỗi ngày mỏi cổ ngó lêu nghêu cao ốc mỗi buổi ra đường toé đom đóm mắt thì ta lại nhớ một chốn nào có gì mềm như lá ở trên cao thỉnh thoảng chợt nhớ chốn nào đấy khi ngán chật chội nhà hàng, đèn karaoke xanh đỏ ngán phòng lạnh quen ngồi ngại nắng, sợ gió trắng bệch người nhợt nhạt màu thì ta lại nhớ chốn nào đấy đêm dịu dàng mong mỏng... hương ngâụ.. Đôi khi chợt nhớ chốn nào đấy khi ngán mini jupe, ngán áo thun hở rốn, ngán hoa giả Thái Lan ngán mệt ngoài bar, pub... thì ta mang máng nhớ hình nhự.. có cô áo nâu đội sen nụ lên chùa (thời thiếu nữ mẹ ta cũng dội sen lên chùa) nắng mật ong vàng theo guốc mộc thời xưa thỉnh thoảng chợt nhớ chốn nào đấy mệt mỏi văn minh chút Tây, chút Tàu ngán ngẫm món canh chua đông lạnh siêu thị thì nhờ vu vơ nhành húng láng tím nâụ.. đôi khi chợt nhớ chốn nào đấy nhớ mơ hồ như chẳng nhớ ai như khi ta lên hương xây nhà, sơn cửa bỗng run tay màu rêu phố u hoàị.. -------------------- |
|
|
Nov 13 2014, 06:31 PM
Post
#36
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Thơ chưa đề tựa số 1 Tác giả: Đỗ Trung Quân Đã mưa rồi đó những chiều mưa rửa sạch mái ngói dù muộn - cũng đã trở về dù tầm tã - cũng đã trở về còn em thì ra đi bỏ lại nụ hồng khô lãng quên trong ngăn kéo đã mưa rồi đó những chiều anh không về nhà cơn mưa dẫn đi đâu trên những con đường anh không rõ cơn mưa dẫn về đâu một ngôi nhà khép cửa dù muộn - mưa cũng trở về em không làm mưa nên mất hút DTQ 1993 -------------------- |
|
|
Lo-Fi Version | Time is now: 19th May 2024 - 12:58 AM |