Thành Phố Sương Mù |
Thành Phố Sương Mù |
May 9 2010, 10:30 AM
Post
#1
|
|
Bảo vệ tổ quốc Group: Năng Động Posts: 806 Joined: 28-April 09 Member No.: 2,716 Country |
-------------------- ---;@ ..STOP AND SMELL THE ROSES.. @;---
|
|
|
May 11 2010, 10:04 PM
Post
#2
|
|
Bảo vệ tổ quốc Group: Năng Động Posts: 806 Joined: 28-April 09 Member No.: 2,716 Country |
Tại anh làm mình như đi lạc vào thành phố sương mù. Anh hỏi khi nào về.
-Cuối tháng năm. -Về ở luôn hay sao? -Dạ. -Anh hứa xây phòng cho má tặng lễ Mother's Day vậy để anh sẽ ráng làm. -Để mua cái shed có khung dể làm. -Em thấy Costco bán $1000. Em tính mua mà U't cản. -Nằm trong đó nóng chết phải xây cất cho đàng hoàng mới ở lâu dài được. -Vậy anh ráng làm đi. Mừng vì sẽ có cái chòi nho nhỏ cho riêng mình hay là ... không biết nữa để tùy má định đoạt vậy. Hôm nay tự nhiên nhớ hắn như bao nhiêu ngày qua. Lúc thương, lúc giận, lúc ghét bất từ đúng là tánh khí của thiên địa hơi tửng. Còn gì để nhớ để thương phải không hắn? _Nhớ_ Hắn lái xe dừng trước sân nhà. Nó mệt mỏi vì thức đến 5 giờ sáng đi dạo với hắn. Về đến nhà nó mở cửa vừa bước một chân ra khỏi xe hắn kêu đóng cửa lại. -Tại sao? Nó thắc mắc. -Cứ đóng cửa lại đi! Hắn ra lệnh. -Tớ phải vào nhà. -Quay trở lại mau! Như máy móc nó quay lại ngồi vào ghế rồi đóng cửa xe. -Không tin tôi à. Câu hỏi dại dột vì không tin thì đã không bỏ đi hoang với hắn. Hắn lái xe quay một vòng làm nó thắc mắc không biết hắn tính bắt cóc nó đi đâu. Chợt hắn lái xe vào sân làm nó chưng hửng với tánh khí điên rồ bất tử của hắn. Lái một vòng lớn trong khi đi chưa đầy năm bước đã vào sân. Nó cười sự bồng bột cố chấp của hắn rồi chợt nhận ra buổi tiệc nào cũng phải tàn, giờ chia ly đã đến. Nó cất bước đi mà bàn chân nặng quá. Lời nói của ai đó vang lên. "-Trong của sống bề bộn, biết đâu là bến bờ bình yên." -- Tan hợp .. hợp rồi tan... những cái duyên có chút vô duyên rất lãng xẹt vậy mà cũng thương cũng nhớ cái gả đáng ghét. Thật lạ hắn chê cái mũi két của hắn thì ta lại thích nhưng ta ghét cay ghét đắng cái đôi mắt láo liên của hắn. Hắn cho ta cái linh cảm một kẻ phản bôi và linh cảm cũng đã trở thành sự thật. Tha thứ rồi lại vào đâu... cũng mỗi kẻ một con đường mà ta không bao giờ có quyền chọn lựa. Ta hận và thề không bao giờ yêu hắn... làm sao yêu nổi cái con mọt ích kỷ vậy mà ta không thể thoát ra khỏi nổi ám ảnh cũng như những kỷ niệm thân thương. Để rồi ta bỏ đi hết chính mình để học yêu.. vì con người sống là để học, cũng có thể nguồn hạnh phúc của ta là học được một bài học dẫu là của người hay của mình cũng chẳng sao miễn lấp đầy chổ trống, vị trí khát vọng trong lòng. --- Cái lạnh xâm chiếm tâm hồn làm con người cô đơn lãnh đạm với mọi thứ rồi tình yêu của hắn lại nung nấu thêm niềm tin rồi cũng chính hắn làm con tim chết lịm vì đau thương. Thôi ta sẽ chẳng còn bao nhiêu thời gian để mơ nghĩ về một giấc mơ hoang đường. Tạm biệt hắn, người huấn luyện cho nó biết đi yêu kẻ thù của mình. --- Đã bao lần nó nâng niu mái tóc của hắn. Hắn ghét để tóc dài nhưng nó lại thích. Nó thích mái tóc bồng bềnh như một lãng tử có chút bụi thế là đã lâu hắn không cắt tóc không biết vì lời nói của nó hay vì hắn muốn tiết kiệm... có lẻ nó đã xem mình quá lớn trong lòng hắn trong khi hắn xem nó chỉ là một số không to tướng... có lẻ là một món ăn có chút đặc biệt nhưng chưa đủ giữ nổi trái tim đầy dục vọng. --- Nó tránh xa và thoát ly tất cả để tìm thấy chính nó. Có quá nhiều phiền não che mất vô minh của nó. Nó chẳng còn sáng suốt. Nó bước đi chập choạng như kẻ bị mù. Nó chưa thể quên hắn.. thật bất trị! :( ---Sao trái tim nó quá yếu mềm!?--- -------------------- ---;@ ..STOP AND SMELL THE ROSES.. @;---
|
|
|
Lo-Fi Version | Time is now: 25th September 2024 - 11:54 AM |