Welcome Guest ( Log In | Register )

> Thắm mãi tình nhau - Quỳnh Giao
PhuDung
post Jul 29 2016, 05:06 PM
Post #1


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,169
Joined: 17-December 08
Member No.: 1,269
Country




Thắm mãi tình nhau




CHƯƠNG MỘT

Ngọc Bội thẫn thờ nhìn qua khung cửa sổ. Mưa xuân phủ nhẹ lên những cánh hoa phù dung vừa chớm nở vài cánh mỏng manh. Mùa xuân đã đến sớm hơn mọi năm. Trong khu vườn lá cỏ xanh mướt như thảm nhung gợn theo làn gió. Liên tục trong mấy ngày mây giăng phủ kín trên thành phố, mưa đã giữ chân mọi người ở trong nhà và làm thức dậy trong tiềm thức mọi người nỗi nhớ nhung, gợi lại những kỷ niệm vui buồn xa xưa của những ngày tháng cũ. Đối với Ngọc Bội, ngày tháng trôi qua nhanh quá, mới ngày nào, Ngọc Bội nhìn thấy những nụ hoa đào lấp lánh ngậm sương trên cành, nay thấp thoáng hoa đào lại nở. Ngày lại qua ngày đều đặn như nhịp điệu con thoi trên khung cửa, buồn nản biết chừng nào.

Từng ý tưởng miên man kéo đến hành hạ dày vò tâm hồn Ngọc Bội. Trong cơn buồn bã ngao ngán đó, Ngọc Bội bỗng nhớ đến Thúy An, người bạn gái thân thiết của nàng đã gởi cho nàng tấm thiệp hồng báo tin lễ thành hôn mà nàng mới nhận được ngày hôm qua cùng mẩu giấy đính kèm: “Ngọc Bội thương. Bằng mọi quyền uy, tao ra lệnh mày phải có mặt trong ngày vui của tao. Nếu vì lý do nào đó mày không đến thì kể như tình bạn giữa chúng ta dứt hẳn từ đây. Nghe chưa. Và chẳng bao giờ tao bén mảng đến nhà mi cho dù ngày vui nhất của đời mi...”.

Thúy An, một trong những người bạn cùng lớp, rất giỏi toán, tính tình ngay thẳng bộc trực như con trai và đã từng tuyên bố “nhất định theo chủ nghĩa độc thân”, vì không hiểu lý do nào Thúy An ghét cay ghét đắng bọn đàn ông. Có lẽ vì Thúy An có một nhan sắc dưới trung bình chăng? Nhưng không ngờ, một ngày đẹp trời nào đó, Thúy An thông báo cho bạn bè là Thúy An giã từ chủ nghĩa độc thân và thấy cuộc đời sao mà dễ thương vô cùng. Và điều không ngờ là cuộc tình của Thúy An vừa tròn hai mùa sinh nhật thì đã gởi thiệp cưới báo tin lên xe hoa, thật đơn giản như cuộc đời Thúy An. Hai mươi lăm tuổi lấy chồng là phải. Thúy An thua Ngọc Bội hai tuổi...

Mới ngày nào mà đã hơn mười năm trôi qua chỉ trong thoáng chốc, nghĩ đến những ngày vui tung tăng nơi sân trường, Ngọc Bội giật mình... Hai năm trước, Ngọc Bội đã dự tiệc cưới của chị Thúy An, cả bọn đùa nghịch thật ngây thơ và hồn nhiên. Bây giờ đến phiên Thúy An đã xa lìa bạn bè đi lấy chồng. Kế tiếp những ngày sắp tới là ai trong đám bạn cùng lớp, những Thu Thảo, Thiên Trang, và bao giờ đến phiên Ngọc Bội? Nghĩ đến đó Ngọc Bội thở dài buồn cho thân phận mình. Hai mươi bảy tuổi... vẫn còn độc thân.

Đang miên man với ý nghĩ vẩn vơ bỗng có tiếng gọi:

- Ngọc Bội! Ngọc Bội! Con làm gì ở ngoài đó?

Ngọc Bội quay lại:

- Dạ thưa mẹ, con vào ngay.

Ngọc Bội vội vàng chạy vào bên giường mẹ nắm lấy hai bàn tay mẹ vỗ về:

- Có phải mẹ định vào nhà cầu không, con giúp mẹ nhé.

- Mẹ chưa cần đâu. Con ngồi đây với mẹ là đủ lắm rồi. Bỗng dưng mẹ cảm thấy cô đơn quá và mẹ có cảm tưởng như có ai đứng ngoài khung cửa sổ nhìn mẹ.

Mỗi lần nghe mẹ nói thế, Ngọc Bội cảm thấy đau nhói trong tim. Và Ngọc Bội càng ngày càng bất lực trước bệnh tình nguy ngập của mẹ. Ngọc Bội nhìn xuyên qua lớp kính sương mù, mưa giăng phủ khắp nơi như màn lưới u ám buồn bã. Cánh cửa phía nhà sau trông ra vườn, vài cụm hoa cúc dại đang ủ rũ dưới làn nước mưa vắng lặng.

- Con đâu có thấy gì đâu mẹ, có lẽ mẹ đang nằm mơ đó chăng?

- Mẹ nói thật mà, mẹ đang thức làm sao mơ được. Suốt đêm qua mẹ đâu có ngủ được tí nào, cứ liên miên nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác. Nhất là mẹ cứ nghĩ đến khuôn mặt người đàn ông có bộ râu thật ghê tởm.

- Người đàn ông có bộ râu…

Ngọc Bội cố moi lục trong trí tưởng để nhớ lại từng khuôn mặt đàn ông ra vào ngôi nhà này. Chẳng lẽ là Bác sĩ Dương, đã giải phẫu cho Bội Trung? Chắc đúng rồi. Chẳng may đứa em bất hạnh sau lần giải phẫu đó, nên mẹ bị ám ảnh thái quá về tâm lý chăng?

- Đâu có ai ngoài cửa nhìn mẹ, đó chỉ là ảo giác.

Bỗng mẹ Ngọc Bội hất tay nàng có vẻ hờn giận:

- Cả con cũng nói dối mẹ. Con muốn mẹ trở lại nhà thương đầy những người khùng điên nói dối với mẹ. Thôi mẹ không cần nữa, con đi ra đi.

Tiếng của mẹ hét lớn làm cho Ngọc Bội càng thêm đau đớn và thương mẹ đến chảy nước mắt.

Trong thời gian gần đây, Ngọc Bội đã thầm trách nhân loại đã tốn biết bao nhiêu tiền để khám phá ra những hành tinh ngoài quả đất, trong khi con người đang quằn quại đau khổ vì những căn bệnh trầm kha chẳng thể nào giúp ích được, thật vô lý. Tại sao, với những con số tài chánh khổng lồ đó không dồn nỗ lực vào chuyện truy tầm chữa trị cho con người đang hiện hữu trên mặt đất này.

Tiếng thét của mẹ quá lớn đã làm cho ông Vĩnh Tuấn vội vàng bước vào:

- Cái gì đấy em?

Ngọc Bội bước đến gần cha bảo:

- Cha, mẹ đang giận con đấy!

Rồi ngả đầu vào ngực cha khóc nức nở như đứa trẻ.

- Sao vậy con, có chuyện gì mà mẹ hét lớn quá vậy?

- ...

Ông Vĩnh Tuấn vuốt tóc đứa con gái thân yêu vỗ về:

- Con nín đi, chúng ta chỉ nên cầu nguyện chứ đừng buồn phiền mãi, khóc hoài cũng chả đem lại lợi ích gì. Tất cả chỉ là số mệnh.

Ông khẽ đẩy cửa bước vào ngồi bên giường vợ an ủi:

- Em an tâm ngủ đi, có anh ở bên cạnh không ai dám đến quấy phá em nữa đâu.

Đôi mắt bà Thùy Trâm ngước lên nhìn chồng thoáng giây rồi lại nhắm nghiền lại, có vẻ an tâm. Nhìn vợ chỉ còn da bọc xương nằm rũ rượi, ông xót xa trong lòng. Đợi cho vợ thiếp hẳn đi ông Tuấn mới ngồi sát gần Ngọc Bội hỏi khẽ:

- Hình như con đang muốn tìm thêm việc làm?

- Vì thấy cha khổ quá con muốn san sẻ chút đỉnh nên con đang nhờ người quen giới thiệu dạy kèm đứa con gái của Luật sư Thanh Phước cũng ở trong thành phố này. Con cũng được ông Hiệu trưởng cho biết sáng nay là ông Luật sư đồng ý và thứ sáu tuần này con sẽ đến gặp ông ta và cả con gái của ông nữa để xem thế nào về lương hướng và đối tượng có ngoan ngoãn không, nếu cứng đầu quá chắc con sẽ rút lui ngay.

- À thì ra con cũng chưa biết về đứa bé mà con sắp dạy kèm.

- Thưa cha, hình như khoảng mười chín tuổi thì phải, vừa mới thi rớt đại học nên ông Luật sư cần người đến dạy kèm.

- Mười chín tuổi. Như thế thì đâu có lớn hơn con bao nhiêu?

- Con lớn nhiều chứ ba. Con đã hai mươi bảy rồi cơ mà, có còn nhỏ bé gì đâu.

Ông Tuấn quay sang nhìn con thở dài:

- Ờ nhỉ! Mới đó mà đã hai mươi năm trôi qua, nhanh quá. Cha cứ tưởng con còn bé bỏng như ngày nào.

Cả hai cha con đều cười, nhưng nụ cười đều đượm vẻ héo hắt thoáng buồn trên môi. Ông Tuấn định tìm lời an ủi cho cảnh cô đơn của con gái thì bỗng có tiếng ú ớ của bà Trâm:

- Con vào đây với mẹ, Bội Trung. Sao con cứ bỏ mẹ đi đâu hoài thế. Con đừng thơ thẩn ở vườn hoa, con có biết trời đang mưa và lạnh lắm không?

- Bội Trung đã mất gần sáu năm rồi, nó đã chết trên bàn mổ của Bác sĩ Dương đó mà, tội nghiệp, lúc nó vừa mười bảy tuổi.

- Ông là ai, tại sao ông vào đây nói tầm bậy như thế. Con tôi đang sống với tôi cơ mà. Bội Trung vào đây với mẹ đi nào. Con đừng có sợ, mẹ đây mà, vào đây con.

Rồi bà khóc thút thít như đứa trẻ thơ, đã bao nhiêu năm rồi cảnh tượng đau buồn cứ liên tục xảy ra trong ngôi nhà này, làm cho mọi người đều sầu thảm lây. Mỗi lần mẹ động kinh la hét như thế là mỗi lần Ngọc Bội cảm thấy kinh hãi, đã gần sáu năm chịu đựng như một sự tra tấn cùng khổ cả tinh thần lẫn vật chất. Ngọc Bội thương mẹ quá nhưng không biết phải làm sao bây giờ. Ông Tuấn cầm lấy bàn tay khẳng khiu của vợ:

- Thùy Trâm, em đừng nói nhảm nữa. Dù sao thì nó cũng ra đi từ lâu rồi, có phiền muộn cũng bằng thừa. Em hãy cố gắng giữ gìn sức khỏe.

Ngọc Bội không muốn nhìn cảnh tượng đó nên lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Ngồi trước chiếc bàn quen thuộc nhìn tập bài làm của học sinh chưa chấm mà ngao ngán. Bỗng mắt nàng bắt gặp tấm thiệp cưới màu đỏ của bạn, lòng Ngọc Bội chùng xuống bâng khuâng.

- Biết bao giờ mình mới phân phát những tấm thiệp như thế này. Bên trời xa ấy không biết anh ấy có còn nhớ đến tôi. Hai mươi bảy tuổi còn thời gian nào để mà chờ đợi?

Bỗng như có hai giọt nước mắt lăn dài trên đôi má.

Bên ngoài cửa kính cơn mưa đã làm nhòe những cảnh vật. Những giọt mưa rơi tí tách càng làm cho tâm hồn Ngọc Bội tan nát hơn bao giờ. Nàng gục đầu trên hai cánh tay, mắt nhắm lại cố giữ đừng cho những giọt lệ tuôn trào. Nàng chìm dần trong sầu não, trong tiếng gió hú từng cơn ở ngoài vườn. Cơn mưa mỗi lúc như đổ lớn hơn đánh thức những kỷ niệm êm đềm của một thời nhung nhớ...


--------------------
-------------
Go to the top of the page
 
+Quote Post
 
Start new topic
Replies
PhuDung
post Jul 29 2016, 05:58 PM
Post #2


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 2,169
Joined: 17-December 08
Member No.: 1,269
Country




CHƯƠNG NĂM


Tiếng hét của bà Thùy Trâm làm cho Ngọc Bội giật mình thức giấc. Nàng vội vàng khoác áo choàng chạy sang phòng mẹ.

- Con trai của mẹ đến đón mẹ đó phải không? Con đến trễ quá thế, con có biết mẹ chờ con đến sốt cả ruột? Con hãy ngồi xuống bên mẹ. Lần này nhất định mẹ không để cho con đi biệt nữa đâu.

- Mẹ ơi! Hãy tỉnh lại đi, con là Ngọc Bội đây mà.

Bà Thùy Trâm đưa đôi mắt đục ngầu ngơ ngác nhìn quanh quất trong phòng như có ý tìm bóng hình quen thuộc. Bỗng bà nhìn sững Ngọc Bội nói:

- Mày là ai lại vào trong phòng, mày là ai?

Ngọc Bội đỡ mẹ nằm xuống:

- Con là Ngọc Bội đây mà. Mẹ nằm nghỉ cho khỏe, đừng nói năng lảm nhảm nữa nhé.

- Có phải mày là Ngọc Bội phải không? Tao biết mày thù ghét em mày, mày đã đuổi nó đi rồi phải không? Nó thông minh, học giỏi nên tao thương nó, vì thế mà mày đâm ra ganh tỵ thù nó chứ gì?

- Không bao giờ con ghét em con. Mẹ đừng nói như thế nữa. Con van mẹ, mẹ hãy nằm yên đi mẹ. Người chết thì cũng đã chết mấy năm rồi, mẹ cứ mơ tưởng đến hoài làm cho sức khỏe của mẹ càng ngày càng thêm suy sụp.

Ngọc Bội cầm đôi tay chỉ còn da bọc xương, khô đét như cành củi khô, rưng rưng nước mắt thương mẹ vô cùng.

- Mày nói mày thương nó, nhưng mày nhốt nó, đuổi nó đi khỏi nhà này, mày ác độc không cho nó gặp tao.

Bà Thùy Trâm hét lớn làm cho cha của Ngọc Bội vội chạy sang.

- Chuyện gì thế? Bà lại gọi tên Bội Trung nữa rồi. Tôi đã nói bao nhiêu lần với bà là nó đã chết rồi cơ mà.

- Nó đã chết rồi? Bội Trung đã chết thật rồi? Tại sao con lại bỏ mẹ ra đi? Đúng rồi, chúng mày đã có âm mưu giết nó rồi bỏ xác trên sông, chính chúng mày đã giết nó, giết con tao.

Bà Thùy Trâm lại mê sảng nói hốt hoảng như thế đến mười lăm phút mệt lả mới chịu nằm im, nhắm nghiền đôi mắt lại.

Qua cơn mệt, bà Thùy Trâm lại hét la om sòm:

- Tại sao các người lại tàn nhẫn đến như thế, nhất định các người có âm mưu giết chết con tao.

Lần này ông Vĩnh Tuấn lấy tay chận lại trên miệng bà Thùy Trâm vì không muốn hàng xóm nghe rồi hiểu lầm. Giọng nói của bà tắt nghẽn trong cổ họng trông thật tội nghiệp.

- Đừng có la hét nữa. Đến lúc em phải nghe anh nói đây. Bội Trung nó chết vì ung thư xương đã mấy năm rồi. Bệnh viện và các Bác sĩ đã cố cứu chữa nó bằng mọi cách, nhưng cũng đành bó tay trước định mệnh đau thương của nó. Đã sinh ra là con người, chúng ta ai cũng phải chấp nhận tử sinh thường tình như một định luật bất di bất dịch, thôi em đừng nghĩ đến nữa.

Bà Thùy Trâm lắc đầu đẩy chồng ra và cứ hét lớn:

- Chính con Ngọc Bội đã thù ghét, đã nguyền rủa em nó vì đố kỵ và ganh ghét, tôi biết quá mà. Tại vì tôi thương Bội Trung nên nó mới ganh tỵ như thế, tôi hiểu điều tôi làm sai trái với nó nên nó độc ác giết em nó.

- Đừng vu oan cho con, em không nên nói như thế. Chúng ta đã mất đứa con trai, bây giờ em còn muốn mất luôn đứa con gái thân yêu này nữa sao? Bộ em điên rồi hả?

Nghe cha nói những lời chân thành như thế đã làm cho Ngọc Bội vô cùng xúc động không cầm được nước mắt. Vì từ lâu, có bao giờ cha nàng nói những điều yêu thương đó với con đâu. Lúc nào ông cũng lạnh lùng nghiêm khắc như có một, khoảng cách xa vời vợi. Bỗng dưng ông thắp lên chút lửa ấm giữa tình cha con làm cho Ngọc Bội sung sướng. Cha không nói nhưng trong ánh mắt nhìn Ngọc Bội cảm nhận cả một bầu trời êm ái đầy tình thương dành cho con. Ngọc Bội khóc một cách thoải mái.

Ông Vĩnh Tuấn thấy vợ vẫn la lớn tiếng nên một lần nữa vội lấy tay che miệng bà Thùy Trâm như thể giảm bớt âm thanh, nhưng bà Thùy Trâm lại thừa cơ hội cắn chặt lấy bàn tay của ông Vĩnh Tuấn, thấy vậy Ngọc Bội xông tới cố gắng gỡ cánh tay của cha ra khỏi miệng bà Thùy Trâm.

Trong giây phút bất ngờ, bà nhìn sững vào mắt Ngọc Bội rồi tát mạnh vào mặt Ngọc Bội làm cho nàng lảo đảo ngã xuống sàn nhà làm rơi vỡ theo những ly tách trên bàn. Mảnh vỡ của ly làm rách cổ tay Ngọc Bội phun máu đỏ cả bàn tay. Ngọc Bội cảm thấy choáng váng trong tiếng hét của cha:

- Ngọc Bội! Ngọc Bội! Con có sao không? Tại sao em lại đánh con tàn nhẫn đến như thế?

Vừa nói ông Vĩnh Tuấn vừa cúi xuống đỡ Ngọc Bội.

Mặc dù đau buốt đến tim, nhưng Ngọc Bội cố che dấu để cha an lòng.

- Không có gì đâu cha, chỉ một vết thương nhỏ không đáng kể.

Như sợ cha khám phá ra vết thương đang chảy máu nên Ngọc Bội vội vàng vơ lấy áo ngủ đắp lên và cố mỉm cười nhìn cha đang có vẻ hốt hoảng lo cho vết thương của mình.

Nghe tiếng rơi vỡ của thủy tinh và thoáng nhìn thấy máu trên cánh tay của Ngọc Bội, bà Thùy Trâm tỉnh lại đôi chút. Bà ngồi bật dậy nhìn ông Vĩnh Tuấn, rồi quay nhìn Ngọc Bội:

- Ngọc Bội! Con làm sao để cho đổ máu thế?

Ngọc bội vỗ về trấn an mẹ:

- Không có gì đâu mẹ. Mẹ cố gắng nghỉ cho khỏe đi. Để con đi nấu cho mẹ tí cháo nhé.

- Em nằm một lát nghỉ cho khỏe đi nhé. Anh đi giúp cho Ngọc Bội để nó chuẩn bị đi dạy.

- Cám ơn cha, con còn hơn một tiếng nữa, hôm nay đến tám giờ con mới có lớp.

- Nhưng con phải đón xe buýt nữa.

- Không trễ đâu cha à.

Ông Vĩnh Tuấn bước lại gần con, âu yếm vuốt tóc và nói nhỏ:

- Con tôi vất vả quá, chắc cha thể nào cũng kiếm người phụ giúp cho con.

Chưa bao giờ Ngọc Bội cảm thấy sung sướng như thế, vì từ lâu có khi nào ông Vĩnh Tuấn tỏ ra những cử chỉ dịu dàng để thương yêu con cái đâu. Ông bao giờ cũng có vẻ xa cách, thờ ơ và lạnh lùng.

Sau khi băng lại vết thương để cầm máu, Ngọc Bội lấy gạo vo nấu cháo cho mẹ, xong trang điểm qua loa vội vã chào cha để kịp cho chuyến xe buýt độc nhất chạy qua ngõ nhà nàng mỗi buổi sáng.

Nàng nghĩ với số lương dạy kèm, có thể tháng sau sẽ dư chút đỉnh, lúc đó mới dám nhờ người giúp việc ở nhà.

Vừa bước ra khỏi nhà, Ngọc Bội liền bị chói mắt bởi những tia nắng mặt trời rực rỡ trên cao. Ngọc Bội vừa bước chậm rãi vừa sửa lại mấy cuốn sách trên tay và lần đến trạm xe buýt. Bỗng dưng Ngọc Bội cảm thấy hơi choáng váng, toàn thân mệt mỏi một cách kỳ lạ. Trong trạng thái chao đảo gần như hoa mắt, Ngọc Bội còn nhìn thấy có chiếc xe gắn máy phóng nhanh vào người nàng. Trí óc thì bảo phải tránh, nhưng thể xác không di chuyển theo kịp nên Ngọc Bội đành đứng chịu trận. Thôi rồi! Đúng là một ngày toàn đem đến cho nàng những chuyện bất hạnh! Bỗng có tiếng két phanh thật nhanh, chiếc xe gắn máy dừng lại sát bên chân nàng và tiếp theo là giọng cười quen thuộc.

- Làm gì mà tái mặt đến như thế hả?

Ngọc Bội cố lùi lại vài bước và nhìn kỹ vào mặt người thanh niên.

- Ồ! Quốc Vinh!

Ngọc Bội tự hỏi mấy hôm nay sao anh chàng này cứ tìm cách gặp nàng, lạ quá. Không biết có chuyện gì rắc rối xảy ra nữa đây.

- Quốc Vinh làm cho tôi hoảng hồn, cứ tưởng mình bị tông xe rồi chứ.

- Xin lỗi, tôi thử chơi tí thôi mà.

Quốc Vinh nhìn thẳng vào đôi mắt đang bị chói chang vì ánh mặt trời của Ngọc Bội, vừa cười vừa nói tiếp:

- Xin lỗi nhé! Xin lỗi nhé!

Nụ cười của Quốc Vinh rất hồn nhiên:

- Bộ Ngọc Bội không tin tài lái xe của tôi sao? Hơn nữa tôi làm sao để cho xe đụng vào Ngọc Bội được chứ! Đúng là ngây thơ quá. Nếu đứng ở đây đón xe chắc chắn Ngọc Bội sẽ bị trễ xe đấy nhé! Hay là... lên xe để Vinh chở đến trường giúp cho được không?

Ngọc Bội cảm thấy có cái gì không ổn trong ý nghĩ của anh chàng hay thay đổi như thời tiết này nên bối rối bước nhanh tới trạm xe buýt như để tránh đối phương càng nhanh càng tốt.

Quốc Vinh không chịu thua cuộc, cố rà xe sát vào người Ngọc Bội và nắm lấy cánh tay của Ngọc bội năn nỉ:

- Ngồi lên đây tôi chở đến trường, nếu đợi xe buýt ít nhất cũng cả tiếng đồng hồ nữa chưa chắc có chuyến xe đến.

- Úi dà, đau quá!

Không ngờ anh chàng Quốc Vinh nắm đúng vào chỗ vết thương trên cánh tay làm cho Ngọc Bội cảm thấy đau buốt nên kêu lên đau quá. Quốc Vinh cũng hốt hoảng:

- Ngọc Bội làm sao thế?

Và buông ngay cánh tay Ngọc Bội ra trong vẻ mặt kinh hoàng vì anh đã nhìn thấy vết máu loang ra ngoài lớp áo trắng.

Quốc Vinh vội vàng dựng xe vào gốc cây gần đó chạy lại đỡ lấy cánh tay đang rỉ máu của Ngọc Bội:

- Quốc Vinh, kêu taxi, tôi sắp ngất xỉu rồi.

Chàng không thể chậm trễ nên vẫy tay gọi taxi ngay.

Vừa đưa Ngọc Bội lên xe, Quốc Vinh đã ra lệnh:

- Ông vui lòng chở gấp đến bệnh viện.

- Không được, tôi còn phải đến lớp.

- Đến lớp làm gì nữa, Ngọc Bội không thấy mình đang ở trong tình trạng cần cấp cứu sao?

Quốc Vinh đặt Ngọc Bội nằm ngả đầu lên băng ghế, tay nâng nhẹ cánh tay của Ngọc Bội cho máu khỏi rỉ ra trên làn áo khoác ngoài. Ngọc Bội cảm thấy tứ chi rã rời như không còn sức. Tuy nhiên Ngọc Bội vẫn thều thào:

- Chiếc xe của Quốc Vinh chưa khóa, coi chừng mất đấy.

- Tôi đâu còn cần nghĩ đến, chỉ mong đưa Ngọc Bội đến nhà thương càng sớm càng tốt.

Thế rồi trong ý nghĩ, Ngọc Bội tự trách mình tại sao phải làm phiền Quốc Vinh nhiều quá như vậy, trong khi anh có rất nhiều việc quan trọng phải làm, thời gian đối với anh ta như vàng bạc cơ mà.

Ngọc Bội cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh và nói nhỏ đủ cho Quốc Vinh nghe:

- Quốc Vinh, tôi có lỗi với cậu quá, đã làm cho cậu mất nhiều thì giờ vô lý quá phải không? Vết thương tôi không có gì quan trọng mà phải đưa đến bệnh viện, cậu hãy bảo taxi cho tôi xuống ở cổng trường là đủ rồi. Cám ơn nhiều lắm.

- Ngọc Bội nằm im đi, chỉ còn vài ba phút nữa xe sẽ đưa đến bệnh viện để xem vết thương tại sao rỉ máu nhiều đến thế. Nhưng tôi không hiểu tại sao Ngọc Bội lại bị thương nặng như thế mà không đến bệnh viện ngay?

- Tôi bị té ở nhà và tự băng bó vết thương, nghĩ là không có gì trầm trọng lắm.

Ngọc Bội cố gắng trả lời Quốc Vinh nhưng sự cố gắng có giới hạn, cơn choáng váng trầm trọng hơn làm cho cô không cách nào chịu được nữa nên ngả người ra phía sau nhắm mắt lại. Vừa lúc xe dừng lại trước cửa bệnh viện chính của thành phố. Khi bước vào phòng khám bệnh đối diện với Bác sĩ, lúc đó Ngọc Bội mới chợt nhớ ra là không mang bóp theo.

- Tôi quên không mang tiền theo, hay là để dịp khác.

- Cô đừng lo, có tôi đây mà.

Quốc Vinh trấn an Ngọc Bội ngay để Bác sĩ có thể bắt đầu chăm sóc vết thương cho cô ta.

Vừa mở lớp băng bằng vải do Ngọc Bội băng vội vàng khi máu rỉ ra nhiều quá, Bác sĩ lắc đầu:

- Chà! Vết thương sâu quá, sao cô đến trễ quá vậy. Hèn gì cô đau nhức là phải, mấy mảnh thủy tinh li ti vẫn còn nằm trong vết thương, nhưng cô hãy an tâm, tôi sẽ lấy ra ngay.

Quay sang Quốc Vinh ông nói:

- Cậu có thể vui lòng ra ngoài một lúc nhé! Cám ơn, có lẽ phải mất nửa tiếng nữa, vì chúng tôi còn phải may vết thương, nhưng tôi cũng xin thành thật chia buồn cùng cậu. Cánh tay cô ấy xinh đẹp như thế mà phải mang sẹo thật tội quá.

Quốc Vinh lặng lẽ đẩy nhẹ cánh cửa bước ra ngoài phòng đợi, trong lòng bùi ngùi thương cho Ngọc Bội. Chàng thường được chị kể lại hoàn cảnh Ngọc Bội thật bi thương, học giỏi, duyên dáng nhất lớp, mà luôn gặp nhiều chuyện không may và không biết định mệnh sẽ đi về đâu. Một người con gái tài sắc vẹn toàn mà gặp toàn những chuyện sầu khổ. Bỗng dưng Quốc Vinh cảm thấy có một thứ tình cảm khác thường len lén xâm lấn trái tim chàng. Không phải thứ tình cảm đơn thuần của người em đối với những cô bạn của chị thường lui tới, mà hình như từ tình thương đã thực sự biến cải.

Nhìn đồng hồ đã gần trưa, như thế chắc chắn không thể nào đến kịp văn phòng sáng hôm nay, nên Quốc Vinh gọi điện thoại xin ông Giám đốc cho mình nghỉ vì có chút việc cần ở nhà.

Trong khi Quốc Vinh còn lan man nghĩ đến chuyện tình cảm của Ngọc Bội thì Bác sĩ xuất hiện:

- Như thế đã tạm xong, nhưng nhớ mai đưa cô ấy đến thay băng và phải thay băng mỗi ngày, tôi nghĩ khoảng hai tuần có thể tháo chỉ. Thuốc này uống một lần hai viên, ngày hai lần, trong hai tuần lễ, nhớ nhé. Nếu tối cảm thấy sốt dữ, nhớ gọi số điện thoại này cho tôi ngay.

Vừa nói Bác sĩ vừa đưa cho Quốc Vinh tấm danh thiếp của ông. Quay sang Ngọc Bội, Bác sĩ căn dặn:

- Về phần cô nhớ đừng để nước thấm vào vết thương sẽ lâu lành và có thể bị nhiễm trùng. An tâm, chỉ một tuần lễ là lành hẳn. Chúc cô may mắn.

Vừa bước ra khỏi phòng mạch của Bác sĩ, Quốc Vinh đã nói cho Ngọc Bội biết về chuyện đã báo cho ông Hiệu trưởng về trường hợp đặc biệt của Ngọc Bội không thể đến trường sáng nay.

- Có lẽ ra máu nhiều nên Ngọc Bội có vẻ xanh xáo lắm, hay là chúng ta kiếm gì ăn, sau đó tôi sẽ đưa Ngọc Bội về nhà nhé.

- Tôi cũng đang nghĩ vậy, vì về nhà ngay cha tôi sẽ lo khi biết tôi bị thương phải đưa vào bệnh viện.

- Chúng ta đến quán Thạch Thảo, rất thích hợp cho một không khí yên lặng vừa trang nhã, các món ăn lại hợp khẩu vị.

Đúng như sự giới thiệu của Quốc Vinh, quán Thạch Thảo thật xinh xắn và thơ mộng. Trên tường trang trí bằng những bức tranh nổi tiếng của các họa sĩ Trung Hoa. Trên bàn có mặt gương, trên lớp vải màu hồng phấn, lọ hoa thủy tinh với cành hoa hồng lãng mạn. Một không khí thanh lịch, sang trọng chưa bao giờ Ngọc Bội có cơ hội bước vào đây, duy chỉ có một lần ở quán cà phê khác, Ngọc Bội còn nhớ anh chàng Duy Lân đã nắm chặt lấy bàn ta nàng tỏ bày tha thiết những lời thề non hẹn biện: - Em hãy cố gắng chờ đợi, chỉ trong hai năm ngắn ngủi thôi là anh sẽ trở về. Tất cả tình yêu nồng thắm này anh sẽ dành cho em. Em cũng nên hiểu, trong thời gian ở xứ lạ quê người thiếu vắng em chắc anh cũng buồn ghê lắm.

Bỗng dưng Ngọc Bội thở dài như muốn khóc. Không chỉ hai năm mà đã bốn năm, anh như cánh chim trời biền biệt vào cõi trời phiêu lãng. Một mình Ngọc Bội mỗi ngày mỗi khô héo ở phương trời này chờ đợi mòn mỏi khổ đau. Anh đã phỉnh phờ lừa dối em, anh đã có đời sống hạnh phúc khác, tại sao anh không nói thật với em một lần. Những lời thề non hẹn biển đã tan như mây khói. Tại sao và tại sao anh đối với em tàn nhẫn kiệt cùng đến như thế nhỉ! Tình yêu, có phải chỉ là những lời trau chuốt mật ngọt đầu môi trót lưỡi để lường gạt em? Tình yêu, có phải là nỗi đắng cay não nề bi lụy xô ngã em vào vực thẳm sầu bi? Tình yêu, có phải là nọc độc của loài rắn hóa người?

Không! Không bao giờ em đủ can đảm để nghe bất cứ ai nói với em về tình yêu. Ngôn ngữ tình yêu trên thế gian này đối với em không còn nghĩa lý gì nữa. Đã chết, đã mất, đã tan như sóng biển đập vào ghềnh đá hoang vu. Tự dưng hai giòng nước mắt lăn trên đôi má xanh xao của Ngọc Bội. Nàng có cảm tưởng như hồn bay bổng chao đảo trên mây không biết buồn vui là gì nữa. Ly cà phê đã nguội từ lâu. Trong một phút giây vô thức, Ngọc Bội có cảm tưởng như đang rơi chìm vào khoảng không gian tịch lặng, bỗng dưng có hơi gió phát ra từ chàng thanh niên đang ngồi bên cạnh nàng, đang nắm lấy cánh tay bị thương, và với giọng nói trầm buồn.

- Ngọc Bội có còn đau lắm không? Hãy uống thuốc vào đi, sẽ thấy bớt đau hơn nhiều.

Ngọc Bội bỗng giật mình vì nàng có cảm giác như hơi thở của Quốc Vinh gần sát bên má nàng. Ngọc Bội mở to đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Quốc Vinh như trách móc vì Quốc Vinh kéo ghế ngồi sát bên nàng. Quốc Vinh như đang ngây dại nhìn đắm đuối vào đôi mắt vốn đã lãng mạn của Ngọc Bội. Ngọc Bội chợt nhớ ra đã lâu lắm chưa có người nhìn nàng với đôi mắt bốc lửa đó, đúng là ánh mắt của anh chàng Duy Lân khi lúc mới gặp Ngọc Bội lần đầu. Những đôi mắt như muốn nuốt chửng người ta. Ngọc Bội cảm thấy lúng túng, hồi hộp và nhẹ nhàng gỡ tay ra khỏi hai bàn tay ấp ủ trìu mến của Quốc Vinh.

- Cám ơn Quốc Vinh nhiều lắm, nếu không có cậu chắc tôi bị xỉu trên chuyến xe buýt đến trường, hiện tôi không còn thấy đau đớn gì nữa, cậu hãy an tâm.

Mặc dù Ngọc Bội cố rút cánh tay ra khỏi đôi tay Quốc Vinh nhưng cố gắng mãi cũng không được. Trong khi Quốc Vinh giọng nói có vẻ mất tự nhiên hơn:

- Không được, Ngọc Bội còn đau lắm, tôi biết. Tại sao lúc nào Ngọc Bội cũng cố tìm cách lẩn trốn tôi như thế? Bộ tôi không đủ tư cách để chăm sóc Ngọc Bội hay sao?

Ngọc Bội càng lúng túng hơn khi nghe Quốc Vinh nói như thế cũng như thái độ có vẻ khác thường. Chuyện gì sắp xảy ra nữa đây? Đầu óc Ngọc Bội nóng ran như muốn vỡ tung. Không còn muốn suy nghĩ điều gì, không muốn phân tích điều gì nữa. Nàng đang đau đớn từ thể xác đến tinh thần.

- Quốc Vinh, chắc cậu đang mê sảng? Cậu hãy tỉnh táo lại đi. Cậu còn trẻ, không nên buông thả tình cảm một cách phiêu lưu như thế. Lúc nào tôi cũng xem cậu như một người em, vì tôi là bạn của chị cậu cơ mà.

Giọng nói của Quốc Vinh có vẻ tha thiết nồng nàn hơn:

- Khoảng cách thời gian chỉ có vài ba năm thì đâu có đáng kể, miễn là chúng ta tạo nên hạnh phúc lâu dài, đó mới là điều quan trọng. Từ lâu tôi vẫn theo dõi và vẫn thích tính tình của Ngọc Bội, chẳng lẽ Ngọc Bội không hiểu được thiện chí của tôi? Tôi đã tự hứa với lòng mình sẽ mãi mãi nuôi dưỡng tình cảm đẹp đẽ giữa chúng ta.

- Đừng, đừng Quốc Vinh, đừng nói nữa.

Ngọc Bội rút tay ra khỏi hai bàn tay ấp ủ của Quốc Vinh, ngồi rút người sâu vào lòng ghế như sợ sệt sự tấn công bất ngờ của Quốc Vinh.

- Tôi đã nói là cậu còn trẻ, chưa hiểu thế nào là tình yêu, là cuộc đời và bổn phận tương lai. Cậu hãy quên ý nghĩ ngông cuồng bốc đồng của giây phút này đi, vì một ngày nào đó khi cậu trưởng thành, cậu sẽ cảm nghiệm những gì cậu nói ngày hôm nay là điều sai sự thật và cậu sẽ ân hận suốt đời.

Quốc Vinh vô cùng đau khổ trước sự từ chối thẳng thừng, nhìn thẳng vào Ngọc Bội rồi từ từ nhắm mắt lại ngả người ra phía sau với nét mặt thật vọng não nề. Ngọc Bội cảm thấy ân hận vì đã làm cho Quốc Vinh tổn thương vì tuyệt vọng. Quốc Vinh bị chạm tự ái nặng nề. Như để tìm không khí thỏa hiệp để an ủi Quốc Vinh, Ngọc Bội đặt bàn tay mình lên bàn tay Quốc Vinh giải thích:

- Đến lúc tôi cần phải nói thẳng những ý nghĩ thực thà của tôi cho cậu hiểu. Cậu còn quá trẻ, tương lai huy hoàng đang chờ đợi cậu, tôi thì càng ngày càng già cỗi, quả thật không xứng đáng với tình cảm của cậu, chưa kể trong tương lai, nhịp điệu thời gian làm cho chúng ta càng xa nhau hơn, khi tuổi tác chênh lệch, lúc đó cậu hối hận thì chuyện đã rồi, cậu không còn cơ hội gặp gỡ những cô gái trẻ trung xinh đẹp và xứng đôi vừa lứa với cậu hơn.

Quốc Vinh có vẻ giận dữ:

- Thôi đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe.

Quốc Vinh hất tay của Ngọc Bội ra khỏi tay mình, đưa cả hai tay lồng mười ngón vào mái tóc, nũng nịu rất trẻ thơ và dễ thương. Nếu không còn chút lý trí để biết dừng lại đúng lúc thì chắc Ngọc Bội không cách nào không khỏi xiêu lòng trước tình cảm của Quốc Vinh.

- Tôi hiểu, Ngọc Bội bao giờ cũng xem tôi trẻ thơ như ngày nào. Trong khi ngoài xã hội, thực sự tôi đã trưởng thành với sự trọng nể của mọi người. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bị hất hủi tàn nhẫn như thế.

- Không phải như thế đâu. Lúc nào tôi cũng quý mến Quốc Vinh. Tôi đâu có hoàn toàn nghĩ như thế!

- Như thế có nghĩa Ngọc Bội đã xem tôi trưởng thành rồi chứ? Tôi đã hai mươi bốn tuổi rồi, chứ đâu còn con nít nữa phải không?

Vừa nói đôi mắt Quốc Vinh mơ màng nhìn Ngọc Bội như van lơn:

- Ngọc Bội hãy nói đi, khi anh chàng Duy Lân tỏ tình với Bội, anh ta bao nhiêu tuổi?

- Đừng, đừng bao giờ nhắc đến người đó nữa. Anh ta hoàn toàn đã chết trong tôi rồi. Chính vì chung tình lầm lỡ với Duy Lân mà tôi đâm ra suy nghĩ và nghi ngờ tất cả mọi lời nói ngọt ngào của đàn ông. Chắc cậu hiểu ý tôi rồi chứ? Chính tình yêu không đi đến đâu đã tàn nhẫn giết chết dần mòn thể xác lẫn tinh thần tôi. Tôi trở thành căm hận tất cả đàn ông.

Bỗng dưng Ngọc Bội cảm thấy choáng váng đau đầu nên bất giác nàng chuyển sang câu chuyện khác:

- Xin lỗi cậu, có lẽ vết thương làm cho tôi đau đầu quá, vậy thuốc giảm đau để đâu, vui lòng cậu cho tôi xin một viên.

Nghe Ngọc Bội kêu đau nên Quốc Vinh vội vã lục lạo tìm ngay thuốc đưa cho Ngọc Bội. Quốc Vinh nhìn khuôn mặt nhăn nhó, có thể cơn đau đã hành hạ Ngọc Bội nên anh chàng có vẻ hối hận vì cho rằng mình tỏ tình không đúng lúc, nhất là lại nhắc đến vết thương lòng đã rướm máu từ lâu, đúng lý mình không nên làm như thế. Đáng lẽ Quốc Vinh phải mở miệng để xin lỗi Ngọc Bội, nhưng không ngờ Ngọc Bội đã nói trước:

- Tôi thành thật xin lỗi Quốc Vinh. Bây giờ Quốc Vinh vui lòng cho tôi nghỉ một chút. Câu chuyện tình cảm giữa chúng mình, tôi xin hẹn hôm nào cảm thấy khỏe sẽ bàn tiếp với Quốc Vinh nhé. Đồng ý chứ?

Quốc Vinh cúi xuống có vẻ ân hận:

- Lỗi tại tôi. Tôi thành thật xin lỗi Ngọc Bội. Có lẽ tại tôi quá ích kỷ, quá nôn nóng trong tình cảm riêng tư ấp ủ từ lâu của mình nên đã vội vàng không phải lúc. Hơn nữa tôi cũng quá vụng về không biết chăm sóc chiều chuộng...

Quốc Vinh có vẻ lúng túng vụng về qua cử chỉ của mình, nhất là câu chuyện lỡ lầm vừa qua. Thực sự Ngọc Bội không đến nỗi quá đau như Quốc Vinh tưởng tượng, nhưng vì đối với Ngọc Bội câu chuyện vừa xảy ra bất ngờ nên không biết phải phản ứng như thế nào. Nếu mềm yếu chấp nhận thì hóa ra Ngọc Bội lại phiêu lưu trong tình cảm mới, rồi cũng sẽ khổ đau và vô vọng trước sự chênh lệch tuổi tác và tình cảm thân thiết với gia đình của Quốc Vinh, từ lâu vai vế vẫn là chị khi đến chơi và xem như người trong nhà, điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được. Còn thẳng thắn dứt khoát từ chối thì quả thực quá tàn nhẫn tội nghiệp cho tình yêu của một chàng trai mới lớn, nên thoáng trong phút giây, Ngọc Bội chợt thấy lòng mình chùng xuống giao động, nhưng nàng cố gắng giữ thái độ lạnh lùng, chính nàng đã tự dối với lòng mình.


--------------------
-------------
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Posts in this topic


Reply to this topicStart new topic
1 User(s) are reading this topic (1 Guests and 0 Anonymous Users)
0 Members:

 



Lo-Fi Version Time is now: 5th July 2024 - 05:27 PM