Welcome Guest ( Log In | Register )

> Những bài học trong chốn lao tù, Mục sư : Nguyễn Trung Tôn
NamQuoc
post Jun 14 2014, 09:29 AM
Post #1


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 5,513
Joined: 22-September 09
Member No.: 5,173
Age: 53
Country







Những bài học trong chốn lao tù (Phần 1)

Ra khỏi nhà tù Cộng sản được hơn một năm nay; bận rộn với cuộc sống gia đình nên tôi cũng không có thời gian để viết lại những câu chuyện mà tôi đã trải qua trong nhà tù. Hôm nay lưng tôi bị đau do bệnh thoái hóa đốt sống lại hành hạ. Nằm trên giường suy nghĩ về quá khứ, hiện tại và tương lai của bản thân gia đình và đất nước. Những ký ức chốn lao tù bỗng trở lại trong tôi. Tôi cố ngồi dạy ghi lại những sự kiện đáng nhớ của mình làm lưu niệm cho bản thân và những ai muốn tìm hiểu về một phần xã hội Việt Nam hiện tại ở chốn nhà giam.

Sáng ngày 15/1/2011, tôi bị Cơ quan cảnh sát điều tra công an huyện Nam Đàn và Cơ quan an ninh điều tra tỉnh Nghệ an bắt về công an huyện Nam Đàn với lý do không đăng ký tạm trú qua đêm. Khi về tới Công an huyện thì họ không hề đề cập gì tới việc tôi qua đêm mà không đăng ký tạm trú. Họ tiến hành lấy lời khai của tôi cho tới 21h đêm thì trao cho tôi một lệnh tạm giữ với thời hạn 3 ngày. Tôi ngơ ngác, không hiểu lý do gì mà tôi bị tạm giữ? Bởi lẽ qua một ngày Công an lấy lời khai của tôi, tôi đâu có gì để mà khai với họ, ngoài việc tôi vào Nghệ an để đón cháu Đức con chị Hồ Thị Bích Khương ra nhà tôi để đi học tiếp vì cháu về quê thăm bà nội vào dịp nghỉ học cuối kỳ. Tôi không làm gì vi phạm luật pháp tại Nghệ An. Tôi được một chiến sỹ Cảnh sát mang hàm trung sĩ, tên Hà dẫn vào buồng giam.

Tôi hỏi Hà: Công tắc điện buồng ở đâu? Lối đi vệ sinh chỗ nào?

Cậu ta mở cửa đẩy tôi vào trong và nói: Cứ vào sẽ biết.

Cánh cửa buồng giam đóng lại. Trời tối như mực, một mình một buồng giam và lúc đó đã khoảng 21h 30 nên các tù nhân ở các buồng khác đã phải đi ngủ. Tôi mò mẫm lấy tay để lần xem đâu là nơi nằm, nơi đi vệ sinh. Vì buồng giam không dược lắp điện, tôi phải sử dụng hết tất cả các giác quan của mình để biết chỗ năm là một bục xi măng cáo khoảng 50 cm. Hạ lưng xuống nền xi măng lạnh buốt lưng, với thời tiết gần tết nhiệt độ xuống khoảng 9 hay 10 độ c. Lạnh quá không chịu nỗi. Tôi đứng ra gần cửa hé mắt ra khe hở của cánh cửa sắt buồng giam và gọi lớn “Chú Hà ơi mang cho anh cái chăn để đắp chứ, lạnh thế này anh không chịu được”.

Một lát sau cậu Hà mang cho tôi một cái ruột chăn bông cũ. Cậu bảo tôi: “Anh đắp tạm cái này, nếu lạnh thì mai tôi đưa thêm”. Đêm đầu tiên ở tù tuy hơi lạnh, nhưng tôi vẫn ngủ rất ngon, bởi sau một ngày bị công an thay nhau xét hỏi. Sáng hôm sau là Chúa nhật nên vừa mới mờ sáng tôi đã tỉnh dậy và cầu nguyện, tôi hy vọng rằng hết 3 ngày tạm giữ thì công an sẽ phải thả mình ra. Rồi cứ thế thời gian trôi qua cũng thật nhanh. Chiều ngày 17/1 tức ngày thứ 2 trong tuần. Tôi thấy họ mở buồng giam và đưa tôi lên phòng lấy cung. Tại đây họ cho tôi xem những thứ mà họ đã thu giữ của gia đình tôi vào sáng ngày hôm đó. Gồm máy tính, băng đĩa, máy in và nhiều vật dung khác. Họ bắt đầu khai thác máy tính của tôi. In các bài viết của tôi có trong máy tính và yêu cầu tôi ký vào. Tôi đồng ý ký tên vào những bài viết đó vì đấy đúng là những bài tôi đã viết. Sau khi lấy ra hàng loạt bài viết và kiểm tra nội dung hơn 200 đĩa DVD, VCD thu giữ tại nhà tôi xong. Họ tiếp tục trao cho tôi một lệnh tạm giữ thứ 2 với thời hạn 3 ngày rồi tiếp tục đưa tôi trở lại buồng giam. Tôi không còn bỡ ngỡ như trước nữa vì đã “quen” với buồng giam này.

Thấm thoát thời gian trôi, chiều ngày 22/1 Cơ quan CSĐT huyện Nam Đàn dùng xe của cơ quan đưa tôi và chị Hồ Thị Bích Khương xuống Trại tạm giam Công an tỉnh Nghệ An. Lần đầu tiên trong đời tôi bị Công an dùng Còng số 8 còng tay lại. Tôi không biết rằng thế là tôi chuẩn bị tới một môi trường sống mới. Tới cổng trại giam Công an bắt chúng tôi ngồi đợi mãi cho tới khi một Trung tá an ninh điều tra tỉnh Nghệ An, tên là Văn, mang tới và đưa cho chúng tôi ký vào quyết định khởi tố của họ đối với chúng tôi. Tôi xem quyết định đó thì biết là mình bị khởi tố theo điều 88 của BLHS. Tôi vui vẻ ký vào mà không hề phản đối gì, còn chị Hồ Thị Bích Khương thì cương quyết không ký. Tuy nhiên dù ký hay không thì họ vẫn cứ giam. Trời sắp tối tôi được một đại úy quản giáo tên Nguyễn Văn Thành dẫn từ cổng trại vào nhà giam. Đi cùng với quản giáo này có thượng sĩ Vi Văn Sơn, cán bộ phụ trực trại. Tôi phải đi trước họ một mét họ đi sau và thúc giục đi nhanh lên.

Quãng đường từ cổng trại vào buồng giam không xa, nhưng cũng đủ để tôi vừa đi vừa ngắm quang cảnh xung quanh lúc hoang hôn với những cành cây trơ trụ lá vì tiết trời giá lạnh. Nhưng những cành cây đó đang lu lú nhữngbúp non để đón chờ mùa xuân sắp tới. Không gian đó làm cho tôi có thêm nghị lực và ấp ủ những tia hy vọng cho Việt Nam một ngày mai tươi sáng. Tiếng thượng úy Vi Văn Sơn cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: “Đi nhanh lên! Ông đá chết mẹ mày bây giờ” Thú thật lần đầu tiên tôi bị công an quát mắng như vậy. Tôi giật mình và bước nhanh hơn tới nhà giam A la. Quản giáo Nguyễn Văn Thành mở cửa buồng giam số 9 đưa tôi vào đó. Quản giáo dặn với vào: “Giao cho Toàn thằng này nhé! Chỉ dẫn cho nó!”

Cánh cửa buồng giam đóng lại, tôi bước vào buồng giam. Đập vào mắt tôi là 3 người tù đầu cắt trọc, họ nhìn tôi chăm chăm. Xác định họ ít tuổi hơn mình nên tôi cất tiếng “Chào các chú”.

Một người trong bọn họ hỏi tôi: “Mày chào ai vậy? Chưa bao giờ đi tù à?”

Tôi bảo: “Chưa! Tôi bị bắt lần đầu.”

Người này nói tiếp: Thằng Rùa lấy cho nó bộ quần áo cho nó thay đi. Thằng này mày đi tắm đi rồi thay quần áo lên đây tao nói chuyện.

Cảm giác có chuyện chẳng lành, tôi nói: “Thôi ạ trời lạnh lắm, để trưa mai ấm hơn tôi sẽ tắm”.

Người này nói tiếp: “lạnh cũng phải tắm, ở tù mà không tắm rửa sạch sẽ thì ghẻ lở không chịu được đâu”.

Biết không thể từ chối nên tôi đành phải tắm. Tôi cởi quần áo ra tắm, nhưng vẫn mặc quần lót như ở nhà. Cậu ta nói: “Cởi hết ra! Trong này toàn đàn ông cả phải cởi truồng mà tắm. Tắm xong quạt người cho khô mới mặc quần áo, nếu không sẽ bị hâm và lở loét đấy.”

Tôi nghe theo họ, cởi hết đồ và tắm. Nói thật là vừa lạnh vừa xấu hổ nên tôi tắm qua loa rồi mượn quần áo mặc vào.

Khóa học đầu tiên trong tù dành cho tôi bắt đầu khai giảng. Họ bảo tôi ngồi lên bục xi măng, gần phía hố vệ sinh rồi bắt đầu… Người có uy nhất trong buồng lên tiếng: “Mày tên gì? Quê ở đâu? Bị bắt tôi danh gì? Tại sao bị bắt? Công an nào bắt?”

Tôi lần lượt trả lới các cậu hỏi của người này. Cậu ta tiếp lời: “May phúc cho mày đấy. tao cũng quê ở Nam Đàn, nhà tao gần công an huyện đấy. Tao bị chúng nó bắt giam ở đó, tao treo cổ tự tử mà bị đứt dây nên không chết. Chúng sợ tao làm lần nữa nên chuyển gấp xuống đây. Thôi ít nhiều gì chúng ta cũng cùng là nạn nhân của công an Nam Đàn nên tao tha cho mày, không làm “thủ tục” nhập buồng, nhưng về “Lý thuyết” thì phải học.”

Cậu ta bắt đầu giới thiệu các thành viên trong buồng giam: “Tao giới thiệu để mày biết Tao tên là Trần Thế Toàn. Buồng trưởng buồng này. Bới vậy vào đây mọi thứ mày đều phải hỏi ý kiến tao mới được làm. Còn đây là thằng Lâu Vả Rùa nó là người Lào bị bắt về tôi buôn bán heroin, đã giam ở đây gần một năm. Nó có thể nhẹ thì bị tùtrung thân, nặng thì bị tử hình, còn đây là thằng Thò Gà Hùa người HMong ở Quế Phong cũng tội buôn bánheroin, nhẹ thì 20 năm, nặng thì trung thân. Buồng giam này là buồng giam đặc biệt dành cho những đối tượng trọng án, nên được lắp bóng điện và có “Mắt mèo” theo dõi.”

Toàn đưa tay chỉ về hướng Camera trên tường và nói tiếp: Vì có nó nên mọi hoạt động trong buồng đều bị theo dõi.

Toàn bảo tôi: Trong này có luật riêng là ba không ba có. Mày phải biết nghe chưa? Ba không là: Không nghe, không thấy, không biết. Cán bộ có hỏi gì chuyện trong buồng cũng phải trả lời trước sau như một. Tất cả phải bắt đầu từ chữ “Không”. Ba có là: Có mắt như mù, có tai như điếc, có mồn như câm. Như vậy không được nhìn việc của người khác, không nghe lén chuyện của người khác, không hớt lẻo chuyện của người khác với bất kỳ ai. Tóm lại không phải việc của mình thì không tò mò làm gì.

Nói xong Toàn hỏi lại tôi: Đã nhớ chưa?

Tôi trả lời: Nhớ rồi!

Toàn nhắc lại: Nhớ rồi mà còn vi phạm thì đừng trách đấy nhé.

Toàn nói: Ở trong này người ta không gọi nhau theo tuổi đời mà gọi nhau theo tuổi tù. Ai ở đây lâu hơn thì là bề trên, ai vào sau là bề dưới. Cán bộ quản giáo thì tù phải gọi họ bằng ông, tù nhân vào sau phải gọi tù nhân vào trước bằng anh. Đó là luật bất thành văn nhưng ai cũng phải tuân thủ.

Toàn cho tôi biết thêm: Để vào nhập buồng thì các tù nhân phải qua thủ tục Thông tai, Thông ngực, Cuốc chim. Nhưng phúc cho mày là mày không phải vào buồng “Vệ sinh” nên không phải nếm mùi, vào đây gặp tao, tao cho qua là phúc ba đời đấy.

Nghe Toàn nói tới đây, mặc dù chưa biết thông tai, thông ngực, cuốc chim là gì nhưng tôi thầm cảm ơn Chúa là mình đã thoát được những thủ tục này. Toàn tiếp tục dạy tôi một bài học nữa trước khi đi ngủ: Trong buồng giam không được đi đại tiện ban đêm. Sáng mai khi mở cửa buồng rồi thì mọi người thay phiên nhau để đi đại tiện, nên phải tập cho quen đi, đi tiểu thì tự do nhưng phải đi tiểu kiểu của phụ nữ để nước tiểu không văng ra ngoài làm hôi khai trong buồng.

Vậy là buổi học đầu tiên trong vòng 30 phút kết thúc, nhưng đối với tôi vô cùng giá trị và tôi ơn Chúa vô cùng vì được gặp Trần Thế Toàn, một người “thầy” nhiệt tình, tận tụy chu đáo đối với tôi. Lúc này Toàn nói: Thôi hôm nay chỉ nói tới đây thôi, mai sẽ tiếp tục. Tôi thấy Toàn bảo Hùa: “Bắt đầu đi em” Hùa lấy chiếc khăn tắm vắt lên dây mắc màn, cố ý che chiếc Camera lại, Toàn móc trong người ra một tở giấy báo và một nhúm thuốc lào cùng một cái bật lửa. Toàn cuốn thuốc như cái loa kèn dài, dùng bật lửa nhưng không có ga. Hùa lấy bông xé thật tơi đưa cho Toàn cả hai người lúi húi bật lửa.

Toàn hỏi tôi, Có hút thuốc không? Tôi nói, Tôi không hút. Toàn bảo phải tập đi, vào đây chỉ có điếu thuốc làm vui thôi, mà thuốc là hàng cấm đấy, nhưng vẫn có để dùng, không hút thuốc thì sao biết được giá trị của nó trong chốn lao tù. Tôi nói, trước đây tôi có hút, nhưng từ khi làm Mục sư tới giờ tôi đã bỏ. Toàn khuyến khích: Vào đây rồi thì cứ hút cho vui, ở đây thì sư với sải gì nữa, hút cho vui, sau về lại bỏ cũng được. Mà mày không hút là phụ lòng tốt của tao đấy. Mày thích tao đối xử tử tế với mày hay thích tao dùng “luật”? Thấy Toàn nói vậy tôi tặc lưỡi kéo một hơi. Đã lâu không hút thuốc, nay hút lại làm tôi say chóng cả mặt. Hút xong điếu thuốc chúng tôi bắt đầu vào giấc ngủ.

Một ngày trôi qua ở chốn lao tù cũng thật nhiều kỷ niệm. Tôi sẽ cố gắng viết tiệp những câu chuyện tiếp theo trong thời gian tới.

(Còn nữa)

Thanh Hóa, ngày 13/6/2014

Nguyễn Trung Tôn
ĐT: 0162.8387.716
Email: nguyentrungtonth@gmail.com

Nguyễn Trung Tôn


--------------------
Trăn trở
Go to the top of the page
 
+Quote Post
 
Start new topic
Replies
NamQuoc
post Aug 14 2014, 12:42 PM
Post #2


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Năng Động
Posts: 5,513
Joined: 22-September 09
Member No.: 5,173
Age: 53
Country







Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 13


"Không phải là chuyện nhỏ"

Đêm đầu tiên ở buồng 8 đã trôi qua, chúng tôi lại đón chào một ngày mới. Sau khi mở cửa là tới giờ buồng trưởng buồng vệ sinh đi chia mì tôm (mì tôm của các bị cáo, nhưng cán bộ quản lý, mỗi buổi sáng họ chỉ cho nhận 1 người 1 gói). Khi tới lượt buồng 8, chúng tôi nhận 5 người 5 gói. Cậu Ngọc Anh là vệ sinh trưởng yêu cầu chúng tôi bóc mì ra bát xong thì phải nộp vỏ và gói dầu trong mỳ ra cho cậu ta. Tôi thắc mắc tại sao lại phải nộp gói dầu cho cậu ta nên hỏi: Tại sao chú lại thu gói dầu của các anh? Ngọc Anh nói: Anh hỏi cán bộ ấy. Em chỉ làm theo lời cán bộ thôi, cán bộ nói là các anh lấy dầu để thắp đèn nên không cho các anh lấy. Tôi bảo vậy em lại gọi cán bộ Thành lại cho anh gặp. Ngọc Anh lại chỗ quản giáo Thành ngồi và nói gì đó, tôi nghe không rõ nhưng chỉ nghe Ngọc Anh lại nói với tôi rằng cán bộ không lại, em đã bảo rằng anh thắc mắc và muốn gắp nhưng ông ấy bảo là mặc kệ nó.

Chúng tôi nhận nước nóng pha mỳ tôm ăn xong, cậu Thái Bá Châu người Tân Kỳ đi rửa bát. Tôi đứng ra cửa buồng giam và gọi: Cán bộ Thành ơi, xin cho tôi gặp ông một chút. Quản giáo Thành đi lại và hỏi: Có việc gì đấy? Tôi nói: Việc đầu tiên là tôi không đồng ý với thái độ của cán bộ về việc làm ngơ không chịu lắng nghe ý kiến tôi muốn đề đạt. Thứ hai tôi muốn hỏi cán bộ, lý do vì sao các bị cáo của buồng vệ sinh đi thu hết dầu ăn trong gói mì của chúng tôi? Quản giáo Thành trả lời: Khi nãy anh muốn gặp nhưng tôi đang bận nên chưa gặp anh được. Việc vỏ bao mì tôm, gói dầu ăn tôi cho thu ra là bởi vì các anh để vỏ mỳ để đun nấu trong buồng, gói dầu thì các anh không nên ăn, vì kém chất lượng, nước pha mỳ lại không được nóng, nên các anh ăn vào sẽ đau bụng. Tôi nói lại: Báo cáo cán bộ, nếu là vì lý do mì tôm kém chất lượng và nước sôi không đảm bảo thì tôi đề nghị cán bộ có đề đạt với căn tin, nên thay loại mỳ đảm bảo chất lượng, nếu nước sôi không đảm bảo, mong ông có ý kiến với đội nhà bếp để họ đun sôi kỹ nước và đưa nước kịp thời khi còn nóng cho các bị can sử dụng. Chúng tôi ở tù, ăn uống đã rất thiếu thốn, nay có chút dầu ăn trong gói mỳ cũng bị thu đi không cho ăn thì còn gì để nói nữa? Chúng tôi đã phải mua mì tôm của căn tin giá đắt rồi mà lại phải ăn mì kém chất lượng sau đó còn bị thu cả dầu nữa là không được. Tôi đề nghị cán bộ cho tôi gặp Ban giám thị để trình bày.

Quản giáo Thành nghe xong, mặt đỏ bừng bừng bỏ đi, vừa đi ông vừa quát: Ngọc Anh đâu rồi? Kiểm tra sổ sách xem thằng Tôn còn bao nhiêu mì tôm đưa hết vào buồng cho nó. Ngọc Anh chạy ra lấy sổ kiểm tra lại, rồi báo cáo với quản giáo là tôi đã hết sạch mì trong kho. Cán bộ Thành nói lớn, không có mì nữa mà còn to miệng. Từ này trở đi các anh đi phát mỳ tôm nhớ mang theo kéo, các buồng để bát ra ngoài, các anh cắt mì, đổ ruột vào bát cho họ, ai ăn dầu thì cắt luôn đổ vào, không cho bất cứ ai đưa vỏ và dầu vào buồng. Trong lúc quản giáo đang bực bội với tôi thì trực trại Lê Tuấn Anh lại đưa lệnh vào trịch xuất tôi ra ngoài. Quản giáo Thành không thèm lại mở cửa buồng giam, mà đưa chìa khóa cho Ngọc Anh mở. Ngọc Anh vừa mở cửa vừa nói nhỏ: Cán bộ đang rất bực, buồng này coi chừng kiểu gì hôm nay cũng bị cắt thuốc lào.

Tôi bước ra khỏi buồng giam, đi theo trực trại ra cổng. Tới cổng trại thấy điều tra viên Phan Đình Huy tươi cười chào hỏi tôi thân thiện: Chào anh Tôn, anh khỏe chứ, chúng tôi có tin vui cho anh đây, lát nữa anh sẽ biết, làm xong thủ tục giao nhận bị can, Huy còng tay tôi vào xe máy và chở đi. Vào tới Cơ quan an ninh điều tra, Huy mở còng và dẫn tôi vào phòng khách rồi nói: Anh ngồi đây đợi tôi. (Có một chiến sĩ đứng canh tôi), Khoảng 10 phút sau tôi không tin nổi chính mình. Trước mặt tôi là vợ và 3 con của tôi. Đã hơn bốn tháng nay tôi mới được gặp lại, các con chạy lại ôm tôi, Thanh Thủy còn hát cho tôi nghe mấy bài thánh ca của thiếu nhi và đọc cho tôi nghe Thi thiên 23 trong kinh thánh mà cháu đã học thuộc lòng. Vợ và con tôi thông báo cho tôi biết về tình hình Hội thánh. Vợ tôi cũng cho biết rằng ngay sau khi tôi bị bắt được một tuần, chị gái tôi cùng vợ tôi có vào công an huyện Nam Đàn để đề nghị được gặp tôi nhưng công an không cho.

Sau tết ít hôm vợ tôi và một người hàng xóm cũng vào thăm nhưng không được. Từ đó vợ tôi không vào được vì bố tôi năm đó đã 85 tuổi, già yếu lại sốc vì nghe tin tôi bị bắt nên phát bệnh phải nhập viện dài ngày. Vợ tôi đã phải gửi tiền nhờ điều tra viên Văn Bá Thu hàng tháng gửi cho tôi 500.000 để có cái sinh hoạt. Lần này vào vợ tôi cầm 1.000.000 đồng đưa cho tôi và bảo: Anh cầm vào đó ăn gì thì mua nhé, trông anh xanh và người lở loét như vậy chắc sống trong đó vất lắm hả? Tôi cười và nói để động viên cho vợ và các con yên tâm: Em và các con yên tâm đi, anh không vất vả đâu. Không có ai đánh đập anh cả, chẳng phải lao động gì, ăn uống cũng tạm được, đừng lo cho anh lắm. Em cố gắng chăm sóc bố mẹ và các con cho tốt, nếu có thể thì chăm lo Hội thánh giúp anh, cứ nói với mọi người rằng anh không có tội. Anh sẽ về sớm thôi.

Tôi dặn dò các con cố gắng học hành ngoan ngoãn cho mẹ vui và hãy tự hào về bố nhé. Bố đang hi sinh cho các con có cuộc đời tươi đẹp hơn. Cậu con trai lớn tỏ ra lo lắng cho tôi, khi thấy người tôi có nhiều vết xước trầy trớt trên da. Trọng Nghĩa hỏi tôi: Sao người bố xây xước nhiều vậy? Bố bị họ đánh sao? Tôi khẳng định lại lần nữa: Bố không bị đánh đập gì cả, các bạn tù cũng quý bố. Những vết xước này là do trời nắng nóng quá rôm sẩy mọc nhiều, bố gãi ngứa khiến da bị xước ra sau đó tắm bằng nước giếng khoan mà nước ở đây là nước mặn nên nó vậy. Vừa nói chuyện tôi vừa rút 100.000 đồng ra khỏi nắm tiền vợ vừa đưa cho mình, cẩn thận cất dấu rồi trả lại cho vợ: Em cầm lấy tiền, vào gửi lưu ký cho anh, trong tù anh không được dùng tiền nên tiền phải gửi qua lưu ký. Hay em nhờ anh Thu và chú Huy đây cầm rồi khi khác vào gửi cho anh.

Vợ tôi nhận lại tiền và gửi điều tra viên tên Phan Đình Huy đang ngồi giám sát cuộc trò chuyện của gia đình tôi. Khi đếm lại tiền, thấy thiếu 100.000đ, vợ tôi thắc mắc không hiểu sao lại thiếu tiền. Tôi ra hiệu cho vợ là mình đã lấy, nhưng vợ tôi không hiểu nên lại hỏi lớn: Anh lấy 100.000đ rồi hả? Tôi nháy mắt ra hiệu nhưng miệng thì nói: Anh lấy làm gì? Vào đó có dùng được đâu mà lấy. Tôi mong vợ tôi hiều ý mình, nhưng vợ chẳng để ý, cô tiếc 100.000 nên cứ loay hoay tìm kiếm. Thấy thương vợ nhưng không biết phải làm sao tôi đành im lặng. Con trai tôi nói với điều tra Huy để xin chụp một tấm hình của tôi nhưng điều tra không đồng ý. Chia tay tôi, vợ và các con gạt nước mắt quay về còn tôi lại trở về nhà giam.

Về tới buồng giam, thấy không khí vốn đã ngột ngạt lại càng thêm ngột ngạt. Tôi không nói cho ai biết là mình vừa đi gặp người thân về, nên quản giáo và các bị can trong buồng chỉ cho rằng tôi vừa bị đưa đi cung về. Cửa buồng giam đóng lại. Anh Nguyễn Sỹ Hùng buồng trưởng bắt đầu nguyền rủa chỉ trích tôi gay gắt. Anh nói tôi phải tự biết mình là ai và đang ở đâu chứ. Anh nói rằng: Mày ở ngoài đấu tranh thế nào tao không biết, nhưng đã vào đây thì phải biết thân biết phận chứ, chỉ có gói dầu ăn thôi mà mày làm lớn chuyện để cán bộ soi cả buồng. Vì mày mà hôm nay buồng này bị cắt thuốc lào rồi. Hôm nay cán bộ gọi tao ra chửi một trận, ông ấy bảo rằng tao không biết dạy mày, để mày chống đối cán bộ. Nếu mày còn như vậy nữa đừng trách bảo sao anh không nói. Đấu tranh cái gì chúng mày! Chúng mày chỉ là bọn phản động chống đối chính quyền, vào đây rồi mà còn giữ thái độ đó thì chỉ có khổ thân thôi. Thấy không khí buồng giam căng thẳng nên tôi không tranh cãi lại ạnh Hùng làm gì, mà chỉ nói qua để anh biết: Mặc dù gói dầu ăn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với em thì dù lớn dù nhỏ cũng là quyền lợi của chúng ta, không ai có quyền cắt xén với bất cứ lý do gì. Cán bộ cắt thuốc lào buồng giam này không cho các anh em thuốc lào nữa thì thôi chứ có sao, nếu vài ba ngày không có thì chừa luôn đi cho khỏe. Thấy tôi nói vậy, anh Hùng lại căng thẳng nói: Mày mà không tìm cách để anh em buồng này có thuốc lào hút thì phải liệu đó.

Sáng ngày hôm sau tôi láy tờ 100.000 đồng mà tôi đã cất dấu đưa cho Sơn đen và nói: Tình hình này có vẻ căng thẳng đây! Anh có 100.000đ chú cầm có thể “đi chợ” với ai đó cho anh em mua được gì thì mua. Sơn nói: Anh đưa đây em, nếu hôm nay ông Thông quản giáo nhà A1b mà xuống đây em sẽ đưa cho ông ấy để mua thuốc lào. Tôi đưa cho cho Sơn tờ tiền mà tôi định để dành nhờ người mua giúp mấy cái dao cạo, nhưng thấy anh em có vẻ oán trách mình nên để họ mua thuốc lào họ hút cho xong. Không ngờ hôm đó quản giáo Thành nghỉ trực nên có người khác trực thay. Quản giáo nhà A1b là Nguyễn Trung Thông cũng nghỉ (Quản giáo Thông vẫn thường hay bán trộm thuốc lào cho các bị can nhà A1a). Vậy nên Sơn không mua được thuốc lào. Buổi trưa, vào lúc đóng cửa buồng, Anh Hùng gọi riêng cán bộ trực thay lại và đưa tờ tiền nhờ người này mua thuốc nhưng cán bộ này không nhận. Không biết có phải do quản giáo Thành bật đèn xanh không nhưng ngày hôm đó buồng chúng tôi không được bơm nước. Tôi hỏi cậu Ngọc Anh sao không bơm nước cho phòng chúng tôi, thì cậu trả lời là máy bơm hỏng. Trời nắng nóng nước tắm không có, nước sinh hoạt cũng không, buồng giam bốc mùi hôi thối. Ăm cơm trưa xong cũng không có nước rửa bát. Bữa chiều khi chia rau cho chúng tôi, cậu vệ sinh trưởng mang rau tới, tôi nói với cậu ta rằng buồng chúng tôi không có nước rửa bát, nên bây giờ không có chậu để đựng rau, đề nghị cậu báo cán bộ mở của buồng cho chúng tôi đi xách nước về sinh hoạt. Cậu ta không biết đã nói với cán bộ chưa nhưng chẳng thấy cán bộ động tĩnh gì. Thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, bởi các bị can trong buồng đều đổ hết lỗi lên đầu tôi, họ tin rằng chỉ vì tôi đã phản đối quản giáo chuyện dầu mỳ tôm hôm trước nên khiến họ phải chịu khổ theo. Chúng tôi không có đồ để đựng rau, nên cậu vệ sinh trưởng lại nói: Buồng 8 có lấy rau không? Nếu không lấy là tôi đổ đi để lấy thùng này. Tôi nói: Chúng tôi có lấy nhưng không có cái đựng, để nghị các cậu bơm nước cho chúng tôi rửa chậu và bát thìa mới có cái để dùng buổi tối. Cậu Ngọc Anh văng tục chửi tôi và giơ nắm tay đấm tôi qua song sắt, nhưng không trúng. Tôi bực mình gọi quản giáo trực thay lại báo cáo sự việc. Cán bộ này còn trẻ, tên là Trung. Đi lại buồng 8 hỏi có chuyện gì đấy? Tôi đã trình bày lại chuyện buồng chúng tôi bị cắt nước, tôi thắc mắc lại bị cậu Ngọc Anh vệ sinh trưởng dọa đánh. Thay vì giải quyết chuyện nước nôi cho chúng tôi thì quản giáo Trung lại quát nói: Tờ tiền đâu đưa ra đây! Các anh đã vi phạm nội quy, lưu trữ tiền mặt. Quản giáo chỉ vào mặt anh Hùng và nói: Thằng buồng trưởng đưa tờ tiền ra đây. Anh Hùng chỉ vào Sơn đen, Sơn đen run run vào lận cạp quần lấy tờ 100.000đ đưa cho quản giáo. Quản giáo Trung mở cửa buồng đưa Sơn ra ngoài lấy lời khai và lập biên bản vi phạm. Sơn khai là tiền của tôi gửi, nên cậu ấy được cho vào. Quản giáo lại buồng chỉ vào mặt tôi quát: Mày đã vi phạm nội quy trai giam mà còn to miệng, tao sẽ báo việc này với Ban giam thị.

Vậy là một ngày trôi qua nữa không khí hết sức nặng nề, lại thêm buồng giam không có nước để làm vệ sinh nên nồng nặc mùi nước tiểu, mùi hơi người khiên càng thêm ngột ngạt. Anh Hùng bực tôi lắm nhưng không dám đánh tôi mà chỉ dùng những lời nguyền rủa và trách móc. Sang ngày mai, quản giáo Thành đi làm trở lại. Quản giáo gọi tôi ra và hỏi: Anh lấy đâu ra tiền mặt mà tàng trữ vậy? Tôi trả lời: Nhưng cán bộ cũng đã biết! Tôi bị giam đã hơn bốn tháng nay, chưa gặp gia đình (Việc tôi gặp gia đình năm bên ngoài trại giam nên quản giáo và trại giam không biết), hơn nữa khi vào đây tôi đã bị kiểm tra rất kỹ rồi, thì làm sao có tiền được. Quản giáo hỏi tiếp: Vậy 100.000đ hôm qua anh lấy đâu ra. Tôi trả lời: Sáng nay tôi nhặt được trước của buồng giam, tôi không biết của ai, nên đưa cho anh Hùng buồng trưởng cầm để nộp cán bộ, nhưng khi gọi cán bộ Trung để nộp thì cán bộ lại không nhận, chiều qua lấy cớ tôi thắc mắc chuyện nước nôi nên cán bộ Trung làm lớn chuyện lên. Quản giáo Thành hạ giọng nói: Anh nói vậy thì tôi biết vậy, nhưng tôi tin rằng chẳng có ai đánh rơi tiền trước buồng giam cho anh nhặt! Thôi chuyện đó tôi cho qua, nhưng tôi nói để anh biết, tôi không muốn làm khó dễ gì anh đâu. Anh phải hiểu rằng từ khi anh vào đây tới giờ tôi đối xử với anh ra sao chứ. Trong thời gian mới vào sự việc còn phải theo dõi nên ban giám thị chỉ đạo phải giam anh trong buồng 9 có camera theo dõi. Thấy anh sống có kỷ luật tốt, tôi cũng quan tâm tới anh, nên mùa này nắng nóng tôi đã đề nghị ban giám thị cho anh sang buồng 8 rộng và thoáng hơn. Anh không hiểu cho tôi mà còn gây ra căng thẳng. Tôi trả lời, tôi cám ơn cán bộ đã suy nghĩ tốt cho tôi, nhưng tôi không hiểu sao ông lại thu dầu ăn của chúng tôi? Quản giáo nói: Lâu nay anh ở buồng 9 có điện sáng nên không biết, các buồng khác họ hay lấy dầu ăn trong gói mỳ để thắp đèn, các cán bộ trực đêm phản ánh lại nên tôi phải thu ra, tránh các anh vi phạm làm ảnh hưởng tới tôi. Nếu các anh ăn thì ai cấm làm gì, nhưng tại các anh không ăn mà để đốt đèn.

Tôi nói vậy thì cán bộ nhắc nhở để mọi người biết chứ, nếu họ tái phạm thì hãy thu ra chứ. Đằng này quản giáo làm vậy tôi thấy hơi quá đáng. Quản giáo nói: Nhà giam này đâu phải chỉ có mình anh, phạm nhân nhiều người nhiều kiểu khác nhau, tôi đã 30 năm trong nghề nên tôi biết. Anh không hiểu cho tôi mà lại làm lớn chuyện. Tôi thấy cán bộ Thành nói thật lòng và dường như ông cũng hiểu được gì đó về tôi nên cũng đang tìm cách để tình hình bớt căng thẳng. Tôi nói: Tôi thành thật xin lỗi cán bộ về chuyện gói dầu ăn hôm qua, nếu tôi làm cán bộ buồn, mong ông bỏ qua, nhưng hy vọng ông xem xét lại lời đề nghị của tôi, đừng để mấy cậu vệ sinh tự ý cắt nước hay làm gì gây khó cho buồng giam chúng tôi, nếu tình trạng này kéo dài thì ông biết rằng tôi không thể ngồi im. Quản giáo Thành nói thôi anh về buồng đi, lần sau rút kinh nghiệm có gì cứ ra ngoài gặp tôi trao đổi, đừng làm lớn chuyện trước mắt các bị can khác. Sau buổi nói chuyện ngắn với quản giáo Nguyễn Văn Thành, tôi thấy quản giáo đã có cái nhìn tốt về tôi và thực ra ông cũng không muốn căng thẳng với tôi, nhưng buộc ông phải làm vậy để lấy uy mà trị những tù phạm khác.

Tôi trở về buồng giam, vòi nước bơm đang chảy vào bể, mọi sinh hoạt trong buồng trở lại bình thường. Gói dầu ăn của buồng chúng tôi từ đó không bị thu ra nữa. Không khí buồng giam số 8 dần vui vẻ trở lại. Tạ ơn Thiên Chúa đã thương xót.

(Còn nữa!)

Thanh Hóa, ngày 22/07/2014

Nguyễn Trung Tôn
ĐT: 0162.8387.716


Nguyễn Trung Tôn


--------------------
Trăn trở
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Posts in this topic
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù   Jun 14 2014, 09:29 AM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (kỳ 2) ...   Jun 17 2014, 11:59 AM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (kỳ 3) ...   Jun 25 2014, 08:15 AM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (kỳ 4) ...   Jun 25 2014, 08:17 AM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 5): ...   Jun 28 2014, 10:30 AM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù kỳ 6 ...   Jul 4 2014, 09:36 AM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 7) ...   Jul 4 2014, 09:47 AM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 8) ...   Jul 5 2014, 07:25 AM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 9) ...   Jul 8 2014, 11:54 AM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 10) ...   Jul 11 2014, 08:37 AM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 11) ...   Jul 12 2014, 08:03 AM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 12) ...   Aug 14 2014, 12:40 PM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 13 ...   Aug 14 2014, 12:42 PM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 14) ...   Aug 14 2014, 12:44 PM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 15) ...   Aug 14 2014, 12:46 PM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 16) ...   Aug 20 2014, 10:25 AM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 17) ...   Aug 20 2014, 10:29 AM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 18) ...   Aug 22 2014, 09:40 AM
NamQuoc   Những bài học trong chốn lao tù (Kỳ 19) ...   Aug 23 2014, 09:13 AM


Reply to this topicStart new topic
1 User(s) are reading this topic (1 Guests and 0 Anonymous Users)
0 Members:

 



Lo-Fi Version Time is now: 28th September 2024 - 02:46 AM