Đỗ Trung Quân: 'Tôi đã qua thời ngây thơ', Phạm Thành Nhân |
Đỗ Trung Quân: 'Tôi đã qua thời ngây thơ', Phạm Thành Nhân |
Nov 8 2014, 12:36 PM
Post
#1
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Đỗ Trung Quân Đỗ Trung Quân: 'Tôi đã qua thời ngây thơ' Hai năm nay, người ta không còn thấy Đỗ Trung Quân xuất hiện trên báo chí hay truyền hình với tư cách là nhân vật được nói đến. Anh từ chối hàng loạt cuộc hẹn phỏng vấn vì cho rằng mình không cần phải xuất hiện nữa. Mãi cho đến khi biết người sẽ thực hiện phỏng vấn là Phạm Thành Nhân thì anh mới nhận lời. - Anh quá đề cao tôi hay quá chảnh? - Tôi không đề cao bạn, cũng không chảnh, mà chỉ vì tôi biết tầm vóc của bạn và tôi tin rằng bạn cũng biết tôi là ai dựa trên mối quan hệ của chúng ta nhiều năm qua. Quả thực tôi đã chán việc phải lặp đi lặp lại những câu trả lời từng nói quá nhiều lần. Không ít khi tôi bảo người phỏng vấn “Em chịu khó về đọc lại những gì anh nói từ 10 năm trước đã rồi hẵng quay lại phỏng vấn tiếp, chứ bây giờ bảo anh nói lại cái đã nói rồi, để độc giả phải xem lại cái đã xem rồi thì vừa mệt cho anh, mệt cho em mà còn mất thời gian của độc giả nữa”. Ừ thì bạn có thể bảo tôi chảnh, nhưng ít nhất với tư cách là người được (bị) phỏng vấn, tôi luôn có quyền từ chối và luôn có quyền chọn lựa người sẽ ngồi với mình bởi nếu đó chỉ là một cuộc phỏng vấn theo kiểu giật gân, câu khách thì tôi xin kiếu. Vẫn là nhà thơ - Trong mắt của phần đông công chúng, anh là một thi nhân. Ngoài ra anh còn được biết đến như một họa sĩ, một nhà báo, một diễn viên và một người dẫn chương trình… Nói chung là “kính thưa các loại nhà”. Vậy, cá nhân anh nhận mình là…? - Tôi vẫn là nhà thơ. Với tôi, thơ là nghiệp, báo là nghề, vẽ là nghề, những cái khác chỉ là việc làm chơi. - Anh định vị mình là nhà thơ. Đồng ý! Thế thì trong tư cách nhà thơ, xin được hỏi tác phẩm của anh đâu? Chắc anh không phiền câu hỏi đó bởi nhà thơ, nhà văn, nhạc sĩ, họa sĩ hay nhà gì đi nữa cũng sẽ là vô nghĩa nếu không có tác phẩm. - Tôi không phiền. Trái lại tôi cho đó là một câu hỏi rất thú vị. Xã hội của chúng ta đang tồn tại đầy rẫy các “nhà” không tác phẩm, hay nói đúng hơn là "ăn mày dĩ vãng" trên những cái từng có. Khi tôi nói tôi vẫn là nhà thơ, tôi không định nói đến những bài thơ tôi viết trên blog mà là những bài tôi viết và vẫn còn cất giữ. Có những người đều đặn hằng năm xuất bản tác phẩm, có những người phải mất 10 năm mới trình làng tác phẩm mới. Song chắc gì những tác phẩm định kỳ ấy hơn được những tác phẩm được nuôi dưỡng nhiều năm? Hãy lấy thí dụ trường hợp của Phan Thị Vàng Anh, 10 năm mới ra được một tác phẩm, nhưng mỗi lần xuất hiện là một lần gây chấn động. Sự im lặng của một nhà văn, nhà thơ trong một thời gian dài có thể được hiểu là người ấy đã không còn viết được nữa, đã đứt vốn, hoặc cũng có thể là để tích tụ năng lượng. Tôi ở trường hợp thứ hai. Tác phẩm của tôi ư? Hãy đợi đấy! Tất nhiên “Hãy đợi đấy” ở đây không có nghĩa là một năm hay hai năm để độc giả phải đợi mà là một thời điểm ở tương lai. Tôi vẫn viết, và mọi người sẽ có dịp xem tác phẩm mới của Đỗ. - Như anh nói: Thơ là nghiệp, báo là nghề. Vậy hỏi anh một câu đơn giản: Nghề báo sướng không? - Sướng. Có nhiều người bảo nghề báo sướng vì được đi đây đó, gặp người này người kia. Tôi thì cho rằng nghề báo sướng vì được biết nhiều thứ. Có những chuyện không liên quan gì đến lĩnh vực của mình, nhưng vì là nhà báo nên tự nhiên ta vẫn phải biết. Từ chuyện kinh tế đến chính trị đến giáo dục… Nghiệp văn cho tôi nhìn vấn đề một cách nhân bản hơn. Nghề báo cho tôi thấy mọi chuyện rõ ràng hơn và chân thực hơn. - Thế mà có nhiều nhà báo lại không thấy sướng... - Tôi hiểu. Tôi quen nhiều nhà báo và họ không thấy sướng khi không thể viết điều họ muốn, phải tự kiểm duyệt mình trong từng câu chữ. Tuy nhiên theo tôi đó là chuyện thái độ của chính người làm báo. Quyền viết và viết như anh muốn, đúng như anh nghĩ là quyền tự do của anh, không ai tước đoạt được. Còn khi anh không viết hoặc tự kiểm duyệt mình thì đó là tự anh tước tự do của anh. Khi anh đã từ bỏ quyền viết như anh muốn thì anh không thể trách người khác kiểm duyệt anh. Sòng phẳng, phải không. - Vâng, rất sòng phẳng. Vậy xin anh sòng phẳng cho biết việc anh “lên bìa” tạp chí Time là vì con trai anh quá tôn sùng anh hay vì để chiều theo sở thích vĩ cuồng của bố? - Cả bạn và tôi đều biết rằng tấm ảnh Đỗ Trung Quân trên bìa tạp chí Time chỉ là một tấm ảnh do con tôi thiết kế tặng bố. Năm ấy cháu học năm nhất thiết kế đồ họa và sự thật thì chẳng phải cháu quá tôn sùng tôi hay tôi thích như thế mà là cháu muốn trêu tôi rằng bố còn lâu mới được như thế. Khi nhận tấm ảnh ấy, tôi vui vì con tôi đã biết hài hước. Khi xung quanh ta nhiều người đã không còn biết hài hước nữa thì việc cháu còn có thể hài hước là điều khiến tôi rất hài lòng. Ngu và ngây thơ - Nhân tiện nói về tuổi trẻ, mời anh nói một chút về tuổi trẻ của anh - về một thời anh không còn muốn nhắc đến! - Ai cũng có một thời tuổi trẻ mà khi nhìn lại chúng ta sẽ thấy mình đã làm được một số điều và làm hỏng một số điều. Tôi cũng vậy. Nguyên nhân bởi vì tôi ngu và còn quá ngây thơ. Thuở ấy, máu tôi còn nóng nên khi được khuyến khích, động viên, tôi đã làm nhiều việc, đến nay nhìn lại mới biết rằng đó là những việc không nên làm. Bởi thế nhiều lần khi được mời họp mặt nhân dịp kỷ niệm này kia, tôi đã không tham gia. Tôi biết chứ, khi người ta mời tôi là khi họ muốn xướng danh rằng trong hàng ngũ của họ từng có tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy tự hào khi đứng trong hàng ngũ ấy nên tôi xin phép vắng mặt. Cũng tương tự việc tôi bán xe. Trước đây tôi nghĩ rằng mình là một thằng làm thơ, đi chiếc xe Vespa nhìn cho đẹp. Chạy ngoài đường mọi người nhìn mình cũng thấy thích. Rồi một ngày kia khi dừng lại trước đèn đỏ, tôi quay nhìn ra phía sau và chợt nhận ra rằng tôi không thể đi chiếc xe đó được nữa bởi sau tôi là một em bé đang phải hứng khói do xe tôi xả ra mà không thể tránh đâu được cả trong cảnh kẹt cứng. Con người nhà báo hiểu về môi trường đã không cho phép chàng thi sĩ trong tôi hủy hoại môi trường. Tôi dần từ chối những việc làm ngây thơ ấy và từ chối luôn cả những sự cố tình ngây thơ đó đây. Quay lưng... đi chỗ khác chơi - Từ chối và từ chối…, phải chăng đó là lý do khiến anh nhậu ít đi, dù nhắc tới Đỗ Trung Quân người ta vẫn luôn nhớ hai điều - nhậu và phụ nữ? - Ai nói với bạn là tôi nhậu ít đi? Tôi chỉ ít đến những nơi vô ích, ngồi với những người nhạt nhẽo và nói những điều vô bổ. Chẳng hạn ngồi đây với bạn, tôi đã từ chối một cuộc nhậu khác vì tôi cho rằng đến chỉ để người ta ngắm, để triển lãm mình thì không nên đến làm chi. Bạn chắc cũng đồng ý với tôi rằng nhậu phải tùy theo không gian, thời gian, món nhậu, bạn nhậu. Tôi ngồi nhà hàng nhậu cũng được, ăn gì cũng được, lúc nào cũng xong, nhưng bạn nhậu thì phải xem lại. - Vậy còn chuyện phụ nữ? Tôi sẽ không đặt câu hỏi, anh tự nói đi! - Nhiều người thấy tôi đi với cô này cô kia, thay vì tìm hiểu xem đó là ai, đồng nghiệp hay người tôi đang phỏng vấn lại vội kết luận ngay Đỗ lắm bồ. - Nhưng cũng nhiều người đi với cô này cô kia, sao không ai nói mà lại cứ “chăm chú” vào anh? - Tôi hỏi ngược lại nhé! Bạn cũng đi với nhiều cô, đúng không? Những người biết bạn là nhà báo thì tự nhiên sẽ hiểu rằng bạn đang làm việc. Nếu người ta không biết bạn thì …chẳng có gì phải bàn cả. Một điểm nữa, nếu cái người đi với các cô đó là một chàng đẹp trai cỡ như Johnny Trí Nguyễn chẳng hạn thì cũng không có vấn đề gì hết. Ở đây tôi là nhà thơ (dù đang làm báo), lại xấu, nên mới sinh chuyện. Thật may là tôi có một người vợ rất hiểu chuyện nên đến nay gia đình tôi vẫn rất đầm ấm, hạnh phúc. - Tôi còn nhớ bài viết đầu tiên anh gửi cho tôi là bản viết tay, giờ thì anh ngày ngày đều có entry mới trên blog. Anh có định nói gì không? - Đó là cả một sự thay đổi phải không? Khách quan là do yêu cầu công việc. Chủ quan là tôi muốn được học, được biết thêm. Có người hỏi tôi rằng đến với Internet tôi mất gì, được gì? Tôi thì lại nghĩ ngược lại rằng nếu không có Internet tôi sẽ mất gì. Nếu không có Internet, tôi chỉ có thể biết tin tức qua bạn bè, qua báo chí, trong đó chắc chắn có rất nhiều thứ người ta không nói với tôi. Có Internet, tôi biết được những chuyện ở tận những xứ sở xa xôi khác, có bạn bè khắp nơi, biết cả những điều không ai nói ra. Trong thế giới ấy, tôi hoàn toàn tự do, kể cả việc tự do viết sai lỗi chính tả. - Để kết thúc, lại một lần nữa, không có câu hỏi nào cả. Mời anh phát biểu bất cứ điều gì anh muốn! - Những gì muốn nói tôi đã nói trong suốt buổi trò chuyện này. Tôi vẫn là nhà thơ và hiện nay tôi đang rất thoải mái vì mình có toàn quyền lựa chọn cuộc sống của mình - chọn nơi đi, chọn bạn bè, chọn điều để nói… Tôi đã có những khoảng thời gian ngây thơ và giờ thì đang cố gắng để giúp các bạn trẻ tiến lên. Nếu nhờ những việc tôi làm mà các bạn trẻ có một không gian rộng mở hơn để cống hiến, để khẳng định thì con tôi cũng được hưởng lợi ích ấy. - Anh có cần rút lại lời nào đã nói trong buổi hôm nay không? - Không. Bạn cứ viết như bạn muốn, tôi thậm chí không cần xem lại. Chúng ta tin nhau. Phạm Thành Nhân -------------------- |
|
|
Nov 8 2014, 12:55 PM
Post
#2
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Bài học đầu cho con Quê hương là gì hở mẹ Mà cô giáo dạy phải yêu Quê hương là gì hở mẹ Ai đi xa cũng nhớ nhiều Quê hương là chùm khế ngọt Cho con trèo hái mỗi ngày Quê hương là đường đi học Con về rợp bướm vàng bay Quê hương là con diều biếc Tuổi thơ con thả trên đồng Quê hương là con đò nhỏ Êm đềm khua nước ven sông Quê hương là cầu tre nhỏ Mẹ về nón lá nghiêng che Là hương hoa đồng cỏ nội Bay trong giấc ngủ đêm hè Quê hương là vòng tay ấm Con nằm ngủ giữa mưa đêm Quê hương là đêm trăng tỏ Hoa cau rụng trắng ngoài thềm Quê hương là vàng hoa bí Là hồng tím giậu mồng tơi Là đỏ đôi bờ dâm bụt Màu hoa sen trắng tinh khôi Quê hương mỗi người chỉ một Như là chỉ một mẹ thôi Quê hương có ai không nhớ... Tác giả: Đỗ Trung Quân -------------------- |
|
|
Nov 8 2014, 02:35 PM
Post
#3
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Bài thơ về đôi lứa "“Nơi nào có em, nơi ấy là thiên đường” Mark Twain Nếu như đêm nay anh ngồi gác một mình Chỉ riêng anh và những vì sao còn thức Anh sẽ chọn một vì sao đẹp nhất Để bảo rằng - đấy chính là em Nếu trưa nào anh qua một khoảng đường êm Chỉ có nắng và chân mình đạp lá Trời thành phố khép hàng mi êm ả Anh đi cùng chiếc bóng của mình Anh sẽ chọn một bóng râm dịu mát Để bảo rằng - đấy chính là em Nếu khuya nào anh vào xưởng ca đêm Giờ ngon giấc của em trong giấc ngủ Anh sẽ gọi hương ngọc lan đầu phố Theo dọc đường và bảo - đấy là em ở nơi nào mà anh chẳng có em Có cả lúc một mình đi xuống phố Đi theo anh chỉ lá me và gió Thì lá me và gió chính là em Anh nghiêng mình cảm tạ Mark Twain Đã phát biểu tuyệt vời về đôi lứa Đã cho anh những thiên đường mở cửa Khắp mọi nơi trong cuộc sống của mình ở nơi nào mà anh chẳng có em Có khi ngủ nữa là khi anh thức Anh đưa tay là chạm vào hạnh phúc Trái táo hồng treo giữa những cành êm Em là ban mai, là chiều vắng, là đêm ..." Tác giả: Đỗ Trung Quân -------------------- |
|
|
Nov 8 2014, 02:38 PM
Post
#4
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Bài: mẹ Con sẽ không đợi một ngày kia… khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ? Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ Ai níu nổi thời gian? Ai níu nổi? Con mỗi ngày một lớn lên Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn. Con sẽ không đợi một ngày kia Có người cài lên áo cho con một nụ bạch hồng Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng Hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ? Giọt nước mắt kia bao lâu nữa của mình? Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ Sống tự do như một cánh chim bằng Ta làm thơ cho đời và biết bao nhiêu người con gái Có bao giờ thơ cho mẹ ta không? Những bài thơ chất ngập cả tâm hồn Đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác Mà ta vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ Giọt nước mắt già nua không ứa nổi Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân Mấy kẻ đi qua Mấy người dừng lại? Sao mẹ già ở cách xa đến vậy Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm Ta vẫn vô tình Ta vẫn thản nhiên? Hôm nay… Anh đã bao lần dừng lại trên phố quen Ngả nón đứng chào xe tang qua phố Ai mất mẹ? Sao lòng anh hoảng sợ Tiếng khóc kia bao lâu nữa Của mình? Bài thơ này xin thắp một bình minh Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối Bài thơ như nụ bạch hồng Con cài sẵn cho tháng ngày …sẽ tới…! Tặng cho những ai có diễm phúc còn mẹ... Tác giả: Đỗ Trung Quân -------------------- |
|
|
Nov 8 2014, 04:22 PM
Post
#5
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
biển nhớ Em đã lấy hết của anh những buổi tối yên tĩnh Những buổi tối bây giờ sóng biển tràn vào nhà Em đã lấy của anh những trưa êm ả Trưa đỏ trời sắc lửa cháy trên hoa. Em lấy hết chừa cho anh nỗi nhớ Nỗi nhớ ba mươi bốn năm cộng lại - Nhân mười Nỗi nhớ biến gã đàn ông chợt thành lẩn thẩn Giữa đám đông nào cũng thảng thốt - Em ơi! Em đã lấy hết của anh những tháng ngày hạnh phúc Chừa lại cho anh gió lạnh bốn mùa Em vui vẻ trong dòng đời vui vẻ Chừa một dòng hiu quạnh để anh đi... Ừ, cứ lấy hết, anh dành cho em hết Anh chỉ giữ lại riêng ánh mắt không lời Chỉ giữ lại bông hoa đêm nào em cài trên mái tóc Cạnh chỗ em ngồi, gần gũi mà xa xôi... Em lấy hết của anh những tháng ngày lặng gió Chung quanh anh ngập sóng tự lâu rồi Biển nơi nào - biển trùng vây anh vậy? Cứ xô vào bờ tên một người thôi! Đỗ Trung Quân -------------------- |
|
|
Nov 8 2014, 04:24 PM
Post
#6
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Biển, núi, em và sóng Xin cảm ơn những con đường ven biển Cho rất nhiều đôi lứa dẫn nhau đi Cám ơn sóng nói thay lời dào dạt Hàng thùy dương nói hộ tiếng thầm thì Anh như núi đứng suốt đời ngóng biển Một tình yêu vươn chạm tới đỉnh trời Em là sóng nhưng xin đừng như sóng Ðã xô vào xin chớ ngược ra khơi Anh như núi đứng nghìn năm chung thủy Không ngẩng đầu dù chạm tới mây bay Yêu biển vỗ dưới chân mình dào dạt Dẫu đôi khi vì sóng núi hao gầy... Cám ơn em dịu dàng đi bên cạnh Biển ngoài kia xanh quá nói chi nhiều Núi gần quá - sóng và em gần quá Anh đủ lời để tỏ một tình yêu Tác giả: Đỗ Trung Quân -------------------- |
|
|
Nov 8 2014, 04:27 PM
Post
#7
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Blues buổi chiều đi uể oải như một điệu blues buổn những buỗi chiều ngơ ngác nắng trên phố mênh mông vàng lên một ngọn khói người đán ông mắt buổn dong đưa trên ghế dựa hoa tím lại tím hơn những hoàng hôn ngoài cửa người đàn ông mắt buồn một hôm không trẻ nữa những buổi chiều ngồi im lá rụng đầy hai vai lá rụng trên tóc dài ngày đi qua lặng lẽ một điệu blues buồn quá đâu đó ỏ trong hổn người đàn ông mắt buồn ngủ thiu hay là chết hoa tím đã tím hơn từ buổi chiều ly biệt DTQ 4-1992 -------------------- |
|
|
Nov 8 2014, 04:30 PM
Post
#8
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Chén rượu một thời nay đổ xuống Vậy là chúng ta phân đôi chiến tuyến Tao thấy gáy mày đang ló đôi sam Tao học sử để học người yêu nước Để nhớ đời Trần Ích Tắc - Việt gian Để nhớ đời ngạo nghễ Nguyễn Phi Khanh Chân cùm xích ngẩng đầu qua quan ải Và cúi đầu trước nợ nước- thù nhà Ngày Đại cáo bình ngô – Nguyễn Trãi Vậy nhé! chúng ta chia đôi chiến tuyến Đứa nào Chiêu Thống đứng sang bên Gặp trên mặt đường không chào nữa nhé Mày cứ tự nhiên gầm gừ Tao nắm đấm Cứ Vung lên... Tác giả: Đỗ Trung Quân -------------------- |
|
|
Nov 8 2014, 04:33 PM
Post
#9
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Chiều Đại Nội Dấu thời gian tịch liêu Ngựa xe nào khuất nẻo Thành xưa loang bóng chiều Hồn ai trong lá rụng Dấu hài mờ sân rêu Lòng ta như thành quách Nhớ một nàng ái phi Giật mình nghe... áo động Nắng rớt trên hoa quỳ Ta tìm vườn ngự uyển Cỏ hoang che dấu rồi Tiếng chim chiều đại nội Rụng xuống chiều mồ côi Lòng ta như sương khói Đậu vào tường đá rêu Dấu thời gian im ngủ Dấu thời gian tịch liêu Chiều cuối năm chớm lạnh Vàng phai nhuốm mái hiên Ai mộng làm quan trạng Ngựa qua vườn ngự Viên? Giật mình nghe gió động Nón bài thơ... qua thềm... Tác giả: Đỗ Trung Quân -------------------- |
|
|
Nov 8 2014, 04:37 PM
Post
#10
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Chút tình đầu Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng Em chở mùa hè của tôi đi đâu ? Chùm phượng vỹ em cầm là tuổi tôi mười tám Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu Mối tình đầu của tôi có gì ? Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp Là áo người trắng cả giấc ngủ mê Là bài thơ cứ còn hoài trong cặp Giữa giờ chơi mang đến lại... mang về Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây Người con gái mùa sau biết còn có gặp lại Ngày khai trường áo lụa gió thu bay.... Mối tình đầu của tôi có gì? Chỉ một cây đàn nhỏ Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm Ai cũng hiểu - chỉ một người không hiểu Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi... thành câm Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng Em hái mùa hè trên cây Chở kỷ niệm về nhà Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa. Tác giả: Đỗ Trung Quân -------------------- |
|
|
Nov 8 2014, 04:41 PM
Post
#11
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
Chuyện kể của một gã lang thang đấy là một ngày nào đó của một năm nào đó người đàn ông trờ thành kẻ không nhà tự nguyện dù hắn có cửa nhà hắn là thi sĩ ngốc nghếch quen nói trăng là trăng mây là mây gió là gió không thể là gì khác hắn không biết đánh bạc ngôi nhà tự bao giờ trở thành nơi cờ bạc bịp thế là hắn vui vẻ ra đi đấy là một ngày nào đó của một năm nào đó thế kỷ gần hết còn hắn gần chết hắn vẫn thản nhiên nói : ai mà không đi đời nhưng cờ bạc bịp thì ta xin thôi đã quá đủ trong ngôi nhà này lửa mổ hôi máu chia lìa đói khỗ chòi lá dựng xong thì bão tố lửa âm ỉ trong xương dưới những mộ phần biển rã mục đêm xuống tàu định mệnh sum họp nơi này nơi kia ly tan ngôi nhà ấy như phạm lời bùa chú nên mổ hôi sôi vầng trán cha già nên trẻ thơ ra đời trong lửa đạn lưng mẹ như vòm trời úp trọn phong ba ngôi nhà ấy như khoảnh vườn hoang dại cây đau thương không hạt cũng đâm chổi hạt nghi kỵ không gieo mà đậu quả những dấu chân trôi góc bể chân trời Đấy là ngày nào đó của một năm nào đó người đàn ông làm một kẻ không nhà lầm lủi gập mình trên sỏi đá bới tìm trong định mệnh một chổi hoa DTQ -------------------- |
|
|
Nov 8 2014, 04:44 PM
Post
#12
|
|
Phố Cũ Group: Năng Động Posts: 2,691 Joined: 21-April 08 Member No.: 43 Country |
chuyện ngày thường Những ngày ốm trong căn phòng hẹp Anh mơ những chiều vàng Hoa dầu thả cơn mưa chong chóng Con đường dài áo lụa thênh thang... Anh nằm nhớ tiếng chân quen Gõ nhịp ngoài thềm vội vã Tan tầm em về như làn gió Dìu anh ra cửa đón mặt trời Những chiều nằm trong cơn sốt khô môi Anh thèm lời hỏi thăm của mô.t người bạn Một câu nói đùa - một lời trêu chọc Rất đỗi thân tình Và... Như trong truyê.n cổ tích - kẻ hiền... sẽ gặp lành Anh mở mắt - hoa dầu rơi trước cửa Anh tỉnh giấc - em về như ngọn gió Tiê'ng máy xe quen thuộc đến... giâ.t mình Ông bạn già nheo mắt đứng cạnh bên. Ðôi khi Anh cũng phải cám ơn cơn nóng lạnh không rõ tên Bắt anh trùm chăn dăm ba bữa Bắt đôi chân nằm mơ ngoài cửa Nhớ những ngày mạnh khỏe xuống phố với mọi người Ðể nhận ra cuộc đời Hệt như là cổ tích Ước niê`m vui - khi mở bừng con mắt Tất cả đều có cạnh bên Bạn - người yêu - hoa và nắng êm đềm... Tác giả: Đỗ Trung Quân -------------------- |
|
|
Lo-Fi Version | Time is now: 17th November 2024 - 05:35 PM |