Welcome Guest ( Log In | Register )

 
Reply to this topicStart new topic
> Vợ và con người liệt sĩ Trường Sa, Lỗ Rốn
sactoc
post Jan 5 2011, 08:11 PM
Post #1


Bảo vệ tổ quốc
***

Group: Members
Posts: 82
Joined: 23-October 09
Member No.: 5,820
Country








Vợ và con người liệt sĩ Trường Sa

“Mùa biển động đầu năm 2008, chị Đỗ Thị Hà lại một lần nữa đến cầu cảng Cam Ranh (Khánh Hòa) đứng vẫy tay đưa tiễn những người lính đảo ra với Trường Sa. Hai mươi năm trước, chị từng đến đây tiễn đưa chồng mình ra trận.

Trung úy Đinh Ngọc Doanh và cô con gái Mỹ Lệ trước lúc hi sinh

Cả một thời xuân sắc sống đời góa phụ nên khi có ai đó gợi lại chuyện cũ là nước mắt chị chảy tràn. “Bố con bé ngập ngừng ngỏ lời yêu tôi trong một chiều mưa” – giọng chị bồi hồi như đang sống lại thời con gái. Chị bảo rằng trong đời chưa từng thấy nụ cười nào rạng rỡ hơn nụ cười trên gương mặt rám nắng của chàng lính thủy trong đám cưới kiểu nhà binh.

Đêm tân hôn, trong căn nhà chỉ đủ kê chiếc giường hạnh phúc, đôi vợ chồng trẻ thì thầm bao dự tính tương lai. Rồi một buổi chiều anh nhận lệnh hành quân ra đảo và không bao giờ trở lại. “Tôi chỉ được duy nhất một lần tiễn chồng ra đảo” – người góa phụ sụt sùi.

Chồng chị, trung úy Đinh Ngọc Doanh, là người con của đất cố đô Hoa Lư (Ninh Bình), hi sinh tại đảo Gạc Ma (huyện đảo Trường Sa) trong “sự kiện 14-3-1988″ khi vừa bước sang tuổi 24. Đêm mưa đầu tiên sống đời góa phụ, người vợ trẻ ngồi bó gối ngắm con gái chưa tròn tuổi vô tư mỉm cười trong giấc mơ mà tay áo ướt đầm nước mắt. Càng lớn cô bé càng hỏi nhiều về ba khiến lòng chị thêm quặn thắt. Gọi là gần hai năm chung sống nhưng anh chồng trẻ bận bịu chuyện nhà binh xa nhà suốt nên những ngày vợ chồng sum vầy hạnh phúc có được là bao.

Hồi ấy, tưởng tượng hoài nhưng cô bé Mỹ Lệ vẫn không hình dung nổi một người cha phải như thế nào nên cuối cùng đành chấp nhận “chắc là cũng dí dỏm, hiền lành và thương mình như mấy chú bộ đội vẫn đến thăm nhà”.

Rồi Mỹ Lệ lớn lên. Có những buổi chiều tan trường thấy bạn bè hớn hở được ba đón về, cô trò nhỏ vội quay mặt chẳng dám nhìn lâu sợ không cầm được nước mắt. Cô giáo ra đề văn tả người cha, Mỹ Lệ thiếu cha nên len lén sang “nhờ vả” hình ảnh người cha của bạn. Một lần vô tình đến nhà bạn đúng bữa cơm chiều, thấy cả nhà quây quần hạnh phúc ấm cúng, cô bé chạy về ôm mẹ khóc nức nở. Không ít lần người mẹ trẻ bắt gặp con gái đứng lặng rất lâu trước di ảnh cha, hai giọt nước mắt lăn dài trên má.

Nhà thiếu người đàn ông trụ cột, cuộc sống lại khó khăn nên người vợ trẻ không thể cứ mãi ngồi khóc chồng. Không có nghề nên chị hết đi gánh muối, bóc vỏ hạt sen rồi chuyển sang phụ hồ. Sức vóc phụ nữ trong cuộc mưu sinh quá đỗi nhọc nhằn. Thiệt bụng thì cũng lắm lúc chị chạnh lòng nghĩ tới bản thân… Vậy sao không đi bước nữa? Người góa phụ giọng buồn buồn: “Làm sao tôi quên được những tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi ngày xưa, hơn nữa lỡ ra có chuyện gì sẽ làm khổ thân con bé”.

Hai mươi năm kể từ ngày người cha ra đảo không về, Mỹ Lệ giờ đã là cô SV năm cuối khoa kinh tế ĐH Quốc gia TP.HCM. Hành trang bạn mang theo mình không chỉ là tinh thần quả cảm của người cha mà còn là những ký ức khó quên của một thời niên thiếu. Đó là hình ảnh người mẹ thân cò gánh đôi thúng nặng lên đụn muối cao cao. Đó là những đêm mưa hai mẹ con nháo nhào tìm chậu hứng nước mưa nhà dột. Đó là giọt nước mắt lặng lẽ nóng hổi của mẹ giữa đêm đông giá lạnh.

Cô gái trẻ cho biết từ lâu rồi sức khỏe mẹ đã sa sút nhưng không dám điều trị tới nơi tới chốn chỉ vì muốn dành dụm tiền lo cho con gái ăn học nên người. Mẹ của Lệ cả đời chỉ lo nuôi con khôn lớn mà quên cả bản thân mình. Cho nên Mỹ Lệ tự nhủ phải nỗ lực nhiều để mẹ vui sống khi mai kia người mẹ bước sang tuổi xế chiều”.

Câu chuyện thương tâm ở trên với tựa đề “vợ và con của người lính liệt sĩ Trường Sa” của nhà báo Thái Bình đăng trên báo Tuổi Trẻ ngày 16/1/2008 cũng khiến cho Đức Phật Di Lạc và Mẹ Maria đọc xong ôm mặt khóc rưng rức. Vậy mà đám dân làng Ba Đình Hà Nội mắt vẫn ráo hoảnh đã đành, nhưng hơn 80 triệu người dân Việt vẫn dửng dưng được sao??? Những người Viêt Nam chân chính đâu hết rồi? Có còn một ai không nhỉ? Không một ai lên tiếng sao !!!???

Tôi không biết trong những bài diễn văn đọc lê thê trong ngày thành lập Quân Đội Nhân Dân hay Ngày Thương Binh Liệt Sĩ, người ta có những giòng chữ nào nhắc đến những ngưòi vợ liệt sĩ phải đi “gánh muối bán để nuôi con ăn học” và có bệnh nhưng không có tiền “điều trị tới nơi tới chốn” như chị Đỗ thị Hà không nhỉ? Chắc là KHÔNG. Đất nước ta còn nghèo tới mức độ những gia đình thương binh liệt sĩ không có được một trợ cấp hàng tháng cho đủ sống sao? Tôi nghĩ chắc là KHÔNG. Họ có thể trả lương hàng chục ngàn đô la Mỹ mỗi tháng cho ông thầy ngoại dạy đá bóng mà!. Họ còn có thể bỏ ra hàng chục triệu đô la hàng năm chỉ cho chuyện thờ phượng “ma xó” mà! Họ còn tự hào cho nhà văn NXN biết là họ có cả một quỹ đen “rất dồi dào” chỉ để chi tiêu vào việc cho những người chống đối chế độ “đi tàu suốt” mà!. Những thằng đầy tớ dân ở làng Ba Đình, thằng nào cũng có trương mục ở ngoại quốc cỡ vài trăm triệu đến cả tỷ đô la mà? Đó, thấy chưa, Việt Nam đâu có nghèo? Vậy thì tại sao? “Vì ai gây dựng cho nên nỗi này!?”.

Thì đây, Phó Đại Sứ Mỹ, Aloisi vừa rồi đã cho biết tham nhũng tràn ngập ở chính phủ CSVN, “Toàn bộ lãnh đạo CSVN đều dính vào các dây tham nhũng hệ thống. Cũng có vài người muốn giải quyết, nhưng họ không biết làm sao bởi vì tất cả họ đều là đồng lõa.” (Aloisi also discussed the corruption pervading the Vietnamese government. “The entire leadership is involved in this systematic corruption,” he said. “There are some people who want to deal with it, but they don’t know how because they’re all complicit.” (Vietnam Human Right Discussion in Hanoi 2/16/2008). (Khi người Mỹ đã công khai tuyên bố như vậy tức là họ đã nắm những bằng chứng “không thể chối cãi được” ở trong tay. Thế nào cũng có một ngày đẹp trời người Mỹ (vì một lý do nào đó) sẽ phong tỏa những tài sản ăn cắp này như họ đã từng làm với những tên độc tài tham nhũng ở Chi Lê, ở Phillipines, ở Indonesia và Miến Điện).

Ôi những người lính đã ngã gục khi từ chiến hào xung phong lên để tiến chiếm các cứ điểm ở Điện biên Phủ. Ôi những người lính mà xương cốt còn rải rác nằm đâu đó dọc trên đường mòn Hồ Chí Minh cho huyền thoại gian dối “Giải phóng miền Nam”. Ôi những người lính đã ngã gục trên ngọn núi Lão Sơn để bảo vệ từng tấc đất của tổ quốc mà xác các anh bị quân thù Trung Cộng dùng hóa chất đốt thành tro bụi. Ôi những người lính mà thân xác đáy nước chìm sâu để bảo vệ Trường Sa. Đã hai chục năm các anh nằm lại với Trường Sa, đến bây giờ không thể dấu được nữa, người ta mới dám nhắc đến các anh một cách dè dặt. Tôi có hàm hồ không khi nói như vậy. Nhưng chưa một bài báo nào, người ta dám công khai điểm mặt chỉ tên kẻ thù của các anh, của dân tộc chúng mình, kẻ đã bắt ông cha mình “đi lên rừng tìm ngà voi, xuống biển mò ngọc trai” là bọn Hán tộc, bọn Trung Quốc, Trung Cộng, bọn Tàu khựa. Người ta chỉ dám dùng một đại danh từ rất mơ hồ là “kẻ địch”. Nghĩ mà tủi hổ với vong linh của những tiền nhân bất hủ: với Bà Trưng, Bà Triệu, với Ngô Quyền, với Lý Thường Kiệt, với Trần Hưng Đạo, với Nguyễn Trãi, với Lê Lợi, với Lê Lai, với Nguyễn Huệ.

Là một người duy tâm, tôi tin rằng, bây giờ ở một “thế giới” không bị bưng bít thông tin, không bị các báo (đời) của đảng huyễn hoặc, các anh đã biết, đã thấy con trai của Phan văn Khải (“con đỡ đầu” của Nguyễn cao Kỳ), con gái rượu của Nguyễn tấn Dũng ăn chơi ra sao ở Mỹ. Rồi còn đám con ông cháu cha (như cậu Nam, câu Phương, cậu Quang, cậu Tuấn Anh, cậu Vịnh, cậu Diễn, cậu Bình, cậu Thành) của các lãnh tụ CS gộc khác, chúng sống xa hoa, phung phí, đàng điếm ở trong nước cũng như ngoài nước ra sao, các anh chắc rõ, đã thấy hết!!?. Tôi làm sao kể hết. Còn con cái các anh thì …“PHẢI NỖ LỰC NHIỀU!”

Tối nay đọc bài báo trên, tôi phẫn nộ, tôi mất ngủ, tôi khóc rưng rức, khóc nức nở, khóc thê thảm, khóc sướt mướt, vì xót thương các anh, xót thương cho nỗi cơ cực vô vàn của vợ con các anh, tôi ngồi đây viết chơi mấy dòng vô duyên này bên ly rượu, để rồi thế nào cũng có kẻ mỉa mai tôi “tuổi đời sống đã được bao năm, đã làm được gì, đã cống hiến được gì, hay chỉ học đòi thói chê bai”!!! Buồn thế đấy!

.Những suy nghĩ vụn vặt của

Lỗ Rốn,


--------------------



Cùng nhau xuống đường
Go to the top of the page
 
+Quote Post

Reply to this topicStart new topic
1 User(s) are reading this topic (1 Guests and 0 Anonymous Users)
0 Members:

 



Lo-Fi Version Time is now: 23rd September 2024 - 06:32 AM