Cơn Gió Thoảng |
Cơn Gió Thoảng |
Feb 21 2010, 12:09 AM
Post
#1
|
|
Một chút gởi người ... Group: Năng Động Posts: 2,668 Joined: 25-October 08 From: san jose,california Member No.: 482 Country |
Cơn Gió Thoảng Tú tần ngần đứng trước tấm gương lớn. Cả thân hình nàng hiện ra lồ lộ trên mặt gương. Vẻ bơ phờ, mệt mỏi hằn rõ trên nét mặt thiếu ngủ.Vòng tréo hai tay, ôm chặt hai bờ vai, Tú không ngăn được một tiếng thở dài não nuột. Đêm qua, Tú trằn trọc, không ngủ được, dù nàng đã cố dỗ giấc ngủ bằng cách nhắm chặt hai mắt và vùi đầu trong đống gối mềm. Nhưng hình ảnh của Vĩnh chập chờn, ám ảnh Tú không nguôi. Lần hẹn cuối tuần vừa qua, cũng là lần gặp cuối cùng của Vĩnh và Tú. Chàng đã ngập ngừng nói lời từ giã nàng: "Hình như tính tình anh và em không hợp nhau." Thế là hết. Thế là xong. Sẽ không bao giờ Vĩnh là của Tú nữa. Rồi mai đây, trên sân trường trong thành phố nhỏ này, sẽ thiếu dấu chân hai người. Thay vào đấy, là cảnh dập dìu của Vĩnh với ai đó. Họ sẽ đi qua hoặc dừng lại ở nơi chốn mà Vĩnh và Tú thường qua lại, lui tới. Thành phố Fremont coi vậy mà chật hẹp. Rồi Tú sẽ gặp mặt họ, sẽ đụng đầu họ. Tú chợt rùng mình, xót xa và đau đớn. Tú, một dung nhan tuyệt vời xinh đẹp của Đại học đã không còn nguyên vẹn vẻ kiêu hãnh của một kẻ chinh phục, một kẻ luôn đắc thắng trong tình trường. Tú yêu ai, luôn được người đó yêu lại. Tú chưa hề nếm mùi đau của kẻ chiến bại và chưa bao giờ biết vị mặn của giọt nước mắt khóc vì tình yêu. "Tú yêu ai, được đáp lại ngay tức khắc. Chả bù..." "Tú mà đi câu, thì chắc chắn không hôm nào thuyền về không. Chắc cá sẽ đầy khoang thuyền may mắn." Bạn bè của Tú đã sầm xì như thế, khi Tú giật tươi, cướp sống Trường trên tay Diễm. Hôm nay, Trường còn dung dăng dung dẻ với Diễm. Ngày mai, mọi người đã thấy Trường nghiễm nhiên choàng vai Tú trong sân trường, trước khuôn mặt tái xanh, hết thần sắc của Diễm. Người ta tự hỏi không biết Trường tán Tú thế nào và Tú nũng nịu ra sao mà Trường đã nhanh chóng buông Diễm, để cặp với Tú? Nhưng chỉ ít lâu sau, bạn bè lại bắt gặp Tú đang lơi lả bên Khôi và du dương khắp chốn. Tú thích được yêu, thích đi chơi đây đó và hưởng thụ những âu yếm, chiều chuộng tận tình của người yêu. Dưới mắt những chàng trai đã qua cuộc tình với Tú thì cặp bạn với Tú không khó, chỉ có chiều chuộng Tú là khó, vì tính Tú hay thay đổi, thích giận hờn không duyên cớ và bốc đồng như thời tiết khi mưa lúc nắng. Nàng bắt chước ai đó nói rằng nàng thích được đưa đàn ông vào cõi chết, giống như nữ thần Siren trong những chuyện cổ tích của Hy-Lạp. Câu nói đó của Tú đã từng khiến cho Khôi rùng mình, nhưng không tránh cho Khôi khỏi rơi vào lưới tình với Tú. Khôi tránh né Tú như lòng chàng tự nhủ. Nhưng hình như càng xa lánh, Khôi càng thấy mình bị cuốn hút vào tầm mắt đa tình của Tú. Sức hấp dẫn của Tú mãnh liệt quá, dữ dội quá, khiến cho chàng nào được Tú đáp lời, nhất định sẽ không ra khỏi tầm nhìn của Tú. Khởi đầu là những tình cảm không mấy tốt đẹp. Khôi và Tú kình nhau từng câu như mèo vờn chuột. Khôi không để cho Tú yên và Tú không ngớt chọc ghẹo Khôi. Hai người như sừng với mỏ, như đêm với ngày, như chó với mèo... "Anh nhất định sẽ không yêu Tú, cho dù được Tú tỏ tình." Khôi ngập ngừng, bỡn cợt. "Anh có vẻ tự tin. Đấy là quyền của anh. Nhưng hôm nay thì Tú chưa bao giờ cảm thấy yêu anh. Tại vì... Tại vì sao? Tú cũng không biết nữa." Ngừng một chút, Tú lại ỡm ờ: "Khi mình biết mình chưa yêu, tức là mình chưa yêu, phải không anh Khôi?" "Hình như Tú hơi lẩm cẩm?" Khôi nheo mắt, có ý trêu ghẹo. Thản nhiên, Tú gật đầu: "Gần những người như anh, dễ bị tâm thần nhiều hơn là lẩm cẩm anh ạ! Tú sợ một ngày nào đó quen anh, Tú sẽ không nhớ mình là Tú nữa!" Chịu không nổi trước những lời tinh nghịch độc địa của Tú, Khôi vội vã kêu lên: "Thôi nghe! Anh chịu hết nổi những lời châm chọc đó rồi." "Đầu hàng rồi phải không? Có gì đáng sợ đâu. Tú nghe được mà!" "Tú lì đòn lắm. Mai kia, nếu lấy được Tú làm vợ, chắc anh sẽ đánh Tú một ngày cả trăm trận đòn thù!" "Còn lâu, anh Khôi ơi! Ngày ấy sẽ không bao giờ có đâu! Đừng chờ! Vô ích!" Nhưng một ngày kia, Khôi thú nhận với Tú rằng anh không thể vui, nếu mỗi ngày không gặp Tú, không thấy khuôn mặt xinh tươi, diễm kiều và nghe giọng nói ngọt ngào, nũng nịu của Tú. Và nếu không gặp Tú, hình như Khôi thấy đời thiếu cái gì, không nói lên lời... "Muốn gặp Tú cũng dễ thôi. Tú chưa bao giờ làm khó ai cả. Tất cả đều là bạn bè. Năm châu bốn bể là huynh đệ cả. Anh không biết hay sao?" Ý kiến của Tú vừa đưa ra, Khôi vội vồ ngay để mỗi ngày mỗi gặp Tú. Và nguy hiểm cho Khôi là hình như Khôi đã yêu Tú, đã cảm thấy Tú là thần tượng của mình. Chàng nghiêm chỉnh nghĩ rằng ái tình là thứ bùa mệ Đố ai bị vướng mà giữ được hồn. Nhưng lạ quá, cô gái tên Tú như đang đùa với tình yêu của Khôi. Nàng cười cợt, nàng bông lơn, nàng trêu ghẹo những trận mưa yêu của chàng tưới trên nàng. Hình như nàng không chút xúc động. Hình như nàng có vẻ cười cợt và hình như nàng chế nhạo chàng. Đôi mắt long lanh của Tú như muốn nói với Khôi rằng: "Làm nghiêm cho lắm, tránh né cho nhiều, nhưng lại là anh chàng si tình hơn ai hết." Một điều an ủi cho Khôi là Tú luôn luôn tôn trọng những buổi hẹn, những "nghi lễ tình yêu" nàng giữ rất kỹ, rất chu đáo. Những buổi hẹn, nàng luôn là kẻ đúng giờ và nàng đón nhận tình cảm của Khôi một cách lãng mạn, đầy thích thú. Không ngập ngừng, chẳng khách sáo, nàng đi vào con tim của Khôi bằng những bước chân mạnh dạn và đầy xông xáo. Khôi ước gì được sống trọn đời với nàng. Khôi tiếc mình suýt nữa đã bỏ qua người thiếu nữ đầy sức sống như Tú. Buổi sáng thức dậy bên song cửa, Tú băn khoăn với tình yêu say sưa và cuồng nhiệt của Khôi dành cho nàng. Mỗi khi gọi cho nàng mà chưa gặp được nàng, trong máy điện thoại cầm tay xinh xinh, Tú nghe giọng Khôi hốt hoảng: "Em đi đâu rồi? Anh gọi cháy máy, không nghe em trả lời. Gọi lại cho anh nhé! Anh nhớ!" Tú bật cười. Yêu Khôi, có lẽ nàng phải giữ máy bên mình suốt ngày đêm, để nghe tiếng lòng chàng réo gọi liên tục, không ngưng nghỉ. Những câu hỏi dễ thương nhưng đầy tính xét nét của chàng luôn tuôn ra, dù chàng cố nhẹ giọng để khỏi biến thành một câu tra vấn: "Em đi đâu rồi? Em đang ở đâu? Bao giờ về nhà? Gọi về cho anh ngay nhé! Anh mong!" Một ngày kia, Tú bỗng chán. Đôi chân sáo của Tú lại muốn những bước chân độc hành trên thảm cỏ sân trường, và tà áo nàng không muốn bay lượn mãi bên một người. Tính hay thay đổi và xem mọi chuyện nhẹ như một cơn gió thoảng. Dưới mắt Tú, hình ảnh thân quen của Khôi bỗng trở nên nhàm chán và đơn điệu. "Có tình yêu nào mới mãi không hở Khôi?" Nàng đã ngừng chân, vịn vai, kề sát tai Khôi để chàng có thể cảm được hơi thở thơm mùi kẹo chanh của nàng và nghe nàng hỏi câu khó trả lời. Chàng lặng người: "Khi xa nhau, em có nhớ anh không nào?" "Em không biết nữa. Chưa bao giờ em để ý xem em có nhớ anh không?" Tú cắn nhẹ vành môi, ngập ngừng diễn tả ý của nàng. Khôi tin là nàng đã thành thật khi nói ra điều này. Khôi băn khoăn nhận xét: "Nếu nhớ mà không biết mình nhớ, thì không thể được xem là có nhớ được." Khôi ngạc nhiên và sợ hãi khi biết Tú chỉ yêu chàng khi có mặt chàng. Trong khi chàng biết chàng đã yêu nàng bằng một tình yêu mê đắm, quyến luyến không rời và tự cho chàng là tù nhân của một tình yêu mà chàng không thể đem ra ánh sáng của tri thức để phân tích. Chàng biết chàng sẽ vô cùng khổ sở, đau đớn nếu thiếu vắng Tú trong cuộc sống. Còn Tú? Ai biết được sau vầng trán thông minh kia, Tú nghĩ gì về Khôi? Thật bất lợi cho Khôi khi ấy Vĩnh lại vừa xuất hiện. Nhân dáng đầy hấp dẫn người khác phái, cộng với phong cách lịch sự của Vĩnh đã thu hút Tú ngay phút đầu gặp gỡ. Tiếng sét ái tình hay sao? Tú không tin, vì "trời quang, mây tạnh" quá, Tú đang có Khôi, không thể có "sét" được? Nhưng việc Tú săn đón và quấn quýt bên Vĩnh đã khiến cho trái tim của Tú đôi khi đập sai nhịp và khiến cho Vĩnh cảm thấy tự ái nam nhi của chàng căng phồng, no đầy như một cánh buồm căng gió! Tú ngây ngất với nhân dáng trẻ trung đầy khả ái của Vĩnh. Nàng yêu chàng ngay và cũng tự nhủ "chỉ yêu đùa thôi nghe Tú!" và "như nữ thần Siren, nàng chỉ làm cho đàn ông chết vì nàng, dứt khoát nàng không bao giờ chết vì đàn ông." Lòng dặn lòng. Nhưng mỗi ngày nàng mỗi thầy niềm si mê Vĩnh trong lòng nàng lớn mạnh và vấn vương, không dứt được hình bóng chàng. Tình yêu là sản phẩm xa hoa nhất , nhưng cũng tuyệt diệu nhất mà Thượng Đế đã ban cho con người. Nhưng với Tú, nàng đã quen đóng kịch trước mọi người, nên cuối cùng nàng đã đóng kịch luôn cả với chính nàng. Khi nàng biết chính xác rằng tình yêu nàng dành cho Vĩnh là một chân yêu chân thành và say đắm nhất, thì cũng là lúc Vĩnh đã nhìn ra con người với tình yêu đầy kịch tính của nàng và chàng đã đùa cợt với nàng, như nàng đã từng đùa với bao người. Hoa Hoàng Lan -------------------- kkkkk |
|
|
Feb 21 2010, 09:02 PM
Post
#2
|
|
Một chút gởi người ... Group: Năng Động Posts: 2,668 Joined: 25-October 08 From: san jose,california Member No.: 482 Country |
Dọc truyện thôi thì em không nói nhưng nếu anh nghỉ em như vậy thì em không lên newsaigon hay phố núi chơi nữa .đừng lấy em ra đùa cợt hay thử thách em nữa anh Khoa à em mệt mấy anh lắm rồi ..em ghét tất cả ... Đây là 4room là diễn đàn có biết bao nhiu người ra vào và đọc topic nầy ..kô phãi là blog cũa riêng anh ..cho nên anh mong HTT hãy cẫn thận lời nói trước khi nói ra một điều gì ....Đây là 1 câu truyện anh sưu tầm được từ 1 website khác ..Tên trong nhân vật và bài viết vẫn như thế và kô hề thay đỗi bất cứ điều gì...thêm vào nữa là anh kô có mục đích dùng bài viết nầy đễ ám chĩ hay dụng ý nói lên một điều gì ..anh mong HTT coi như đây là lời anh lên tiếng trước mong em đừng có hấp tấp hay vội vàng quá đễ suy đoán một điều gì đó kô đúng với thực tế ..Thân ái -------------------- kkkkk |
|
|
Lo-Fi Version | Time is now: 14th November 2024 - 11:59 PM |