Giọt sầu tháng tư
Cuối đầu dưới ngọn cờ thiêng tổ quốc
Một linh hồn dẫy chết tháng tư đen
Ngập chìm theo vận nước đã bao phen
Lòng chất ngất muộn phiền bao trăn trở
Quê hương tôi êm đềm đâu còn nữa
Con một nhà đành lưu lạc tứ phương
Bước chân đi lòng nặng trĩu sầu thương
Nợ non nước đến bao giờ mới trả
Khi ra đi không một lời từ giã
Nhuốm đau thương lệ rỉ tự buồng tim
Tổ quốc ơi tôi là kẻ dõi tìm
Hình ảnh cũ tháng năm đầy hoài bão
Còn lại gì ngoài điêu linh chao đảo
Bước lang thang vô định kẻ lưu vong
Mẹ Việt Nam hai tiếng gọi nằm lòng
Nhưng thực sự quê hương còn đâu nữa !
Khi ra đi cõi lòng trăm mảnh vỡ
Tan tác buồn tâm sự kẻ tạm dung
Chít khăn tang mặc niệm tháng tư buồn
Sầu canh cánh ngàn đời luôn uất nghẹn...
Tiểu yêu.
Lệ tháng tư.
Rũ cờ tang ngày giang san đã mất
Lệ ngút ngàn tràn ngập biển khơi
Người ra đi mang đầy nỗi chơi vơi
Kẻ ở lại gặm mòn ngày tháng cũ.
Việt Nam ơi! ngàn tiếng kêu chưa đủ
Thức dậy đi đừng ủ rũ Việt Nam ơi..
Đồng bào ơi! xin nén lệ sầu rơi
Phá xiềng xích lần về trang sử cũ.
Núi rừng ơi! chớ muộn phiền yên ngủ
Vươn mầm non che phủ vết thương đau
Bưng biền ơi! bao năm xẽ thịt trầy gàu
Bừng nước ngọt đẩy lùi con sóng mẳn
Kiếp tha hương may mắn đâu người hởi?
Lưu hận gạt buồn sưỡi ấm lòng nhau
Dẹp giặc thù không là lửa binh đao
Bằng ý chí ta cùng nhau siết chặt
Giặc thù thì sao?
Hổ cho cha ông đạp con sóng dữ
Chém con cá kình gìn giữ non sông
Ta thì sao?
Thân làm trai ta sống kiếp lưu vong
Hãy nhớ lấy để lòng không hổ thẹn.
Tiểu yêu.
Mẹ tháng tư
Giọt lệ khô mẹ ngồi thâu đêm thức
Dáng mẹ hiền bên bàn Tổ lăm răm
Khấn mong con vượt thoát khỏi bạo tàn
Sang bên ấy dù mang thân xứ lạ.
Rồi một chiều mưa sau ngày nắng hạ
Nghe hung tin thuyền đắm giữa biển khơi
Mới sanh con máu sãn mẹ mê hồn
Lòng tê tái giữa chiều thu quằn quại.
Ôm trẻ thơ ngây lòng đau khoắc khoải
Quay quắt tràn giang trăm mối lo toan
Con vĩnh viễn vùi thân nơi biển lạnh
Chồng tù theo lệnh gọi chẳng được tin
Thân liểu lênh đênh lắm nỗi đoạn trường
Bồng con dại tìm chồng nơi rừng vắng
Giặc bắn tin chồng vượt ngục liều thân
Ghì chặt con thơ thêm lần tim vỡ..
Đường về sao trắc trở bước chân lê..
Về đến quê hởi ơi! nhà giặc cướp
Buộc đi kinh tế nhận thế tội chồng
Đứng giữa rừng sâu ôm con nhỏ lệ
Đau đớn quá! hoá công ơi!! Hóa công!!!!!!
Tiểu yêu.
Bẽ bàng tháng tư
Kiếp trần ai không vay phải trả
Một mình rời rã suốt canh thâu
Ba mươi lăm năm nắng hạn mưa ngâu
Sầu lữ thứ mái đầu sương điểm trắng
Tình hoài hương gợi buồn chết lặng
Tháng tư sầu cuồn cuộn bi thương
Lòng muốn quên nhưng tình mãi vấn vương
Đêm trăn trở nhớ thương tình cố quốc
Nghĩa mẹ ơn cha tình chất ngất
Dạ héo hon bất đạo làm con
Muốn gào lên nhưng lòng luống mõi mòn
Đành câm nín dần trôi theo quốc nạn
Dòng thời gian sức người như cùn cạn
Mộng không thành ta tự trách chính ta
Bao mùa xuân quên lãng cái gia gia
Tim rỉ máu đoạn đường đầy thống hận.
Tiểu yêu
Niệm chào Tiểu yêu nha! Hai hôm nay Niệm thường vào đây, cảm thấy lòng mình chùng xuống khi đọc những bài thơ thống thiết cho ngày đau buồn chung của chúng ta. Hay lắm đó Tiểu yêu, cố gắng tiếp tục cho đến ngày 30 nha Tiểu yêu. Tiểu yêu làm Niệm ngạc nhiên về Tiểu yêu nhiều lắm đó! Rất ngoan
Niệm sẽ xem lại thơ thất ngôn bát cú đường luật, và sẽ vào tham gia với Tiểu yêu.
Cho Niệm bỏ 2 câu thơ của Phan sào Nam, đóng góp thêm cho ngày thơ hôm nay của Tiểu nha!
Thà không trời đất không chi cả
Còn có giang sơn có lẽ nào...
Chúc Tiểu ăn ngon ngủ khỏe.
Bông thích những bài thơ sống thực của Tiểu Yêu
Cám ơn nhiều, Bông hứa ghé đọc thường xuyên
Luồng gió chướng
Nắng tháng tư cháy trời Nam yêu dấu!
Mưa mùa như tiển biệt khóc người đi
Làn gió chướng Bắc phương gây ngạt thở
Áng mây mùa trôi dạt khắp muôn nơi...
Người ơi người đừng để lệ tuông rơi
Góp giọt mưa ngâu làm áng mây mùa
Quay trở lại thổi tan luồng gió chướng
Tình ly hương xin cùng về một hướng
Tháng tư đi sẽ có tháng tư về..
Sài Gòn ơi ta giữ vẹn lời thề
Tim sống mãi tên sài gòn yêu dấu
Hồn thiệng ơi! gia hộ người tranh đấu
Lẽ công bằng ta dành lại gấp hai
Tổ quốc ơi! có nghe đất đổi thay
Bị cắt xén cõi bờ đang rỉ máu
Thật tủi thay cho bậc làm con cháu
Rước voi về dấy xáo tổ tiên ta
Tiểu yêu
Nỗi buồn kẻ lưu vong
Ba mươi lăm năm lòng nghe buốt giá
Đất nước tôi nghèo đói vẫn đa mang
Xóm làng quê đói rét vẫn kêu than
Thay đổi mới chỉ là điều giả tạo
Kẻ bán nước ngẩn cao đầu kêu ngạo
Chút lương tri không còn giữ lấy lề
Tham nhũng bóc lột cười nói hả hê
Chúng đâu biết người dân nghèo rên siết
Quê hương tôi cảnh nghèo bao giờ hết
Nhìn chiếc cầu xiêu dẹo đã bao năm
Cuộc sống miền xa càng lúc tối tăm
Trẻ thất học mỗi năm càng chồng chất
Cha mẹ nghèo lo toan ngày tất bật
Kiếm đâu ra tiền ăn học cho con
Bao nầm non không tiền gạo đến trường
Loài quỷ dữ cứ mặc nhiên thụ hưởng
Tháng tư đó mang theo mùa gió chướng
Kẻ ra đi vọng tưởng một ngày về
Nhìn bạo tàn dày xéo mảnh đất quê
Vô luật pháp dùng độc tài đảng trị
Bỏ nước ra đi là điều khả dĩ
Phận làm trai mang gánh nặng tang bồng
kéo lê thê kiếp sống kẻ lưu vong
Việt Nam hỡi ta nghìn đời ôm hận
Tấm thân ta sá gì bao lận đận
Nợ vương mang khi chạnh nhớ bạn bè
Kéo cuộc đời cơ cực khắp vỉa hè
Mang danh nghĩa một tên tù cải tạo
Tháng tư về nung nấu nhiều hoài bảo
Hẹn nước non trả món nợ chưa thành
Tổ quốc ơi! Xin một lần tạ lổi
Hồn thiêng ơi! xin cứu rỗi sinh linh
***
Anh hùng bức tử chí hùng bất tử
Quốc hận tháng tư lưu sử ngàn năm...
Tiểu Yêu
Bão táp tháng Tư
Trời tháng tư buồn như bão táp
Tôi lặng người phó mặc sầu rơi
Như ngọn sóng đánh ập ngàn khơi
Kéo xa tít mịt mù không định hướng
Cho tôi được một lần chiêm ngưỡng
Kỷ niệm nào vụt mất trong tôi
Mộng mơ đầu ẩn hiện khôn nguôi
Không gian rộng màu tang bao phủ
Gào thét mấy chưa vừa chưa đủ
Giang đôi tay ôm lấy niềm tin
Mọi cảnh vật im bặt lặng thinh
Cứ tiếp nối chuỗi ngày mờ mịt
Tuổi đời trôi giấc mơ chưa đạt
Quyện vào hồn đau nhói từng cơn
Tỏ cùng ai kết liễu nguồn cơn
Ray rức lắm bao điều chưa cạn
Tiểu Yêu
Đau lắm tháng tư ơi !!!
Màu tháng tư tang thương cùng tang tóc
Hận sầu vương ta tức tưởi trong lòng
Còn gì đâu để nhớ để thương mong
Cơn quốc nạn nhà nhà đều ly tán
Muốn gào to muốn xé tan thảm trạng
Trời quá xa mùa ly loạn nào hay
Lạc nhau rồi, mỏi cánh một đường bay
Ngoái nhìn lại đất trời mưa bão táp
Ta như cánh chim trời không bãi đáp
Lửng lơ bay vô định cõi xa mù
Văng vẳng nghe ngàn tiếng rít âm u
Như than oán quê hương đang nghiệt ngã
Ta dấu lệ ra đi trong vội vã
Tiếng từ ly hối hả chẳng thành câu
Tháng tư về có ai đánh mà đau
Đang rên siết ôm vết thương rỉ máu
Tiểu Yêu
Nước mắt cho nhau
Gia đình mất nhau tháng tư ly loạn
Nước mắt lưng tròng ngày tháng đợi nhau
Ôm đớn đau mặn đắng giọt lệ sầu
Đang ôn lại ngậm ngùi mùa chia cách
Quê hương đó nhưng nghìn trùng xa quá
Mất thật rồi vĩnh viễn tách rời xa
Một đường bay sao ngăn cách quan hà
Kẻ biệt xứ khó mong gì quay lại
Tháng tư về lòng trĩu sầu ngây dại
Đứng bên nầy lại nhớ bến sông xưa
Chiều nơi đây buồn bã những cơn mưa
Lòng giông bão sớm trưa ôm kỷ niệm
Nắng bên ngoài dần dần đang tắt lịm
Cũng như ta vụn vỡ giữa tình thâm
Đi tóc xanh về tóc bạc hoa râm
Bao năm nữa ta dệt thành ước nguyện
Tiểu Yêu
Dear Tiểu Yêu ,
Những bài thơ tháng tư của Tiểu Yêu thật xúc động . Cảm ơn nhiều .
Hôm nay là ngày 29 tháng 4 năm 2010 . Chỉ còn vài giờ nữa thôi mà cách đây 35 năm , đã có biết bao nhiêu người Việt phải lưu xứ người , những mảnh đời tan thương , ...
Bài thơ viết từ Sài Gòn của tác giả Nguyễn Quốc Chánh, đã lâu lắm rồi, Tiểu đưa lên đây vì nhận thấy quá đầy đủ để nói lên cái Chủ Nghĩa làm băn hoại, đổ nát quê hương thân yêu!! Bao lời thống hận của đồng bào than oán cho ngày tủi nhục 30 tháng tư năm 1975.
Quê hương và Chủ Nghĩa
Chủ nghiã dạy em, thù hận hờn căm
Chủ nghiã dạy em, độc ác bất nhân
Chủ nghiã dạy em, lọc lừa xảo trá
Chủ nghiã dạy em, dối gian trăm ngả
Chủ nghiã dạy em, bội phản vong ân
Chủ nghiã dạy em, giết chết lương tâm
Chủ nghiã dạy em, vô thần đấu tố
Chủ nghiã mù, rước voi dày mả Tổ
Chủ nghiã ngu, thờ đồ tể ngoại bang
Chủ nghiã bưng bô, xây dựng thiên đàng
Chủ nghiã lừa em, những con bò sữa
Chủ nghiã bất lương, ma cô nhà chứa
Chủ nghiã tú bà, dụ dỗ thơ ngây
Chủ nghiã cò mồi, vơ vét luôn tay
Chủ nghiã cai thầu, bán buôn Tổ-Quốc
Chủ nghiã lưỡi câu, móc mồi dân tộc
Chủ nghiã bịp lừa, bánh vẽ tự do
Chủ nghiã cá ươn, tư tưởng vong nô
Chủ nghiã chết đi, Quê Hương vẫn sống
Ai nhân danh hạnh phúc
Thứ hạnh phúc ngục tù
Ai nhân danh dân chủ
Thứ dân chủ si ngu
Ai nhân danh chân lý
Thứ chân lý đui mù
Bao nhiêu năm, ai nhân danh chủ nghiã,
Tự-Do xích xiềng, Dân-Chủ dối gian
Mác-Lênin, đâu phải người Việt Nam!
Sự thật đó có làm em đau nhói ?
Vẫn chập chờn lượn bay bầy quạ đói
Chồn cáo kia có rình rập trước sau
Ngẩng mặt cao và đừng sợ đớn đau
Đứng lên em bằng tâm hồn biển động.
Em đứng lên như đại dương dậy sóng
Tiếng sét thần tuổi trẻ nổ ầm vang
Những tượng hình, chủ nghiã, phải tiêu tan
Cây Dân-Chủ bừng lên ngàn sức sống,
Em bây giờ khôn lớn
Mắt rực lửa yêu thương,
Biết đâu là sự thật
Em tìm thấy con đường.
Tự-Do sẽ nở hoa
Trên quê hương khốn khó
Anh như con ngựa già
Vẫn cúi đầu kiên nhẫn
Đốt những đám cỏ khô
Dọn đường cho em đi làm lịch sử
Nhà thơ Nguyễn Quốc Chánh sinh năm 1958 ở Bạc Liêu, hiện sống tại Sài Gòn. Tác giả của nhiều tập thơ như Ðêm mặt trời mọc, Khí hậu đồ vật và Của căn cước ẩn dụ, và Ê, tao đây. Thơ của ông đã được nhiều tác giả dịch ra tiếng Anh. Trong bài phỏng vấn dành cho nhà văn Vi Ký, nhà thơ Nguyễn Quốc Chánh nhận xét về đảng Cộng Sản:
“Ðảng Cộng sản thắng Tây và Mỹ bằng máu của dân tộc, bằng vũ khí của Nga và Tàu, rồi nộp “độc lập dân tộc” cho cộng sản Tàu và Nga. Ai chỉ ra tình trạng thế chấp và bán đứng đó đều bị cho là phản động. Kẻ phản động có thể gây tai họa cho Ðảng nhưng lại là phúc của dân.
Những ai vì Ðảng sẽ kết án kẻ phản động, còn những ai vì con người thì sẽ hoan hô kẻ phản động. Hãy nhớ câu nói lịch sử của ông Nguyễn Văn Thiệu:
“Ðừng tin những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì cộng sản làm”.
(Gửi tuổi trẻ Việt Nam)
Em hãy ngồi xuống đây
Anh kể câu chuyện này
Trên cánh đồng cỏ cháy
Ngậm ngùi như khói bay
Con ngựa già một đời
Chưa thấy được ngày vui
Mắt mỏi mòn trông đợi
Những mầm cỏ xanh tươi.
Đã bao nhiêu năm rồi
Hướng nhìn về xa xôi
Tâm tư đau nhức nhối
Cuộc đời vẫn nổi trôi
Em nhìn về tương lai
Cố dấu tiếng thở dài
Mắt dường như ngấn lệ
Có phải vì khói cay?
Em thấy đó, trên đường đi không đến,
Quê hương đau, chồn cáo vẫn nghêng ngang
Những con thú người nhảy múa kiêu căng
Ngửa mặt hú một bài ca chủ nghiã.
Ngôn ngữ văn nô, đỉnh cao trí tuệ,
Nguyển quốc Chánh
Kỷ niệm in sâu
Em còn nhớ mùa xuân năm đó
Tháng tư buồn màu lá xôn xao
xa khuất dần cõi lòng giông bão
Bờ cát dài đời lắm lao đao
Nỗi buồn kia vô hình bất tận
Tuổi thơ ngây khóc hận chia lìa
Mang hy vọng tự do cuốn hút
Ta một lần chất ngất rẻ chia
Mảnh đời riêng ngổn ngang chồng chất
Tháng tư buồn dõi mắt tìm nhau
Giờ còn đâu chỉ là tăm tối
Cõi xa mờ ôm trọn niềm đau
Nếu một mai đổi đời lập lại
Cho một lần tìm lại ngày xưa
Dẫu cho ta ra người thiên cổ
Vẫn ngậm cười nơi chốn bình yên
Trời Tây nắng hạ lòng buốt giá
Thấm thấm dần lạnh buốt triền miên
Mùa xuân đó có còn trở lại
Vạt nắng hồng ôm ấp tình riêng
Bao tháng tư điểm tô màu tóc
Nhìn lại mình giờ đã hư hao
Ôm nỗi niềm nhiều điều trách móc
Nghiệt ngã nào đưa đẩy lao đao
Quê hương đâu để mà nhung nhớ
Đổi ngôi rồi mất hết còn chi
Quê nhà cội rễ trơ ra đó
Lần lữa về thăm mất vết chân
Tháng thương đau muôn đời ghi dấu
Tình thâm ơi! chia cách muôn trùng
Ta giữ mãi niềm đau nỗi nhớ!
Chia lìa chất ngất một trời thương!!
Tiểu Yêu
Dear Tiểu Yêu ,
Đọc mấy bài thơ của Nguyễn QUốc CHánh về "Em" và "Tuổi Trẻ " , mà khong khỏi chạnh lòng ... Dì xin đặt nơi đây vài vài tấm hình về Tuổi Trẻ
Tháng tư ly tán.
Ai đem giông bão tháng tư
Tang thương gặm nhấm ưu tư ngút ngàn
Tuổi thơ em phải lầm than
Thiếu ăn, thiếu mặc lang thang một đời
Tháng tư kẻ khóc người cười
Riêng em khốn khó góc trời bơ vơ
Nhìn em tiều tụy xác xơ
Một thân côi cút chơ vơ lạc loài
Cuộc đời em thiếu nụ cười
Mẹ cha chia cách lúc thời loạn ly
Vì nước cha phải ra đi
Vào tù cải tạo có đi không về
Ở lại mẹ khổ nhiêu khê
Nuôi bầy con dại nơi quê hương nghèo
Canh tàn gối chiếc cheo neo
Một thân gồng gánh đói nghèo triền miên
Giặc vào chia cách đôi bên
Gieo bao thảm cảnh lênh đênh khổ sầu
Cha tôi nay ở nơi đâu
Sống hay đã thác cơ cầu ra sao
Có nghe con trẻ thét gào
Nhớ cha nhớ lắm khi nào bên nhau
Tháng tư ghi khắc niềm đau
Gục đầu hận tủi khát khao cha về
Tiểu Yêu